• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đúng lúc này, một người đàn ông ra khỏi thang máy. Thấy cảnh đó thì cảm thấy thật quen mắt, mãi sau anh ta mới nhớ ra đây chính là người phụ nữ cùng thằng nhóc béo gặp trước cửa.

Chẳng ngờ lại gặp ở đây.

- Thưa thủ trưởng, quân bộ truyền tin.

- Tôi đang nghỉ, không được làm phiền.

Norman nói, anh ta nheo mắt. Vì thấy người quen nên lập tức đi theo.

Nhạc Yên Nhi dắt Minh Tinh Tinh đi dạo ở khu đồ trẻ em, cô thích một bộ đồ, thấy nó không tệ nên muốn cho Minh Tinh Tinh thử, chẳng ngờ tay cô bị giữ lại.

- Nhạc Yên Nhi.

Cô nhíu mày, sau đó kéo Minh Tinh Tinh ra sau lưng:

- Julia?

- Không ngờ lại gặp cô ở đây, quả là tình cờ!

Julia xiết chặt tay Nhạc Yên Nhi. Cô ta ở trong tổ chức đã lâu, sức tay chẳng kém gì đàn ông nên Nhạc Yên Nhi cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp gãy.

Cô nhíu chặt mày, giãy giụa nhưng không được.

Đúng lúc này, một bàn tay đột ngột nắm lấy cổ tay Julia, bàn tay rất lớn, mu bàn tay có nhiều lông sẫm màu, có cảm giác như vượn người vậy.

Julia đau nên buông lỏng tay, đôi mắt đẹp giận dữ nhìn lại:

- Anh là ai? Tại sao lại phá đám chuyện của bà đây?

- Nó là bạn trai bé nhỏ của em trai tôi nên tôi có nhiệm vụ giúp đỡ chị gái nó.

Norman ngoài cười nhưng trong không cười.

Bốn chữ "bạn trai bé nhỏ" vang lên, Minh Tinh Tinh ho khan, vội vàng nói:

- Khụ khụ! Bạn trai bé nhỏ cái gì, anh đừng làm chị xinh đẹp hiểu lầm trong sạch của em!

- Xin lỗi, nói sai rồi, là bạn con trai!

Norman mỉm cười.

- Thế còn được, chờ đã... sao vẫn thấy là lạ nhỉ?

Minh Tinh Tinh rầu rĩ.

Julia tức giận:

- Buông ra, nếu không tôi không khách khí với anh đâu!

- Ồ? Không khách khí à? Tôi rất tò mò đấy.

Norman cười, trên gương mặt thô và cương nghị không hề thấy thiện ý, thậm chí nụ cười mỉm của anh ta còn như tử thần.

Julia tự phụ rằng bản thân nhanh nhẹn, cô ta ra tay không hề nể nang, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng tàn độc.

Norman không yếu, anh ta chỉ tránh né đòn tấn công của Julia chứ không đáp trả.

Julia càng tức giận, cô ta ra tay không lưu tình nhưng lại chẳng thể đụng vào áo Norman.

Quả thực như đang chơi vờn chuột vậy.

Cuối cùng, như đã chán, Norman vươn tay tóm lấy Julia.

- Xin lỗi, tôi không đánh phụ nữ.

Anh ta buông tay, đẩy cô ta sang một bên:

- Đừng không biết điều, quả đấm của tôi không có tình như tôi đâu.

Anh ta giơ nắm tay lên.

Julia phẫn hận nghiến răng, chẳng ngờ ngẫu nhiên gặp mặt mà cũng có người giúp đỡ Nhạc Yên Nhi. Cô ta không tin Nhạc Yên Nhi có thể luôn gặp quý nhân thế.

Làm sao cô ta biết được việc Norman cũng đi theo sau.

Mục tiêu của anh ta chính là cô ta.

Nhạc Yên Nhi được cứu, cô xoa xoa cổ tay, nói:

- Cảm ơn anh đã giúp đỡ, làm phiền anh rồi.

- Không có gì, nhìn khuôn mặt đầy thịt này đi.

Anh ta ngồi xổm xuống, bóp mặt Minh Tinh Tinh:

- Em trai luôn nhắc tới nhóc, chính là tên giả gái lừa gạt tình cảm của nó phải không? Hôm đó đi vội nên không tìm nhóc tính sổ, hay là hôm nay tính đi, lừa gạt em trai anh thì em nói xem phải thế nào? Đùa bỡn tình cảm thì phải làm gì?

- Ấy, đâu... đâu có nghiêm trọng vậy...

Minh Tinh Tinh run run, cứng cả người.

- Lừa gạt người khác thì cũng thôi, nhưng nhóc lại lừa em trai anh, em trai của Norman! Hay thế này đi, nhóc nói bao nhiêu lời lừa gạt thì anh cắt của nhóc từng đấy miếng thịt, mỗi ngày cắt một ít, bắt đầu từ cái bụng này, cắt từng mảnh từng mảnh xuống...

Lời đe dọa của Norman quá mức kinh khủng, Nhạc Yên Nhi còn rùng mình, đừng nói một thằng nhóc như Minh Tinh Tinh.

Cô vội kéo nó ra sau, nói:

- Đó là chuyện trẻ con, bây giờ hai đứa quan hệ không tồi, ngài Norman đừng chấp trẻ con làm gì.

- Cũng được, so đo với trẻ con thì thật là vô phép, vậy tôi nói vài lời với người lớn là cô đi.

Nhạc Yên Nhi sửng sốt:

- Nói gì với tôi?

- Đây là em cô phải không? Em cô lừa gạt tình cảm của người khác, bây giờ còn lừa gạt tiền và đồ ăn vặt của em trai tôi, tổng cộng tính không rõ được, dù gì nó cũng ăn rất nhiều. Món nợ này cô trả lại đi chứ.

Minh Tinh Tinh cuống lên:

- Em... em không có tiền, ba em không ở nhà! Mà nhà anh nhiều tiền thế, ăn chút cũng đâu chết được!

- Chắc chắn không?

Norman nhướng mày.

Tiền tiêu vặt của em trai anh ta đều có người quản lý, mỗi ngày một số lượng nhất định. Trước đây nó không bao giờ dùng tới, tất cả đều tích lại. Từ khi gặp Minh Tinh Tinh, nó không chỉ thiếu nợ ngân hàng mà còn vay của người anh này không ít.

Anh ta cảm thấy rất bực, thằng nhóc này lùn tịt mà sao ăn nhiều thế? Dạ dày to thì thôi đi, hệ tiêu hóa cũng siêu mạnh, hệt như dạ dày không đáy, chẳng thể lấp đầy!

Minh Tinh Tinh bị hỏi thì xấu hổ, lúng túng đáp:

- Anh trai Arthur mà sao nhỏ mọn thế?

- Hử?

Anh ta hừ giọng mũi, mang theo uy nghiêm của quân nhân.

Nhạc Yên Nhi vội chắn trước mặt Minh Tinh Tinh:

- Tinh Tinh ăn nhiều nhưng không cố ý, tôi cũng không có tiền, việc này phải chờ ba nó về mới giải quyết được. Hơn nữa, coi như Tinh Tinh nợ tiền thì cũng là nợ Arthur, hình như ngài Norman hỏi đến là vô lý đấy.

Cô chống lại sức ép kia, nói.

Trời! Đời cô sợ nhất là cảnh sát, chẳng ngờ hôm nay còn dám cãi lại quan chức của Anh quốc, có chết tha hương ở nơi đất khách quê người không đây?

Norman cũng không ngờ cô dám phản bác lại mình, đôi mắt xanh thẳm chớp chớp, có ý cười nhẹ.

- Cô tên gì?

- Làm... làm gì?

Biết tên để báo thù cho dễ à?

- Nói cho tôi biết thì miễn nợ.

- Chị gái em là Nhạc Yên Nhi, phu nhân chủ tịch LN, anh dám động đến chị ấy xem!

Minh Tinh Tinh ngoan ngoãn nghe lời nhưng vẫn không quên uy hiếp để tăng khí thế.

Cô muốn đánh thằng béo này quá!

- Nhạc Yên Nhi, phu nhân chủ tịch LN...

Norman lặp lại, nhấn mạnh từng chữ, có vẻ rất nặng nề.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy bất an.

- Biết rồi.

Norman thản nhiên nói rồi đặt tay lên hông, quay người đi.

Dù anh ta ăn mặc tùy ý, có vẻ cà lơ phất phơ nhưng bước chân rất mạnh mẽ, lưng thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén.

Minh Tinh Tinh thấy anh ta đã đi thì thở phào:

- Bây giờ có phải em không cần trả nợ nữa không?

- Chúng ta về nhà tính sổ!

Nhạc Yên Nhi tức giận nói, sau đó, cô lôi cổ áo của nó, kéo ra ngoài.
 
Advertisement
  • Chương 640

Nhưng… cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ phải rời đi.

Bởi vì giao dịch của hắn và gia tộc William bại lộ, sổ sách giao dịch của công ty rỗng ruột bị điều tra ra, toàn bộ số tiền đen kia bị chặn lại.

Hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Người đến bắt hắn là Norman.

Dạ Đình Sâm đã nhận được điện thoại từ sớm nên bèn đứng đợi ngoài cửa.

Mưa bão tháng sáu nói tới là tới.

Có thuộc hạ đứng bên cạnh che ô cho Dạ Đình Sâm, hắn đứng dưới tán ô, trong mắt chứa đầy vẻ lạnh lùng, dường như không có gì để tiếc nuối vậy.

- Không ngờ có ngày tôi sẽ dùng cách thế này để tống anh vào tù, anh thật đúng là giảo hoạt, khiến tôi thắng mà không cam lòng, có phải anh cố ý đùa giỡn tôi không?

Norman bất đắc dĩ nhướng mày lên, trong đôi mắt ưng tràn ngập vẻ không cam lòng, không ngờ mọi việc đến nước này rồi mà anh ta còn bị hắn chơi cho một vố.

Hơn nữa Dạ Đình Sâm cũng không hề bất lực như tưởng tượng của anh ta mà ngược lại, hắn nắm chắc hướng đi của tất cả mọi việc trong tầm tay.

Con hồ ly này vẫn xảo quyệt như xưa!

Hiếm khi tâm trạng của Dạ Đình Sâm tốt thế này, nếu như đã biết tiếp theo đây có gì chờ đợi mình thì hắn cũng thản nhiên mỉm cười đối mặt:

- Đành chịu thôi, anh thua rồi.

- Tôi biết bà Dạ sắp sinh, anh sắp được làm cha, vốn tôi nên đưa anh đi vào lúc đó nhưng bây giờ có quá nhiều người chú ý tới anh, tôi sợ mình chậm một bước thì mạng của anh sẽ rơi vào tay kẻ khác!

Norman nghiêm mặt nói với giọng nặng nề.

- Anh muốn cứu tôi ư?

Dạ Đình Sâm kinh ngạc.

- Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh cả. Tôi sẽ báo người qua đây chăm sóc Nhạc Yên Nhi, anh cứ yên tâm đi.

- Vậy thì được, tôi có thể yên tâm rồi. Nhưng… tôi muốn nói lời từ biệt với cô ấy.

Dạ Đình Sâm không thấy quá bối rối, hắn biết đó là nơi ở cuối cùng dành cho hắn.

Norman gật đầu, thấy thế hắn lại bước vào trong nhà.

Bên tai hắn là tiếng mưa rơi lộp bộp.

Hắn đi lên tầng hai, thấy Nhạc Yên Nhi đang ngủ say sưa thì không nhịn được cười, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rực rỡ.

Lần này hắn cười một cách vô cùng vui vẻ, từ trước tới nay hiếm khi thấy hắn cười như thế.

Hắn đi tới bên giường, bàn tay to lớn mang theo những giọt nước mưa ẩm ướt chạm vào má của cô, gương mặt của cô thật ấm áp, cô nhạy cảm không nhịn được rụt đầu lại, rồi từ từ mở mắt ra.

Vừa mới ngủ dậy, đôi mắt cô mơ mơ màng màng như một con thú nhỏ lạc trong rừng vậy.

- Sâm…

Cô lẩm bẩm gọi tên hắn, giọng cô lí nhí, xem ra vẫn chưa tỉnh hẳn.

- Ừm, anh phải ra ngoài mua đồ ăn, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Nếu không anh lâu không về thì cũng đừng lo lắng, sẽ có người đến chăm sóc em.

Hắn dịu dàng nói.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô không hiểu hết lời của hắn, chỉ biết là hắn phải ra ngoài mua đồ ăn nên ngoan ngoãn gật đầu.

Bàn tay ấm áp của cô quấn quanh lòng bàn tay của hắn, cô dặn:

- Em sẽ đợi anh,thế nên anh phải về sớm đấy nhé.

- Được.

Hắn dịu dàng đặt một nụ hôn lên trên trán cô, trong mũi cô tràn ngập hơi thở mát lạnh của hắn.

Hắn thầm nói trong lòng: Lúc không có anh em cũng phải sống tốt đấy!

Nhìn cô ngủ thiếp đi hắn mới xoay người đi ra.

Lúc hắn xuống tầng, Norman đích thân đi lên đeo còng vào tay hắn, anh ta nói:

- Chào tạm biệt với bà Dạ rồi à?

- Cô ấy không phải là vợ của tôi, anh nên gọi cô ấy là cô Nhạc.

Hắn nói với giọng đầy hờ hững.

Norman ngẩn ra, đột nhiên anh ta hiểu ra, Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi vẫn chưa đăng ký kết hôn thì lấy đâu ra bà Dạ!

Hóa ra, từ mấy tháng trước hắn đã chuẩn bị chu đáo hết mọi thứ rồi!

Anh ta thua không oan tí nào!

Mà lúc này, Nhạc Yên Nhi chậm rãi tỉnh lại từ cơn mơ.

Từ sau khi biết thời gian dự sinh của cô, rất ít khi Dạ Đình Sâm rời xa cô, những thực phẩm tươi ngon sẽ được người khác đưa tới đây, hắn vốn không cần ra ngoài mua thức ăn!

Dạ Đình Sâm…

Nhạc Yên Nhi bỗng thấy hoảng loạn.

Cô bối rối lật chăn ra rồi chạy xuống tầng, cả căn nhà trống rỗng, Nghiêm lão và Trần Lạc đều không có ở đây.

- Dạ Đình Sâm…

Cô run rẩy lẩm bẩm tên hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác bất an.

- Dạ Đình Sâm, Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm…

Cô gọi tên hắn hết lần này đến lần khác nhưng không có ai trả lời, đúng vào lúc này, cửa lớn bật mở.

Có một người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, anh ta đứng ngược sáng, dáng người cực giống Dạ Đình Sâm, nhưng cô biết là không phải!

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt, đồng tử trong mắt xinh đẹp của cô co rút lại với vẻ không dám tin.

- An… Anjoye…

Cô run rẩy thốt ra tên của anh ta, có phải cô đang nằm mơ không.

Người đó nghe tiếng cô, đôi mắt hồ ly hơi cong, trong mắt chứa đựng nét cười rực rỡ, sau đó cả khóe mắt lẫn khóe miệng của hắn đều giương lên, nở nụ cười xấu xa tiêu chuẩn.

Anh ta giang hai cánh tay ra, nói:

- Ừm, em về rồi.

- Không… không phải cậu đã chết rồi sao? Cậu chưa chết, vậy thi thể…

Cô vô cùng kinh hãi, đầu óc quay mòng mòng.

Cô không chủ động tiến lên ôm lấy anh ta thì anh ta bèn tiến lên một bước sau đó dịu dàng ôm cô vào lòng.

Cô cảm nhận được độ ấm của cơ thể, nhịp đập nơi lồng ngực, hô hấp ở mũi của anh ta, tất cả đều chứng minh anh ta còn sống sờ sờ.

Đúng thế, đúng là Anjoye!

- Thi thể đó là giả, tiện tay lấy một thi thể từ trong bệnh viện ra rồi chỉnh dung thành em thôi, dù sao thì sau khi chết ai cũng đều trông như nhau cả, mọi người cũng không nhìn kỹ, thầy liệm xứ lý cẩn thận nên tất nhiên mọi người sẽ không phát hiện ra… Thực ra em vẫn đang sống rất tốt.

Anh ta cười mỉm.

- Vậy tại sao cậu lại giả chết? Người nổ súng lúc đó là ai?

Cô vội vàng túm lấy tay của anh ta, nóng lòng hỏi.

Nghe thế, sắc mặt anh ta trở nên hơi kỳ lạ, sau đó anh ta thở dài một hơi và nói:

- Chuyện này rất phức tạp, em sẽ từ từ nói cho chị nghe.

- Vậy cậu hãy nói cho tôi biết… có phải Dạ Đình Sâm đã xảy ra chuyện rồi không?

Có lúc, trực giác của phụ nữ chuẩn xác một cách kỳ diệu.

Nụ cười trên gương mặt Anjoye chậm rãi tắt đi, quả thực không giấu nổi cô nữa thì anh ta mới nói:

- Đúng thế, lúc mười giờ anh ấy bị Norman đưa đi rồi.

Norman…

Nghe thấy cái tên này, cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không rơi vào tay của người khác là tốt rồi.

Trái tim đang thấp thỏm của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trên gương mặt của cô đầy vẻ nhẹ nhõm, điều này khiến cho Anjoye cảm thấy nghi hoặc.

Anh ta đâu biết, Nhạc Yên Nhi và Norman vốn đã giao dịch với nhau.

Giao dịch mạng đổi mạng.

- Vậy cậu thì sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Cô hỏi.

Anjoye nói hết cho cô nghe mọi chuyện.

- Thực ra… tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh cả, anh ấy cố ý nhường lại vị trí của mình cho em, trong thời gian đó anh ấy lấy danh nghĩa cá nhân của mình thu mua lại những công ty rỗng ruột, đồng thời kinh doanh chúng dưới danh nghĩa của mình, hơn nữa anh ấy không kết hôn với chị cũng là vì… không muốn làm liên lụy tới chị.

Nghe được tin này, sắc mặt Nhạc Yên Nhi trắng bệch, cô không ngờ từ lúc đó người đàn ông này đã sắp xếp tỉ mỉ tất cả mọi chuyện rồi.

Hắn bảo vệ cho tất cả mọi người, nhưng lại không cứu nổi bản thân.

Đúng là đồ khốn!

- Sau đó em điều tra được có điều bất thường, hơn nữa cũng biết chị bị William bắt giữ, vì thế em bèn nghĩ cách đi cứu chị, trùng hợp gặp được anh cả ở đó. Phát súng đó là anh cả bắn. Nhưng… có một bí mật chỉ những nhân vật cấp cao trong nhà họ Dạ mới biết, thực ra tim của em nằm ở bên phải, vì thế phát súng đó không thể lấy mạng của em được, sau đó anh ấy bí mật đưa em đến căn cứ để chữa trị.

- Trên thực tế bọn em đều chỉ là vật hy sinh của gia tộc, lúc cần thiết thì bắt buộc phải hy sinh để bảo vệ lợi ích cho cả tập đoàn. Năm đó bác cả chết không phải vì tai nạn giao thông mà là… bị chính người của mình sát hại, người đó là Mike.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom