• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Xe chạy khoảng một giờ thì tới nơi William gọi là nhà.

Đây là một công trình theo lối Gothic cổ điển, vô cùng tráng lệ, hệt như một cung điện vậy.

William và Julia vừa vào thì đã có người đi tới giúp họ cởi áo khoác và thay giày.

- Hai vị này là khách quý, chăm sóc cẩn thận.

William căn dặn thế.

- Hai vị, mời theo tôi.

Nữ hầu gái dịu dàng nói.

Nhạc yên Nhi đi theo, dù gì cũng đã ở địa bàn của đối phương, chẳng còn chuyện gì đáng sợ hơn nữa, thôi thì đến đâu hay đến đó đi.

Cô không biết William là địch hay bạn.

Họ vừa đi, Julia đã nổi điên, cô ta bất mãn nhìn anh trai mình:

- Vì sao anh mang chúng nó về nhà, anh có biết em ghét nó nhất không?

- Bây giờ người có thể khiến anh Dạ của em nghe lời chỉ có cô ta thôi.

William lạnh mặt, nghiêm túc nói:

- Anh cảnh cáo em, bây giờ Nhạc Yên Nhi đang có thai, nếu em làm tổn thương cô ta, anh sẽ phế em đấy!

- Anh, em là em ruột của anh!

- Trước vinh quang gia tộc thì anh không quan tâm em có phải em ruột của anh không. Trong thời gian này, họ sẽ do Aken trông giữ.

Julia nghiến răng, cảm thấy anh trai mình thật quá đáng.

Rõ ràng anh biết cô ta thích Dạ Đình Sâm, ghét Nhạc Yên Nhi, vậy mà còn mang cô về, đã thế còn không cho cô ta tra tấn, còn phải hầu hạ Nhạc Yên Nhi nữa chứ, làm sao nhịn nổi cơn giận này?

- Anh, anh quá đáng quá! Nếu Nhạc Yên Nhi chết là em có thể ở bên Dạ Đình Sâm rồi, chẳng phải như thế sẽ tốt cho gia tộc hơn à? Sao anh không giúp em?

Julia không vui nói.

- Đừng bao giờ tính kế Dạ Đình Sâm, hắn là ác ma, em không khống chế nổi đâu. Em cho đó là việc có lợi cho gia tộc, thế nhưng có lẽ hắn sẽ hủy hoại toàn bộ cả gia tộc William này đấy!

William híp mắt, nghĩ tới người đàn ông đáng sợ kia.

Thời gian trước, gã có hợp tác với Dạ Đình Sâm, hắn đã làm biết bao việc điên cuồng vì Nhạc Yên Nhi, thậm chí đồng ý hợp tác với gã, việc này đủ thấy sự bảo vệ của hắn dành cho Nhạc Yên Nhi biến thái đến đâu.

Nếu động tới Nhạc Yên Nhi, không thể nghi ngờ rằng kẻ đó đang tìm chết!

Nhạc Yên Nhi không bị làm khó, hơn nữa còn được ăn ngon và hầu hạ mỗi ngày.

Chi phí ăn mặc không phải lo.

Nhưng cô không thể ra khỏi phòng, ngoài việc đó ra thì ổn cả.

Người trông giữ cô là một nam thanh niên, người này lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần cô vừa tới gần cửa là anh ta đã tới, thời gian còn lại thì không thấy đâu.

Minh Tinh Tinh ở cùng cô, nó có vẻ suy sụp, chưa thể phục hồi từ sau đả kích của William.

Ngày thứ ba, William vẫn chưa xuất hiện, Dạ Đình Sâm cũng thế. Cô nghi ngờ việc mình bị đưa tới đây hoàn toàn là bí mật.

Cô lại làm như không có việc gì mà đi tới cửa, Aken xuất hiện, chắn trước mặt cô:

- Mời bà Dạ quay lại.

- Tôi muốn gặp William.

Cô thản nhiên nói.

- Tôi sẽ chuyển lời giúp bà Dạ, mời cô quay lại.

Aken nghiêm túc nói.

- Cảm ơn.

Cô quay lại phòng, chẳng ngờ Minh Tinh Tinh lại giận dữ hét lên:

- Cút ra ngoài, các người đều là người xấu!

Julia định quất roi lên người nó, chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi nhanh tay, cô kéo thằng bé vào lòng mình.

Roi hạ xuống, quất lên bàn trang điểm, tấm gương vỡ nát.

- Cô làm gì thế?

Nhạc Yên Nhi quát.

Julia tức giận nhìn Minh Tinh Tinh:

- Thằng ranh chết tiệt!

Cô ta chỉ tới xem xét tình hình của Nhạc Yên Nhi, chẳng ngờ Minh Tinh Tinh lại nhào tới cắn cô ta, vậy nên cô ta mới nổi giận.

Minh Tinh Tinh lau nước mắt, hung dữ nói:

- Cô với mấy kẻ xấu kia là cùng một giuộc, tôi nghe thấy cô gọi gã ta là anh! Cô là kẻ xấu nên tôi muốn đánh trả!

- Hừ! Không biết lượng sức, một tay tao là đủ bẻ gãy cổ mày rồi!

Julia cười nhạo.

- Cô...

Minh Tinh Tinh giãy giụa định xông lên nhưng bị Nhạc Yên Nhi kéo về.

- Tinh Tinh, nghe lời!

Bốn tiếng mang theo uy nghiêm khiến Minh Tinh Tinh chỉ có thể siết chặt nắm đấm, đỏ mắt nhìn Julia. Biểu tình hung tợn của nó trong hệt như ấu thú vừa học được cách săn mồi.

Julia cười:

- Chẳng ngờ con chó con này lại rất nghe lời.

- Mồm miệng sạch sẽ đi!

Nhạc Yên Nhi nhíu mày, khuôn mặt lạnh băng.

- Bây giờ cô cũng chỉ là tù nhân thôi, có tư cách gì ra lệnh cho tôi? Chó cô nuôi cắn người lung tung, tôi không đánh cô được còn không dạy được con chó này hay sao?

Julia châm chọc nói, cô ta liên tục kích thích Minh Tinh Tinh.

Minh Tinh Tinh như nổi điên vùng ra khỏi tay Nhạc Yên Nhi rồi nhào tới.

- Đồ khốn nạn, tôi liều mạng với cô!

Julia thấy thế thì nở nụ cười gian như đã thực hiện được kế hoạch, sau đó, cô ta giơ roi định quất xuống, Nhạc Yên Nhi thì lập tức lao tưới chắn trước mặt Minh Tinh Tinh.

Cô ta cười lạnh, đây là tự Nhạc Yên Nhi lao tới.

Nhưng ngay khi ngàn cân treo sợi tớ, có người túm tay Julia lại.

- Làm loạn đủ chưa?

William vừa tới đã thấy cảnh nguy hiểm này, gã lập tức ngăn lại.

- Anh!

Julia rõ ràng đang sợ, cô ta vội rụt tay lại.

- Lùi xuống!

Gã ra lệnh một cách giận dữ.

Julia nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, chật vật trước mặt tình địch chính là một loại sỉ nhục.

Nhưng có William ở đây, cô ta không dám nổi giận, đành cắn răng gật đầu rồi bỏ đi.

Trước khi đi, cô ta vẫn nhớ lườm Nhạc yên Nhi.

William chắp tay sau lưng, áy náy nói:

- Xin lỗi, tôi không biết dạy em nên để bà Dạ hoảng sợ rồi, tôi thành thật xin lỗi, mong cô không để bụng. Nghe Aken nói cô muốn tìm tôi, chẳng biết là vì chuyện gì?

- Để Tinh Tinh nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài rồi nói.

Cô cúi đầu nhìn đứa bé đang run rẩy trong ngực mình, cảm thấy thật khó chịu.

- Được.

William ra ngoài trước.

- Tinh Tinh, ăn cơm đi, chị xong việc sẽ về.

- Chị, chị đừng đi, chỗ này toàn ác ma, họ nói dối, họ là người xấu!

Tinh Tinh hoảng sợ, có vẻ nó chưa thể bình tĩnh được.

- Yên tâm, chị không sao, lát nữa chị sẽ về.

Cô nghiêm túc nói, lúc này Minh Tinh Tinh mới bình tĩnh hơn.

Ra ngoài, cô cài cửa phòng lại rồi bước tới trước mặt William, hỏi khẽ:

- Tôi muốn hỏi chuyện của ba Tinh Tinh nên không muốn để nó biết.

- Bà Dạ tin tôi rồi à?

William sờ mũi, cười nói.

Cô khẽ nói:

- Mắt thấy mới là thật, tôi biết phán đoán nhưng chỉ là tôi muốn biết sự thật thôi.
 
Advertisement
  • Chương 642

Hắn đi rồi, cô và con biết làm thế nào?

Sự kiên cường của cô đã bị tình yêu của hắn hòa tan từ lâu rồi, nó giống như loại axit mạnh nhất, dù cô có mình đồng da sắt tới mấy cũng phải mềm ra, nhưng lúc cô biến thành một cô gái biết khóc, biết làm kiêu biết giận hờn thì người yêu thương cô đã không còn ở bên cô nữa rồi.

Phải chăng… đây chính là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này?

Anjoye đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, trên gương mặt yêu nghiệt của anh ta lộ ra nụ cười cay đắng.

Cô đang nhớ Dạ Đình Sâm, anh ta không thể vào an ủi được, chỉ có thể đứng một bên mà nhìn, không làm được bất cứ điều gì hết.

Chính Anjoye cũng không biết mình đứng ngoài cửa bao lâu, cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng đi ra.

Hai mắt của cô sưng đỏ cả lên, tay đỡ lấy bụng, cơ thể cô gầy yếu đến mức khiến người ta kinh hãi.

Sao… cô lại gầy đến thế này?

- Chị ra rồi à? Vẫn... vẫn ổn chứ?

Anh ta vội vàng đứng dậy, luống cuống hỏi, bàn tay to lớn của anh ta giơ lên trong không trung, muốn vỗ về cô một chút nhưng giờ đến dũng khí chạm vào vai cô anh ta cũng không có.

Không biết tại sao.

Tuy cô đứng trước mặt anh ta nhưng anh ta lại thấy cô cách anh ta rất xa.

Cuối cùng, anh ta vò tóc mình, lúng túng nói.

- Tôi rất ổn, cậu đừng lo, tôi còn có con, con tôi sắp chào đời rồi, đến lúc đó cậu chính là chú của con bé đấy.

Nhắc đến con, khóe miệng của cô nhẹ giương lên, dịu dàng nhìn xuống bụng mình, trên gương mặt cô tỏa ra ánh sáng hiền hòa của người làm mẹ.

Lúc nhìn vào con mình, hai mắt cô sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.

- Ừm, em là chú của con bé. Đã muộn rồi, chắc chị đói rồi nhỉ, em đi nấu cơm cho chị.

Anh ta vội vàng lao xuống tầng.

Nhạc Yên Nhi nói vọng lại từ đằng sau;

- Cậu biết nấu cơm à?

Anh ta không dám quay đầu lại, cô biết chắc bây giờ anh ta đang vô cùng lúng túng.

- Ừm… biết một ít.

Anjoye vào trong bếp nấu ăn, anh ta đã học nấu ăn cấp tốc vài ngày, tuy rằng nấu không ngon lắm nhưng cũng không đến mức quá dở.

- Cũng ổn đấy.

Cô cười nói.

- Ừm, em nấu không ngon, chị ăn tạm một ít, em đã mời người nấu ăn đến đây rồi, ngày mai là dì ấy sẽ đến thôi. Đúng rồi, ngày dự sinh của chị vào ngày nào?

- Mùng ba tháng sáu, cũng chính là thứ sáu tuần sau, chẳng mấy mà tới rồi. Hôm kia tôi đi kiểm tra, con tôi rất mạnh khỏe.

- Sắp rồi… sắp rồi…

Anjoye nhai cơm mà như nhai sáp.

Ăn cơm xong cô đang định về phòng nghỉ ngơi nhưng anh ta lại đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.

Cô quay lại nhìn anh ta với vẻ đầy nghi hoặc.

- Sao thế?

- Nếu như… căn phòng đó khiến chị nhớ tới anh ấy thì chuyển khỏi đó đi. Nếu cái nhà này khiến chị nhớ tới anh ấy thì chuyển khỏi căn nhà này đi. Nếu như thành phố này, đất nước này khiến chị nhớ tới người đó thì… rời khỏi nơi này đi. Em có thể đưa chị đi bất cứ đâu.

Anjoye lấy hết can đảm nói ra ý nghĩ cuối cùng trong lòng mình.

Anh ta ngước mắt lên, đôi mắt đen rực sáng, đó là một đôi mắt hồ ly tiêu chuẩn, đuôi mắt hơi cong, lúc mỉm cười trông vô cùng quyến rũ.

Cô vẫn luôn biết anh ta đối xử rất tốt với cô, nhưng… cô không thể đáp lại được.

Tuy vậy cô vẫn nhẹ nhàng nói:

- Được đó, nhưng dù muốn đi thì cũng phải đợi con tôi ra đời đã, bôn ba đường xa không tốt cho em bé.

- Chị… chị đồng ý rồi ư? Chị đồng ý rời khỏi đây, bắt đầu lại từ đầu rồi à?

Anh ta kích động nhảy bật từ trên ghế dậy như một đứa trẻ, gương mặt vì vui mừng mà đỏ cả lên.

Nhạc Yên Nhi gật đầu:

- Ừm, đợi tôi sinh con xong thì tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc.

Cô rút tay ra, chúc anh ta ngủ ngon rồi xoay người đi.



Ngày hôm sau, cô nhờ Anjoye đưa mình đến nhà giam để gặp Dạ Đình Sâm, nhưng vì hắn là kẻ tình nghi quan trọng nên không được tiếp xúc với người ngoài, trừ phi có mệnh lệnh của sếp Norman, cô bất đắc dĩ đành phải đến nhà Capet một chuyến.

Nhà Capet có kiến trúc trang trọng, treo quốc kỳ Anh đầy trang nghiêm, cả căn nhà bị bao phủ bởi bầu không khí nghiêm túc.

Bãi cỏ lớn trước cửa đã được xây lại thành sân huấn luyện, binh lính mà Norman đưa về đang huấn luyện chó ở đây.

Anjoye dừng xe lại để Nhạc Yên Nhi vào trong trước.

Nhờ vào chiếc vòng tay, cô không bị ngăn cản, hơn nữa những binh sĩ kia đều tỏ ra kính trọng cô.

Cuối cùng, cô đi tới trước cửa, vừa định bước vào thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền tới, là phu nhân Minh Tú!

Người giúp việc vừa định đi vào thông báo nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngăn cô ta lại:

- Đợi một chút.

Cuộc đối thoại của hai người truyền từ trong ra.

- Tôi nghĩ hẳn là sếp đã biết mục đích mà tôi đến đây, chúng ta đều là người thông minh nên tôi sẽ nói thẳng luôn, các người muốn thế nào mới chịu thả con trai tôi.

- Phó chủ tịch quả đúng là nữ trung hào kiệt, có điều cách đàm phán của bà sai rồi, bây giờ tôi là dao thớt, Dạ Đình Sâm là thịt cá, bà nên dùng ngữ khí mềm mỏng hơn một chút mới phải.

Qua cửa lớn, cô lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt của Norman, anh ta trông rất kiêu căng, tuy rằng đang mỉm cười, nhưng trong đôi mắt ưng không có lấy một chút vui vẻ nào, nó lạnh lẽo đến mức kinh người.

- Bây giờ LN đã hoàn toàn sạch sẽ, về sau cũng có thể cống hiến rất lớn cho chính phủ, hơn nữa chúng tôi đồng ý hợp tác với nhà Capet, đồng thời nhường lại một phần lợi nhuận, tôi dùng điều kiện này để giao dịch với sếp được không?

- Điều kiện này ư?

Anh ta hơi ngẩn lại.

- Thực ra chính phủ cũng vô cùng kiêng kị gia tộc Capet, chắc sếp cũng nhận ra biến động mấy năm trước là nhằm vào nhà Capet? Nếu như LN hợp tác với gia tộc Capet thì gia tộc Capet có thể khôi phục lại sư huy hoàng năm xưa, mãi mãi hưởng thụ phồn vinh. Điều kiện này chảng lẽ còn chưa đủ hấp dẫn ư?

- Vậy bà muốn đổi lấy điều gì, tính mạng của Dạ Đình Sâm à?

Anh ta mỉm cười bí hiểm.

Nếu quả là thế thì anh ta lãi to rồi, chỉ cần dùng một giao dịch mà có thể đổi lại được nhiều lợi nhuận như thế, xem ra anh ta không nên tòng quân mà nên làm kinh doanh mới đúng.

Trong lúc anh ta đang hiếu kì quan sát bà thì phó chủ tịch lại bất ngờ lắc đầu.

- Không phải ư?

Norman kinh ngạc:

- Vậy bà muốn gì?

- Muốn sếp giữ miệng, giúp tôi giữ kín mọi chuyện, vĩnh viễn chôn giấu bí mật này, nuốt nó vào trong bụng!

Đôi mắt của phó chủ tịch nghiêm lại, bên trong tỏa ra ánh sáng kinh người.

- Bí mật ư?

Norman bắt đầu thấy hứng thú, anh ta tò mò hỏi:

- Không biết phó chủ tịch muốn nói bí mật gì.

Anh ta biết rồi còn cố hỏi.

- Tôi biết em trai Minh Thành của mình là người của sếp, bây giờ tôi không liên lạc được với nó, chắc hẳn nó đang ở trong tay cậu. Tôi muốn chuyện tôi và Lâm Viễn Đường cùng hại Nhạc Dĩnh sẽ mãi mãi trở thành bí mật!

- Sao chuyện này lại có dính líu tới phó chủ tịch được? Đây rõ ràng là hành vi của một mình Lâm Viễn Đường mà thôi, không liên quan gì tới phó chủ tịch hết. Phó chủ tịch trả một cái giá lớn như thế chỉ để che giấu tội danh cho vị hôn phu trước thì thật là không đáng!

Norman giương khóe môi lên thành một nụ cười xấu xa.

- Tôi đã ra giá rồi, cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, không cần quan tâm đến chuyện tôi làm thế có đáng hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom