Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Thiếu phu nhân, sao cô lại tới đây, vết thương của cô...

- Đừng để ý đến tôi, anh ấy sao rồi?

- Ngài ấy...

Vừa nhắc tới Dạ Đình Sâm, sắc mặt Adler bỗng trở nên rất khó coi.

Nhạc Yên Nhi thấy anh ta như vậy, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, cô vội vàng kéo áo Adler rồi hỏi:

- Rốt cuộc anh ấy làm sao?

- Tình trạng của ngài ấy rất xấu, tim bị tổn thương, hơn nữa còn dùng thuốc quá liều, giờ đang phải nằm trong phòng ICU để theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ba ngày nay ngài ấy đã được đưa vào phòng phẫu thuật mấy lần rồi.

Ba ngày...

Nói vậy Dạ Đình Sâm đã hôn mê ba ngày rồi.

Trong ba ngày này hắn chưa hề tỉnh lại lần nào ư?

Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người mất hết sức lực, may mà Adler nhanh tay đỡ lấy cô.

- Thiếu phu nhân, cô có sao không?

Nhạc Yên Nhi yếu ớt xua tay, sau đó lại hỏi:

- Thuốc anh ấy dùng là thứ gì?

- Tên thuốc đó là Hơi thở của quỷ, một hợp chất gây ảo giác nguy hiểm hàng đầu thế giới. Nó có thể khống chế hệ thần kinh trung ương rồi biến người dùng thành con rối. Nó cũng được coi là một loại ma túy, nhưng có hiệu quả gây ảo giác mạnh hơn ma túy gấp mười lần, có thể còn cao hơn, một khi dùng quá liều sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Tình trạng hiện giờ của ngài ấy cũng như tôi vừa nói, trong cơ thể vẫn sót lại độc tố, hơn nữa trước đó trên ngực ngài ấy đã bị thương do trúng đạn, giờ lại bị thương tiếp, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cho dù thân thể ngài ấy có làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi. Bác sĩ nói tỷ lệ sống sót là...

Nói tới đây, Adler đột nhiên im bặt. Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Yên Nhi, do dự không biết có nên nói tiếp nữa không.

- Là... bao nhiêu phần trăm?

Cô run rẩy hỏi, bàn tay gầy gò siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn vô cùng.

Lúc này nhìn cô yếu đuối không tưởng được, đôi mắt đỏ hoe đã ướt đẫm nước mắt trong suốt.

Adler không muốn nói nhiều, sợ cô không chịu nổi.

Vừa nhìn vẻ mặt của anh ta thì cô cũng đã đoán được tính mạng của Dạ Đình Sâm giờ như chỉ mành treo chuông.

Nhạc Yên Nhi hít sâu mấy hơi, cố đè nén nỗi đau khổ đang cuộn trào trong lòng để giữ bình tĩnh.

- Tôi có thể vào thăm anh ấy không?

- Để tôi đi thu xếp.

Adler không hề làm khó cô, bây giờ bọn họ quả thật cần ở bên nhau, có lẽ chủ tịch cũng muốn như vậy.

Nhạc Yên Nhi nhanh chóng thay quần áo vô khuẩn, sau khi tiêu độc cẩn thận mới đi vào.

Cô vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng gay mũi.

Dạ Đình Sâm nằm trên giường bệnh, dù mang mặt nạ dưỡng khí nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn, chỉ có điều giờ khuôn mặt anh tuấn đó đang tái nhợt như giấy.

Hơi thở của hắn rất yếu, tần suất ngực phập phồng cũng rất thấp, cô thấy mà lo lắng không thôi. Chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ hắn cứ nằm yên ở đây, mãi mãi không tỉnh lại.

Điều đáng sợ hơn cả cái chết của bản thân mình chính là trông thấy người mình yêu gặp chuyện không may.

Thà rằng chính mình chết ngay bây giờ, chứ không ai muốn phải thấy cảnh này hết.

Cô bước tới gần giường bệnh, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn. Chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với hắn, nhưng mọi lời muốn nói vừa ra khỏi miệng lại biến thành tiếng khóc nghẹn ngào, không sao thốt nổi thành câu trọn vẹn.

Bao nhiêu nước mắt đè nén bấy lâu nay giờ không thể ngăn nổi nữa mà ồ ạt tuôn trào.

Chỉ là giờ đây người đàn ông trước mặt đã không thể lau nước mắt cho cô nữa rồi.

Nhạc Yên Nhi vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, cảm nhận được hơi ấm từ hắn mới khiến cô thấy an lòng.

Điện tâm đồ của Dạ Đình Sâm bất ngờ thay đổi, máy đo thậm chí phát ra tiếng tít tít cảnh báo.

Nhạc Yên Nhi cuống hết cả lên, phản ứng đầu tiên chính là phải ấn chuông gọi y tá, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì một loạt nhân viên y tế cũng đã vội vã chạy tới, sau đó nhanh chóng làm các loại kiểm tra thiết yếu.

Bọn họ nói toàn từ chuyên môn nên cô không hiểu gì hết, nhưng ai cũng nhận thấy không khí rất trầm trọng. Sau khi nói xong, họ vội vàng đưa Dạ Đình Sâm lên băng ca rồi đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.

Nhạc Yên Nhi vẫn theo sát phía sau, lúc này trông cô cứ như một đứa trẻ lạc đường, đang bơ vơ không nơi nương tựa.

Đến cửa phòng mổ, Adler kéo cô lại.

- Thiếu phu nhân, không thể vào trong đâu.

Dù nghe thấy nhưng cô không gật đầu hay lên tiếng đáp lại mà cứ im lặng đứng đợi bên ngoài.

Bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, trong lòng Nhạc Yên Nhi không ngừng cầu nguyện.

Adler còn có việc phải làm nên rời đi trước, nửa đường thì nhận được điện thoại, biết chuyện bên chỗ Trần Lạc xong hai người vội vã gặp mặt giải quyết công việc, sau đó lại quay về bệnh viện.

Vừa đi vừa về mất gần nửa tiếng.

Không ngờ lúc anh ta trở lại, Nhạc Yên Nhi vẫn còn đứng im trước cửa phòng cấp cứu.

Adler cau chặt mày, nhìn cơ thể gầy yếu cùng với hai gò má đỏ ửng của Nhạc Yên Nhi, màu đỏ này không phải là màu hồng hào của sự khỏe mạnh, mà nhìn giống như màu lửa đang thiêu đốt sự sống. Thấy cô như vậy, anh ta thật sự rất lo lắng.

Bước lên trước lay nhẹ vai cô, cách bộ quần áo bệnh nhân cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bất thường của cô gái này.

Giờ Adler mới phát hiện ra Nhạc Yên Nhi chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, chân cũng chỉ đi mỗi đôi dép lê trong viện. Hành lang là nơi hút gió, cô đang yếu thế vậy mà đã đứng đây rất lâu.

Nghe bác sĩ bảo cô đang sốt nhẹ, hứng gió lâu thế sợ rằng bệnh lại nặng hơn rồi.

- Giờ cô đang không khỏe, trước tiên cứ về phòng nghỉ đi thiếu phu nhân. Nếu không... chủ tịch tỉnh lại mà cô lại có bề gì thì tôi không biết phải ăn nói ra sao nữa.

Adler nói chuyện rất hợp tình hợp lý.

Anh đi theo hai người lâu như vậy, cũng nhìn ra được tình cảm giữa vợ chồng họ rất sâu đậm. Giờ một người đang đứng trên bờ sinh tử thì chắc chắn người còn lại đang hết sức đau khổ.

Anh ta là cấp dưới, cũng chỉ có thể đứng nhìn rồi khuyên nhủ lúc thích hợp mà thôi.

- Có thể chuyển phòng bệnh của tôi đến cạnh phòng anh ấy không?

Nhạc Yên Nhi hỏi.

- Được ạ.

Lúc này trái tim cô mới hơi thả lỏng.

Cô không muốn cách hắn quá xa bởi nếu không cảm giác được hơi thở của hắn gần bên cô chỉ sợ người đàn ông này sẽ biến mất lúc nào không biết.

Do hơi váng đầu nên phải nhờ Adler dìu cô mới trở lại phòng bệnh nổi, đây là căn phòng ngay cạnh phòng của Dạ Đình Sâm.

Sau khi uống thuốc hạ sốt xong ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.

Nhưng cô không dám ngủ mà cứ ráng mở to mắt, rất sợ chẳng may Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện gì mà mình không kịp biết.

Cô cứ mơ màng gắng gượng đợi chừng một tiếng mới thấy người ta đẩy Dạ Đình Sâm từ phòng cấp cứu ra, rồi lại nhìn họ đưa hắn về phòng bên cạnh.

Adler báo với cô rằng hắn tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

Nghe được câu này, thần kinh vốn luôn căng thẳng của Nhạc Yên Nhi mới được buông lỏng, đồng thời cô cũng không chịu được nữa mà ngủ gục vì cơn sốt.

Trong mộng cô vẫn cứ luôn bất an.

Tựa như rơi vào một giấc mơ lẩn quẩn, cứ mỗi lần nhắm mắt là lại nghe thấy tiếng của Dạ Đình Sâm.

Hắn nói cô phải sống thật tốt.

Có lẽ đây là những lời tàn nhẫn nhất mà cô từng nghe.

Giọng nói dù rất mực dịu dàng, nhưng vừa lên tiếng đã bảo cô phải sống một mình.

Nhạc Yên Nhi cũng không biết bản thân đã nằm viện bao lâu, bệnh của cô cứ lúc thuyên giảm lúc lại tái phát, Adler cũng không thường có mặt, có vẻ như anh ta đang làm chuyện quan trọng nào đó.

Lúc tỉnh táo cô sẽ đến làm bạn với Dạ Đình Sâm, chẳng cần làm gì cả mà chỉ nói chuyện phiếm thôi, cũng không quan trọng việc hắn có nghe thấy hay không.

Cô uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi theo lời khuyên của bác sĩ, bởi cô biết mình phải thật khỏe mạnh thì mới có sức chăm sóc hắn được.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 718

Nghỉ vài ngày xong thì Nhạc Yên Nhi muốn làm việc tiếp.

Dạ Đình Sâm ở nhà cũng không có gì làm nên cùng đi với cô.

Lần này là chụp ảnh bìa cho một tạp chí thời trang trong studio. Lúc trước đã có hợp tác với nhau rồi nên lần này cũng dễ làm việc, cả hai nhanh chóng đến studio, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.

Người mẫu lần này là một ngôi sao xấu tính có tiếng trong nghề, dường như cô ta có quan hệ khá thân với nhà họ Bạch, bên tạp chí này cũng bị cô ta giở thói đuổi vài nhiếp ảnh gia, hết cách nên đành phải nhờ cô.

Cô ta tên Tả Tư Tư, là một người đẹp khá gợi cảm, đã trang điểm xong xuôi. Lần này cô ta trang điểm khá gợi cảm già dặn, vì phải chụp ảnh cho tạp chí nam nên không dùng phong cách trẻ trung cao quý của năm ngoái nữa mà chuyển sang phong cách hoang dại hơn.

Mô tô, áo da đen bó sát, súng giả...

Mấy món đạo cụ kia đều đầy phong cách hoang dại.

Nhạc Yên Nhi đã chuẩn bị má ảnh sẵn sàng, đạo cụ, bối cảnh cũng xong xuôi hết cả, nào ngờ Tả Tư Tư vẫn còn ở lì trong phòng nghỉ chưa chịu ra.

Bởi vì cô ta cũng có địa vị nên phía tạp chí đã sắp xếp cho cô ta một phòng nghỉ riêng.

- Thật ngại quá, cô Sở, có thể phải khiến cô chờ thêm chốc nữa, để tôi đi giục.

Nhân viên bên tạp chí nói với cô.

- Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng lấy thù lao theo giờ mà, là bên tạp chí của các anh tốn tiền mới đúng.

Nhạc Yên Nhi cười hì hì, không hề tức giận.

Cô ngồi trên ghế, bắt đầu chỉnh máy ảnh của mình. Dạ Đình Sâm đứng kế bên rót cho cô một cốc nước ấm, cả hai không hề nói chuyện với nhau, nhưng xunh quanh lại tràn ngập bầu không khí hài hòa.

Chuyện LN đổi tổng giảm đốc đã khiến nước Anh xôn xao cả lên, dù sao thì công ty mẹ của người ta cũng là ở đó, nhưng trong thành phố A này thì chẳng có phong thanh gì mấy, nên cả hai cũng vẫn như cũ, nhiều người còn không biết họ là ai, nhờ thế mà tránh được rất nhiều phiền phức.

Nhưng dung mạo của Dạ Đình Sâm vẫn còn ở đó, chỉ cần là người có thẩm mỹ bình thường thì đều bị hắn hấp dẫn cả.

Nhiều cô nhân viên trẻ tuổi cố rướn cổ nhìn qua, muốn nhìn gương mặt đẹp trai của Dạ Đình Sâm cho thật rõ.

- Vợ à, uống nước đi em.

Dạ Đình Sâm mở miệng nói.

Lời vừa thốt ra thì Nhạc Yên Nhi lập tức nghe rõ tiếng thở dài của những cô nàng kia.

- Ôi chao, kết hôn mất rồi! Tiếc thế.

- Cô không thấy nhẫn cưới trên tay người ta kia à? Nhìn vào là biết đã kết hôn rồi, nhưng... đúng là đẹp trai thật đấy, tôi cứ cảm giác như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải!

- Gặp ngôi sao à? Không được, phải chụp một bức ảnh đăng lên mạng, bảo rằng hôm nay tình cờ gặp được một anh chàng siêu đẹp trai mới được!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì không khỏi mím môi cười. Khi nãy là Dạ Đình Sâm cố ý nói thế, không cần cô ra tay thì hắn đã tự giác dẹp gọn hết mấy phiền toài rồi.

- Cưng ạ, hình như mình còn chưa đăng ký kết hôn mà, em chưa phải vợ của anh đâu.

- Chuyện sớm hay muộn thôi, giờ đang là cuối tuần, thứ hai anh với em đi đăng ký kết hôn, lần này anh sẽ không để cho em chạy mất nữa đâu.

Hắn nhướng mày đầy tao nhã, thản nhiên đáp lời.

Cô chỉ im lặng mỉm cười.

Lần này chờ khá lâu, bởi vì cô nàng Tả Tư Tư kia khóa trái phòng nghỉ không chịu ra, không biết rốt cuộc là thế nào nữa.

Chừng hơn một giờ sau thì cửa phòng nghỉ mới mở ra, có một nam một nữ bước ra khỏi đó.

Người nam kia không phải chuyên gia trang điểm mà là Tề Tấn Vân, anh ta đi ở phía trước, Tả Tư Tư thì theo sát đằng sau, má đỏ hây hây, vừa thở dồn vừa kéo vạt áo.

Trên mặt cả hai lấm tấm mồ hôi, trong mắt còn ánh lên vẻ thỏa mãn, người thông minh sẽ lập tức hiểu ngay.

Tả Tư Tư phải trang điểm lại lần nữa, tốn thêm không ít thời gian, lúc cô ta đi ra chỗ chụp ảnh thì đã qua hơn nửa giờ nữa.

Các nhân viên đánh tiếng chuẩn bị bắt đầu.

Nhạc Yên Nhi lập tức đi đến chỗ máy ảnh, bắt đầu chỉnh máy.

Tả Tư Tư thì đi đến trước mắt cô, giang hai tay như một vị đế vương thời cổ đại, để mặc người khác kéo khóa áo giúp cô ta.

- Cô chính là Sở Yên, nhiếp ảnh gia Night tiếng tăm lẫy lừng đấy à?

- Đúng vậy.

- Nom cũng thường thôi mà, mặt lại còn có vết sẹo xấu xí như thế, Tề Tấn Vân thích cô ở điểm nào cơ chứ?

Cô ta cất tiếng châm chọc.

Tề Tấn Vân đứng gần đó nghe thấy thì mặt mày nóng ran, bây giờ anh ta mới hiểu tại sao Tả Tư Tư cứ một hai bắt anh ta tới đây, hóa ra là vì Nhạc Yên Nhi cũng có mặt ở nơi này.

Một người là bạn gái mới, một bên là người anh ta từng theo đuổi, bây giờ đụng mặt thế này đúng là khó xử vô cùng.

Anh ta nghe Tả Tư Tư nói chuyện chua ngoa như thế, đang định bước lên nói đỡ cho Nhạc Yên Nhi vài câu, nào ngờ Nhạc Yên Nhi đã khoan thai đáp lại:

- Hình như mắt nhìn của anh ta trước giờ không được tốt lắm nên mới thích tôi.

Lời này vừa ra thì sắc mặt Tả Tư Tư lập tức sa sầm.

Cô ta nói thế là sao đây, ám chỉ rằng mình cũng xấu nên Tề Tấn Vân mới thích à?

- Cô nói thế là có ý gì hả?

- Cô nghĩ nó có ý gì thì chính là ý đó, nếu như không hiểu thì thôi. Cô Tả đã chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu chụp thôi.

- Không chụp nữa! Bây giờ tâm trạng cảu tôi không tốt, không thèm chụp!

Tả Tư Tư đột nhiên xị mặt, khoanh tay ôm ngực ngồi phịch xuống chiếc ghế ở gần đó, lớn tiếng bảo không thèm chụp ảnh.

Nhân viên tạp chí lập tức bước đến dỗ cô ta, nói rằng bản thảo sắp sửa trình lên mà ảnh bìa còn chưa chụp thì sao mà được.

Tả Tư Tư nghe thế thì nhếch môi cười khẩy:

- Bảo nhiếp ảnh gia kia đến rót trà xin lỗi tôi thì tôi sẽ chụp.

- Vậy...

Nhân viên lập tức thấy khó xử, những nhiếp ảnh gia mà họ mời đến trước đó đều bị cô nàng Tả Tư Tư này mắng đuổi đi, nếu không phải chê người ta không có tiếng tăm thì lại ghét bỏ ảnh chụp ra xấu, nên họ mới phải bỏ nhiều tiền hơn mời Nhạc Yên Nhi đến, mong có thể chụp một lần là qua.

Nhạc Yên Nhi căn bản không phải người của tạp chí, phải nhờ quan hệ riêng mới mời được, mời cô ấy đến còn là do nể mặt nhau, sao có thể khiến cô ấy chịu ấm ức được?

Hơn nữa Nhạc Yên Nhi cũng có làm gì đắc tội với cô ta đâu, tự cô ta ghen tuông vớ vẩn nên nói bậy thôi.

- Tả Tư Tư, cô Sở không phải người trong công ty, chúng tôi không có quyền làm như thế.

- Tôi mặc kệ, hôm nay tôi muốn cô ta phải xin lỗi, bằng không tôi sẽ không chụp!

Tả Tư Tư cả giận đáp lại.

- Nhưng như thế...

Nhạc Yên Nhi hiểu được nỗi khó xử của nhân viên nọ, nên đánh tiếng:

- Xem ra hôm nay tôi không chụp được rồi, tôi giới thiệu cho anh một nhiếp ảnh gia đáng tin, kỹ thuật chụp với sửa ảnh không thua gì tôi, gọi cô ấy đến thử xem sao, tôi ở đây mắc công khiến mọi người khó xử.

- Cô Sở... Thế thì ngại lắm, hơn nữa cũng không phải...

Nhân viên nọ nói với vẻ ngượng ngùng, ánh mắt liếc nhìn Tả Tư Tư, ý bảo chuyện này là do Tả Tư Tư làm bậy chứ không phải lỗi của cô.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười nhún vai tỏ vẻ không sao hết.

- Tôi sẽ thanh toán thù lao cho cô, để cô đi không một chuyến thế này thật ngại quá.

- Không sao mà, coi như tôi lời ấy chứ.

Cô lấy điện thoại ra định gọi cho một nhiếp ảnh gia khác, nào ngờ Tả Tư Tư chợt nói tiếp:

- Tôi không cần nhiếp ảnh gia khác, tôi muốn cô ta chụp cho tôi! Nếu hôm nay cô ta mà không xin lỗi thì tôi sẽ không chụp!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom