• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lúc này, trong biệt thự Hoàng Đình.



Trước cửa biệt thự đỗ một dàn siêu xe hoành tráng, nếu người không biết chuyện mà thấy chắc sẽ nghĩ đây là một cuộc triển lãm ô tô, nhưng thực ra đây lại là một bữa tiệc đính hôn.



Hơn nữa bữa tiệc đính hôn này lại vô cùng kỳ lạ.



Trước đó LN mới mở cuộc họp báo tuyên bố Dạ Đình Sâm từ chức, rồi còn khoe ân ái với bà xã nhưng không ngờ mới được mấy hôm lại có thông báo đính hôn với một người phụ nữ khác. Người vợ trước đó của hắn ra sao giờ không ai nghe tin gì.



Dù sao đính hôn chỉ là một bước đệm, không phải đăng ký kết hôn, không cần pháp luật chứng thực.



Hơn nữa phía nhà gái dù lai lịch không rõ ràng nhưng vài người từng hợp tác với LN thì cũng từng nghe nói đến cái tên Julia này.



Bởi dòng họ của cô ta.



Gia tộc William.



Đó là tổ chức mafia lớn nhất Châu Âu, bao trọn một nửa khu vực Thái Bình Dương, hàng năm rửa tiền nhiều không đếm xuể, còn có người đồn nhà William có một kho báu cất giữ số tiền bẩn đã tích trữ nhiều đời.



Có người nói gia tộc William trước đó mai danh ẩn tích vì đến một quốc gia xa xôi nào đó để rửa tay gác kiếm.



Cũng có người nói nhà William bị gia tộc Capet và LN của nhà họ Dạ bắt tay chèn ép, cuối cùng đã hoàn toàn tan rã.



Rất nhiều lời đồn tản ra, nhưng đâu mới là sự thật thì không ai được rõ.



Khách mời thấp thỏm vào cửa mới phát hiện Nhị thiếu gia nhà họ Dạ, cũng là chủ tịch đương nhiệm của LN – Anjoye Dạ đang tiếp khách mời, nháy mắt cả đám đều bàng hoàng.



Nhưng rất nhanh họ đã ngầm hiểu, dù sao là tiệc đính hôn của anh trai, người này có đứng đón khách ngoài cửa cũng không có gì lạ hết.



Biệt thự không hề trang hoàng, chỉ là treo rất nhiều đèn đủ màu sắc để khiến không khí thoải mái hơn, dù sao cả hai đều được hưởng nền giáo dục đơn giản của phương Tây.



Khách khứa ngồi vào vị trí của mình, mọi người khe khẽ thì thầm, không hiểu mọi chuyện ra làm sao.



- Vợ của Dạ thiếu không phải Nhạc Yên Nhi sao?



- Gì cơ? Nhạc Yên Nhi á? Đứa con riêng của nhà họ Cố ư? Không phải cô ta chết được năm năm rồi à?



- Ông có xem thời sự không thế, lần trước họp báo Dạ thiếu đã giải thích rõ ràng rồi, người ta vốn không chết, chỉ là mất tích năm năm nhưng giờ đã quay về! Hơn nữa tôi còn nghe nói cô ta cùng Nhị thiếu cùng quay về một lúc, cả hai cùng giả chết không biết có liên quan gì không? Có khi nào Dạ thiếu phát hiện vợ mình và em trai ngoại tình nên mới ly hôn, giờ lại tổ chức đính hôn không?



- Cố Văn Sinh chưa tới à? Nếu tới rồi còn hỏi được chút chuyện!



- Suỵt, mấy ông còn tâm trạng mà đưa chuyện nữa hả, nếu không tốt thì đây chính là Hồng Môn yến đấy! Nhà trai và nhà gái đều là người có tên tuổi, lai lịch cũng không nhỏ đâu, chúng ta không nói gì được thì chỉ cần xem thôi là tốt rồi!



Mọi người xôn xao hết cả lên, vừa hay ngoài cửa tiến vài mấy người nước ngoài.



Norman đứng ngoài cửa, thản nhiên liếc tất cả những người có mặt một vòng, mắt ưng lia tới đâu là đám người sợ hãi im bặt tới đó, cả sảnh lớn vốn đang náo nhiệt giờ lại lặng ngắt như tờ.



Người da trắng vốn luôn rất cao to, hầu như toàn trên 1m8, Norman cao 1m9, cũng không kém so với Dạ Đình Sâm. Hơn nữa do nhiều năm rèn luyện trong quân đội nên trên người có một loại khí thể đủ để áp đảo cả hội trường.



Chỉ một ánh mắt cũng đã đủ khóa miệng tất cả mọi người có mặt.



Anjoye không tỏ ra bất ngờ khi thấy anh ta, khi Julia đưa thiếp mời cho đám người có vai vế ở thành phố A cũng đồng thời gửi lời mời đến gia tộc Capet, vốn mời gia chủ tương lai của họ là Arthur, nhưng cậu không thể đến chỗ nguy hiểm thế này nên Norman mới đi thay.



Người là do lần trước anh ta để xổng, giờ đã đến lúc phải bắt về.



Norman lãnh đạm thu hồi đường nhìn, đưa thiếp mời trên tay ra rồi nói:



- Tình hình hiện tại sao rồi?



Anjoye cầm tấm thiệp, nhìn thoáng qua rồi thản nhiên cười nói:



- Không ổn, người của tôi tra được Julia đã chôn bom khắp biệt thự, chỉ cần nhấn nút là tất cả mọi người sẽ mất mạng.



Khi nói chuyện anh ta cố gắng đè thấp giọng nhất có thể, tránh để những người khác hoảng sợ.



- Thật ngại, vệ sĩ không thể vào trong được.



Norman gật đầu, xua tay với mấy người đi sau.



Anh ta giơ tay lục một lát rồi đưa súng của mình cho Anjoye.



Cây súng này vừa đưa ra cả đám khách mời đều nín thở.



Nghe nói ở nước ngoài có thể tự do tàng trữ súng, nhiều người dân thường cũng có súng để tự vệ, thế nên mới thường xuyên dẫn đến bạo loạn chết người, tính ra thì trong nước vẫn là an toàn nhất, muốn gì cũng phải được sự đồng ý của pháp luật.



Anjoye rút băng đạn ra sau đó giao cho nhân viên phục vụ, rồi tỏ ý xin lỗi:



- Đây là Julia yêu cầu, tôi không thể làm trái được, chỉ đành làm theo thôi.



- Không sao, mọi chuyện cứ theo quy củ mà làm.



Norman thờ ơ đáp, sau đó chậm rãi bước vào trong.



Anh ta ngồi ngay đầu, hai bên đều không có người, chỗ bên cạnh một là của Anjoye, còn một của Mạnh Y Bạch, nhưng giờ cả hai vẫn chưa vào chỗ.



Anh ta nở một nụ cười quái dị, nghĩ đến kế hoạch của Julia thì không kìm được cảm thán người đàn bà này đúng là quá sức to gan.



Vậy mà lại tính tới biện pháp lưỡng bại câu thương thế này.



Xem ra cũng do bị anh ta dồn đến đường cùng rồi, giờ Dạ Đình Sâm gặp chuyện thế này ít nhiều anh ta cũng có trách nhiệm. Nếu không phải vài năm qua anh ta vẫn không ngừng truy tìm bằng chứng dồn đám người đã tẩy trắng của nhà William vào tù thì Julia cũng sẽ không điên cuồng đến mức này.



Cô ta dám huy động tất cả đám tàn dư dưới tay mình để tổ chức bữa tiệc đính hôn này, nếu bom nổ thì tất cả những người có mặt sẽ mất mạnh, như thế thanh danh của LN cũng sẽ chịu ảnh hưởng, con đường phát triển sau này không thể dễ dàng được.



Hơn nữa nếu bản thân anh ta hoặc Arthur xảy ra chuyện thì gia tộc Capet sẽ không đủ lực lượng để đối đầu với Chính phủ được nữa, thậm chí có nguy cơ bị khống chế hoàn toàn.



Không thể không thừa nhận chiêu này của Julia làm rất hay, bắt cóc được Nhạc Yên Nhi mà cô ta đã cho rằng mình nắm được điểm yếu của một con rắn, chỉ có điều Dạ Đình Sâm không phải rắn mà là một con rồng!



Cô ta chạm vào... vảy ngược của Dạ Đình Sâm!



Anh ta chưa từng nghe nói có ai rút vảy rồng mà còn có thể bình an vô sự được!



Càng nghĩ lại càng chờ mong bữa tiệc này diễn ra, đây chính là một cuộc đi săn, anh hùng tranh đoạt, không chừng anh ta và Dạ Đình Sâm còn có thể đánh một trận ra trò.



Nghĩ đến đây anh ta lập tức nở một nụ cười khát máu.



...



Lúc này, trong phòng ngủ trên tầng Dạ Đình Sâm đang ngồi trên ghế sofa, ngắm nhìn tấm ảnh trong ví, đó là ảnh chụp chung của hắn và Nhạc Yên Nhi.



Năm năm trước cô còn rất trẻ, như nụ mới vừa hé nở, vừa thanh khiết lại vừa rạng rỡ.



Giờ đây...



Hẳn là cô đã rời xa thành phố A.



Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, cuối cùng chạm đến khuôn mặt Nhạc Yên Nhi, không nỡ rời đi.



Đầu ngón tay mang theo độ ấm, nhưng ảnh chụp lại lạnh như băng.



Tưởng niệm như một sợi chỉ, quấn chặt lấy trái tim hắn.



Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ.



Nhưng Dạ Đình Sâm giống như không hề nghe thấy.
 
Advertisement
  • Chương 769

Ôm hắn chẳng khác nào ôm bom hẹn giờ, chẳng biết lần sau hắn mất tích là lúc nào, cô thực sự sợ hãi.

Cuối cùng cô vẫn không thuyết phục được bản thân, cô cần thêm thời gian.

Tựa vào ngực hắn nhưng cô không có động tác gì mà chỉ nói:

- Cho em thời gian bình tĩnh.

- Được.

Hắn ở bên cô cả ngày như vậy, tới tối, hắn nói mình có việc vào ban ngày nên sẽ tới thăm cô mỗi ngày vào sáng vào tối.

Cô chẳng biết hắn đang làm gì, hắn không nói cô không hỏi, họ đã quen với trạng thái này.

Sáng hôm sau, mở cửa một lát thì giáo viên dạy vẽ lần trước sang mua đồ và đưa cho cô bữa sáng.

Dạ Đình Sâm tới gần như cùng lúc, hắn cầm một bó cẩm chướng, có lẽ do chưa mua được tường vi trắng.

Thấy Thành Diệu đặt bữa sáng xuống, sắc mặt hắn tối lại, khi hắn bước tới nơi liền ném đồ vào thùng rác.

Nhạc Yên Nhi nhướng mày, không vui nói:

- Vừa sáng đã nổi điên cái gì?

- Anh có thể cho em thời gian suy nghĩ nhưng anh không thể trơ mắt nhìn có người muốn tán tỉnh em thế được. Về sau bữa sáng của người khác đưa không cho em ăn, ăn của anh đây này!

Dạ Đình Sâm bá đạo đưa hộp giữ nhiệt của mình qua, trong đó có bánh quẩy và sữa đậu nành, cháo thịt nạc, đây đều là hắn tự tay làm.

- Xin lỗi, em thích bát hoành thánh khi nãy.

Nhạc Yên Nhi cố ý nói.

Hắn nhíu mày:

- Em muốn ăn thì bảo anh mua cho em, không cho em ăn đồ người đàn ông khác đưa tới.

- Nếu em ăn thì sao?

Cô hỏi.

Thấy khuôn mặt khó chịu của Dạ Đình Sâm, cô cảm thấy tâm trạng tốt hẳn nhưng vẫn nhịn cười.

Thấy hắn nổi cáu vì bị đe dọa như vậy rất đáng yêu.

Hắn là ngài Dạ cao quý cơ mà? Còn phải ngại người khác à?

Nếu lúc trước thì chắc chắn là không, nhưng bây giờ tình hình đặc biệt, tình cảm của hai người có vấn đề mà.

Nên phải đề phòng!

- Anh không cho em cơ hội đó đâu.

Hắn vừa cắm hoa vừa nói:

- Vứt cũng chờ anh đi rồi hẵng vứt, tập đoàn có việc phải giải quyết, trong thời gian này anh sẽ bận nên sáng không có thời gian thăm em, tối anh lại tới.

Tập đoàn LN?

Hắn từ chức rồi mà? Còn có chuyện gì được? Lấy lý do cũng nên có lý chứ, chẳng có thành ý gì cả!

Cô nghĩ nhưng nhịn, không muốn nổi giận với hắn.

Cúi đầu tính sổ, cô bảo:

- Đi thong thả, không tiễn.

Nhưng hắn vẫn đứng đó, thẳng tắp như một gốc cây.

Cô nghi hoặc nhìn lên, đang định hỏi vì sao hắn chưa đi, chẳng ngờ hắn đã sát lại, đôi môi mỏng và nóng bỏng đột ngột chạm vào môi cô.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.

Cô cứng người, ngón tay cong lại.

Môi hắn đã lâu cô không chạm tới, hóa ra nó nóng như vậy ư?

Ngay vào lúc cô thất thần, hắn đã bắt đầu hôn sâu, động tác dịu dàng mang theo hơi thở quen thuộc.

Nụ hôn này không lâu, cô hồi thần lại thì mọi thứ đã xong rồi.

Hai môi xa nhau, cô kinh ngạc che miệng, nhìn hắn chằm chằm:

- Anh làm gì đấy?

- Hôn buổi sáng, đợt trước em bổ sung cho anh đã hết rồi, giờ có thể tiếp tục.

Hắn thản nhiên đáp rồi vươn tay xoa đầu cô:

- Đi nhé, nếu em nhìn anh đi, anh sẽ rất vui.

- Ai thèm nhìn anh? Không, ai cho anh hôn em?

Dạ Đình Sâm mỉm cười dịu dàng như nước mùa xuân, dọn dò hai câu rồi mới đi.

Nhạc Yên Nhi vẫn cứ nhìn theo hắn cho tới khi xe đi xa, lúc này cô mới cảm thấy xấu hổ.

Vuốt ve theo bản năng, lòng bàn tay cô nóng rực, phủ một lớp mồ hôi.

Cô xoa môi, cảm giác như nằm mơ.

Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Chậc chậc, người chưa đi mà đã nhớ rồi?

Là bà chủ nhà tới tiệm lấy đồ.

Cô đỏ bừng mặt, vội vàng phủ nhận:

- Đâu có, em không thèm nhớ đâu!

- Miệng thì nói không nhưng khi nãy ánh mắt lại lưu luyến không rời, chị gái chị cũng từng như em, lòng em chị hiểu. Dù chẳng biết giữa hai người có chuyện gì nhưng không tới mức phải ly hôn đâu, hơn nữa chồng em rất tốt với em, ngày nào cũng tới, làm gì có người đàn ông nào làm được thế?

- Nếu anh ta tốt thật thì đâu có vội đi như thế, lại còn chẳng nói lời nào, chỉ biết làm em lo lắng lung tung.

- Vậy chẳng phải trong lòng em vẫn hi vọng anh ta ngày ngày ở bên mình đấy sao? Cứng miệng là sau này thua thiệt đấy, giữa vợ chồng luôn có xích mích, để đàn ông xin lỗi mãi cũng không được, phụ nữ cũng phải nhường một chút.

- Nếu anh ta là người sai thì sao? Hai tháng không tin tức gì, thật ra em sợ hãi lắm, em sợ sẽ có chuyện như vậy xảy ra nữa. Em không chiến thắng được nỗi sợ, cũng chẳng biết phải làm gì, nên bỏ qua để an ổn cả đời hay ở bên nhau rồi nơm nớp lo sợ.

Nhạc Yên Nhi thở dài, cô nghịch bó hoa hắn mang tới, màu sắc rực rỡ và đẹp đẽ như vậy nhưng sẽ chóng tàn thôi.

Cô cẩn thận duy trì gia đình, hôn nhân, phải chăng cũng là như thế?

Cô sợ mình chỉ nắm được cát, càng nắm chặt càng biến mất nhanh.

Đã trải qua nhiều sinh ly tử biệt, dù đều là sợ bóng sợ gió nhưng cô không muốn thử nữa.

Cô siết chặt ngón tay, bứt xuống một cánh hoa rồi nói ra lo lắng của mình.

- Thật ra em thấy mình quá vô dụng, khi còn bên nhau, có rất nhiều người nói bọn em không hợp, em không thể giúp anh ấy, sự thật chứng minh là như vậy. Nói nguy hiểm là anh ấy mang tới nhưng thật ra cũng do em nữa, có lẽ hai người xa nhau sẽ bình yên vô sự. Lần này anh ấy gặp nguy hiểm mà em lại chẳng làm được gì, là người khác hi sinh để cứu mạng anh ấy. Em thấy mình quá vô dụng, cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân. Chị Dương, chị bảo em phải làm gì?

Những lời này cô đã chôn sâu trong lòng, bây giờ nói ra được, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng nhận thức được sự chênh lệch giữa hai người cũng là một loại tra tấn.

Nhạc Yên Nhi cười giễu, cô cười mình không biết tự lượng sức.

Chị Dương nghe vậy thì cũng yên lặng, thật ra yêu một người như vậy áp lực cũng rất lớn, phải nghe nhiều lời gièm pha, chịu mọi nghi vấn, còn phải liên tục trưởng thành để đứng bên cạnh Dạ Đình Sâm.

Chị Dương thương Nhạc Yên Nhi, chị bắt lấy tay cô, an ủi:

- Thanh quan khó đoạn việc nhà huống chi là một người ngoài mà chị không biết rõ, nhưng chị từng trải, biết vợ chồng phải ở bên nhau thế nào. Không cần hỏi cũng biết hai người ở bên nhau đã phải trải qua nhiều chuyện, dân thường như bọn chị không thể sánh bằng. Đừng quên ước nguyện ban đầu, nghĩ tới nguyên nhân muốn bên nhau, em yêu người đàn ông này là vì cái gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom