• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Vừa dứt lời, Louis liền lấy từ trong túi ra một ống tiêm, bên trong chứa chất lỏng.

Ông ta cười nói:

- Vậy phải làm cho cậu ngoan ngoãn nghe lời mới được! Chịu khổ một chút thử xem liệu miệng cậu cứng tới mức nào!

Nói xong, Louis đi về phía hắn.

Dạ Đình Sâm cau chặt mày lại, ông ta mới vừa tới gần, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh một tay khóa chặt cổ tay ông ta, còn một tay khác thì bóp ngay cổ họng.

Trong nháy mắt khuôn mặt Louis đỏ bừng lên, cổ ông ta bị bóp nghẹt, thở không ra hơi.

Ấy thế mà Mike cũng không hề nóng nảy, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười khó hiểu, ông ta vừa gõ bàn vừa nói:

- Cậu đừng quên quanh đây đều là người của tôi, cậu có thể thoát khỏi đây, thế nhưng liệu cô vợ yêu quý của cậu có bình yên vô sự được không?

Dạ Đình Sâm nghe vậy, mắt phượng híp lại, trong nháy mắt hơi thở hung ác trên người hắn bỗng dâng cao, trông hắn cứ như là một con mãnh thú đang nổi điên khiến người ta phải sợ hãi.

Hắn bóp cổ Louis nhấc lên thật cao, sau đó ném mạnh xuống sàn.

Mike rất hài lòng với cách làm của hắn, ông ta vui vẻ vỗ tay tán thưởng, sau đó cười nói:

- Cậu thật giống Dạ Tiêu, đều là loại đàn ông si tình. Lúc trước tôi dùng phó chủ tịch để uy hiếp cái là cha cậu lập tức ngoan ngoãn vâng lời ngay, nếu không tôi cũng không biết phải làm thế nào để anh ta cam tâm tình nguyện đi chịu chết nữa!

- Ông!!!

Dạ Đình Sâm nghe thế thì giận điên người, tức đến nỗi không nói nên lời.

Hắn chỉ có thể siết chặt nắm đấm.

Mike thấy bộ dạng rõ ràng đã tức giận đến đỉnh điểm nhưng vẫn cố gắng kìm nén của hắn, tâm trạng bỗng dưng thoải mái vô cùng:

- Nếu cậu đã không thích chúng tôi ra tay, vậy cứ tự mình làm đi.

Dạ Đình Sâm híp mắt lại, sau đó ngồi xổm xuống, cầm lấy ống tiêm trong tay Louis.

- Bên trong là thứ gì?

Hắn lạnh lùng hỏi.

- Hơi thở của quỷ.

Mike cười đáp.

Dạ Đình Sâm vừa nghe thấy bốn chữ này, con ngươi chợt co rút lại. Hắn nhìn ống tiêm trong tay, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Không ngờ ông ta lại có thứ này!

Có điều nếu mọi chuyện giống như hắn đã đoán trước thì Mike có thứ này cũng chẳng có gì là lạ!

- Xin mời.

Mike thu lại nụ cười, giọng nói âm trầm vang lên, mang theo uy nghiêm khó có thể khinh nhờn.

Ông ta nhìn Dạ Đình Sâm nhưng trong đầu lại hiện lên một gương mặt khác, đó là gương mặt của Dạ Chiến, ông nội của Dạ Đình Sâm.

Năm đó là bọn họ chung tay thúc đẩy LN lớn mạnh nhưng lúc tiến hành bầu chọn chủ tịch hội đồng quản trị thì ông ta lại thiếu một phiếu, dẫn đến việc bây giờ LN biến thành tài sản riêng của nhà họ Dạ! Nhưng không sao hết.

Ông ta có thể nhịn!

Hơn nữa còn có thể lui ra sau màn điều khiển tất cả, thu thập toàn bộ chứng cứ có liên quan đến xã hội đen, mục đích là đẩy nhà họ Dạ đến bước đường cùng.

Ông ta có dã tâm, lại còn rất lớn.

Hơn nữa ông ta có một lợi thế mà Dạ Chiến không có được, đó là ông ta sống rất lâu!

Không giống như lão già vắn số Dạ Chiến kia, mới hơn năm mươi tuổi đã qua đời. Mà con trai lão lại càng dễ đối phó, giống như khi bắt rắn vậy, chỉ cần nắm trúng bảy tấc của nó thì đối phương chẳng chống cự được nữa.

Lúc đầu Mike muốn chọn người trong gia tộc mình để gả cho Dạ Tiêu, nhưng trong một lần anh ta đi công tác từ thành phố A trở về, không ngờ lại mang về một người đàn bà, từ đó cục diện hoàn toàn thay đổi.

Cũng vừa hay để cho ông ta một cơ hội.

Thật ra hai người này cũng giống như con trai cháu trai của ông ta, là chính ông ta nhìn họ lớn lên, nhìn họ trở thành người đủ tư cách thừa kế, đào tạo họ thành người xuất sắc nhất, nhưng lần nào họ cũng thua ở chữ tình.

Nếu như họ không có bất kỳ điểm yếu nào giống lão già Dạ Chiến kia thì ông ta cũng không thắng dễ thế này!

Chỉ cần Dạ Đình Sâm chết là ông ta có thể nắm giữ toàn bộ quyền điều hành tập đoàn. Nhà họ Dạ chỉ còn lại phó chủ tịch, phu nhân Rose và Dạ Vị Ương, ba ả đàn bà mà thôi, liệu có thể làm được gì chứ?

Vừa nghĩ tới quyền lực mà mình mong mỏi bao lâu đang ở ngay trước mắt, ông ta không nhịn được nhếch môi cười sung sướng.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng liếc nhìn ông ta, hắn vừa cắm ống tiêm vào cánh tay vừa nói:

- Thành viên hội đồng lại dám cấu kết hại tôi thế này không sợ bị người ta điều tra ra sao?

Mike nghe xong chỉ mỉm cười, trông hệt như một ông lão hiền lành:

- Chủ tịch Dạ sử dụng chất kích thích có dược tính quá mạnh, nếu xét nghiệm tử thi thì đối tượng tình nghi đầu tiên phải là gia tộc William đang trốn tránh kia kìa, tôi làm sao có liên quan được chứ? Tôi chỉ là nghe chủ tịch xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tới, nhưng tiếc là lại đến chậm một bước mà thôi.

Dạ Đình Sâm cười nhạt:

- Ông tính toán hay đấy! Xem ra tôi vẫn còn kém cỏi lắm, không đấu nổi ông rồi.

Sau khi tiêm xong, hắn rút xi lanh ra rồi ném thẳng xuống đất, chân mày không hề nhíu lấy một cái.

Thuốc mới vừa tiêm vào, cơ thể hắn đã lập tức có phản ứng, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, đủ biết liều lượng trong ống tiêm kia lớn đến mức nào.

Chỉ lát nữa thôi hắn sẽ hoàn toàn mất đi tri giác, biến thành một con rối mặc cho người ta định đoạt!

- Không, không phải cậu không đấu lại tôi, cậu còn ưu tú hơn cả ông nội và cha mình, nhưng cậu lại quá si tình. Nếu không bị người đàn bà kia trói buộc chắc chắn cậu còn làm tốt hơn nữa. Năm năm qua không phải cậu đã làm rất tốt sao? Một người thừa kế xuất sắc, một chủ tịch tập đoàn xuất sắc, một con cờ xuất sắc. Nhưng từ khi người đàn bà kia xuất hiện, cậu khiến tôi rất thất vọng. Nếu cậu đã muốn loại bỏ tôi thì tôi chỉ đành ra tay trước để giành thế chủ động mà thôi!

Mike nhìn Dạ Đình Sâm đã bắt đầu mất ý thức, khóe miệng không kìm được nụ cười đắc ý. Ông ta lấy từ trong túi hồ sơ ra một số giấy tờ, đây là đơn chuyển nhượng cổ phần và đơn xin từ chức chủ tịch LN.

Chỉ cần Dạ Đình Sâm ký tên đóng dấu vào là được!

- Ký đi.

Mike đẩy giấy tờ đến trước mặt Dạ Đình Sâm, hắn không chút do dự tiến lên. Ánh mắt vô hồn, trông hắn cứ như một pho tượng gỗ mất đi linh hồn, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ông ta.

Sau khi hắn ký xong, Louis lại đưa con dấu sang, hắn tiếp tục ngoan ngoãn đóng dấu.

Mike nhìn hai văn bản trước mặt, rõ ràng chỉ có mấy tờ giấy nhưng cầm trên tay lại rất nặng, khiến ông ta hưng phấn không thôi.

- Anh hai, cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi! Giờ nên làm gì với thằng nhãi này đây?

- Để cho cậu ta viết một bản di chúc, sau đó từ chỗ này nhảy xuống. Cậu ta sử dụng ma túy, sau khi có kết quả xét nghiệm tử thi, Norman chắc chắn sẽ điều tra đến cùng, chúng ta phải lo liệu tất cả những chuyện sau này.

Mike cẩn thận cất giấy tờ vào trong cặp, sau đó lại ra lệnh cho Dạ Đình Sâm viết một bản di chúc.

Ngay lúc Dạ Đình Sâm nhấc bút lên, cửa phòng đột nhiên bị người đạp mở, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt mọi người.

Mike híp mắt nhìn, sau đó gọi ra tên cô.

- Nhạc Yên Nhi?

Đúng vậy, người tới chính là Nhạc Yên Nhi!

Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm chính là xông tới cứu người. Súng của cô nằm trong bộ quần áo cũ được đặt ở phòng bệnh nên không có ai động tới, bên trong còn đủ mười tám viên đạn.

Lúc trước Dạ Đình Sâm có đưa thêm cho cô một băng đạn, khi Cố Tâm Nguyệt ném khấu súng đã bị tháo hết đạn đi, cô đã cẩn thận dùng chân kéo nó lại gần.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó đã cứu mạng cô.

Một lần nữa cầm súng trên tay cô thấy rất nặng nề. Trên thân súng còn loang lổ vết máu, tuy đã khô nhưng vẫn tản ra mùi tanh nhàn nhạt.

Không rõ đây là máu của cô hay là của Cố Tâm Nguyệt nữa.

Nhưng giờ cô không có thời gian để nghĩ đến những chuyện này. Cô đá văng cửa, phát hiện Dạ Đình Sâm vẫn đang ngồi ngay ngắn trước bàn, biết bao lo âu cũng dịu hẳn xuống.

Chú thích:

*Hơi thở của quỷ ( tên khoa học là scopolamine): Là một chất gây ảo giác được chiết xuất từ cây Borrachero có xuất xứ từ Colombia. Theo các tài liệu y khoa, khi hít trúng hoặc uống phải chất độc này, nạn nhân sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức, bị thôi miên và làm theo sự sai khiến của người khác.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 715

Cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng hoàn hồn, cô khẽ cười. Đuôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.

- Thật ra cậu không cần áy náy làm gì, lần trước cậu giả chết tôi đã rất khổ sở, cũng đã nghĩ kỹ, chuyện đã qua tôi đều tha thứ cho cậu lâu rồi. Nhân sinh vô thường, hà tất để những cảm xúc không tốt ấy trói buộc chúng ta mãi? Tôi không cần biết cậu rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu, chỉ biết cậu là người thân của tôi!

Người thân...

Nghe thế Anjoye ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng.

Hai từ người thân này quý báu biết bao.

Anh ta vội bước tới rồi ôm cô thật chặt:

- Ừ, em biết rồi, không cần biết chị là chị dâu hay người yêu của em thì cũng là người thân nhất, đáng giá để em dùng cả đời này bảo vệ nhất!

- Tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, đúng ra cậu còn là em trai tôi nữa mà.

Nhạc Yên Nhi tươi cười tinh nghịch.

Dù biết rõ tấm lòng của Anjoye với mình nhưng cô vẫn có thể thản nhiên đối diện anh ta.

Mặt Anjoye đen xì, buông người trong lòng ra rồi gõ lên trán cô một cái:

- Nhóc con hư hỏng, lại còn dám nói thế nữa! Thật ra em cũng định nghiêm túc nói một tiếng yêu với chị, thế nhưng không có cơ hội rồi, mà có lẽ chị cũng đoán được mà, phải không?

Đến giờ vẫn chưa từng nói với chị lần nào, chỉ luôn ngấm ngầm bày mưu hại người, thái độ thì ngả ngớn nên chị mới luôn cho là em nói đùa thôi. Thật ra đều là em đóng kịch thôi, nếu lúc nghiêm túc nhất là bị chị từ chối thì em biết phải làm sao đây? Từ đầu em chỉ cho rằng mình say mê người phụ nữ anh hai chọn thôi, vì mải đuổi theo anh ấy nên cũng tò mò về người anh ấy chọn. Nhưng càng tiếp xúc với chị em lại phát hiện sự thật khác xa tưởng tượng, chị rất thành thực, rất sáng lạn.

Đến giờ em mới hiểu được vì sao bản thân lại có tình cảm với chị. Nguyên do không phải là anh hai, mà thật ra do em và anh ấy là cùng một loại người. Như dã thú bị giam lỏng trong chiếc lồng của nhà họ Dạ. Sự có mặt của chị đã phá vỡ lồng cho anh hai, còn em... cũng khát khao thoát khỏi chiếc lồng ấy. Anh hai may mắn có thể tránh xa, em cũng rất may mắn rồi, dù không có được chị nhưng giờ nhà họ Dạ đã không còn là chiếc lồng giam của em nữa.

Nhạc Yên Nhi, trước kia em thích chị, luôn ích kỷ muốn chiếm hữu chị. Nhưng giờ em yêu chị nên chỉ mong chỉ được vui vẻ hạnh phúc.

Anjoye càng nói càng nhỏ, cuối cùng thì im bặt.

Bởi đôi môi mỏng kia đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Hôn lên trán có nghĩa là chúc phúc.

Nhạc Yên Nhi nghe đến ngây người, thậm chí không có phản ứng gì.

- Hứa với em, nhất định phải hạnh phúc nhé. Vất vả lắm em mới thuyết phục bản thân buông tay được đấy.

Môi anh ta rất ấm, đặt trên trán cô, hơi thở đàn ông sát vào da thịt cô, rất lạ.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được tình cảm chân thành của người này, trước kia luôn nghĩ Anjoye cứ lông ba lông bông, không ngờ trái tim anh ta lại căng tràn nhiệt huyết như thế.

Tay cô đặt trên lồng ngực anh ta, cảm nhận độ ấm của nơi đó, còn có nhịp đập trái tim Anjoye, sống động, mạnh mẽ.

Nhạc Yên Nhi không đẩy ra, cô cảm giác nụ hôn và cái ôm này mang theo sự bi thương khiến tim mình chua xót.

Cô may mắn biết chừng nào mới có được tình yêu của hai anh em họ.

Một người yêu như nước chảy thành sông.

Một người yêu như pháo hoa rực rỡ.

Đều là ký ức đáng giá nhất trong đời cô.

Mũi cô cay xè, cố gắng nén khóc rồi từ từ giơ tay lên, đáp lại cái ôm của Anjoye.

- Tôi hứa với cậu, nhưng cậu cũng phải hứa với tôi một chuyện, cậu cũng phải sống thật hạnh phúc đấy, đừng ngủ trên sàn nhà nữa, thói quen này không tốt đâu.

- Chị yên tâm, em sẽ tìm một bà quản gia, phải lải nhải nhiều hơn chị nữa, rồi phải thích khóc nhè nữa. Em không muốn thua anh hai, thế nên anh ấy đã hạnh phúc thì sao em tụt hậu được chứ? Anh ấy là người anh em kính trọng, chị thì là chị dâu mà em yêu quý nhất, hai người bên nhau em cũng vui lây. Thế nên tí xíu đau khổ này nào có đáng gì.

Anh ta buông cô ra, khóe mắt đã hơi ươn ướt, nhưng miệng vẫn đang cười, còn lộ ra hàm răng trắng bóc, trông vừa vô tội lại vừa xấu xa.

- Được rồi, chúng ta quay lại thôi không anh hai lại cuống lên tìm chị bây giờ.

Anh ta nói.

- Ừ.

Nhạc Yên Nhi cũng mỉm cười, sau đó cả hai lại quay về theo đường cũ.

Anjoye chậm rãi bước phía sau cô, thật ra anh ta không nỡ đi trước hay bên cạnh, nếu thế sẽ không có cơ hội để nhìn cô chăm chú thế này.

Cái nhìn cuối cùng này hãy xem như lời từ biệt đi.

Chỉ là không biết sau này anh ta sẽ tìm một cô gái thế nào để bầu bạn đây? Có giống Nhạc Yên Nhi hay không?

Đây là lần đầu Anjoye tưởng tượng về người sẽ ở bên mình mai sau, rốt cuộc vì anh ta cần một người ở bên hay vì cần được yêu...

Nhạc Yên Nhi vừa về tới thì Dạ Đinh Sâm đã vội tiến lên rồi ôm chặt lấy cô, thấy mắt cô còn ướt nên nhíu mày hỏi:

- Sao thế?

- Không có gì đâu, nghĩ đến sắp rời khỏi đây nên em hơi buồn thôi.

Anjoye lại nói:

- Anh muốn biết tại em làm chị ấy khóc hay không rồi đánh em một trận phải không?

- Đúng là có ý đó thật.

Dạ Đinh Sâm thờ ơ liếc sang, khí thế của hai anh em cũng chẳng kém gì nhau.

Hắn từ nơi cao lui xuống nên đã không còn lạnh lùng như trước, hơn nữa vì thường ở cùng Nhạc Yên Nhi nên đã trở nên ôn hòa hơn nhiều, dù nói chuyện vẫn lạnh nhạt nhưng tính ra thì khá hơn xưa nhiều rồi.

Mà năm năm qua Anjoye cũng thay đổi không ít, ý cười trên môi không rõ thật giả, cặp mắt hồ ly lại càng sâu không thấy đáy, làm người ta không biết thật ra anh đang nghĩ gì.

Giống như bảo kiếm sắc bén, dù đã che lấp mũi nhọn nhưng vẫn còn khí thế khiến người khác không thể nào xem thường.

Hai anh em nhìn nhau chằm chằm, Nhạc Yên Nhi đứng giữa cũng đã cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí.

Cô tức giận véo chồng mình một cái, vẻ mặt nghiêm nghị của Dạ Đinh Sâm lập tức thay đổi, trở nên hiền lành hệt như một con cọp giấy.

Hắn nắm tay cô lên xem:

- Có đau không?

- Không đau, hai người trợn trừng mắt nhìn nhau thế không khó chịu à?

Cô hỏi lại.

- Anh biết rồi.

Dạ Đinh Sâm ngoan ngoãn nhận lệnh, sắc mặt trở nên dịu dàng hẳn.

Anjoye hớn hở trêu:

- Anh hai cứ như chuột thấy mèo áy, đúng là chỉ có chị mới quản được anh ấy. Thấy anh sợ vợ thế tâm trạng em cũng khá hơn nhiều rồi.

Anh ta bước lên, bất ngờ ôm chầm lấy Dạ Đinh Sâm, còn vỗ lên lưng hắn mấy cái.

- Anh hai, em rất nhớ khi ông nội còn sống, chúng ta vì diễn kịch cho ông xem mà phải giả vờ thân thiết, những ngày tháng cùng ăn cùng ngủ đúng là khó quên.

Những tấm ảnh trước đây anh ta dùng để lừa Nhạc Yên Nhi rằng Dạ Đinh Sâm là gay cũng được chụp vào khoảng thời gian đó, giờ chúng đều nằm trong điện thoại của anh ta, coi như kỷ niệm.

Khi đó họ còn chưa căm ghét lẫn nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom