Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Tôi…

Nhạc Yên Nhi há miệng nhưng một câu cũng không thốt ra được.

Việc của công ty trước nay Dạ Đình Sâm đều không nói với cô, thế nên có chuyện gì xảy ra ở LN cô cũng không rõ lắm.

Cô không hiểu hắn vì sao lại cải tổ lại hội đồng quản trị, nhưng hắn là chồng cô, không cần biết hắn làm thế với mục đích gì cô đều sẽ hết lòng ủng hộ, cùng hắn sánh vai đi đến cuối đường.

Cô đã hứa, sẽ không bao giờ chia lìa…

Nhưng nếu là sinh ly tử biệt cô cũng chỉ đành nói một tiếng xin lỗi với Dạ Đình Sâm, không thể cùng hắn đến cuối đời.

Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi rồi siết chặt nắm tay nhỏ bé:

- Tôi không rõ vì sao anh ấy lại làm thế, nhưng tôi muốn bảo vệ anh ấy, chẳng lẽ không có cách nào khác sao?

- Có.

Anh ta buông thõng tay, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị, khiến cả người bị bao trùm trong không khí u ám đáng sợ.

- Cách gì?

Nhạc Yên Nhi kích động hỏi.

- Cô là uy hiếp của anh ta, sự tồn tại của cô sẽ khiến anh ta phạm sai lầm! Cô có biết vì sao anh ta lại xử lý hội đồng quản trị không?

Thấy Nhạc Yên Nhi vẫn mê mang anh ta chỉ cười giễu, rồi chỉ thẳng vào cô:

- Đều là vì cô hết! Địa vị của nhà họ Dạ quá thấp, người thừa kế lúc nào cũng có thể trở thành vật hy sinh, anh ta là người sẽ không phạm sai lầm, thế nên trước giờ vẫn sống rất tốt. Nhưng từ khi gặp cô anh ta lại làm sai liên tiếp, thậm chí đẩy LN vào cảnh nguy hiểm, đã khiến hội đồng phải cảnh cáo nhiều lần. Lão già Mike coi vinh quang của LN là sứ mệnh cả đời nên sẽ không cho bất cứ nhân tố nguy hiểm nào tồn tại, sớm muộn cũng có ngày lão ta giải quyết Dạ Đình Sâm. Anh ta muốn sống, muốn bảo vệ vợ con mình, không để ai lợi dụng thì nhất định phải làm thế.

Mọi chuyện anh ta làm đều là vì cô!

Câu nói sau cùng như tiếng chuông vang dội, khiến lỗ tai cô ong cả lên.

Trái tim cô cũng rung lên theo, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, không nhịn được cười khổ.

Tên ngu ngốc này!

Thế mà lại cố chấp đến vậy!

Thì ra mọi chuyện đều là vì cô, theo Norman nói có phải chỉ cần cô biến mất hắn sẽ không phạm sai lầm nữa không?

- Thế nên tôi nhất định phải chết đúng không? Như vậy Dạ Đình Sâm mới trở về như cũ, đối với ai cũng không còn uy hiếp nữa. Nhà họ Dạ và hội đồng quản trị kìm hãm lẫn nhau sẽ không gây nguy hiểm cho chính phủ được nữa phải không?

- Không sai, thế nên hôm nay cô nhất định phải chết!

Norman hung hăng khẳng định.

Không phải anh ta tuyệt tình mà là không còn cách nào tốt hơn.

Anh ta có sứ mạng của mình, điều anh ta muốn chỉ là bảo vệ đất nước này.

Nhạc Yên Nhi nghe thế nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại còn thở phào một hơi, cô nói:

- Tôi đồng ý với anh, nhưng anh đừng làm hại Vãn Vãn có được không? Anh đã nhìn nó lớn lên, nó còn gọi anh là chú nữa. Vả lại nếu tôi chết chắc chắn Dạ Đình Sâm sẽ điên lên mất, anh ấy không chấp nhận được chuyện tôi chết lần nữa đâu. Có Vãn Vãn ở bên anh ấy mới sống tiếp được, vì con bé anh ấy chắc chắn sẽ sống thật tốt!

- Chuyện này tôi có thể hứa với cô, tôi mong anh ta không gục ngã còn hơn cả cô nữa.

Norman thản nhiên đáp lời.

Nghe thế Nhạc Yên Nhi mới an tâm, chỉ cần Dạ Đình Sâm và Vãn Vãn không sao thì cô có chết cũng đâu có gì đáng sợ?

Cô mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại rồi nói:

- Bắn đi.

Norman ngước mắt nhìn khuôn mặt chỉ nhỏ như bàn tay phía đối diện.

Cô gái này do chính anh ta cứu về, giờ lại phải chết trong tay anh ta.

Có lẽ đây là vận mệnh.

Nhưng không biết vì sao anh ta lại không nỡ ra tay.

Anh ta và Dạ Đình Sâm là cùng một loại người, từ đầu tới cuối làm gì cũng không được theo ý nguyện của bản thân, gia tộc cần người thế nào thì anh ta trở thành người thế ấy.

Dạ Đình Sâm dựa vào đâu mà có thể phá vỡ quy tắc, tìm được một người yêu hắn thế này chứ?

Có lẽ… từ đầu hắn đã là người chiến thắng.

Hắn đã sống như một con người.

Còn anh ta vẫn chỉ là một cái máy.

Một cái máy chỉ biết chiến đấu mà thôi!

Nhìn cây súng trên tay, là do chính ông nội đưa cho anh ta, bảo anh ta giết một tù nhân, đó là lần đầu tiên anh ta nổ súng giết người.

Từ đó về sau chưa từng dừng lại.

Nhạc Yên Nhi thấy anh ta mãi không hành động thì run rẩy mở to mắt, cô thấy anh ta đang đăm chiêu nhìn cây súng của mình, dường như đang nhớ đến chuyện gì đó.

Cô vừa định lên tiếng hỏi thì anh ta đã nói trước.

- Nhạc Yên Nhi, tôi đếm đến ba, nếu cô ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ tha cho cô, tác thành cho cô và Dạ Đình Sâm.

Cô nhìn khoảng cách giữa mình và cánh cửa, trong vòng ba tiếng đếm thật sự không có cách nào đi qua nổi, những lời này chẳng qua là an ủi cô mà thôi.

Nhưng dù đã biết rõ mà cô cũng muốn liều mạng thử một lần, nếu không cô sẽ phải hối hận.

Norman lạnh lùng đếm:

- Bắt đầu, một!

Nhạc Yên Nhi tập trung tinh thần, nhìn cánh cửa đang mở rộng trước mặt, ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào nhà, cô đứng rất gần nhưng lại không cảm giác được độ ấm của ánh mặt trời, thậm chí còn thấy cả người lạnh như băng.

- Hai…

Gần, lại gần hơn rồi!

- Ba, xin lỗi.

Norman kéo cò, sau đó nhắm thẳng Nhạc Yên Nhi, ánh mắt sáng rực lên, bắn không hề do dự.

Phanh ——

Trong chớp mắt bên tai Nhạc Yên Nhi đã không còn âm thanh nào, chỉ nhìn thấy một bóng đen lao tới, ôm chặt cô vào lòng.

Viên đạn xuyên qua thân thể, máu tươi bắn ra tung tóe.

- Dạ Đình Sâm…

Nhạc Yên Nhi hoảng hốt nhìn người trước mặt, mặt mũi tái nhợt cả ra.

Vì vừa bị bắn nên cơn đau ập tới khiến Dạ Đình Sâm suýt nữa thì đứng không vững, cả nửa người phải dựa vào cô. Sắc mặt hắn không còn màu máu, trán cũng đã thấm đẫm mồ hôi.

Cô đỡ hắn, bàn tay nhỏ bé sờ soạng phía sau lưng, chỉ có cảm giác ấm, rất ấm.

Là máu…

Cô rút tay về, run rẩy nhìn máu nhuộm đỏ bàn tay, miệng há to nhưng không phát ra một tiếng nào.

Cô như thể bị mất tiếng.

Dạ Đình Sâm nắm tay cô, đặt trên ngực mình, không để cô nhìn vào đó nữa.

- Đừng sờ lung tung, bẩn quần áo bây giờ.

Hắn yếu ớt nói được mấy từ, khiến hốc mắt Nhạc Yên Nhi nóng rực lên, nước mắt như mưa thi nhau rơi xuống.

- Sao anh ngốc thế hả, anh ta muốn bắn em cơ mà!

Cuối cùng cô cũng tìm lại được giọng nói.

- Anh đã mất em một lần rồi, không thể lại mất lần thứ hai được. Cảm giác lúc mất em thật sự rất đau đớn, so với phát súng này còn kinh khủng hơn, anh chịu không nổi nữa.

Hắn đã từng chịu nhiều vết thương.

Từng đứng giữa ranh giới sống chết nhiều lần.

Chỉ duy nhất không chịu được nỗi đau khi mất cô.

Vừa nghĩ tới cô sẽ rời xa mình là trái tim đau như bị xé rách.

Hắn ôm chặt cô vào lòng, trịnh trọng lập lời thề:

- Muốn anh từ bỏ em, trừ khi anh chết.

Nước mắt cô rơi xuống, không biết phải nói hắn ngốc hay quá cố chấp nữa.

- Nhưng anh có biết em khổ sở lắm không…

Cô quay lại nhìn Norman, che Dạ Đình Sâm phía sau mình:

- Có gì thì tìm tôi đây này, đừng có làm tổn thương anh ấy!

- Lúc này phải để đàn ông đứng trước chứ.

Dạ Đình Sâm nhìn cô gái quật cường trước mắt, bất đắc dĩ cười bảo.

Giờ đã quen với cơn đau nên hắn lại đứng thẳng dậy, để mặc máu vẫn chảy đầy sau lưng.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 702

Nhạc Yên Nhi dịu dàng xoa đầu nó:

- Vãn Vãn có nghe lời cô và bà nội không? Có bắt nạt bạn không?

- Con nghe lời, không bắt nạt bạn, ăn ngoan, đi ngủ đúng giờ, học chung với Evan. Mẹ, con tưởng mẹ không cần con nữa.

- Sao thế được, mẹ với ba đi đón con về đây còn gì? Vãn Vãn không khóc, Evan cười con đấy.

- Không dám ạ.

Evan đang đi xuống, nghe vậy liền ngốc nghếch nói một câu rồi chào:

- Cháu chào chú, chào dì.

- Người lớn nhà cháu đâu rồi? Dì muốn cảm ơn họ, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Vãn Vãn.

Nghe vậy, Evan muốn nói cho Nhạc Yên Nhi rằng mấy ngày gần đây toàn là mình chăm Vãn Vãn. Nhưng nghĩ kỹ thì mình đi con đường ngốc nghếch để làm tê liệt thần kinh đối phương nên không thể sơ hở được.

Nó đáp:

- Chú của cháu muốn giữ mọi người ở lại ăn cơm, chú bảo dì là bạn cũ của chú nên chú ấy muốn ôn chuyện với dì.

- Bạn cũ?

Nhạc Yên Nhi sửng sốt, cô không có nhiều bạn ở Pháp, làm sao lại có thể là bạn cũ của chú Evan được?

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì bước tới, ôm chặt lấy eo Nhạc Yên Nhi:

- Chú thằng bé là gia chủ của gia tộc Louis, Francis.

Tên này quen quá.

Là tên bá tước có chết cũng không chịu cưới vợ béo đấy à?

- Đúng là anh đây! Yên Nhi, lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?

Francis vẫn dẻo miệng như xưa, dù tươi cười thân thiết nhưng nụ cười này trong mắt Dạ Đình Sâm lại rất hèn mọn.

Người chưa tới gần, Dạ Đình Sâm đã vươn tay giữ vai Francis:

- Giữ khoảng cách an toàn, trước đây anh với vợ tôi từng có tin đồn đấy.

- Ôi chao, chuyện bao năm rồi hả? Cùng lắm thì tôi cũng là người theo đuổi thất bại thôi. Mà bây giờ em có phải Nhạc Yên Nhi đâu, em là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhé, cũng coi như lần đầu gặp mặt, theo lý là phải hôn tay!

- Miễn đi.

- Yên Nhi chưa lên tiếng mà anh vội trả lời làm gì?

Francis tức giận trợn mắt, sau đó, anh nịnh nọt nhìn Nhạc Yên Nhi.

Cô cười:

- Tôi không khỏe bằng anh ấy, đánh không lại anh ấy nên phải nghe lời thôi!

Cô chỉ nói đùa, chẳng ngờ Francis tưởng thật, anh kinh ngạc hỏi:

- Hai người còn đánh nhau nữa? Ai chẳng biết Dạ Đình Sâm yêu chiều em thế nào.

- Đánh nhau trên giường, tất nhiên cô ấy không đánh lại rồi.

Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.

Không khí đóng băng ngay lập tức.

Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, cô thẹn quá nên đập Dạ Đình Sâm một cái.

Francis thì ngây như phỗng, sửng sốt chớp mắt.

Duy chỉ có hai đứa trẻ không biết gì, chúng nhìn nhau, không hiểu người lớn nói gì.

Cuối cùng, Francis ho khan hai tiếng, phá vỡ bầu không khí đầy xấu hổ:

- Khụ khụ, quả là lời kinh người... Quả là lời kinh người! Chúng ta đừng đứng đây nữa, bạn cũ ôn chuyện thôi, anh có chuyện muốn nói thật.

- Không nói chuyện công việc.

Dạ Đình Sâm tuyên bố.

- Việc tư, việc tư! Evan, cháu đưa em Vãn Vãn vào thư phòng đọc sách đi, sau đó lại xuống đây, chú có lời muốn nói.

Anh để hai đứa bé đi trước rồi mời vợ chồng Dạ Đình Sâm ngồi xuống, khuôn mặt vui vẻ trở nên thảm thương.

- Thực không dám giấu, anh trai chị gái tôi mất sớm nên Evan do tôi nuôi dưỡng. Vì phải quản lý công việc của gia tộc lớn, lại chăm cháu nhỏ, bồi dưỡng gia chủ đời kế tiếp, áp lực của tôi thực sự rất lớn. Tôi đã lớn tuổi rồi, bây giờ vẫn chưa kết hôn, cô nàng béo khi trước giảm cân thành công rồi mà tôi còn chưa cưới vợ đây này!

Nói xong, Francis khóc lên, hoàn toàn không có hình tượng.

- Quan trọng là cô béo chết bầm kia giảm cân xong thì trước lồi sau lõm, dáng rất đẹp.

Điều này chứng tỏ rằng mỗi một người béo đều rất có tiềm lực à?

Nhạc Yên Nhi rất thông cảm với Francis.

Nhưng Dạ Đình Sâm thì không, hắn đi vào chủ đề chính:

- Nói trọng điểm đi.

- Trọng điểm là muốn LN chăm sóc cho gia tộc Louis một chút, nhường nhịn chút, như vậy tôi không phải vất vả làm ăn, có thời gian đi tìm tình yêu đích thực.

Francis thực ra là một người rất lười biếng, thích những điều tốt đẹp, không muốn bị gò bó.

Anh ở đây là vì Evan còn nhỏ, không còn ai thích hợp làm người giám hộ, vậy nên Francis mới đứng ra.

Nhưng nguyện vọng của anh không ở đây.

- Vì sao?

Dạ Đình Sâm nhướng mày.

Đúng lúc này, Evan xuống. Francis vẫy tay gọi nó lại, nói:

- Nhìn đi, Evan nhà chúng tôi bị bắt nạt, người xanh tím hết lên, đầy dấu răng. Con gái nhà các người là chó à? Sao động tí là cắn người thế?

Anh kéo tay áo Evan lên, cánh tay chỗ xanh chỗ tím, lại thêm vẻ mặt ngoan ngoãn ngốc nghếch của Evan khiến người ta thấy đứa bé này thật đáng thương.

- Có đau không?

Nhạc Yên Nhi quan tâm hỏi.

- Không ạ.

Nó lắc đầu.

Nhạc Yên Nhi mủi lòng, cô vẫn luôn không chống cự được những đứa bé xinh đẹp, hơn nữa còn là nam.

- Vì sao Vãn Vãn cắn cháu? Em làm thế mà cháu không bảo em à? Làm thế là không đúng! Cháu là anh, em làm sai thì cháu không thể bao che, biết chưa?

- Em rất buồn, ngủ trưa ở nhà cháu mà toàn gặp ác mộng, tỉnh dậy là khóc. Lúc em khóc thì thích nghiến răng nên cháu sợ em cắn vào lưỡi, thế là cháu đưa tay cho em cắn. Mỗi ngày một lần thôi, không quá đau.

Mỗi ngày một lần, một tháng này là ba mươi ngày, chẳng phải đã cắn hơn ba mươi lần?

Quả nhiên, hai cánh tay nhỏ toàn dấu răng.

- Dì, dì đừng trách em Vãn Vãn. Em cắn xong cũng buồn lắm, em lo cho dì, biết dì với chú gặp chuyện nên mới thế. Bình thường em ngoan lắm.

Francis nghe thế thì nhíu mày, ranh con này đúng là chỉ biết nói hộ người khác, bé tí đã biết che chở cho con gái rồi.

Nhưng chiêu này tốt hơn khổ nhục kế đấy.

Chẳng phải mình có thể ném thẳng củ khoai lang nóng này cho Nhạc Yên Nhi rồi sao?

Francis đã quyết ý, anh ta xoa tay, nói:

- Yên Nhi, phải làm thế nào?

Cô đáp ngay:

- Tôi sẽ bảo Vãn Vãn xin lỗi, dù gì cũng là lỗi của nó.

- Thời gian này là đặc biệt nên có thể tha thứ, Evan thấy không sao thì anh cũng không so đo. Nhưng anh sắp phải đi công tác rồi, để nó một mình ở nhà thì không yên tâm, chi bằng để nó ở nhà em vài hôm đi. Dù gì cũng có Vãn Vãn làm bạn, được chứ?

Francis vừa nói vừa cười hì hì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom