Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lúc nói những lời này đôi mắt ưng của Norman quỷ dị vô cùng, trong đầu thì nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước.

Anh ta luôn đánh đâu thắng đó, nhưng chỉ có một người, những vụ án người kia gây ra anh ta đều không thể phá được, vì tâm tư đối phương đã sâu kín đến mức đáng sợ.

Về sau anh ta vận dụng hết bãn lĩnh mới biết được người kia là ai.

Đó là sát thủ giỏi nhất trong tổ chức của nhà William.

Tên – K!

- Tôi nên gọi anh là gì đây? Chủ tịch Dạ xông pha cả hai giới hắc bạch, hay là... kẻ biến hóa khôn lường - K?

- Gọi tôi là Dạ Đình Sâm.

Hắn lạnh lùng đáp lại, sau đó đứng thẳng dậy, chiều cao của hai người không khác nhiều lắm, khí thế lại càng ngang ngửa.

Hai người đứng đối mặt nhau, không khí trong nghĩa trang bỗng trở nên quỷ dị...

- Tôi còn tưởng cả đời này không bắt được anh nữa chứ! Thật sự cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội quý báu này!

Norman nhìn Dạ Đình Sâm bằng ánh mắt sáng rực, trong mắt ưng lóe lên sự ngoan tuyệt tàn nhẫn.

Dạ Đình Sâm chỉ thờ ơ nhếch mép:

- Lần này tôi cho anh một cơ hội.

Nói xong hắn xoay người bỏ đi.

Ánh mắt Norman sâu không thấy đáy, anh ta đứng im hồi lâu rồi cũng đi theo ra ngoài.

Khi bọn họ đã đi hết một người đột nhiên xuất hiện, đến trước bia mộ của Anjoye, lấy bút ghi âm đặt dưới mấy bó hoa ra.

Người kia mặc một chiếc áo bành tô màu đen to sụ, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, ánh mắt chăm chú nhìn tấm ảnh trên bia mộ, thì thầm rất khẽ:

- Cuối cùng mi cũng chết rồi! Cuối cùng mi cũng chết rồi Anjoye Dạ!

Lời này mang theo cảm giác vui sướng khó tả, cứ như đã chờ đợi Anjoye chết từ lâu lắm rồi.

Lúc này, một cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.

Mà Trần Lạc đang đưa Nhạc Yên Nhi về nhà họ Dạ thì bị Arthur chặn lại giữa đường.

Xe của cậu ta xuất hiện đột ngột rồi lao tới chắn trước đầu xe họ, dường như mới nhớ ra có việc gì đó gấp gáp.

Nếu không phải kỹ thuật lái xe của Trần Lạc tốt thì chắc hai chiếc xe đã đâm sầm vào nhau rồi.

- Chết tiệt, đi đứng kiểu gì thế hả?

Cậu ta tức đến mức phải mắng ra miệng.

Nhạc Yên Nhi vừa bình ổn tâm trạng, đang vuốt ve bụng mình, lúc này phản ứng đầu tiên của cô là an ủi đứa trẻ trong bụng.

Cô thấy Arthur xuống xe xong vội vã bước đến chỗ mình thì nhíu mày nhìn lại.

Cậu ta gõ cửa sổ xe, hô lên:

- Chị Nhạc, em có chuyện này muốn nói với chị.

- Em định nói gì?

- Chuyện về anh Dạ, chị có muốn nghe không?

Arthur nhíu mày, hạ giọng rất thấp.

Trần Lạc nghe thế thì không đợi Nhạc Yên Nhi mở miệng đã lập tức từ chối:

- Tôi phải đưa cô Nhạc về nhà, cậu Arthur có gì cần nói thì để lần sau đi.

Nói xong cậu ta định nhấn ga lao đi.

Arthur thấy thế sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, lãnh đạm hỏi:

- Chuyện này liên quan đến tính mạng của anh Dạ, chị không quan tâm sao?

Liên quan đến tính mạng của Dạ Đình Sâm...

Trái tim cô run lên, vội vàng cản Trần Lạc:

- Dừng xe!

Rốt cuộc cô vẫn xuống xe, không nghe Trần Lạc khuyên can mà đi thẳng đến một quán cafe cùng Arthur.

Khách hàng trong quán đều bị đuổi ra ngoài, bên trong chỉ còn hai người họ, ngòai cửa thì có vệ sĩ đứng gác, có vẻ chuyện họ định nói thật sự rất quan trọng.

Arthur cũng không lòng vòng mà nói thẳng luôn:

- Chị Nhạc vẫn luôn muốn biết trong trận chiến này thì em, William và anh Dạ rốt cuộc ai là người tốt ai là kẻ xấu phải không? Giờ em sẽ nói cho chị biết, William và anh Dạ đều là kẻ xấu, còn em là người tốt. Chị có tin không?

- Em có ý gì?

Nhạc Yên Nhi cau mày, tay cầm tách trà đã cứng đờ ra.

Arthur tỏ ra rất khó xử, dường như điều cậu định nói tiếp vô cùng tàn nhẫn.

Cậu nhẹ nhàng nhìn bụng cô, áy náy bảo:

- Xin lỗi bé con, lát nữa em phải cố gắng vượt qua nhé!

Thế rồi cậu ta mới nói tiếp:

- Trước tiên em sẽ giới thiệu một chút về gia tộc bọn em, nhà Capet, chị Nhạc hẳn là cũng biết Capet từng là họ của hoàng gia Pháp, chỉ là không phải truyền từ đàn ông trong hoàng tộc mà do công chúa nước Pháp được gả đến Anh rồi kéo dài dòng họ này. Nhưng dù có thay đổi dòng họ thì bọn em vẫn có huyết thống cao quý, và lý tưởng bảo vệ quốc gia không bao giờ thay đổi. Em là người thừa kế của gia tộc, anh trai em... có thể xem như cấp dưới của em, nghe lệnh em, phục vụ quốc gia.

Mẹ Tinh Tinh là người của gia tộc em thế nên cha em ấy mới là thuộc hạ của anh trai em. Anh ấy làm việc luôn cực đoan, lúc anh ấy lên kế hoạch em vẫn không hề biết, đến khi em rõ mọi chuyện thì đã không thể ngăn cản được nữa, chỉ còn cách hết lòng giúp đỡ anh ấy. Cách làm của anh ấy cũng rất đơn giản, chỉ là sắp xếp Đỗ Hồng Tuyết làm nội gián, giúp bọn em đánh cắp tình báo, lấy được đồ trong két sắt của lãnh đạo LN.

- Két sắt... trong đó có thứ gì?

Sắc mặt cô đã tái nhợt, cô biết tin tức phía sau sẽ càng kinh khủng hơn.

Thậm chí sẽ làm đảo lộn tất cả mọi chuyện.

Thật ra những thứ gọi là sự thật đôi khi lại là điều làm tổn thương người khác nhiều nhất.

- Là bằng chứng phạm tội những năm qua của LN. Chứng cứ cùng mafia bắt tay rửa tiền, từ thời cha của Dạ Đình Sâm đã bắt đầu làm thế.

Nhạc Yên Nhi cũng không lạ gì mấy từ như “rửa tiền”, đó chính là phạm tội rồi!

Arthur tạm dừng một lát, thấy mặt cô đã không khác gì một tờ giấy trắng bệch.

Cậu biết dù rất nhẫn tâm, nhưng người cứu được anh Dạ chỉ có mình cô, cậu không còn cách nào khác.

- Thật ra trước kia nhà họ Dạ giàu lên vì đi theo con đường làm mafia, về sau họ mở tập đoàn LN mới tẩy trắng hoàn toàn.

Một tập đoàn lớn như thế có thể đứng vững thì mối quan hệ với hai giới hắc bạch chắc chắn không nhỏ, năm đó LN bắt tay với gia tộc William, sau đó ông nội Dạ Đình Sâm đã kiên quyết đưa gia tộc trở về quỹ đạo bình thường, nhưng lúc này họ đã lớn mạnh đến mức chính phủ cũng không làm gì được.

Ông Dạ mở căn cứ huấn luyện, đặt gia pháp vô cùng nghiêm khắc vì sợ đám con cháu đi sai đường. Vả lại những năm qua LN đã cống hiến cho ngân sách quốc gia không ít.

- Nếu đã thế sao các người còn muốn hại anh ấy? Chẳng lẽ không thể bỏ qua cho nhau sao?

Cô run rẩy hỏi lại.

Arthur nghe thế chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:

- Giờ anh Dạ đã dính hẳn với đám mafia đó, lúc anh ấy còn nhỏ được đưa vào quân đội huấn luyện, anh trai em rất khâm phục anh ấy, muốn so đấu với anh ấy, nhưng chưa kịp làm gì thì anh ấy đã rời khỏi đó, tung tích không rõ. Sau đó anh Norman nhận nhiệm vụ tiêu diệt một nhóm buôn lậu súng thì gặp trở ngại nên thất bại. Chị biết ai là người lãnh đạo nhóm buôn lậu kia không?

Cậu đặt câu hỏi khiến trái tim Nhạc Yên Nhi run lên từng cơn, cô mấp máy môi, sau đó thốt ra mấy chữ...

- Là... Dạ Đình Sâm phải không?

Mấy chữ này giống như đã rút hết sức lực trên người cô, rõ ràng cô đang ngồi trên ghế nhưng cả người vẫn vô lực đến mức trong chớp mắt có thể sẽ gục ngã được ngay.

Chồng cô...

Là một kẻ cuồng việc, là một tên đầu gỗ, là một người đàn ông vô cùng tự kỷ...

Điểm tốt của hắn nhiều lắm thế nên cô mới quên Dạ Đình Sâm còn là một người làm ăn, có thủ đoạn có năng lực, là người có thể một tay che trời.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 658

Đội của họ vượt lên dẫn đầu, cách đội thứ hai rất xa, ngay cả Nhạc Yên Nhi cũng phải kinh ngạc vì lần đầu tiên phối hợp của hai cha con lại hoàn mỹ như thế. Không cần nhìn dưới chân cũng có thể chạy băng băng.

Hơn nữa toàn bộ quá trình cả hai đều không nhìn nhau lấy một cái, vẻ mặt lại giống hệt nhau, mặt mày thản nhiên, vẻ mặt kiêu ngạo như thể nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Nếu nói hai người họ không phải cha con thì chắc cũng không ai tin!

Cả hai chạy đến trước mặt cô, Dạ Đình Sâm ngồi xổm xuống, cột dây lên chân cả hai, sau đó lại nói:

- Chạy theo khẩu lệnh của anh, không cần nhanh, ổn là được rồi.

- Ừ...

Nhạc Yên Nhi gật đầu, mặc hắn kéo tay mình, cảm xúc phức tạp, vừa như vui mừng, lại luống cuống, lo được lo mất.

Nếu... đây thật sự là một giấc mơ thì cứ vui vẻ một lần, để rồi sau này mỗi người một phương cũng được.

Nếu đã gặp lại nhau thì chi bằng biến nó thành cuộc gặp đẹp đẽ vậy!

Cô nhếch môi cười khẽ, sau đó bước theo nhịp chân, nghe giọng nói trầm thấp hô 1 2 1 2 của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Khả năng giữ nhịp của Nhạc Yên Nhi rất kém, mới chạy vài bước đã hơi hụt nhịp, giọng nói thản nhiên của Dạ Đình Sâm lại vang lên bên tai:

- Giẫm lên chân anh đi, anh kéo em.

Nói xong thì buông tay con gái ra, để mặc cô bé Vãn Vãn tự sinh tự diệt.

Cô đạp bàn chân bị cột lại lên chân anh, tư thế này hơi giống một động tác trong khiêu vũ, cô nhìn anh với vẻ nghi hoặc, không rõ anh định kéo mình kiểu gì.

Ngay khi cô đang lấy làm khó hiểu thì Dạ Đình Sâm đã ôm chắc lấy eo của cô, kéo cô dựa hẳn vào người minh, sau đó kéo cô chạy tiếp.

- Lâu rồi không ôm ai, nếu bị đau thì em nhớ nói nhé, anh sợ anh làm không tốt.

Giọng nói hờ hững của anh lại vang lên, mang theo chút lưu luyến đầy dịu dàng, lại dè dặt đến lạ.

Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:

- Không sao hết.

- Vậy là được rồi, xem ra bình thường hay luyện tập có hiệu quả không tồi. Tuy không quen, nhưng nếu là ôm em thì anh nghĩ chắc là sẽ ổn thôi. Dù sao... thì anh cũng chỉ từng ôm có một mình em.

Hắn nói với vẻ thản nhiên, nhưng lại như một sợi lông vũ phớt nhẹ qua tim, khiến cô cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Cô cố ý nhìn sang hướng khác, sau đó chợt hỏi:

- Sao chứ, lẽ nào anh từng ôm đàn ông à?

- Lúc Tinh Tinh mới chào đời thì có ôm nó vài lần.

Hắn nghiêm túc trả lời.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì thấy buồn cười.

Dạ Đình Sâm ôm trẻ con ư? Cảnh tượng này sẽ thế nào nhỉ?

Cả ba nhanh chóng chạy tới đích, các giáo viên nhanh chóng phát thẻ rồi nói về những cuộc thi sắp tới, khi đó cả nhà ba người cùng thi luôn, không cần phải chạy tiếp sức nữa.

Dạ Đình Sâm cầm thẻ rồi nói:

- Có muốn giành hạng nhất không?

- Có được không?

Nhạc Yên Nhi nghi hoặc nhìn anh.

Cô vốn chẳng ôm hy vọng gì, nhưng nay có Dạ Đình Sâm nên cảm thấy vô cùng yên lòng. Hơn nữa con gái lại hợp rơ với ba như thế, có khi lại giành được hạng nhất thật ấy chứ.

- Chỉ cần em muốn thì có thể giành được.

Hắn nói chắc nịch, chỉ cần Nhạc Yên Nhi gật đầu nói muốn thì cái gì anh cũng có thể cho cô.

Nhạc Vãn Vãn thấy hai người như thế thì lập tức bùng nổ.

Hạng nhất không phải là do con bé quyết định muốn hay không ư, con bé mới là nhân vật chính trong hội thao mà, con bé là kết tinh tình yêu của họ, giờ gạt nó qua một bên như thế mà coi được ư?

Bây giờ bạn nhỏ Vãn Vãn khóc không ra nước mắt, tựa như lời uy hiếp của mình ban nãy bị coi không ra gì, chẳng có chút uy hiếp nào.

Họ đi vào khu chờ, sau đó lại bắt đầu trận đấu mới, quả nhiên đúng như lời Dạ Đình Sâm nói, họ dễ dàng giành được hạng nhất.

Tiếp theo là phần thi quay lưng ném bóng, hai cha con phối hợp với nhau, Nhạc Yên Nhi thì đứng bên cạnh rổ, phụ trách đưa bóng.

Khi tất cả gia đình khác đều nhao nhao cười nói la ó, ba và các bé luống cuống tay chân thì chỉ có hai cha con nhà này là đanh mặt lạnh tanh cầm bóng ném vèo vèo, chỉ trong ba phút ngắn ngủi đã ném được hơn mấy chục quả.

Giáo viên đi đến trước mặt Nhạc Yên Nhi, nói với vẻ là lạ:

- Có phải là Vãn Vãn không được thân với ba của bé không ạ...

Xem họ hợp tác tốt như thế, lý ra tình cảm phải khắng khít lắm mới đúng, sao mà hai cha con đều lạnh tanh thế kia...

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì lấy làm xấu hổ vô cùng.

Cô phải giải thích thế nào đây về cái thói không hay nói cười của Dạ Đình Sâm đây?

Cả tính cách cao lãnh của Vãn Vãn nữa?

Cô bèn cười khổ:

- Cả hai cha con đều khá hướng nội, trong nhà chỉ có mỗi mình tôi là hướng ngoại thôi.

- Nhưng... Mọi người đều nhìn nhà chị cả đấy, nhà chị thắng chắc rồi, nhưng như thế thì kỳ lắm... Mc bên bọn em không biết giải thích về đội nhà chị thế nào cả. Mẹ Vãn Vãn này, chị nghĩ cách gì đi được không?

Nghĩ cách ư?

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nhìn hai cha con kia, đợi họ đi tới thì nói:

- Hai người có thể cười một cái với nhau được không? giáo viên còn tới đây nhắc kìa. Hai người không thấy tất cả đều đang nhìn chúng ta ư? Có thể đừng ra vẻ cao lãnh được không?

- Bản tính sẵn thế.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp.

Vãn Vãn thì tức giận nói:

- Bỏ 20 đồng thuê tới mà còn đòi con vừa cười vừa nói chuyện nữa á, mơ đi!

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ cốc đầu Vãn Vãn một cái:

- Con muốn mọi người đều biết đấy à? Phối hợp chút đi, cười cười nói nói gì đó, ra vẻ như khó khăn cũng được, để cho các bạn khác chút mặt mũi nữa chứ!

- Nhưng mấy trò này dễ thật mà!

Hai cha con trăm miệng một lời.

Nhạc Yên Nhi lập tức phát điên.

- Gỉa bộ một chút không được à? Nếu hai người còn như thế thì mẹ đi nhé.

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói.

Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn bĩu môi, muốn nói mình không làm được, nhưng chưa kịp hó hé đã bị Dạ Đình Sâm chặn họng.

Hắn thản nhiên nói:

- Được, cười thế này được không?

Hắn nhìn Nhạc Yên Nhi, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, vẻ lạnh lùng trên người như bị một cơn gió cuốn bay đi, ấm áp tựa nắng xuân, chói mù mắt người khác, những phụ huynh khác nhìn thấy đều phải cảm thán không thôi.

Nụ cười của hắn có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.

Nhạc Yên Nhi nhìn xong thì mím môi gật đầu.

Sau đó Dạ Đình Sâm lại kéo tay Vãn Vãn đi, ngay khi vừa quay lưng lại thì lạnh giọng:

- Nếu con không muốn cười thì ba có thể đánh cho con khóc cũng được.

...

Nhạc Vãn Vãn đần mặt ra, bị ép phải mỉm cười, cô bé cũng nhoẻn môi cho ra một nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng.

Giọng rít qua kẽ răng:

- Rốt cuộc con có phải con ruột của ba không? Không phải thật sự là hàng khuyến mãi tặng kèm khi mua đồ đấy chứ.

- Không thể nào có chuyện đó, bởi vì ba không mua đồ khuyến mãi.

Nhạc Vãn Vãn nghe thế thì lập tức câm nín.

Vậy nên cảnh tượng tiếp theo khá quái dị.

Hai cha con mỉm cười, một cười nhếch mép, một cười hở răng, vừa cười vừa đi.

Đẹp thì có đẹp, nhưng nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng thấy rợn gáy.

MC thấy thế thì không biết phải giới thiệu tiếp kiểu gì, cuối cùng lờ tịt gia đình này, đi tường thuật về gia đình thứ hai cho khỏe.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom