• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hắn nghiêm túc nói hết điều này đến điều kia.



Vốn câu chuyện không dài, nhưng cộng thêm những lời bình của hắn nên kể mất cả nửa tiếng đồng hồ, lúc đầu Nhạc Yên Nhi còn phấn chấn, nhưng qua một lúc liền ngáp ngắn ngáp dài.



Sau khi Dạ Đình Sâm kể hết một câu chuyện lại định kể tiếp câu chuyện nữa, Nhạc Yên Nhi sợ hãi vội ngăn hắn lại.



- Đừng… đừng đọc nữa, nếu như anh còn đọc tiếp thì em sẽ ngủ mất!



- Sao thế, anh đọc không hay à?



Dạ Đình Sâm kinh ngạc hỏi lại.



- Anh rất hợp làm giáo viên Ngữ văn đấy!



- Thế có vẻ cũng ổn mà, em định nói là anh đọc rất hay đúng không?



Dạ Đình Sâm hoàn toàn không nghe ra ý ngoài lời của Nhạc Yên Nhi, còn tưởng rằng cô đang khen mình nên không nhịn được nhướng mày lên, trên mặt đầy vẻ tự tin.



Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ đỡ trán:



- Tóm lại anh đừng đọc nữa, nói chuyện với em được không!



- Được, nếu em không thích thì anh không đọc nữa. Em muốn nghe lời ngọt ngào nào, anh sẽ nói cho em nghe, tất cả đều là thật lòng đấy.



- Anh dẻo miệng như thế từ bao giờ vậy!



Nhạc Yên Nhi tỏ ra giận dỗi.



- Chỉ với em anh mới thế thôi.



Nhạc Yên Nhi nghe thế liền thấy lòng ấm áp, cô mím môi, do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nói ra nghi vấn của mình.



- Tại sao anh lại ở đây, với tính cách của Julia sao cô ta đồng ý cho anh vào đây được? Hơn nữa vừa nãy khi đi vào bếp em không nhìn thấy ai cả, rốt cuộc là tại sao, chắc… chắc không phải vì em mà anh giao dịch vì với Julia đấy chứ?



- Sao thế được? Julia cũng biết em là cách duy nhất để cô ta kiềm chế anh và Anjoye, vì thế khi đánh em thành ra thế này chính bản thân cô ta cũng lo lắng, nên mới để anh vào chăm sóc cho em, trấn an em, cô ta sợ anh và Anjoye nội ứng ngoại hợp phá hủy hoàn toàn gia tộc William của cô ta.



Hắn nói với giọng hờ hững, sắc mặt bình tĩnh, Nhạc Yên Nhi rất muốn tìm được một chút manh mối từ gương mặt của hắn.



Nhưng, đáng thất vọng là cô không tìm thấy gì cả.



Những gì hắn nói là thật sao?



Cô bán tín bán nghi gật đầu mà không biết vào lúc này, tận sâu trong mắt Dạ Đình Sâm xẹt qua ánh sáng phức tạp.



Mấy hôm nay Dạ Đình Sâm vẫn luôn ở bên cạnh Nhạc Yên Nhi, chăm sóc cô thật chu đáo, dường như bốn chữ cẩn thận tỉ mỉ được sinh ra là để dành riêng cho hắn vậy.



Mỗi buổi sáng khi Nhạc Yên Nhi thức dậy, Dạ Đình Sâm đã không còn ở bên cô nữa, nhưng cô không hề cảm thấy hoảng sợ, vì cô biết hắn đang ở trong bếp làm bữa sáng cho mình.



Cô ra khỏi phòng đi xuống bếp, nhà bếp ở khúc quanh dưới tầng một.



Đứng ở đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, Nhạc Yên Nhi bất giác mỉm cười.



Cô đang định xuống tìm Dạ Đình Sâm thì ở phía trước đột nhiên xuất hiện một ‘Dạ Đình Sâm’ khác.



Nhạc Yên Nhi nhíu mày lại, đứng chôn chân ở chỗ cũ quên mất cả việc xuống tầng.



‘Dạ Đình Sâm’ bước nhanh lên trước, lúc nắm lấy tay của cô y vô thức liếc sang nhà bếp một cái, sau khi chắc rằng hắn không đi ra y mới nhỏ giọng nói:



- Nhỏ giọng một chút, khó khăn lắm tôi mới trà trộn được vào đây, cô mau đi cùng tôi.



- Bách Qủy! Bây giờ Mạnh Y Bạch và Anjoye thế nào rồi? Họ đều ổn cả chứ?



Cô lo lắng hỏi.



- Đây không phải là chỗ để nói chuyện, cô đi với tôi đã.



Bách Qủy đưa cô đến tầng bốn, nơi đó là một sân thượng lớn.



Y khóa trái cửa dẫn lên sân thượng lại:



- Nhạc Yên Nhi, cô vẫn khỏe chứ? Tôi biết là cô sẽ không sao mà, tôi đã không nhìn nhầm cô!



Bách Qủy kích động vỗ vào vai cô một cái, y hóa trang giống đến từng chi tiết nhỏ, dù cô có quan sát cẩn thận cũng không tìm ra điểm khác biệt nào giữa gương mặt này và gương mặt của Dạ Đình Sâm, ngoại trừ đôi mắt…



Người khác không thể bắt chước ánh mắt của Dạ Đình Sâm được, nó thâm thúy bí ẩn, phải ở trên địa vị cao nhiều năm, trải qua mọi nguy hiểm mới có được ánh mắt đáng sợ như thế.



Vì thế lần trước khi đóng giả làm Dạ Đình Sâm, Bách Qủy luôn cố tránh nhìn thẳng vào mắt cô.



Tuy rằng gương mặt giống hệt nhau, nhưng cảm giác mà hai người mang đến cho Nhạc Yên Nhi lại khác nhau, bộ vest đen không hề khiến Bách Qủy thâm trầm hơn mà ngược lại còn có vẻ cợt nhả, không nghiêm chỉnh.



Cô thấy rất kỳ quái.



Y còn không biết nặng nhẹ gì mà vỗ vào vai cô, khiến cô đau đến mức cắn chặt răng lại.



- Cậu muốn mưu sát tôi đấy hả! Bây giờ mọi người đều an toàn rồi chứ?



- Cô bị thương à? Vẫn ổn chứ? Tôi và họ đều an toàn rồi, giờ chị em Mạnh Y Bạch đang ở biệt thự, sẽ không có chuyện gì đâu. Vết thương của tôi vẫn còn đau nhưng đã không có gì đáng ngại rồi, tôi vừa đi lại được là đến tìm cô ngay, tuy rằng cô bị thương nhưng vẫn còn sống, tôi có thể yên tâm ăn nói với Nhị thiếu rồi!



- Mọi người đều an toàn là tốt rồi. Tình hình bây giờ thế nào rồi, tại sao Julia không có ở trong biệt thự nhưng tôi và Dạ Đình Sâm đều không thể rời khỏi nơi này, có vẻ như chúng tôi vẫn bị cô ta khống chế. Julia mà tôi biết không tốt bụng thế này đâu!



- Cô ta đương nhiên chẳng tốt bụng gì, nhưng tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, không khí bên ngoài cũng rất lạ. Julia gửi thiệp mời rộng rãi cho giới thượng lưu, mời họ năm ngày sau đến đây dự tiệc, nhưng là tiệc gì thì không ai rõ.



- Tiệc ư?



Nhạc Yên Nhi nhíu mày lại, trước giờ Julia chẳng phải người lương thiện gì cho cam, cô ta đã nhốt họ ở đây thì chắc chắn là có liên quan đến bữa tiệc năm ngày sau.



Bữa tiệc năm ngày sau…



Rốt cuộc là gì?



- Tôi chưa từng rời khỏi biệt thự, không biết bên ngoài có nhiều người canh gác không? Anjoye có ứng phó được không?



Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi.



Cô vừa dứt lời, Bách Qủy đột nhiên trở nên kỳ lạ, y nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, khiến cô ngẩn ra.



- Cậu nhìn tôi như thế là sao?



Cô nghi hoặc hỏi.



- Cô có biết tại sao tôi lại phải cẩn thận thế không?



- Tại sao?



- Bởi vì có người ngăn cản tôi, không phải người của Julia, cô thử đoán xem là người của ai?



Giọng nói trầm thấp của Bách Qủy vang lên, tạo thành những tiếng vọng quái dị trên sân thượng.



Cơ thể Nhạc Yên Nhi run lên, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng cô không dám nói ra khỏi miệng, mấp máy cánh môi một cách cứng ngắc, cô run giọng hỏi lại:



- Là… ai?



- Dạ Đình Sâm! Là Dạ Đình Sâm cô có biết không? Tôi đã trà trộn vào đây nghe ngóng, những người ở đây không nhận lệnh từ Julia mà là Dạ Đình Sâm, bọn họ được lệnh tăng cường canh gác, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình tôi, xem ra anh ta đã biết đến sự tồn tại của tôi, thậm chí biết đến thuật hóa trang bách biến của tôi, sợ tôi trà trộn vào đây. Tôi không biết tại sao anh ta lại làm vậy, cô là vợ anh ta, chắc cô phải biết chứ?



Bách Qủy nhìn cô, nhưng y nhanh chóng nhíu mày lại khi thấy vẻ ngơ ngác trên gương mặt cô, hiển nhiên cô cũng không biết chuyện này.



- Anh ấy chưa từng nói với tôi, tại sao anh ấy phải làm vậy?



Lúc này Nhạc Yên Nhi cũng không hiểu nổi Dạ Đình Sâm, tại sao người ngăn cản bọn họ không phải là Julia mà lại là hắn!



- Nếu đến cô cũng không biết, vậy e rằng chỉ có mình anh ta biết thôi. Thời gian của tôi có hạn, lát nữa cô giúp tôi giữ chân Dạ Đình Sâm, chỉ cần anh ta không ra phòng khách thì tôi có chắc chắn có thể rời khỏi đây.



- Tôi biết rồi, vậy có tình hình gì…



Cô còn chưa nói xong thì có tiếng gõ cửa vang lên.



Là Dạ Đình Sâm!
 
Advertisement
  • Chương 764

Điện thoại Dạ Đình Sâm cũng vậy, số mới của hắn đã bị Dạ Vị Ương tìm thấy ngay lập tức.

Người gọi đầu tiên là phu nhân Minh Tú.

- Con ở đâu?

- Cửa nhà Yên Nhi.

- Yên Nhi đâu?

- Không ở nhà.

Nghe thế, phu nhân Minh Tú yên lặng vài giây rồi đột nhiên nổi cáu:

- Nếu không phải hai chân con còn nên giữ để đuổi theo con dâu mẹ thì chắc chắn mẹ đã tìm người đánh gãy chân con rồi! Không ở nhà thì con đứng trước cửa làm gì, mau đi tìm đi. Mất tích hơn hai tháng là chuyện một người chồng nên làm à?

- Con đang chuẩn bị tìm, hình như cô ấy giận rồi.

- Nếu không đuổi theo được thì con cũng không cần sống mà về nữa đâu.

Phu nhân Minh Tú đã từ chức nhưng uy nghiêm còn đó, bà giận dữ ra lệnh.

Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ cúp máy, giờ là Vãn Vãn gọi.

- Mosey mosey, xin hỏi đây có phải số ba con không?

Vãn Vãn hỏi.

- Sao con biết?

- Con có tùy tùng Evan mà! Được, nghiêm túc nào, mẹ con đâu? Giận à?

- Ừ.

Hắn đáp ngắn gọn.

- Mẹ nói phải, đúng là ba còn sống, làm còn làm ra chuyện bỏ vợ bỏ con, quả là tội đáng chém! Từ hôm nay trở đi, con không thừa nhận ba là ba con, có di ngôn cứ nói với mẹ! Tạm biệt!

Vãn Vãn dập máy.

Trong năm phút nhận điện thoại ngắn ngủi này, hắn cũng nhận được vô số tin nhắn.

Nhưng không có bất kỳ một tin hỏi thăm nào, tất cả toàn là chỉ trích, ai bảo hắn khiến Nhạc Yên Nhi ấm ức như vậy.

Dạ Đình Sâm gọi cho Trần Lạc, hắn muốn định vị vị trí của Nhạc Yên Nhi, chẳng ngờ Trần Lạc từ chối luôn:

- Xin lỗi ngài, giờ tôi không phải cấp dưới của ngài nữa, tôi là người của Nhị thiếu. Cấp trên của tôi vừa ra lệnh không được cung cấp bất cứ trợ giúp nào cho ngài, chuyện vợ chồng ngài thì mong ngài tiếp tục cố gắng.

- Chẳng lẽ cậu mặc kệ để chúng tôi cãi nhau thế à?

- Cô Nhạc còn cãi nhau được với ngài thì ngài quá hạnh phúc rồi, tôi còn tưởng cô ấy bỏ ngài luôn đấy.

Trần Lạc thẳng thắn nói.

Thật ra mọi người đều biết hắn không chết nên họ không hề bất ngờ với sự xuất hiện của hắn.

Nhưng hắn biến mất lâu như vậy mà không có bất kỳ tin tức nào, điều này mới khiến người ta oán giận.

Hơn nữa, Nhạc Yên Nhi là người bị tổn thương nhất!

Dạ Đình Sâm chẳng ngờ mình lại có lúc tứ cố vô thân thế này.

Nhưng hắn không buồn, ngược lại, hắn còn cười. Cuối cùng đã có thể trút bỏ mọi gánh nặng để ở bên Nhạc Yên Nhi, coi như theo đuổi vợ gian nan thì sao nào?

Ổn định tâm trạng xong, hắn bắt đầu tìm kiếm. Hắn tin mình sẽ tìm được.

Nhạc Yên Nhi lái xe vô định, cô nhận ra thành phố này có quá nhiều hồi ức của hai ngườ, đi đâu cũng không thể tránh khỏi bóng hình thân quen kia.

Trước kia, cô lấy đó làm an ủi nhưng bây giờ cô chỉ tức giận không thôi.

Tới cửa hàng, đó là nơi họ từng mua đồ uống trà.

Tới siêu thị, họ từng mua đồ ăn ở đó một lần.

Tới công viên trò chơi, đây là nơi hắn cầu hôn.

Tới bờ biển, hắn từng cứu cô ở đây.

Tới triển lãm, là ảnh chụp của hai người tham gia triển lãm đá quý.

Tới cửa hàng quần áo, họ mua lễ phục ở đây.

Hai người họ còn có nơi nào chưa đi không? Cô nghĩ.

Cuối cùng, cô ngồi ở quảng trường, phía đối diện có một ca sĩ đang khàn giọng hát tình ca, cảm giác rất đặc biệt.

Có lẽ tâm trạng cô không tốt nên thấy thật đau lòng, nước mắt cô chảy xuống, ướt hết mặt.

Màn hình led trên cao ốc đang phát tin sáng nay, truyền thông đã phí rất nhiều công sức để liên hệ với công ty con của LN ở thành phố A và trụ sở chính để chứng thực tin tức.

Ai nấy đều cảm khái người giàu thật biết chơi.

Lúc đầu là Nhị thiếu gia nhà họ giả chết, sau đó Nhạc Yên Nhi giả chết, giờ lại đến Dạ Đình Sâm.

Lần nào cũng là tin nóng sốt, phóng viên bọn họ không chịu nổi!

Thậm chí, có đài truyền hình còn @ tài khoản của Nhạc Yên Nhi với bàn viết: "Xin các nhân vật công chúng nếu tuyên bố tin quan trọng hãy chọn vào ngày làm việc, có rất nhiều hãng truyền thông đang phàn nàn về việc mọi người gây chú ý vào ngày nghỉ làm họ tăng ca rất mệt!"

Lập tức, tin này được chia sẻ rầm rộ.

Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười.

Thời gian trôi qua từng phút, Nhạc yên Nhi chẳng biết mình đã ngồi bao lâu, người qua lại không ngừng khiến cô hoa mắt.

Cuối cùng, trong tầm mắt cô xuất hiện một người với dáng vẻ mệt mỏi.

Con ngươi cô co lại, phản ứng đầu tiên là phải đứng dậy bỏ đi.

- Định tránh mặt anh mãi à?

Bên tai là giọng nói trầm và gợi cảm như trước.

Nhạc Yên Nhi run lên, cô quay lưng về phía hắn. Sau đó, cô mỉm cười quay lại.

- Đúng là không thể tránh mặt mãi, ngày ly hôn còn cần anh phối hợp mà.

Cô không biết mình xúc động nhất thời hay đã nghĩ kỹ mà bỗng nói vậy.

Trái tim cô cũng run lên, khi nói ra câu đó, cô rất đau đớn nhưng nét mặt vẫn bình thản nở nụ cười. Bàn tay cô đã siết lại, móng tay đam vào thịt rất đau.

Khoảng cách giữa hai người không nhỏ, hệt như khi ở giáo đường cách một tấm thảm đỏ dài, nhưng lúc này không phải thảm đỏ mà là người qua người lại trên đường.

Không ai để ý tới họ, ai nấy đều đang nhìn màn hình lớn.

Dạ Đình Sâm thấy nụ cười cưỡng ép của cô thì đau lòng, hắn bước tới.

Nhưng Nhạc Yên Nhi giật mình lùi lại, cô kêu lên:

- Đừng tới đây!

Hắn nghe thế thì bước chân khựng lại, đôi mắt sâu nhin cô, ánh nhìn phức tạp.

Nhạc Yên Nhi hít sâu, sau đó nói:

- Dạ Đình Sâm, em không muốn mất anh một lần nữa. Vậy nên em bỏ cuộc, về sau có đau đớn cũng chẳng liên quan gì đến em. Anh còn nhớ rõ lần đầu anh mất tích không, sau khi anh được tìm thấy trên biển rồi lại mất tích, lần thứ hai là khi tai nạn xe, em mang thai nhưng không liên lạc được cho anh, lần thứ ba là ở nhà máy bỏ hoang, anh thay em chịu đòn nhưng thứ em nhận lại là tin anh đã chết, lần thứ tư, chính là lần này. Tính đi tính lại, bỏ qua năm năm kia, em mới bên anh có hai năm. Hai năm anh mất tích bốn lần, khiến em sợ hãi bốn lần, em chịu đủ rồi!

Em biết anh không muốn em lo lắng nên em giả vờ bĩnh tĩnh, biết anh lừa em, em phải giả vờ ngu ngốc. Nhưng lần này em chịu đủ rồi! Em biết anh còn sống, nghe được giọng anh nhưng không tra ra anh. Mỗi đêm em đều tỉnh dậy từ ác mộng, hẳn là anh cũng thấy rất rõ qua camera phải không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom