• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm anghe thế, lập tức tiến lên hai bước, đi tới mép giường, vuốt ve gương mặt Nhạc
Yên Nhi như trấn an.
- Đừng sợ, Yên Nhi, là tôi đây.
Bên trong Nhạc Yên Nhi rất khô nóng, ngửi thấy mùi Cologne quen thuộc, ý thức của cô càng
lúc càng hỗn loạn. Bỗng cảm nhận được một đôi bàn tay hơi lạnh vỗ nhẹ lên hai gò má như
một dòng suối trong đã khiến cho khô nóng bên trong cô giảm đi đôi chút.
Nhạc Yên Nhi không nhịn được, cọ cọ vào đôi tay khớp xương phân minh kia như con mèo nhỏ.
Dạ Đình Sâm như người bị điện giật, mau chóng rụt tay lại, quay lưng đi, hắn hít thở sâu hai lần,
không dám nhìn người con gái quyến rũ đang nằm trên giường nữa.
Đây quả thực là tra tấn chí mạng mà!
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi thấy thứ khiến mình thoải mái bỗng dưng biến mất, tác dụng của
thuốc lại càng thêm mãnh liệt, khô nóng bên trong như lửa gần như thiêu đốt cô, cô thì thào:
- Dạ Đình Sâm...
Nghẹn ngào trong giọng nói của Nhạc Yên Nhi khiến cho Dạ Đình Sâm đau thắt lòng, hắn
không để ý đến việc gì khác, quay người ngồi xuống mép giường, cố gắng hết sức để không
chạm vào thân thể của Nhạc Yên Nhi, khắc chế khát vọng được đụng chạm vào cô, nói:
- Tôi đây, tôi ở đây rồi.
Dạ Đình Sâm cố gắng không chạm vào cô, nhưng Nhạc Yên Nhi thì ngược lại.
Suy nghĩ của cô hoàn toàn mờ mịt, trong mớ hỗn độn ấy, cô chỉ nhớ rõ đã chạm được vào thứ
có thể áp chế khát vọng vô biên vô tận trong cơ thể, cô vô thức vươn tay, tìm kiếm điều giúp
cho mình thoải mái dễ chịu khi nãy.
Cổ áo Dạ Đình Sâm bị Nhạc Yên Nhi bắt lấy, sau đó, chỉ trong một chớp mắt, hắn bị Nhạc Yên
Nhi kéo tới gần.
Thân thể hắn đặt trên cơ thể mềm mại của cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi làm hắn như
bị mê hoặc, sát lại gần đôi môi đỏ như hoa của cô rồi hôn xuống.
Đôi môi cô nóng hổi, môi của hắn thì lạnh lẽo, giống như là băng lửa giao hòa, hai môi chạm
nhau lập tức như thiên lôi câu động địa hỏa.
Lưỡi hắn xâm lược càn quét, bá đạo mãnh liệt, đầu lưỡi mềm mại của cô có muốn tránh cũng
không được, chỉ có thể nhiệt tình đáp trả mà thôi.
Tàn lửa lốm đốm dần biến thành lửa cháy lan trên đồng cỏ, lý trí của Dạ Đình Sâm cũng dần
dần lạc lối trong khát vọng mãnh liệt.
Chẳng biết nụ hôn này kéo dài trong bao lâu, môi Dạ Đình Sâm mới rời khỏi môi Nhạc Yên Nhi,
từ từ rời xuống, chuyển đến cần cổ trắng nõn như ngọc, cẩn trọng hôn, gắn bó nhấm nháp.
Bàn tay to cũng thuận thế trượt xuống eo thon, vuốt ve như trấn an cô.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá nhỏ đang phiêu đãng trên đại dương bao
la, không có cảm giác chân thực.
Tư duy của Nhạc Yên Nhi rối loạn, cô chẳng biết phải làm sao, chỉ thấy bản thân mình trở lại
thời khắc bị một thân thịt mỡ của giám đốc Lưu đè xuống, thân thể cô bỗng run rẩy, khóc nỉ
non:
- Đừng mà...
Động tác của Dạ Đình Sâm dừng lại, hắn rời xa thân thể cô một chút, thở dồn dập.
Nhìn thấy nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm khựng lại, ham muốn
lập tức biến mất, hắn khẽ gạt đi sợi tóc vì mồ hôi mà dính chặt bên gò má của cô.
- Yên Nhi, là tôi đây, đừng sợ.
Nhạc Yên Nhi thần chí mờ mịt, cô chỉ lắc đầu:
- Xin anh… đừng mà… đừng mà,...
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ đã tràn đầy bất lực và tuyệt vọng.
Nhiệt độ trong mắt Dạ Đình Sâm lạnh hẳn xuống.
Hắn không thể như thế này được.
Lần đầu tiên giữa hai người diễn ra trong tình huống cô bị chuốc say, việc này đã để lại một vết
bẩn giữa hai người, hắn biết cho tới tận bây giờ, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa thực sự mở lòng.
Bình thường, hắn để không gian cho cô, giữ khoảng cách với cô cũng là hy vọng cô có thể quên
đi những điều không vui lúc trước, hắn có thể chờ cho tới ngày cô thực sự chấp nhận mình.
Hôm nay, hắn chạm vào cô dù cho là vì tác dụng của thuốc, cô tỉnh lại cũng không có lý do gì
trách hắn, nhưng điều đó sẽ đưa mọi thứ về điểm bắt đầu, cô thất thân vẫn không phải do tình
nguyện.
Vậy thì những cố gắng của hắn trước nay còn có ý nghĩa gì nữa?
Điều hắn muốn không phải là kích thích ngắn ngủi.
Hắn muốn có được trái tim cô.
Dạ Đình Sâm hít sâu, quả quyết rời khỏi người Nhạc Yên Nhi.
Rời phòng ngủ ra phòng khách, hắn sợ mình không khống chế được bản thân, sẽ làm ra chuyện
không thể cứu vãn.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa sổ sát đất một lúc để bình tĩnh, sau đó cầm điện thoại di động lên,
bấm một dãy số.
Điện thoại gần như được kết nối ngay lập tức, giọng Âu Duyên Tây vang lên.
- Alo, anh! Thế nào rồi? Anh tìm được người chưa?
Khi nãy, Dạ Đình Sâm lo lắng nhiều người lắm miệng nên để Âu Duyên Tây và Diệp Thiên Hạ về
trước, bây giờ hai người họ đang cùng đợi tin từ hắn.
- Tìm thấy rồi.
Âu Duyên Tây nhạy bén cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra:
- Thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?
Dạ Đình Sâm ho nhẹ một tiếng, nói khẽ:
- Nếu bị… bị bỏ thuốc... kích thích ấy, có cách nào giải không?
Hắn suy nghĩ rất lâu, chuyện như thế này thì chỉ có tên công tử phong lưu như Âu Duyên Tây
mới hiểu rõ.
Phía bên kia điện thoại là im lặng kéo dài ròng rã mấy giây.
Âu Duyên Tây thực sự cho là mình đã nghe nhầm, gã có thể nghe được mấy từ "thuốc kích
thích" từ miệng anh cả nhà mình ư? Đây là Dạ Đình Sâm lạnh lẽo cấm dục đó sao?
Âu Duyên Tây nói thật lòng:
- Anh à, thật ra anh chính là thuốc kích thích tốt nhất cho phụ nữ rồi, không cần phải bỏ thuốc
gì nữa đâu.
Logic của Âu Duyên Tây quả thực rất đặc biệt, Dạ Đình Sâm nhắm mắt, mệt mỏi xoa mi tâm.
  • Không phải anh dùng... Nhạc Yên Nhi bị Lưu Uy bỏ thuốc, có cách nào để giải hay không?
  • Mẹ nó! Thằng Lưu Uy đấy muốn chết à? Cả người của anh mà cũng dám động vào.
Âu Duyên Tây mắng chửi vài câu rồi lấy lại tinh thần:
- Nhưng mà anh này, Nhạc Yên Nhi chẳng phải là người của anh hay sao, anh hy sinh thân mình
giúp cô ấy giải chẳng phải là xong à?
Dạ Đình Sâm yên lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói:
- Anh không muốn chạm vào cô ấy khi cô ấy không tự nguyện.
Âu Duyên Tây nói:
  • Nhưng anh ơi, trong thứ thuốc đó toàn là kích thích tố sinh dục, không có thuốc giải đâu.
  • Không có cách nào giúp dịu lại được à?
  • Ầy... Thật ra thì không phải là không có cách, cứ ngâm mình trong nước lạnh là có thể hóa giải
được, nhưng có thể phải ngâm nước rất lâu, thà rằng thỏa mãn cô ấy luôn cho xong.
Nhận được đáp án mình cần, Dạ Đình Sâm không muốn nghe Âu Duyên Tây nói nhảm nữa, lập
tức tắt máy.
Dạ Đình Sâm vào phòng tắm mở nước, nước bắt đầu không ngừng nghỉ trút vào bồn tắm lớn.
Tiếng nước ào ào rõ ràng đến mức dị thường trong căn phòng tĩnh lặng.
Dạ Đình Sâm quay lại bên giường, nhìn thấy cô gái trên giường quần áo tan nát, hắn rời mắt đi
chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Dạ Đình Sâm cầm tấm ga trải giường khi nãy dùng để bọc Nhạc Yên Nhi lên, lại quấn lấy cô một
lần nữa, cố gắng hết sức để không chạm vào da thịt cô, bế cô lên.
Không dám để cô tựa vào ngực mình, Dạ Đình Sâm còn giơ tay ra, cách người mình một
khoảng, nỗ lực giảm bớt tiếp xúc cơ thể với Nhạc Yên Nhi.
Bế Nhạc Yên Nhi vào phòng tắm, dù chưa chạm vào nước hắn cũng cảm thấy được nhiệt độ
lạnh buốt.
Dạ Đình Sâm thì thầm bên tai Nhạc Yên Nhi:
- Có lẽ sẽ hơi lạnh, em chịu khó một chút.
Nhạc Yên Nhi hỗn loạn, dường như nghe thấy tiếng người nói chuyện, cô vô thức nói một tiếng
"Đừng".
Dạ Đình Sâm đứng trước phòng tắm, bị dòng nước lạnh làm cho khẽ nhíu mày, thấy gương mặt
đỏ hồng của Nhạc Yên Nhi cùng với thần sắc mông lung của cô, cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm từ
từ đặt cô vào bồn tắm.
 
Advertisement
  • Chương 79

Sáng hôm sau, vào lúc Dạ Đình Sâm gọi Nhạc Yên Nhi dậy để chuẩn bị ăn sáng, hắn nhận ra có chuyện gì đó bất thường.

Hai má Nhạc Yên Nhi ửng hồng, nhịp thở dồn dập, trán phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, trông ý thức có vẻ không rõ ràng, Dạ Đình Sâm vươn tay sờ qua trán Nhạc Yên Nhi, quả nhiên là nóng muốn bỏng tay.

Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, gọi một tiếng:

- Yên Nhi? Nhạc Yên Nhi không hề phản ứng.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm lập tức trở nên khó coi, hắn cầm di động lên, bấm số của bác sĩ tư nhân Chúc Viễn.

  • Alo.
  • Chúc Viễn, đến khu nghĩ dưỡng ở phía Bắc thành phố một chuyến đi.
Dạ Đình Sâm liếc nhìn Nhạc Yên Nhi đang nằm trên giường, ánh mắt hiện lên vẻ cháy bỏng:

- Phải thật nhanh.

Từ đời ông nội Chúc Viễn đã bắt đầu làm bác sĩ tư nhân cho nhà họ Dạ, hiểu rõ như lòng bàn tay tất cả bệnh án và trạng thái sức khỏe của người trong nhà này, cũng càng hiểu rõ tính cách lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm.

Sáng sớm Dạ Đình Sâm gọi cho anh, mà dường như hắn còn có vẻ vội vàng, chẳng lẽ đã có chuyện lớn xảy ra rồi sao? Chúc Viễn lập tức nói:

- Dạ thiếu, có chuyện gì vậy? Cậu khó chịu ở đâu? Kể tỉ mỉ triệu chứng một chút để tôi xem phải mang theo những gì đến đó.

- Nhiệt độ cơ thể tăng cao, ý thức mơ hồ.

Còn thân nhiệt cao nữa sao? Chúc Viễn thầm cảm thấy không ổn, đây chính là điềm báo trước cho rất nhiều bệnh, thân thể Dạ thiếu quý báu, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.

Vì Dạ Đình Sâm không nói rõ ai là người bị bệnh, vậy nên Chúc Viễn lập tức nghĩ người đó là Dạ Đình Sâm, mà Dạ Đình Sâm thì không muốn nói nhiều.

Chúc Viễn trở nên nghiêm túc, nói:

- Tôi lập tức đi ngay đây, đầu tiên, cậu có thể dùng khăn mặt lạnh để hạ nhiệt vật lý trước, tốt nhất là nằm thẳng, không nên cử động, lúc nào cũng phải để ý tốc độ mạch đập.

- Ừ.

Gác máy, Dạ Đình Sâm dựa theo nhắc nhở của Chúc Viễn, hắn cầm khăn mặt lên, thấm nước lạnh, nhẹ nhàng giúp Nhạc Yên Nhi lau mặt và trán.

Làn da nóng hổi vừa tiếp xúc với khăn lạnh, Nhạc Yên Nhi rùng mình, mê man mở mắt ra, lẩm bẩm:

- Hôm nay tôi còn có cảnh quay...

Đến lúc nào rồi còn nhớ đến quay phim? Dạ Đình Sâm nhớ tới việc cô bây giờ trở thành thế này, tất cả là do quay bộ phim này mà ra, ánh mắt hắn lạnh đi, thản nhiên nói:

- Không, đợt này không có cảnh quay của cô đâu.

Nhạc Yên Nhi sốt, hoa mắt váng đầu, còn tưởng trợ lý đang nói chuyện, cô nghe thấy mình không có cảnh quay thì lập tức thả lỏng, tiếp tục thiếp đi.

Dạ Đình Sâm thấy cô mê man lần nữa, hắn cẩn thận dùng khăn lau mặt, cổ và cánh tay cô hai lần, sau đó mới lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

  • Alo, tôi đây.
  • Ngài...

    Ngài chủ tịch ạ? Làm sao ngài lại đích thân gọi điện thoại cho chúng tôi thế này? Có
phải có mệnh lệnh quan trọng muốn truyền đạt tới công ty Hoàn Vũ hay không ạ? Công ty Giải trí Hoàn Vũ chỉ là một trong những công ty con của Tập đoàn LN, ngoại trừ lần hội nghị nửa năm một ra, cao tầng của Hoàn Vũ không còn cơ hội nào để liên hệ trực tiếp với Dạ Đình Sâm nữa.

- Năm nay, Hoàn Vũ có đầu tư một bộ phim tên White Lover phải không? Dạ Đình Sâm bất thình lình nhắc tới chuyện này, tổng giám đốc của Hoàn Vũ liền nghiêm túc hẳn lên:
  • Đúng vậy thưa chủ tịch.
  • Dừng toàn bộ đầu tư cho bộ phim này lại.
Ngữ khí của Dạ Đình Sâm bình thản như đang bàn xem trưa nay ăn gì chứ không phải đang nói về một tác phẩm lớn, được đầu tư hai trăm triệu.

- Vậy...? Xin hỏi chủ tịch, có nguyên nhân đặc biệt gì không? Một hạng mục đầu tư lớn như vậy mà tạm dừng, bên đoàn phim có thể sẽ phản ứng rất lớn.

Đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm lạnh đi.

- Kẻ nào dám động vào người của tôi thì phải có chuẩn bị tinh thần trả giá đắt.

Chúc Viễn tới nơi rất nhanh, anh lao như đua xe trên đường, chỉ mất nửa giờ đã tới khách sạn, thế nhưng lúc Dạ Đình Sâm mở cửa, sắc mặt hắn vẫn không vui.

- Sao lại đến muộn thế? Chúc Viễn xách hòm thuốc, mồ hôi trên trán cũng không kịp lau, đã thế còn bị sếp hỏi một câu như vậy, liền có chút ai oán nói:

- Dạ thiếu gia, bữa sáng tôi cũng chưa ăn, chạy từ phía Nam thành phố đến đây, tốc độ đi trong nội thành đã đạt tới một trăm hai mươi km/h, thế mà ngài còn chê tôi tới chậm.

Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững liếc qua, Chúc Viễn cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, lập tức câm miệng.

Đi vào phòng khách, lúc này Chúc Viễn mới bất chợt nhớ tới nếu Dạ Đình Sâm sốt cao đến độ ý thức mơ hồ thì làm sao có khả năng tự ra mở cửa cho mình.

Chúc Viễn cả gan quan sát Dạ Đình Sâm một lát, hỏi:
  • Dạ thiếu, không phải ngài bị bệnh sao?
  • Không phải, là người trong phòng.
Dạ Đình Sâm đưa Chúc Viễn vào trong, còn bổ sung một câu:

- Chữa trị cẩn thận.

Chúc Viễn đi vào phòng ngủ, vẫn chưa thấy người trên giường đã thấy khăn mặt ướt đặt trên bàn.

Dạ thiếu gia hình như cũng ở trong phòng này.

Mẹ nó! Chẳng lẽ Dạ thiếu tự mình giúp người trên giường hạ nhiệt à? Chúc Viễn giật mình, cảm thấy bước chân của mình lập tức trở nên nặng nề vạn phần.

Đây là ai? Phu nhân à? Nhưng rõ là Dạ thiếu có chướng ngại tâm lý, không thể tới gần phụ nữ mà.

Hay là nhị thiếu gia? Nhưng quan hệ giữa Dạ thiếu và nhị thiếu gia từ nhỏ đã không được tốt.

Chúc Viễn nghĩ thầm trong lòng, đến cùng là ai mà có thể khiến cho Dạ thiếu tự mình quan tâm chăm sóc, không thể là người ngoài được.

Chúc Viễn bước chậm lại, Dạ Đình Sâm sải bước đi qua bên người anh, tiến tới bên giường, sờ trán Nhạc Yên Nhi, hắn nhíu mày lại.

- Người cô ấy còn nóng lắm, cậu mau xem đi.

Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi bằng ánh mắt rất dịu dàng, thế nhưng giọng nói với Chúc Viễn lại không hề kiên nhẫn, rõ ràng là đang ghét bỏ Chúc Viễn chậm chạp.

Chúc Viễn không nghĩ lung tung nữa, anh xách theo hòm thuốc, bước nhanh đến bên giường.

Muốn biết là ai thì nhìn cái là biết thôi mà.

Nhưng khi nhìn thấy mái tóc đen như mây cùng khuôn mặt tinh xảo tái nhợt trên gối, Chúc Viễn sợ đến mức ngẩn ra.

Nữ? Dạ Đình Sâm thế mà lại để tâm tới một cô gái à? Chướng ngại tâm lý mười năm của hắn lẽ nào đã khỏi rồi? Dạ Đình Sâm bất mãn nhíu mày:

- Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Hắn không tin tưởng vào trình độ của bác sĩ trong khu nghỉ dưỡng này, vậy nên mới gọi Chúc Viễn tới, ai ngờ hôm nay Chúc Viễn cứ động cái là lại ngẩn ra.

- Đây...

Đây là ai? Chúc Viễn lắp bắp hỏi, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp:
  • Phu nhân của tôi.
  • Ngài… ngài…ngài kết hôn từ lúc nào? Sao tôi lại không biết? Chướng ngại tâm lý của ngài khỏi
hẳn rồi à? Những câu hỏi dồn dập khiến Dạ Đình Sâm nhíu mày:

- Tôi gọi cậu đến không phải để cậu đặt câu hỏi cho tôi.

Chúc Viễn nghiêm mặt, nói:

- Dạ thiếu, tôi là bác sĩ tư nhân của ngài, nắm giữ tất cả các loại bệnh án của ngài, cũng đã tham gia những phương pháp trị liệu tâm lý lúc trước, những ghi chép về sức khỏe của ngài, kể cả về thể xác hay tinh thần, tất cả đều vô cùng quan trọng với tôi, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới phán đoán của tôi sau này.

Dạ Đình Sâm biết Chúc Viễn nói có lý, người nhà họ Dạ thân thể quý giá, ngay cả bệnh án cũng tuyệt đối cơ mật, nếu không, bệnh án rất có khả năng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, trở thành thủ đoạn chèn ép họ.

Làm người thừa kế của nhà họ Dạ, chuyện sức khỏe cả thể xác và tinh thần của hắn không phải là chuyện riêng của mình hắn nữa.

Cho nên dù ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh lùng, hắn vẫn trả lời:

- Xem bệnh trước đã, về sau tôi sẽ nói tỉ mỉ.

Chúc Viễn đành phải nén tất cả những nghi vấn của mình lại, bày ra bộ dáng của thầy thuốc tinh anh, đi đến trước giường, đo nhiệt độ cho Nhạc Yên Nhi trước, cô sốt cao tới tận bốn mươi độ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom