• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm nghe thế thì ngẩn ra.

Tất cả những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, hắn không thốt ra nổi một câu.

Hắn bị chính con gái của mình cảnh cáo sao?

Hắn hắng giọng, nói:

- Chú là bạn của mẹ cháu, tình cờ gặp được hai mẹ con ở thành phố A nên muốn đến thăm nhưng lại không tìm được cơ hội chào hỏi hai mẹ con….

- Bạn ư? Chắc chú không phải là cha ruột của cháu đấy chứ?

Cô bé nghiêng đầu, cả gương mặt được bao phủ với vẻ nghi hoặc.

- Con biết cả rồi à? Mẹ con nói với con à?

Dạ Đình Sâm vô cùng kinh ngạc.

Ở đây trẻ con đi đi lại lại nhiều, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Nhạc Vãn Vãn chỉ vào các thiết bị vui chơi giải trí ở một góc rồi lạnh lùng đi trước dẫn đường.

Dạ Đình Sâm nhìn thấy thế thì không nén nổi nụ cười bất đắc dĩ.

Mẹ của con bé còn chưa bao giờ huênh hoang thế này đâu, con bé này đúng là cao giá thật.

Nhạc Vãn Vãn ngồi trên xích đu, vừa lắc lư vừa nói:

- Bà Nhạc Yên Nhi rất ngốc, tưởng rằng thay tên đổi họ thì cháu không điều tra được à ? Năm đó chuyện của hai người gây xôn xao cả thành phố A, cháu chỉ cần tra mấy chuyện hot vài năm trước là biết cha mình là ai thôi. Khổ thân mẹ còn phí công giấu cháu bao nhiêu năm, cháu chỉ không muốn đả kích lòng tự tin của mẹ mà thôi.

- Vì thế, lần trước con đã biết chú là cha của con rồi sao?

Dạ Đình Sâm mỉm cười.

- Đúng thế, nhưng mommy chưa từng nhắc tới chú, cháu nghĩ chắc mẹ cũng không muốn gặp chú, thế nên sao cháu phải dính vào chú?

- Vậy tại sao bây giờ con lại nói với cha tất cả mọi chuyện?

Hắn tò mò nhìn Nhạc Vãn Vãn, cô bé còn nhỏ tuổi mà thông minh lanh lợi như thế, quả thật có vài phần bóng dáng của hắn năm xưa.

Nhạc Vãn Vãn nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cô bé nghiêm túc trả lời:

- Cháu đã xem tin tức năm đó, nếu như cháu đoán không nhầm thì chú đã từng làm tổn thương mommy, mẹ giả chết rời đi cũng là có nguyên do. Mấy năm nay mẹ chưa từng nhắc tới tên chú, vì thế cháu liền coi như không biết chuyện này. Nhưng bây giờ chú xuất hiện thường xuyên quá, cháu hy vọng chú từ đâu đến thì đi về đó, đừng làm phiền cuộc sống của mẹ con cháu.

- Ồ? Thêm một người chăm sóc cho con không tốt à?

Hắn hơi nhướng mày lên và hỏi.

- Cháu có thể tự chăm sóc cho mình, cũng có thể chăm sóc cho mommy, chú nói xem chú có tác dụng gì?

Cô bé ngước mắt lên, miệng nở nụ cười xấu xa, giống như một con hồ ly giảo hoạt vậy.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì híp mắt lại.

Lúc đầu vẫn luôn muốn có con gái là vì sợ con trai giành vợ với hắn.

Bây giờ thì tốt rồi, hắn có con gái đấy, nhưng vợ thì vẫn bị giành.

- Trong nhà con ai rửa bát nấu cơm, ai quét nhà giặt quần áo, ai trồng hoa nuôi cá?

Hắn nhướng mày cười hỏi.

Hai mắt Nhạc Vãn Vãn tối sầm xuống, cô bé nặng nề nói:

- Cháu…

- Vậy bây giờ, ba rửa bát nấu cơm, quét nhà giặt quần áo, trồng hoa nuôi cá, còn làm tài xế miễn phí, làm túi tiền di động cho con. Xin hỏi, con có muốn người cha này không?

- …

Nhạc Vãn Vãn nghe thế liền im lặng.

Thôi xong, cô bé còn nghĩ chỉ cần đối phó qua loa với người cha này là được, ai ngờ hắn lại là một nhân vật lợi hại, mưu sâu kế hiểm quá.

Cô bé ngước mắt lên đầy bối rối, nhìn thấy nụ cười như hồ ly trên mặt cha mình, trong lòng cô bé đột nhiên thấy không ổn.

Thế công của lão hồ ly này quá mạnh, hắn quyết cướp Nhạc Yên Nhi với cô bé đây mà.

Cô bé không hiểu, bà Nhạc Yên Nhi chẳng biết làm gì cả, lúc nấu cơm thì đốt cả phòng bếp, giặt quần áo thì không sạch, quét nhà thì như chưa quét.

Ngoài việc loay hoay với cái máy ảnh nát của mình ra thì chẳng làm được việc gì, có gì hay để cha cô bé cướp đâu?

Cô bé hắng giọng:

- Chú tưởng thế là mua chuộc được cháu rồi à?

- Có một người cha có tiền có thế có gì không tốt đâu, hơn nữa, cha của các bạn học khác có đẹp trai như ba không? Con đi cùng ba ra ngoài chẳng phải sẽ rất hãnh diện sao?

- …

Làm sao đây, câu nào của hắn cũng đâm trúng điểm yếu của cô bé.

Dạ Đình Sâm thấy trên mặt cô bé lộ ra vẻ do dự thì tiếp tục nói:

- Có một người mẹ xinh đẹp, một người cha anh tuấn, nếu như cùng tham gia hoạt động cha con ở trường học thì con nghĩ xem cảnh tượng đó sẽ thế nào?

- Ông Dạ Đình Sâm, chúng ta lập lời hứa đi.

Cô bé hắng giọng, nói.

Dạ Đình Sâm nghe thế, miệng nở nụ cười thắng lợi, sau đó hắn khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt đen láy ung dung nhìn cô bé.

- Lời hứa gì?

- Cháu thừa nhận chú là cha của cháu, nhưng những việc chú nói lúc nãy đều phải làm được!

- Xin lỗi nhé, ba không giao dịch với con mà với mẹ con cơ. Con có nhận ba hay không chẳng sao cả, chỉ cần mẹ con nhận ba là được rồi.

- …

Nhạc Vãn Vãn kinh hãi, cô bé đã nhượng bộ ở mức lớn nhất, miễn cưỡng nhận hắn làm cha rồi, nào ngờ hắn vẫn còn lên mặt!

Cô bé bị người ta chê à?

- Bắt đầu từ bây giờ, con phải giúp ba lấy lại trái tim của mẹ con, đồng thời lúc ba không có ở đây, con phải đề phòng những người đàn ông khác nhòm ngó mẹ con. Đợi ba vào ở nhà con thì tất cả những điều kiện nói trên ba đều sẽ làm hết.

Dạ Đình Sâm hờ hững nói, bày ra vẻ vô cùng chắc chắn.

- Được!

Nhạc Vãn Vãn cắn răng đồng ý.

Sau đó hình như bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, cô bé vội vàng vỗ lên đầu mình một cái, hét lên:

- Trời ơi, con còn vứt bạn mình ở trong nhà vệ sinh!

Cô bé vội vàng xông vào nhà vệ sinh, lúc này đã vào tiết rồi, nhà vệ sinh chỉ còn sót lại mỗi Đinh Đang, hiển nhiên cô nhóc không đem theo giấy, hơn nữa còn không biết chùi mông, thế nên hiện giờ đang gào khóc.

Tiếng khóc thảm thương vô cùng vang dội.

Buổi trưa, Nhạc Vãn Vãn mở hộp cơm của mình ra, cô bé hâm nóng lên, đang định ăn thì không ngờ người cha mới toanh của cô bé chỉ vỗ tay hai cái, lập tức có vô số vệ sĩ áo đen xông lên, trong tay mỗi người bê một món ăn, sắc hương vị đủ cả.

- Con có muốn ăn với ba không?

Hắn hỏi.

Nhạc Vãn Vãn nhìn hộp cơm của mình, bên trong là bữa trưa tình yêu của bà Nhạc Yên Nhi, nhưng tài nấu ăn của mẹ cô chỉ ở mức thường thường, miễn cưỡng nuốt được.

Lại nhìn bàn tiệc phong phú trước mặt, đều là mấy món cô bé thích ăn cả.

Canh cá chua, sườn xào chua ngọt, cà tím om…

Cô bé rất lý trí đặt cơm hộp xuống, sau đó đi ăn cơm với hắn.

Không sao, co được duỗi được mới là đại trượng phu, có lúc khí tiết chẳng có tác dụng gì cả.

Mà Dạ Đình Sâm thì lại ôm lấy hộp cơm của cô bé, hắn hỏi:

- Cơm này là mommy con nấu à?

- Vâng, hương vị chỉ bình thường thôi.

Hắn nếm thử một miếng, khóe miệng cong lên đầy hạnh phúc.

So với năm xưa thì ngon hơn nhiều rồi.

Mấy năm nay để cô phải tự mình nấu ăn, người làm chồng như hắn đúng là thất trách, về sau sẽ không như thế nữa.

Buổi tối, Nhạc Yên Nhi vừa về nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô bỗng cảm thấy bụng đói cồn cào, dù gì cô cũng bận rộn cả ngày trời rồi.

Cô cởi giày cao gót ra, vươn vai một cái, hét lên:

- Bạn Nhạc Vãn Vãn ơi, mommy về rồi đây!

Nhạc Vãn Vãn nghe thấy tiếng của cô liền mặc nguyên tạp dề, cầm theo chiếc nồi đi ra, cô bé nói:

- Mẹ về rồi à? Mau ngồi xuống ăn cơm thôi.

- Con yêu thật là ngoan, hôm nay biểu hiện ở trường thế nào?

- Siêu tốt!

Hai mẹ con ngồi vào bàn rồi bắt đầu ăn cơm, hai mắt Nhạc Vãn Vãn đảo quanh, cô bé hỏi:

- Mommy, mẹ đã từng nghĩ tới việc tìm cha dượng cho con chưa?

Nhạc Yên Nhi đang húp canh, nghe thấy câu hỏi của cô bé thì suýt chút nữa phun hết canh ra ngoài.

Cô kinh hãi nhìn Nhạc Vãn Vãn, ho khan một tiếng, cô đáp:

- Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này, không phải mẹ đã nói rồi à? Mommy sẽ không tìm cha dượng cho con đâu, như thế là thiếu tôn trọng với người cha đã mất của con!
Phần trước
 
Advertisement
  • Chương 673

Hôm nay bà thực sự vui, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi có thể gọi mình là mẹ, hơn nữa còn có đứa cháu gái đáng yêu gọi mình là bà nội.

Bà cho rằng cả đời này sẽ không thể bế cháu, ai ngờ ông trời yêu mến, cuối cùng bà cũng được như nguyện.

Bà ngồi xổm xuống, chiều cao ngang với Vãn Vãn.

Phu nhân Minh Tú xoa đầu Vãn Vãn, lúc này bà không còn là vị phó chủ tịch quyết đoán và mạnh mẽ nữa mà là một người bà hiền hòa. Bà dịu dàng nói:

- Vãn Vãn, tên hay lắm. Năm nay hẳn là cháu năm tuổi rồi, lớn lắm rồi. Bà không được gặp con lúc còn bé, chẳng ngờ đã lớn thế này.

Bà thổn thức nói, hai mắt đẫm lệ, ôm chặt Vãn Vãn.

- Cuối cùng cũng có mặt mũi gặp Dạ Tiêu rồi.

Bây giờ, bà đã biết chân tướng về cái chết của chồng mình. Khi ấy, LN và xã hội đen chưa triệt để đoạn tuyệt, họ cần một người hy sinh để vùi lấp chứng cứ, vậy nên người đó chính là Dạ Tiêu.

Bà không thể oán hận, dù sao chuyện xảy ra đã nhiều năm, bà phải kiên cường sống để chăm sóc con mình.

Bây giờ, bà đã có cháu, coi như có xuống suối vàng cũng có mặt mũi gặp chồng.

Dạ Đình Sâm nhìn cảnh này, hắn bỗng nhận ra phu nhân Minh Tú đã khác rất nhiều.

Người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp trong trí nhớ bây giờ lại yếu đuối như vậy, bà đã già, tóc đã điểm bạc.

Oán hận nhiều năm như vậy, dù hóa giải muộn nhưng cũng còn hơn không.

Không biết phu nhân Minh Tú đã ôm Vãn Vãn bao lâu, một lúc sau, bà mới nhìn về phía Nhạc Yên Nhi.

Chần chừ một lúc, bà lên tiếng:

- Yên Nhi, chúng ta nói chuyện riêng được không?

Cô gật đầu.

Hai người ra ban công, phu nhân Minh Tú lên tiếng:

- Không ngờ con còn sống, Đình Sâm thật hạnh phúc, nó sẽ không còn cô đơn.

- Vâng, sau này con sẽ ở bên anh ấy.

Cô khẽ gật đầu, dù giọng nói nhỏ nhưng cực kỳ kiên định.

Phu nhân Minh Tú thở dài:

- Mẹ không ngờ con còn đồng ý quay về, dù sao năm đó...

- Chuyện năm xưa đã qua rồi, oan oan tương báo bao giờ mới hết, con không mong cừu hận kéo dài, mẹ với chú Lâm cũng có những khó xử của riêng mình.

Mắt phu nhân Minh Tú đỏ lên, bà không ngờ sau vài năm, Nhạc Yên Nhi lại trở nên thông tình đạt lý như vậy.

- Mẹ nợ mẹ con một lời xin lỗi, nếu mẹ biết chuyện năm xưa thành ra như thế, chắc chắn mẹ sẽ ngăn cản Lâm Viễn Đường. Xin lỗi con, giờ mẹ chỉ có thể nói thế.

Nhạc Yên Nhi yên lặng một lúc rồi trịnh trọng nói:

- Con thay mặt mẹ con tha thứ cho mẹ, hãy để mọi oán hận và trả thù kết thúc ở đây đi.

Bà kích động nắm tay cô, nói tiếp:

- Con là đứa trẻ tốt, cảm ơn con, cảm ơn con.

Nhạc Yên Nhi cười:

- Vãn Vãn chưa quen ở đây đâu, mẹ, mẹ là bà nội nó, mẹ phải giới thiệu bên này với nó nhé, con cũng chưa biết hết nữa này.

- Được, không ngờ mẹ còn có thể làm bà nội. Nếu con không về, hẳn là cả đời Đình Sâm sẽ không kết hôn. Trưa nay mẹ xuống bếp, đã nhiều năm rồi mẹ không vui thế này!

Bà mừng phát khóc, liên tục lau khóe mắt.

Lần này, phu nhân Minh Tú và Dạ Đình Sâm cùng nấu cơm. Bà làm chính, Dạ Đình Sâm phụ, hai người ai làm việc nấy, không ai nói câu gì nhưng ánh mắt họ đã không còn lạnh lùng, bầu không khí ấm áp khó tả dần dần lan tràn trong phòng bếp.

Dạ Vị Ương đã không chờ được, cô sai người đưa trang phục trẻ em mới nhất của Dior tới rồi bế Vãn Vãn vào phòng, ép nó thay đồ.

Vãn Vãn lớn thế này rồi nhưng chẳng mặc váy được mấy lần, bây giờ bị ép mặc váy công chúa màu trắng, tóc thì mang theo kẹp pha lê, dường như biến thành người khác.

Thấy mình trong gương, nó bật khóc.

- Mẹ ơi, sao lại ẻo lả thế này?

Dạ Vị Ương liếc mắt:

- Này cô nhóc, nói gì thế hả? Cháu là con của anh cô, sau này sẽ phải tiếp nhận lễ nghi quý tộc chính thống, về sau để cô dạy nhé? Đến lúc đó, cô sẽ cho cháu mặc đồ thật đẹp, đưa cháu tới trường học lễ nghi, chắc chắn họ sẽ phải choáng váng!

Vãn Vãn, sau này không cho cắt tóc, tóc dài rất đẹp. Đến lúc đó lại mặc váy, đội mũ rộng vành, cô đưa đi biển chơi! Trời ơi, đưa đứa bé xinh thế này ra ngoài thật là hãnh diện! Nào nào, chúng ta đổi bộ khác đi!

- Cô! Có phải lúc bé cô rất thích búp bê Barbie, ngày ngày thay quần áo cho nó không?

Vãn Vãn vịn tường, run chân.

- Hả? Sao cháu biết? Cô cháu chính là người chơi Barbie đấy, búp bê bản limited cô có nhiều lắm, về sẽ tặng hết cho cháu.

Bây giờ cô nhận ra thay quần áo cho Barbie không biết nói chuyện là việc quá tầm thường, có người thật chơi mới vui!

Vãn Vãn rất muốn khóc.

- Không cần đâu, cháu muốn tìm mẹ! Ba ơi, mẹ ơi, bà nội ơi, cứu với! Cô đáng sợ quá...

Nhưng có gọi khàn giọng cũng chẳng ai cứu nó cả.

Buổi trưa, mọi người vui vẻ ăn cơm rồi ngồi trên salon nói chuyện phiếm. Họ hỏi thăm Nhạc Yên Nhi những năm vừa qua đã đi đâu, nhà họ Dạ xảy ra chuyện gì, không khí rất hài hòa, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Chạng vạng, Dạ Đình Sâm phải ra ngoài.

Địa điểm tới là quán cafe.

Lúc này không phải thời gian uống cafe nên trừ nhân viên thì không còn khách khác trong quán. Trong góc, có một người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm đang uống cafe.

Thấy Dạ Đình Sâm, người này nở nụ cười trêu tức, nụ cười phong lưu động lòng người.

Người đó từ từ bỏ kính râm xuống, cặp mắt hồ ly lộ ra, anh cúi đầu, ánh mắt cất giấu ý cười.

Anh cười toét miệng, goi:

- Anh cả.

Dạ Đình Sâm gật đầu:

- Đến rồi.

- Anh dùng nhiều người để tìm em thế cơ mà, dù em không muốn đến cũng phải đến. Mà này, anh vội tìm em về là vì việc gì?

- Yên Nhi về rồi.

- Yên Nhi?

Anjoye kinh ngạc, tay cầm tách run lên, cafe nóng sánh ra ngoài, tay anh đỏ lên nhưng anh không hề hay biết.

Dạ Đình Sâm nhấn mạnh:

- Còn mang theo con gái tôi.

- Họ không chết? Vậy mấy năm nay cô ấy ở đâu? Làm sao giấu giếm được? Chẳng lẽ là nhà Capet à?

Anjoye không thể nén nổi ngạc nhiên và vui vẻ, anh vội vàng hỏi, hoàn toàn không chú ý tới giọng nói chua xót của Dạ Đình Sâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom