• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn sẽ trả lời như thế.

Dạ Đình Sâm ôm cô đi qua mặt Julia, không hề quay đầu, một ánh mắt cũng không liếc cô ta, cứ thế đi thẳng một mạch.

- Arthur đâu rồi?

Cô nghĩ tới đứa trẻ kia, vẫn không thể nào cứng rắn nổi.

- Em đi rồi William sẽ thả nó ra thôi.

Ra đến cửa, vết máu vẫn còn rất rõ, kéo dài đến tận ngoài cửa sắt.

- Vừa rồi... có chuyện gì thế?

Cô vừa nói vừa run, không biết tại sao trong lòng cứ bồn chồn mãi không yên.

- Không có chuyện gì đâu.

Hắn thờ ơ đáp lời, sau đó để cô ngồi ghế phụ, còn mình sang bên ghế lái, điều khiển xe chạy đi.

Xe tiến thẳng về phía trước, biệt thự đằng sau càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn thấy gì nữa...

Hắn một tay lái xe, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhạc Yên Nhi, cứ như lo cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào ấy.

- Một tiếng nữa là đến nhà, em nghỉ trước đi không mệt đấy.

- Vâng.

Cô nhỏ giọng đáp, lúc này cô đang cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, còn những chuyện khác... cứ để sau này tính đi.

Cô kéo tay hắn đặt lên bụng mình, rồi nói:

- Sắp năm tháng rồi, bụng em cũng lớn hơn nhiều, giờ còn máy thai nữa, nhưng không rõ ràng lắm, đến tối con mới hay đá em.

- Em vất vả rồi.

Dạ Đình Sâm nói với vẻ đau lòng.

- Không vất vả gì, đây là con của chúng ta, em phải bảo vệ con bé thật tốt!

Nhạc Yên Nhi tươi cười rạng rỡ, sau đó cúi xuống nói:

- Mẹ đã bảo ba sẽ tới cứu chúng ta mà. Con xem đi, ba con đã tới thật rồi này!

Cô dịu dàng nói với đứa trẻ trong bụng một lát thì đầu óc cũng dần nặng trĩu, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ say lúc nào không rõ.

Dù thế cô vẫn nói mớ:

- Bé con... con lớn nhanh lên nhé, như thế ba người chúng ta sẽ càng hạnh phúc... Vui vẻ ở bên nhau...

- Chắc chắn rồi.

Dạ Đình Sâm khẳng định chắc nịch.

Một tiếng sau thì về tới nhà họ Dạ, mấy hôm nay Nhạc Yên Nhi đều ăn không ngon ngủ không yên, giờ có Dạ Đình Sâm bên cạnh nên cô mới được ngủ một giấc thoải mái nhất, khóe miệng cũng treo mãi nụ cười dịu dàng, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp đến mức không muốn tỉnh lại.

Hắn dịu dàng ôm cô lên, động tác thật cẩn thận, chỉ sợ làm cô tỉnh lại.

Ôm cô thẳng về phòng ngủ, hắn đắp chăn cho cô tử tế rồi mới ra ngoài.

Bởi vẫn còn có việc cần hắn giải quyết.

Sắc mặt hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết, mắt phượng lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Bấm số điện thoại của Mike, nối được máy câu đầu tiên của hắn là lời chất vấn ác liệt:

- Rốt cuộc là đã có chuyện gì hả?

- Tôi không cho người trông chừng Nhị thiếu gia, cũng không ngăn cản cậu ấy hành động.

Mike im lặng giây lát, biết không thể giấu giếm được nữa nên mới trình bày thật ngắn gọn.

- Tại sao?!

- Nếu không xử lý cậu ấy thì chuyện ở công ty sẽ bị lộ, để quả bom hẹn giờ này lại chắc chắn sẽ khiến LN gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, chẳng thà dứt khoát một lần cho xong.

Mike tàn nhẫn nói ra suy tính của mình.

Nghe xong Dạ Đình Sâm hơi thở của Dạ Đình Sâm cũng trở lên hỗn loạn, lại nghĩ tới chuyện năm đó...

Sự thật về cái chết của cha hắn, đều phiền đến Mike rồi, quyết đoán lại tàn nhẫn, tất cả đều xuất phát từ lợi ích của tập đoàn!

- Thế nên ông quyết định hy sinh Anjoye sao, ông có biết cậu ấy vì ai mà chết không?

- Vì ai cũng không quan trọng, quan trọng là...

- Cậu ấy vì tôi mà chết!

Dạ Đình Sâm ngắt lời ông ta, hắn gằn từng chữ, giọng nói như từ địa ngục trồi lên, mang theo hơi thở chết chóc.

Đầu kia rơi vào trầm mặc.

Lâu sau Mike mới mở miệng:

- Tôi chỉ có thể làm thế.

- Sau này nếu mọi chuyện lộ ra có phải ông định hy sinh tôi như đã làm với cha tôi năm đó để bảo vệ LN không?

Lời vừa ra khỏi miệng đến chính hắn cũng kinh ngạc vì sự run rẩy hiếm có trong giọng mình.

Hắn vốn không sợ chết, nhưng giờ đây hắn lại bắt đầu thấy sợ hãi...

Nếu hắn chết Nhạc Yên Nhi sẽ ra sao, một mình cô nuôi con như mẹ hắn năm đó ư?

Không!

Hắn không thể để cô trở thành phó chủ tịch thứ hai được!

- Nếu ngày đó đến tôi cũng chỉ còn cách ấy! Tôi sẽ giáo dục con cậu trở thành người thừa kế tiếp theo!

Mike cũng gằn lên từng chữ.

- Ông đừng mơ!

Dạ Đình Sâm chỉ đáp lại bằng ba từ.

Đừng có mơ!

Không ai được nhằm vào vợ con hắn, Anjoye nói rất đúng, người phụ nữ của mình phải do chính mình mang đến hạnh phúc, sao có thể giao cho người khác làm thay chứ?

Hắn sẽ không chết, sẽ không đi tới bước kia, sẽ bảo vệ hai mẹ con họ thật tốt, để họ cả đời hạnh phúc!

- Tôi sẽ không để chuyện đến mức đó, chờ chuyện này chấm dứt tôi sẽ tìm ông tính sổ, chuyện của cha tôi, em tôi... Tất cả món nợ này tôi sẽ tính rõ với ông.

- Vậy cũng phải chờ cậu đủ khả năng đã!

- Sẽ có ngày đó, nhanh thôi.

Hắn nói xong mấy câu này thì lạnh lùng dập ngay máy, khuôn mặt anh tuấn tản ra khí chất đáng sợ, đôi mắt cũng lạnh ghê người, môi mỏng đã mím chặt cả lại.

Cả người hắn tràn ngập khí thế như từ địa ngục trở về...

Một giấc này Nhạc Yên Nhi có cảm giác đã ngủ rất lâu, lúc cô tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.

Cô thế mà lại ngủ một mạch từ sáng tới chiều luôn! Trời ạ!

Cô nhanh nhẹn bật dậy, thấy khung cảnh quen thuộc mới dám yên tâm tất cả không phải một giấc mơ.

May quá, thì ra không phải mơ!

Cô lật chăn xuống giường, thấy nhà họ Dạ tại Anh cũng hệt như biệt thự ở thành phố A, tất cả sàn đều được trải thảm dày, khắp tường là ảnh bé con xinh đẹp, trong ảnh là một bé gái, cô đoán là ảnh của Dạ Vị Ương.

Ra khỏi phòng là gặp Nghiêm lão khiến cô thấy quen thuộc và thoải mái hẳn.

- Nghiêm lão.

- Thiếu phu nhân dậy rồi à? Thiếu gia đang ở dưới nhà nấu cơm, thiếu phu nhân xuống nhanh đi, chắc đồ ăn được rồi đó.

Ông thấy Nhạc Yên Nhi cũng vui vẻ chào hỏi.

Thiếu gia nhà ông từ thành phố A về là lại trở thành chiếc máy làm việc, không cần biết bản thân có chịu nổi hay không mà cứ liên tục tăng tiến độ công việc, thậm chí còn làm ác hơn lúc trước.

Mấy hôm rồi hắn chưa từng nở nụ cười, nhưng Nhạc Yên Nhi vừa về là khóe miệng hắn đã thường trực nụ cười ngọt ngào, xua cũng chẳng hết không khí ngọt như mật quanh hắn.

Trái tim luôn treo cao của ông cũng buông xuống theo.

Nghe thế trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy vô cùng hạnh phúc, cô chậm rãi xuống lầu, vừa xuống đã thấy một bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.

Người đàn ông cô yêu đang vì cô mà làm cơm tối, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, mong rằng... đừng như phù dung sớm nở tối tàn!

Cô âm thầm cầu nguyện!

Cô bước nhẹ đến sau lưng hắn, muốn ôm chặt lấy hắn, nhưng còn chưa tới gần thì hắn đã xoay lại, nắm chặt lấy đôi tay định vươn ra của cô rồi kéo cô vào lòng mình.

- Muốn ôm anh đâu cần lén lút thế, cứ trực tiếp bước tới là được rồi. Với lại anh không thích ôm từ phía sau, anh thích phía trước, lần sau muốn ôm nhớ gọi anh, để anh tới ôm em.

Dạ Đình Sâm nói bằng giọng cưng chiều hết mực, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu cô, mùi thơm tự nhiên trên người cô khiến hắn bình tâm hơn hẳn.

Những ngày này trong lòng hắn vẫn luôn trống rỗng, cho tới khi được ôm cô vào lòng hắn mới có cảm giác mình vẫn còn sống.
Phần trước
 
Advertisement
  • Chương 653

Khi Dạ Đình Sâm ở trên lầu nghe thấy câu này qua máy nghe lén thì chợt nhíu mày thật chặt, đôi mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, lóe lên ánh sáng vô cùng đáng sợ.

Ba đã qua đời...

Là hắn ư?

Lúc hắn vắng mặt thì nữ nhân này to gan hơn hẳn nhỉ! Đây là kết quả vì ít bị dạy dỗ ư?

Ánh mắt của hắn lóe lên, giọng nói của hai mẹ con lại vang lên.

- Nhưng ba cũng mất biết bao năm rồi, nay mẹ mới có 28 tuổi, thế mà lại không định tìm bạn ư?

- Con thật sự ủng hộ việc này sao?

Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi lại.

- Đương nhiên rồi, con biết một quý ngài siêu đẹp trai, siêu giàu, siêu tốt...

- Con đang nói chú Tề Tấn Vân à? Mẹ cũng cảm thấy chú ấy đẹp trai, tốt bụng với giàu nhất đấy! Lần này mẹ chụp ảnh chân dung bên bờ biển cho chú ấy, đúng là đẹp trai ngời ngời luôn, lát nữa rửa ảnh xong thì mẹ cho con xem nhé?

- Hôm nay mẹ chụp cho Tề Tấn Vân ư?

Nhạc Vãn Vãn giật mình kinh ngạc.

Tề Tấn Vân là ngôi sao mới nổi trong giới người mẫu, năm nay mới 25 tuổi mà đã được bước lên sân khấu quốc tế, thậm chí còn được nhiều chuyên gia khai thác tiềm năng đánh giá cao, ẩn ẩn muốn lấn sân nữa.

Quan trọng nhất chính là chú ấy vẫn luôn có ý với Nhạc Yên Nhi, tặng hoa tặng quà liên tục. Còn nghĩ đủ mọi cách lấy lòng cô bé.

Lúc trước mẹ của cô bé cũng nghe danh chú ấy nên muốn mời chú ấy chụp một bộ ảnh, không ngờ người ta không hề ra vẻ làm kiêu mà còn vui vẻ đồng ý.

Vậy nên hai người dần qua lại với nhau.

Chú ấy cũng ở thành phố A, sau này quay về vẫn hay liên lạc với nhau, không ngờ mẹ của của cô bé lại nhìn trúng người ta.

Nhạc Vãn Vãn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi thử:

- Mẹ đang đùa với con đấy à? Chơi tình chị em á?

- Sao thế? Con không thích à?

Nhạc Yên Nhi cười hỏi.

Cô biết rõ bạn nhỏ Vãn Vãn ghét nhất là tình chị em, còn từng phân tích rằng hai người bằng tuổi thì nữ sẽ chín chắn hơn nam, còn khuyên cô tốt nhất là nên chọn người nào tầm 30 đến 35 tuổi, chín chắn nghiêm túc, sự nghiệp ổn định một chút.

Nên cô cố ý nói tên của Tề Tấn Vân ra để ngăn cản quyết tâm muốn tìm chồng cho mẹ của Vãn Vãn.

Cô đã quyết định sẽ sống đơn thân cả đời rồi, nhưng hình như con gái rất muốn bán cô đi thì phải.

- Bà Nhạc Yên Nhi, chuyện trâu già gặm cỏ non này mà mẹ cũng làm được ư?

- Cỏ non... Không được à?

- Thôi bỏ đi, con không đồng ý chuyện có cha dượng, chú ấy trẻ quá không đáng tin! Ăn nhanh thôi, cơm nước xong còn đi ngủ!

Cô bé tức giận và cơm thật nhanh.

Dạ Đình Sâm ngồi bên kia nghe xong thì nhớ kỹ cái tên nó, sau đó lập tức gọi cho Trần Lạc, bảo cậu ta đi điều tra xem rốt cuộc Tề Tấn Vân kia là thần thánh phương nào.

Không tới 10 phút sau, toàn bộ tư liệu đã được gửi đến.

Tề Tấn Vân có bộ dạng sáng sủa, từng lên ảnh bìa các tạp chí thời trang, gout ăn mặc rất khá.

Dạ Đình Sâm xem kỹ từng chút một, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một bộ ảnh chân dung.

Tone màu trắng đen, xung quanh là tường ximăng, nhìn qua là biết còn chưa quét vôi, xung quanh lộ ra khí tức cấm dục.

Ở giữa có một chiếc ghế sofa bằng da kiểu cổ, người nọ nằm bên trên, thân thể lõa lồ, nơi quan trọng được một chiếc khăn tắm che lại.

Cả bộ ảnh, người kia hoặc là nheo mắt quyến rũ, hoặc là cắn môi dưới, mỗi động tác đều đầy mùi dục vọng.

Bên dưới có phần giới thiệu.

Nói rằng nhiếp ảnh gia Night vì bảo đảm tâm trạng của người mẫu mà không để lại bất kỳ nhân viên nào ở xung quanh, hai người hợp tác vô cùng suôn sẻ và ăn ý.

Xung quanh không có ai?

Cô nam quả nữ?

Nam còn ăn mặc kiểu này ư?

Dạ Đình Sâm nheo mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng.

Hắn bật hết màn hình camera theo dõi lên, hình ảnh trong phòng khách, trong bếp, phòng ngủ đều hiện lên.

Đây là hợp tác bước đầu của hắn và bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn, lắp camera khắp nhà.

Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi dọn dẹp về phòng, sau đó đi vào toilet.

Lúc đi ra thì cô đã thay một bộ áo ngủ màu trắng, mái tóc dài ướt sũng vén sang một bên.

Cô ngồi xếp bằng trên sofa để sấy tóc, bởi vì ở trong nhà nên khá tùy ý, nào biết Dạ Đình Sâm đã lắp camera.

Cô hơi nhoài người về phía trước, để lộ cảnh xuân tuyệt vời ở trước ngực.

Đôi chân trắng nõn lộ ra, da thịt hãy còn ướt rượt những nước.

Dạ Đình Sâm không ngờ lại thấy cảnh thế này, hắn vốn không lắp camera trong phòng tắm cũng vì sợ gặp phải cảnh hương diễm, nào ngờ cô chỉ mặc một cái áo tắm thôi đã có thể dấy lên dục hỏa của hắn.

Dục vọng im lặng suốt 5 năm rốt cuộc cũng bùng nổ ngay lúc này!

Hầu kết của hắn trượt vài cái, ánh mắt tối lại, trực tiếp tắt màn hình, sợ mình không kềm lòng được.

- Đúng là định lực đã bị giảm rồi.

Hắn cười khổ.

Nhạc Yên Nhi sấy tóc xong thì mở máy tính lên sửa ảnh, nào ngờ điện thoại lại vang lên, là Tề Tấn Vân gọi đến.

- Đại nhiếp ảnh gia, đang làm gì thế?

- Chỉnh ảnh, sao thế?

Cô bình tĩnh đáp, chỉ xem anh ta như đối tượng hợp tác nên không có cảm xúc gì mấy.

Thật ra Tề Tấn Vân vốn cũng có mục đích riêng mà thôi.

Anh ta là người mẫu, cần tiếng tăm, mà danh tiếng của cô lại không hề thấp.

Ai cũng có nhu cầu riêng, đều là góp vui lấy lệ, không cần nghiêm túc xem đó là thật.

- Ngày mai đi ăn một bữa nhé?

- Không dược, trưa mai tôi phải đến trường ăn với Vãn Vãn, tối lại phải dắt Vãn Vãn đi siêu thị, còn phải sửa ảnh nữa, sợ là không có thời gian.

Cô nhã nhặn từ chối.

- Mai không được thế ngày mốt thì sao?

Tề Tấn Vân không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi tới:

- Lần này cô chịu chụp giúp cho tôi như thế khiến tôi cảm kích nhiều lắm, muốn mời cô ăn cơm để đáp lễ.

- Không phải lần trước anh cũng giúp tôi đấy à? Tôi cũng có mời anh ăn cơm đâu, anh làm thế tôi ngại lắm. Lần sau tôi giúp nữa thì anh hãy mời cũng được. Giờ cũng muộn rồi, tôi còn phải sửa ảnh nữa, anh cũng ngủ sớm đi nhé.

- Thế... Được rồi...

Tề Tấn Vân khó dằn nỗi thất vọng.

Nhạc Yên Nhi cúp máy, vẻ mặt nhẹ nhõm, sau đó tập trung chỉnh ảnh.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì mới thoáng yên tâm một chút.

Cô làm việc rất tập trung, trên màn hình quay một bên mặt của cô, mắt khẽ rũ xuống, tầm mắt dán chặt vào máy tính. Gương mặt nhỏ nhắn bóng loáng.

Trên trán có vài lọn tóc mai rũ xuống nhưng cô cũng không để ý tới.

Ngón tay nhanh chóng thao tác, chậm rãi chỉnh bức ảnh trong máy.

Hắn nhìn khung cảnh đẹp đẽ trên màn hình, rõ ràng cách rất xa, nhưng hắn lại thấy như gần trong gang tấc.

Chỉ cần cô vẫn còn sống, thì dẫu có như chân trời góc bể vẫn tốt hơn sinh ly tử biệt.

Trong một màn hình khác, camera chĩa ngay máy tính nênhắnthấy được người bên trong bức ảnh kia.

Tề Tấn Vân đứng bên bờ biển, lại trình diễn cảnh quần áo ướt đẫm bám sát người đầy dụ hoặc!

Gã đàn ông kia... chán sống rồi ư?

Hắn lạnh lùng nhíu mày, sau đó gửi tin nhắn cho bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn.

- Đề phòng tên Tề Tấn Vân kia, nhiệm vụ bảo vệ mẹ giao cho con đấy!

- Đã nhận được!

Phần trước
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom