Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi nhấp môi, nói ra nghi hoặc trong lòng mình:

- Vừa rồi William nói đến nhà Capet, có phải đang nói em không, vòng tay này chắc em biết phải không?!

Cô vén tay áo để lộ chiếc vòng trên tay mình, Arthur thấy nó rõ ràng hơi giật mình.

Xem ra… cậu thật sự biết về chiếc vòng này!

- William còn nói với chị ba của Tinh Tinh là trợ thủ của Norman, chuyện đó có thật không, em có vai trò gì trong chuyện này?

- Chị Nhạc…

Cậu há miệng muốn nói lại thôi, dường như chuyện cậu muốn kể thật sự rất khó mở lời.

Mãi lâu sau cậu mới chậm rãi lên tiếng:

- Người vẫn luôn gửi tin tức từ thành phố A không phải Tinh Tinh, mà là em.

Câu trả lời này như thể tiếng sấm vang lên trong đầu Nhạc Yên Nhi, nhất thời cô không hiểu ra sao cả.

- Thế… cho nên ngay từ đầu em tới nhà chị đều có mục đích hết phải không?

- Phải.

Arthur đáp rất thẳng thắn.

- Chuyện William nói cậu Minh Thành là người xấu có đúng thật không?

- Chuyện này em không thể giải thích rõ ràng với chị được, Minh Thành đúng là người của gia tộc Capet, chuyện ở thành phố A cũng do chúng em bày ra, không liên quan đến Minh Tinh Tinh. Em cũng không muốn làm hại chị, nhưng… em không thể không làm vậy.

Arthur khổ sở như đang phải kìm nén vì áp lực cực lớn.

- Tại sao… Rốt cuộc là lý do gì mà em lại không thể nói?

Nhạc Yên Nhi sốt ruột ép hỏi, cô chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện!

Mục đích của họ rốt cuộc là gì, tại sao William lại giam giữ cô thế này, Dạ Đình Sâm đâu rồi… hắn có biết chuyện này hay không?

Trong đầu cô giờ có hàng nghìn câu hỏi, mỗi câu đều như ép cô đến mức không thở nổi.

- Em không nói được, nhưng từ giờ cứ để em bảo vệ chị, chắc chắc sẽ để chị bình an đến lúc anh Dạ tới!

- Chị… còn tin em được sao?

Nhạc Yên Nhi khổ sở hỏi lại.

Lúc này cô ngỡ ngàng đến khổ sở, có cảm giác như mình cũng sắp phát điên rồi.

Arthur hơi nhếch môi, sắc mặt rất phức tạp, cuối cùng lùi lại một bước, giữ một khoảng cách an toàn với cô rồi mới lên tiếng:

- Em sẽ làm chị tin mình.

Vừa hay lúc này Aken xuất hiện trước cửa phòng:

- Cậu Arthur, ông chủ tôi mời cậu tới thư phòng nói chuyện.

- Tôi biết rồi.

Cậu đáp thản nhiên, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý kiêu ngạo, còn có sự sắc bén của quân nhân, trong lúc lên tiếng trả lời sắc mặt đã bình tĩnh trầm ổn như thường, thậm chí lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Cậu đi qua Nhạc Yên Nhi, nghĩ một lát rồi vẫn nói:

- Cảm ơn chị tối qua đã cứu anh em.

Nhạc Yên Nhi cũng im lặng một lát mới lên tiếng:

- Nếu chị biết mọi chuyện đều do anh ta gây ra chắc chắn chị sẽ không do dự mà giao anh ta cho William rồi.

- Chị không làm thế đâu.

Arthur nhẹ nhàng bảo:

- Chị Nhạc rất tốt bụng, không thể nào thấy chết không cứu đâu. Rất cảm ơn chị Nhạc, chỉ bằng hành động đó là đủ để gia tộc Capet mắc nợ chị rồi.

Cậu nói xong câu nói có ý sâu xa đó mới rời đi cùng Aken.

Tới thư phòng mới thấy bên trong không hề yên tĩnh, không phải chỉ có mình William mà còn có một bóng người rất quen thuộc, chính là Dạ Đình Sâm!

Cậu híp mắt, hiểu rõ ý đồ của họ, nên nói:

- Gọi tôi tới làm gì.

- Cậu là người thừa kế của gia tộc Capet nên đương nhiên phải tìm cậu rồi, giờ ba người chúng ta cùng có mặt, có vài chuyện nên nói cho rõ đi!

William bắt chéo chân, cả người ngả vào chiếc ghế salon mềm mại sau lưng, tay còn cầm một điếu cigar, Aken hiểu ý nên bước tới châm lửa cho gã.

Lát sau khói thuốc đã tản ra, khuôn mặt gã lấp sau làn khói mỏng nhìn rất quỷ dị, giọng gã khàn khàn khó nghe vì cổ họng có vấn đề.

- Chúng ta không nói lời thừa làm gì, chỉ cần gia tộc Capet không nhúng tay vào chuyện này, cứ mở một mắt nhắm một mắt coi như chưa từng xảy chuyện gì là tốt thôi. Nếu không chuyện lần trước cậu để Minh Thành bắt cóc bà Dạ xảy ra lần nữa đừng trách tôi không khách sáo!

- Bây giờ là chuyện của hai chúng ta, cả hai ta đều rõ tầm quan trọng của bà Dạ với chủ tịch Dạ. Không bằng thế này đi, tôi không hành động anh cũng không, để chủ tịch Dạ đưa người đi là được chứ gì?

Dứt lời Arthur theo bản năng nhìn người đang chìm trong bóng tối nơi góc phòng kia, chỗ đó ánh sáng rất yếu, cả người hắn như chìm vào đêm đen, cả khuôn mặt cũng bị bóng tối bao trùm, khiến người khác không thể thấy rõ.

Dạ Đình Sâm đang nghĩ gì?

Không một ai biết!

Đàm phán rõ ràng là việc của hắn nhưng hắn lại không nói một lời, lặng im như một bức tượng, thậm chí đến mắt cũng không mở ra, thái độ biếng nhác hờ hững như không hề quan tâm gì hết.

Ánh mắt William cũng liếc sang bên đó, ý cười tràn ngập mắt gã, bên trong còn có một thứ ý tứ kỳ lạ khó đoán.

- Bà Dạ là tới nhà tôi làm khách, muốn về lúc nào chẳng được, chỉ cần chủ tịch Dạ đây tới đón người thôi.

Hắn hướng về phía Dạ Đình Sâm mà nói, ý cười nhẹ nhàng lan tỏa trên mặt.

Nghe thế đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm chậm rãi mở ra, bên trong sâu như đầm nước, tối tăm như nhuộm mực.

- Tôi về.

Chỉ mấy chữ mà lạnh đến mức người nghe phải ngưng thở.

- Được, đi đường cẩn thận nhé.

Dạ Đình Sâm nói xong lập tức đi về phía cửa phòng, bóng dáng lạnh lùng khiến người khác nhìn theo mà không hiểu được ra sao.

Trong phòng chỉ còn lại Arthur và William.

- Tiếp theo chính là việc của chúng ta, ba gia tộc lớn đấu tranh không được làm ảnh hưởng tới người ngoài! Nếu không đừng trách tôi không nể tình!

Arthur đứng lên, sắc mặt lẫn lời nói đều cực kỳ lạnh lùng.

Trong lòng họ đều đã rõ, Nhạc Yên Nhi quan trọng vì có thể kiềm chế Dạ Đình Sâm, thế nên Minh Thành bắt cóc cô rồi William lại đưa cô về, giờ để cô ở cạnh Dạ Đình Sâm mới là đúng đắn nhất.

Bọn họ đều muốn mượn sức LN, chỉ cần bắt được Nhạc Yên Nhi là đủ rồi, nhưng vì một chút sai lầm nên mới có cảnh tượng hiện giờ.

Nếu để Dạ Đình Sâm dẫn Nhạc Yên Nhi đi thì quan hệ của ba gia tộc lớn mới có thể cân bằng.

- Được, tôi cũng không muốn phá vỡ thế cục này, nhưng hình như luôn là gia tộc Capet dồn ép chúng tôi đấy chứ. Năm xưa là thế, giờ vẫn thế!

William cũng trở nên nghiêm túc hẳn:

- Chuyện tối qua cậu còn chưa giải thích với tôi đâu.

- Trước ngày hôm nay bà Dạ còn nằm trong tay anh, nên nhà chúng tôi làm chuyện gì cũng sẽ suy tính cẩn thận, anh không có tư cách đòi tôi phải giải thích. Sau này nếu người nhà Capet còn có hành động lỗ mãng nào mà để anh bắt được thì cứ tùy tiện xử lý. Đương nhiên là nếu người của anh để tôi tóm được tôi cũng sẽ không nhân từ với họ. Tôi chắc chắn sẽ phá hủy tổ chức này, để giữ gìn sự công chính của luật pháp!

Giọng Arthur lạnh như băng, khí thế trên người cũng khiến người ta sợ hãi.

- Nếu đã thế chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh mà làm đi.

William cười nói xong lập tức rời đi.

Gã vừa ra khỏi cửa lại thấy Aken nói:

- Nhị thiếu gia nhà họ Dạ xông vào, giờ xử lý sao?

- Cậu ta đến à? Đó là chuyện của anh em họ, người ngoài như tôi không tiện tham dự. Anh bắt được cậu ta ở chỗ nào?

- Cậu ấy… tự tới, tự mình vượt qua cửa chính vào trong.

Aken không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, Anjoye như thể phát điên, dùng tay không mở một đường máu vào đây.
 
Advertisement
  • Chương 651

Lúc này Nhạc Vãn Vãn đã lên xe bus, cô bé gọi điện thoại cho mommy của mình hẹn điểm xuống.

Khi nhìn thấy bà Nhạc Yên Nhi chạy tới với gương mặt đầy bụi bặm thì cô bé chỉ biết bất đắc dĩ che lấy hai mắt mình.

Đây đúng là mẹ ruột của cô bé sao? Năm đó cha cô bé làm sao mà chịu được thế?

- Bà Nhạc Yên Nhi, mẹ đến muộn rồi!

Cô bé ai oán trách móc.

- Mẹ đã cố chạy nhanh nhất rồi, vịnh Hải Độ thực sự là quá xa, vì thế…

- Lúc con tan học là năm rưỡi, vịnh Hải Độ cách đây bốn mươi phút đi đường, nếu tắc đường thì cùng lắm đi một tiếng mười phút là đến. Nếu như mẹ xuất phát trước khi con tan học một tiếng thì chắc chắn sẽ kịp. Con đã chú thích trong mục nhắc nhở ở điện thoại của mẹ rồi, nhưng mẹ vẫn quên mất.

- Mẹ xin lỗi… lần sau sẽ không thế nữa!

Nhạc Yên Nhi nói với vẻ vô cùng đáng thương.

Đường đường là một người phụ nữ mạnh mẽ cao tới một mét sáu mươi tám mà lại phải cúi đầu trước một cô bé con, cô cảm thấy cuộc đời của mình thật là thất bại!

Con gái phải đáng yêu ngoan ngoãn một chút, phải biết làm nũng, điều quan trọng nhất nhất là IQ đừng cao quá, đừng có dạy dỗ người ta như bà cụ non thế này!

Như thế đáng sợ lắm luôn…

- Con miễn cưỡng tha thứ cho mẹ đấy, lần này con muốn ăn đại tiệc.

- Muốn ăn gì nào?

- Hải sản.

Cô bé cười híp mắt lại.

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nhìn cô bé một cái:

- Được rồi được rồi, cứ coi như đây là lời xin lỗi của mẹ vậy!

Hai mẹ con vừa nói vừa cười rời đi, trong khi đó một chiếc xe từ từ đi tới.

- Cô Nhạc dường như không thay đổi gì, nhưng xinh đẹp tự tin hơn nhiều!

Trần Lạc chứng kiến sự thay đổi của cô thì thấy rất vui mừng.

Chủ tịch tìm lại được thứ tưởng như đã đánh mất quả là một chuyện đáng mừng.

- Ừm.

Hắn đáp lại một tiếng, ánh mắt của hắn chưa bao giờ dịu dàng đến thế, cứ như đang nhìn một báu vật hiếm có trên thế gian.

Ánh nhìn cẩn thận dè dặt đó yếu ớt như thần kinh mẫn cảm của hắn vậy.

Cô thay đổi rồi, thay đổi rất lớn, trước đây tóc cô chỉ đến ngang vai, bây giờ đã nuôi dài tới eo rồi, mái tóc xoăn màu đen tùy ý thả tung ra trông vô cùng tao nhã. Trời vừa vào thu, cô mặc áo T-shirt màu trắng, bên ngoài là áo khoác màu xám, quần bó dài cùng đôi giày cao gót làm tôn lên dáng người thon thả của cô.

Nếu như năm năm trước cô ăn mặc như một học sinh thì năm năm sau cô giống như một bông hoa rực rỡ đã phô ra nét đẹp nhất của mình, khí chất chói mắt trên người cô khiến không một ai có thể ngó lơ.

- Bà Dạ của tôi, năm năm không gặp, em vẫn khỏe chứ?

Hắn hỏi nhưng không ai trả lời.



Hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua, Nhạc Vãn Vãn lại khổ sở vác theo chiếc cặp sách màu lam đi học.

Nhạc Yên Nhi đưa cô bé đến trường, cô dặn cô bé buổi trưa phải ăn cơm cho tử tế, hôm nay cô phải đi Lạc Thành, buổi tối không về kịp nên nhờ cô giáo đưa cô bé về.

Nhạc Yên Nhi dặn dò xong, Nhạc Vãn Vãn liền hắng giọng, giờ đến lượt cô bé bắt đầu dặn dò.

- Mẹ đừng lái xe nhanh quá, nhớ phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, lúc vượt qua xe khác nhất định phải nhìn kính chiếu hậu. Đến Lạc Thành rồi thì phải gọi cho con, không được dễ dàng nói với mấy người mẫu đó mình là bà mẹ đơn thân. Buổi trưa mẹ nhớ ăn cơm, không được phép nhìn thấy trai đẹp là đi nhầm đường, buổi tối mẹ muốn ăn gì thì nói trước với con để con tiện nấu cơm, thuận tiện gọi đồ ăn luôn. Mẹ biết chưa?

Cô bé nói liền một mạch, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhạc Yên Nhi há miệng ra muốn phản bác nhưng cô phát hiện mình không nói được câu nào, vì cô hoàn toàn không phản bác được.

Cô gật đầu nói:

- Mommy nhất định sẽ ngoan, mommy đi đây, Vãn Vãn lên lớp đi!

Nhìn Nhạc Vãn Vãn đi vào cô mới xoay người lên xe.

Cô vừa mới đ thì một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại trước cửa trường học.

Dạ Đình Sâm nhìn chăm chú vào chiếc xe đang rời đi của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt của hắn chuyên chú thâm thúy, trong mắt có vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có.

Hắn đi vào trường, cô giáo hỏi hắn đến tìm ai.

- Tôi là cha của Nhạc Vãn Vãn, tôi đến thăm con bé.

- Nhạc Vãn Vãn?

Cô giáo ngẩn ra, vốn nghĩ nhà Nhạc Vãn Vãn là một gia đình đơn thân, trên tờ khai gia đình không nói rõ cha cô bé là ai.

Chẳng lẽ… chính là người đẹp trai hết phần thiên hạ này ư?

Hai mắt cô giáo như hóa thành hình trái tim nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, đưa hắn đến trước cửa lớp.

Dạ Đình Sâm đứng trước cửa sổ, hắn nhìn thấy Nhạc Vãn Vãn ngồi ở chính giữa, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bảng đen, dường như đang rất chăm chú nghe giảng.

Hắn nhìn cô bé mười phút mới kết luận là con gái mình đang ngẩn người.

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười cưng chiều, vẻ lạnh lùng đó di truyền từ ai nhỉ? Từ hắn sao?

Một tiết học kéo dài bốn mươi phút, hắn cứ đứng nhìn như thế mà không cảm thấy khô khan phiền chán chút nào, lúc nghe thấy tiếng chuông reo lên, trái tim hắn run rẩy.

Sau khi hết tiết, cô bé Đinh Đang bắt đầu túm lấy quần áo của Nhạc Vãn Vãn.

- Vãn Vãn… mình muốn đi đại tiện…

Cô nhóc bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Nhạc Vãn Vãn không thể nhịn nổi nữa:

- Tại sao bạn hết tiểu tiện thì lại đến đại tiện, sao lần nào cũng phải kéo mình đi cùng?

- Bởi vì…. Vãn Vãn ngầu nhất, rất đáng sợ, thế nên yêu ma quỷ quái trong nhà vệ sinh sẽ không dám ra.

Cuối cùng Đinh Đang cũng nói ra sự thật.

Ngầu? Đáng sợ?

Nhạc Vãn Vãn muốn phản bác nhưng cô bé phát hiện ra từ sâu trong nội tâm cô bé hoàn toàn nhất trí với Đinh Đang.

Nhạc Vãn Vãn bất đắc dĩ gật đầu rồi đi vệ sinh cùng cô nhóc.

Vừa ra khỏi lớp cô liền nhìn thấy ông chú kia đang đứng trước cửa, ánh mắt của hai người giao nhau, một cảm giác kỳ lạ lan ra khắp người cô bé.

Lại là chú ấy!

Đinh Đang cũng phát hiện ra, trên mặt cô nhóc chứa đầy vẻ nghi hoặc:

- Chính là chú siêu đẹp trai thứ sáu tuần trước!

- Cậu có đi vệ sinh nữa không?

- Có!

Vì thế, hai cô bé ngó lơ người nào đó và đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Cô bé đứng trước cửa nhà vệ sinh đợi Đinh Đang đi ra, mà Dạ Đình Sâm lại đứng ở cách đó không xa nhìn cô bé, không tiến lên cũng không lùi bước, tư thế ngốc nghếch như thế trông thật buồn cười.

Thực ra Dạ Đình Sâm muốn tiến lên trước nhưng hắn sợ mình sẽ dọa Nhạc Vãn Vãn, rồi lại không nỡ rời đi, nhất thời rơi vào cảnh khó xử.

Đây là lần đầu tiên hắn làm cha, có rất nhiều chuyện hắn không biết phải làm thế nào, tuy rằng hai hôm nay hắn đã tham khảo sách vở, học cách làm thế nào để làm bạn với con trẻ nhưng khi con gái thực sự đứng trước mặt hắn, hắn lại không biết nên làm gì.

Nhạc Yên Nhi rời xa hắn năm năm, hắn không biết hai chữ tình cảm viết như thế nào nữa rồi, ngoài làm việc ra hắn chỉ làm việc, trong thời gian ngắn bảo hắn làm một người cha tốt thì thực là làm khó hắn.

Nên làm sao nói với Nhạc Vãn Vãn hắn là cha của con bé đây?

Đúng vào lúc Dạ Đình Sâm đang khổ não thì Nhạc Vãn Vãn bất ngờ đi tới trước mặt hắn.

Đôi mày của hắn bỗng chốc nhíu chặt lại.

Con bé đi tới đây rồi?

Hắn nên nói câu gì đầu tiên?

Hắn nghĩ thầm: Vãn Vãn, chú là cha của con.

Không được không được, thế thì đột ngột quá, dọa con bé sợ mất.

Hắn lại nghĩ: Chú là bạn của mẹ con, chú tới thăm con.

Ồ? Cách này hình như được đấy.

Thấy Nhạc Vãn Vãn đi tới, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì cô bé đã giành trước một bước.

Nhạc Vãn Vãn khoanh hai tay trước ngực, đứng cách hắn ba bước, cô bé nói:

- Chú đã đi theo cháu ba ngày rồi, ngày nào xe của chú cũng quanh quẩn dưới nhà cháu, chú còn đeo kính đen trông như xã hội đen ấy. Chú à, chú còn làm thế nữa là cháu báo cảnh sát đấy nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom