• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Sáng hôm sau, vào lúc Dạ Đình Sâm gọi Nhạc Yên Nhi dậy để chuẩn bị ăn sáng, hắn nhận ra có
chuyện gì đó bất thường.
Hai má Nhạc Yên Nhi ửng hồng, nhịp thở dồn dập, trán phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, trông ý
thức có vẻ không rõ ràng, Dạ Đình Sâm vươn tay sờ qua trán Nhạc Yên Nhi, quả nhiên là nóng
muốn bỏng tay.
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, gọi một tiếng:
- Yên Nhi?
Nhạc Yên Nhi không hề phản ứng.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm lập tức trở nên khó coi, hắn cầm di động lên, bấm số của bác sĩ tư nhân
Chúc Viễn.
  • Alo.
  • Chúc Viễn, đến khu nghĩ dưỡng ở phía Bắc thành phố một chuyến đi.
Dạ Đình Sâm liếc nhìn Nhạc Yên Nhi đang nằm trên giường, ánh mắt hiện lên vẻ cháy bỏng:
- Phải thật nhanh.
Từ đời ông nội Chúc Viễn đã bắt đầu làm bác sĩ tư nhân cho nhà họ Dạ, hiểu rõ như lòng bàn
tay tất cả bệnh án và trạng thái sức khỏe của người trong nhà này, cũng càng hiểu rõ tính cách
lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm. Sáng sớm Dạ Đình Sâm gọi cho anh, mà dường như hắn còn có vẻ
vội vàng, chẳng lẽ đã có chuyện lớn xảy ra rồi sao?
Chúc Viễn lập tức nói:
- Dạ thiếu, có chuyện gì vậy? Cậu khó chịu ở đâu? Kể tỉ mỉ triệu chứng một chút để tôi xem phải
mang theo những gì đến đó.
- Nhiệt độ cơ thể tăng cao, ý thức mơ hồ.
Còn thân nhiệt cao nữa sao? Chúc Viễn thầm cảm thấy không ổn, đây chính là điềm báo trước
cho rất nhiều bệnh, thân thể Dạ thiếu quý báu, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Vì Dạ Đình Sâm không nói rõ ai là người bị bệnh, vậy nên Chúc Viễn lập tức nghĩ người đó là Dạ
Đình Sâm, mà Dạ Đình Sâm thì không muốn nói nhiều.
Chúc Viễn trở nên nghiêm túc, nói:
- Tôi lập tức đi ngay đây, đầu tiên, cậu có thể dùng khăn mặt lạnh để hạ nhiệt vật lý trước, tốt
nhất là nằm thẳng, không nên cử động, lúc nào cũng phải để ý tốc độ mạch đập.
- Ừ.
Gác máy, Dạ Đình Sâm dựa theo nhắc nhở của Chúc Viễn, hắn cầm khăn mặt lên, thấm nước
lạnh, nhẹ nhàng giúp Nhạc Yên Nhi lau mặt và trán.
Làn da nóng hổi vừa tiếp xúc với khăn lạnh, Nhạc Yên Nhi rùng mình, mê man mở mắt ra, lẩm
bẩm:
- Hôm nay tôi còn có cảnh quay...
Đến lúc nào rồi còn nhớ đến quay phim?
Dạ Đình Sâm nhớ tới việc cô bây giờ trở thành thế này, tất cả là do quay bộ phim này mà ra,
ánh mắt hắn lạnh đi, thản nhiên nói:
- Không, đợt này không có cảnh quay của cô đâu.
Nhạc Yên Nhi sốt, hoa mắt váng đầu, còn tưởng trợ lý đang nói chuyện, cô nghe thấy mình
không có cảnh quay thì lập tức thả lỏng, tiếp tục thiếp đi.
Dạ Đình Sâm thấy cô mê man lần nữa, hắn cẩn thận dùng khăn lau mặt, cổ và cánh tay cô hai
lần, sau đó mới lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
  • Alo, tôi đây.
  • Ngài... Ngài chủ tịch ạ? Làm sao ngài lại đích thân gọi điện thoại cho chúng tôi thế này? Có
phải có mệnh lệnh quan trọng muốn truyền đạt tới công ty Hoàn Vũ hay không ạ?
Công ty Giải trí Hoàn Vũ chỉ là một trong những công ty con của Tập đoàn LN, ngoại trừ lần hội
nghị nửa năm một ra, cao tầng của Hoàn Vũ không còn cơ hội nào để liên hệ trực tiếp với Dạ
Đình Sâm nữa.
- Năm nay, Hoàn Vũ có đầu tư một bộ phim tên White Lover phải không?
Dạ Đình Sâm bất thình lình nhắc tới chuyện này, tổng giám đốc của Hoàn Vũ liền nghiêm túc
hẳn lên:
  • Đúng vậy thưa chủ tịch.
  • Dừng toàn bộ đầu tư cho bộ phim này lại.
Ngữ khí của Dạ Đình Sâm bình thản như đang bàn xem trưa nay ăn gì chứ không phải đang nói
về một tác phẩm lớn, được đầu tư hai trăm triệu.
- Vậy...? Xin hỏi chủ tịch, có nguyên nhân đặc biệt gì không? Một hạng mục đầu tư lớn như vậy
mà tạm dừng, bên đoàn phim có thể sẽ phản ứng rất lớn.
Đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm lạnh đi.
- Kẻ nào dám động vào người của tôi thì phải có chuẩn bị tinh thần trả giá đắt.
Chúc Viễn tới nơi rất nhanh, anh lao như đua xe trên đường, chỉ mất nửa giờ đã tới khách sạn,
thế nhưng lúc Dạ Đình Sâm mở cửa, sắc mặt hắn vẫn không vui.
- Sao lại đến muộn thế?
Chúc Viễn xách hòm thuốc, mồ hôi trên trán cũng không kịp lau, đã thế còn bị sếp hỏi một câu
như vậy, liền có chút ai oán nói:
- Dạ thiếu gia, bữa sáng tôi cũng chưa ăn, chạy từ phía Nam thành phố đến đây, tốc độ đi trong
nội thành đã đạt tới một trăm hai mươi km/h, thế mà ngài còn chê tôi tới chậm.
Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững liếc qua, Chúc Viễn cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, lập tức câm miệng.
Đi vào phòng khách, lúc này Chúc Viễn mới bất chợt nhớ tới nếu Dạ Đình Sâm sốt cao đến độ ý
thức mơ hồ thì làm sao có khả năng tự ra mở cửa cho mình.
Chúc Viễn cả gan quan sát Dạ Đình Sâm một lát, hỏi:
  • Dạ thiếu, không phải ngài bị bệnh sao?
  • Không phải, là người trong phòng.
Dạ Đình Sâm đưa Chúc Viễn vào trong, còn bổ sung một câu:
- Chữa trị cẩn thận.
Chúc Viễn đi vào phòng ngủ, vẫn chưa thấy người trên giường đã thấy khăn mặt ướt đặt trên
bàn.
Dạ thiếu gia hình như cũng ở trong phòng này.
Mẹ nó! Chẳng lẽ Dạ thiếu tự mình giúp người trên giường hạ nhiệt à?
Chúc Viễn giật mình, cảm thấy bước chân của mình lập tức trở nên nặng nề vạn phần.
Đây là ai? Phu nhân à? Nhưng rõ là Dạ thiếu có chướng ngại tâm lý, không thể tới gần phụ nữ
mà.
Hay là nhị thiếu gia? Nhưng quan hệ giữa Dạ thiếu và nhị thiếu gia từ nhỏ đã không được tốt.
Chúc Viễn nghĩ thầm trong lòng, đến cùng là ai mà có thể khiến cho Dạ thiếu tự mình quan tâm
chăm sóc, không thể là người ngoài được.
Chúc Viễn bước chậm lại, Dạ Đình Sâm sải bước đi qua bên người anh, tiến tới bên giường, sờ
trán Nhạc Yên Nhi, hắn nhíu mày lại.
- Người cô ấy còn nóng lắm, cậu mau xem đi.
Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi bằng ánh mắt rất dịu dàng, thế nhưng giọng nói với Chúc Viễn
lại không hề kiên nhẫn, rõ ràng là đang ghét bỏ Chúc Viễn chậm chạp.
Chúc Viễn không nghĩ lung tung nữa, anh xách theo hòm thuốc, bước nhanh đến bên giường.
Muốn biết là ai thì nhìn cái là biết thôi mà.
Nhưng khi nhìn thấy mái tóc đen như mây cùng khuôn mặt tinh xảo tái nhợt trên gối, Chúc Viễn
sợ đến mức ngẩn ra.
Nữ?
Dạ Đình Sâm thế mà lại để tâm tới một cô gái à?
Chướng ngại tâm lý mười năm của hắn lẽ nào đã khỏi rồi?
Dạ Đình Sâm bất mãn nhíu mày:
- Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?
Hắn không tin tưởng vào trình độ của bác sĩ trong khu nghỉ dưỡng này, vậy nên mới gọi Chúc
Viễn tới, ai ngờ hôm nay Chúc Viễn cứ động cái là lại ngẩn ra.
- Đây... Đây là ai?
Chúc Viễn lắp bắp hỏi, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp:
  • Phu nhân của tôi.
  • Ngài… ngài…ngài kết hôn từ lúc nào? Sao tôi lại không biết? Chướng ngại tâm lý của ngài khỏi
hẳn rồi à?
Những câu hỏi dồn dập khiến Dạ Đình Sâm nhíu mày:
- Tôi gọi cậu đến không phải để cậu đặt câu hỏi cho tôi.
Chúc Viễn nghiêm mặt, nói:
- Dạ thiếu, tôi là bác sĩ tư nhân của ngài, nắm giữ tất cả các loại bệnh án của ngài, cũng đã tham
gia những phương pháp trị liệu tâm lý lúc trước, những ghi chép về sức khỏe của ngài, kể cả về
thể xác hay tinh thần, tất cả đều vô cùng quan trọng với tôi, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới
phán đoán của tôi sau này.
Dạ Đình Sâm biết Chúc Viễn nói có lý, người nhà họ Dạ thân thể quý giá, ngay cả bệnh án cũng
tuyệt đối cơ mật, nếu không, bệnh án rất có khả năng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, trở thành
thủ đoạn chèn ép họ.
Làm người thừa kế của nhà họ Dạ, chuyện sức khỏe cả thể xác và tinh thần của hắn không phải
là chuyện riêng của mình hắn nữa.
Cho nên dù ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh lùng, hắn vẫn trả lời:
- Xem bệnh trước đã, về sau tôi sẽ nói tỉ mỉ.
Chúc Viễn đành phải nén tất cả những nghi vấn của mình lại, bày ra bộ dáng của thầy thuốc
tinh anh, đi đến trước giường, đo nhiệt độ cho Nhạc Yên Nhi trước, cô sốt cao tới tận bốn mươi
độ.
 
Advertisement
  • Chương 82

Dạ Đình Sâm gọi thư ký đem công văn đến, hắn ngồi trên chiếc salon trong phòng bệnh VIP, yên lặng xem xét.

Chỉ là không biết vì sao mà trong lòng hắn có chút nóng nảy, đọc tài liệu chỉ được một lát rồi ánh mắt lại vô thức lướt tới khuôn mặt tinh xảo đang say ngủ của Nhạc Yên Nhi.

Hắn đã nhìn thấy rất nhiều trạng thái của cô.

Khi cô cười, đôi mắt khẽ nhấp nháy, lúc cô khóc, mũi sẽ ửng hồng lên, rồi tới khi uống say, cô sẽ hệt như con mèo vô tư, rất quấn người.

Còn lúc này đây, sắc mặt cô tái nhợt, yên lặng ngủ, khiến người ta vừa thương yêu lại vừa đau lòng.

Bất kỳ trạng thái nào của cô đều có thể khiến tâm trạng của hắn biến động dễ như trở bàn tay.

Hắn đã phá rất nhiều quy tắc vì cô, mà còn không chỉ một lần.

Điên rồi sao? Điều đáng sợ thực sự là hắn chẳng những không bài xích mà còn cảm thấy bắt đầu ưa thích cảm giác này, thậm chí là có chút nghiện nó.

Dạ Đình Sâm bỗng cử động cặp chân dài, hắn đi tới bên giường, vươn tay khẽ vuốt ve lên khuôn mặt trắng như ngọc của cô, cảm nhận được nhiệt độ làn da nóng hổi, trong mắt hắn hiện lên vẻ đau lòng.

Tay cũng như cơ thể hắn đều mát lạnh, dường như cô đã nhận ra cái lạnh này sẽ khiến mình hết sức thoải mái, làn mi của Nhạc Yên Nhi khẽ lay động mấy lần rồi cô từ từ mở đôi mắt mờ mịt nước ra.

- Dạ Đình Sâm...

Giọng hắn thật trầm:

- Ừ, tôi ở đây.

Nhạc Yên Nhi mở to mắt nhìn nhưng cô chỉ thấy một khoảng không trắng xóa, cùng với cảm giác hơi đau vì kim truyền trên tay, lúc này cô mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.

Cô mơ màng hỏi:
  • Tôi làm sao thế này? Đây là bệnh viện phải không?
  • Cô sốt, cứ mê man mãi, tôi liền đưa cô tới bệnh viện.
Hóa ra là như vậy, Nhạc Yên Nhi mơ mơ hồ hồ gật đầu.

Dạ Đình Sâm lại hỏi:

- Còn khó chịu không? Nhạc Yên Nhi cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, mình đã bao nhiêu năm đao thương bất nhập, bách luyện thành cương như thế rồi, chỉ một chút cảm vặt hẳn là chẳng có chuyện gì mới đúng.

Thế nhưng Dạ Đình Sâm vừa mới hỏi như thế, trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm ức.

Nhạc Yên Nhi gật đầu:

- Khó chịu lắm, đau đầu, cổ họng cũng đau nữa.

Chỉ chớp chớp mắt mấy lần thôi, trong mắt cô đã phủ kín một tầng hơi nước.

Dạ Đình Sâm liền cẩn thận nói:
  • Tôi đi gọi bác sĩ tới đây.
  • Đừng đi.
Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên thò cánh tay bé nhỏ không phải truyền nước từ trong chăn ra, nhẹ nhàng tóm lấy tay Dạ Đình Sâm, cô đặt tay hắn lên trán mình, khẽ nói:

- Anh sờ một chút đi, sờ một chút là hết đau thôi, trước đây khi tôi bị ốm, mẹ tôi cũng sẽ sờ đầu tôi như thế.

Nói xong, tựa hồ như đang hoài niệm về thời gian ấm áp trước kia, Nhạc Yên Nhi khẽ mỉm cười, giống như một đứa bé ngây thơ vậy.

Dạ Đình Sâm bị nụ cười này cảm hóa, cái lạnh thấu xương lan tỏa toàn thân giống như đã biến mất trong chớp mắt khi cô nắm chặt lấy tay hắn, thần kinh căng cứng cũng thư giãn hẳn, khí thế của hắn thế mà trở nên ôn hòa hơn.

Dạ Đình Sâm dùng bàn tay to lớn khẽ xoa đầu Nhạc Yên Nhi, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc mượt như làn nước của cô, bởi vì không có kinh nghiệm, động tác của hắn có vẻ cứng ngắc, vậy nhưng cường độ cũng rất nhẹ nhàng, giống như đang che chở cho một thứ báu vật quý giá vậy.

Nhạc Yên Nhi cảm thụ vuốt ve dịu dàng trên đầu, cô thấy mí mắt ngày càng trĩu xuống, suy nghĩ dần dần mơ hồ, lại rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa.

Trước khi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ, Nhạc Yên Nhi nỉ non một câu:

- Dạ Đình Sâm...

Anh đừng đi...

Trong mắt Dạ Đình Sâm đều là sự dịu dàng, hắn khe khẽ đáp lại:

- Được, tôi không đi đâu cả.

Nhận được câu trả lời của hắn, Nhạc Yên Nhi tựa hồ hoàn toàn yên tâm, cô mỉm cười ngủ thiếp đi.

Có lẽ là do dạo gần đây mệt nhọc quá độ, cơ thể muốn tranh thủ lần sinh bệnh này để có một cơ hội nghỉ ngơi hoàn toàn, vậy nên khi Nhạc Yên Nhi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Mở mắt ra, cô đã thấy Dạ Đình Sâm đang đọc tài liệu trên chiếc ghế salon cách đó không xa.

Nhạc Yên Nhi chỉ chớp chớp mắt, còn chưa kịp cử động Dạ Đình Sâm đã nhận ra, hắn ngẩng đầu nhìn cô, nói:
  • Đã dậy rồi.
  • Ừ.
Dạ Đình Sâm đặt tài liệu qua một bên rồi bước tới trước giường bệnh, đỡ Nhạc Yên Nhi ngồi dậy xong còn tự mình chỉnh lại giường đến một góc độ thoải mái.

Sau đó, hắn cúi người xuống, dùng mu bàn tay sờ trán Nhạc Yên Nhi một chút rồi nói:

- Khá hơn rồi, đã hạ sốt.

Nhạc Yên Nhi đã tỉnh táo hơn lúc trước rất nhiều.

Khi trước, cô ốm đến mơ mơ màng màng, chuyện chủ động xin hắn xoa đầu mình cô đã hoàn toàn quên hết.

Ngược lại, lúc này cô còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ với sự đụng chạm của Dạ Đình Sâm nên hơi nghiêng mặt sang một bên né tránh.

Dạ Đình Sâm nhận thấy động tác của cô, mắt hắn lóe lên một chút nhưng không nói thêm lời nào, chỉ hỏi một câu:

- Có đói không? Nhạc Yên Nhi vô thức xoa bụng, từ tối qua đến giờ cô vẫn chưa ăn cơm, thật sự là sắp chết đói đến nơi rồi.

Dạ Đình Sâm chỉ nhìn qua cũng đã nhận ra ý nghĩ của cô, hắn cúi người xuống, khoảng cách từ mặt hắn tới mặt Nhạc Yên Nhi mỗi lúc một gần hơn.

Nhạc Yên Nhi thấy khuôn mặt đẹp trai kia gần sát lại trong nháy mắt thì sợ muốn chết, cô định lùi về sau nhưng lưng đã đụng vào giường, không thể nào lui lại được nữa, chỉ đành lắp bắp nói:

- Anh… anh làm gì mà đến gần thế? Trong mắt Dạ Đình Sâm lan tràn ý cười, hắn giơ tay lên, sượt qua bên tai Nhạc Yên Nhi, nhấn chuông trên tường, một tiếng "Reng" vang lên.

Nút chuông sáng lên, một giọng nữ nhỏ nhẹ hỏi:
  • Xin chào, xin hỏi ngài có cần trợ giúp gì không?
  • Bệnh nhân tỉnh rồi, muốn dùng bữa.
  • Vâng, đồ ăn sẽ lập tức được đưa tới.
Lúc nói chuyện, Dạ Đình Sâm vẫn giữ nguyên tư thế này, không hề động đậy.

Hắn ở vị trí gần trong gang tấc với Nhạc Yên Nhi, thưởng thức khuôn mặt cô ửng hồng, chờ cho kết thúc cuộc nói chuyện mới từ từ đứng thẳng lên.

- Tôi gọi người mang đồ ăn tới, chẳng lẽ cô cho là tôi muốn làm gì hay sao? Nhạc Yên Nhi cảm thấy mùi hương trên người Dạ Đình Sâm vẫn còn quanh quẩn trong khoang mũi của mình, nghe thấy lời này, mặt cô càng đỏ hơn.

Cô cứ ngỡ hắn muốn hôn mình.

Vốn là muốn tạo khoảng cách, thế nhưng sau khi biết hắn không hề muốn hôn mình, cảm giác hụt hẫng này là sao đây? Đồ ăn được đưa tới rất nhanh, cảm giác hụt hẫng của Nhạc Yên Nhi cũng không duy trì lâu lắm.

Bệnh viện tư nhân Gia Hòa là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở thành phố A, không chỉ trang thiết bị chữa bệnh mà ngay cả bữa ăn dành cho bệnh nhân cũng là tốt nhất, các chuyên gia dinh dưỡng sẽ căn cứ theo tình trạng của từng bệnh nhân mà lên thực đơn, tôm hùm trong bát cháo của Nhạc Yên Nhi cũng vừa mới được vận chuyển qua đường hàng không từ châu Úc tới sáng nay.

Nhạc Yên Nhi đã sắp chết đói đến nơi, lại bị mùi thơm của cháo làm cho thèm nhỏ dãi nên mau chóng ăn hết nửa bát.

Dạ Đình Sâm không tiếp tục đọc tài liệu nữa, hắn ngồi một bên lẳng lặng nhìn cô ăn, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy bị ánh mắt này nhìn chăm chú đúng là bất lợi cho tiêu hóa, cô nói:

- Chán quá đi mất thôi, hay là chúng ta bật tivi lên xem đi? Dạ Đình Sâm đứng dậy, bật tivi LCD lên, sau đó đưa điều khiển từ xa cho Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi vốn dĩ cũng không muốn xem tivi, chẳng qua cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người quá lúng túng nên mới tùy tiện kiếm lấy một cái cớ để cho phòng bệnh có chút thanh âm mà thôi.

Cô cầm lấy điều khiển từ xa, không để ý chuyển kênh.

Ban đầu cô cũng không có hứng thú xem gì, thế nhưng bỗng thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện thoáng qua trên màn hình, cô vội vàng nhấn lại kênh đó.

Là "Tôi đứng đầu giới giải trí", một chương trình tin đồn, tỷ lệ người xem cực kỳ cao.

Điều làm cho Nhạc Yên Nhi chú ý chính là trong màn hình lớn trên sân khấu chương trình hiện giờ đang chiếu ảnh chụp của An Tri Ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom