• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Sau khi truyền xong hai bịch nước, Nhạc Yên Nhi
cũng hạ sốt, cô tạm ở trong viện thêm một đêm, sáng
sớm hôm sau đã muốn xuất viện.
Chuyện An Tri Ý bị đổi vai Nhạc Yên Nhi vẫn chưa
biết cụ thể thế nào nhưng cũng không tiện hỏi thẳng
Dạ Đình Sâm, cô phải về đoàn phim hỏi một chút
xem sao.
- Dạ Đình Sâm, tôi không cần ở lại viện nữa, tôi
quay lại đoàn phim trước đây.
- Không được.
Dạ Đình Sâm kiên quyết từ chối.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy có điểm đau đầu với thái độ
này của hắn:
- Dạ Đình Sâm, anh để tôi đi đi, tôi còn phải đóng
phim nữa mà, dạo này tôi có nhiều cảnh lắm, nếu cứ
nằm viện mãi thì sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn
phim. Với lại tôi đã khỏe rồi, thật đấy, thân thể tôi
tốt lắm rồi.
- Tôi quên nói cho cô biết là đoàn phim phải ngừng
quay nửa tháng để chỉnh đốn lại. Trong nửa tháng
này, cô không cần phải tới đoàn phim, nghỉ ngơi cho
tốt đi.
Nhạc Yên Nhi trợn tròn mắt, phân tích ý của Dạ
Đình Sâm một lát cô mới giật mình lên tiếng:
- Ngừng quay? Vì sao lại phải ngừng quay? Bộ phim
này thời gian dự kiến chỉ quay trong ba tháng, nếu
bây giờ ngừng nửa tháng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng
tới tiến độ mất.
- Cô ngã bệnh, lại thêm chuyện tuyển nữ phụ thứ hai
một lần nữa, đoàn phim không thể tiếp tục quay
được.
Ngữ khí của Dạ Đình Sâm bình thản tựa như chỉ
đang nói về một chuyện nhỏ mà thôi, cứ như việc
ngừng quay nửa tháng hoàn toàn sẽ không mang tới
tổn thất cả mấy trăm nghìn vậy.
Nhạc Yên Nhi lập tức nói:
- Vậy thì cũng có thể quay cảnh của những người
khác trước, không nhất thiết phải để toàn bộ đoàn
phim tạm dừng hoạt động chứ?
Đây là bộ phim được đầu tư lớn đầu tiên mà Nhạc
Yên Nhi nhận được, nó có tầm quan trọng rất lớn
với cuộc đời làm nghệ thuật của cô, sau khi chuyện
của An Tri Ý xảy ra, cô thật sự không muốn bộ phim
gặp thêm bất kỳ vấn đề gì nữa.
Dạ Đình Sâm nhè nhẹ vỗ đầu cô:
- Không cần phải để tâm tới mấy chuyện đó, tôi sẽ
xử lý tốt, cô cứ nghỉ cho tốt là được rồi.
Nhạc Yên Nhi không đồng ý:
- Tôi đã khỏi rồi mà, chẳng qua chỉ là chút cảm lạnh
thôi, bây giờ tôi có thể về làm việc tiếp được rồi.
Thấy cô cố chấp như vậy, Dạ Đình Sâm cũng chẳng
còn cách nào, hắn đứng lên, lấy từ trong túi tài liệu
ra một quyển sách tranh rất dày, đưa cho Nhạc Yên
Nhi.
  • Xem cái này đi.
  • Đây là cái gì?
  • Cứ xem là biết, lúc đầu định chờ tới khi cô khỏe
hẳn rồi mới đưa cho cô.
Nhạc Yên Nhi nhận lấy, cô lật một lượt, nhận ra đây
là quyển sách tranh được chuẩn bị cho một buổi đấu
giá.
Những buổi đấu giá cỡ lớn sẽ luôn sắp xếp và tập
hợp những vật phẩm tham dự phiên đấu giá lại thành
sách, gửi đến những nhân vật nổi tiếng giàu có, nếu
như trong đó có thứ gì khiến người ấy cảm thấy
hứng thú, đủ để họ tới tham gia, vậy thì có thể làm
buổi đấu giá cũng như giá trị của món đồ tăng lên rất
cao.
Hầu hết những hoạt động tương tự tại thành phố A
sẽ gửi tới cho Dạ Đình Sâm những cuốn sách tranh
như vậy, nhưng phần lớn đều không được hắn liếc
qua.
Nhạc Yên Nhi ban đầu cũng chỉ lật xem qua loa mà
thôi, thế nhưng khi tới một tờ ở giữa, cô chợt nhìn
thấy một sợi dây chuyền kim cương.
Những hạt kim cương nhỏ bé được cắt vô cùng hoàn
mỹ, sáng lấp lánh như biển sao, chỉ nhìn ảnh thôi
cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp không gì sánh
được của sợi dây chuyền này.
Nhạc Yên Nhi vừa thấy chiếc vòng cổ, mắt cô lập
tức ửng đỏ.
Đây là chiếc vòng mà mẹ đã để lại cho cô!
Ngón tay cô vuốt ve tấm ảnh chụp chiếc vòng cổ,
bên góc trái dưới bức ảnh có mấy chữ nhỏ rất dễ bị
bỏ qua: "Biển Sao".
Ánh mắt Nhạc Yên Nhi bỗng lạnh hẳn.
Không nhiều người biết sợi dây chuyền này có tên
Biển Sao, có thể có được sợi dây chuyền này, còn
biết chính xác tên của nó, chuyện này tuyệt đối có
liên quan tới người nhà họ Cố.
- Đây là thứ trước khi mất mẹ đã giao cho tôi. Khi
ấy tôi lo chạy trốn khỏi nhà, không kịp mang nó
theo, về sau đã rất nhiều lần tôi muốn về lấy lại, vậy
mà không có cơ hội. Chẳng biết vì sao sau này nó lại
rơi vào tay Bạch Nhược Mai, giờ thì bị cô ta mang đi
đấu giá...
Nhạc Yên Nhi nói tới đây thì ngừng một lát rồi
ngước đôi mắt nai con lên, nhìn Dạ Đình Sâm:
- Dạ Đình Sâm, chiếc vòng cổ này vô cùng quan
trọng với tôi, xin anh nhất định hãy lấy nó về giúp
tôi.
Dạ Đình Sâm thấy cảm xúc trào dâng trong mắt
Nhạc Yên Nhi, hắn trịnh trọng gật đầu:
- Tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ giúp cô lấy nó về.
Nghĩ tới người mẹ đã qua đời, trong mắt Nhạc Yên
Nhi lại mờ nước, viền mắt cô ửng đỏ nhưng vẫn cố
nở nụ cười, chân thành nói:
- Dạ Đình Sâm, cảm ơn anh.
Dạ Đình Sâm giúp cô hết lần này tới lần khác, Nhạc
Yên Nhi cảm thấy những chuyện mà hắn đã làm vì
mình quả thật không thể chỉ gói gọn trong một câu
"cảm ơn", vậy nhưng cô lại không biết phải bày tỏ
lòng biết ơn của mình thế nào nữa.
Dạ Đình Sâm nhìn cô chăm chú, vẻ dịu dàng giấu
kín:
- Không cần nói cảm ơn với tôi đâu.
Chẳng biết vì sao Nhạc Yên Nhi không dám nhìn
thẳng vào ánh mắt như vậy, cô né tránh mắt hắn, giả
vờ thoải mái trả lời:
- Đúng vậy, chúng ta làm giao dịch mà, tôi hiểu chứ.
Nhưng người nhà anh bao giờ mới tới? Đã nhận
nhiều ân tình của anh như vậy rồi, "bà Dạ giả" là tôi
đây lại chưa bao giờ làm việc đây này.
Cố ý nhắc tới người nhà hắn là để đổi chủ đề, cũng
là để nhắc nhở bản thân đây chỉ là một cuộc giao
dịch, đừng động lòng.
Dạ Đình Sâm chớp mắt, vừa định lên tiếng thì điện
thoại của Nhạc Yên Nhi vang lên.
Nhạc Yên Nhi cũng sững người một lát, cô luống
cuống lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên Danny nhấp
nháy trên màn hình.
Dạ Đình Sâm lập tức đứng dậy:
- Tôi ra ngoài một lát.
Sau đó, hắn lập tức ra khỏi phòng bệnh, để không
gian lại cho Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi biết hắn đang để cho mình thoải mái
nhận điện thoại, trong lòng cô cảm kích vô cùng.
Đây chính là giáo dưỡng của quý tộc,chúng được
bộc lộ qua rất nhiều điều nhỏ nhặt.
Sau khi Dạ Đình Sâm ra ngoài, Nhạc Yên Nhi lập
tức nhận cuộc gọi.
- Alo? Danny à...
Chẳng chờ Nhạc Yên Nhi nói hết lời, Danny ở đầu
dây bên kia đã bắn liên thanh:
- Nhạc Yên Nhi! Chạy đi đâu thế hả? Cô không ở
trong đoàn phim, điện thoại cũng không nghe, hôm
qua tôi tìm cô cả ngày, ngay cả Diệp Hiểu Như cũng
không thấy cô. Chuyện gì xảy ra thế hả, cô trốn đi
chơi phải không?
Vì xu hướng tính dục, Danny luôn nói chuyện nhỏ
nhẹ, bây giờ cao giọng lên quả là có chút chói tai.
Hôm qua à?
Nhạc Yên Nhi nghĩ một lát, hôm qua cô luôn hôn
mê, làm kiểm tra rồi truyền nước biển, chẳng biết
điện thoại để ở đâu, mãi tới sáng nay Dạ Đình Sâm
mang túi xách của cô tới, cô mới thấy điện thoại của
mình.
Nhạc Yên Nhi do dự một lát rồi nói thật:
- Tôi... ở bệnh viện.
Như trong dự kiến, Danny lập tức bùng nổ:
- Làm sao? Yên Yên, cô bị làm sao hả? Làm sao tự
dưng phải đi bệnh viện?
Từ sâu thẳm lòng mình, Nhạc Yên Nhi không muốn
nhiều người biết chuyện, thế nhưng Danny là người
đại diện của cô, là người giúp cô giải quyết đủ loại
việc, nên không thể nói dối được.
Vậy là Nhạc Yên Nhi nói chuyện An Tri Ý chuốc
thuốc mình, sau đó cô bị đưa tới phòng của Lưu Uy,
kể hết từ đầu tới cuối cho Danny nghe.
Nhưng để không liên lụy tới Dạ Đình Sâm, cô chỉ
nói mình được người đi ngang qua cứu giúp.
Cũng may là Danny nghe chuyện đã quá giật mình
nên không chú ý tới những chi tiết đó.
Đầu dây bên kia yên lặng khoảng mười giây, sau đó
mới nghe thấy Danny nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Đồ đê tiện An Tri Ý kia, dám đối xử với người của
bà như thế, bà đây nhất định không tha cho ả ta!
 
Advertisement
  • Chương 88

Danny nhìn Nhạc Yên Nhi bằng ánh mắt khó hiểu:

- Giận á? Một người rộng lượng như tôi làm sao có thể tức giận một cách vô tội vạ được? Lời này nói ra cứ như Danny đã hoàn toàn quên khi nãy ai vừa mới mắng cho người của phòng PR và phòng tuyên truyền không kịp vuốt mặt.

- Việc đó, chỉ là ví dụ thôi ấy mà, nếu anh thực sự rất tức giận, vậy thì phải làm thế nào? Danny khẽ ngửa đầu suy tư một lát rồi đáp:

- Thật ra ấy mà, tôi nói cho cô biết nhé, gay đều là những người rất thờ ơ, bọn họ đều bị xã hội đối xử lạnh nhạt vậy nên họ sẽ chẳng chú ý đến việc những người không liên quan đến mình sống hay chết đâu.

Vậy nhưng họ lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm, chỉ có những người được họ đặt vào phạm vi "người một nhà" mới có thể thật sự làm họ tức giận, bởi vì quan tâm đến người đó nên người đó mới có khả năng khiến họ tổn thương.

Nghe những lời này, Nhạc Yên Nhi kinh ngạc vô cùng.

Mặc kệ đến việc sống chết của những người không liên quan, đây chẳng phải phong cách của Dạ Đình Sâm trước giờ hay sao? Danny thấy biểu hiện của Nhạc Yên Nhi, cười đắc ý:

- Giống như tôi với cô cũng vậy, cô cho rằng tôi thực sự tức giận với mấy đứa chày gỗ đấy à? Bọn họ không xứng! Còn không phải vì cô hay sao? Nghe lời Danny nói, Nhạc Yên Nhi lại không hề thấy vui mừng, ngược lại, trông cô càng như đưa đám:

- Danny này, có thể tôi đã nói lỡ lời, chọc giận một người bạn là gay của mình rồi.

Danny nghe cô nói là một người bạn gay thì cho rằng quan hệ của người đó với Nhạc Yên Nhi cũng giống như quan hệ giữa mình và cô vậy, anh suy nghĩ một lát rồi trả lời:

- Thật ra cô có thể khiến anh ta tức giận chứng tỏ anh ta rất quan tâm tới cô, cứ xin lỗi anh ta thật nghiêm túc là được, tặng thêm một món quà nhỏ mang tính thân mật nữa, gay bọn tôi bình thường luôn khoan dung độ lượng lắm, anh ta sẽ tha thứ cho cô thôi.

Nhạc Yên Nhi cảm động ôm Danny một cái:

- Danny, anh đúng là chị em tốt của tôi mà.

Sau đó, hai người tiếp tục thảo luận một số kế hoạch cho thời gian sắp tới rồi quyết định chia nhau ra để hành động.

Nhạc Yên Nhi ra khỏi văn phòng của Danny liền gọi điện cho đạo diễn Lộ ngay, cô muốn hỏi rõ vì sao khi trước họ lại để cho cô tới thử vai, thế nhưng điện thoại luôn trong tình trạng đang bận.

Lại gọi cho nhà sản xuất, cũng không ai nghe máy.

Nhạc Yên Nhi thấy rất lạ, chẳng phải Dạ Đình Sâm đã nói đoàn phim sẽ ngừng quay trong nửa tháng hay sao, vậy tại sao tất cả đều bận đến mức này? Tất nhiên cô không hề hay biết một câu dừng quay của Dạ Đình Sâm đã khiến cho lượng công việc của đoàn phim tăng lên bao nhiêu lần.

Nhạc Yên Nhi ra khỏi công ty, cô thấy lái xe của Dạ Đình Sâm vẫn chờ mình bên dưới, cô có muốn giả vờ không thấy cũng chẳng được, vậy là hết cách, cô đành phải lên xe.

  • Thiếu phu nhân, xin hỏi bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Về nhà ạ?
  • Không về đâu!
Nhạc Yên Nhi vừa nghe lái xe nhắc tới "về nhà" thì lập tức thốt lên như vậy.

Bây giờ, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với Dạ Đình Sâm, lại nhìn thấy ánh mắt hỏi ý kiến của tài xế, Nhạc Yên Nhi suy nghĩ một lát rồi nói:

- Đến trung tâm thương mại Thời Đại đi.

Lái xe nghe lời, đi tới trung tâm thương mại Thời Đại.

Thật ra Nhạc Yên Nhi không có tâm trạng đâu mà đi dạo phố, tuy nhiên, Dạ Đình Sâm là một người rất kén chọn, cô không dám tùy tiện mua một món quà tặng hắn.

Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi cẩn thận chọn cho Dạ Đình Sâm một cái carvat có họa tiết chìm màu đỏ, rất thích hợp với tính cách muộn tao của hắn ta.

Vào lúc tính tiền xảy ra chút chuyện nhỏ, nhân viên thu ngân ngắm nghía Nhạc Yên Nhi kỹ lưỡng rồi hỏi:

- Cô có phải là Nhạc Yên Nhi không? Bây giờ Nhạc Yên Nhi mới cảm nhận được "chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm" là như thế nào.

Trước kia, cô luôn thấy dù sao đi nữa thì mình cũng chỉ là một diễn viên hạng ba, ngoại trừ vài phóng viên giải trí, cô chưa bao giờ bị nhận ra khi đi trên đường cả.

Chẳng ngờ sau khi weibo bị đào bới ra, cô lại có thể bước lên đẳng cấp "có thể được người qua đường gọi tên".

"Mức độ quốc dân" này cũng có chút đáng sợ đấy.

Nhạc Yên Nhi nhớ đến những câu mắng chửi, ân cần hỏi thăm cả họ hàng nhà mình trên mạng cùng những lời chúc mình chết ngay lập tức, cô liền mỉm cười, lắc đầu:

- Cô nhận lầm rồi, tôi không phải cô ấy đâu.

Lái xe chờ Nhạc Yên Nhi ở bãi đỗ, sau khi thanh toán xong xuôi, cô liền lên xe trở về biệt thự Hoàng Đình.

Trong lúc đó, Nhạc Yên Nhi nhận được tin nhắn do Dư San San gửi tới.

"Yên Nhi, tớ đã thấy bài đăng bóc phốt trên weibo rồi, không biết bây giờ cậu ở trong đoàn phim thì có tiện nghe điện thoại hay không nên tớ gửi tin nhắn cho cậu vậy.

Tạp chí của bọn tớ cũng có hứng thú với chuyện đó, bên ban giải trí còn chuẩn bị làm thành tin dài kỳ nữa, hừ, nhưng bị tớ trả bài về hết rồi.

Nếu trong giới truyền thông có bất kỳ tin tức gì tớ sẽ là người đầu tiên thông báo cho cậu biết, nếu như cần tớ giúp gì thì cậu không được khách khí đâu đấy".

Đọc được tin nhắn này, Nhạc Yên Nhi mỉm cười.

Chuyện này tuyệt nhiên không khiến người ta vui vẻ gì, thế nhưng thông qua nó, cô nhận ra rằng ở xung quanh luôn có rất nhiều người luôn quan tâm tới mình.

Với cô mà nói, đây mới là điều quan trọng nhất.

- Thiếu phu nhân, đến nơi rồi ạ.

Tiếng của lái xe đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Nhạc Yên Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả đúng là đã tới nơi, xe bây giờ đang đỗ trong sân rồi.

Thế này chẳng phải là sẽ gặp Dạ Đình Sâm ngay sao? Nhớ tới chuyện không vui khi nãy tại bệnh viện rồi nghĩ đến món quà trong tay mình, lại thêm cả việc không biết phải mở lời xin lỗi Dạ Đình Sâm thế nào, Nhạc Yên Nhi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Cô hít sâu một hơi, mở cửa xuống xe rồi đi về phía biệt thự.

Quản gia Thẩm mở cửa, trông thấy là Nhạc Yên Nhi, ông tỏ vẻ rất mừng.

- Thiếu phu nhân chẳng phải đang quay phim à? Tại sao lại có thời gian về nhà thế này? Nhạc Yên Nhi giật mình, quản gia Thẩm vẫn chưa biết chuyện của mình, cô lên tiếng:

- Dạ Đình Sâm chưa nói gì với bác ạ? Quản gia Thẩm lắc đầu:

- Chẳng phải thiếu gia tới khu nghỉ dưỡng hay sao, ngài ấy vẫn chưa về đâu.

Nhạc Yên Nhi hơi thất vọng, cô nắm chặt chiếc túi đựng carvat:

- Anh ấy không có nhà ạ.

Sao quản gia Thẩm lại không nhận ra việc Nhạc Yên Nhi mong được gặp Dạ Đình Sâm, ông khẽ mỉm cười, cảm thấy tình cảm của đôi vợ chồng nhỏ này thật sự thắm thiết, thiếu phu nhân còn định cho thiếu gia một sự bất ngờ nữa.

- Thiếu phu nhân, thiếu gia không biết hôm nay thiếu phu nhân sẽ về mà, để tôi gọi điện thoại báo cho ngài ấy biết, chắc chắn ngài ấy sẽ quay về sớm thôi.

Quản gia Thẩm đã đoán sai hoàn toàn, vậy mà Nhạc Yên Nhi lại chẳng biết phải giải thích thế nào, cô chỉ gật đầu, nói:

- Vậy thì làm phiền bác rồi, tôi đi tắm trước đây.

Nhạc Yên Nhi lên gác đi tắm, quản gia Thẩm thì khấp khởi mừng thầm, nhấn số của Dạ Đình Sâm.

- Alo.

Giọng nói hờ hững của Dạ Đình Sâm truyền ra từ điện thoại.

- Thiếu gia, là tôi đây, tôi gọi để báo với ngài một việc.

Quản gia Thẩm nói, trên khuôn mặt cũng là nụ cười mỉm hiền hòa.

Dạ Đình Sâm lời ít ý nhiều đáp:
  • Nói đi.
  • Thiếu gia, thiếu phu nhân về nhà bất ngờ.
Trong điện thoại yên lặng mất vài giây, đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến của quản gia Thẩm, ông đang chờ để được nghe giọng nói mừng rỡ của thiếu gia.

Một lúc lâu sau Dạ Đình Sâm mới trầm giọng hỏi lại:

- Cô ấy đã về nhà rồi à? Quản gia Thẩm có chút phân vân, chẳng lẽ đây là ảo giác của mình ư? Tại sao ông lại cảm thấy giọng nói của thiếu gia có vẻ ủ rũ như thế, cứ như đang rất mất mát vậy.

...Chắc chắn đây là ảo giác rồi! Thiếu gia nhà ông từ khi còn nhỏ đã là người ưu tú nhất trên đỉnh kim tự tháp, chưa bao giờ bị tổn thương bởi bất cứ chuyện gì, việc khó đến mấy cũng có thể giải quyết một cách thỏa đáng, tại sao ngài ấy lại có thể biết tới thứ cảm giác được gọi là mất mát đó chứ?

- Đúng thế, hiện giờ thiếu phu nhân đã đi tắm, cô ấy vừa về tới nhà là hỏi thiếu gia đầu tiên, hẳn là muốn cho thiếu gia một bất ngờ.

Tôi vừa nói thiếu gia không ở nhà, thiếu phu nhân có vẻ rất thất vọng đấy ạ.

Vì để thiếu gia vui mừng, quản gia Thẩm còn thêm mắm dặm muối vào vài chi tiết nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom