Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- …

Evan thế mà lại không biết đáp như nào nữa.

Cuối cùng nó không nói gì, lúc muốn quay người cởi quần thì bị cô bé ngăn lại.

- Sao thế?

- Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu cởi quần trước mặt tôi làm gì hả? Hơn nữa còn cả đống người đang nhìn chằm chằm kia kìa. Mặt dày không biết xấu hổ gì hết! Đưa cho tôi một bộ mới ấy, chẳng lẽ muốn tôi mặc lại quần của cậu hả?

Áo thì không sao nhưng quần không thể tùy tiện thế được.

Con trai với con gái có kết cấu cơ thể không giống nhau đâu nhé!

- Nhưng… trước đây cậu có đòi hỏi thế đâu…

Evan tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ.

- Chị đây dạo này đọc sách nên biết nhiều hiểu rộng hơn, có ý kiến gì không? Đến thư phòng của cậu đi, sách lần trước tôi đọc còn chưa xong đâu!

Không thể không nói sách vở Evan tích trữ rất đa dạng, đủ mọi loại sách, từ phân tích tình hình kinh tế chính trị văn hóa của các quốc gia đến sách linh dị thần quái, không chỉ có thơ văn tiếng Anh kinh điển mà còn đầy đủ những bản dịch nổi tiếng thế giới. Riêng điểm này Vãn Vãn rất khâm phục Evan.

Con bé đưa quần áo cho tài xế cầm rồi vui vẻ lên gác.

Trợ lý của Evan là một thanh niên đeo kính gọng vàng, có vẻ nho nhã lịch sự.

Nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình thế này, anh ta… vô cùng đau lòng!

Cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn khoác lên cho Evan xong anh ta nói vẻ không cam:

- Cậu chủ, cậu cứ chiều cô Nhạc thế không ổn đâu.

- Có gì mà không ổn chứ? Anh có hiểu thế nào là thả dây dài câu cá lớn không?

Evan mặc đồ vào, bộ dáng nhu nhược nhát gan chớp mắt được thay bằng vẻ tinh khôn lanh lợi, khóe miệng còn nở một nụ cười nhạt như thể đã nắm được tất cả trong lòng bàn tay.

Cậu bé lên gác, dù không nói gì nhưng đã ghi nhớ tất cả các loại sách Vãn Vãn thích, rồi đánh dấu từ trước để cô bé tìm đọc dễ hơn.

Cô bé vẫn lấy ra quyển sách lần trước đọc dở, đằng sau sách có rất nhiều chú thích, hơn nữa Vãn Vãn là một cô bé thông minh nên chỉ cần đọc qua là nhớ.

Nó vừa đọc sách vừa bảo:

- Lát nữa cho hai người đưa tôi về nhé, tốt nhất là người cầm súng ấy.

- Có chuyện gì à?

- Có người theo dõi tôi, giờ ba mẹ tôi đang ở cùng nhau, tạm thời chưa về nên tôi không muốn làm phiền họ. Hơn nữa quý bà Nhạc Yên Nhi đã yếu đuối và lại không thông minh lắm, tốt nhất đừng làm mọi việc rối lên là hơn.

Nó đọc nhanh như gió sau đó đem sách đặt lại giá rồi mới chống cằm ngắm cây bút máy ngòi vàng của Evan.

- Thế lát nữa để tôi đưa cậu về.

- Tùy cậu.

Con bé lại lấy một quyển sách khác ra đọc.

Chờ đến giờ cơm được Evan mời mọc nhiệt tình nên nó cũng không khách sáo, dù sao nhóc mắt xanh này rất ngoan ngoãn nghe lời, thích hợp để làm thuộc hạ của nó.

Thấy cả bàn ăn đều là món mình thích nên nó không nhịn được cười hỏi:

- Cứ tưởng cậu ngốc lắm mà không ngờ lại tinh tế thế này, tôi mới đến mấy lần mà đã hiểu rõ sở thích của tôi rồi à?

Evan ngại ngùng cười, như một bé trai đang rất xấu hổ.

Nhạc Vãn Vãn thật ra không thích con trai nhát gan, trông cứ như quả hồng nhuyễn muốn nắm lúc nào là nắm ấy.

Nhưng không biết sao mỗi lần nó định tỏ ra ghét bỏ tên nhóc này thì Evan lại làm chuyện gì đó khiến nó phải nhìn bằng cặp mắt khác.

Dù hơi ngốc một chút nhưng nhân phẩm vẫn rất được, cẩn thận lại lương thiện, có thuộc hạ thế này cũng không tồi.

Có lẽ trên đời chỉ có duy nhất một mình Nhạc Vãn Vãn dám coi người của gia tộc Louis là thuộc hạ thôi.

- Sao cậu cứ thích mặc đồ như con trai thế Vãn Vãn? Cậu mặc váy xinh lắm mà.

Giờ cả nhà họ Dạ đều không cho phép nó mặc đồ con trai nữa, nhưng nó thà đến cướp đồ của Evan chứ vẫn không thích mặc mấy cái váy lòe xòe tí nào.

- Đã dặn bao lần rồi, gọi tôi là nữ hoàng!

Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn tỏ ra rất bất mãn.

Evan nghe xong ngoan ngoãn đáp:

- Nhớ rồi, Vãn Vãn.

- …

Được rồi, coi như nó chưa nói gì hết.

Cô bé chọc đĩa ăn rồi bảo:

- Lúc trước tôi không có cha, bọn họ xấu miệng lắm, mắng tôi thì thôi đi nhưng còn nói cả mẹ tôi nữa, thế nên tôi không nhịn được mà đánh nhau một trận. Dần dần thì biến thành thế này, ba không bảo vệ được mẹ thì để tôi bảo vệ thôi.

Evan không ngờ được lại có nguyên nhân thế này, ánh mắt tối hơn, nhưng càng nhìn Vãn Vãn chăm chú hơn.

Chỉ là trong thoáng chốc.

Nháy mắt nó lại trở về là một bé trai ngoan hiền đơn giản không hiểu sự đời.

Cậu bé gắp đồ ăn cho Vãn Vãn, làm con bé vui vẻ vừa cười vừa ăn, còn rủ nó mai tới ăn cơm tiếp, rồi hứa dắt nó đi học cưỡi ngựa, đấu kiếm…

Nếu cô bé thích giả con trai thì Evan sẽ làm nó vui.

Dù sao cũng không để Vãn Vãn lẻ loi cô độc.

Có lẽ sau khi nghe được những lời kia thì một hạt mầm non nớt đã nảy nở trong lòng Evan.

Chạng vạng Evan đưa Vãn Vãn về nhà nhưng không thấy đám người theo dõi ban ngày nữa.

Dọc đường coi như bình an vô sự.

Trên đường đi có nhận được một cuộc gọi của Dạ Đình Sâm, hắn báo Dạ Vị Ương đang sang đón Vãn Vãn đến ở cùng.

Dù nó không thích nhưng cũng không ra mặt từ chối.

Vừa đến nhà đã thấy bóng người cô hoạt bát kia trươc cửa.

Dạ Vị Ương thấy Vãn Vãn xuống xe đã lao đến ôm hôn thắm thiết, nếu không phải cô dùng son môi đắt tiền chắc mặt con bé giờ đã đỏ choét rồi.

Cô nắm tay cháu gái, kinh ngạc nhìn Evan:

- Đây là cháu trai của ông Louis mà lần trước được mời làm hoa đồng phải không? Cảm ơn nhóc đưa Vãn Vãn về, lần sau có dịp thì tới đây chơi nhé.

- Vâng thưa cô.

Evan ngoan ngoãn đồng ý.

Nghe thế Dạ Vị Ương lại nhăn mặt cằn nhằn:

- Evan hư quá, trước kia đều gọi là chị mà, sao giờ lại đổi thành cô rồi?

Evan mở to mắt, vô tội nhìn cô, giả như chẳng hiểu cô đang nói gì hết.

Nếu giờ không sửa miệng thì chẳng phải không cùng bối phận với Vãn Vãn à?

- Mai cậu đến nhà tôi chơi nữa không Vãn Vãn?

- Không, mấy hôm này tôi sẽ ngoãn ngoãn ở nhà thôi.

Nhạc Vãn Vãn nghĩ đến chiếc xe vẫn luôn theo dõi mình thì hơi cau mày.

Nó không ngốc nên biết đối phương vì mình mà đến, thế nên không cần đâm đầu vào rọ làm gì.

- Thế mai… để tôi tới tìm cậu chơi nhé.

Evan ngây ngốc cười, hoàn toàn bày ra vô dáng vô tư tới vô tâm.

Nhạc Vãn Vãn nhíu mi, vỗ mạnh lên lưng cậu nhóc, nghi ngờ hỏi:

- Tên mắt xanh này, cậu bị bệnh thích ngược đãi à? Có phải thích bị tôi bắt nạt lắm không hả?

- Không đâu, tôi muốn làm bạn với Vãn Vãn thôi mà!

Nó nghiêm túc đáp lại, ánh mắt trong suốt sáng ngời.

Giờ cả thế giới đang mất cân bằng giới tính nghiêm trọng, có rất nhiều người đàn ông không lấy nổi vợ, nó phải ra tay sớm mới yên tâm được.

Hơn nữa Nhạc Vãn Vãn rất thông minh lanh lợi nên hai người có nhiều chuyện để nói với nhau, nó cũng thích bộ dáng Nhạc Vãn Vãn sửng cồ lên, dù thế nào vẫn thấy cô nhóc còn có một mặt khác rất hiền lành dịu dàng.

Khi cô bé dỡ xuống lớp ngụy trang kiên cường nhất định là một cô gái khiến người khác thương tiếc.

Vợ giờ vẫn còn nhỏ, nhưng phải ra tay từ sớm mới chắc.

Trong lòng cậu nhóc đã tính toán hết mọi đường, gia tộc Louis giờ không liên quan đến chính giới nữa mà dốc lòng làm kinh tế, dưới sự giáo dục của cha nó Evan cũng đã biết tính toán làm ăn từ nhỏ.

Đã muốn làm gì thì sẽ không thay đổi.

Lúc đầu bỏ ra bao nhiêu thì cuối cùng sẽ nhận được bấy nhiêu thôi.

Hơn nữa đời người là một con đường dài dằng dặc, bọn họ cứ chậm rãi mà đi, nhất định sẽ chờ đến một ngày tốt đẹp.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 707

Gương mặt che kín bởi vết thương khiến người ta không thể nhìn ra dung mạo vốn có, thế nhưng đôi mắt sáng ngời kia đã chứng minh trước khi hủy dung, đây là một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô bình thản nhìn thẳng vào Julia.

Julia híp mắt rồi quất roi, ngay ở khoảng cách gần, trong không gian hẹp này, cô ta quất roi lên mặt người phụ nữ kia.

Sau mấy roi, khóe miệng cô đã chảy máu.

Cô nằm rạp trên đất, đau tới run rẩy nhưng không kêu một lời, ngay cả Julia cũng thấy lạ.

Vì sao cô ta không kêu đau?

- Mày không sợ chết à?

- Cô phải biết rằng tôi nên chết từ mấy năm trước rồi, là do cô không đồng ý thôi.

Người phụ nữ kia nuốt máu xuống, thản nhiên nói, dù hơi thở mỏng manh nhưng từng chữ thốt ra đều rõ ràng.

Câu trả lời này khiến Julia chán nản.

Đúng thế, bao năm qua Julia tốn công tra tấn người này nhưng lại muốn cô ta phải sống.

Đơn giản là vì người đàn ông kia.

Julia đã bỏ nhiều công sức vì Dạ Đình Sâm, vì sao hắn không nhận ra mà luôn thích những người phụ nữ quá bình thường, không thể giúp đỡ hắn bất kỳ thứ gì, thậm chí còn ảnh hưởng tới bản thân.

Tập đoàn LN mà hắn từng nỗ lực hết sức để có được, vậy mà giờ hắn lại muốn vứt bỏ.

Có phải hắn muốn từ bỏ mọi thứ vì người phụ nữ kia, cho tới khi chẳng còn gì cả thì mới cam lòng không?

- Mày nói đi, vì sao hắn không thích tao mà chỉ yêu Nhạc Yên Nhi?

Julia gào lên, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo đáng sợ.

Người phụ nữ bình thản đáp trước cơn thịnh nộ của Julia:

- Có lẽ vì cô quá phức tạp, còn đối phương quá đơn giản. Người phức tạp luôn muốn sống cùng người đơn giản, như vậy mới không lục đục, cô thấy đúng không?

Julia cau mày, đây là vấn đề cô ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Chẳng lẽ chỉ vì vậy thôi ư?

Nếu hắn thích người đơn giản, vậy Julia có thể từ bỏ mọi thứ để được làm vợ hắn!

- Mày nói tiếp đi.

Cô ta ra lệnh.

Người phụ nữ bò dậy, nuốt máu xuống rồi đáp:

- Có lẽ người đàn ông kia không ưa thích người yếu đuối mà cái anh ta thích là một người thiện lương, chỉ đơn giản muốn cùng anh ta ở bên nhau, tốt với anh ta mà không vì thân phận, địa vị, tiền tài. Cái anh ta cần là nhà chứ không phải thông gia ngang tầm.

- Mày còn nói mày không biết Dạ Đình Sâm à?

- Tôi luôn nói "có lẽ" mà, cô hỏi tôi, tôi trả lời, đây là câu trả lời theo ý hiểu của tôi thôi.

Người phụ nữ bình thản đáp, không hề bối rối.

Julia nghẹn lời, cô ta nhận ra người kia quả thật không cho người khác cơ hội soi mói, có thể thấy đây là một người rất thông minh.

- Mày nói đi, tao muốn xem hắn còn nguyên nhân gì để không chọn tao nữa.

- Nói trắng ra thì vì cô không đủ lương thiện, cô ngang ngược kiêu căng, cô dễ nổi giận, từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ tìm khuyết điểm của bản thân mà luôn thấy người khác có vấn đề. Thân phận của cô cao quý, là cô chủ gia tộc William, lớn lên trong giới xã hội đen thì việc bị ảnh hưởng là không có gì đáng trách. Nhưng cô không biết điều. Chỉ với một lý do cô là người nhà William đã quá đủ cho người kia không cưới cô rồi.

Người phụ nữ dường như không thấy vẻ dữ tợn trên mặt Julia mà nói tiếp. Cô ta đã nắm roi trong tay, chặt đến nổi gân xanh nổi lên.

- Nhiều năm trước, anh ta đã không yêu cô, vậy nói thật là dù bây giờ hay tương lai, anh ta cũng khó có khả năng yêu cô, thậm chí còn không suy nghĩ tới khả năng ở bên cô.

- Mày muốn chết rồi!

Julia không chịu nổi sự nhục nhã này, cô ta tức giận tát thẳng lên mặt người phụ nữ, lực mạnh tới nỗi mặt người kia lệch sang một bên. Chưa hết giận, cô ta lại đá vào người cô rồi đạp cô về phía cửa xe.

Xe vẫn đang chạy nhanh.

Người phụ nữ đau tới co ro lại, vì cắn răng quá chặt nên khóe miệng cô đã chảy máu.

Cô đau.

Đau đến sắp chết.

Julia đã hết giận, thấy cô cuộn tròn người thì cười nói:

- Tao biết mày đang cố tình chọc giận tao để tao giết mày, giúp mày kết thúc thống khổ phải không? Nhưng tao không làm thế đâu, tao phải từ từ tra tấn mày, tao muốn để Dạ Đình Sâm thấy mày lúc này, để xem hắn còn có thể vui vẻ hạnh phúc với con đàn bà khác được không! Thật ra, mày nói đúng, hắn không yêu tao, tao chẳng thể ép buộc. Nhưng người tao không có được thì bất cứ ai cũng đừng hòng có được!

- Tôi... không biết... người kia...

Người phụ nữ giãy giụa, khó khăn nói bằng cổ họng nhiễm máu.

Kể cả đau thấu tim gan, cô cũng phải rũ sạch quan hệ giữa mình và Dạ Đình Sâm.

Cuối cùng, cô hôn mê.

Tối đến, Nhạc Yên Nhi chờ tới hơn mười giờ mới nghe thấy tiếng xe và tiếng mở cửa, cô đoán Dạ Đình Sâm về nên đứng lên. Khi cô bước tới trước cửa, hắn cũng đã bước vào.

Cửa mở ra, gió lạnh thổi vào làm Nhạc Yên Nhi rụt vai lại.

Dạ Đình Sâm thấy thế thì đóng cửa ngay:

- Về sau cứ chờ anh trong phòng là được rồi, không phải ra cổng đón đâu. Mang về cho em này.

Hắn lấy một túi bánh trứng ra, còn một bó hoa hồng nữa. Cô rất ngạc nhiên.

- Mang về cho em à? Còn tặng hoa hồng nữa?

- Anh đi ngang qua rạp phim, thấy một đôi tình nhân mua hoa, nhớ tới chưa tặng em hoa bao giờ nên mua. Đêm nay anh có việc bận, sợ em đói mà không kịp làm bữa khuya nên mua bánh, giờ chắc chưa nguội đâu.

Dạ Đình Sâm quả là thật thà, nói chuyện không hề lòng vòng.

Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên giận hay cười, vậy là hoa tiện đường mua chứ không phải từ đầu đã có chủ đích.

Cô mím môi cười, không nói gì thêm. Vừa đưa dép cho hắn cô vừa nói:

- Anh thay đồ đi, em chưa buồn ngủ, chờ anh ngủ cùng.

- Ừ, anh sẽ xong sớm thôi.

Dạ Đình Sâm cởi áo khoác, hắn chỉ mặc một chiếc áo len đen trông rất bình thường.

- Hôm nay anh mặc thế này tới công ty mà ai cũng nhìn. Sao thế? Không đẹp à?

Dạ Đình Sâm nhớ lại, hỏi.

Nhạc Yên Nhi suýt cười ra tiếng.

Ai ngờ Dạ Đình Sâm bình thường luôn mặc vest, đi giày tây lại mặc tùy tiện thế này tới công ty?

- Chắc chắn là vì anh đẹp quá nên nhìn đấy.

- Nhưng sao em không chăm chú nhìn anh?

Hắn nhướng mày.

- À, có lẽ nhìn nhiều nên có sức đề kháng thôi.

Dạ Đình Sâm cười khẽ, thay quần áo xong, hắn nắm tay vợ rồi lên gác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom