• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Cô Nhạc muốn nghỉ ngơi thì chúng tôi không tiện quấy rầy. Ra ngoài cả đi.

Aken ra lệnh, tất cả những vệ sĩ cầm súng đều lùi ra, phòng tắm lập tức trở nên vắng vẻ.

Nhạc Yên Nhi rời đi cùng Aken, chẳng ngờ khi tới cửa, anh ta đột nhiên dừng lại.

Cô hoảng sợ nhưng trên mặt không lộ vẻ khác thường, chỉ bình tĩnh hỏi:

- Anh Aken, sao thế?

- Không có gì, cô Nhạc ra ngoài trước đi.

Anh ta nói.

Câu nói này làm Nhạc Yên Nhi không an lòng.

Chẳng lẽ là bị phát hiện? Để mình ra ngoài là sợ khi hai bên giao chiến sẽ gây tổn thương đến người vô tội à?

Cô đắn đo nhưng cũng chỉ có thể bước ra.

Mỗi bước của cô đều rất gian nan, khi vừa tới cửa, bỗng nhiên một tiếng cắt vang lên.

Cô sợ tới độ vội quay đầu lại, thấy Aken đang đâm vào tấm màn bồn tắm.

Lập tức chiếc kệ rầm rầm đổ xuống, khăn tắm dự bị, sữa tắm đều rơi đầy đất.

Dao găm của anh ta cũng vậy.

Bên trên không hề có máu.

Nhạc Yên Nhi thấy thế thì sợ đến độ tim nhảy khỏi lồng ngực, tuy nhiên cô vẫn giả vờ bình tĩnh, cười nói:

- Hay là anh Aken không tin tôi, nếu thế thì cứ kiểm tra thoải mái đi, cần gì phải làm những việc thế này.

- Nhặt lên.

Aken ra lệnh cho thủ hạ rồi mới nói với Nhạc Yên Nhi:

- Xin lỗi cô, những việc uy hiếp đến an toàn của ông chủ, tôi không thể bất cẩn được. Nếu có đắc tội với cô Nhạc thì mong cô bỏ quá cho, lát nữa sẽ có bác sĩ tới xử lý vết thương, tôi đi trước.

- Đi thong thả, không tiễn.

Cô nói từng chữ.

Thấy Aken đi rồi, chắc chắn tiếng bước chân đã đi xa, cô mới lao vào phòng tắm, kéo tấm màn nặng nề ra, chỉ thấy Norman đang đau đớn trượt xuống.

Một nhát đâm kia đã đâm vào người anh ta nhưng anh ta đã đoán trước nên lập tức rút ra, lau vết máu rồi mới ném ra ngoài.

Từ đầu tới cuối không mất ba giây.

Trên người anh ta có vết thương đạn bắn và vết đâm, dù không phải những nơi trí mạng nhưng nhìn rất đáng sợ.

Trán Norman toàn mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, khẩu trang cũng đã ướt.

- Thế nào rồi?

Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi.

- Chưa chết.

Norman nhịn đau, cắn răng đáp.

Anh ta xuất thân từ quân ngũ, chẳng biết mấy tuổi đã bắt đầu học tập, sau khi trưởng thành thì rất ít khi về nhà. Norman đã bị thương rất nhiều, từng này chưa đáng kể gì.

Vậy nên anh ta chịu được, nhưng bây giờ phải đi ngay, nếu chần chừ thêm một lúc nữa thì sẽ không đi được nữa.

- Cảm ơn chuyện hôm nay, sau này tôi sẽ trả cho cô, Norman tôi xưa nay không nợ ai hết.

Anh ta đứng lên, dáng người vẫn thẳng tắp.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, hệt như tiếng gõ từ địa ngục khiến Nhạc Yên Nhi run rẩy.

Sắc mặt Norman thay đổi, đôi mắt ưng trở nên quỷ dị và lạnh lùng.

Tay anh ta cầm chắc dao găm và súng ngắn, chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Nhạc Yên Nhi lại càng hoảng hốt, cô tưởng Aken quay lại nên đề phòng hỏi:

- Ai thế?

Hai chữ này như đã dùng toàn bộ sức lực của cô.

Là ai?

- Tôi là bác sĩ Morey, Aken bảo tôi tới.

Một giọng nói xa lạ vang lên.

Nhạc Yên Nhi lập tức thở phào, cô định quay đầu nói với Norman nhưng chẳng ngờ phía sau đã trống rỗng, người đã đi rồi.

Ngay trong vài giây cô hỏi thôi, anh ta đã trèo qua cửa sổ đi mất.

Nhạc Yên Nhi thò đầu ra, bóng đêm bên ngoài đen kịt, người kia đã biến mất.

Đáng sợ quá!

Cô không kịp nghĩ nhiều mà chỉ có thể mau chóng xử lý vết máu trên đất và khoác thêm một chiếc áo khoác.

Cô đã làm hết khả năng rồi, anh ta có thể đi hay không là dựa hoàn toàn vào bản thân.

Hơn nữa anh ta thật sự chỉ có mục địch thăm Minh Tinh Tinh sao?

Cô không có lòng dạ nghĩ nhiều, vừa mở cửa, cô đã thấy một bác sĩ trung niên.

Morey xem vết thương, bôi thuốc và băng bó cho cô. Sau khi xong việc, chẳng ngờ William lại tới, phía sau gã là Aken và Julia, hiển nhiên là bọn họ đã biết chuyện khi nãy.

Đôi mắt đẹp của Julia như phun lửa, cô ta tức giận chỉ vào mặt Nhạc Yên Nhi:

- Chắc chắn là cô thả người, các phòng đều kiểm tra rồi, phòng cuối cùng là của cô ta, không phải cô ta thả thì là ai?

Nhạc Yên Nhi không hề hoảng sợ, dù sao người đã đi rồi, họ sao có thể tìm cô gây phiền phức được?

Mấy ngày nay cô đã nhận ra dù William cầm tù mình nhưng lại rất khách khí, luôn mồm nói vì Dạ Đình Sâm. Dù thật giả thế nào, là địch hay là bạn, ít nhất cô cũng có giá trị lợi dụng, nếu không gã sẽ không để Aken bảo vệ mình, không cho Julia làm tổn thương mình.

Cô nhìn qua rồi đáp:

- Sao các người lại tới đây, giờ này tôi nên đi ngủ rồi, nếu có chuyện gì thì mai hẵng nói.

- Thái độ của cô là gì? Cô thả kẻ địch của Dạ và anh trai tôi đi mà còn dám nói với tôi như thế, để xem hôm nay tôi có dạy đỗ dược cô không!

Julia tức giận quất roi xuống đất, am thanh rất vang dội.

Cô ta kéo roi lên rồi quất về phía Nhạc Yên Nhi. William vẫn bình thản nhìn, khi thấy chiếc roi đã sắp quất vào mặt cô thì Aken ra tay.

Anh ta cầm dao găm phi ra, dao đâm vào roi khiến roi chệch hướng nhưng nó đã quật vào tay cô.

Đau đớn đột ngột kéo tới.

Nhạc Yên Nhi cắn môi không phát ra âm thanh.

Julia tức giận định quật thêm nhưng William đã cản lại.

- Em làm càn quá rồi, cô ấy là bà Dạ đấy, sao em có thể đối đã với khách quý của gia tộc như thế?

- Hừ! Phu nhân cái gì, cô ta sắp hại chết Dạ rồi!

Julia tức giận nói.

William nghe thế thì nở một nụ cười khó hiểu rồi nói với Aken:

- Bác sĩ Morey chưa đi xa đâu, gọi lại đi.

Nhạc Yên Nhi không ngốc, cô hiểu ý gã, đây rõ ràng là đánh rồi lại cho táo, gã có thể cản Julia nhưng lại không làm, rõ ràng đây là để cảnh cáo cô.

Xem ra gã biết mình cứu Norman nên trừng phạt.

Nhưng lời Julia có ý gì, kẻ địch của Dạ Đình Sâm và William, suýt nữa hại chết Dạ Đình Sâm...

Có ý gì? Chẳng lẽ quan hệ của họ với Norman...
 
Advertisement
  • Chương 646

Tuy Vãn Vãn còn nhỏ nhưng vô cùng tinh ranh, cô bé trợn mắt lên với mẹ mình, đâu còn vẻ lạnh lùng như vừa nãy nữa.

- Bà Nhạc Yên Nhi này, mẹ nói là sẽ đưa con cùng đi, nhưng cuối cùng mẹ lại ngủ say, con gọi thế nào cũng không dậy! Người lớn không biết giữ lời thì không phải là người lớn tốt.

Cô bé cáu giận nói.

Nhạc Yên Nhi bị con gái nói cho đỏ cả mặt.

Mấy hôm nay cô luôn lo chuyện chuẩn bị cho buổi triển lãm nên mệt gần chết, hôm nay hiếm khi được nhàn rỗi. Cô vốn muốn đi cùng Vãn Vãn, nhưng… không dậy nổi nữa!

- Vãn Vãn, thực ra chiếc giường đã hạ một lời nguyền với mommy,giống như Harry Potter ấy…

- Mommy, mẹ đừng không biết xấu hổ thế được không?

Nhạc Vãn Vãn nghe thấy lý do vụng về này thì liền trợn mắt lên.

Mặt Nhạc Yên Nhi càng đỏ hơn, cô ho khan một tiếng, vì không muốn mất đi sự uy nghiêm trước mặt con được nên cô hắng giọng rồi nói:

- Vãn Vãn, mommy ngủ nướng là lỗi của mommy, nhưng mommy cam đoan sẽ không có lần sau nữa, đi thôi, mommy đưa con đi ăn đại tiệc.

- Cậu đã nói là hôm nay chúng ta đến nhà cậu mà.

- Ớ? Có chuyện này à?

Cô ngẩn ra.

Nhạc Vãn Vãn lập tức muốn phát điên:

- Mommy, hôm qua cậu vừa mới gọi điện bảo thế mà, sao mẹ lại quên nhanh thế chứ!

- Mẹ không quên mà! Mẹ đang kiểm tra con thôi!

Nhạc Yên Nhi nói nhăng nói cuội với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Nhạc Vãn Vãn chỉ vào mũi cô:

- Mommy, người ta đều nói sinh con xong sẽ ngốc ba năm, tại sao năm nay con đã năm tuổi rồi mà mẹ còn ngốc thế chứ?

- Con nói cái gì? Lúc nãy mẹ điếc tạm thời nên không nghe thấy gì hết!

Nhạc Yên Nhi lúng túng nói cho qua chuyện, sau đó cô dắt tay con gái ra đón một chiếc taxi.

Phong cảnh ngoài cửa sổ vụt qua, năm năm trôi qua… cô lại đặt chân lên thành phố này một lần nữa.

‘Cậu’ mà lúc này Nhạc Vãn Vãn nói chính là em họ của Nhạc Yên Nhi, Giang Sở Thù.

Thực ra trước khi cô sinh con thì Giang Sở Thù đã tới London, vào lúc cô biết phu nhân Minh Tú chính là người hại chết mẹ cô thì anh ta xuất hiện, nói cho cô biết tất cả chân tướng, đồng thời còn giúp cô ổn định tâm trạng.

Cũng vào lúc đó, cô mới thực sự biết được thân thế của mình.

Hóa ra mẹ cô Nhạc Dĩnh không phải là con gái của một gia đình bình thường mà là tiểu thư của nhà họ Nhạc ở Hương Giang.

Nhà họ Nhạc ở Hương Giang đã có lịch sử hơn trăm năm, vào những năm tháng bão táp phong ba, nhà họ Nhạc và xã hội đen mỗi bên chiếm cứ một phương, nắm trong tay một phần hai lãnh địa của Hương Giang, là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc ở đó, nói nhà họ Nhạc một tay che trời cũng không ngoa.

Nhạc Dĩnh là một thiên kim tiểu thư được muôn vàn sủng ái.

Năm đó nhà họ Cố vẫn chưa có quy mô như hiện tại, tuy rằng ông Cố - Cố Chính cũng tự xây dựng được một vùng trời riêng cho mình nhưng Cố Văn Sinh hoàn toàn không có thiên phú trong việc kinh doanh.

Cố Văn Sinh và Lâm Viễn Đường cùng đi Hương Giang nghỉ hè, thông qua giới thiệu của Lâm Viễn Đường, ông ta quen được với Nhạc Dĩnh cao quý tao nhã.

Ông ta vừa gặp đã yêu Nhạc Dĩnh nên theo đuổi bà nồng nhiệt.

Từ nhỏ đến lớn Nhạc Dĩnh chưa từng gặp chuyện khó khăn gì, bà vẫn là một thiếu nữ ngây thơ thiện lương, sao có thể chống cự lại kẻ đào hoa có kinh nghiệm tình trường như Cố Văn Sinh.

Gần như không tốn quá nhiều công sức, ông ta đã giành được trái tim của bà.

Hai người đã có một cuộc sống vui vẻ ở Hương Giang, cho đến khi Cố Chính gọi điện tới mắng Cố Văn Sinh vô dụng, sau này có mang tài sản làm từ thiện hết cũng không để lại cho ông ta.

Trong lòng Cố Văn Sinh thấy rất tức giận,ông ta muốn làm một chuyện lớn cho Cố Chính xem.

Lúc đó Dạ Tiêu đột nhiên gặp qua đời vì tai nạn giao thông, phu nhân Minh Tú rơi vào cảnh bơ vơ không ai giúp đỡ, vì muốn có tiền để giúp phu nhân Minh Tú, Lâm Viễn Đường đã bán cho Cố Văn Sinh một tin tức.

Trong két bảo hiểm của nhà họ Nhạc có chứa mạch sống của cả gia tộc.

Lâm Viễn Đường nói sẽ cung cấp cho ông ta tin tức chi tiết nhưng ông ta phải chia ba mươi phần trăm lợi nhuận thu được cho Lâm Viễn Đường.

Nghe thế Cố Văn Sinh liền động lòng.

Nhà họ Nhạc vẫn luôn coi thường Cố Văn Sinh, yêu cầu Nhạc Dĩnh chia tay với ông ta, ông ta dứt khoát làm cho chót, lừa Nhạc Dĩnh lấy tài liệu trong két bảo hiểm của cha bà ra, sau đó ông ta hứa đưa Nhạc Dĩnh về nhà kết hôn.

Nhạc Dĩnh muốn từ chối nhưng bà lại phát hiện mình đã có thai rồi.

Bà không hiểu chuyện kinh doanh, Cố Văn Sinh nói tài liệu đó là báo giá đấu thầu, bà liền tin đó thực sự là báo giá đấu thầu, bà nghĩ trộm ra nhìn một cái cũng không có vấn đề gì lớn, nếu như Cố Văn Sinh làm ăn phát đạt thì ông ta có thể đường đường chính chính tới nhà họ Nhạc cầu hôn.

Bà lấy trộm tài liệu mà Cố Văn Sinh cần ra đồng thời về thành phố A với ông ta, công chúa như bà giờ đây lưu lạc dân gian, lúc này bà mới phát hiện ra tất cả mọi thứ không như những gì mình đã tưởng tượng.

Sau khi về thành phố A, Cố Văn Sinh càng ngày càng bận, không còn đối xử dịu dàng chu đáo với bà như trước đây nữa, đồng thời ông ta sắp xếp cho bà ở trong một căn hộ, dù bà có yêu cầu thế nào cũng không đưa bà về nhà.

Nhạc Dĩnh lén theo dõi ông ta, khi tìm đến nhà họ Cố bà mới phát hiện ra hóa ra Cố Văn Sinh đã kết hôn từ lâu rồi!

Đối với Nhạc Dĩnh, chuyện này chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

Lúc này bà mới biết, bà đã bị lừa rồi, tài liệu mà bà ăn trộm kia có lẽ không đơn giản chỉ là báo giá đấu thầu.

Bà không dám về Hương Giang mà chỉ dám lén gửi mail cho chị mình là Nhạc Huệ, từ chị mình, bà biết được tin tức của gia đình.

Hóa ra Hương Giang đã thay đổi cả rồi.

Tài liệu đó vốn chẳng phải là báo giá đấu thầu gì mà là bí mật kinh doanh và tài liệu đen của nhà họ Nhạc bao nhiêu năm nay, Cố Văn Sinh đã bán lại tài liệu đó cho nhà họ Hoắc ở Hương Giang với giá cao.

Khi cha của Nhạc Dĩnh biết chuyện này là do đứa con gái mà mình yêu thương nhất làm, hơn nữa bà còn chạy trốn với người khác thì lên cơn nhồi máu cơ tim, đột tử trong phòng làm việc.

Nhà họ Nhạc như rắn mất đầu, dưới sự chèn ép của nhà họ Hoắc và chính quyền Hương Giang, không trụ nổi tám tháng mà tuyên bố phá sản.

Một gia tộc thịnh vượng suốt trăm năm cuối cùng rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.

Rất nhiều người đều đi tìm Nhạc Dĩnh, có người xuất phát từ tình thân như Nhạc Huệ, cũng có người muốn bầm thây bà thành vạn mảnh, bấy giờ Nhạc Dĩnh mới phát hiện ra bản thân mình đã thành một con chó không nhà để về.

Cũng vào lúc này phu nhân Minh Tú mới biết chuyện Lâm Viễn Đường vì muốn giúp bà mà hại Nhạc Dĩnh, hại cả nhà họ Nhạc, nhưng khi đó bà đã không thể quay đầu lại nữa rồi.

Dù gì thành phố A cũng là thiên hạ của LN, phu nhân Minh Tú dùng thân phận phó chủ tịch của LN điều động tất cả thế lực của mình giúp Nhạc Dĩnh che giấu thân phận.

Nhạc Dĩnh không còn mặt mũi nào để về nhà, cũng không còn liên lạc với Nhạc Huệ nữa, bà sống một cuộc sống tạm bợ ở thành phố A, bà còn tưởng do mình may mắn nên người trong gia tộc không tìm thấy mình.

Thực ra đều là do phu nhân Minh Tú thu xếp mà thôi.

Phu nhân Minh Tú tự biết chuyện này rất thất đức nên không dám đến gặp Nhạc Dĩnh dù chỉ một lần.

Nhạc Dĩnh đã vô tình chen chân vào gia đình người khác, bà liền tự nuôi dưỡng Nhạc Yên Nhi một mình, cho đến sau khi biết mình mắc bệnh ung thư, không thể chăm sóc Nhạc Yên Nhi được nữa bà mới đưa Nhạc Yên Nhi về nhà họ Cố.

Qua thời gian dài, rất nhiều người đã không còn nhớ sự huy hoàng của nhà họ Nhạc, những người đã từng đào sâu ba thước đất để phải tìm Nhạc Dĩnh cũng từ từ bỏ cuộc.

Ngoại trừ Nhạc Huệ.

Nhạc Huệ đã kết hôn từ lâu, bà gả vào nhà họ Giang với thân phận là cô cả nhà họ Nhạc, thân là phu nhân của nhà họ Giang, bà không thể dễ dàng rời khỏi nhà nhưng trước giờ bà chưa từng từ bỏ việc tìm em gái của mình.

Vào năm mười tám tuổi, Giang Sở Thù hy vọng được đến đại lục để phát triển sự nghiệp trong giới giải trí, cả nhà họ Giang đều phản đối, chỉ có mình Nhạc Huệ ủng hộ, nhưng bà hy vọng con trai của mình có thể giúp bà tìm thấy Nhạc Dĩnh và con gái của bà ấy.

Giang Sở Thù đồng ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom