Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-248

Chương 248: Khách không mời mà tới




Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Giải quyết xong mỗi phiền phức lớn này, trong lòng Tân Trạm lại không có chút khoái cảm nào.



Anh không nhịn được ở trong lòng cảm thán, từ không tới không biết phải giẫm lên thi thể của bao nhiêu người. có,





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu như Hạ Phương Sinh chỉ báo thù cho cháu trai của mình, có lẽ Tân Trạm sẽ buông tha cho ông ta. Nhưng công pháp tu hành của nhà họ Hạ không biết đã hại bao nhiêu người.



Đừng nói một Hạ Phương Sinh, mà là cả nhà họ Hạ, Tần Trạm cũng phải tới một chuyển. "Đi thôi." Tân Trạm biết không nên có lòng dạ đàn bà, vì vậy anh không nhìn Hạ Phương Sinh nhiều hơn.



Sau khi rời khỏi Thành phố Đào Viên, Tân Trạm và Tô Uyên đón xe tới Ninh Thành.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tân Trạm mua một ngôi biệt thự ven biển ở đây, hơn nữa còn bày Tụ Linh Trận.



Nửa năm không tới, có lẽ nơi này đã ngưng tụ linh khí khổng lồ. Lúc đến Ninh Thành đã là hơn chín giờ tối. Lúc này thời tiết đã trở nên lạnh, người đi trên đường gần như đều mặc áo khoác. "Phía trước chính là biệt thự anh mua." Tân Trạm nói: "Dù sao biệt thự ở núi Long An đã bị phá hủy, chi bằng sau này ở lại đây đi." "Em không có ý kiến. Tô Uyên gật đầu. Sau đến cổng biệt thự, Tân Trạm nhíu mày.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh phát hiện cổng biệt thự đã bị người ta bạo lực phá hủy, mà cửa còn có bốn năm người canh gác.



Bốn năm người này đều là cảnh giới tông sư, đủ để xưng hùng xưng bá ở một thị trấn, nhưng lúc này vậy mà trở thành vệ sĩ. "Đứng lại." Sau khi Tần Trạm đi qua, mấy người này lập tức tiến lên phía trước, cản đường Tân Trạm, "Cậu chủ của bọn tôi có lệnh, bất kỳ ai cũng không được đến gần" Vệ sĩ lạnh giọng nói. cười lạnh: "Các "Cậu chủ của các người có lệnh?" Tân Trạm người có biết đây là nhà tôi không?"



Bốn người nhìn nhau một cái, một người trong đó nói: "Xin chờ một lát, tôi đi bẩm báo cậu chủ." "Tôi quay về nhà của mình còn muốn tôi chờ một lát?" Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, sau đó sải bước đi vào trong biệt thự.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bốn người vội vàng ngăn cản Tân Trạm, nói: "Mời anh phối hợp với công việc của bọn tôi." "Tránh ra." Tần Trạm lạnh giọng nói.



Bốn người không hề nhúc nhích, vẫn giống như bức tường người, chặn đường đi của Tân Trạm. "Tránh ra cho tôi!" Tân Trạm gầm lên một tiếng, bốn người này lập tức bị chấn động tới phun máu, ngược lại lùi lại mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất! "Đi thôi" Tân Trạm kéo tay Tô Uyên, bước vào trong biệt thự. Trước Tụ Linh Trận có một thanh niên đang ngồi xếp bảng, hít vào thở ra. Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bên cạnh anh ta còn có một ông lão, thỉnh thoảng ông lão mở miệng chỉ bảo, có vẻ là sư phó của người này.



Sau khi Tân Trạm đi qua, ông lão này lập tức nhíu mày, quát lớn: "Cậu là ai? Ai cho cậu vào?" "Câu này phải là tôi hỏi ông mới đúng." Tân Trạm lạnh mặt nói: "Đạp phá cổng nhà tôi, tùy tiện xông vào, còn..."



Nói tới đây, Tân Trạm nhìn thấy linh khí trong Tụ Linh Trận đã thiếu hụt, lập tức khiến anh cảm thấy đau xót. "Tốt nhất ông nên cho tôi một lời giải thích hợp lý" Tân Trạm lạnh giọng nói.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Sắc mặt ông lão kia hơi thay đổi, nhưng lập tức biến mất.



Ông ta giải thích: "Chàng trai trẻ, nơi này có thứ bọn tôi cần, vì vậy bọn tôi định mua lại biệt thự này, nhưng không biết sao lại không liên lạc được với cậu, thế nên chỉ có thể dùng vũ lực xông





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay sau đó, ông ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Trong đây có 350 tỷ, xem như tiền mua lại biệt thự của cậu." Tần Trạm cầm tấm thẻ ngân hàng này, mắt không tự chủ hip lại.



Hai người này hiển nhiên xem Tụ Linh Trận thành trận pháp hình thành tự "Đầu tiên là xông vào nhà của tôi, sau đó cho tôi một khoản tiền, mặt mũi các người lớn thật đó." Tân Trạm ném thẻ ngân hàng xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu như đây là lời giải thích của ông cho tôi, vậy thì thật xin lỗi, tôi không chấp "Bác Trương, bác nói nhảm với anh ta làm gì." Lúc này, người trẻ tuổi kia đứng dậy.



Anh ta đi tới trước mặt Tân Trạm, lạnh giọng nói: "Nhận tiền rồi cút đi nhanh lên, nếu không cả một đồng cũng không lấy được, nghe rõ chưa?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter




Trạm nhìn người thanh niên này, phát hiện nội kình của anh ta bất quá chỉ tới cảnh giới tông sư đỉnh phong mà thôi.



Về phần ông lão bên cạnh anh ta, cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới đại tông sư. "Cậu chủ của bọn tôi đã nói rất rõ rồi, cậu đi đi." Ông lão kia khoát tay nói.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tân Trạm khẽ hừ một tiếng, anh bước lên một bước, một cái tát liền quất vào mặt thanh niên kia.



Cho dù cái tát này đã thu lực nhưng vẫn đánh nửa gương mặt anh ta tới nát bấy. "Muốn chết!" Ông lão kia sắc, lập tức đưa tay vô tới.



Tân Trạm đưa tay ta tóm lấy cổ tay ông ta, sau đó chợt dùng sức, trực tiếp bóp nát cổ tay ông ta! "Tiêu hao linh khí bên trong Tụ Linh Trận của tôi, còn dám ăn nói ngông cuồng trước mặt tôi." Tân Trạm lạnh giọng nói: "Cho ông một phút, cút đi cho tôi." Đọc truyện mới nhất tại Vietwriternet



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ông lão được gọi là "bác Trương" kia tự biết mình đã đụng phải kẻ khó chơi, liên ôm cổ tay của mình, lạnh giọng nói: "Có báo tên ra không?" "Tân Tân nhiên nói: "Muốn báo thù cứ tới tìm tôi là được." "Cậu chính là Trạm?" mặt bác Trương hơi thay đổi, sau đó cau mày nói: "Chúng tôi là người của Hiệp hội Võ đạo Tân Châu, người cậu vừa đánh chính là con trai của hội trưởng Hiệp hội Võ đạo, "Rồi sao, con trai của hội trưởng Hiệp hội Võ đạo thì có thể mạnh mẽ xông vào nhà dân Tần Trạm lạnh mặt hỏi. Bác Trương nhẹ gật đầu, đứng dậy nói: "Người trẻ tuổi cậy tài khinh người, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Nói xong, ông ta đỡ Bạch dậy, chật vật ra ngoài. "Tên súc sinh này, tâm huyết mấy tháng của anh là đi tong!" nhìn Tu Linh Trận đã không trọn vẹn, không khỏi cảm thấy thịt đau từng cơn. "Hiệp hội Võ đạo Tân Châu, chỉ sợ sẽ không bỏ qua như vậy."



Tô Uyên cau mày nói.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tân Trạm nhìn cô ấy một cái, hỏi: "Hiệp hội Võ đạo này rất lợi "Không phải lợi hại hay Tô Uyên lắc đầu nói: "Bọn họ đại biểu cho sức mạnh của chính phủ, cho dù người cầm quyền là một ông già cũng không có ai dám khiêu chiến bọn họ."



Mọi thứ dính dáng đến hai chữ "Chính phủ" liền trở nên phức



Trạm sờ cắm suy nghĩ một chút, nói: "Thì ra là "Trước vũ khí hiện đại, tất cả đều là hổ Tô Uyên lắc đầu nói.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tân Trạm nhíu mày, hỏi: "Trên đời này, chẳng lẽ không ai có thể chống lại vũ khí hiện đại sao?"



Tô Uyên suy nghĩ một chút, nói: "Có thì có, nhưng ít nhất phải đạt tới thực lực hóa cảnh. Đương nhiên, cũng chỉ là có thể chống lại mà thôi."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói đến đây, Tô Uyên dừng một chút, tiếp tục nói: "Thật ra em từng nghe nói đến một truyền thuyết, năm đó có một người đã dùng sức mạnh một mình chống lại bảy quốc gia, chẳng những không bị thường mà còn khiến bảy quốc gia kia phải nhượng bộ.



Tuy nhiên đó chỉ là truyền thuyết, cũng không có ghi chép rõ ràng."



Tân Trạm hỏi: "Người đó tên gi?" "Không biết." Tô Uyên lắc đầu.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tân Trạm ừ một tiếng, không tiếp tục hỏi thêm.



Đúng lúc này, điện thoại của Tân Trạm bống nhiên vang lên.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh cầm điện thoại lên xem, phát hiện là một dãy số xa lạ.



Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại: "Tân Trạm, còn nhớ tôi không?"



Tân Trạm suy nghĩ một chút, nói: "Ông Sở?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom