• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lúc này có rất nhiều phóng viên vây quanh Dạ Đình Sâm, nhưng hắn tỏ ra đang rất vội, không có kiên nhẫn để trả lời câu hỏi của đám người này, hầu hết đều do Trần Lạc trả lời thay.

Cậu ta nhìn ông chủ mình vẻ bất đắc dĩ, xót xa tố khổ:

- Chủ tịch, đây là lần họp báo cuối cùng rồi, ngài nói gì đó đi chứ!

- Tôi đang vội lắm.

Hắn đáp rất thản nhiên.

- Xin hỏi ngài Dạ đây có chuyện gấp gì sao? Thậm chí còn quan trọng hơn cả việc chuyển nhượng cổ phần ư?

- Tôi phải về nhà với vợ, đúng rồi, mấy anh có quen phóng viên ẩm thực nào không? Xin hỏi có ai biết chỗ nào có đồ ăn vặt ngon không?

Dạ Đình Sâm nghiêm túc hỏi, nhìn không giống như đang trêu đùa chút nào.

- ...Ngài hỏi chuyện này làm gì?

- Đưa bà xã tôi đi ăn chứ làm gì nữa.

Hắn từ đầu đến cuối vẫn đáp rất nghiêm túc.

Nghẹn một lát phóng viên mới lại nói tiếp được, có người lên tiếng:

- Tôi quen một phóng viên ẩm thực đây, có thể giới thiệu cho ngài, nhưng ngài có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi trước được không. Về chuyện của ngài và phu nhân, chúng tôi... thật sự rất tò mò...

- Cậu hỏi đi.

Nể tình cậu ta cho tin tức nên Dạ Đình Sâm mới tốt bụng một lần.

Phóng viên kia vội đặt câu hỏi:

- Xin hỏi phu nhân hiện tại là cô An và người vợ đã mất của ngài trông giống hệt nhau là vì ngài chọn lựa để tưởng nhớ đến người đã khuất sao?

- Không, cô ấy chính là vợ tôi, năm năm trước cô ấy không chết mà chỉ bỏ đi thôi. Cô ấy là vợ tôi, con gái cũng là con ruột tôi, mong mọi người đưa tin nên cẩn thận một chút.

Đưa tin nên cẩn thận...

Mấy chữ này nói rất nặng.

Dù hắn đã rời khỏi LN nhưng thế lực của nhà họ Dạ vẫn còn, làm sao để mấy phóng viên nhỏ bé trèo lên đầu lên cổ được chứ?

Một cái liếc mắt nhẹ nhàng đã đủ làm đám người lặng ngắt như tờ.

Ai cũng không thể ngờ trong buổi họp báo kinh tế lớn thế này họ còn có được tin tức kinh thiên động địa thế.

Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Nhị thiếu gia, xong lại nhìn Dạ Đình Sâm, trong lòng không khỏi ngờ vực.

Vì sao Nhạc Yên Nhi và Nhị thiếu lại cùng giả chết bỏ đi trong một khoảng thời gian như thế?

Năm năm sau lại cùng xuất hiện...

Những năm vừa qua một mình Dạ Đình Sâm mở rộng thế lực của nhà họ Dạ, giờ còn lật đổ cả hội đồng quản trị, rồi nhường vị trí lại cho em trai...

Chẳng lẽ đây là một âm mưu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, thời gian năm năm chỉ là giai đoạn ngủ đông, để dưỡng sức hòng lật đổ hội đồng quản trị sao?

Mọi người tưởng tượng thế thôi là đủ thấy Dạ Đình Sâm quả thực sâu không lường được, cũng đáng sợ không ngờ được.

Họ có được tin tức quan trọng nhưng lại cảm giác mình đang đứng trên bờ vực sống chết, lần đưa tin này chỉ sợ không ai dám thêm mắm dặm muối để câu chuyện thêm phần kịch tính rồi.

Có người nuốt nước miếng, to gan hỏi tiếp:

- Xin hỏi sau khi rời khỏi LN ngài sẽ làm gì?

- Ở cùng bà xã tôi, thế thôi.

- ...

Cả hội trường trầm mặc.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn LN mà lại bỏ qua con quái vật kinh tế chỉ vì để ở bên vợ mình sao?

- Còn gì nữa...

Ví dụ như đứng sau màn khống chế tập đoàn đa quốc gia này, anh em bắt tay lũng đoạn nền kinh tế thế giới...

Gió thổi dào dạt...

Đám phóng viên đều rơi vào ảo tưởng do mình tự vẽ ra.

Nhưng lời tiếp theo của Dạ Đình Sâm lại đánh vỡ giấc mộng của họ, như sét ngang tai bổ xuống khiến một đám người cháy đen.

- Học tập nâng cao khả năng nấu nướng.

- Vì... vì phu nhân sao?

Dạ Đình Sâm bực bội nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hẳn:

- Không phải thì vì cậu à?

- Thế... ngoài việc học nấu ăn thì sao?

Phóng viên vẫn kiên quyết hỏi cho ra lẽ.

- Còn phải lau nhà giặt đồ, trồng hoa nuôi cá, đưa đón con gái đi học, cùng bà xã đi làm. Sau khi rời khỏi LN thì cuộc sống chắc chỉ có thế.

Dạ Đình Sâm nói rất trịnh trọng, tự hắn cũng không thấy có gì bất ổn.

Nhưng tất cả mọi người ở đây thì đều ngây ngẩn vì mấy câu này, Anjoye bên cạnh cũng trợn tròn mắt nhìn hắn.

Phóng viên vừa đặt câu hỏi mãi mới giật mình bừng tỉnh, run rẩy nói:

- Ngài... đúng là yêu chiều phu nhân ghê, đúng là một người chồng mẫu mực!

- Như tôi có gọi là “ăn cơm mềm” không?

Dạ Đình Sâm hỏi lại, ngữ khí như thể sợ người ta không chết thì hắn không ngừng vậy.

- Không không... không đâu, sao ngài có thể “ăn cơm mềm” được chứ...

Phóng viên còn chưa nói hết Dạ Đình Sâm đã cười bảo:

- Thế là tốt rồi, xem ra tôi lo xa quá. Thôi được rồi, giờ tôi còn phải đi mua đồ ăn vặt nữa, mấy người hỏi Nhị thiếu tiếp đi.

Vừa mới xong sắc mặt còn lạnh như băng mà chớp mắt một cái đã là xuân về hoa nở, trên mặt ý cười dào dạt như gió xuân, chỉ sợ người khác không biết giờ hắn đang hạnh phúc đến thế nào không bằng.

Nói xong Dạ Đình Sâm cũng vội rời đi.

Họp báo phát trực tiếp nên cả thế giới giờ đều đã biết Dạ Đình Sâm vội vã bỏ đi vì bận đi mua đồ ăn vặt cho bà xã mình.

Hôm nay tin tức lớn nhất không phải là chủ tịch LN từ chức mà là một trăm cách yêu chiều vợ của Dạ đại thiếu gia.

Rất hay, rất đúng phong cách của Dạ Đình Sâm!

Nhạc Yên Nhi ngồi xem TV thấy cảnh này không khỏi muốn tìm cái lỗ mà chui vào cho xong.

Chưa đến một tiếng mà bài phỏng vấn này đã được chia sẻ mấy trăm nghìn lần, bình luận đã lên đến cả triệu, vô số các cô gái trên mạng đều đang cầu khẩn ông trời cho họ một Dạ Đình Sâm!

Fanclub của vợ chồng nhà họ Dạ mọc lên như nấm sau mưa, thậm chí còn có trưởng fanclub luôn rồi.

Post và tin tức liên quan về năm năm trước đều được đào lên, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi.

Những bê bối tưởng như không thể chối cãi khi trước giờ ai cũng rõ ràng cả.

Cái gì mà ly hôn, cái gì mà kẻ thứ ba, ngay cả giả chết cũng làm để ở bên nhau thế này còn không phải tình yêu chân thành thì gì nữa!

Không ít cây viết lão luyện trên mạng đều tỏ vẻ muốn lấy hình mẫu của vợ chồng nhà họ Dạ để sáng tạo ra tác phẩm mới.

Có người tìm được những bức ảnh chụp trong các cuộc phỏng vấn năm năm qua của Dạ Đình Sâm, thế mới thấy lúc đó Dạ Đình Sâm lạnh lùng như một khối băng biết đi lại, chẳng lẽ không phải vì không có Nhạc Yên Nhi bên cạnh ư?

Còn giờ, Dạ Đình Sâm chấp nhận từ bỏ công ty cũng muốn được ở bên vợ con, chính vì đã mất đi nên mới càng biết quý trọng.

Fan nữ bị tình cảm nồng nàn ấy làm cho xúc động rơi lệ.

Nhạc Yên Nhi vừa mở tài khoản trên mạng đã bị treo máy, không biết mọi người lấy thông tin ở đâu mà người hâm mộ ùn ùn kéo đến như thác lũ.

Thậm chí còn có rất nhiều fan của cô khi còn là diễn viên, họ mãnh liệt đề nghị cô quay lại đóng phim, nói rằng mất đi cô là tổn thất lớn với showbiz.

Còn có người đăng post rầm rộ hỏi cô bí quyết chinh phục đàn ông.

Nhạc Yên Nhi đọc xong một loạt quả thực là khóc không ra nước mắt, may mà số điện thoại cá nhân còn chưa bị lộ!

Cô đợi một lát thì Dạ Đình Sâm về đến nhà, tay còn xách theo bánh mật cô yêu cầu lúc sáng.

- Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, chúng ta có thể về lại thành phố A sống cuộc sống của ba người rồi.

Hắn vừa vào cửa đã muốn ôm vợ một cái, thế nhưng không biết vì sao lại bị cô né tránh.

Cô mở điện thoại cho hắn xem video, còn tức tối gào lên:

- Anh gây chuyện thế này mà còn dám nói sống an nhàn gì nữa hả?
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 730

Julia hất mặt cô ra, cô ta dùng sức rất lớn, khiến cho cô cảm thấy đau đớn khó chịu.

Ngón tay của Julia vô ý xẹt qua vết thương của cô, ngay lập tức cô cảm nhận được nỗi đau thấu tim.

Nhạc Yên Nhi cố nhịn đau, hít một ngụm khí lạnh, nói:

- Cô muốn nghe cái gì?

- Nói cô không bằng tôi, không xứng với Dạ Đình Sâm…

- Julia, nếu cô muốn tôi làm thế thì tôi sẽ nghĩ là cô đang chột dạ đấy.

Nhạc Yên Nhi nhẹ giọng nói.

- Cô nói cái gì!

Julia nhíu chặt mày lại, đôi mắt xinh đẹp của cô ta phút chốc trở nên dữ tợn, cô ta tát một cái thật mạnh vào mặt Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi bị cô ta đánh ngã xuống ghế, qua hồi lâu không thể động đậy được.

Trong miệng cô tràn ngập mùi máu tươi, có máu từ từ rỉ ra từ khóe miệng.

Cô lau sạch vết máu, nói:

- Thực ra để tôi nói những lời đó không khó, tôi quả thật không bằng cô, cô có gia thế, có quyền lực tiền bạc, có gương mặt xinh đẹp tôi không bì kịp, cô hơn tôi mọi mặt, điểm này tôi thừa nhận. Nhưng mà, tôi có xứng với Dạ Đình Sâm hay không không phải tôi nói là xong, Dạ Đình Sâm nói tôi xứng thì tôi liền xứng.

- Xem ra, cô không bận tâm đến sự sống chết của con gái mình nữa rồi!

Julia vô cùng tức giận, cô ta hổn hển rít từng chữ ra từ kẽ răng.

- Tôi bận tâm chứ, nhưng tôi cũng biết dù tôi có cầu xin cô cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu như cô muốn bắt Vãn Vãn thì tôi không thể ngăn cản được, hơn nữa tôi cũng chỉ nói thật mà thôi.

- Được! Hay cho câu chỉ nói thật mà thôi. Nếu cô đã nói thế rồi thì tôi sẽ để cho mẹ con cô đoàn tụ với nhau.

Julia đứng dậy, cầm lấy chai rượu rồi đổ hết rượu trong chai ra.

Chất lỏng màu đỏ tươi đó phát ra mùi thơm nồng nàn, có thể nhìn ra đây là rượu ngon, giá thành không hề thấp.

Bây giờ cả chai rượu đều đổ hết lên người Nhạc Yên Nhi.

Thời tiết hôm nay rất lạnh, ở phòng khách còn có gió thổi qua.

Cô lạnh tới mức run cầm cập.

Bên tai cô là tiếng cười của Julia:

- Đừng vội, cứ từ từ, trò hay còn ở phía sau kìa.

Nói xong cô ta xoay người bỏ đi, đôi giày da của cô ta phát ra tiếng cộp cộp đinh tai nhức óc.

Nhạc Yên Nhi ôm chặt lấy cơ thể mình, đi về phòng thay quần áo.

Một người làm gõ cửa phòng cô, cô ta nói Julia bảo cô ta mang quần áo sang cho cô.

Đây là một người mới, cô mới gặp cô ta lần đầu, chắc người kia sẽ không cải trang thành cô gái này đâu.

Cô ta rất trẻ, tầm khoảng hơn hai mươi, vẫn còn là một cô gái non nớt.

Cô thay quần áo sạch vào, cẩn thận phơi chiếc áo khoác màu xanh nhạt kia ra, người làm kia thấy cô cẩn thận như thế thì không nhịn được nói:

- Bộ quần áo này quý lắm à?

- Đúng thế, nhưng bị đổ rượu vang vào rồi, không biết có thể giặt sạch được không.

- Cô cứ giao cho tôi đi, để tôi thử xem, nói không chừng lại được đấy, tôi giặt sạch phơi khô rồi mang đến cho cô.

- Thật sao? Cảm ơn cô nhé.

Nhạc Yên Nhi vô cùng vui mừng, đưa quần áo cho cô ta, cô ta liền xoay người ra khỏi phòng.

Cô ở trong phòng đợi một tiếng thì cô người làm đó quay lại, trong tay cầm chiếc áo dạ màu xanh nhạt kia, không biết cô ta dùng cách gì mà thật sự có thể giặt sạch vết rượu trên quần áo.

- Thật sự rất cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi không biết phải báo đáp cô thế nào nữa…

Cô còn chưa nói xong, cô gái kia liền ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Tôi chỉ là người làm, đây đều là những chuyện tôi nên làm. Cô có còn chuyện gì thì cứ việc dặn dò.

- Mạnh Y Bạch đâu rồi?

- Ai cơ?

- Chính là cô gái trên mặt…

- À! Cô nói tới cái nơi trút giận đó à.

- Nơi trút giận? Tại sao lại gọi cô ấy như thế?

Mấy chữ ‘nơi trút giận này’ khiến cho cô hoảng hốt một cách kỳ lạ.

- Không phải mình tôi gọi thế đâu, tất cả mọi người đều gọi như vậy, bởi vì cô ta không nói chuyện, tay chân vụng về, thường chọc tức cô chủ. Hơn nữa cô ta thường xuyên nói mình không quen một người, đụng chạm tới cô chủ, cô chủ thường lấy cô ta ra để trút giận. Hơn nữa cô ta là người làm thấp hèn nhất trong số chúng tôi, đến cả người mới cũng có địa vị cao hơn cô ta!

Đây cũng được coi như chuyện phiếm, vừa nói tới cô gái kia liền kể bằng giọng rất say sưa.

Trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên, cô tiếp tục hỏi:

- Vì thế… các người đều có thể lấy cô ấy ra trút giận đúng không?

- A…

Cô người làm kia ngại ngùng vò đầu:

- Cũng không hẳn, lúc đầu thì là như thế, nhưng lâu dần cũng thấy cô ta đáng thương. Lần nào cô ta cũng bị cô chủ đánh đập rất thảm, hơn nữa không cho gọi bác sĩ, cô ta đành tự xem bệnh cho mình. Nhưng cô ta cũng có chút bản lĩnh, người làm trong nhà có bị đau đầu phát sốt gì đều do cô ta khám, vì thế mọi người cũng tử tế với cô ta hơn.

- Vậy cô ấy có từng cười không?

- Tôi chưa từng nhìn thấy cô ta cười, hình như cô ta chỉ có một vẻ mặt thôi ấy, nói chuyện thì lạnh nhạt, nghe… rất khó chịu. Chúng tôi đều nói cô ta là một kẻ lập dị, bị cô chủ đánh đập thảm như thế mà cũng không kêu một tiếng, lúc đau quá thì co người lại, đợi mọi người đi rồi mới tự bò dậy, thật là kỳ lạ!

- Cô ấy thường như thế sao?

- Từ khi cô ta ở bên cạnh cô chủ thì đều như thế!

- Vậy à, tôi biết rồi, cô đi xuống đi.

Nhạc Yên Nhi thấy lòng mình nặng trĩu.

Cô người làm đó nói rất qua loa, chỉ mấy câu liền tóm lược lại quãng thời gian bao nhiêu năm qua của Mạnh Y Bạch, bao nhiêu năm qua làm sao cô ấy sống được, là niềm tin nào tiếp sức cho cô ấy tiếp tục chống đỡ để sống tiếp đây?

Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ.

Cô từ từ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lạnh lẽo tràn ra, lạnh thấu tâm can.

Thời gian cứ thế trôi đi, cô không tiếp xúc với người thứ tư nữa.

Julia đến đây mấy lần, dạy dỗ cô một phen rồi huênh hoang bỏ đi như một con sư tử cái thắng trận.

Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ đêm.

Nhạc Yên Nhi đang đợi người đó gõ cửa.

Quả nhiên, đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, tiếng gõ cửa liền vang lên.

- Mời vào.

Người đi vào vẫn là người lính hôm qua, trên người y mặc quần áo rằn ri và áo chống đạn màu đen, trong tay cầm súng trường, tuy không chính quy nhưng cũng có bài có bản.

Y nhìn Nhạc Yên Nhi, mỉm cười khả ố:

- Đã hết thời gian rồi, giờ là lúc quyết định thắng thua.

- Ừm, cậu cải trang cả ngày chắc cũng mệt rồi.

Cô nhẹ giọng nói.

Tuy giọng của cô không lớn nhưng lại đầy mạnh mẽ, khiến cho sắc mặt của người đó hơi thay đổi.

Nụ cười trên gương mặt của y từ từ biến mất, nhíu chặt lông mày, y hỏi:

- Cô nói thế là có ý gì? Cô đoán được rồi ư?

- Buổi sáng, người bưng bữa sáng vào là cậu đúng không?

- Sao cô biết?

Y cười hỏi, dường như chẳng hề tâm.

- Bởi vì khi tôi nhắc đến cậu, thì cậu nói đi nói lại là không rõ thân phận, cố bày ra cảm giác mạnh mẽ thần bí. Thật ra cậu rất tự phụ cũng vô cùng tự tin với thuật hóa trang của mình, vì thế khi nhắc tới bản thân mình, bất tri bất giác đã để lộ rất nhiều sơ hở. Tuy thời gian tôi tiếp xúc với Mạnh Y Bạch không nhiều nhưng đại khái tôi nhìn ra, sống trong hoàn cảnh này nhiều năm đã khiến cô ấy không sợ hãi trước sóng gió nữa, vậy khi nhắc tới một người không quan trọng gì, tại sao cô ấy lại có phản ứng như thế được?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom