• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Nghỉ vài ngày xong thì Nhạc Yên Nhi muốn làm việc tiếp.

Dạ Đình Sâm ở nhà cũng không có gì làm nên cùng đi với cô.

Lần này là chụp ảnh bìa cho một tạp chí thời trang trong studio. Lúc trước đã có hợp tác với nhau rồi nên lần này cũng dễ làm việc, cả hai nhanh chóng đến studio, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.

Người mẫu lần này là một ngôi sao xấu tính có tiếng trong nghề, dường như cô ta có quan hệ khá thân với nhà họ Bạch, bên tạp chí này cũng bị cô ta giở thói đuổi vài nhiếp ảnh gia, hết cách nên đành phải nhờ cô.

Cô ta tên Tả Tư Tư, là một người đẹp khá gợi cảm, đã trang điểm xong xuôi. Lần này cô ta trang điểm khá gợi cảm già dặn, vì phải chụp ảnh cho tạp chí nam nên không dùng phong cách trẻ trung cao quý của năm ngoái nữa mà chuyển sang phong cách hoang dại hơn.

Mô tô, áo da đen bó sát, súng giả...

Mấy món đạo cụ kia đều đầy phong cách hoang dại.

Nhạc Yên Nhi đã chuẩn bị má ảnh sẵn sàng, đạo cụ, bối cảnh cũng xong xuôi hết cả, nào ngờ Tả Tư Tư vẫn còn ở lì trong phòng nghỉ chưa chịu ra.

Bởi vì cô ta cũng có địa vị nên phía tạp chí đã sắp xếp cho cô ta một phòng nghỉ riêng.

- Thật ngại quá, cô Sở, có thể phải khiến cô chờ thêm chốc nữa, để tôi đi giục.

Nhân viên bên tạp chí nói với cô.

- Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng lấy thù lao theo giờ mà, là bên tạp chí của các anh tốn tiền mới đúng.

Nhạc Yên Nhi cười hì hì, không hề tức giận.

Cô ngồi trên ghế, bắt đầu chỉnh máy ảnh của mình. Dạ Đình Sâm đứng kế bên rót cho cô một cốc nước ấm, cả hai không hề nói chuyện với nhau, nhưng xunh quanh lại tràn ngập bầu không khí hài hòa.

Chuyện LN đổi tổng giảm đốc đã khiến nước Anh xôn xao cả lên, dù sao thì công ty mẹ của người ta cũng là ở đó, nhưng trong thành phố A này thì chẳng có phong thanh gì mấy, nên cả hai cũng vẫn như cũ, nhiều người còn không biết họ là ai, nhờ thế mà tránh được rất nhiều phiền phức.

Nhưng dung mạo của Dạ Đình Sâm vẫn còn ở đó, chỉ cần là người có thẩm mỹ bình thường thì đều bị hắn hấp dẫn cả.

Nhiều cô nhân viên trẻ tuổi cố rướn cổ nhìn qua, muốn nhìn gương mặt đẹp trai của Dạ Đình Sâm cho thật rõ.

- Vợ à, uống nước đi em.

Dạ Đình Sâm mở miệng nói.

Lời vừa thốt ra thì Nhạc Yên Nhi lập tức nghe rõ tiếng thở dài của những cô nàng kia.

- Ôi chao, kết hôn mất rồi! Tiếc thế.

- Cô không thấy nhẫn cưới trên tay người ta kia à? Nhìn vào là biết đã kết hôn rồi, nhưng... đúng là đẹp trai thật đấy, tôi cứ cảm giác như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải!

- Gặp ngôi sao à? Không được, phải chụp một bức ảnh đăng lên mạng, bảo rằng hôm nay tình cờ gặp được một anh chàng siêu đẹp trai mới được!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì không khỏi mím môi cười. Khi nãy là Dạ Đình Sâm cố ý nói thế, không cần cô ra tay thì hắn đã tự giác dẹp gọn hết mấy phiền toài rồi.

- Cưng ạ, hình như mình còn chưa đăng ký kết hôn mà, em chưa phải vợ của anh đâu.

- Chuyện sớm hay muộn thôi, giờ đang là cuối tuần, thứ hai anh với em đi đăng ký kết hôn, lần này anh sẽ không để cho em chạy mất nữa đâu.

Hắn nhướng mày đầy tao nhã, thản nhiên đáp lời.

Cô chỉ im lặng mỉm cười.

Lần này chờ khá lâu, bởi vì cô nàng Tả Tư Tư kia khóa trái phòng nghỉ không chịu ra, không biết rốt cuộc là thế nào nữa.

Chừng hơn một giờ sau thì cửa phòng nghỉ mới mở ra, có một nam một nữ bước ra khỏi đó.

Người nam kia không phải chuyên gia trang điểm mà là Tề Tấn Vân, anh ta đi ở phía trước, Tả Tư Tư thì theo sát đằng sau, má đỏ hây hây, vừa thở dồn vừa kéo vạt áo.

Trên mặt cả hai lấm tấm mồ hôi, trong mắt còn ánh lên vẻ thỏa mãn, người thông minh sẽ lập tức hiểu ngay.

Tả Tư Tư phải trang điểm lại lần nữa, tốn thêm không ít thời gian, lúc cô ta đi ra chỗ chụp ảnh thì đã qua hơn nửa giờ nữa.

Các nhân viên đánh tiếng chuẩn bị bắt đầu.

Nhạc Yên Nhi lập tức đi đến chỗ máy ảnh, bắt đầu chỉnh máy.

Tả Tư Tư thì đi đến trước mắt cô, giang hai tay như một vị đế vương thời cổ đại, để mặc người khác kéo khóa áo giúp cô ta.

- Cô chính là Sở Yên, nhiếp ảnh gia Night tiếng tăm lẫy lừng đấy à?

- Đúng vậy.

- Nom cũng thường thôi mà, mặt lại còn có vết sẹo xấu xí như thế, Tề Tấn Vân thích cô ở điểm nào cơ chứ?

Cô ta cất tiếng châm chọc.

Tề Tấn Vân đứng gần đó nghe thấy thì mặt mày nóng ran, bây giờ anh ta mới hiểu tại sao Tả Tư Tư cứ một hai bắt anh ta tới đây, hóa ra là vì Nhạc Yên Nhi cũng có mặt ở nơi này.

Một người là bạn gái mới, một bên là người anh ta từng theo đuổi, bây giờ đụng mặt thế này đúng là khó xử vô cùng.

Anh ta nghe Tả Tư Tư nói chuyện chua ngoa như thế, đang định bước lên nói đỡ cho Nhạc Yên Nhi vài câu, nào ngờ Nhạc Yên Nhi đã khoan thai đáp lại:

- Hình như mắt nhìn của anh ta trước giờ không được tốt lắm nên mới thích tôi.

Lời này vừa ra thì sắc mặt Tả Tư Tư lập tức sa sầm.

Cô ta nói thế là sao đây, ám chỉ rằng mình cũng xấu nên Tề Tấn Vân mới thích à?

- Cô nói thế là có ý gì hả?

- Cô nghĩ nó có ý gì thì chính là ý đó, nếu như không hiểu thì thôi. Cô Tả đã chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu chụp thôi.

- Không chụp nữa! Bây giờ tâm trạng cảu tôi không tốt, không thèm chụp!

Tả Tư Tư đột nhiên xị mặt, khoanh tay ôm ngực ngồi phịch xuống chiếc ghế ở gần đó, lớn tiếng bảo không thèm chụp ảnh.

Nhân viên tạp chí lập tức bước đến dỗ cô ta, nói rằng bản thảo sắp sửa trình lên mà ảnh bìa còn chưa chụp thì sao mà được.

Tả Tư Tư nghe thế thì nhếch môi cười khẩy:

- Bảo nhiếp ảnh gia kia đến rót trà xin lỗi tôi thì tôi sẽ chụp.

- Vậy...

Nhân viên lập tức thấy khó xử, những nhiếp ảnh gia mà họ mời đến trước đó đều bị cô nàng Tả Tư Tư này mắng đuổi đi, nếu không phải chê người ta không có tiếng tăm thì lại ghét bỏ ảnh chụp ra xấu, nên họ mới phải bỏ nhiều tiền hơn mời Nhạc Yên Nhi đến, mong có thể chụp một lần là qua.

Nhạc Yên Nhi căn bản không phải người của tạp chí, phải nhờ quan hệ riêng mới mời được, mời cô ấy đến còn là do nể mặt nhau, sao có thể khiến cô ấy chịu ấm ức được?

Hơn nữa Nhạc Yên Nhi cũng có làm gì đắc tội với cô ta đâu, tự cô ta ghen tuông vớ vẩn nên nói bậy thôi.

- Tả Tư Tư, cô Sở không phải người trong công ty, chúng tôi không có quyền làm như thế.

- Tôi mặc kệ, hôm nay tôi muốn cô ta phải xin lỗi, bằng không tôi sẽ không chụp!

Tả Tư Tư cả giận đáp lại.

- Nhưng như thế...

Nhạc Yên Nhi hiểu được nỗi khó xử của nhân viên nọ, nên đánh tiếng:

- Xem ra hôm nay tôi không chụp được rồi, tôi giới thiệu cho anh một nhiếp ảnh gia đáng tin, kỹ thuật chụp với sửa ảnh không thua gì tôi, gọi cô ấy đến thử xem sao, tôi ở đây mắc công khiến mọi người khó xử.

- Cô Sở... Thế thì ngại lắm, hơn nữa cũng không phải...

Nhân viên nọ nói với vẻ ngượng ngùng, ánh mắt liếc nhìn Tả Tư Tư, ý bảo chuyện này là do Tả Tư Tư làm bậy chứ không phải lỗi của cô.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười nhún vai tỏ vẻ không sao hết.

- Tôi sẽ thanh toán thù lao cho cô, để cô đi không một chuyến thế này thật ngại quá.

- Không sao mà, coi như tôi lời ấy chứ.

Cô lấy điện thoại ra định gọi cho một nhiếp ảnh gia khác, nào ngờ Tả Tư Tư chợt nói tiếp:

- Tôi không cần nhiếp ảnh gia khác, tôi muốn cô ta chụp cho tôi! Nếu hôm nay cô ta mà không xin lỗi thì tôi sẽ không chụp!
 
Advertisement
  • Chương 739

Anjoye đứng lặng tại chỗ, cả phòng khách rộng rãi giờ chỉ còn lại một mình anh ta, bóng lưng của anh ta tràn đầy vẻ cô độc.

Thực ra, anh ta đã mệt rồi.

Anh ta thích Mạnh Y Bạch, không giành được, ngược lại còn làm hại người ta.

Anh ta yêu Nhạc Yên Nhi, không giành được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rơi vào nguy hiểm.

Là một người đàn ông nhưng chẳng làm được gì, anh ta đột nhiên thấy sợ hãi.

Anjoye cảm thấy tình yêu đáng sợ như một con thú dữ, nếu như có thể tìm một người cùng sống nốt quang đời còn lại cũng không phải là chuyện xấu, nhưng anh ta lại bị từ chối.

Làm thế là vì áy náy hay vì tự tội nghiệp bản thân mình, chính bản thân anh ta cũng không rõ.

Cuối cùng, anh ta chỉ đành thở dài một hơi, nghĩ tới Nhạc Yên Nhi, anh ta không nhịn được lẩm bẩm:

- Nếu như chị ở đây, chắc chắn em sẽ hỏi chị, tình yêu rốt cuộc là gì mà khiến chị và anh cả có thể yêu thương lưu luyến đối phương đến thế. Tình yêu… rốt cuộc mày là thứ quái gì?

Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, Nhạc Yên Nhi bị sốt cao, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.

Cô mơ mơ màng màng cảm nhận được sự tồn tại của Dạ Đình Sâm, hắn đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô, đo nhiệt độ cho cô, dùng khăn ấm lau mặt cho cô, cẩn thận chà lau cơ thể cô thật cẩn thận.

Cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng cô không mở nổi mắt, hai mí mắt cứ như bị dính vào với nhau.

Dạ Đình Sâm…

Cô liều mạng muốn nắm lấy hơi thở của hắn nhưng không được, rõ ràng rất gần, nhưng cô lại thấy xa xôi quá.



Dạ Đình Sâm nhìn ngắm cô gái bé nhỏ đang nằm trên giường, tuy rằng đã hạ sốt nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng.

Cô đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi.

Hôm đó hắn đợi cả một ngày nhưng Nhạc Yên Nhi không đến, thế nên biết ngay cô xảy ra chuyện rồi.

Mà sự thật đúng là như thế.

Hắn như một con thú phát điên, đánh nhau với vệ sĩ ở ngoài cửa, thậm chí suýt chút nữa là giết người, nhưng chìa khóa còng tay không ở chỗ hắn mà ở trong tay Julia.

Hắn đợi cho đến khi cô ta đến, ném hai tên vệ sĩ chỉ còn thoi thóp xuống dưới đẫt rồi cầm xích sắt quấn vào cổ cô ta.

Cuối cùng Julia chỉ đành bất đắc dĩ tháo còng tay, để hắn đi gặp Nhạc Yên Nhi.

Mấy ngày nay hắn chăm sóc cho Nhạc Yên Nhi suốt cả ngày lẫn đêm, chưa từng chợp mắt.

Nhìn thấy Nhạc Yên Nhi nằm trên giường bệnh, thậm chí hắn quên đi tính mạng của Julia, quên phải rời đi, quên hết tất cả mọi thứ, chỉ mong… cô có thể tỉnh lại, gọi tên hắn, mỉm cười ngọt ngào với hắn.

Buổi tối ngày thứ ba, Dạ Đình Sâm bê nước ấm đến để lau người cho cô. Lúc hắn đang giặt khăn thì góc áo bị kéo nhẹ một cái, hắn liền quay sang nhìn.

Không ngờ…

Nhạc Yên Nhi tỉnh rồi!

Khoảng khắc đó, hắn ngẩn ra.

- Dạ Đình Sâm… sao anh lại ở đây?

Cổ họng cô khô khốc, vào lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm,cô còn ngỡ như mình đang nằm mơ, có phải vì quá nhớ nhung nên cuối cùng hắn cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô hay không?

Sau đó cô lại mỉm cười, tự giễu cợt mình:

- Đây là giấc mơ của em, sao có thể hỏi anh được, cuối cùng thì em cũng mơ thấy anh rồi, cảm giác này thật tốt. Bất luận ở trong hoàn cảnh nào, chỉ cần anh ở bên cạnh em, để em có thể cảm nhận được hơi ấm của anh là tốt lắm rồi…

Cô khó nhọc giơ tay lên, từ từ nắm lấy tay của Dạ Đình Sâm, tiếp xúc với nhiệt độ nơi lòng bàn tay hắn, đột nhiên cô cảm thấy dù đang ở trong hoàn cảnh cam go thế này, cô vẫn rất vui vẻ.

Nghe thấy lời thủ thỉ của cô, cả người Dạ Đình Sâm run lên, hắn như một đứa trẻ ngốc nghếch, không biết an ủi cô thế nào mà chỉ quay lại một cách cứng ngắc.

Hắn lật tay, nắm chặt lấy tay cô rồi nhấn mạnh từng từ một:

- Đây không phải mơ, anh đang ở trước mặt em, anh là Dạ Đình Sâm, em là Nhạc Yên Nhi.

- Hả? Không phải mơ? Đây… đều là thật ư?

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô mở to đôi mắt nhìn lại hắn với vẻ nghi hoặc.

Nếu như là thật, Julia sao lại đồng ý để hắn qua đây thăm cô?

Chẳng lẽ, người trong mơ cũng biết nói dối ư?

Nhạc Yên Nhi mỉm cười yếu đuối như bông hoa đã héo tàn, phai phôi hương sắc, gương mặt trắng bệch của cô khiến lòng người xót xa, chỉ hận không thể ôm cô vào lòng, che chở cẩn thận.

- Anh đừng trêu em, đây nhất định là mơ, nếu không sao anh lại xuất hiện trước mặt em được. Anh thử nói xem nếu như mỗi ngày em đều nhớ anh ấy thì anh ấy có cảm nhận được không? Buổi tối lúc đi ngủ anh ấy có cảm thấy em phiền phức không?

- Sao thế được, em không phiền phức chút nào, anh thích tất cả mọi chuyện em làm. Được em làm phiền chính là vinh hạnh của anh.

Dạ Đình Sâm đã tự nhiên hơn, hắn cúi người xuống, dịu dàng ôm cô vào lòng, những lời nói ấm áp thốt ra từ đôi môi của hắn quanh quẩn bên tai cô.

- Vết thương trên người có đau không? Hai ngày nay anh đã bôi thuốc rất nhẹ, nhưng dù đã hôn mê em vẫn nhíu mày suốt, đau lắm đúng không?

Câu nói chứa đầy sự quyến rũ của hắn làm đầu óc cô nổ tung.

Đầu của Nhạc Yên Nhi ù cả đi, cái ôm chân thực giống như suối nước ấm áp của hắn khiến cho mỗi một dây thần kinh trong người cô đều ấm lên.

Tất cả… đều là thật ư?

Cô không dám tin, ngơ ngác không biết nên làm gì.

Những lời nói dịu dàng của hắn giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng cô.

- Tại sao không nói gì, có phải lại đau không, nếu như đau thì em nói ra đi, đừng cố chịu, anh sẽ đau lòng lắm.

Hắn từ từ hướng dẫn, dụ cô nói ra nỗi đau của mình, không để cô cố nén trong lòng.

Nhạc Yên Nhi không kìm nổi mà bật khóc.

Cô ôm chặt lấy Dạ Đình Sâm, cất giọng đứt quãng trong cơn nghẹn ngào:

- Dạ Đình Sâm… thật sự là anh, em tưởng rằng… mình sẽ không còn được gặp anh nữa!

- Đồ ngốc, sao thế được, anh vẫn luôn ở đây, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bắt tất cả những kẻ làm hại em phải trả giá!

Trong đôi mắt phượng thâm thúy của hắn ẩn chứa vô số sóng ngầm phức tạp mà ẩn nhẫn.

Hắn nhất định sẽ khiến ả đàn bà kia phải trả một cái giá thật đau đớn, dù có hy sinh tính mạng của mình hắn cũng không tiếc!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì càng khóc lớn hơn.

- Không cho anh rời xa em nữa, không được đi, không được, không được… Về sau không có lệnh của em thì anh không được rời xa em.

- Anh không đi đâu.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng ấm áp, nhưng vô cùng trịnh trọng.

Dù bằng cách nào, hắn cũng tin rằng mình nhất định sẽ ở bên bảo vệ cho cô.

Buổi tối lúc đi ngủ, Nhạc Yên Nhi vô cùng sợ hãi, chỉ khi nắm chặt lấy tay của hắn cô mới cảm thấy yên tâm hơn.

Cuối cùng cô đề nghị hắn lên giường ngủ cùng cô.

Nếu Dạ Đình Sâm ngồi bên giường, cô sẽ cảm thấy hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào, có khi nào cô ngủ một giấc dậy Dạ Đình Sâm đã biến mất rồi không?

Dạ Đình Sâm nhìn chiếc giường đơn của cô, nếu hai người cùng ngủ trên này thì rất chật, hơn nữa vóc dáng hắn to lớn, chiếm nhiều chỗ, hắn sợ mình sẽ đè lên cô. Hơn nữa bây giờ cô đang bị thương chưa khỏi hẳn, chỉ cần chạm nhẹ vào là đau.

Hắn nắm chặt lại tay của Nhạc Yên Nhi, nói với cô bằng chất giọng thật dịu dàng:

- Đừng sợ, em ngủ ngoan đi, anh sẽ ngồi đây với em mà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom