• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Sau đó bàn tay to lớn vòng qua eo Nhạc Yên Nhi, kéo cô lại phía sau, ánh mắt hắn nhìn Norman trở nên lạnh thấu xương:

- Ân oán của chúng ta thì tự chúng ta giải quyết với nhau, nếu còn dám động đến người phụ nữ của tôi thì gia tộc Capet sẽ phải trả giá bằng máu!

Lời này từng câu từng chữ đều mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.

Mùi khói thuốc ngập tràn cả phòng khách.

Uy hiếp của hắn chưa bao giờ chỉ là lời nói suông, Norman hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Anh ta buông súng xuống, đã bảo đếm đến ba là nổ súng, một phát súng này không lấy mạng cô được thì sẽ không có phát thứ hai.

- Cô thắng rồi Nhạc Yên Nhi, cô không phải chết nữa. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, Dạ Đình Sâm. Hành động của anh đã gây nguy hại cho chính phủ, dù chúng ta đều không có kết quả tốt tôi cũng không tiếc. Mình anh có thể đối đầu với mấy lão già như Mike nhưng muốn chống lại quân đội chính quy do tôi huấn luyện là điều không thể nào! Cuối cùng anh vẫn sẽ phải chết thôi. Anh chết hay cô ấy chết thì có gì khác nhau chứ?

- Không được! Anh ấy không thể chết được, tôi thà chết còn hơn!

Nhạc Yên Nhi nôn nóng hô lên.

Nghe cô nói thế Dạ Đình Sâm gần như gầm lên:

- Em còn nói một câu nào nữa thì cả đời này anh sẽ không tha thứ cho em đâu!

Cô ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt đã chảy đầy nước mắt.

Norman nghe họ cự cãi chỉ cười nhạo một tiếng:

- Tình cảm vợ chồng của các người đúng là sâu sắc thật! Dạ Đình Sâm, chúng ta cũng coi như bạn lâu năm, tôi cho anh một con đường nữa, anh có muốn đi thử không?

Dạ Đình Sâm chỉ thản nhiên nhếch môi:

- Có vẻ anh cũng chẳng có ý gì hay ho cả đâu.

- Anh đừng vội từ chối, cứ nghe tôi nói hết đã. Theo điều tra của tôi thì anh và cô ấy vẫn chưa lấy giấy đăng ký kết hôn phải không, thế nên trên phương diện pháp luật cả hai vẫn chưa phải là vợ chồng chính thức. Nếu đã thế thì anh hãy lấy một cô gái nhà Capet, hai gia tộc thông hôn có thể làm cho chính phủ yên tâm hơn. Cuộc hôn nhân này chỉ là hữu danh vô thực thôi, anh với Nhạc Yên Nhi vẫn sẽ ở bên nhau, các người bên ngoài là vợ chồng còn trong tối thì làm thông gia cùng nhà Capet là được, anh thấy sao?

Norman đưa ra ý nhượng bộ lớn nhất có thể.

Anh ta đã chấp nhận hy sinh người của gia tộc mình, để một người con gái trở thành góa phụ khi chồng còn sống nhằm tác thành cho hai người họ. Tiếp theo chỉ cần xem ý của Dạ Đình Sâm thế nào.

Nhạc Yên Nhi khẽ run lên, cô ngước đôi mắt sũng nước nhìn Dạ Đình Sâm.

Đây... đã là cách tốt nhất có thể.

Nhưng cái giá chính là cô mãi mãi không thể là vợ của Dạ Đình Sâm được nữa.

Một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.

Thế nhưng đây lại là cách duy nhất để bảo vệ mạng sống của hắn, cô chịu một chút ấm ức thì có là gì đâu?

- Dạ Đình Sâm...

Cô lẩm nhẩm tên hắn.

Hắn rũ mắt nhìn cô, bàn tay càng siết chặt tay cô hơn, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, nói rõ ràng từng lời một:

- Tôi cả đời này sẽ chỉ lấy một người vợ duy nhất, chính là Nhạc Yên Nhi!

Norman nghe xong lập tức gầm lên:

- Anh đừng có không biết điều thế Dạ Đình Sâm! Tôi đã nhường bước rồi mà anh còn dám từ chối à!

Không khí như bị nén lại, hai người đàn ông gườm gườm nhìn nhau.

Vô cùng căng thẳng.

Câu trả lời này không nằm ngoài dự kiến của Nhạc Yên Nhi.

Nếu Dạ Đình Sâm dễ dàng buông tha cô thế thì đã không kiên trì nhiều năm như vậy.

Nhưng...

Không có cách nào tốt hơn nữa sao?

- Anh đừng tùy hứng mà Dạ Đình Sâm, em không muốn thấy anh xảy ra chuyện, anh cũng không muốn em gặp chuyện không may mà, chúng ta đồng ý với đề nghị của Norman đi anh!

- Dù em phải chịu ấm ức cũng không sao ư? Em hiểu nếu không có tờ giấy đăng ký kia thì bản thân sẽ mất đi thứ gì chứ?

Dạ Đình Sâm lạnh lùng quát lên.

- Nó đồng nghĩa với việc Vãn Vãn sẽ mãi mãi không thể trở thành người của nhà họ Dạ, mãi mãi không được ai chấp nhận. Hơn nữa chuyện rồi sẽ có ngày bị vạch trần, đến lúc đó em định làm thế nào? Anh cưới người khác còn em phải làm thế nào? Em định làm kẻ thứ ba sao?

- Những chuyện đó em chưa nghĩ tới, nhưng chỉ cần đừng đấu đá nữa được không anh!

Cô vừa khóc vừa nói, sau đó ôm chặt lấy Dạ Đình Sâm.

- Em có thể mất đi mọi thứ nhưng không thể mất anh được! Nếu anh không còn trên đời thì em cần những thứ đó làm gì chứ!

Cô áp mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập dồn dập.

Cô thật sự rất sợ một ngày nào đó trái tim này sẽ ngừng đập.

Thấy cô run rẩy trong lòng mình, trái tim hắn cũng đau đớn khôn nguôi.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, sau đó cười bảo.

- Anh quyết không phụ em.

Năm chữ này chính là quyết định cuối cùng của hắn.

Con ngươi Norman co rút lại, anh ta gầm lên giận dữ:

- Nghĩa là anh vẫn quyết đối đầu với gia tộc Capet phải không?

- Norman, anh bảo vệ lợi ích của chính phủ còn tôi bảo vệ vợ con mình, ai cũng có con đường của người ấy. Anh muốn tôi buông tay thì dễ nhưng nếu tôi muốn anh từ bỏ thì sao? Đừng nói chuyện vô ích nữa, anh nếu có thể thuyết phục tôi thì chẳng phải chính anh cũng sẽ thực thất vọng sao? Phải không anh bạn già?

Lời này khiến Norman nghẹn đến không ra lời nữa.

Đúng như hắn nói, nếu hắn đồng ý chính anh ta cũng sẽ rất thất vọng.

Đến người mình yêu mà còn không bảo vệ được thì không xứng là kẻ địch của anh ta.

- Nghe nói tài bắn súng của anh rất tốt phải không Dạ Đình Sâm, tôi cũng chưa từng bắn trượt bao giờ. Đã thế chúng ta đấu một trận đi, sống chết mặc cho số phận định đoạt.

- Tôi thắng thì sao mà anh thắng thì thế nào?

Ánh mắt Dạ Đình Sâm tối lại, từng từ vang lên rõ ràng.

- Tôi thắng thì anh phải rút lui, giữ nguyên hiện trạng như bây giờ. Còn nếu anh thắng thì gia tộc Capet sẽ không tham dự vào chuyện này nữa, nhưng anh cũng không được mở rộng thế lực, nếu không tôi không làm gì anh thì cũng sẽ có người khác ra mặt.

- Được!

Lưng Dạ Đình Sâm thẳng tắp, hắn chấp nhận đánh cược một lần.

Ánh mắt Norman cũng như sôi trào, nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm rồi mới xoay người ra ngoài, đi về phía sân tập bắn phía sau nhà.

- Ở đây chờ anh.

- Không... Đừng bỏ em lại một mình...

Nhạc Yên Nhi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi như mưa. Cô mím chặt môi, cổ họng đau không tả nổi, mỗi từ phát ra đều vô cùng khó khăn và đau xót.

Để mình cô ở đây chờ đợi trong lo âu còn hắn sống chết thế nào không rõ sao cô chịu được.

- Yên tâm, anh sẽ không chết, anh sẽ quay về sớm thôi.

Bàn tay ấm áp xoa đi nước mắt trên mặt cô, sau đó hắn nắm tay cô, bảo:

- Em chỉ cần ở đây chờ anh, chờ anh đưa em về nhà.

Nói xong hắn buông tay cô rồi xoay người rời đi.

Cô muốn đuổi theo nhưng không biết có hai người giúp việc ở đâu xông ra cản lại.

- Sân tập bắn là chỗ riêng tư, xin cô dừng bước.

- Dạ Đình Sâm! Đừng mà, xin anh đừng đi... Đừng bỏ lại em...

Thế nhưng dù cô có khóc kêu thế nào hắn cũng như không hề nghe thấy, bóng lưng đẫm máu kia vẫn dần biến mất trong tầm mắt.

Cuối cùng cô cũng không gắng gượng được nữa mà khuỵu xuống, hai tay đau đớn chống trên mặt đất.

Sàn nhà thật lạnh, rất lạnh...

Cái lạnh len lỏi qua tứ chi khiến cả người cô như rơi vào hầm băng.

Dạ Đình Sâm...

Anh nhất định phải sống sót trở về!
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 703

- Đây chẳng phải là buông tay mặc kệ à?

Nhạc Yên Nhi thật thà hỏi.

Francis chẳng ngờ cô lại nói thẳng như vậy, anh ta cười gượng hai tiếng rồi vội đáp:

- Sao thế được? Anh là chú ruột của Evan đấy, làm sao kệ nó được? Trong thời gian này anh thực sự có việc phải đi công tác, một gia tộc lớn thế này mà chỉ có mình anh quản lý công việc làm ăn, anh không có cách phân thân nổi. Hơn nữa Evan ngoan lắm, hai người không chỉ không tốn công chăm sóc, ngược lại Vãn Vãn còn có thêm một người anh, sao lại không đồng ý?

Nhạc Yên Nhi không đành lòng để Evan ở nhà một mình nhưng cô vẫn muốn hỏi ý Dạ Đình Sâm. Cô nhìn hắn, thấy hắn không có ý kiến gì thì gật đầu:

- Được, trong thời gian anh đi công tác thì cứ để Evan lại nhà tôi. Bao giờ anh về?

- Một tuần, hai tuần... Một tháng, ba tháng... thấy sao?

- Đây là việc tôi có thể quyết định được ư?

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.

Anh ngượng ngùng gãi đầu rồi mới nói:

- Thời gian cụ thể anh chưa biết nhưng cam đoan sẽ mau chóng quay lại, dù gì anh cũng muốn nhìn thấy cháu mình lớn lên mà.

Mấy nay năm, công lực vô lại của Francis mỗi lúc một tăng.

Vợ chồng Dạ Đình Sâm mau chóng quyết xong mọi việc, Francis thu xếp đồ đạc của Evan rồi sai người đem tới nhà họ Dạ.

Tối nay họ ra về nên Francis để Evan về cùng luôn, trước khi đi, anh ta kéo thằng cháu sang một bên, dạy dỗ:

- Chú có chuyện quan trọng phải làm, cháu cứ ở nhà họ Dạ đã nhé. Dạ Đình Sâm bây giờ là người cầm quyền thực sự của LN, có sáu mươi phần trăm cổ phần, nếu sau này nhà Louis muốn làm ăn với LN thì phải trông cậy vào cháu từ giờ đấy!

- Thấy kế hoạch của chú thế nào? Có phải rất lâu dài không?

Francis cười hì hì. Anh ta không hề cảm thấy da mặt mình dày, ngược lại còn thấy mình đã tìm được một cái cớ quá hoàn hảo.

- Chú, chú chắc chắn đây không phải là để chú ra ngoài tán gái chứ?

Evan không bị lừa.

Francis nghe thế thì xấu hổ cười rồi vội vàng phủ nhận:

- Làm sao thế được, phụ nữ đẹp đến mấy cũng đâu quan trọng bằng cháu? Chú đang hi sinh bản thân vì sự nghiệp gia tộc đấy!

- Vậy chú ở ngoài đừng có nhớ nhà.

Evan nói. Đôi mắt ngây thơ của nó sáng lên.

Ông chú ruột đã vì đại nghĩa diệt hôn nhân, vậy mình cũng khỏi cần kiêng dè nữa.

Francis không hiểu ý nó nên cười nói:

- Yên tâm, chú đi công tác mười ngày nửa tháng thôi, muộn nhất là hai, ba tháng. Có phải chú chưa bao giờ xa nhà đâu, như này cũng như thường mà.

Evan không nói thêm mà chỉ cười toe toét.

Ba tháng sau, Francis sẽ hiểu lời Evan hôm nay có ý gì.

Francis nghĩ mình đã trút được gánh nặng nhưng thực tế là anh ta đã bị Evan bỏ rơi!

Trước khi Evan lên xe nó còn vỗ vai Francis:

- Chú thích đồ xa xỉ, xa nhà thì bên ngoài không như ở nhà được, vậy nên những ngày còn ở nhà thì cố gắng nhìn nhiều vào, đừng để sau này lại nhớ nhung.

- Đúng là cháu ngoan của chú, cảm động chết mất thôi. Lần này về, chú đảm bảo sẽ mang về một người thím trẻ trung và xinh đẹp cho cháu! Cháu yên tâm ở đó đi, rồi chú sẽ tới đón.

- Vâng.

Evan thản nhiên đáp rồi lên xe.

Buổi tối, hai người gọi cho Dạ Vị Ương và phu nhân Minh Tú để báo bình an rồi về nhà.

Nhạc Yên Nhi sắp xếp phòng cho Evan rồi để hai đứa nhỏ đi ngủ. Xong xuôi đã là mười giờ, lúc này, Dạ Đình Sâm vẫn đang làm việc.

Cô gõ cửa, có tiếng đáp lại nên cô đẩy cửa vào.

Dạ Đình Sâm đang gọi điện thoại, hắn không né cô mà tiếp tục nói một vài việc.

Hội đồng quản trị không bị giải thể hoàn toàn nhưng Mike vừa bị bắt, tất cả cổ phần đều dồn về tay Dạ Đình Sâm, hắn trở thành người cầm quyền đồng thời phải đối mặt với dư đảng của Mike nên công việc rất nhiều, dù là trong bệnh viện cũng rất bận rộn.

Có lẽ cú điện thoại này sẽ tốn thời gian, cô không quấy rầy nên bước tới bàn làm việc, giúp hắn sắp xếp lại văn kiện rồi rót cho hắn một ly nước nóng.

Xong xuôi, cô ngồi trên salon đọc tạp chí, chờ hắn đi tắm. Vết thương của hắn không thể gặp nước nên cô phải giúp hắn lau người.

Nhưng khi cô vừa quay lại thì hắn đã ôm lấy cô, kéo cô vào lòng rồi đặt cô lên đùi mình.

Nhạc Yên Nhi giật nảy mình, cô khẽ hô lên nhưng nhớ ra hắn đang gọi điện thoại, cô lập tức che miệng.

Cô ngồi xuống rồi trừng mắt với hắn, dù không lên tiếng nhưng ý đã rõ.

Chẳng ngờ hắn không buông mà bàn tay còn luồn vào áo cô.

Hắn bây giờ càng ngày càng to gan, càng ngày càng không có quy củ!

Trước kia công việc là công việc, việc tư là việc tư, chưa bao giờ nhập nhằng. Chẳng ngờ bây giờ hắn còn đang gọi điện thoại bàn giao công việc mà lại giở trò thế này.

- Anh làm gì đấy? Không bận à?

Cô nói nhỏ, ngăn bàn tay kia lại.

Nghe thế, hắn cười xấu xa.

Dạ Đình Sâm nói:

- Cứ làm theo phân phó của tôi, tôi còn có việc.

Trần Lạc sững người, công việc mới giao một nửa mà người ở đầu dây bên kia đã ngừng lại.

Nhưng nhớ tới giọng nữ khi nãy, cậu đoán ngay là Nhạc Yên Nhi đang ở cạnh hắn.

Trần Lạc hiểu mình nên rút lui, đây không phải lúc quấy rầy.

Cậu đáp lời rồi cúp máy.

Dạ Đình Sâm tùy ý ném di động lên bàn rồi ôm chặt lấy cô, bắt đầu giở trò.

- Đang gọi điện thoại thì thấy em tới, đột nhiên rất muốn.

- Muốn gì?

Cô bất đắc dĩ hỏi, không ngăn nổi bàn tay hắn.

- Muốn em.

Hắn chôn mặt vào vai cô, ngửi mùi thơm trên người cô. Mùi hương như hoa, hắn không biết đó là mùi gì nữa.

Hắn ôm cô trong lòng, cảm thấy trái tim mình được lấp đầy.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì đỏ mặt, cô lườm:

- Dạ Đình Sâm, trước kia anh không thế này! Gọi điện thoại công việc còn táy máy với em, anh học xấu rồi!

- Không, anh đang tận hưởng niềm vui trước mắt thôi.

Hắn dẻo miệng đáp, cố ý cắn khẽ lên cổ cô như trừng phạt. Hình như thấy mình cắn hơi đau, hắn lại liếm lên vết cắn khiến cổ Nhạc Yên Nhi ngứa ngáy. Cô trở nên mềm nhũn.

Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn bên tai cô, hắn nói:

- Trước kia công tư rõ ràng nên mới thấy mình giống máy móc. Bây giờ anh chỉ biết là em quan trọng nhất, an toàn của em và Vãn Vãn là quan trọng nhất. Từ nay về sau, anh nhớ em, yêu em, cần em, chỉ cần anh muốn, chỉ cần em đồng ý, vậy không phải công tư rõ ràng nữa. Em là công của anh, cũng là tư của anh, anh cũng là của em, thế thì công tư phân minh ở đâu ra?

Hắn như cây thuốc phiện làm trái tim cô lạc nhịp.

Lời này cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.

Hắn nói "Em là công của anh, cũng là tư của anh, anh cũng là của em, thế thì công tư phân minh ở đâu ra?"

Từ nay về sau, cô chính là công tư phân minh của hắn.

Vì câu này, cô đã mất đi khả năng suy nghĩ, khi phản ứng lại thì nụ hôn bá đạo của hắn đã rơi xuống, hoàn toàn không có thời gian cho cô nghĩ gì nữa.

Cứ thế, hắn chiếm lấy cô thêm một lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom