Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Mấy trận sau này vô cùng dễ dàng đối với họ, giành giải nhất liên tục.

Sau khi kết thúc, trên cổ Vãn Vãn đeo đầy huy chương, sáng lấp lánh, đi thôi cũng thấy nặng cổ.

Bởi vì cô bạn nhỏ Đing Đang rất muốn có huy chương, nhưng trận đầu tiên cô bé ra sức chạy đến chỗ ba mình xong thì giằng lấy thỏi chocolate ăn ngon lành, quên mất cả thi đấu.

Tiếp theo... Mãi ăn nên không làm gì cả.

Cô bé còn không biết cảm giác được đeo huy chương nó ra làm sao nữa!

Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt đáng thương của cô bé làm cho mềm lòng, thầm nghĩ dẫu sao Vãn Vãn cũng có nhiều huy chương như thế, lại thêm con bé ra chiều ghét bỏ vì nghĩ trường học keo kiệt, chỉ tặng loại rởm sơn màu vàng có 10 đồng một chiếc.

- Vãn Vãn, cho Đing Đang một cái huy chương có được không con?

- Cho đi ạ, dù sao con cũng không thèm.

Cô bé tháo một chiếc ra đưa qua.

Nhạc Yên Nhi nhét vào trong tay Đing Đang, cô bé nhìn mà hai mắt sáng rực lên, dè dặt vuốt ve vài cái rồi đeo lên cổ. Sau đó luôn miệng nói cảm ơn, nói xong thì cứ nhìn chằm chằm mớ huy chương trên cổ Nhạc Vãn Vãn rồi tiếp:

- Cái huy chương này nặng thế, Vãn Vãn đeo nhiều như thế chắc vất vả lắm nhỉ?

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì bật cười, thầm nghĩ cô bé Đing Đang này đúng là đáng yêu, nói chuyện ngây thơ ngơ ngác, lại không kiêng ăn, cái gì cũng nhét vào mồm được nên trông mũm mĩm đáng yêu, tay núc ních sờ thích hết cỡ.

Trông có vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng thật sự rất thông mình, nói chuyện rất dễ thương.

- Nhạc Vãn Vãn, con có muốn cho Đing Đang thêm không?

- Cầm lấy đi này!

Nhạc Vãn Vãn lại tháo một cái ra đưa cho Đing Đang, nhưng Đing Đang vẫn chưa chịu thôi.

- Hình như Vãn Vãn không thích huy chương, đeo vất vả như thế khiến Đing Đang xót lắm.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì lại phì cười.

Cô bé mũm mĩm này sao lại đáng yêu thế cơ chứ?

Cô đang định hỏi ý của bạn nhỏ Vãn Vãn tiếp, vì biết rõ con gái mình không thích mớ huy chương này, nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì Dạ Đình Sâm đứng bên cạnh đã tháo hết huy chương trên cổ Vãn Vãn đưa qua:

- Ban nãy Vãn Vãn nói là cho hết đấy.

- Thật ư? Vãn Vãn ngoan thế!

Nhạc Yên Nhi vui vẻ nói, sau đó đeo hết lên cổ của Đing Đang.

Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn hết nói nổi:

- Con bảo thế bao giờ?

- Mẹ con mấy khi được vui như thế.

Dạ Đình Sâm cũng không quay đầu lại, tầm mắt dán chặt trên người Nhạc Yên Nhi, thấy cô mỉm cười thì trong lòng cũng ấm áp hẳn.

- ... Nhưng đó là huy chương của con mà!

Vãn Vãn ôm ngực ra chiều bực bội.

- Thế con muốn đền thế nào?

Hắn liếc cô bé rồi hỏi.

- Đền á?

Cô bé đảo mắt, ban nãy thi đấu liên tục nên mọi người đều thấy nóng bức đổ đầy mồ hôi, thi thoảng lại có người cầm kem đi ngang qua.

Cô bé cười nói:

- Đi mua kem cho con xem như đền bù đi.

Nhạc Yên Nhi thì đang nói chuyện với ba mẹ Đing Đang.

- Vãn Vãn nhà anh chị giỏi thật đấy, nghe Đing Đang bảo Vãn Vãn thông minh lắm, cái gì cũng biết. Mẹ Vãn Vãn này, chị đúng là có phước!

- Cảm ơn anh chị, cũng chỉ có Đing Đang mới chịu nổi tính của con bé.

- Đúng rồi, người hôm nay đến là anh nhà chị đúng không. Lúc trước hợp phụ huynh không thấy anh ấy, nghe Đing Đang nói lúc trước hai anh chị ly hôn, bây giờ mới làm hòa đúng không? Em thấy anh nhà chị tốt lắm đấy chứ, cứ nhìn chị luôn kìa, giống với cặp đôi yêu đương nồng nhiệt hơn vợ chồng lâu năm nhiều! Bé Vãn Vãn tính cách giống ba, mặt mày thì giống mẹ, thế này chẳng tốt à, sao lại đi ly hôn làm gì!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cô cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể gật đầu:

- Lúc trước có cãi nhau, nay cũng làm lành rồi ạ.

- Mẹ Vãn Vãn này, lúc trước em không rảnh nên không thường mang cơm cho bé, con bé toàn ăn của Vãn Vãn. Chị cũng chăm sóc nó nhiều, ngày nào cũng mang hoa quả với bánh quy cho con bé, Đing Đang nhà em ăn quen giờ còn chê em nấu không ngon. Em thấy hai đứa bé thân với nhau, sau này còn học cùng, nói không chừng có thể học chung vài năm nữa. Hôm nay chúng ta quen nhau cũng xem như có duyên. Cuối tuần anh chị có rảnh không? Sang nhà em cùng nhau ăn cơm nhé?

- Ơ? Thế không được tốt lắm, khách khí làm gì, em cũng có làm gì đâu, lâu lâu mang ít bánh trái thôi mà!

- Mẹ Vãn Vãn đừng có khách khí, cứ nghe mẹ Đing Đang đi! Mẹ Đing Đang bàn chuyện này mấy hôm rồi, chị mà không đến thì mẹ Đing Đang lại dỗi tôi, bảo tôi không biết quan tâm vợ con!

Cha của Đing Đang là một người đàn ông chừng 30 tuổi, trông có vẻ thành thật.

- Anh chỉ giỏi nói bừa!

Mẹ Đing Đang nguýt chồng, sau đó lại nhìn Nhạc Yên Nhi.

Trong lúc Nhạc Yên Nhi do dự không biết làm sao thì chợt có một túi đồ được đặt lên bàn, bên trong chứa đầy kem que đủ loại.

Người đàn ông cầm túi kem vô cùng bình tĩnh, chia cho mỗi người một que:

- Ăn thử đi, ngon lắm.

Vãn Vãn cầm một que đưa cho Đing Đang, khiến cô bé kia hận không thể lấy thân báo đáp.

- Sao anh mua nhiều thế?

Nhạc Yên Nhi giật mình hỏi.

- Trước kia chưa ăn bao giờ, khi nãy thấy cũng ngon nên mua đủ vị luôn, cái này ngon lắm, anh thử rồi, đặc biệt lấy cho em một que đấy.

Hắn nói rất bình tĩnh, đẩy kem đến trước mặt cô.

Mẹ Đing Đang giật mình hỏi:

- Ba Vãn Vãn... Anh chưa từng ăn kem que à?

Dạ Đình Sâm gật đầu.

Hắn gật đầu tỉnh rụi, dù sao thì thân phận của anh cũng rất cao quý, lại có bệnh dạ dày, nên không ăn mấy thứ này bao giờ.

Dù cho muốn ăn thì cũng là kem haagendazs, đã bao giờ ăn mấy thứ bình dân này đâu?

Nhạc Yên Nhi thấy vẻ mặt của hai vợ chồng nhà kia thì biết ngay là họ đã hiểu sai ý, nên vội đuổi Dạ Đình Sâm đi:

- Anh đi hỏi xem còn ai muốn ăn không, dạ dày của anh không tốt, ăn xong que này thì không được ăn nữa.

Dạ Đình Sâm không ngờ cô vẫn nhớ dạ dày của hắn không tốt, lại còn quan tâm hắn, trong lòng lập tức cảm động không thôi.

Giờ kem que có ngon hơn nữa thì hắn cũng sẽ không ăn thêm cây nào.

- Được rồi, em nói chuyện đi, lát nữa anh đến tìm em.

Dạ Đình Sâm cười khẽ, chói mù mắt không biết bao nhiêu người.

Tuy rằng hai người vẫn chưa xé rách bức màn trong suốt cuối cùng, nhưng đã có thể chung chạ hòa bình thế này cũng là nhờ công của Vãn Vãn.

Nhưng trên người bọn họ lại có phần không khí vô cùng thân quen, tình cảm ấm áp bình dị, cho dù là gặp dịp thì chơi nhưng nay cũng có động lòng thật sự.

Hắn xoay người rời đi, mẹ Đing Đang lập tức nói ngay:

- Mẹ Vãn Vãn này, có phải anh nhà chị bị... không... Em nói chuyện hơi khó nghe, chị đừng trách em, nhưng mà...

Cô ta chỉ vào đầu mình, ý hỏi có phải Dạ Đình Sâm bị gì hay không.

Nhạc Yên Nhi không khỏi dở khóc dở cười, bèn giải thích:

- Nhà anh ấy quản nghiêm, lại còn bị dạ dày, từ bé ít ăn đồ lạnh, khiến anh chị chê cười rồi. Bình thường cuối tuần em đều rảnh, chị cho em thời gian với địa điểm cụ thể đi.

- Giữa trưa thứ bảy được không, buổi tối chồng em làm đêm.

- Được, khi ấy em nhất định sẽ đến.

Hai người trao đổi số điện thoại, sau đó cô định đi tìm Dạ Đình Sâm, phát hiện mấy người trong lớp ai cũng cầm một que kem, ai cũng khen hắn đẹp trai, nhìn mặt mày đã biết thuộc hàng bất phàm, làm sếp lớn, khen cô có phúc các kiểu.

Ngay cả bà mẹ trẻ ăn nói khó nghe trong phòng thay đồ khi nãy cũng gục ngã trước diện mạo của Dạ Đình Sâm, khen tới tấp chẳng khác gì đang khoe chồng mình.
 
Advertisement
  • Chương 680

Lúc Dạ Đình Sâm chăm chú rất mê người. Ánh mặt trời chiếu trên người hắn khiến khí chất của hắn trở nên ấm áp hơn, rõ ràng đã ba mươi nhưng lại trông còn rất trẻ, thậm chí có thêm sự quyến rũ của người trưởng thành càng khiến người ta mê mẩn hơn.

Khuôn mặt thanh lãnh, khí chất lạnh lùng đều có thể làm người đối diện không thể rời mắt.

Bất giác Nhạc Yên Nhi nhìn đến ngẩn người.

Ăn trưa xong Dạ Đình Sâm hôn cô rồi đi làm, Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa nhìn theo bóng hắn rời đi, đến khi không còn thấy gì nữa vẫn chưa muốn vào nhà.

Nhạc Vãn Vãn đến trước mặt cô, con bé nói:

- Mẹ này, không thấy gì nữa rồi.

- Ừ.

Nhạc Yên Nhi đáp, sau đó thu hồi tầm mắt, rồi quay lại xoa tóc con gái:

- Có thích ba không?

- Mẹ thích là Vãn Vãn thích. Dù ba cũng không tốt với con lắm nhưng lại cực kỳ tốt với mẹ, thế nên vẫn đủ tư cách.

Nhạc Vãn Vãn nói chuyện rất kiêu ngạo.

- Về sau ở cùng ba không được cãi nhau, phải nhắc ba ăn nhiều cơm, không được để ba quá mệt, đến giờ là phải ăn phải ngủ, nhớ chưa?

- Mẹ… mấy việc đó không phải là của mẹ à? Hôm nay mẹ làm sao mà cứ bồn chồn thế? Có chuyện gì à?

Nhạc Vãn Vãn nhạy bén cảm nhận được sự bi thương của mẹ mình nên hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô.

Nhưng Nhạc Yên Nhi chỉ cười xoa đầu nó rồi nói:

- Không có gì, hôm nay mẹ phải ra ngoài có việc, để mẹ đưa con đến chỗ bà nội chơi, buổi tối… Nếu về sớm mẹ sẽ tới đón con, nếu không con nhờ bà đưa về nhé.

- Hôm nay mẹ có việc à? Sao con lại không biết?

Vãn Vãn nghiêm túc hỏi.

- Bên tạp chí đột nhiên gọi mẹ, thế nên chiều mẹ phải đi chụp một lát thôi. Con thay đồ ra ngoài đi, mẹ cũng đi thay quần áo đây.

Nhạc Yên Nhi đi thay quần áo ra ngoài, Nhạc Vãn Vãn nhận ra ngay việc cô không mang theo máy ảnh.

Đi chụp ảnh sao lại không mang theo máy ảnh?

Mẹ nó có chuyện gì thế?

Nó không nói gì, coi như không biết mà theo mẹ tới nhà bà nội sau đó chờ Nhạc Yên Nhi quay đi lập tức gọi ngay cho Dạ Đình Sâm.



Cả đường đi Nhạc Yên Nhi vẫn thấp thỏm không yên, cuối cùng xe dừng trước cửa nhà Capet, khí thế trang nghiêm cổ kính ùa vào mặt, hàng dài binh lính đứng canh trước cửa càng khiến cô thêm hoảng hốt.

Lính canh rõ ràng đã nhiều hơn trước, có vẻ là Norman đưa cả cấp dưới cùng huấn luyện trở về.

Cũng chỉ có gia tộc Capet mới có vinh dự này.

Cô báo tên xong rất nhanh đã được cho vào.

Vừa vào trong cô đã có cảm giác không khí không ổn, người làm đều cúi gằm mặt, không ai dám thở mạnh, cả căn phòng yên tĩnh đến cứng đờ.

Một người đàn ông ngồi trên ghế salon, đã lâu không thấy, có vẻ anh ta đen hơn trước, cả người tỏa ra khí thế như chim ưng săn mồi, nóng nảy vội vàng.

Arthur đứng trước mặt anh ta, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, nhìn chằm chằm Norman.

Dưới đất là mảnh vụn của tách trà, có vẻ vừa rồi Norman đã nổi giận.

Cô vừa vào là ánh mắt hai anh em đã tập trung hết lại đây.

Thấy cô, Norman cười trào phúng:

- Bà Dạ, tôi đối xử với cô không tốt sao? Cô xem cô đáp lại tôi thế nào?

Lời này khiến cô nghẹn lời.

Lúc trước Norman làm phước mới để mẹ con cô rời đi, anh ta không giết cô, thậm chí mấy năm qua nhà Capet đều hỗ trợ phía sau nếu không cô cũng không thể vừa chăm lo đầy đủ cho Vãn Vãn vừa phát triển sự nghiệp được.

Mọi thứ cô có bây giờ đều là Norman cho, thế nhưng… cô đã làm gì để trả ơn.

Trong lúc cô không biết đáp thế nào thì Arthur lại lên tiếng giải thích giúp cô.

- Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, đều tại tình báo của em sai lầm, cứ tưởng Dạ Đình Sâm đã đi khỏi thành phố A nên mới để mẹ con chị ấy trở lại đó. Không ngờ anh Sâm lại chưa đi, chuyện này không trách chị Nhạc được, là tại em.

- Đúng là em phải chịu trách nhiệm thật, hai người họ ở bên nhau đều là do em bao che cho!

Norman vỗ bộp lên bàn, tiếng động kia làm tất cả những người có mặt đều giật thót mình.

Anh ta đứng bật dậy, sau đó định bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, nhưng nửa đường bị Arthur chặn lại.

Chỉ là một Arthur mới mười ba tuổi đứng trước Norman vẫn rất nhỏ bé, anh ta đẩy một cái cậu đã ngã lăn ra.

Nhạc Yên Nhi muốn chạy đến đỡ cậu nhưng tay cô lại bị Norman kéo chặt.

Anh ta tức tối quát lên:

- Cô dám chơi tôi hả?

- Tôi không có ý đó, cũng không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này! Nhưng tôi biết là tôi nợ anh, hôm nay dù anh có giết tôi thì tôi cũng không nói một lời nào.

Cô nhẫn nhịn đau đớn trên cánh tay, lưng thẳng tắp, đôi mắt quật cường nhìn chằm chằm anh ta, không hề tỏ ra sợ hãi khí thế trên người Norman.

Đôi mắt ưng híp lại, anh ta lớn tiếng quát:

- Lấy súng cho tôi!

- Vâng thưa sếp!

Rất nhanh súng của anh ta đã được mang ra.

Đó là một thanh súng lục, loại P200, được chế tác tỉ mỉ như những chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, chất lượng càng không phải bàn, là súng của Norman nên những kẻ phạm pháp chết bởi nó đến giờ không biết đã có bao người.

Arthur thấy thế lập tức cau chặt mày, không nghĩ ngợi gì đã muốn tiến lên cản hộ Nhạc Yên Nhi.

- Dẫn cậu hai đi!

Norman lạnh lùng ra lệnh, những quân nhân trang bị đầy đủ không biết từ đâu xuất hiện, ùa lên vây quanh Arthur.

Cậu tức giận quát:

- Anh đang làm gì thế Norman, tôi mới là gia chủ! Giờ tôi ra lệnh cho anh dừng tay!

Anh ta híp mắt, không hề nhìn Arthur một cái, chỉ chậm rãi giơ tay lên, nòng súng chiếu thẳng vào vị trí trái tim của Nhạc Yên Nhi.

Sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Khi gia chủ đưa ra quyết sách sai lầm thì tôi có thể hỗ trợ, cậu đã làm sai thì giờ để tôi đến sửa đi.

Arthur không ngừng giãy giụa, nhưng sức cậu quá nhỏ nên cuối cùng vẫn bị dẫn đi.

- Chị Nhạc, chi đi mau đi!

Nhạc Yên Nhi nhìn cậu tỏ ý biết ơn, sau đó thân thể mong manh kia lại càng đứng vững hơn.

- Trước khi đến tôi cũng biết sẽ có chuyện gì rồi, theo tính tình sếp Norman trước giờ thì chắc tôi cũng không đi qua cánh cửa này được nữa.

- Cô đúng là rõ ràng đấy! Nhưng đã vi phạm lời hứa giữa chúng ta thì cô phải trả giá!

- Tôi đồng ý trả giá, nhưng mong anh đừng nhắm vào Dạ Đình Sâm! Giờ LN đã không thể gây nguy hại cho gia tộc Capet nữa rồi.

Cô nói như van xin anh ta.

- Không nguy hiểm sao?

Norman cười giễu, sau đó lạnh lùng hỏi lại:

- Cô có biết thời gian qua anh ta đang làm những gì không?

Cô nhìn anh ta vẻ hoang mang.

- Trong tập đoàn LN thì quyền hạn của hội đồng quản trị lớn hơn nhà họ Dạ, thậm chí có thể khống chế cả gia tộc, nhưng giờ anh ta khiến thế lực của hội đồng bị suy yếu, như thế nhà họ Dạ không còn bị ai chèn ép nữa, giờ đã đủ sức uy hiếp cả chính phủ, cô có biết chuyện này không? Các quan chức cấp cao đã mở hội nghị bí mật, họ đều sợ nhà họ Dạ có thể chống lại gia tộc Capet. Dạ Đình Sâm cải cách không chỉ là LN mà còn gây nguy hiểm cho chính phủ, còn làm ảnh hưởng đến cả gia tộc tôi, những điều này cô có biết hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom