• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Ngay lúc cô đang cực kỳ phiền não, Dạ Đình Sâm bỗng phì cười rồi ôm cô vào lòng, hắn vừa vuốt ve mái tóc đen suôn mượt của cô vừa nói:

- Yên tâm đi, em là người quan trọng nhất trong lòng anh. Yên Nhi, đi theo anh ra đây, anh có thứ này muốn tặng cho em.

Vừa dứt lời, sắc mặt hắn nghiêm nghị hẳn lên, hắn đứng dậy cầm tay dắt cô đi vào phòng bệnh.

Nhạc Yên Nhi hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì thêm.

Lúc hai người trở lại phòng bệnh thì gặp Adler đang đi từ bên trong ra. Vừa thấy Dạ Đình Sâm, anh ta đã kính cẩn nói:

- Thưa ngài, đồ đã được mang tới.

- Ừ.

Hắn đáp lại một tiếng bằng giọng mũi, sau đó mở cái hộp trên bàn trà ra.

Nhạc Yên Nhi nhìn thấy...

Không ngờ ở trong hộp lại là một khẩu súng ngắn!

Lúc Dạ Đình Sâm lấy súng đặt vào tay cô, cô mới phát hiện khẩu súng này rất nặng, vừa cầm mà tay đã run lên.

- Anh chọn mãi mới tìm được một khẩu súng ngắn vừa nhẹ mà vẫn dùng tốt thế này. Bên trong có mười chín viên đạn, đây là một băng đạn khác để phòng khi sơ sẩy. Trong vườn hoa của bệnh viện có một khu đất trống, chúng ta có thể dùng nơi đó để luyện tập, anh đã chuẩn bị sẵn ống giảm thanh rồi nên không cần lo lắng gì đâu.

- Sao tự dưng anh lại tặng thứ này cho em?

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn.

- Bảo vệ bản thân cho thật tốt, anh không muốn thấy em bị thương một lần nào nữa, thế nên hãy hứa với anh!

Hắn nắm chặt tay cô để sát vào tim mình:

- Đừng để anh phải nếm trải nỗi đau mất em lần nữa, một lần là quá đủ rồi, nếu phải chịu thêm lần nữa thì anh sẽ chết mất. Mất mà tìm lại được, có được rồi lại mất đi lần nữa, cảm giác đau đớn ấy ngay cả anh cũng không chịu nổi đâu.

Mất mà tìm lại được...

Có được rồi lại mất đi lần nữa...

Lời nói dịu dàng của hắn quanh quẩn bên tai cô, hơi thở ấm ấp của hắn vấn vương trên da thịt khiến cô không kìm lòng được mà gật đầu đồng ý.

Cô nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt!

Dạ Đình Sâm mang cô đi đến vườn hoa. Trước kia nơi này là khu nội trú, sau này sửa sang lại, vườn hoa này cũng không còn được sử dụng nữa, chỉ là nơi để một ít đồ lặt vặt, thường thì sẽ không có ai đến đây.

Vết thương do trúng đạn của Dạ Đình Sâm có triệu chứng bị nhiễm trùng nên vẫn chưa được về nhà, tránh cho Vãn Vãn thấy sẽ lo lắng, cho nên hắn còn phải ở bệnh viện một thời gian ngắn.

Hắn làm mẫu trước, sau đó cầm tay cô đặt lên cò súng, bảo cô nhắm ngay vào tấm bia ở đằng xa.

Tay cô run rẩy không ngừng.

Rõ ràng kia chỉ là tấm bia nhưng cô cứ có cảm giác đó là một con người bằng xương bằng thịt đang đứng ngay đối diện, người đó tội nghiệp nhìn cô, cầu xin cô đừng nổ súng, xin hãy tha cho người đó một mạng.

Nếu bây giờ cô học được cách nổ súng, lúc nào cũng mang theo thứ này bên người, phải chăng rồi một ngày nào đó cô cũng sẽ biết cách giết người?

Phải chăng... một ngày nào đó trên tay cô sẽ dính đầy máu tươi?

Nhạc Yên Nhi vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy sợ hãi vô cùng, cô lập tức rút tay lại rồi ném khẩu súng xuống đất.

- Em không làm được... Chẳng lẽ... không còn cách nào tốt hơn sao? Chúng ta rời khỏi nhà họ Dạ có được không? Mang theo Vãn Vãn cùng nhau rời đi, như vậy sẽ không còn liên quan đến ai nữa...

Cô còn chưa nói xong đã bị Dạ Đình Sâm cắt ngang.

- Yên Nhi, mạng sống của anh phụ thuộc vào ý muốn của anh.

Hắn khom người nhặt súng lên, lau sạch bùn đất, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

- Năm năm trước, anh đã muốn đi theo em nhưng gia tộc cần anh, LN cần anh, không phải anh không muốn chết, mà là anh không thể chết! Không đánh bại Mike, không phá hủy hội đồng quản trị, anh mãi mãi không thoát ra khỏi cái địa ngục này! Trước kia anh chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng bây giờ anh không thể không nghĩ! Hơn nữa, thế lực của LN trải rộng toàn cầu, chúng ta có thể chạy đi đâu đây? Bọn họ cần Vãn Vãn làm bù nhìn, lúc đó nhất định sẽ tìm được chúng ta. Anh không muốn hai mẹ con em đi theo anh mà ngày nào cũng phải lo lắng sợ hãi, anh phải giải quyết bọn họ, bảo vệ em và con.

Từng câu từng chữ trầm ổn mạnh mẽ, mang theo quyết tâm nóng bỏng, ánh mắt hắn rét lạnh, cả người toát ra hơi thở đáng sợ.

Nhạc Yên Nhi hít sâu từng hơi, không còn gì để phản bác.

Hắn đi về phía cô, đặt súng vào tay cô lần nữa, giơ cao lên nhắm ngay vào hồng tâm.

- Coi như... là vì bảo vệ Vãn Vãn của chúng ta đi, anh muốn nhìn con gái chúng ta vui vẻ lớn lên.

Bảo vệ Vãn Vãn... Hy vọng con gái vui vẻ lớn lên...

Những chữ này cứ như lời nguyền, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cuối cùng cô nở nụ cười đắng chát, xoay người ôm chặt Dạ Đình Sâm.

Cô dịu dàng nói, tiếng nói khe khẽ mang theo sự áy náy.

- Xin lỗi, em làm anh khó xử rồi, nếu không phải vì em thì anh cũng sẽ không phải mạo hiểm hết lần này đến lần khác. Dạ Đình Sâm, thật ra em là một người rất vô dụng, lại còn hèn nhát yếu đuối, và cũng rất sợ chết nữa. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới anh, em đều bằng lòng thử xem. Em sợ... Anh ôm em đi, em sẽ không sợ nữa...

Câu sau cùng cô nói rất dè dặt, giống như một làn khói trong gió, chỉ cần thổi nhẹ là tan mất.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, ngoài ý muốn gặp phải một người đàn ông có quá nhiều tiền tài quyền thế.

Hắn sống trong địa ngục, còn cô chỉ vô tình nắm lấy tay hắn, rồi từ đây hai người trói chặt vào nhau.

Bọn họ là vợ chồng, là người chung sống với nhau trọn đời trọn kiếp. Người đàn ông này là ngọn nguồn sức mạnh của cô, và bản thân cô đối với Dạ Đình Sâm cũng có ý nghĩa như vậy.

Sau khi nghe được những lời này, hắn không ngừng vuốt ve mái tóc của cô:

- Xin lỗi vì đã mang em vào thế giới của anh, để em đối mặt với nhiều nguy hiểm như vậy, anh phải là người nên nói lời xin lỗi mới đúng.

Nhạc Yên Nhi nghe hắn nói những lời này, nước mắt ướt nhòe mi, trong lòng đã sớm nước mắt tràn lan nhưng cô cố nén lại.

Không được khóc...

Không có gì phải khóc hết.

Có người đàn ông thương mình như vậy là may mắn của cô.

Cô lau nước mắt, sau đó hít sâu một hơi rồi nói:

- Chỉ là học bắn súng thôi mà, em thông minh thế này chắc chắn không thành vấn đề, em sẽ học để bảo vệ bản thân và Vãn Vãn thật tốt!

Cô điều chỉnh tâm tình, sau đó cầm chặt súng, ngón trỏ đặt vào cò súng.

Theo động tác của Dạ Đình Sâm, sau đó một tiếng nổ khẽ vang lên.

Thị lực của Nhạc Yên Nhi rất tốt, có lẽ do vài năm qua làm nghề chụp ảnh nên tầm mắt rất dễ tập trung, tuy không trúng hồng tâm nhưng cũng cách rất gần.

Phát súng này vừa bắn ra, tâm trạng cô trở nên rất nặng nề.

Rõ ràng cô không giết người, nhưng tâm lý lại đeo lên một tầng gông xiềng vô hình.

Do mới vừa bắn xong nên nòng súng còn nóng, Nhạc Yên Nhi chỉ đặt tay gần đó mà đã cảm thấy mồ hôi trong lòng bàn tay sắp bốc hơi đi hết.

Tay cô vẫn còn đang run.

Bàn tay to lớn của Dạ Đình Sâm bao bọc bàn tay cô, hắn nói:

- Nếu không phải lúc nguy cấp anh cũng không muốn em dùng đến thứ này đâu.

- Em biết mà, để em... luyện tập thêm mấy lần nữa.

Lần thứ hai, Dạ Đình Sâm buông tay ra.

Bả vai và phía sau lưng của hắn đều bị thương, không thể giơ tay lên lâu được nên phần sau không thể giúp cô.

Nhạc Yên Nhi bắn càng ngày càng chính xác, sau đó cô bắt đầu luyện tập bắn bia di động.

Ngày lại ngày trôi qua, kỹ thuật bắn súng của Nhạc Yên Nhi càng ngày càng tốt hơn.

Hôm nay Dạ Đình Sâm phải đi làm kiểm tra nên không thể đến vườn hoa với cô. Sau khi luyện tập xong, cô đang định trở về thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là một dãy số lạ gọi tới.

- Xin chào...

Cô còn chưa nói xong, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một giọng nói cực kỳ quen thuộc.

- Lâu rồi không gặp, người chị em tốt của tôi, cô còn nhớ tôi chứ?
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 709

Lúc này có rất nhiều phóng viên vây quanh Dạ Đình Sâm, nhưng hắn tỏ ra đang rất vội, không có kiên nhẫn để trả lời câu hỏi của đám người này, hầu hết đều do Trần Lạc trả lời thay.

Cậu ta nhìn ông chủ mình vẻ bất đắc dĩ, xót xa tố khổ:

- Chủ tịch, đây là lần họp báo cuối cùng rồi, ngài nói gì đó đi chứ!

- Tôi đang vội lắm.

Hắn đáp rất thản nhiên.

- Xin hỏi ngài Dạ đây có chuyện gấp gì sao? Thậm chí còn quan trọng hơn cả việc chuyển nhượng cổ phần ư?

- Tôi phải về nhà với vợ, đúng rồi, mấy anh có quen phóng viên ẩm thực nào không? Xin hỏi có ai biết chỗ nào có đồ ăn vặt ngon không?

Dạ Đình Sâm nghiêm túc hỏi, nhìn không giống như đang trêu đùa chút nào.

- ...Ngài hỏi chuyện này làm gì?

- Đưa bà xã tôi đi ăn chứ làm gì nữa.

Hắn từ đầu đến cuối vẫn đáp rất nghiêm túc.

Nghẹn một lát phóng viên mới lại nói tiếp được, có người lên tiếng:

- Tôi quen một phóng viên ẩm thực đây, có thể giới thiệu cho ngài, nhưng ngài có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi trước được không. Về chuyện của ngài và phu nhân, chúng tôi... thật sự rất tò mò...

- Cậu hỏi đi.

Nể tình cậu ta cho tin tức nên Dạ Đình Sâm mới tốt bụng một lần.

Phóng viên kia vội đặt câu hỏi:

- Xin hỏi phu nhân hiện tại là cô An và người vợ đã mất của ngài trông giống hệt nhau là vì ngài chọn lựa để tưởng nhớ đến người đã khuất sao?

- Không, cô ấy chính là vợ tôi, năm năm trước cô ấy không chết mà chỉ bỏ đi thôi. Cô ấy là vợ tôi, con gái cũng là con ruột tôi, mong mọi người đưa tin nên cẩn thận một chút.

Đưa tin nên cẩn thận...

Mấy chữ này nói rất nặng.

Dù hắn đã rời khỏi LN nhưng thế lực của nhà họ Dạ vẫn còn, làm sao để mấy phóng viên nhỏ bé trèo lên đầu lên cổ được chứ?

Một cái liếc mắt nhẹ nhàng đã đủ làm đám người lặng ngắt như tờ.

Ai cũng không thể ngờ trong buổi họp báo kinh tế lớn thế này họ còn có được tin tức kinh thiên động địa thế.

Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Nhị thiếu gia, xong lại nhìn Dạ Đình Sâm, trong lòng không khỏi ngờ vực.

Vì sao Nhạc Yên Nhi và Nhị thiếu lại cùng giả chết bỏ đi trong một khoảng thời gian như thế?

Năm năm sau lại cùng xuất hiện...

Những năm vừa qua một mình Dạ Đình Sâm mở rộng thế lực của nhà họ Dạ, giờ còn lật đổ cả hội đồng quản trị, rồi nhường vị trí lại cho em trai...

Chẳng lẽ đây là một âm mưu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, thời gian năm năm chỉ là giai đoạn ngủ đông, để dưỡng sức hòng lật đổ hội đồng quản trị sao?

Mọi người tưởng tượng thế thôi là đủ thấy Dạ Đình Sâm quả thực sâu không lường được, cũng đáng sợ không ngờ được.

Họ có được tin tức quan trọng nhưng lại cảm giác mình đang đứng trên bờ vực sống chết, lần đưa tin này chỉ sợ không ai dám thêm mắm dặm muối để câu chuyện thêm phần kịch tính rồi.

Có người nuốt nước miếng, to gan hỏi tiếp:

- Xin hỏi sau khi rời khỏi LN ngài sẽ làm gì?

- Ở cùng bà xã tôi, thế thôi.

- ...

Cả hội trường trầm mặc.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn LN mà lại bỏ qua con quái vật kinh tế chỉ vì để ở bên vợ mình sao?

- Còn gì nữa...

Ví dụ như đứng sau màn khống chế tập đoàn đa quốc gia này, anh em bắt tay lũng đoạn nền kinh tế thế giới...

Gió thổi dào dạt...

Đám phóng viên đều rơi vào ảo tưởng do mình tự vẽ ra.

Nhưng lời tiếp theo của Dạ Đình Sâm lại đánh vỡ giấc mộng của họ, như sét ngang tai bổ xuống khiến một đám người cháy đen.

- Học tập nâng cao khả năng nấu nướng.

- Vì... vì phu nhân sao?

Dạ Đình Sâm bực bội nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hẳn:

- Không phải thì vì cậu à?

- Thế... ngoài việc học nấu ăn thì sao?

Phóng viên vẫn kiên quyết hỏi cho ra lẽ.

- Còn phải lau nhà giặt đồ, trồng hoa nuôi cá, đưa đón con gái đi học, cùng bà xã đi làm. Sau khi rời khỏi LN thì cuộc sống chắc chỉ có thế.

Dạ Đình Sâm nói rất trịnh trọng, tự hắn cũng không thấy có gì bất ổn.

Nhưng tất cả mọi người ở đây thì đều ngây ngẩn vì mấy câu này, Anjoye bên cạnh cũng trợn tròn mắt nhìn hắn.

Phóng viên vừa đặt câu hỏi mãi mới giật mình bừng tỉnh, run rẩy nói:

- Ngài... đúng là yêu chiều phu nhân ghê, đúng là một người chồng mẫu mực!

- Như tôi có gọi là “ăn cơm mềm” không?

Dạ Đình Sâm hỏi lại, ngữ khí như thể sợ người ta không chết thì hắn không ngừng vậy.

- Không không... không đâu, sao ngài có thể “ăn cơm mềm” được chứ...

Phóng viên còn chưa nói hết Dạ Đình Sâm đã cười bảo:

- Thế là tốt rồi, xem ra tôi lo xa quá. Thôi được rồi, giờ tôi còn phải đi mua đồ ăn vặt nữa, mấy người hỏi Nhị thiếu tiếp đi.

Vừa mới xong sắc mặt còn lạnh như băng mà chớp mắt một cái đã là xuân về hoa nở, trên mặt ý cười dào dạt như gió xuân, chỉ sợ người khác không biết giờ hắn đang hạnh phúc đến thế nào không bằng.

Nói xong Dạ Đình Sâm cũng vội rời đi.

Họp báo phát trực tiếp nên cả thế giới giờ đều đã biết Dạ Đình Sâm vội vã bỏ đi vì bận đi mua đồ ăn vặt cho bà xã mình.

Hôm nay tin tức lớn nhất không phải là chủ tịch LN từ chức mà là một trăm cách yêu chiều vợ của Dạ đại thiếu gia.

Rất hay, rất đúng phong cách của Dạ Đình Sâm!

Nhạc Yên Nhi ngồi xem TV thấy cảnh này không khỏi muốn tìm cái lỗ mà chui vào cho xong.

Chưa đến một tiếng mà bài phỏng vấn này đã được chia sẻ mấy trăm nghìn lần, bình luận đã lên đến cả triệu, vô số các cô gái trên mạng đều đang cầu khẩn ông trời cho họ một Dạ Đình Sâm!

Fanclub của vợ chồng nhà họ Dạ mọc lên như nấm sau mưa, thậm chí còn có trưởng fanclub luôn rồi.

Post và tin tức liên quan về năm năm trước đều được đào lên, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi.

Những bê bối tưởng như không thể chối cãi khi trước giờ ai cũng rõ ràng cả.

Cái gì mà ly hôn, cái gì mà kẻ thứ ba, ngay cả giả chết cũng làm để ở bên nhau thế này còn không phải tình yêu chân thành thì gì nữa!

Không ít cây viết lão luyện trên mạng đều tỏ vẻ muốn lấy hình mẫu của vợ chồng nhà họ Dạ để sáng tạo ra tác phẩm mới.

Có người tìm được những bức ảnh chụp trong các cuộc phỏng vấn năm năm qua của Dạ Đình Sâm, thế mới thấy lúc đó Dạ Đình Sâm lạnh lùng như một khối băng biết đi lại, chẳng lẽ không phải vì không có Nhạc Yên Nhi bên cạnh ư?

Còn giờ, Dạ Đình Sâm chấp nhận từ bỏ công ty cũng muốn được ở bên vợ con, chính vì đã mất đi nên mới càng biết quý trọng.

Fan nữ bị tình cảm nồng nàn ấy làm cho xúc động rơi lệ.

Nhạc Yên Nhi vừa mở tài khoản trên mạng đã bị treo máy, không biết mọi người lấy thông tin ở đâu mà người hâm mộ ùn ùn kéo đến như thác lũ.

Thậm chí còn có rất nhiều fan của cô khi còn là diễn viên, họ mãnh liệt đề nghị cô quay lại đóng phim, nói rằng mất đi cô là tổn thất lớn với showbiz.

Còn có người đăng post rầm rộ hỏi cô bí quyết chinh phục đàn ông.

Nhạc Yên Nhi đọc xong một loạt quả thực là khóc không ra nước mắt, may mà số điện thoại cá nhân còn chưa bị lộ!

Cô đợi một lát thì Dạ Đình Sâm về đến nhà, tay còn xách theo bánh mật cô yêu cầu lúc sáng.

- Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, chúng ta có thể về lại thành phố A sống cuộc sống của ba người rồi.

Hắn vừa vào cửa đã muốn ôm vợ một cái, thế nhưng không biết vì sao lại bị cô né tránh.

Cô mở điện thoại cho hắn xem video, còn tức tối gào lên:

- Anh gây chuyện thế này mà còn dám nói sống an nhàn gì nữa hả?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom