• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Năm năm sau.

Trong một trạm xe bus trên đường phố London có một cậu bé đeo một cái ba lô to đùng trên lưng, hình như cậu nhóc vừa mới tan học, đang đứng đợi xe bus.

Mà đối diện với cậu bé là một cột đèn giao thông, có một chiếc Phantom màu đen đang đỗ lại chờ đèn xanh.

Dạ Đình Sâm khép tài liệu lại, xoa mi tâm, đột nhiên nhìn thấy đứa bé trai đứng ở trạm xe bus, cơ thể của hắn run lên…

Cậu nhóc bé nhỏ đó đứng giữa đám đông, trong tay cầm một cái ô gần cao bằng cơ thể mình, đeo một chiếc cặp sách to màu lam, cậu bé mặc một chiếc áo trắng tinh sạch sẽ và một chiếc quần đen.

Hai mắt của cậu bé đó sáng trong, cậu nhìn thẳng phía trước, yên lặng đợi xe bus tới.

Đúng vào lúc này, đen xanh sáng lên, Trần Lạc vừa định lái xe đi thì bị Dạ Đình Sâm cản lại.

- Dừng lại.

- Chủ tịch…

Cậu ta thấy hơi ngạc nhiên, giờ bọn họ đang phải về công ty gấp để ký một hợp đồng, sắp không còn kịp nữa rồi.

- Đỗ xe vào lề đường đi.

Dạ Đình Sâm ra lệnh.

Tuy Trần Lạc thấy rất khó hiểu nhưng cậu ta không nói nhiều mà dừng xe lại bên lề đường.

Dạ Đình Sâm xuống khỏi xe đi tới điểm dừng xe bus, Trần Lạc không khỏi tò mò mà nhìn sang, ngay sau đó cậu ta kinh ngạc trợn tròn mắt.

Đứa bé đó rất thanh tú, gương mặt chỉ to bằng bàn tay vẫn chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng từ gương mặt đó có thể nhìn ra phong thái của chủ tịch nhà cậu ta năm xưa, tuy nhiên cậu bé này không lạnh lùng như Dạ Đình Sâm mà ngược lại mặt mày ôn hòa, khí chất tao nhã, nhìn có vẻ vô cùng ấm áp.

Ở đâu ra đứa bé trai giống chủ tịch nhà cậu ta thế này?

Ông trời ơi, chủ tịch nhà cậu ta đã làm gì rồi, chẳng lẽ hắn còn từng có nợ phong lưu gì à?

Mà lúc này Dạ Đình Sâm đã đi đến bến xe bus, một chiếc xe bus đỗ lại, cậu bé đó cầm chiếc dù bước lên xe, mà ma xui quỷ khiến thế nào Dạ Đình Sâm cũng lên theo.

Sau khi lên xe, cậu bé đó ngồi vào chiếc ghế phía dưới cùng bên cửa sổ, quay ra ngắm cảnh vật bên đường.

Ánh mắt của cậu bé lạnh lùng quật cường, giống như một con thú nhỏ tràn ngập sự đề phòng, hai tay nắm thật chặt chiếc ô, ngồi im một chỗ không cử động.

Dạ Đình Sâm không dằn lòng nổi muốn lại gần cậu, bởi vì trên người đứa bé này có hơi thở mà hắn quen thuộc.

- Cháu tên là gì thế?

Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi mà lên tiếng.

Cậu bé kia nghe thế thì mới chú ý đến người ngồi cạnh mình, vào lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm, cậu nhóc hơi kinh ngạc vì hai người khá giống nhau.

Nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, sự bình tĩnh của cậu nhóc là thứ mà những đứa trẻ cùng tuổi không thể nào có được.

Cậu nhóc hờ hừng liếc hắn một cái rồi thu ánh nhìn lại, trong đôi mắt cậu viết rõ ràng rằng ‘Chú là ai? Chú quen với tôi à? Chú bảo tôi nói là tôi phải nói à?

Tràn ngập sự kiêu ngạo và lạnh lùng.

Dạ Đình Sâm thấy thế thì không hề tức giận, ngược lại hắn còn còn nhếch môi cười.

Lúc nhếch môi lên, hắn bỗng thấy kinh ngạc.

Bởi vì… đã rất lâu rồi hắn không cười, từ sau khi cô rời đi, hắn đã không còn cười nữa, bao nhiêu năm nay chính hắn cũng không biết làm thế nào mà mình chống chọi được, hắn chỉ như là một cái xác biết mà thôi.

Nhưng thật không ngờ, bây giờ hắn đang cười ư?

Hắn không khỏi cảm thấy tò mò, đứa bé này là ai, tại sao lại giống hắn đến thế.

Cả cuộc đời này trừ Nhạc Yên Nhi ra hắn không có người phụ nữ nào khác, đây không thể là con của hắn, chẳng lẽ là con của Anjoye ư?

Hắn và Anjoye khá giống nhau, hơn nữa đứa bé này mặt mũi ôn hòa, gương mặt thanh tú, không quá cứng rắn cương nghị.

Càng nghĩ càng thấy đúng.

Từ sau năm đó, Anjoye liền rời đi, không dễ gì cậu ta mới thoát khỏi cái gia tộc này nên không muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận ‘Nhị thiếu gia’ nữa.

- Cha của cháu tên là Anjoye à?

Hắn hỏi.

Cậu bé không thèm nhìn hắn lấy một cái, im lặng không đáp.

Anjoye thực sự có thể dạy dỗ ra một đứa bé lạnh lùng như thế này sao?

Tự nhiên hắn cảm thấy hơi nghi ngờ.

Không biết tại sao, trái tim cô đơn đã lâu của hắn lại thức tỉnh vì đứa trẻ này.

Nếu như con gái của hắn vẫn còn sống chắc bây giờ cũng lớn như đứa bé này rồi.

Con bé sẽ mặc đồng phục, đeo cặp sách màu hồng, tóc thắt bím thật dài. Hắn sẽ cầm tay con bé qua đường rồi đón con bé từ nhà trẻ về.

Những cảnh tượng này… đều đã từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Mấy năm qua hắn thường xuyên nằm mơ, mơ thấy Nhạc Yên Nhi vẫn còn sống, cô và con của họ cùng nô đùa ở phòng khách, mà hắn thì ở trong bếp, vừa quay đầu cười vừa chuẩn bị bữa ăn cho ba người nhà họ, nhưng đợi hắn nấu xong và bưng thức ăn ra ngoài thì hai người liền biến mất.

Chỉ như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Hắn cũng tỉnh lại từ cơn mơ.

Vì thế, khi nhìn thấy đôi mắt vô cùng hờ hững sáng trong của đứa bé này, hắn không nhịn được mà nhớ tới vợ mình, cô ấy cũng có đôi mắt như thế.

Hiếm khi hắn nhẫn nại nói nhiều như thế, tuy nhiên cậu bé này hoàn toàn không quan tâm.

Xe vừa dừng thì cậu nhóc đã đứng dậy, hắn cũng đứng dậy đi theo.

Cậu nhóc chạy đến trước cửa một khu dân cư, ở cửa khu dân cư có một người phụ nữ gốc Hoa đang đẩy xe em bé, dường như họ đang tản bộ.

Cậu nhóc tung tăng chạy qua đó rồi níu lấy tay người phụ nữ kia, nói một câu bằng tiếng Pháp vô cùng trôi chảy:

- Mẹ ơi!

Dạ Đình Sâm đứng yên tại chỗ không bước lên.

Hóa ra cậu nhóc không biết nói tiếng Trung, thảo nào trên đường đi nó không thèm trả lời hắn.

Xem ra đó cũng không phải là con của Anjoye, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.

Chỉ là vì hắn quá nhớ Nhạc Yên Nhi thôi.

Dạ Đình Sâm quay đầu nhìn con đường vừa này mình đi, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện một nụ cười đầy cay đắng.

Không ngờ… hắn đã đi theo cậu nhóc lâu thế, bây giờ cũng nên trở về hiện thực rồi.

Hắn nhìn cậu bé thật kỹ rồi quay người bỏ đi.

Mà lúc này, trên gương mặt người phụ nữ gốc Hoa kia tràn ngập vẻ kinh ngạc, cô ấy vội vàng nói:

- Cháu nhận nhầm người rồi à, cô không phải là mẹ cháu, có phải cháu bị lạc đường không?

- Xin lỗi cô cháu nhận nhầm người, cháu chào cô.

Cậu bé lễ phép xin lỗi.

Cậu xoay người nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Đình Sâm, không hiểu sao bóng lưng của người đàn ông này trông có vẻ vô cùng thê lương, khiến cậu thấy lòng mình cũng đau xót.

Đột nhiên… cậu rất muốn bước đến an ủi hắn.

Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại trong túi cậu nhóc reo lên, cậu vội nghe điện thoại.

- Mommy.

Cậu nhóc gọi một tiếng vô cùng thân mật bằng tiếng Trung.

- Vãn Vãn, con đang ở đâu? Sao mẹ không thấy con ở bến xe bus? Có phải con lên nhầm xe rồi không?

Giọng cằn nhằn của một người phụ nữ truyền tới.

- Con đến ngay đây, vẫn còn mười phút nữa.

Chỉ còn một trạm dừng nữa nên đi một chút là đến, cậu nhóc không cúp điện thoại, trên đường đi cậu kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra ngày hôm nay, trong đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười.

Người phụ nữ cũng đi về hướng của cậu nhóc, nhìn thấy đứa con bảo bối của mình, cô bất đắc dĩ nhướng mày lên:

- Váy công chúa mà mẹ mua cho con đâu? Sao con lại ăn mặc thế này?

Rõ ràng là một cô bé mà cứ thích ăn mặc như con trai, giống hệt một thằng nhóc vậy.

Cô cúp máy rồi đi lên trước đỡ lấy đồ trong tay cô bé, cô hỏi:

- Dám một mình chạy đi xem triển lãm ảnh, gan của con to quá rồi đấy, nhỡ đâu lạc đường thì làm thế nào?

Buổi sáng cô vừa ngủ dậy thì đã không thấy Vãn Vãn đâu nữa, con bé chỉ dể lại một tờ giấy nói muốn đến triển lãm ảnh của cô, hại cô lo sốt vó, vội chạy tới đây ngay.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 666

Sự phẫn nộ của anh giống như núi lửa phun trào đốt cháy linh hồn cô.

Dư San San cố nhếch môi nở nụ cười động lòng người.

Nụ cười đó là tấm lá chắn bảo vệ chưa từng gỡ xuống của cô.

Dù có khóc cũng phải khóc sao cho đẹp nhất, kiêu hãnh nhất.

Cô giương mắt lên nhìn anh ta, hỏi:

- Sao anh có thể nói như thế? Từ khi bắt đầu ở bên nhau chúng ta đã nói rồi, cả hai đều vì nhu cầu thôi. Em đã nhắc nhở anh rất nhiều lần là đừng động lòng với em, nếu không… anh sẽ bị tổn thương. Là anh không nghe mà cứ yêu em, bây giờ anh còn quay lại trách em à?

Lời nói của cô khiến cả cơ thể Bạch Kính Thần run lên.

Bàn tay mạnh mẽ của anh nắm chặt lấy bả vai của cô lắc thật mạnh, sức mạnh đó dường như muốn xé rách cô ra.

- Dư San San! Chẳng lẽ em không yêu anh sao?

- Yêu.. rất rất yêu.

Cô dịu giọng nói.

- Vậy sao em…

Anh kinh hãi nhìn cô.

Cô nói quá nhẹ nhàng khiến anh hoài nghi đây không phải là sự thật

Không ngờ, cô vẫn còn nửa câu nữa.

- Nhưng em cầm lên được cũng hạ xuống được, em yêu anh, nhưng em có thể rút lui an toàn.

Em yêu anh…

Nhưng có thể rút lui an toàn…

Có lẽ đây chính là những lời tổn thương nhất mà Bạch Kính Thần nghe thấy từ cô!

Cô nói xong câu này thì ngước đôi mắt xinh đẹp của mình lên nhìn anh chăm chú, Bạch Kính Thần chưa bao giờ cảm thấy cô xa lạ đến thế.

Cô gái này xinh đẹp như vậy nhưng trái tim lại vô cùng tàn nhẫn.

Đôi môi kiều diễm kia luôn nói ra những lời thật độc ác.

Khóe môi của anh cong lên đầy trào phúng, nụ cười ấy vừa đẹp lại vừa bi thương.

- Dư San San, anh thật sự nghi ngờ rốt cuộc em có tim hay không! Anh ở bên em năm năm, tròn năm năm trời, thế mà em vứt bỏ anh dứt khoát hơn vứt bỏ một con mèo con chó! Anh là người, anh có máu có thịt, anh cũng biết đau! Lúc vứt bỏ anh chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới cảm nhận của anh sao?

Anh ta phẫn nộ gào thét, giọng nói khàn cả đi.

Đối mặt với lửa giận của anh, Dư San San chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:

- Nhưng anh không thể cứ ở bên em như thế cả đời được. Từ lâu em đã nói với anh rồi, em sẽ không kết hôn với anh đâu, là anh tự cho mình thông minh, tưởng rằng có thể lay động được em. Nhưng trên thực tế, anh chỉ đang mơ mộng hão huyền mà thôi.

- Anh… anh mơ mộng hão huyền ư?

Nghe thế Bạch Kính Thần liền nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt. Nụ cười của anh bi thương đến thế, tráo phúng đến thế.

Không ngờ chân tình anh bỏ ra suốt năm năm trời chỉ đổi lại được một câu ‘mơ mộng hão huyền’ của cô, sao cô có thể nhẹ nhàng thốt ra những lời đó được?

- Dư San San, em quả thật khiến cho anh quá thất vọng! Vốn anh tưởng rằng trái tim em là băng đá, bất luận nó lạnh giá đến đâu, chỉ cần anh kiên trì thì sớm muộn cũng có một ngày có thể làm nó tan chảy. Nhưng bây giờ anh mới hiểu, trái tim của em là sắt, không thể tan chảy được, vĩnh viễn không bao giờ tan chảy! Em muốn anh về nhà lấy vợ sinh con đúng không? Vậy được! Anh sẽ chiều theo ý em!

Bạch Kính Thần hét lên từng tiếng giận dữ đầy thê lương.

Nghe thấy những lời anh nói, trái tim của Dư San San đau thắt lại, nhưng cô chỉ gật đầu đáp:

- Anh đồng ý thì em yên tâm rồi, vậy sau này em sẽ không đến đây nữa. Khi trở về anh nhớ cẩn thận một chút, mấy hôm nay em có việc bận, chắc là không có thời gian đến tiễn anh. Chúng ta… tạm biệt tại đây thôi.

Cô hờ hững nói rồi xoay người bỏ đi.

Bạch Kính Thần nhìn theo bóng lưng bỏ đi của cô, dù rất muốn xông lên trước giữ cô lại, nhưng chút ít tự tôn còn sót lại không cho phép anh làm như thế.

Cô gái này vốn chính là thuốc độc, dù bạn có đối tốt với cô ấy đến đâu thì cô cũng không biến thành thuốc bổ được.

Anh trơ mắt ra nhìn bóng hình của cô hoàn toàn biến mất, ngay sau đó tiếng đóng cửa vang lên, cả căn nhà rơi vào sự tĩnh mịch thê lương.

Bạch Kính Thần không chống đỡ nổi mà từ từ ngã xuống, đau đớn ôm lấy mặt mình.

Sao cô ấy có thể nhẫn tâm như thế?

Dư San San mặc áo khoác màu đen trắng, dưới chân đi giày cao gót khiến cơ thể của cô trong càng hấp dẫn hơn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một mình cô cô đơn bước đi, từng bước từng bước, đau khổ như giẫm lên lưỡi dao.

Cuối cùng, không nhịn nổi đau đớn nữa, cô ngửa đầu lên trời ép nước mắt chảy ngược vào trong.

Cô không khóc…

Những người kiên cường trước nay chưa từng khóc!



Mà lúc này, ba người bên Dạ Đình Sâm đã về đến nhà.

Nhạc Yên Nhi đứng ở trước cửa, đẩy người nào đó đang muốn đi vào ra, đôi mắt xinh đep của cô nhướng lên:

- Hình như anh hơi quá tự nhiên rồi đấy? Bây giờ anh và em không có bất cứ quan hệ gì, anh không vào được đâu.

- Sáng mai anh mời bố mẹ của Đinh Đang tới chơi, nếu họ nhìn thấy trong nhà này không có bất cứ một món đồ nào của anh, em thử nghĩ xem người ngoài sẽ nói thế nào?

- Mời bố mẹ của Đinh Đang ư? Chuyện này lúc nào vậy, sao em không biết?

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, nhìn lại hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc.

- Lúc nãy trên đường đi anh nhắn tin cho ba Đinh Đang, gia đình họ vui vẻ đồng ý rồi. Trưa mai bọn trẻ vừa tan học bọn họ sẽ tới đây, tối nay chúng ta phải chuẩn bị rồi, bé yêu ạ.

Hắn tươi tỉnh đáp lại, đôi mắt đen láy cong lên, bên trong chứa đầy ý cười ranh mãnh.

Nhân lúc Nhạc Yên Nhi thất thần, Dạ Đình Sâm liền lách qua cô đi vào trong, còn rất tự nhiên đi tới tủ giày dép, lấy ra một đôi dép lê mới tinh dành cho nam.

Hả? Sao hắn biết nhà cô có chuẩn bị một đôi dép lê cho nam chứ?

Khoan đã… sao hắn đã vào nhà rồi

- Này! Chúng ta vẫn chưa có quan hệ gì, anh vào thế này không được tốt đâu! Nếu như để hàng xóm nhìn thấy thì sẽ bàn ra tán vào đấy!

- Anh với Vãn Vãn giống nhau như thế, nói con bé không phải là con gái của anh thì ai mà tin được? Thế nên, em chỉ đang lo hão thôi.

Hắn đi thẳng vào trong bếp, rót một ly nước cho cô:

- Thức ăn tối nay hơi mặn, em ăn nhiều thế chắc giờ cũng khát rồi.

Nhạc Yên Nhi nhìn chiếc cốc trước mặt mình như nhìn thấy ma.

Sao hắn biết cốc của cô được đặt ở đâu?

Nếu như cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Dạ Đình Sâm đến nhà cô đúng không?

Cô nhìn Dạ Đình Sâm đi tới ban công, tự nhiên cầm bình nước tưới hoa giúp cô, sau đó lấy túi thức ăn trên giá xuống cho cá ăn.

Sau khi xong việc, hắn vươn người một cái:

- Tối nay anh ở lại đây nhưng không có quần áo để thay, vừa hay em có một bộ quần áo ngủ cho nam, anh mặc tạm trước, sáng sớm ngày mai anh bảo Trần Lạc mang quần áo sang.

- Đợi… đợi đã! Sao anh biết nhà em có đồ ngủ của nam? Sao anh biết em nuôi cá trồng hoa? Sao anh biết cốc của em đặt ở đâu? Sao anh biết trong tủ có dép cho nam?

Trên gương mặt Nhạc Yên Nhi tràn đầy vẻ kinh hãi, chẳng lẽ hắn là thần tiên ư? Sao có thể nắm rõ nhà cô như trong lòng bàn tay như thế.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì chỉ nhếch môi lên mỉm cười, ra vẻ cao sâu khó lường.

- Anh đã từng nằm mơ thấy nơi này, anh nghĩ chắc là do vợ chồng chúng ta tâm linh tương thông đấy.

- Gì thế hả? Em và anh không có tâm linh tương thông gì hết, rốt cuộc làm sao anh lại biết?

- Anh đoán.

Dạ Đình Sâm trả lời.

- Thật hả?

Cả gương mặt Nhạc Yên Nhi bị bao phủ bởi sự ngờ vực, nhưng vẻ mặt của Dạ Đình Sâm quả thật quá chân thành khiến cô cảm thấy có lẽ những gì hắn nói là thật.

Tuy rằng thấy rất kỳ lạ nhưng Dạ Đình Sâm hiểu cô như thế, có khi hắn đoán được thật cũng nên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom