• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lúc Dạ Đình Sâm về, Nhạc Yên Nhi đã ở nhà. Dạ Vị Ương thì đưa Vãn Vãn đi mua quần áo.

Là người nhỏ nhất trong nhà nên Vãn Vãn rất được yêu chiều.

Nhạc Yên Nhi đang ở phòng trẻ con, tất cả những thứ ở đây đều dừng lại vào năm năm trước.

Chỉ có điều xen lẫn giữa những cuốn sách đã có thêm rất nhiều thư.

Trước khi đi, cô đã sắp xếp sạch sẽ, mang đi tất cả thư, bây giờ chúng vẫn ở trong nhà.

Không ngờ sau khi cô đi, Dạ Đình Sâm đã viết nhiều như thế.

Mở đầu mỗi phong thư đều là hai chữ "Nhớ em".

Hai chữ này đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong nội tâm Nhạc Yên Nhi, khóe mắt cô ươn ướt.

Nội dung thư rất loạn, đôi khi là giấc mơ liên quan tới cô, khi tỉnh lại, hắn liền viết ra.

Hoặc là hôm nay đi dạo ở công viên, gặp một đôi vợ chồng già, hắn muốn được như vậy cùng cô.

Hoặc ngang qua trường học, thấy những đứa trẻ, hắn tưởng tượng ra bộ dáng con của họ ra sao.

Hắn nói: "Anh đã tưởng tượng tới cả trăm ngàn lần nhưng cuối cùng em không hề xuất hiện. Anh nghĩ nếu em sẽ ở trong ký ức anh cho tới vĩnh hằng thì đây hẳn là một hình thức đầu bạc răng long khác".

Thời gian đó, hắn dùng tưởng niệm để làm chỗ dựa tinh thần.

Cô khóc. Sau đó, cô nhận ra trong thư có một tấm giấy đỏ.

Bên trên là chữ Khải cứng cáp: "Hai họ thông gia, cùng ký ước định, lương duyên vĩnh kết, đôi lứa xứng đôi. Nhìn ngày này hoa đào nở rộ, thành gia lập thất, xem bói thấy ngọn dưa kéo dài, ai hưng thịnh ai nồng nhiệt. Tuân theo ước hẹn bạc đầu, viết vào giấy đỏ, đem thư đỏ ra thề, chờ minh uyên chứng giám".

Chữ ký là Dạ Đình Sâm.

- Đây là cái gì?

Nhạc Yên Nhi thắc mắc, chẳng ngờ giọng Dạ Đình Sâm lại vang lên ngoài cửa:

- Hôn thư.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang tựa vào khung cửa, chẳng biết đã đứng đó bao lâu. Thấy cô nhìn lại, hắn liền bước tới.

Bàn tay dịu dàng lau sạch nước mắt cô, sau đó cầm lấy tờ giấy kia.

- Cặp vợ chồng già kia tổ chức hôn lễ kim cương, họ chọn làm theo kiểu Trung Quốc, anh có tham dự. Ông lão học thư pháp và Trung văn nên viết hôn thư cho vợ mình. Lúc ấy, anh nhận ra những chữ nho nhã này dường như êm tai hơn lời thề của phương Tây, nhớ tới khi trước chúng ta lẽ ra tổ chức hôn lễ kiểu Trung, anh muốn nhìn em đội mũ phương, choàng khăn.

- Vậy coi như đây là hôn thư anh viết cho em à? Làm được gì?

- Chúng ta chưa đăng ký kết hôn, đây cũng là giấy đăng ký của chúng ta luôn. Hôn thư có giá trị pháp luật ở cổ đại, sau khi em qua đời, sợ em ở dưới đó vẫn hái hoa ngắt cỏ nên anh mới nghĩ ra cách này. Vậy nên anh viết hai phần, một phần anh giữ, một phần đốt cho em để em nhớ rằng em sống là người của anh, chết là ma của anh, đời này là của anh, kiếp sau cũng là của anh.

Hắn ôm cô vào lòng, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Nhạc Yên Nhi đau òng, nước mắt rơi lã chã.

Có đôi khi cô thấy EQ của hắn rất thấp, khiến người ta tức chết, nhưng đôi khi một câu hắn nói, một việc hắn làm cũng có thể khiến người ta cảm động vô cùng.

Hôn thư, mệt cho hắn nghĩ ra!

- Anh hái hoa ngắt cỏ thì có! Dung mạo hại nước hại dân, đi đường là một trăm phần trăm khiến phụ nữ quay đầu lại, anh không biết xấu hổ mà nói em nữa.

- Anh không quan tâm tới họ, anh chỉ cần ánh mắt em thôi.

Hắn dịu dàng nói.

Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, cô tức giận lườm hắn rồi nói:

- Không nói nữa, bút đâu? Hôn thư này em phải ký tên đồng ý chứ?

Dạ Đình Sâm lấy bút mực ra, cô không biết viết bút lông, lại sợ chữ xấu làm hỏng tờ giấy đẹp nên hắn nắm tay cô, đưa từng nét một, cuối cùng đã viết mấy chữ bên trên: "Nhà trai Dạ Đình Sâm, nhà gái Nhạc Yên Nhi, có hôn thư làm chứng, giai lão bạc đầu"

- Chúng ta tổ chức hôn lễ kiểu Trung đi, mời cặp vợ chồng già kia tham gia để họ chúc phúc cho chúng ta, sau đó chúng ta sẽ tự có hạnh phúc của riêng mình, để cho người khác cũng hâm mộ chúng ta.

- Được, khi nào thì kết hôn?

Nhạc Yên Nhi rúc vào ngực hắn, đây là cảng tránh gió an toàn nhất của cô.

- Ba ngày nữa, anh quyết hết rồi, em chỉ cần mặc đồ cưới đẹp nhất rồi xuất hiện là được.

Dạ Đình Sâm cười, khẽ hôn lên trán cô.

- Vội thế à?

Cô ngạc nhiên.

- Không vội, anh đợi lâu lắm rồi.

Hắn nói từng chữ một.

Hôn lễ này đã trì hoãn quá lâu, nó trở thành tâm bệnh của hắn, khiến hắn luôn canh cánh trong lòng.

Hắn nợ cô một hôn lễ, hôn lễ độc nhất vô nhị.

Buổi tối, chờ cho phó chủ tịch và những người khác trở về, họ bàn bạc tới chuyện này, ai cũng đồng ý cả. Tiệc cưới sẽ bí mật, sau đó mới thông báo.

Hôn lễ không cần chuẩn bị nhiều vì hắn đã chuẩn bị xong trong năm năm rồi. Cô đội mũ phượng, choàng khăn, hắn mang hôn thư sính lễ, quá trình tổ chức tiệc cưới hắn cũng đã nghĩ xong.

Chỉ thiếu mỗi cô dâu, mà cuối cùng Nhạc Yên Nhi đã về, khổ tâm của hắn không uổng phí.

- Anh mua đồ lúc nào?

- Lúc vợ chồng già kia kết hôn, anh đã tìm nhà thiết kế để làm hai bộ theo kích thước của chúng ta. Em mặc thử xem.

Nhạc Yên Nhi nhìn lễ phục đỏ được gập vuông vức trên giường, vạt áo đối thân chia áo ra làm hai, bên trên thêu long phượng tường trình.

Của Dạ Đình Sâm thì thêu màu vàng sậm, không tươi như của cô nhưng trông cũng rất vui mắt.

Nhạc Yên Nhi không nỡ mặc, cô quyết định tắm trước rồi mới thử.

Chờ cô tắm xong, thấy Dạ Đình Sâm đã thay bộ của hắn. Đồ rất vừa, tôn lên dáng người hoàn mỹ của hắn.

Sự chín chắn của hắn được hoa văn rồng thêu chìm tôn lên, trông hắn thật uy phong lẫm liệt, hắn khẽ nhướng mày, ánh mắt sáng rực.

Dạ Đình Sâm như công tử xuyên qua từ cổ đại, khí thế hơn người, nếu ở cổ đại, hẳn hắn cũng là người có thân phận tôn quý, thậm chí là thống lĩnh một phương.

Không biết là quần áo tôn lên khí chất hay khí chất khiến quần áo đẹp hơn, quả là cực kỳ hoàn mỹ.

Cô ngẩn ra.

Dạ Đình Sâm sờ mũi:

- Thế nào? Được không?

- Ừm... Vị công tử này đến từ đâu, định đi đâu? Nhà ở phương nào, đã có hôn phối hay chưa?

Nhạc Yên Nhi bước lên, cô khẽ vuốt lên bộ đồ. Dường như chúng được làm từ tơ tằm, cảm giác lành lạnh. Cô vừa tắm nước nóng xong, người đang rất khô và nóng nên lập tức thích cảm giác này, sờ mãi không buông.

Cô sờ vui vẻ nhưng người nào đó thì khó chịu chết đi được.

Hắn không nhịn nổi nữa, lý trí đã bị hủy diệt, hắn vội nắm tay cô.

- Đừng làm bừa.

Giọng nói trầm khàn vô cùng.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 696

Nhạc Yên Nhi đập người vào tường, suýt nữa thì ngất đi. Nếu không phải cô dùng sức cắn môi, cố nén nỗi đau đớn thấu xương thấu thịt, chỉ sợ bây giờ đã mê man bất tỉnh rồi.

Chật vật bò dậy, cô lảo đảo bước tới trước cửa phòng, rồi đập cửa thật mạnh nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

- Em đi tìm bác sĩ, anh nhất định phải chờ em đấy!

Cô không ngừng đập cửa, sợ đến mức cả người đều run rẩy.

Cố gắng kéo lê thân thể chồng chất vết thương nghiêng ngả chạy đến thang máy. Chỉ một đoạn đường rất ngắn vậy mà cô đã ngã đến mấy lần, đầu gối đập xuống sàn nhà lạnh băng, đau thấu tim gan.

Nhưng cô không thể từ bỏ, Dạ Đình Sâm còn chờ cô đến cứu.

Dạ Đình Sâm nhốt mình ở trong phòng, khóa trái cả cửa chính lẫn cửa sổ, còn ném tất cả đồ vật sắc bén ra ngoài.

Hắn muốn xem thử mình có thể vượt qua hay không, cho dù không nhịn nổi thì cũng không thể nhảy lầu tự tử được.

Nếu không ngày mai tin tức người thừa kế LN tự sát sẽ truyền khắp toàn cầu, như vậy sau này Nhạc Yên Nhi phải làm sao đây?

Đến phút cuối cùng, trong đầu hắn vẫn chỉ nghĩ đến cô gái nhỏ bé ấy.

Cô gái mà hắn yêu cả đời.

- Xin lỗi em... Chỉ vừa gặp lại đã phải chia xa rồi, đều do anh không tốt.

Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười dịu dàng, đồng thời mang theo không cam lòng và tự trách.

Kiên cường chịu đựng dược tính ăn mòn lý trí, hắn nghiến răng thật chặt, mạnh đến nỗi hàm răng cũng không chịu nổi, bắt đầu rỉ máu.

Hắn đau đớn lăn lộn trên sàn nhà, dùng nắm đấm nện liên tục vào đầu để bản thân tỉnh táo một chút.

Nhưng mọi thứ trước mắt bỗng chốc trở nên rực rỡ chói lòa, đây là tác dụng do thuốc gây ra khiến cho tâm trạng người dùng trở nên vui vẻ, sau đó nạn nhân sẽ dần trở nên đờ đẫn vô tri, cho dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.

Lúc này hắn lại thấy được cây bút rơi trên sàn.

Một cây bút ký màu đen.

Hắn vô thức bước tới, rồi cầm nó lên.

Loại thuốc này thật sự giày vò người ta khủng khiếp, trong đầu hắn cứ vang lên tiếng động ầm ĩ như có vô số người đang khua chiêng gõ trống, đến mức từng tế bào trong cơ thể cũng điên cuồng co giật.

Tuy Dạ Đình Sâm rất kiên cường, nhưng lúc này cũng đã đến cực hạn.

Giờ hắn cảm thấy cực kỳ thống khổ, sống không bằng chết!

Nếu như đâm cây bút này xuống, có lẽ sẽ được giải thoát...

Hắn đã mất đi khả năng suy nghĩ, quên hết tất cả mọi người, giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn sót lại một từ...

Chết!

Mà lúc này Nhạc Yên Nhi đang lảo đảo chạy đi tìm bác sĩ thì không ngờ lại gặp được Adler. Rõ ràng anh ta vừa mới bị đánh, trên mặt còn vết máu rất rõ nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tìm người tới hỗ trợ.

Cứ như thấy được cứu tinh, Nhạc Yên Nhi vội vàng xông tới:

- Mau đi cứu Dạ Đình Sâm, mau lên! Anh ấy ở trên lầu!

Adler gật đầu, đỡ cô lên lại trên lầu.

Cửa vừa bị đá văng ra, mọi người lập tức thấy Dạ Đình Sâm đã hôn mê, trên ngực cắm một cây bút ký tên.

Vừa thấy cảnh tượng này, thế giới trước mắt Nhạc Yên Nhi bỗng như đảo lộn, cô khuỵu xuống sàn nhà lạnh băng.

Lúc này Adler không thể chăm sóc cô mà chỉ vội đưa bác sĩ vào khám cho Dạ Đình Sâm. Biết người vẫn còn thở họ liền đưa hắn đi luôn.

Xong xuôi Adler mới tới trước mặt cô, rồi hỏi:

- Cô có sao không thiếu phu nhân?

Chỉ là Nhạc Yên Nhi đã không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, người cô lạnh như băng, trong tai cứ lùng bà lùng bùng, cảnh tượng xoay chuyển liên tục khiến cô không thấy rõ bất kỳ thứ gì.

Cuối cùng trước mắt tối sầm lại, cô không gắng gượng nữa mà cứ để mặc mình hôn mê.

Tựa như cô đã rơi vào bóng tối vô tận.

Cứ rơi xuống mãi, cảm giác không trọng lực rất khó chịu. Cô cảm giác trong hư không như có một sợi dây vô hình cột chặt tim mình, cô càng rơi xuống, sợi dây đó càng kéo chặt, siết con tim chảy máu đầm đìa.

Cô không hề thấy ánh sáng, cũng không biết khi nào sẽ dừng lại.

Bỗng...

Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

- Nhạc Yên Nhi...

Là Dạ Đình Sâm!

Cô hoảng hốt quơ tay, giãy giụa muốn tỉnh lại. Nhưng mí mắt lại như bị gắn chì, làm cách nào cũng không mở ra được.

- Dạ Đình Sâm, anh đang ở đâu? Anh sao rồi?

Cô nhớ lúc Dạ Đình Sâm bị mang đi, bác sĩ nói rõ là hắn vẫn còn thở.

Nhưng... cô cũng thấy máu, cả một vũng máu trên mặt đất. Đó là máu từ ngực hắn chảy tràn ra, thấm đỏ quần áo, đỏ cả sàn nhà.

Giờ hắn sao rồi?

- Yên Nhi, sau khi anh rời đi, em nhớ chăm sóc cho Vãn Vãn thật tốt, cũng phải sống thật tốt nhé?

- Anh có ý gì? Anh không muốn sống cùng em và Vãn Vãn nữa sao? Dạ Đình Sâm, anh ở đâu? Anh ra đây đi được không..

Nước mắt lăn dài trên má, nhưng dù cô có gào khóc thê thảm thế nào thì Dạ Đình Sâm vẫn không xuất hiện. Giọng hắn luôn vang vọng bên tai, nhưng cô làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của hắn.

Xung quanh chỉ toàn là bóng tối...

Cô không phân biệt được đông tây nam bắc, cũng không tìm được người đàn ông mình yêu.

Bỗng cô thấy cực kỳ sợ hãi.

- Đừng khóc, sau này có muốn khóc thì cũng phải chờ đến khi tìm được ai đó giúp em lau nước mắt rồi hãy khóc. Anh không muốn thấy em khóc thêm nữa, nước mắt của em chính là tội lỗi của anh. Anh muốn thấy em cười, thấy em vô tư làm nũng, thấy em nghịch ngợm quậy phá. Sau này chồng em không thể yêu chiều em nữa thế nên em phải ngoan ngoãn hơn một chút. Anh cho phép em đi bước nữa nhưng không cho phép em quên anh, đã nhớ chưa?

- Anh nói linh tinh gì thế! Em không đi bước nữa, chồng em chỉ có một, đó chính là Dạ Đình Sâm anh thôi!

Cô hét đến khàn cả giọng.

- Nhưng anh không thể ở bên em nữa... Yên Nhi, anh thật sự không muốn phải xa em...

Tiếng của hắn càng ngày càng mơ hồ, cảm giác càng ngày càng xa, cuối cùng cô không nghe thấy gì nữa.

- Không...

Dù cô có cầu xin thế nào cũng không ngăn cản được.

Đúng lúc này, cô cảm giác được có một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình.

Là Dạ Đình Sâm sao?

Cô vội vàng nắm lấy bàn tay ấy, sau đó yếu ớt van nài:

- Đừng bỏ em lại...

- Bà Dạ, cô tỉnh rồi!

Nhạc Yên Nhi vẫn còn mơ màng, khóe mắt đã ướt đẫm tự lúc nào, trên hàng mi ướt nhòe còn vương nước mắt.

Trước mắt là một bác sĩ trung niên đang giơ tay kiểm tra thân nhiệt giúp cô. Thấy cảm xúc của cô không ổn định, lại còn sốt nhẹ nên mới tới kiểm tra thử.

Nhạc Yên Nhi bật dậy nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh, cô vội vàng buông tay bác sĩ ra rồi hỏi:

- Dạ Đình Sâm đâu? Chồng tôi đâu rồi?

- Giờ chồng cô vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nên đang nằm trong phòng ICU để theo dõi, người nhà không thể vào thăm đâu.

Ngừng một lát bác sĩ lại nói tiếp:

- Cô đang bị sốt cao, vết thương cũng có dấu hiệu nhiễm trùng nên cần điều trị ngay...

Bác sĩ còn chưa nói xong, Nhạc Yên Nhi đã vội vã cắt ngang.

- Giờ anh ấy đang ở đâu?

- Cô muốn làm gì? Với tình trạng hiện tại cô không xuống giường được đâu... bà Dạ, cô đi đâu thế?

Nhạc Yên Nhi không kịp nghe hết câu đã vội vàng lao ra ngoài.

Bệnh viện nhiều người như thế, chắc chắn sẽ có người biết Dạ Đình Sâm đang ở đâu.

Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi.

Giấc mơ vừa rồi đáng sợ quá. Là hắn báo mộng cho cô, để cô biết hắn phải đi rồi sao?

Hắn muốn bỏ mẹ con cô lại, rồi đi trước như thế sao?

Cô không đồng ý!

Nếu cô còn sống, vậy thì Dạ Đình Sâm không được phép chết!

Cuối cùng cô cũng tìm được phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài cửa có vệ sĩ đang trông giữ, Adler cũng đang ngồi chờ ngoài hành lang.

Cô lao tới, gấp gáp đặt câu hỏi:

- Dạ Đình Sâm sao rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom