Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Mày có điên không? LN đã làm rõ sự việc rồi cơ mà? Toàn là bịa đặt! Mày cút ngay cho tao, bà đây không rảnh nói nhảm với mày!

Dư San San dìu Nhạc Yên Nhi ra ngoài, thế nhưng người vây quanh mỗi lúc một đông.

Mọi người chỉ tin những gì họ muốn tin.

Dù cho LN đã giải thích nhưng nhiều người vẫn thấy đây là hành vi thương nghiệp của nhà tư bản, còn chân tướng thì đã bị vùi lấp.

Bây giờ dù danh tiếng của vợ chồng nhà họ Dạ rất cao nhưng họ không thể bỏ qua được những lời đồn kia được.

Trong đó, phần đông là fan của Bạch Nhược Mai. Hình tượng của cô ta trong giới giải trí khá tốt, tượng đài ngọc nữ đã ăn sâu vào lòng người, trước kia khi cô ta kết hôn, nhiều fan hâm mộ đã thương tâm gần chết, thế nhưng Lâm Đông Lục là người mà idol của họ yêu, vậy nên họ chấp nhận.

Họ nghĩ thần tượng của mình kết hôn sẽ tạo nên "Cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và công chúa"

Sau này, Bạch Nhược Mai biến mất mấy tháng, sau đó, khi cô ta đột ngột trở lại cũng là lúc mang theo bê bối chấn động, các tin tức về việc Lâm Đông Lục bạo hành, ngược đãi bắt đầu nổi lên, khiến cho fan hâm mộ chấn động.

Họ đã sắp vỡ tim vì thần tượng rồi!

Dù Lâm Đông Lục đã đứng ra làm sáng tỏ nhiều lần nhưng họ chỉ tin thần tượng của mình, bây giờ Bạch Nhược Mai không có tin tức, họ đang sợ cô ta phải chịu khổ ở nơi nào đó.

Mà kẻ cầm đầu chính là con đàn bà này!

Người vây lại mỗi lúc một nhiều, tất cả đều là fan cuồng của Bạch Nhược Mai. Ai nấy đều nhìn chằm chằm Nhạc Yên Nhi, không cho cô rời đi.

Thấy tình cảnh hỗn loạn này, Nhạc Yên Nhi nhíu mày nói:

- Vậy mọi người muốn sao?

- Tôi muốn cô công khai xin lỗi, sau đó thừa nhận mình là gái điếm, phá hoại hạnh phúc nhà người khác!

Lâm Đông Lục đã thanh minh rằng giữa hai người không có quan hệ gì, thế nhưng người sáng suốt là sẽ nhận ra lời thanh minh đó cũng vì Nhạc Yên Nhi.

Nếu không vì cô ta, làm sao Bạch Nhược Mai phải chịu nhiều ấm ức như thế?

Vậy nên họ phải đòi lại công bằng cho Bạch Nhược Mai.

Dư San San nghe xong lời phách lối này thì nhíu chặt mày, cô đang định nổi giận nhưng lại bị một ánh mắt của Nhạc Yên Nhi ngăn lại.

- Nếu tôi không làm thế thì sao?

Cô bình tĩnh hỏi.

- Vậy đừng trách tao không khách khí! Bọn tao muốn đòi một lời giải thích cho thần tượng!

Cô gái kia hung tợn nói.

- Con đàn bà dâm đãng! Cút khỏi thành phố A!

- Đúng, cút khỏi thành phố A, đi chết đi!

Đám sinh viên hùng hổ xông lên, túm lấy tay Nhạc Yên Nhi, nói:

- Công khai xin lỗi, nói xin lỗi với nữ thần của tao!

- Mày phá hoại gia đình khác, phải trả công bằng cho bọn tao!

Nhiều người xông lên cùng một lúc nên Dư San San thân thủ tốt cũng không đỡ nổi.

Nhưng cô vẫn như gà mẹ bảo vệ gà con mà ôm chặt Nhạc Yên Nhi, trốn trong góc, mặc cho đám người mất trí xông tới, cào cấu đấm đá.

- Cưng đừng sợ, có chị gái bảo kê, chờ xong xuôi, bà đây sẽ từ từ đập chết đám fan cuồng này.

Dư San San vừa chịu đòn vừa nói.

Từ trước đến nay, cô không phải người tốt mà là kẻ có thù tất báo, cứ chờ xem!

Đúng lúc này, một người giơ tay lên, giận dữ nói:

- Con đàn bà không biết xấu hổ này, cút khỏi thành phố A đi!

Bàn tay kia giáng mạnh xuống.

Dư San San nhắm nghiềm mắt, dự định chịu một tát này.

Một người đàn ông bỗng xuất hiện, nắm chặt cổ tay cô gái kia rồi hất mạnh sang một bên.

Người kia lảo đảo lùi về sau, đồng thời cũng đẩy lùi một số người đang ùa lên.

Xung quanh trở nên rộng rãi.

Dạ Đình Sâm đứng trước mặt Nhạc Yên Nhi, mắt phượng của hắn nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, nói:

- Động vào người phụ nữ của tôi, các người không muốn sống nữa à?

Câu nói phẫn nộ này mang theo hơi thở tử vong.

Không ai dám hoài nghi đây chỉ là một lời nói suông.

Dạ Đình Sâm thực sự nổi giận.

Chết tiệt!

Lại có người làm tổn thương Nhạc Yên Nhi, hắn thực sự muốn giết người.

Đám fan điên cuồng đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Dạ Đình Sâm thì hết cả hồn.

Hắn quay lại, bế Nhạc Yên Nhi lên rồi nhìn Dư San San:

- Cảm ơn, cô sao rồi?

- Anh cứ đưa Yên Nhi tới bệnh viện trước đi, đứa bé quan trọng hơn, tôi không sao!

Cô lo lắng nói:

- Tôi sẽ tự lái xe về.

- Chú ý an toàn.

Hắn dặn dò rồi đi.

Hiện trường trở nên an tĩnh lại.

Những fan hâm mộ kia thấy hắn đi thì cũng định đi, thế nhưng họ bị cản lại.

- Các vị, một lát nữa luật sư của tôi sẽ bàn về việc tố tụng với các vị.

Lời vừa nói ra, ai nấy đều mặt xám như tro.

Dư San San hài lòng cười. Dạ Đình Sâm cưng chiều Yên Nhi đã trở về, bất kỳ kẻ nào dám làm tổn thương cô chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Thấy chị em tốt hạnh phúc, trái tim trống rỗng của cô cũng bớt khó chịu.

Dạ Đình Sâm đưa Nhạc Yên Nhi vào viện, sau khi kiểm tra toàn thân, kết quả là cô không có vấn đề gì.

Máu ứ ở đầu gối trông có vẻ đáng sợ mà thôi.

Khuôn mặt Dạ Đình Sâm luôn bình tĩnh, ánh mắt hắn u ám đến đáng sợ.

- Em không sao, chỉ dập đầu gối thôi, anh đừng giận.

Cô túm áo hắn, nói rất đáng thương vì sợ về sau hắn sẽ không cho mình ra ngoài.

- Chúng ta về nhà.

Dạ Đình Sâm chỉ nói bốn chữ rồi bế cô lên, để cô nép vào ngực mình.

Dù mặc quần áo dày như cô vẫn rất nhẹ.

Hắn không dám tưởng tượng sự tình sẽ ra sao nếu mình đến muộn một bước.

Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương tới Nhạc Yên Nhi!

Cùng lúc đó, Dư San San lái xe về.

Cô không chú ý tới có một chiếc xe luôn im lặng theo đuôi phía sau.

Cô lái xe tới tiệm thuốc gần khu tập thể rồi mới về nhà. Vào đến nhà, cô tùy ý quẳng giày cao gót sang một bên rồi đổ nhào xuống giường.

Mệt quá.

Dù chẳng làm gì cả nhưng cũng thấy rất mệt, thân thể như bị đào rỗng vậy.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô bước tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo. Chẳng ngờ lại là anh ta!

Bạch Kính Thần!

Sao anh ta lại ở đây?

Cô hoảng hốt. Tâm trạng Dư San San như một mặt hồ phẳng lặng bỗng bị ném đá vào, từng vòng gợn sóng lan ra, hỗn loạn.

Cô đã né tránh rất lâu, tin rằng anh ta thừa sức tìm được mình nhưng không tìm mà thôi, cô cứ nghĩ anh ta đã bỏ cuộc rồi.

- Mở cửa, em làm rơi ví.

Bạch Kính Thần đứng ngoài cửa, bình tĩnh nói.

Ví?

Cô tìm trong túi xách, quả đúng là thế, hẳn là ví của cô rơi khi trả tiền thuốc.

Anh ta đang đứng ngoài cửa, còn cầm ví của cô, nếu không mở cửa thì cũng chẳng ra sao.

Dư San San mở cửa, bốn mắt nhìn nhau, không khí thật kỳ lạ.
 
Advertisement
  • Chương 629

Mãi lâu sau Arthur mới phá vỡ không gian yên tĩnh bằng chất giọng thản nhiên:

- Anh đã biết mà còn dám càn rỡ thế, chắc hẳn nắm chắc mười phần rồi sao?

- Cậu Arthur đang nói gì thế, tôi luôn tuân thủ pháp luật, yêu quý nhất là những người nguyện hy sinh vì quốc gia như cậu đây, thế nên cậu ăn nói cũng phải cẩn thận chứ, nếu không tôi sẽ kiện cậu tội bôi nhọ người khác đấy!

- Ơ kìa chủ nhân! Anh nói linh tinh với hắn ta làm gì, hắn là cái tên khốn khiếp nhất trên đời, chúng ta đi khỏi đây mau thôi!

Minh Tinh Tinh không hiểu họ đang nói gì nên rất sốt ruột.

William lại cười ha hả:

- Xem ra cậu bạn nhỏ này vẫn chưa hiểu gì rồi, thật ra cha cậu, ông Minh Thành…

Gã chưa nói xong đã bị Nhạc Yên Nhi và Arthur đồng thời cắt ngang.

- Ông William…

Tiếng gọi này của Arthur chất chứa tức giận, mạnh mẽ áp chế cảm xúc gì đó không thể nói thành lời.

Nhạc Yên Nhi phát hiện cậu bé nói còn lớn tiếng hơn cả mình, không nhịn được mà nhíu mày.

Arthur vì sao lại vội vàng cắt lời William như thế, chẳng lẽ cậu biết gã định nói gì sao?

Cô nhìn Arthur, cậu bé cũng đang nhìn lại cô, ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng chỉ mím môi, chọn cách im lặng.

- William, trong nhà thêm một vị khách thế này có phải ông nên mở tiệc chiêu đãi không?

Bị cắt ngang mà có vẻ William cũng không để ý, ngược lại nhìn Nhạc Yên Nhi một cách khó hiểu, khóe miệng vẫn nở nụ cười bí ẩn.

Sau đó gã lên tiếng:

- Đúng thật, nhà có khách quý thế này phải mở tiệc chiêu đãi đàng hoàng mới phải!

Gã vỗ tay hay cái, Aken xuất hiện ngay lập tức, nghe gã dặn dò xong liền đi xuống phòng bếp.

William đứng trên cầu thang, nhìn bọn họ nói chuyện, cứ như thể quốc vương đang nhìn ngắm con dân của mình.

Ánh mắt quỷ dị dừng lại trên mặt bọn họ một lát mới tươi cười quay lưng.

Minh Tinh Tinh thấy gã nói đến ba mình nhưng ngưng giữa chừng nên chống eo quát lên:

- Tên khốn kia, anh nhắc ba tôi làm gì hả, còn định vu oan cho ông ấy cái gì nữa, đừng tưởng tôi sẽ tin anh nhé. Anh có giỏi thì đừng trốn, xuống đây cho tôi…

- Tôi không dẫn hai người đi được.

Giọng nói buồn bã của Arthur vang lên, trong đó có cảm giác bất lực cùng cực.

Tiếng gào Minh Tinh Tinh cũng tắt hắn, nó nhìn Arthur vẻ không tin, kinh ngạc hỏi:

- Chủ nhân, không phải anh làm được mọi chuyện sao? Không phải nhà anh là gia tộc lớn của nước Anh sao? Không phải anh có hàng tá binh lính hộ vệ sao?

- Xin lỗi… đây là nhà riêng của William, được pháp luật bảo hộ. Anh… anh chỉ có thể áp dụng luật pháp lên người ở ngoài nơi này thôi.

Không đáp ứng được kỳ vọng của Minh Tinh Tinh nên Arthur tỏ ra rất xấu hổ, bởi cậu không có cách nào đưa hai người này ra ngoài hết.

Minh Tinh Tinh nghe thế tức giận chỉ về hướng William rời đi, nó gắt lên:

- Chẳng lẽ thằng cha kia không phải người xấu à?

Hắn bắt cóc em với chị Yên Nhi! Còn vu oan cho ba em, thế mà còn không phải người xấu à?

- Tinh Tinh, anh không nói rõ với em được, năng lực của anh không đủ, lần này chỉ là đến thăm hỏi tình hình thôi chứ không thể làm gì khác.

- Sao lại không nói rõ được! Ba em bảo năng lực càng lớn trách nhiệm lại càng nhiều, mấy người ai cũng giỏi giang thế mà sao đến một kẻ xấu cũng không bắt được chứ! Anh đã không bắt được người xấu thì tới làm gì hả, sao lại phải cho tôi hy vọng làm gì?

Minh Tinh Tinh đau đớn gào lên, khuôn mặt béo tròn đã tràn đầy nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Mấy ngày bị giam cầm này một người lớn như Nhạc Yên Nhi còn không chịu nổi thì nói gì đến một đứa trẻ như Minh Tinh Tinh.

Hơn nữa William còn sỉ nhục cha nó, nó vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, nhưng quả thực nó rất yếu ớt nên không làm gì được gã. Chờ mãi mới chờ đến lúc Arthur đến, còn tưởng cậu có thể rửa nhục cho cha nó, nhưng không ngờ kết quả lại thế này.

Không khí trong phòng đông cứng lại, Nhạc Yên Nhi không thể không lên tiếng:

- Arthur có thể mạo hiểm tính mạng tới gặp em đã là tốt lắm rồi, em không cảm ơn thì thôi lại còn giận dỗi cái gì? Cứ yên tâm, anh Sâm của em chắc chắc sẽ đến đón em mà!

Cô nói thế chỉ vì muốn cho thằng bé có thêm hy vọng nhưng không ngờ nó đột nhiên đứng phắt dậy, rồi nói:

- Đúng thế, anh Sâm chắc chắn sẽ tới cứu chúng ta! Tôi không cần anh cứu, giờ anh biến đi được rồi đấy!

- Anh không đi được.

Arthur rất bất đắc dĩ, nhưng tấm lưng nhỏ lại kiên cường thẳng tắp.

Nhạc Yên Nhi rất khó hiểu:

- Em định ở đây làm gì thế Arthur, chỗ này nguy hiểm lắm.

Anh trai cậu tối qua mới tới đây, còn bị thương nặng nữa, giờ cậu ở đây thì khác gì đưa dê vào miệng cọp đâu?

- Em đến đổi Minh Tinh Tinh ra ngoài, em ở lại để em ấy đi.

Cậu nói từng từ rõ ràng.

- Gì cơ?

Minh Tinh Tinh hét lên vì kinh ngạc.

- Chỉ là một cuộc giao dịch thôi, thằng nhóc này chỉ gây rắc rối là giỏi chứ không đủ lý trí để phân tích tình huống. Giờ chị Nhạc cần một người đủ thông mình để bảo vệ, em là thích hợp nhất. Em còn nhỏ, không tạo thành uy hiếp với họ được nên em ở lại là tốt nhất.

Arthur nhìn thẳng vào Nhạc Yên Nhi, phân tích rất hợp tình hợp lý.

Trái tim nho nhỏ cũng Minh Tinh Tinh bỗng quặn thắt lại, nước mắt như hạt đậu thi nhau rơi xuống, nó phẫn nộ khóc lóc:

- Anh đang chê tôi không thông minh phải không? Sao anh dám nói thế hả!

- Anh chỉ nói thật thôi, giờ chị Nhạc đã mệt mỏi lắm rồi, chẳng lẽ em còn không biết à? Chị ấy đang có thai mà còn phải quan tâm lo lắng cho em như thế, em chính là gánh nặng của chị ấy! Thế nên anh tới đổi em, em ra ngoài là có thể đoàn tụ với ba em rồi.

Cậu bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, nắm chặt lấy tay cô.

Hình ảnh này… cứ như tình cảm của Nhạc Yên Nhi và Arthur còn sâu đậm hơn giữa cô và Minh Tinh Tinh vậy.

Cậu nói chuyện rất thẳng, cũng rất dễ khiến người khác tổn thương, từng câu từng chữ như dao nhọn hung hăng đâm vào tim Minh Tinh Tinh.

Thì ra với Arthur nó chỉ là phế vật ngu ngốc làm gì cũng không nên thân, thế nên cậu ta mới ghét bỏ nó như thế!

Nó mạnh tay chà lau nước mắt trên mặt, chật vật lên tiếng:

- Tiếc cho tôi còn coi anh như người thân, từ nay chúng ta không còn là anh em gì nữa hết! Tôi cũng không đi đâu cả, tôi sẽ bảo vệ tốt chị Yên Nhi, không cần anh bận tâm!

- Hừ!

Nghe thế Arthur chỉ lạnh lùng cười nhạo, lời nói ra càng khó nghe hơn:

- Anh em? Thân phận tôi cao hơn cậu nhiều, sao có thể làm anh em gì với cậu chứ, cậu chỉ là nô tài để tôi sai phái thôi! Chị Yên Nhi cũng là chị tôi, thứ tôi muốn bảo vệ không đến lượt người ngoài giành đâu. Leon, đưa cậu ta đi!

Cậu vừa ra lệnh đã có một người đàn ông xuất hiện, bàn tay to lớn xốc thẳng Minh Tinh Tinh lên rồi ôm nó đi.

Dù nó phản kháng thế nào người kia cũng như thể không hề nghe thấy.

Không có ai xông ra ngăn cản vì người thay thế Minh Tinh Tinh có thân phận cao hơn nhiều!

William thấy tiếng động nên đã tới từ sớm, sau đó nhìn cảnh này với cảm giác rất thú vị.

Arthur chẳng buồn ở lại phòng khách thêm mà kéo Nhạc Yên Nhi về thẳng phòng, kiêu ngạo đến mức không nể nang gì William.

Về phòng đóng cửa xong Nhạc Yên Nhi mới cười bảo:

- Đuổi Tinh Tinh đi kiểu đấy không lo về sau nó tức giận sẽ không thèm nhìn mặt em nữa à?

- Lúc này là thời kỳ rất quan trọng, em ấy ở đây chỉ ảnh hưởng tới sự an toàn của chị thôi, Tinh Tinh sẽ làm chị vướng bận chứ em thì không. William không dám làm gì em hết, nếu chị an toàn rời khỏi đây thì em cũng có thể bình an rồi.

Arthur thản nhiên đáp, có vẻ đã nắm chắc mọi có vẻ đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay. Xem thêm...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom