• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đội của họ vượt lên dẫn đầu, cách đội thứ hai rất xa, ngay cả Nhạc Yên Nhi cũng phải kinh ngạc vì lần đầu tiên phối hợp của hai cha con lại hoàn mỹ như thế. Không cần nhìn dưới chân cũng có thể chạy băng băng.

Hơn nữa toàn bộ quá trình cả hai đều không nhìn nhau lấy một cái, vẻ mặt lại giống hệt nhau, mặt mày thản nhiên, vẻ mặt kiêu ngạo như thể nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Nếu nói hai người họ không phải cha con thì chắc cũng không ai tin!

Cả hai chạy đến trước mặt cô, Dạ Đình Sâm ngồi xổm xuống, cột dây lên chân cả hai, sau đó lại nói:

- Chạy theo khẩu lệnh của anh, không cần nhanh, ổn là được rồi.

- Ừ...

Nhạc Yên Nhi gật đầu, mặc hắn kéo tay mình, cảm xúc phức tạp, vừa như vui mừng, lại luống cuống, lo được lo mất.

Nếu... đây thật sự là một giấc mơ thì cứ vui vẻ một lần, để rồi sau này mỗi người một phương cũng được.

Nếu đã gặp lại nhau thì chi bằng biến nó thành cuộc gặp đẹp đẽ vậy!

Cô nhếch môi cười khẽ, sau đó bước theo nhịp chân, nghe giọng nói trầm thấp hô 1 2 1 2 của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Khả năng giữ nhịp của Nhạc Yên Nhi rất kém, mới chạy vài bước đã hơi hụt nhịp, giọng nói thản nhiên của Dạ Đình Sâm lại vang lên bên tai:

- Giẫm lên chân anh đi, anh kéo em.

Nói xong thì buông tay con gái ra, để mặc cô bé Vãn Vãn tự sinh tự diệt.

Cô đạp bàn chân bị cột lại lên chân anh, tư thế này hơi giống một động tác trong khiêu vũ, cô nhìn anh với vẻ nghi hoặc, không rõ anh định kéo mình kiểu gì.

Ngay khi cô đang lấy làm khó hiểu thì Dạ Đình Sâm đã ôm chắc lấy eo của cô, kéo cô dựa hẳn vào người minh, sau đó kéo cô chạy tiếp.

- Lâu rồi không ôm ai, nếu bị đau thì em nhớ nói nhé, anh sợ anh làm không tốt.

Giọng nói hờ hững của anh lại vang lên, mang theo chút lưu luyến đầy dịu dàng, lại dè dặt đến lạ.

Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:

- Không sao hết.

- Vậy là được rồi, xem ra bình thường hay luyện tập có hiệu quả không tồi. Tuy không quen, nhưng nếu là ôm em thì anh nghĩ chắc là sẽ ổn thôi. Dù sao... thì anh cũng chỉ từng ôm có một mình em.

Hắn nói với vẻ thản nhiên, nhưng lại như một sợi lông vũ phớt nhẹ qua tim, khiến cô cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Cô cố ý nhìn sang hướng khác, sau đó chợt hỏi:

- Sao chứ, lẽ nào anh từng ôm đàn ông à?

- Lúc Tinh Tinh mới chào đời thì có ôm nó vài lần.

Hắn nghiêm túc trả lời.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì thấy buồn cười.

Dạ Đình Sâm ôm trẻ con ư? Cảnh tượng này sẽ thế nào nhỉ?

Cả ba nhanh chóng chạy tới đích, các giáo viên nhanh chóng phát thẻ rồi nói về những cuộc thi sắp tới, khi đó cả nhà ba người cùng thi luôn, không cần phải chạy tiếp sức nữa.

Dạ Đình Sâm cầm thẻ rồi nói:

- Có muốn giành hạng nhất không?

- Có được không?

Nhạc Yên Nhi nghi hoặc nhìn anh.

Cô vốn chẳng ôm hy vọng gì, nhưng nay có Dạ Đình Sâm nên cảm thấy vô cùng yên lòng. Hơn nữa con gái lại hợp rơ với ba như thế, có khi lại giành được hạng nhất thật ấy chứ.

- Chỉ cần em muốn thì có thể giành được.

Hắn nói chắc nịch, chỉ cần Nhạc Yên Nhi gật đầu nói muốn thì cái gì anh cũng có thể cho cô.

Nhạc Vãn Vãn thấy hai người như thế thì lập tức bùng nổ.

Hạng nhất không phải là do con bé quyết định muốn hay không ư, con bé mới là nhân vật chính trong hội thao mà, con bé là kết tinh tình yêu của họ, giờ gạt nó qua một bên như thế mà coi được ư?

Bây giờ bạn nhỏ Vãn Vãn khóc không ra nước mắt, tựa như lời uy hiếp của mình ban nãy bị coi không ra gì, chẳng có chút uy hiếp nào.

Họ đi vào khu chờ, sau đó lại bắt đầu trận đấu mới, quả nhiên đúng như lời Dạ Đình Sâm nói, họ dễ dàng giành được hạng nhất.

Tiếp theo là phần thi quay lưng ném bóng, hai cha con phối hợp với nhau, Nhạc Yên Nhi thì đứng bên cạnh rổ, phụ trách đưa bóng.

Khi tất cả gia đình khác đều nhao nhao cười nói la ó, ba và các bé luống cuống tay chân thì chỉ có hai cha con nhà này là đanh mặt lạnh tanh cầm bóng ném vèo vèo, chỉ trong ba phút ngắn ngủi đã ném được hơn mấy chục quả.

Giáo viên đi đến trước mặt Nhạc Yên Nhi, nói với vẻ là lạ:

- Có phải là Vãn Vãn không được thân với ba của bé không ạ...

Xem họ hợp tác tốt như thế, lý ra tình cảm phải khắng khít lắm mới đúng, sao mà hai cha con đều lạnh tanh thế kia...

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì lấy làm xấu hổ vô cùng.

Cô phải giải thích thế nào đây về cái thói không hay nói cười của Dạ Đình Sâm đây?

Cả tính cách cao lãnh của Vãn Vãn nữa?

Cô bèn cười khổ:

- Cả hai cha con đều khá hướng nội, trong nhà chỉ có mỗi mình tôi là hướng ngoại thôi.

- Nhưng... Mọi người đều nhìn nhà chị cả đấy, nhà chị thắng chắc rồi, nhưng như thế thì kỳ lắm... Mc bên bọn em không biết giải thích về đội nhà chị thế nào cả. Mẹ Vãn Vãn này, chị nghĩ cách gì đi được không?

Nghĩ cách ư?

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nhìn hai cha con kia, đợi họ đi tới thì nói:

- Hai người có thể cười một cái với nhau được không? giáo viên còn tới đây nhắc kìa. Hai người không thấy tất cả đều đang nhìn chúng ta ư? Có thể đừng ra vẻ cao lãnh được không?

- Bản tính sẵn thế.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp.

Vãn Vãn thì tức giận nói:

- Bỏ 20 đồng thuê tới mà còn đòi con vừa cười vừa nói chuyện nữa á, mơ đi!

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ cốc đầu Vãn Vãn một cái:

- Con muốn mọi người đều biết đấy à? Phối hợp chút đi, cười cười nói nói gì đó, ra vẻ như khó khăn cũng được, để cho các bạn khác chút mặt mũi nữa chứ!

- Nhưng mấy trò này dễ thật mà!

Hai cha con trăm miệng một lời.

Nhạc Yên Nhi lập tức phát điên.

- Gỉa bộ một chút không được à? Nếu hai người còn như thế thì mẹ đi nhé.

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói.

Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn bĩu môi, muốn nói mình không làm được, nhưng chưa kịp hó hé đã bị Dạ Đình Sâm chặn họng.

Hắn thản nhiên nói:

- Được, cười thế này được không?

Hắn nhìn Nhạc Yên Nhi, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, vẻ lạnh lùng trên người như bị một cơn gió cuốn bay đi, ấm áp tựa nắng xuân, chói mù mắt người khác, những phụ huynh khác nhìn thấy đều phải cảm thán không thôi.

Nụ cười của hắn có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.

Nhạc Yên Nhi nhìn xong thì mím môi gật đầu.

Sau đó Dạ Đình Sâm lại kéo tay Vãn Vãn đi, ngay khi vừa quay lưng lại thì lạnh giọng:

- Nếu con không muốn cười thì ba có thể đánh cho con khóc cũng được.

...

Nhạc Vãn Vãn đần mặt ra, bị ép phải mỉm cười, cô bé cũng nhoẻn môi cho ra một nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng.

Giọng rít qua kẽ răng:

- Rốt cuộc con có phải con ruột của ba không? Không phải thật sự là hàng khuyến mãi tặng kèm khi mua đồ đấy chứ.

- Không thể nào có chuyện đó, bởi vì ba không mua đồ khuyến mãi.

Nhạc Vãn Vãn nghe thế thì lập tức câm nín.

Vậy nên cảnh tượng tiếp theo khá quái dị.

Hai cha con mỉm cười, một cười nhếch mép, một cười hở răng, vừa cười vừa đi.

Đẹp thì có đẹp, nhưng nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng thấy rợn gáy.

MC thấy thế thì không biết phải giới thiệu tiếp kiểu gì, cuối cùng lờ tịt gia đình này, đi tường thuật về gia đình thứ hai cho khỏe.
 
Advertisement
  • Chương 679

Ngày thứ hai Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi trải qua thế giới hai người, buổi sáng cùng ăn điểm tâm rồi ra ngoài đi dạo, sau đó chọn mua thức ăn về nhà nấu cơm.

Giờ trong nhà không có ai ngoài hai người bọn họ, có cảm giác như cặp vợ chồng son vậy.

Lúc Nhạc Yên Nhi đang giúp hắn rửa rau đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi:

- Sao chúng ta không chụp ảnh cưới nhỉ Dạ Đình Sâm?

Hắn nghe thế, động tác tay ngưng lại một lát xong mới chậm rãi nhìn sang:

- Ảnh cưới... Hình như anh quên rồi, kết hôn... còn cần thủ tục này à?

Nghe được đáp án của hắn thiếu chút nữa Nhạc Yên Nhi đã tức đến cao huyết áp luôn.

Hắn còn còn cô kết hôn có cần chụp ảnh cưới hay không nữa!

Câu trả lời chắc chắn là có nhé!

- Anh nghĩ sao?

Cô lườm hắn, gằn rõ từng chữ một.

- Thế dẫn cả Vãn Vãn đi nhé, chụp xong có phải sẽ treo trong phòng ngủ một tấm không?

- Đương nhiên rồi.

- Hay treo hết các phòng đi, thế có tính là khoe ân ái không nhỉ?

Hắn lại hỏi cô.

- ...

Cô nhìn hắn như không còn gì để nói nữa.

Vì thế mấy hôm sau đó Dạ Đình Sâm đều kéo mẹ con Vãn Vãn đi chụp ảnh, đã hẹn là ba người cùng đi chụp ảnh cưới nhưng thực tế gần như đều là ảnh chụp riêng của hai người họ.

Nhạc Vãn Vãn bất lực thở dài, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cha mẹ mình.

Ai cũng bảo cha nó là một người đàn ông không biết ăn nói, một tòa núi băng đích thực.

Nhưng vì sao để tìm lý do không cho nó chụp ảnh chung thôi mà cha nó có thể nói ra một đống lý do lòng vòng lèo vèo nghe nhức cả đầu.

- Vãn Vãn này, đây là ảnh dùng cho đăng ký kết hôn, con để ba mẹ chụp riêng trước đã nhé.

Được, nó đồng ý.

Đến lúc chụp ảnh gia đình, cô bé cũng cần có mặt thì cha nó lại lên tiếng.

- Vãn Vãn này, bộ đồ này của con trông không ổn lắm, con đi thay quần áo đi, để ba mẹ chụp trước nhé.

Đổi xong quần áo cha nó lại bảo.

- Mai sẽ đưa con đi chụp chung sau, giờ để ba mẹ chụp trước nhé.

Đến ngày hôm sau đi chụp ảnh cha nó lại nghĩ ra một đống lý do mới.

Đã bảo là người không biết ăn nói cơ mà?

Đã bảo là núi băng lạnh ngắt cơ mà?

Cái người dịu dàng nhỏ nhẹ với mẹ nó kia là ai? Cái người lúc nào cũng tươi cười ấm áp kia là ai? Cái người ghét bỏ con gái chỉ yêu vợ kia là ai, là ai?

Quan trọng là cả quý bà Nhạc Yên Nhi cũng bị xoay vòng vòng, còn luôn bị cha nó lừa dối rồi quay ra an ủi, hẹn lần sau đi chụp sẽ đưa nó theo nữa chứ. Vãn Vãn thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi.

Người phụ nữ nó nuôi nhiều năm cứ thế bị người ta bắt cóc mất!

Mà tin họ kết hôn rất nhanh được lan truyền khiến ai nghe cũng phải giật mình.

Có tin đồn chủ tịch LN là Dạ Đình Sâm từ sau khi mất vợ thì tính tính thay đổi ác liệt, thậm chí không xuất hiện trước mặt người khác nữa, thủ đoạn càng lúc càng hung bạo khiến cả tập đoàn đều phải sợ hãi.

Có người bảo hắn cả đời sẽ không cưới, chỉ yêu duy nhất người vợ đã mất, thế nên định trước một đời cô đơn rồi.

Có người bảo bệnh ghét phụ nữ của hắn càng nghiêm trọng hơn, một nữ thư ký không sợ chết động vào hắn sau đó trong tập đoàn không ai thấy cô ta đâu nữa, nghe đồn bị giải quyết rồi.

Có người bảo xu hướng tính dục của hắn thay đổi rồi, giờ đang yêu đương với nam thư ký của mình...

Lời đồn nhiều thế mà giờ mọi chuyện lại ngược hoàn toàn!

Chủ tịch Dạ đột ngột cưới vợ, đã thế còn cưới một người phụ nữ từng kết hôn, còn có một đứa con riêng nữa.

Thế còn chưa hết, không ngờ được là người kia trông giống hệt người vợ đã mất của hắn.

Chẳng lẽ là thế thân?

Nhưng chỉ cần nhìn mặt con của người kia là mọi người đều hiểu ngay, đứa bé chắc chắn là con ruột của Dạ Đình Sâm, khuôn mặt nó giống hệt hắn, hoàn toàn là bản sao của cha mẹ.

Nếu thế thì còn một vấn đề nữa, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?

Có người bảo năm đó Nhạc Yên Nhi vốn không chết, giờ cô đã trở về.

Lại có người đoán không biết có phải chị em sinh đôi không, từ năm năm trước họ đã bắt đầu ở bên nhau rồi.

Có rất nhiều giả thuyết, cái nào cũng khiến mọi người bàn tán không ngớt.

Bởi vì Dạ Đình Sâm trở nên giống người hơn, mấy hôm nay ai đến bàn việc làm ăn với hắn cũng đều phăm phăm đi vào phòng họp sau đó toát mồ hôi hột, mềm nhũn đi ra.

Vừa ra khỏi cửa đã bám dính lấy người đi cùng, lắp ba lắp bắp không nên lời.

- Sếp sao thế? Có phải chủ tịch Dạ đưa điều kiện cao quá không...

- Không không không...

Vị kia run rẩy lắc đầu:

- Vừa rồi chủ tịch Dạ... cười với tôi... Trời ơi, đáng sợ lắm... Mau! Mau đỡ tôi về! Chắc chắn có bẫy rồi!

Nhạc Yên Nhi nhìn tin tức đổ về như nước lũ mà không nhịn được cười, cô vẫn bình thản ở nhà sửa đồ hoặc ra ngoài dạo mát.

Nhưng lần nào cũng sẽ về trước Dạ Đình Sâm một lát, sau đó chờ hắn bước vào cửa, giúp hắn lấy dép lê, đón áo vest của hắn rồi treo lên giá.

Khi về nhà chuyện đầu tiên hắn làm là đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi mới ôm cô vào trong, hỏi cô hôm nay ở nhà làm những gì, có nhớ hắn không.

Cô gật đầu, cười bảo:

- Anh đoán xem.

- Anh đoán lúc anh nhớ em thì em cũng đang nghĩ tới anh phải không.

Hắn nói rất thản nhiên, khóe miệng luôn giương lên, sau đó lại hỏi cô muốn ăn món gì, rồi chuẩn bị cả sữa chua và hoa quả tráng miệng cho Vãn Vãn.

Rồi người đàn ông này sẽ mặc tạp dề vào bếp làm cơm.

Cô đứng tựa cửa nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp, không nhịn được mà nghĩ vẩn vơ. Nếu để đám người ngoài kia biết bộ dáng Dạ Đình Sâm lúc ở nhà trông thế này chắc họ sẽ rơi hết mắt ra ngoài mất thôi!

Vãn Vãn vừa ăn hoa quả vừa bước tới chỗ cô, nó bĩu môi hỏi:

- Bóng lưng ba cũng đẹp quá phải không mẹ?

- Đương nhiên, không biết là người đàn ông này do ai chọn sao, mắt mẹ con làm sao mà kém được chứ?

Vừa nói cô vừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn nhỏ Vãn Vãn.

- Bà Nhạc Yên Nhi này, bà đúng là càng ngày càng tự kỷ hơn nhỉ, nói thế mà không xấu hổ à? Không nhầm là ba mới là người tán mẹ đấy, lúc trước mẹ còn không muốn gả cho ba cơ mà! Bà Nhạc Yên Nhi, bà là nhân tố hạ thấp chỉ số nhan sắc và IQ tổng thể của gia đình ta đó bà có biết hay không?

- ...

Cô lườm con bé một cái sau đó đẩy khẽ nó:

- Nào vào đây, xem có giúp ba được gì không nào?

Sau đó hai mẹ con cùng vào bếp, còn chưa kịp hỏi thăm đã thấy Dạ Đình Sâm quay lại, rồi hắn ôm cả hai mẹ con đặt lên bàn.

Phòng bếp đã được làm lại, tủ bát trên kệ bếp bị dỡ bỏ, trước kia bàn chỉ đủ để mình Nhạc Yên Nhi ngồi nhưng giờ đã có chỗ cho cả hai mẹ con.

Nhạc Vãn Vãn chép miệng:

- Thảo nào mẹ bị ba làm cho mê mẩn, biết nấu cơm, còn ôm được người yêu bất cứ lúc nào, đúng là không chê được gì!

- Đừng có hy vọng gì, ba đã là người của mẹ con rồi.

Dạ Đình Sâm rửa sạch một chùm nho rồi đặt vào bát thủy tinh xong đưa cho họ.

Nhạc Vãn Vãn nghe thế lập tức trợn trừng mắt lên:

- Yên tâm đi, con sẽ tìm một người hoàn hảo hơn nhiều.

- Bé tí thế mà đã nghĩ toàn thứ gì rồi, ăn hoa quả của con đi nào!

Nhạc Yên Nhi cười bảo.

Nhạc Vãn Vãn mồm mép lanh lợi, không thua gì Dạ Đình Sâm nên hai cha con lời qua tiếng lại một hồi làm phòng bếp náo nhiệt hẳn lên.

Nhạc Yên Nhi cười nhìn theo bọn họ.

Ánh mặt trời qua khung cửa chiếu vào, trong ngày đông có vẻ vô cùng quý báu.

Ngày thế này... cũng vô cùng quý giá.

Cô muốn nhìn thật kỹ, sợ chính mình sau này không được nhìn thấy nữa.

Bởi vì... đợi Norman trở về chuyện này chắc chắn phải có một kết thúc rõ ràng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom