• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cô cuống lên, vội vàng vén chăn dậy, thậm chí còn chẳng kịp đi dép mà đã định đi tìm người.

Lúc này, cửa phòng vệ sinh mở ra, bóng người quen thuộc xuất hiện.

Cô lập tức nhào tới, ôm chặt lấy hắn.

- Đừng bỏ em lại!

Cô hoảng sợ nói.

Dạ Đình Sâm mềm lòng, hắn nhìn vợ mình, dịu dàng nói:

- Không đi đâu cả, không ai đi đâu cả.

Nhạc Yên Nhi buông hắn ra, cô ngửa mặt lên nhìn hắn.

Cô nhớ tới vết sẹo trên mặt mình, nó dài bằng một ngón tay, kéo từ tai xuống tới hàm dưới, vị trí vết thương không quá lộ nhưng vừa mới kết vảy nên trông khá đáng sợ.

Cô sờ sờ mặt, hỏi:

- Có phải xấu lắm không?

- Anh không có tư cách chê em xấu. Không chăm sóc tốt cho em là lỗi của anh. Nếu anh chỉ yêu gương mặt xinh đẹp thì anh phải yêu quá nhiều người. Nhạc Yên Nhi, anh yêu em, dù em có thế nào anh cũng mãi mãi yêu em.

Hắn cúi xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn khiến cô run rẩy.

Nhiệt độ từ bờ môi hắn chân thực như vậy đã nhắc nhở cô mọi thứ không phải một giấc mơ.

Cô ôm cổ hắn, đáp lại nụ hôn này, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Dạ Đình Sâm ở lại bệnh viện thêm vài ngày. Hắn vừa tỉnh lại đã bắt đầu làm việc, cô chẳng biết hắn đang bận rộn chuyện gì mà chỉ ở bên cạnh hắn thôi.

Mỗi lúc hắn làm việc, cô sẽ ở bên cạnh học tập. Chụp ảnh cần kỹ năng, không phải học là xong, có rất nhiều thứ cần phải nghiên cứu.

Nhưng mỗi khi nghỉ ngơi, nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cô sẽ thấy hắn đang nhìn mình.

Ánh mắt mang theo cưng chiều.

- Anh xong việc chưa? Sao mỗi lúc em nhìn anh là anh cũng đang nhìn em thế?

- Bù cho mấy ngày vừa rồi, nếu không cứ thấy thiếu.

Hắn thản nhiên đáp rồi vẫy tay với cô.

Cô gập laptop lại, đi qua. Hắn kéo cô vào lòng.

- Vậy năm năm anh không thấy em thì bù thế nào?

- Cả quãng đời còn lại, xin em cho một cơ hội.

Hắn cười.

Cô phải công nhận là hắn ngày càng dẻo miệng, nói "Lời tâm tình của nhà họ Dạ" mỗi lúc một giỏi.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, không phải Adler mà là Trần Lạc.

Thay người từ lúc nào mà cô cũng không biết nữa.

- Phu nhân nói cho Adler nghỉ phép thì sao anh dám không nghe theo được?

Dạ Đình Sâm trêu chọc.

Cô lườm hắn.

Trần Lạc ở ngoài cửa nói:

- Chủ tịch, ngài Norman tới.

Norman.

Cái tên này khiến Nhạc Yên Nhi trở nên lo lắng, cô siết chặt tay hắn, nhìn sang vẻ bất an.

Thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, Dạ Đình Sâm rất đau lòng. Mấy hôm nay quả thật đã làm Nhạc Yên Nhi sợ hãi, nghe Norman tới thôi mà cô có thể sợ thành thế này rồi.

Hắn an ủi:

- Anh bảo Norman tới, em không cần lo. Em ra ngoài chờ anh, bọn anh có việc phải làm.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì mới bình tĩnh hơn, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Cô đi chưa bao lâu thì Norman bước vào. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, không khí đã trở nên rất kỳ dị.

Norman híp mắt nhìn người đàn ông với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, anh ta cũng đã nghe tình huống đại khái từ Trần Lạc.

Dạ Đình Sâm có thể chống lại thuốc gây ảo giác mạnh nhất, bây giờ đã có thể thản nhiên đối mặt với Norman.

Vẻ bình thản này tựa như hắn đã nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.

Mà sự thật thì mọi thứ quả là đã nằm trong bàn tay hắn!

- Dạ Đình Sâm, quả là tôi đã coi thường anh rồi!

Norman gằn từng chữ,

Dạ Đình Sâm chẳng còn chút dịu dàng nào của khi nãy, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, đôi mắt sâu lạnh nhạt như không hề quan tâm tới bất cứ điều gì cả.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ đáp lại:

- Quá khen.

Giọng nói nhẹ nhưng có lực, hệt như một thanh đao sắc bén.

Họ mới chỉ nói hai câu nhưng không khí đối chọi đã rất gay gắt.

Dạ Đình Sâm nói:

- Hôm nay tôi mời anh tới là để nói chuyện. Chúng ta đều biết LN là cái đinh trong mắt chính phủ, chẳng lẽ gia tộc Capet lại không phải? Chính phủ đang bồi dưỡng thế lực của riêng họ nhưng vẫn giấu giếm tới nay, chưa bao giờ sử dụng. Thậm chí, mỗi năm họ đều chọn người từ bộ đội đặc chủng được anh huấn luyện, đó là những quân nhân ưu tú nhất, để thành lập binh đoàn quốc gia. Thật ra hai nhà chúng ta là sự tồn tại giống nhau cả thôi.

- Gia tộc Capet khác với các người, chúng tôi đã lập lời thề thủ hộ quốc gia, sẽ không bội ước.

Norman nói.

- Trung Quốc có câu "Giường đế vương há để người khác ngủ", nếu nhà họ Dạ là nỗi lo xa, vậy nhà Capet chính là họa gần. Nếu anh không muốn thấy gia tộc suy tàn thì nên khiêm tốn hơn, đừng bán mạng vì chính phủ, hao tổn người của mình, cuối cùng còn mất tướng, chuyện này chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Giọng Dạ Đình Sâm rất lạnh, từng chữ rơi vào tai Norman như lời cảnh báo.

Mấy năm vừa qua, chính phủ làm việc rất trắng trợn, biết gia tộc Capet trọng lời hứa, luôn bảo vệ tôn nghiêm của chính phủ suốt từ thế kỷ trước tới nay, vậy nên họ không sợ hãi, muốn gì làm nấy.

Bây giờ đã tới độ khiến gia tộc Capet bị uy hiếp.

Norman siết chặt nắm đấm, hắn nhìn về phía Dạ Đình Sâm:

- Vậy anh muốn gì?

- Tình thế trước kia là ba thế lực gồm chính phủ, gia tộc xã hội đen William và LN của nhà họ Dạ chống lại nhau, còn gia tộc Capet chính là đại diện cho chính phủ.Hiện giờ, gia tộc William đã xuống dốc, không còn khả năng trở mình. Chi bằng nhà họ Dạ, nhà Capet và chính phủ trở thành thế chân kiềng. Thế nào?

- Anh muốn tôi thay thế?

Norman nghe vậy, lạnh giọng hỏi.

Thay thế nhà William nghĩa là sẽ đối lập với chính phủ, gia tộc Capet sẽ không còn là gia tộc bảo vệ đất nước nữa.

Việc này với bản thân họ cũng là một khó khăn.

- Đây là biện pháp duy nhất. Nếu anh giúp chính phủ thì họ sẽ đối phó với nhà họ Dạ, chờ tới khi chúng ta lưỡng bại câu thương, anh nghĩ nhà Capet sẽ được bỏ qua sao? Anh lớn lên trong quân đội, hiểu tình anh em nhất, hẳn anh biết cảm giác bị phản bội khó chịu đến thế nào. Bây giờ anh không đồng ý, vậy kẻ bị phản bội sau này chính là anh!

Câu sau cùng, hắn nhấn mạnh, từng chữ bị gằn xuống như vang vọng trong lòng Norman.

Dạ Đình Sâm không nói quá, đây thực sự là thế cục hợp lý.

Nếu gia tộc Caper không đối đầu với chính phủ, vậy thì không chỉ nhà họ Dạ bị liên lụy mà ngay cả nhà Capet cũng chưa chắc giữ mình được.

Norman cúi đầu, bởi vì anh ta lớn lên trong quân đội nên mới có thể ngu trung đến thế.

Bây giờ phải từ bỏ tín ngưỡng nhiều năm, chẳng khác nào đánh bại chính mình. Cảm giác này rất khó chịu.

Cuối cùng, nắm đấm của hắn lỏng ra, đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào Dạ Đình Sâm.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 720

Phải biết Nhạc Yên Nhi có danh tiếng cực kỳ vang dội trong giới nhiếp ảnh, cô đã mở rất nhiều buổi triển lãm, hơn nữa còn đấu giá ảnh làm từ thiện, danh tiếng của cô nổi bật cả trong lẫn ngoài nước.

Lần này, cô nhận lời chụp là để giúp bạn bè, giá cả không cao, còn nếu như tính theo giá thông thường của cô thì đúng là đắt hơn Tả Tư Tư.

Nhưng tính chất không giống nhau.

Tả Tư Tư chụp nhiều ngày, tính tiền theo ngày.

Còn Nhạc Yên Nhi làm việc chỉ vài giờ là xong, vậy nên không thể so sánh hai người bọn họ được.

Tổng biên nói như vậy hoàn toàn là bênh vực Nhạc Yên Nhi trên lập trường bạn bè mà thôi.

Cô biết tổng biên khó xử nên cười nói:

- Hôm nay tôi gây chuyện nhưng sẽ bù đắp, cứ yên tâm, kỳ tạp chí này đảm bảo tổng biên hài lòng.

- Được, vậy cứ nghe theo cô, nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy.

Không khí studio rất xấu hổ.

Tả Tư Tư đi không được, ở không xong, cô ta cảm thấy mình có chút dư thừa.

Tề Tấn Vân bước tới, định kéo cô ta đi vì sợ cô ta tiếp tục phải mất mặt.

Nhưng vừa thấy ánh mắt ghét bỏ của Tề Tấn Vân, Tả Tư Tư liền nổi giận, cô ta ngồi phịch xuống, nói sao cũng không chịu đi.

- Tôi không tin cô ta có thể mời được siêu mẫu Nina. Tôi muốn nhìn xem cô ta có thể mời dạng người gì tới. Tôi nói cho các người biết, các người sẽ phải hối hận, đến lúc đó cầu xin tôi, tôi cũng không đồng ý đâu!

Nhạc Yên Nhi mặc cô ta kêu gào, cô bước tới chỗ Dạ Đình Sâm, nhéo nhẹ hắn một cái:

- Trần Lạc vừa nghỉ không bao lâu mà anh đã gọi người ta, thế có được không? Anh không còn là chủ tịch LN rồi, anh trả nổi tiền không hả?

- Trong mắt em, anh vô dụng thế hả?

Hắn híp mắt, trong đôi mắt là ý cười.

Dù xụ mặt nhưng thực ra hắn thấy ngọt ngào.

- Không thì sao? Nếu Nina tới thì cát xê sẽ cao đến đáng sợ đấy, em không có tiền thanh toán đâu, bán em đi cũng không đủ.

- Em là của anh rồi mà còn muốn bán cho ai? Em chỉ cần khoác lác thôi, anh sẽ giúp em, chồng xin đảm bảo trận này em thắng đẹp.

Hắn nhẹ hôn lên trán cô.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, cô cười ngọt ngào nhưng vừa ngẩng lên đã thấy mọi người đều nhìn hai người họ, cô lập tức đỏ bừng cả mặt.

Cô đẩy ai kia ra, nói:

- Ở nơi công cộng, khiêm tốn thôi.

- Em ôm ấp yêu thương trước mà.

Hắn tỏ ra vô tội.

Thời gian trôi qua từng phút, chẳng mấy chốc đã một giờ, mọi người nhìn chằm chằm cửa studio nhưng hơn mười phút đã qua mà Nina chưa tới.

Tả Tư Tư cảm thấy mình hả giận rồi.

Cô ta bỡn cợt:

- Có những người mạnh miệng mà không sợ đau lưỡi, qua một giờ rồi, tôi xem các người giải quyết thế nào. Bây giờ tự nện đá vào chân mình rồi phải không?

Biên tập Ngô nói:

- Cô Tả, cô đừng quá đáng!

- Quá đáng? Bây giờ cô còn không mau cầu xin tôi đi mà nghĩ gì thế? Cô cho rằng cô ta có thể giúp cô thật sao? Ý nghĩ hão huyền, chẳng nhìn lại bản thân, khoác lác mà không biết lượng sức, chờ lúc nữa là hết giờ...

Tả Tư Tư châm chọc, cô ta hoàn toàn quên vì ai mà buổi làm việc mới chậm trễ như vậy.

Cô ta chưa nói xong thì một giọng nói tiếng Trung trúc trắc vang lên:

- Chào mọi người, tôi là Nina, tôi tới chậm, xin lỗi.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa studio, chỉ thấy một cô gái lai mặc chiếc váy dài màu bạch kim đang bước tới, trông rất quý phái. Phía sau cô là một đoàn đội, trông ai nấy đều rất mệt mỏi, xem ra là gấp rút tới đây.

Ngoài Dạ Đình Sâm, mọi người ở đây đều biết cô gái này là ai.

Gương mặt thương hiệu của các nhãn hàng cao cấp, gương mặt trang bìa của các tạp chí nổi tiếng.

Đâu đâu cũng có thể thấy cô.

Siêu mẫu Nina!

Người phản ứng đầu tiên chính là biên tập Ngô.

Cô cúi đầu, khom lưng, dùng tiếng Anh nói:

- Xin chào, cô Nina, tôi là...

- Xin chào, tôi hiểu tiếng Trung nên cô có thể nói tiếng Trung với tôi được.

Chẳng ngờ biên tập Ngô chưa nói hết lời, Nina đã thân thiết lên tiếng:

- Tôi biết cô là người phụ trách ở đây, tôi muốn nói vài lời với ngài Dạ, mọi người chuẩn bị đi, tôi trang điểm xong rồi, có thể bắt đầu nhanh thôi.

Biên tập Ngô ngẩn ra, cô ngơ ngác nhìn bóng lưng Nina, cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Siêu mẫu không hề kiêu ngạo, còn cực kỳ chiều ý bọn họ.

Trời ơi, mình đang nằm mơ sao?

Biên tập Ngô véo mình một cái, chắc chắn đây là sự thật rồi, cô mới vội vàng đi chuẩn bị.

Nina bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, những người khác không biết hắn nhưng Nina thì biết.

Người đàn ông này là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, kể cả hiện nay hắn không phải người cầm quyền của LN nhưng một câu nói của hắn cũng đủ khiến người ta run rẩy.

Chẳng ngờ mình may mắn như vậy, có thể được Dạ Đình Sâm đích thân nhắc tên để tới tham gia chụp ảnh, vậy sau này mình còn thiếu cơ hội hợp tác với LN sao?

- Xin chào ngài Dạ, tôi là Nina, hân hạnh được biết ngài.

Cô thân thiện vươn tay, trong lúc kích động, Nina quên mất kiêng kị của hắn.

Dạ Đình Sâm đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ nói:

- Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.

Nina rút tay về nhưng không thấy xấu hổ vì cô đã nghe được hai từ "cảm ơn" từ miệng Dạ Đình Sâm, đây có thể coi là một loại vinh quang.

- Cảm ơn ngài Dạ đã cho tôi cơ hội này! Đây hẳn là bà Dạ rồi, đẹp quá, ngài Dạ thật sự tinh mắt, một mỹ nhân phương Đông rất đẹp.

Nina hào phóng khen ngợi.

Nhạc Yên Nhi nghe mà đỏ mặt, chẳng ngờ siêu mẫu cũng nói dối không chớp mắt.

Cô cao một mét sáu mươi tám, không coi là thấp nhưng khi đứng trước mặt Nina thì quả là nhỏ bé.

Có thể nhìn thấy Nina cao khoảng một mét bảy mươi tám, thêm giày cao gót là chừng một mét tám mươi tám, không kém mấy so với Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi đứng giữa hai người, tựa vào ngực Dạ Đình Sâm, cô thấy mình như một người lùn vậy.

Nina vào nghề sớm, được hãng mỹ phẩm cao cấp nhất của Anh ưu ái nên dù đã ba mươi nhưng trông cô hệt như gái vừa đôi mươi, tướng mạo thiên về phương Tây, khi ngẩng đầu ưỡn ngực trông rất kiêu ngạo.

Vậy mà cô lại rất hiền hòa.

Ngữ khí của Nina rất thân thiết, ít nhất là những câu nói khi nãy của cô đều khiến người ta thấy thoải mái.

Điểm ấy có thể nhìn ra được từ khóe miệng đang khẽ nhếch của Dạ đình Sâm.

- Cô Nina rất biết cách nói chuyện, về hợp tác với LN sau này, cô cứ tìm Trần Lạc là được.

Nina đã biết điều như vậy thì hắn cũng nên nể mặt.

Nina nghe thế thì mừng rỡ, cô vội nắm tay Nhạc Yên Nhi, tiếp tục khen:

- Tôi đâu có biết nói chuyện, tôi chỉ nói thật thôi. Bà Dạ là người con gái đẹp nhất tôi đã gặp đấy, nghe nói cô là nhiếp ảnh gia nữa phải không? Tôi rất muốn hợp tác với cô!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom