• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi đưa Vãn Vãn ra thăm mẹ mình. Đó là một ngôi mộ lâu năm nằm trong góc khuất.

Trước một có một bó bách hợp, cô không biết có phải ba mình đã tới không. Bây giờ cô không phải Nhạc Yên Nhi, không còn quan hệ gì với nhà họ Cố nữa.

Mẹ, con về rồi.

Cô nhủ thầm trong lòng. Cô nói về chuyện xảy ra trong năm năm nay, cũng nói với mẹ rằng cô đã quyết định quên đi tất cả, chấm dứt mọi ân oán đời trước, từ nay về sau sẽ chẳng còn ai oán hận ai.

Nếu mẹ còn sống, biết cô đã bỏ qua thù hận, hẳn sẽ rất vui mừng.

Vì trước đây, mẹ cô đã từng dặn dò rằng đừng bao giờ hận ai cả, con đường này là do bà tự chọn, dù kết quả ra sao, bà sẽ tự mình gánh chịu.

Sau nhiều năm như vậy, Nhạc Yên Nhi đã có thể bỏ qua tất cả.

Thăm mộ ông và mẹ xong, họ tới Anh quốc bằng máy bay riêng. Máy bay hạ cánh lúc hai giờ, chẳng ngờ họ gặp người quen ở phi trường, là Dạ Vị Ương.

Thấy họ đi ra, cô lập tức tới đón.

- Anh hai! Tự dưng anh lại vứt bỏ quyền thừa kế... Ơ... chị dâu? Chuyện gì thế này?

Dạ Vị Ương luôn cho rằng Nhạc Yên Nhi đã chết nên khi thấy cô đứng bên cạnh hắn thì rất giật mình.

Mình không hoa mắt chứ?

Bên cạnh anh mình là một người giống hệt Nhạc Yên Nhi, thậm chí cô gái kia còn dắt một đứa bé trai!

Nhạc Vãn Vãn đội mũ lưỡi trai nên Dạ Vị Ương không thấy khuôn mặt nó.

- Này...

Dạ Vị Ương nghẹn họng, vô cùng sửng sốt.

- Xin chào cô Dạ, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là nhiếp ảnh gia, tên Night, tên tiếng Trung là Sở Yên.

Nhạc Yên Nhi vươn tay rồi nhấn mạnh tên mình.

Dạ Vị Ương tròn mắt rồi lập tức kéo Dạ Đình Sâm sang một bên, lo lắng hỏi:

- Anh, em biết mấy năm nay anh luôn nhớ chị dâu, thường xuất hiện ảo giác. Nhưng mà anh không thể tìm người thay thế được, dù cô gái này rất giống chị dâu nhưng vẫn không phải là chị ấy! Nhiếp ảnh gia Night, cái tên này em nghe rồi, nổi tiếng lắm, cũng có vài lần triển lãm ở châu Âu, em còn xem rồi đấy. Anh tìm người thay thế mà nổi tiếng quá rồi! Khiêm tốn được không? Mà này, bé trai kia là ai?

- Con cô ấy.

Dạ Vị Ương nhìn Dạ Đình Sâm như nhìn một tên điên, tròng mắt cô sắp lồi cả ra:

- Anh nói gì cơ? Con cô ấy? Ôi trời ơi!

Cô cảm thấy hẳn là mình chưa tỉnh ngủ, lại thêm việc bị tra tấn bởi mấy lão già ở tập đoàn nên bị ảo giác.

Chứ không thì sao anh mình lại tìm người thay thế, lại còn có cả con!

Cô tự véo mình một cái, đau đến trợn cả mắt, cô đành phải thừa nhận tất cả là sự thật.

- Anh, anh đừng nghĩ quẩn, việc này anh làm thế là không được, sao anh lại phản bội chị dâu? Chị dâu vì sinh con cho anh mà qua đời, mới có mấy năm thôi mà anh đã tìm niềm vui mới, lại còn giống chị dâu nữa. Anh bảo làm sao chị dâu trên thiên đường có thể chịu được?

- Giống lắm à?

- Đâu chỉ có giống, giống như đúc luôn!

Dạ Vị Ương trợn ngược mắt.

Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại bình thản nói tiếp:

- Cho nên cô ấy chính là chị dâu em, Nhạc Yên Nhi.

- ?!

Dạ Vị Ương ngẩn ra:

- Chị dâu... chết rồi mà? Sao lại thế? Lừa đảo... Xác chết vùng dậy? Hay anh mời đạo sĩ để hoàn hồn...

Cô lại nhìn Nhạc Yên Nhi, ánh mắt e ngại như thấy quỷ.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì bật cười.

- Dạ Đình Sâm, anh đừng dọa Vị Ương nữa. Chị chưa chết, vẫn khỏe re đây, năm đó chị chỉ bỏ đi thôi. Norman giải quyết cho chị những việc tiếp theo, dùng thi thể khác để đánh lừa mọi người. Bây giờ chị đã trở về. Vãn Vãn, chào cô đi.

Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn bị kéo ra, khuôn mặt rất lạnh lùng.

Trên đường tới Anh quốc, cha mẹ cứ khoe ân ái suốt, con bé thực sự đã thành đứa trẻ không được yêu thương.

Sao bảo có ba sẽ có gấp đôi yêu thương cơ mà? Sao mình không được thêm mà còn bị bớt?

Vì đoán trước được tình hình như vậy nên nó không muốn tới Anh làm gì, nhưng Nhạc Yên Nhi không đồng ý, cô xin phép cho nó nghỉ một tuần để đi nhận họ hàng.

Con bé bất đắc dĩ bước lên, ngửa mặt nói:

- Cháu chào cô, cháu là Nhạc Vãn Vãn, năm nay năm tuổi. Cháu là con gái nhưng ăn mặc trung tính thôi.

- Con gái... Chị dâu sinh con gái thật. Vậy thì mọi chuyện là thật à? Mình được làm cô rồi?

Nhạc Vãn Vãn là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Dạ. Dạ Vị Ương trước giờ luôn là người nhỏ nhất, bây giờ thấy một đứa bé gọi mình là cô thì thấy rất kỳ lạ.

Hình như rất hạnh phúc!

- Trời ơi, bây giờ em vẫn choáng váng đây, chúng ta lên xe rồi từ từ nói. Vãn Vãn, để cô bế nào. Trời ạ, cháu giống hệt ba mẹ ấy, xinh thế này mặc đồ con trai làm gì? Lát nữa cô đưa cháu đi mua váy nhé?

- Váy?

Sắc mặt Nhạc Vãn Vãn thay đổi ngay lập tức, giống như nó vừa nghe thấy thứ đáng sợ nhất trên thế giới.

- Không cần...

Lời còn chưa hết, nó đã bị Dạ Vị Ương bế lên.

Dạ Vị Ương sung sướng đến phát rồ, cô gọi mọi người lên xe. Trên đường đi, Nhạc Yên Nhi tóm tắt mọi chuyện cho Dạ Vị Ương khiến cô thổn thức không thôi.

Dạ Vị Ương đưa bọn họ về nhà họ Dạ, cô muốn đưa Vãn Vãn đi mua quần áo nhưng đây là lần đầu cháu gái gặp bà nội nên cô đành phải hậm hực bỏ qua. Thế nhưng Dạ Vị Ương cũng không nỡ rời đi, cô kiên trì chờ họ nói chuyện xong để đưa Vãn Vãn đi.

Họ đặt hành lý xuống, chuẩn bị một lát rồi tới chỗ phu nhân Minh Tú. Chẳng ngờ chưa xuất phát thì bà đã nghe được tin nên lập tức tới.

- Mẹ, mẹ đến rồi.

Dạ Đình Sâm nhìn phó chủ tịch, hắn khẽ bĩu môi, chần chừ rồi mới nói một câu.

Nhạc Yên Nhi vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cô sững sờ khi nghe câu nói này.

Dạ Vị Ương đang chơi với Vãn Vãn cũng run lên, cô kinh ngạc nhìn sang.

Phu nhân Minh Tú lại càng ngạc nhiên hơn, đôi mắt đẹp của bà trở nên dịu dàng, sau đó là nước mắt chảy xuống, bà không biết nói gì cả, chỉ có thể gật đầu.

- Ừ.

Nhạc Yên Nhi bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, sau khi do dự, cô cũng nói:

- Mẹ, đừng đứng ngoài cửa, mau vào đi. Vãn Vãn, qua chào bà nội nào.

Nhạc Vãn Vãn đang vội vàng tìm cách thoát khỏi người cô quá nhiệt tình thì nghe thấy Nhạc Yên Nhi gọi, nó lập tức nhảy xuống ghế, chạy ra cửa, nói:

- Con chào bà nội, con là Nhạc Vãn Vãn.

- Bà nội...

Phu nhân Minh Tú nghe thấy xưng hô này thì giọng nói cũng trở nên run rẩy. Bà vui đến phát khóc.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 693

Tay hắn cầm một cái khăn lông, trên tủ đầu giường có để một chậu nước ấm.

Vừa nãy hắn đi ra ngoài là để lấy khăn.

Hắn nhúng khăn vào nước nóng, vắt cho khô rồi tự lau sơ tay mình trước sau đó mới giúp cô lau người. Trên người cô có rất nhiều vết bầm, là do lúc trước bị Cố Tâm Nguyệt đánh đập tàn nhẫn gây ra. Nhất là ở phần bụng, nguyên cả một khoảng bầm tím rất lớn, nhìn mà rợn người.

Sau khi phẫu thuật, vết thương vẫn chưa khép lại nên không thể chạm vào nước, chỉ có thể cẩn thận lau sơ.

Động tác của hắn vừa cẩn thận tỉ mỉ, lại dịu dàng như nước... giống như đang lau chùi một món bảo vật quý giá.

Cô chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt.

- Yên Nhi, em đã hôn mê ba ngày rồi, khi nào em mới tỉnh lại? Anh rất sợ, sợ em ngủ rồi sẽ không dậy được nữa.

Ba ngày...

Cô cảm giác mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra thế mà đã qua ba ngày rồi?

Hoang mang đến tột độ, cô không biết trạng thái này có thể duy trì bao lâu. Chỉ sợ lần sau lúc mình xuất hiện đã là mười năm hay hai mươi năm sau rồi!

Cô phải nghĩ cách để trở về!

Nhưng Nhạc Yên Nhi đã thử đủ mọi biện pháp mà vẫn không thể về được. Lúc cô nghe thấy Dạ Đình Sâm gọi điện thoại an ủi Vãn Vãn bảo con gái đừng lo lắng, nước mắt cứ thi nhau rơi mãi không ngừng.

Cô rất nghi ngờ phải chăng mình đã chết thật rồi, người nằm ở kia chỉ là một cái xác không có linh hồn mà thôi, cô cũng không thể trở về thân thể mình được nữa, chỉ có thể tồn tại hư ảo mãi thế này.

Mỗi ngày đều được nhìn ngắm Dạ Đình Sâm nhưng lại chỉ có thể yên lặng làm một người đứng xem, không thể chạm vào hắn.

Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi giống như rơi vào bóng tối vô tận.

Mỗi lần cô có lại ý thức hầu như đều đang ở trong phòng bệnh, tóm lại là sẽ không ra khỏi bệnh viện.

Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, tính đến nay cô đã hôn mê một tháng rồi.

Băng gạc trên người đã được tháo ra, có thể thấy vết thương đáng sợ kia đã bắt đầu kéo da non.

Trên mặt cô...

Có một vết sẹo thật dài, trông cứ như có mấy con thân mềm đang bò trên đó.

Nhạc Yên Nhi vừa nhìn thấy đã sợ hết cả hồn.

Dường như cô trúng phải câu thần chú nào đó, chỉ có thể dừng lại ở lúc này.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Dạ Đình Sâm lại đến giúp cô lau người vào sáng sớm. Nhưng từ ngoài cửa bỗng truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Adler.

- Thưa ngài, ông Mike dẫn người tới đây, giờ đã bao vây toàn bộ tầng VIP rồi.

Nghe thế Nhạc Yên Nhi cũng bị giật mình, theo bản năng nhìn về phía Dạ Đình Sâm.

Chỉ thấy hắn bình tĩnh ừ hữ một tiếng, sau đó vẫn tiếp tục lau kỹ từng ngón tay cho cô, lau xong hắn lại cẩn thận đặt tay cô vào trong chăn rồi dịu dàng nói:

- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng đối đáp của Adler và Mike.

- Ngài Mike, chủ tịch đang ở cùng phu nhân, không có lệnh của chủ tịch, bất cứ ai cũng không được vào trong.

Adler thông báo một cách cung kính, thái độ rất đúng mực.

Suy cho cùng anh cũng là người của Dạ Đình Sâm, mặc dù làm cho tập đoàn nhưng lại chỉ nghe theo lệnh của một mình chủ tịch.

Mike híp đôi mắt đục ngầu, trong con ngươi lóe lên tia sáng, ông ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh.

Nhưng ông ta chưa lên tiếng, Louis đã nóng nảy mở miệng mắng.

- Nhóc con chán sống rồi đúng không? Không nhìn xem mình là ai mà cũng dám cản đường chúng tôi? Muốn chết hả?

- Không dám.

Adler chỉ đáp lại hai chữ.

Louis đang muốn đẩy anh ta ra rồi xông vào nhưng lại bị Mike ngăn cản.

- Nếu chủ tịch có chuyện riêng phải xử lý vậy chúng ta cứ chờ một chút, vài người ở lại đây chờ chủ tịch đi.

Nói xong, ông ta xoay người đi tới phòng làm việc của bác sĩ mới bị trưng dụng.

Mà lúc này ở trong phòng bệnh, Dạ Đình Sâm yêu thương nhìn cô gái đang nằm trên giường, sau đó hắn nói:

- Chờ anh nhé, lát nữa anh lại tới thăm em.

Nói xong, hắn quyến luyến thu hồi tầm mắt rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Nhạc Yên Nhi lo lắng đến đứng ngồi không yên, bỗng dưng cô phát hiện thân thể trên giường lại có động tĩnh.

Hình như là sắp mở mắt ra!

Cô không nén nổi kích động, cũng quên mất chuyện Dạ Đình Sâm không nghe được tiếng mình, vội vàng mở miệng gọi tên hắn.

Tất nhiên lần này vẫn không có gì bất ngờ xảy ra.

Hắn vẫn không nghe thấy.

Nhưng Nhạc Yên Nhi phát hiện hai người mang Dạ Đình Sâm rời đi thậm chí có cả súng!

Mike khí thế hùng hổ, hơn nữa còn dám ngang nhiên đến bệnh viện tìm người thế này, rõ ràng đã tính toán đâu vào đấy hết rồi.

Dạ Đình Sâm đang gặp nguy hiểm!

Làm sao bây giờ?

Giờ phút này Nhạc Yên Nhi sốt ruột như kiến bò chảo nóng, cứ đi qua đi lại nhưng vẫn không nghĩ ra được cách gì.

Đột nhiên thấy thân thể đang nằm trên giường khẽ giật ngón tay, dường như thấy được ánh sáng hy vọng nên cô vội vàng nhào qua, lần này không xuyên qua mà bị ngăn ở bên mép giường.

Trên mặt cô lộ ra vẻ mừng rỡ, lập tức nói:

- Mau mau tỉnh lại đi, còn ngủ nữa thì Dạ Đình Sâm sẽ mất mạng đó!

Thế nhưng...

Người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ hẹp vốn là nơi làm việc của bác sĩ đang có sáu người tụ tập. Mike và Louis mang theo hai tên tay sai, còn Dạ Đình Sâm thì chỉ có một mình Adler.

Hơn nữa ở cửa thang máy và lối thoát hiểm đều có người canh giữ, cho dù hắn có muốn tìm người ứng cứu cũng rất khó.

Bọn họ bị lục soát khắp người, toàn bộ súng ống và vật phẩm nguy hiểm đều bị tịch thu, hai tên tay sai kia dẫn Adler rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người.

Dạ Đình Sâm ngồi đối diện với Mike, cách nhau một cái bàn làm việc. Vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, không hề có chút hoảng loạn.

Trong con ngươi đen của hắn toát ra ý lạnh kinh người, môi mỏng mím lại, trông cực kỳ tàn nhẫn.

Mùi thuốc súng tràn ngập khắp phòng.

Louis tính tình nóng nảy là người mở miệng đầu tiên. Ông ta tức giận vỗ bàn rồi hét lên:

- Nhãi con, cánh cậu cứng rồi nên chán sống phải không? Còn dám làm suy yếu quyền lực của hội đồng quản trị! Nếu không nhờ mấy lão già này thì sao LN có được thành tựu lớn như ngày hôm nay chứ?

- Louis, phải lịch sự với chủ tịch một chút, chú ý thái độ nào.

Mike lên tiếng nhắc nhở.

Louis rất nghe lời Mike, lập tức ngừng lại, chỉ tức giận hừ mũi hai tiếng sau đó thì im miệng.

Mike nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cười nói:

- Dạ Đình Sâm, tôi thấy cậu hồ đồ rồi. Mặc dù cậu là chủ tịch của LN nhưng tập đoàn cũng không phải của riêng nhà họ Dạ. LN có được thành tựu huy hoàng như ngày hôm nay là nhờ tôi và ông nội cậu cùng nhau cố gắng vun đắp, nên mới có chỗ cho cậu ngồi đó mà hưởng, vậy mà cậu còn muốn qua cầu rút ván quay lại trả đũa, làm thế... không ổn đâu cậu nhóc.

Ông ta cười, nụ cười âm trầm đáng sợ.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì thản nhiên hỏi:

- Nếu LN là của chung thì tại sao năm đó lại chọn cha tôi gánh tội thay mà không phải là người của gia tộc các ông?

Lời này vừa nói ra, trong lòng ai cũng rõ.

Mấy năm nay, hội đồng quản trị chiếm quyền lực quá lớn, đã vượt qua cả chủ tịch, đâu ai ngu đến mức sẽ hy sinh người của mình.

Cho nên phe yếu nhất đương nhiên phải trở thành vật hy sinh thôi.

Mike nghe vậy thì chỉ cười nhạt.

- Xem ra chủ tịch vẫn không đổi ý phải không?

- Ông không ngăn được tôi đâu.

- Vậy sao? Thế cũng phải xem cậu còn mạng để ra khỏi đây không đã!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom