• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Quả nhiên, ánh mắt sắc lẻm của Dạ Đình Sâm quét
qua, Trần Lạc hiểu ra muộn màng mà ngậm miệng
lại, trong lòng hối hận không thôi.

Nếu như cậu ta chết thì chính là chết vì ngu.

Chủ tịch muốn đi nghỉ phép sao? Rõ ràng là muốn đi
gặp phu nhân mà!

Âu Duyên Tây ung dung thu lại ý cười, lơ đãng hỏi:

- White Lover sao? Nghe có vẻ quen, là ai diễn thế?

Trong lòng Bạch Kính Thần tuy biết rõ nhưng vẫn
cố ý nói:

- Diệp Thiên Hạ, sao nào, có quen hả?

- Ngôi sao nhỏ hạng C thôi, ai quen biết cô ta chứ?

Nói là vậy nhưng bàn tay đặt trên bàn của Âu Duyên
Tây lại âm thầm nắm chặt lại.

- Đến khu nghỉ dưỡng đi.

Dạ Đình Sâm đột ngột nói.

Dạ Đình Sâm đã quyết định rồi thì Âu Duyên Tây
cũng không muốn làm hắn mất mặt, giống như nghĩ
đến điều gì đó, ánh mắt hoảng hốt một lát, rất lâu
sau mới gật đầu nói:

- Được, thế thì đến khu nghỉ dưỡng vậy.

Ngừng một chút rồi lại nói tiếp:

- Nhưng em phải mang Phi Phi đi cùng.

Bạch Kính Thần cau mày:

- Phi Phi? Mày nuôi chó từ lúc nào thế?

- Người phụ nữ của tao, lần trước mọi người cũng
gặp qua rồi.

Âu Duyên Tây cũng không để ý tới việc Bạch Kính
Thần làm mất mặt Phi Phi, những người như bọn họ,
phụ nữ bên cạnh đến rồi lại đi, đã sớm không để
trong mắt nữa rồi, so sánh đám phụ nữ này với chó,
nói không chừng vẫn còn đề cao bọn họ.

Suy cho cùng thì một con chó còn có thể nuôi mười
mấy năm, nhưng phụ nữ bên người gã đều không thể
quá ba tháng.

Không, có lẽ là có một con.

Mạch suy nghĩ của Âu Duyên Tây như đụng phải
thứ gì đó liền thu lại, khôi phục ý cười ngả ngớn như
thường:

- Nếu đã quyết định rồi thì hôm nay phải đi luôn chứ
sao.

Trong lúc quay phim xảy ra một chuyện ngoài ý
muốn.

Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ đã đứng vào vị trí,
đạo diễn Lộ vừa hô “Action” một tiếng, đột nhiên có
người vội vã chạy vào lôi kéo cánh tay ông ta.

Ông ta tức giận trừng mắt nhìn:

- Có chuyện gì! Còn đang quay phim đấy, không
nhìn thấy sao?! Chuyện lớn gì mà không đợi được
đến khi quay xong cảnh này à?

Một khi đã hô “Action” tức là chính thức bắt đầu
quay, không thể cắt đứt giữa chừng, đây là quy tắc
khi quay phim.

Người nọ gấp đến nỗi đổ mồ hôi, nói:

- Thực sự là có chuyện lớn rồi.

Đạo diễn Lộ không có cách nào khác bèn hô “cắt”
một tiếng rồi cùng người nọ đi tới bên cạnh thì thầm
với nhau.

Mọi người chỉ thấy sắc mặt ông ta càng lúc càng khó
coi, còn đen gấp mười mấy lần so với lúc An Tri Ý
“no good”, nghe xong lời người đó nói liền hung
hăng cầm quyển kịch bản vỗ lên đầu anh ta:

- Anh không nói sớm một chút, đây đã là lúc nào
rồi!

Người nọ ấm ức nghĩ, sao cái gì cũng là lỗi của anh
ta thế này.

Đạo diễn Lộ cũng không có tâm trạng nói nhiều,
ngay cả với đoàn phim cũng không nói một câu nào
liền vội vã chạy ra ngoài.

Nhân viên làm việc đều lơ mơ không hiểu gì, Nhạc
Yên Nhi cùng Diệp Thiên Hạ cũng không phản ứng
lại, liếc mắt nhìn nhau không biết là nên diễn hay
không.

Cũng may phó đạo diễn Đỗ Thành phản ứng nhanh,
vội vàng cầm loa hô lên:

- Các tổ chú ý, tạm nghỉ hai mươi phút trước đã.

- Có chuyện gì thế nhỉ?

Diệp Thiên Hạ hỏi.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Chị không biết thì sao mà em biết được chứ.

Diệp Thiên Hạ nghĩ một lúc, nhìn Nhạc Yên Nhi rồi
nói:

- Chúng ta đi hỏi đạo diễn Đỗ đi.

Đỗ Thành là một thanh niên yêu thích văn nghệ
trung niên, tính tình tốt, không nói nhiều lắm nhưng
nếu biết điều gì thì nhất định sẽ không nói dối.

Hai người cầm chai nước khoáng đi tới bên cạnh Đỗ
Thành.

Diệp Thiên Hạ đưa chai nước cho Đỗ Thành, cười
hỏi:

- Đạo diễn Đỗ, xảy ra chuyện gì thế?

Đỗ Thành nhận lấy chai nước, cẩn thận dò xét xung
quanh một vòng đến khi xác định không có ai đang
nghe trộm mới hạ mắt xuống nói:

- Vừa rồi tôi cũng nghe người nọ nói chuyện với đạo
diễn, không biết có nên nói với hai người không, các
cô đừng có kể cho ai đấy nhé.

Diệp Thiên Hạ gật đầu:

- Bọn tôi đều không phải là người thích đi nói này
nói nọ đâu, đạo diễn Đỗ cũng biết mà.

Điều này, Diệp Thiên Hạ là người thanh cao, trước
sau như một, không thích soi mói điểm mạnh yếu
của người khác, mà hồi trước danh tiếng của Nhạc
Yên Nhi trong tổ kịch không tốt, tiếp xúc nhiều hơn
mới phát hiện tính cách của cô ấy rất giống với Diệp
Thiên Hạ, đều có phần kiêu ngạo không thèm để ý
tới những thị phi kia.

Đỗ Thành hạ thấp giọng nói:

- Nghe nói Dạ thiếu gia muốn tới đây.

- Phụt.

Nhạc Yên Nhi vừa mở chai nước vừa uống được
một ngụm, nghe thấy đạo diễn Đỗ nói xong liền
không nhịn được mà phun hết ra ngoài.

Cũng may cô kịp quay ra chỗ khác mới không phun
lên người ai.

Đỗ Thành bị Nhạc Yên Nhi doạ một trận:

- Yên Nhi, cô phản ứng quá đà như thế làm gì?

Nhạc Yên Nhi lúng túng xua tay:

- Tôi… tôi cắn trúng lưỡi rồi, đạo diễn Đỗ, Dạ thiếu
gia mà anh nói đến là Dạ thiếu gia nào thế?

Trong lòng cô vẫn còn vương lại một tia ảo tưởng,
có lẽ thành phố A vẫn còn những người mang họ Dạ
khác, Dạ Đình Sâm phải quản lý một công ty lớn

như vậy, chắc không có thời gian để chạy đến phim
trường đâu nhỉ.

- Còn có thể là ai được chứ, ở thành phố A này,
người có tư cách được gọi là Dạ thiếu gia cũng chỉ
có mình chủ tịch của tập đoàn đế quốc LN, Dạ Đình
Sâm mà thôi.

Toi rồi.

- Anh ấy…đến trường quay của chúng ta làm gì
vậy?

- Không chỉ Dạ thiếu gia, còn có Âu thiếu gia cùng
Bạch thiếu gia cũng cùng đến, hình như là đến khu
nghỉ dưỡng, có thể sẽ ở lại vài ngày, hôm nay là đến
rồi, đạo diễn ra ngoài chuẩn bị đón tiếp bọn họ. Dù
sao thì bộ phim này cũng là hạng mục lớn của công

ty Hoàn Vũ, chắc Dạ thiếu gia cũng tiện đến kiểm
tra một chút ấy mà.

Hôm nay đến?!

Dạ Đình Sâm sao có thể muốn đi là đi chứ! Hắn ta
đến mà lại không nói với cô một tiếng.

Nhạc Yên Nhi chỉ cần nghĩ tới Dạ Đình Sâm đầu
liền đau không ngừng, không để ý tới Diệp Thiên Hạ
đứng bên cạnh, lúc nghe thấy câu này trong mắt
cũng loé lên một cảm xúc khó nói lên lời.

Đỗ Thành không ngờ lời của mình vừa nói ra, biểu
cảm của hai người trước mặt đều không đúng cho
lắm, nghi ngờ hỏi:

- Có vấn đề gì à?

Nhạc Yên Nhi cùng Diệp Thiên Hạ trăm miệng một
lời nói:

- Không có!

Hai người trở về chỗ nghỉ ngơi, đều đang tự suy
nghĩ về việc của mình, nhân viên phục vụ trên
trường quay họ Lý đột nhiên hớt hải chạy vào tuyên
bố với mọi người:

- Đạo diễn, Dạ thiếu gia sẽ đến khu nghỉ dưỡng sau
một tiếng nữa, tất cả nhân viên nửa tiếng sau ra
ngoài nghênh đón, không có phần diễn cũng phải ra,
tất cả mọi người đều phải đến đó!

Cả trường quay trong nháy mắt liền rộn cả lên.

- Dạ thiếu gia? Là Dạ Đình Sâm sao?

- Suỵt, tên của Dạ thiếu gia là để cậu có thể tuỳ tiện
nói ra à?

- Vậy là tôi có thể được gặp Dạ thiếu gia rồi sao?!
Nghe nói chưa có hãng truyền thông nào chụp được
ảnh của Dạ thiếu gia cả.

- Không biết một quý tộc chính thống như Dạ thiếu
gia là người thế nào.

Toàn thể nhân viên ra nghênh đón?

Trong lòng Nhạc Yên Nhi âm thầm mắng một tiếng,
đám tư bản chủ nghĩa phô trương này.

Trợ lý Đào của Diệp Thiên Hạ cả kinh kêu lên:

- Thiên Hạ, sao sắc mặt chị khó coi vậy?

Nghe thấy câu nói của Tiểu Đào, Nhạc Yên Nhi liền
sững sờ quay đầu lại nhìn Diệp Thiên Hạ, quả nhiên
thấy sắc mặt của cô tái nhợt, cắn môi dưới như đang
nhẫn nại điều gì đó.

Nhạc Yên Nhi bị doạ một phen, vội vàng đi tới đỡ
lấy Diệp Thiên Hạ:

- Chị Thiên Hạ, chị không sao đấy chứ? Chị không
khoẻ ở đâu à?

Diệp Thiên Hạ cố gắng trấn định, cầm tay Nhạc Yên
Nhi nói:

- Yên Nhi, chị không được khoẻ lắm nên muốn về
nghỉ một lúc, em có thể giúp chị nói với đạo diễn
một tiếng không?

Nhạc Yên Nhi gật đầu:

- Thế chị về nghỉ đi, có cần em gọi điện cho bác sĩ
không?

- Không cần đâu, chị nghỉ một lúc là được.

Tiểu Đào dìu Diệp Thiên Hạ lên xe riêng, trở về
khách sạn, trong đầu Nhạc Yên Nhi chợt có một ý
nghĩ xẹt qua.

Vừa nghe đến tên của Dạ Đình Sâm, tâm trạng của
Diệp Thiên Hạ liền khó coi như vậy.

Lẽ nào lúc trước Dạ Đình Sâm có gì đó với Diệp
Thiên Hạ sao?!v
 
Advertisement
  • Chương 68

Nhạc Yên Nhi ngồi trên nắp bồn cầu, cũng không quá khó chịu.

Không biết phía ngoài sẽ giày vò đến lúc nào, cô dứt khoát lấy điện thoại di động ra chơi Anipop.

Nhạc Yên Nhi dần dần quên mất thời gian, tất nhiên cô cũng không biết Dạ Đình Sâm đã đi theo hướng dẫn trên điện thoại, tìm đến nhà vệ sinh.

Trước đó, vì an toàn của cô, hắn đã để Trần Lạc lắp thiết bị định vị vào di động Nhạc Yên Nhi, không ngờ lại có thể dùng đến vào lúc này.

Xác định chấm đỏ trên di động là đại diện cho Nhạc Yên Nhi, hiện giờ nó đang nhấp nháy ở vị trí nhà vệ sinh nữ, Dạ Đình Sâm cất điện thoại.

Chỉ là khi thấy mấy chữ to trên tấm biển "Nam giới dừng bước", Dạ Đình Sâm vẫn hơi nhíu mày.

Rút bàn tay đang định đẩy cửa lại, ngón tay hắn cong lên, gõ một cái.

Nhạc Yên Nhi đang chơi đến hồi gay cấn, chuẩn bị qua bàn thì bị tiếng đập cửa làm giật mình, run tay, "Ôi chao" một tiếng, game over.

- A a a a, suýt thì qua bàn rồi! Nghe thấy tiếng kêu của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm buồn cười, thế nhưng nhớ tới hành vi của cô, hắn nhịn, tiếp tục gõ cửa.

Thấy người bên ngoài thúc giục vội vã, Nhạc Yên Nhi cứ tưởng họ đang muốn đi vệ sinh gấp, cô vội nói:

- Đừng nóng đừng nóng, chờ chút! Tôi ra ngay đây! Nhạc Yên Nhi vừa nói vừa cầm túi xách định đứng lên, cô hoàn toàn quên mất mình đã co chân ngồi đây gần một tiếng đồng hồ, chân vừa cử động đã thấy vừa tê vừa nhũn.

"Bịch" một tiếng, cô quỳ rạp xuống nền lát đá, đập đến đau cả đầu gối.

- Ôi ôi...

Đau quá...

Sắc mặt Dạ Đình Sâm thay đổi, hắn không trêu Nhạc Yên Nhi nữa, trong mắt lộ vẻ hoảng hốt, hỏi:

- Cô sao rồi? Đau ở đâu? Nhạc Yên Nhi ngẩng phắt đầu lên.

Giọng nói này nghe quen quá! Là Dạ Đình Sâm! Ôi trời ạ, mình trốn hắn nên mới ngồi trong toilet lâu thế này, làm sao mà hắn lại tìm được mình? Đây là nhà vệ sinh nữ đấy! Giọng Dạ Đình Sâm như một tiếng sấm dọa cho Nhạc Yên Nhi sợ giật nảy mình, cô vẫn giữ tư thế ngã sấp khi nãy, ngay cả nói cũng quên.

- Yên Nhi? Nhạc Yên Nhi không nói gì.

Thực sự không phải cô cố ý không trả lời, cô sống hơn hai mươi năm cũng chưa bao giờ gặp tình trạng giằng co cách một tấm cửa nhà vệ sinh thế này, cảnh tượng kỳ lạ như thế, cô không biết nếu là người bình thường thì phải làm thế nào.

Nhưng với Dạ Đình Sâm mà nói, tình cảnh của hắn là sau khi nghe thấy Nhạc Yên Nhi kêu "Đau quá", sau đó là không còn tiếng nào nữa.

Nhà vệ sinh nữ hoàn toàn tĩnh lặng.

Dạ Đình Sâm cảm thấy lo lắng.

Điều này khiến hắn nhớ lại sự cố ngoài ý muốn mười năm trước.

Đôi mắt phượng lạnh lùng nổi lên ánh sáng tàn nhẫn, Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn cánh cửa đã khóa, lui về sau hai bước.

Sau đó, chân dài đạp mạnh lên! Rầm! Toàn bộ tay cầm bị đạp nát, chỉ có thể kéo dài hơi tàn treo trên cửa, tạo ra tiếng kẹt kẹt.

Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không ngờ Dạ Đình Sâm có thể làm như thế, bị lực mạnh tác động đột ngột, cô sợ gần chết.

Ngẩng đầu lên, cô đối diện với ánh mắt hung dữ của Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi luống cuống, đầu óc trống rỗng, thấy tay nắm cửa bị đạp nát, cô ác nhân cáo trạng trước:

- Dạ Đình Sâm, anh phá hoại của công! Dù là sức tưởng tượng tốt đến mấy, Dạ Đình Sâm cũng không ngờ sau khi cửa mở là cảnh tượng thế này.

Nhạc Yên Nhi vẫn chưa thu chân lại, tư thế ngã sấp vẫn giữ nguyên, hai gối quỳ dưới đất, hai tay chống thân, nằm rạp trên mặt đất như chó con, thế mà phản ứng đầu tiên của cô là mắng hắn phá hoại của công.

Trong tích tắc, Dạ Đình Sâm không biết nên giận hay nên cười.

- Mát không? Nhạc Yên Nhi sững ra rồi mới phản ứng được hắn đang hỏi mình sàn nhà có mát không.

Hắn chế giễu cô! Nhạc Yên Nhi muốn đứng lên nhưng không còn sức, miễn cưỡng cố gắng ngồi lên, cuối cùng cũng không chật vật như khi nãy nữa.

Nhạc Yên Nhi nói to nhằm che giấu sự chật vật của bản thân:

- Dạ Đình Sâm, anh là chủ tịch của LN đấy, sao lại… sao lại xông vào toilet nữ? Anh đùa giỡn lưu manh! Còn đạp hỏng cửa nữa, đây là tài sản của khu nghỉ dưỡng, anh đừng tưởng có tiền bồi thường là xong, hành động này của anh...

rất quá đáng! Dạ Đình Sâm thực sự muốn quay clip lại bộ dáng của cô hiện giờ, để cho cô tự xem.

Ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm, hệt như đứa bé đang ăn vạ.

Dạ Đình Sâm đột ngột xoay người, cánh tay luồn xuống dưới chân cô, dùng tư thế bế công chúa để bế cô lên.

Nhạc Yên Nhi không đề phòng, đột ngột bị bế lên như vậy, cô vội vàng ôm cổ hắn.

  • Dạ Đình Sâm, anh làm gì đấy, tôi tê chân, ngồi một lúc là hết thôi.
  • Sàn lạnh.
Nhà vệ sinh nữ không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Dạ Đình Sâm cứ thế bế cô ra ngoài.

Nhạc Yên Nhi vội đến độ túm lấy cổ áo hắn, nói:

- Dạ Đình Sâm, anh đừng ra ngoài, ở ngoài là chỗ hôm nay lấy cảnh, người đến kẻ đi, bị người ta nhìn thấy thì sao? Dạ Đình Sâm ngừng bước.

Ánh mắt lạnh xuống, nhìn cô, hắn hỏi:

- Rất sợ bị người khác nhìn thấy à? Nhạc Yên Nhi không biết ý hắn là gì, đành gật đầu:
  • Đương nhiên là sợ rồi, anh không biết tin đồn lan truyền nhanh thế nào đâu.
  • Đây là lý do cô trốn tránh tôi?
Giọng nói lạnh hẳn.

Nói đến đề tài này, Nhạc Yên Nhi tự biết đuối lý, rụt đầu lại.

Thấy cô không nói gì, Dạ Đình Sâm càng lạnh lùng, đôi môi mỏng trễ xuống, chân bước ra ngoài.

Nhạc Yên Nhi mơ hồ cảm thấy Dạ Đình Sâm tức giận, cô càng luống cuống giằng co:
  • Đừng mà Dạ Đình Sâm, đừng đi ra, hay là anh thả tôi xuống đi, tôi hết tê chân rồi, anh bế tôi thế này mà bị người ta trông thấy thì không hay đâu.
  • Không hay?
Dạ Đình Sâm nhếch miệng, tạo thành một độ cong giễu cợt:

- Chuyện mà Dạ Đình Sâm tôi làm, ai dám nói không hay? Lời nói kiêu căng tự phụ từ miệng hắn thốt ra cũng chính là sự thật.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới Dạ Đình Sâm thích nghe lời nói ngọt, cô đổi sách lược, tội nghiệp nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt nai to tròn, nói:

- Dạ Đình Sâm, anh đừng giận tôi, có được không? Tôi có thể giải thích mà.

Một câu nói nhõng nhẽo yếu đuối giống như một chiếc kim cực nhỏ, đâm vào lòng Dạ Đình Sâm, khiến mọi lửa giận của hắn đều tan hết.

Nghe được câu này, hắn dừng bước, bế Nhạc Yên Nhi đứng đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
  • Nói đi.
  • Anh, anh thả tôi xuống trước đi.
Hắn dùng tư thế mờ ám này bế mình, mặt lại cách gần như vậy, bảo mình phải nói thế nào? Mặc dù biết hắn là gay, không thích phụ nữ nhưng sức hấp dẫn của Dạ Đình Sâm quá đáng sợ, mỗi khi ở bên cạnh nhau, Nhạc Yên Nhi sẽ quên luôn xu hướng tính dục của hắn.

Cứ thế này làm sao khống chế nổi lòng mình? Dạ Đình Sâm thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy thì nghe theo, đặt cô xuống đất.

Nhạc Yên Nhi chưa kịp vui mừng thì bị hắn đẩy nhẹ một cái, lưng đụng vào tường, vải áo vest sượt qua tai cô, cánh tay đặt ngang bên mặt cô.

Nhạc Yên Nhi hơi sợ, cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen của hắn.

Dạ Đình Sâm cúi người, dừng lại ở nơi cách mặt cô mười centimet, nhìn thẳng vào mắt cô.

- Bây giờ có thể nói được rồi chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom