• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Từ sáng sớm cô đã đi makeup, nên trong nhà trang hoàng thế nào cô cũng chẳng rõ nữa.

Vừa dừng xe Dạ Đình Sâm đã ôm cô xuống, cô giật mình vòng tay qua cổ hắn rồi hỏi:

- Làm gì thế?

- Đưa em đi xem phòng cưới của chúng ta.

Giọng hắn mang theo yêu chiều vô hạn, ôm cô hệt như ôm lấy báu vật quý giá nhất thế gian.

Nhạc Yên Nhi mở cửa, trong chớp mắt bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ.

Từ cửa vào đã trải thảm đỏ, kéo dài đến tận tầng trên, xem ra là thảm phải tới tận phòng ngủ. Trong phòng rải đầy cánh hoa hồng đỏ, đèn không được bật hết mà chỉ để những bóng mờ hai bên vách tường làm căn phòng trông càng thêm lãng mạn.

- Anh chuẩn bị à?

Cô giật mình nhìn mọi thứ, cảm thấy không thể tin nổi.

- Ừ.

Hắn cúi xuống cởi giày giúp cô rồi dắt tay cô chậm rãi vào trong, tới tận phòng khách.

Trong đó có một màn hình tinh thể, không biết từ lúc nào đã được mở một đoạn phim có nhạc hiệu êm ái du dương.

Trên màn hình là cảnh tượng thời gian qua.

- Xin lỗi, trước kia là anh không hiểu gì hết, đến tận khi em rời đi anh cũng chẳng giữ được tấm ảnh nào của em, thế mới biết chính mình đã ngu ngốc ra sao. Lần thứ hai gặp được em anh liền lưu lại tất cả. Mỗi ngày anh sẽ đi sau em, nhìn em mặc đồ gì, mua thức ăn gì, hôm nay tâm trạng thế nào, làm việc có mệt mỏi không...

Năm năm rồi, lúc gặp lại em thật sự rất xinh đẹp, tóc cũng dài ra nhiều, trông không giống một đứa trẻ nữa nhưng làm việc vẫn cứ lơ ngơ như thế. Vãn Vãn bảo em nấu ăn dở tệ, lúc đó anh liền nghĩ, để em phải nấu cơm là lỗi của anh. Từ nay về sau để anh chiều chuộng hai mẹ con em nhé, được không? Cả đời này dùng để yêu chiều hai mẹ con chính là mục đích lớn nhất trong cuộc sống của anh.

Nhạc Yên Nhi một bên nghe hắn nói, một bên nhìn những hình ảnh trên màn hình, tất cả đều là ký lục những sinh hoạt hàng ngày của cô, rốt cuộc không kìm được cảm giác muốn khóc, nhưng nước mắt còn chưa kịp rơi đã bị người đàn ông này hôn tới.

Môi hắn chạm vào trán cô, nhỏ giọng bảo:

- Lúc tối em không ăn được mấy, để anh đi làm ít thức ăn cho em nhé.

- Không cần đâu, em cũng không đói lắm, cả ngày nay anh mệt rồi, nghỉ ngơi đi!

Nhạc Yên Nhi đau lòng lên tiếng.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì cúi xuống thì thầm vào tai cô:

- Em không ăn no sao lát nữa có sức lên giường được.

- ...

Cái mặt già nua của cô cũng đỏ bừng lên, thiếu tí nữa là bị sặc nước miếng luôn, ánh mắt cô lóe sáng, tức giận lườm hắn:

- Đã mệt thế này rồi mà anh còn làm loạn hả?

- Chỉ cần ở cạnh em là anh sẽ không biết mệt, hơn nữa lại còn bái đường thành thân rồi động phòng hoa chúc với em thì sao thấy mệt được chứ?

Hắn dịu dàng cười rồi vuốt mái tóc cô, khẽ nói bên tai cô rằng:

- Chờ anh.

Xong hắn lập tức vào bếp.

Nhạc Yên Nhi xoa khuôn mặt đã nóng đến dọa người của mình.

Tiếp tục xem hình ảnh đang chạy trên màn hình, trong lòng cô thấy vô cùng ngọt ngào.

Cô lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, lúc trước hắn đưa cho cô, cô chưa từng bỏ đi, giờ lại đeo nó lên một lần nữa.

Cuối cùng họ cũng đeo lên nhẫn cưới.

Hắn làm bò bít tết, bảy phần chín, còn chuẩn bị rượu vang, rồi hoa hồng và nến nữa.

Cô không uống nhiều nhưng lại thấy đã chuếnh choáng rồi, vốn còn đang dùng bữa mà không biết Dạ Đình Sâm đã lại gần từ bao giờ, hắn hôn lên đôi môi anh đào, sau đó ngậm lấy vành tai cô.

Tiếp nữa, chuyện ăn uống bị bỏ sang một bên, cô ngây ngốc bị ôm lên gác, rồi bị đặt xuống giường, môi răng quấn quýt, quần áo không biết đã bị cởi ra từ bao giờ.

Hắn nằm sát trên người cô, tiếng thở dốc không ngừng vang lên bên tai cô.

Lặp lại liên tục.

- Yên Nhi, anh yêu em nhiều lắm, em có biết không?

- Em biết, em biết mà... Ưm... Em cũng yêu anh.

- Thế nhưng... anh vẫn muốn nói cho em nghe. Giờ nói với em, đến già vẫn nói với em. Nhạc Yên Nhi, anh yêu em!

Rốt cuộc cô chìm đắm trong tình yêu mà hắn mang đến.

...

Dù tin bọn họ tổ chức hôn lễ đã bị phong tỏa nhưng vẫn đến tai vài người.

Đêm khuya, thư phòng của Arthur vẫn sáng đèn.

Nhìn ảnh chụp cấp dưới đưa tới, sắc mặt cậu rất u ám, còn có phần nghiêm trọng.

Đúng lúc này Minh Tinh Tinh đẩy cửa đi vào, trên tay còn cầm theo một khay trà.

Thấy ảnh chụp trên bàn nó nhíu mi, hỏi:

- Chị xinh đẹp và anh Sâm tổ chức hôn lễ rồi à? Bọn họ... làm hòa rồi sao?

- Ừ.

- Thế anh Norman...

Minh Tinh Tinh cũng hiểu chuyện này không ổn, nên hơi do dự.

- Anh ấy giờ còn ở doanh trại nên tin tức không thông. Nhưng chỉ khoảng chục hôm nữa là anh ấy ra ngoài rồi, không giấu mãi được đâu. Với lại LN cũng đã cải cách hội đồng quản trị, giờ thế lực mạnh nhất là người nhà họ Dạ. Không có hội đồng quản trị kìm hãm LN sẽ khiến chính phủ lo lắng đấy! Kể ra nhà họ Dạ là người Anh còn đỡ, đằng này họ lại là Hoa kiều!

Arthur thấp giọng phân tích tình hình, dường như đã đoán trước được sóng gió sắp tới.

Cậu thật sự không muốn đối đầu với Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi. Nhưng nhìn trên góc độ lợi ích cậu lại không thể không về phe chính phủ, không thể để đất nước này bị bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng, đó là ý nghĩa tồn tại của gia tộc Capet.

- Chẳng lẽ... không có cách nào sao? Arthur, em...

Minh Tinh Tinh rất nôn nóng, nó đương nhiên không mong thấy Arthur đối đầu với Dạ Đình Sâm, một bên là người thân của nó, một bên lại là người bạn thân từ thuở nhỏ, nó thật sự không muốn thấy ai bị tổn thương hết!

Sao Arthur lại không hiểu ý nó cơ chứ, cậu nhíu mày, bảo:

- Anh sẽ cố hết sức, sẽ không để em quá khó xử đâu.

- Cảm ơn anh!

Minh Tinh Tinh thấy dễ chịu hơn hẳn, bởi chuyện mà Arthur đã nói còn chưa bao giờ thất hứa đâu, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, còn có Norman nữa, bọn họ giờ chỉ có thể cẩn thận từng bước.

Dù thế nó cũng đã thỏa mãn rồi.

- Ừ.

Arthur thản nhiên đáp lại, thiếu niên mười ba tuổi đã bộc lộ tài năng của mình, giống như thanh bảo kiếm mới ra khỏi vỏ, tao nhã mà không mất lợi hại, còn đang lặng im chờ tỏa sáng.

Khí thế của cậu rất sắc bén, nhưng lúc nhìn Minh Tinh Tinh lại rất dịu dàng, trong đôi mắt xanh lam cất giấu một thứ cảm xúc khó nói thành lời.

Cuối cùng cậu siết chặt tay, mạnh mẽ ngăn lại tình cảm dạt dào trong lòng:

- Em đi ngủ trước đi.

- Không, em chờ anh.

Mà lúc này, trong một biệt thự cổ xưa giữa núi rừng bạt ngàn, trời sắp vào Đông nên không khí có vẻ ẩm ướt âm trầm, gió lạnh thổi qua, cây cối nhất loạt rung lên, trông hết sức quỷ dị.

Một người nhìn ảnh chụp trên tay, đó là cảnh Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi uống rượu giao bôi, họ đều mặc đồ cưới màu đỏ rực, nụ cười hạnh phúc không ngớt trên môi.

Cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nhạc Yên Nhi trong ảnh, không ngờ năm năm rồi mà vẫn gặp lại!

Cô còn sống!

Không chỉ sống rất tốt mà còn kết hôn với Dạ Đình Sâm nữa, cô ta chưa từng thấy Dạ Đình Sâm cười hạnh phúc thế này bao giờ, thậm chí hắn chưa từng cười với cô ta một lần.

Nhạc Yên Nhi...

Cô có tài đức gì cơ chứ?

Cô ta nắm chặt tay, trên bàn tay cô ta có một vết sẹo, đó là vết thương do đạn xuyên qua, sau đó bắn vào ngực, nếu không phải cô ta ráng hết sức dùng tay cản lại có lẽ đã mất mạng trong vụ đấu súng năm năm trước rồi.

Giờ dùng sức nắm chặt khiến vết sẹo kia càng thêm dữ tợn.

Nhạc Yên Nhi...

Năm đó tao đã hại được Mạnh Y Bạch thì giờ cũng giải quyết được mày! Tao muốn xem xem mày có thể may mắn hơn nó không, sau khi bị làm nhục để xem mày còn mặt mũi sống tiếp hay không!

Mày còn sinh con cho Dạ Đình Sâm, mày mà xứng à? Đồ đàn bà vô dụng chỉ sinh ra lũ vô dụng, tất cả đều không phải những gì Dạ Đình Sâm cần! Tao sẽ dọn dẹp hết trở ngại cho anh ấy.

Nhạc Yên Nhi, mày cứ chờ mà xem, tao sẽ khiến mày trả giá đắt!

Người phụ nữ nọ độc ác suy tính, đôi mắt hung hăng híp lại, để lộ ánh sáng lạnh lẽo.

Đêm nay...

Đã định trước là một đêm không ngủ.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 699

Cô cuống lên, vội vàng vén chăn dậy, thậm chí còn chẳng kịp đi dép mà đã định đi tìm người.

Lúc này, cửa phòng vệ sinh mở ra, bóng người quen thuộc xuất hiện.

Cô lập tức nhào tới, ôm chặt lấy hắn.

- Đừng bỏ em lại!

Cô hoảng sợ nói.

Dạ Đình Sâm mềm lòng, hắn nhìn vợ mình, dịu dàng nói:

- Không đi đâu cả, không ai đi đâu cả.

Nhạc Yên Nhi buông hắn ra, cô ngửa mặt lên nhìn hắn.

Cô nhớ tới vết sẹo trên mặt mình, nó dài bằng một ngón tay, kéo từ tai xuống tới hàm dưới, vị trí vết thương không quá lộ nhưng vừa mới kết vảy nên trông khá đáng sợ.

Cô sờ sờ mặt, hỏi:

- Có phải xấu lắm không?

- Anh không có tư cách chê em xấu. Không chăm sóc tốt cho em là lỗi của anh. Nếu anh chỉ yêu gương mặt xinh đẹp thì anh phải yêu quá nhiều người. Nhạc Yên Nhi, anh yêu em, dù em có thế nào anh cũng mãi mãi yêu em.

Hắn cúi xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn khiến cô run rẩy.

Nhiệt độ từ bờ môi hắn chân thực như vậy đã nhắc nhở cô mọi thứ không phải một giấc mơ.

Cô ôm cổ hắn, đáp lại nụ hôn này, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Dạ Đình Sâm ở lại bệnh viện thêm vài ngày. Hắn vừa tỉnh lại đã bắt đầu làm việc, cô chẳng biết hắn đang bận rộn chuyện gì mà chỉ ở bên cạnh hắn thôi.

Mỗi lúc hắn làm việc, cô sẽ ở bên cạnh học tập. Chụp ảnh cần kỹ năng, không phải học là xong, có rất nhiều thứ cần phải nghiên cứu.

Nhưng mỗi khi nghỉ ngơi, nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cô sẽ thấy hắn đang nhìn mình.

Ánh mắt mang theo cưng chiều.

- Anh xong việc chưa? Sao mỗi lúc em nhìn anh là anh cũng đang nhìn em thế?

- Bù cho mấy ngày vừa rồi, nếu không cứ thấy thiếu.

Hắn thản nhiên đáp rồi vẫy tay với cô.

Cô gập laptop lại, đi qua. Hắn kéo cô vào lòng.

- Vậy năm năm anh không thấy em thì bù thế nào?

- Cả quãng đời còn lại, xin em cho một cơ hội.

Hắn cười.

Cô phải công nhận là hắn ngày càng dẻo miệng, nói "Lời tâm tình của nhà họ Dạ" mỗi lúc một giỏi.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, không phải Adler mà là Trần Lạc.

Thay người từ lúc nào mà cô cũng không biết nữa.

- Phu nhân nói cho Adler nghỉ phép thì sao anh dám không nghe theo được?

Dạ Đình Sâm trêu chọc.

Cô lườm hắn.

Trần Lạc ở ngoài cửa nói:

- Chủ tịch, ngài Norman tới.

Norman.

Cái tên này khiến Nhạc Yên Nhi trở nên lo lắng, cô siết chặt tay hắn, nhìn sang vẻ bất an.

Thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, Dạ Đình Sâm rất đau lòng. Mấy hôm nay quả thật đã làm Nhạc Yên Nhi sợ hãi, nghe Norman tới thôi mà cô có thể sợ thành thế này rồi.

Hắn an ủi:

- Anh bảo Norman tới, em không cần lo. Em ra ngoài chờ anh, bọn anh có việc phải làm.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì mới bình tĩnh hơn, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Cô đi chưa bao lâu thì Norman bước vào. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, không khí đã trở nên rất kỳ dị.

Norman híp mắt nhìn người đàn ông với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, anh ta cũng đã nghe tình huống đại khái từ Trần Lạc.

Dạ Đình Sâm có thể chống lại thuốc gây ảo giác mạnh nhất, bây giờ đã có thể thản nhiên đối mặt với Norman.

Vẻ bình thản này tựa như hắn đã nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.

Mà sự thật thì mọi thứ quả là đã nằm trong bàn tay hắn!

- Dạ Đình Sâm, quả là tôi đã coi thường anh rồi!

Norman gằn từng chữ,

Dạ Đình Sâm chẳng còn chút dịu dàng nào của khi nãy, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, đôi mắt sâu lạnh nhạt như không hề quan tâm tới bất cứ điều gì cả.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ đáp lại:

- Quá khen.

Giọng nói nhẹ nhưng có lực, hệt như một thanh đao sắc bén.

Họ mới chỉ nói hai câu nhưng không khí đối chọi đã rất gay gắt.

Dạ Đình Sâm nói:

- Hôm nay tôi mời anh tới là để nói chuyện. Chúng ta đều biết LN là cái đinh trong mắt chính phủ, chẳng lẽ gia tộc Capet lại không phải? Chính phủ đang bồi dưỡng thế lực của riêng họ nhưng vẫn giấu giếm tới nay, chưa bao giờ sử dụng. Thậm chí, mỗi năm họ đều chọn người từ bộ đội đặc chủng được anh huấn luyện, đó là những quân nhân ưu tú nhất, để thành lập binh đoàn quốc gia. Thật ra hai nhà chúng ta là sự tồn tại giống nhau cả thôi.

- Gia tộc Capet khác với các người, chúng tôi đã lập lời thề thủ hộ quốc gia, sẽ không bội ước.

Norman nói.

- Trung Quốc có câu "Giường đế vương há để người khác ngủ", nếu nhà họ Dạ là nỗi lo xa, vậy nhà Capet chính là họa gần. Nếu anh không muốn thấy gia tộc suy tàn thì nên khiêm tốn hơn, đừng bán mạng vì chính phủ, hao tổn người của mình, cuối cùng còn mất tướng, chuyện này chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Giọng Dạ Đình Sâm rất lạnh, từng chữ rơi vào tai Norman như lời cảnh báo.

Mấy năm vừa qua, chính phủ làm việc rất trắng trợn, biết gia tộc Capet trọng lời hứa, luôn bảo vệ tôn nghiêm của chính phủ suốt từ thế kỷ trước tới nay, vậy nên họ không sợ hãi, muốn gì làm nấy.

Bây giờ đã tới độ khiến gia tộc Capet bị uy hiếp.

Norman siết chặt nắm đấm, hắn nhìn về phía Dạ Đình Sâm:

- Vậy anh muốn gì?

- Tình thế trước kia là ba thế lực gồm chính phủ, gia tộc xã hội đen William và LN của nhà họ Dạ chống lại nhau, còn gia tộc Capet chính là đại diện cho chính phủ.Hiện giờ, gia tộc William đã xuống dốc, không còn khả năng trở mình. Chi bằng nhà họ Dạ, nhà Capet và chính phủ trở thành thế chân kiềng. Thế nào?

- Anh muốn tôi thay thế?

Norman nghe vậy, lạnh giọng hỏi.

Thay thế nhà William nghĩa là sẽ đối lập với chính phủ, gia tộc Capet sẽ không còn là gia tộc bảo vệ đất nước nữa.

Việc này với bản thân họ cũng là một khó khăn.

- Đây là biện pháp duy nhất. Nếu anh giúp chính phủ thì họ sẽ đối phó với nhà họ Dạ, chờ tới khi chúng ta lưỡng bại câu thương, anh nghĩ nhà Capet sẽ được bỏ qua sao? Anh lớn lên trong quân đội, hiểu tình anh em nhất, hẳn anh biết cảm giác bị phản bội khó chịu đến thế nào. Bây giờ anh không đồng ý, vậy kẻ bị phản bội sau này chính là anh!

Câu sau cùng, hắn nhấn mạnh, từng chữ bị gằn xuống như vang vọng trong lòng Norman.

Dạ Đình Sâm không nói quá, đây thực sự là thế cục hợp lý.

Nếu gia tộc Caper không đối đầu với chính phủ, vậy thì không chỉ nhà họ Dạ bị liên lụy mà ngay cả nhà Capet cũng chưa chắc giữ mình được.

Norman cúi đầu, bởi vì anh ta lớn lên trong quân đội nên mới có thể ngu trung đến thế.

Bây giờ phải từ bỏ tín ngưỡng nhiều năm, chẳng khác nào đánh bại chính mình. Cảm giác này rất khó chịu.

Cuối cùng, nắm đấm của hắn lỏng ra, đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào Dạ Đình Sâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom