• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi chuẩn bị vào thang máy thì thấy bảo vệ đưa Đỗ Hồng Tuyết đi.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn ra.

Nước mắt của Đỗ Hồng Tuyết đã khô, khi thấy Nhạc Yên Nhi, cô ta giật mình nhưng mau chóng bình thường trở lại.

Nếu là lúc trước, cô ta sẽ chửi ầm lên rồi nhào tới, thế nhưng lần này Đỗ Hồng Tuyết đã chẳng còn sức lực nào nữa, thậm chí cô ta còn cảm thấy mình như một câu chuyện cười.

Cô ta không nhìn nữa mà nở một nụ cười mỉa mai rồi quay đi.

Nhạc Yên Nhi rất ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao cô ta lại như vậy.

Lên tới phòng bệnh, Dạ Đình Sâm đang ra ngoài tìm người, vừa trông thấy thế, Nhạc Yên Nhi vội vàng tiến tới đỡ hắn:

- Sao anh lại ra đây làm gì?

- Giải quyết vài việc.

Thấy được cô vợ bé nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Đình Sâm đã có ý cười, hệt như gió đông đã tán, gió xuân lại về.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới Đỗ Hồng Tuyết, cô mất tự nhiên hỏi:

- Vì Đỗ Hồng Tuyết à?

- Ừ.

Hắn không che giấu mà trả lời thẳng.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó chịu, nếu không thấy thì thôi, bây giờ cô lại bị gợi nhớ tới những chuyện lúc trước.

Tên này ở cùng cô ta hơn một tháng liền cơ đấy.

- Sao cô ta lại tới đây? Anh còn đặc biệt đón cô ta tới Anh cơ à?

Nhạc Yên Nhi khó chịu, ngay cả khi nói chuyện cũng thể hiện thái độ luôn.

Dạ Đình Sâm kéo tay cô, nói:

- Hỏi cô ta vài chuyện thôi.

Nhạc Yên Nhi khó chịu, vẻ mặt cũng cau có, cô buông tay hắn ra:

- Tự về.

Dạ Đình Sâm dở khóc dở cười, hắn dựa vào tường trông khá lười biếng, hắn lên tiếng, hỏi:

- Sao thế? Anh chọc giận em à?

- Biết rồi còn hỏi! Anh với Đỗ Hồng Tuyết ở bên nhau lâu như vậy, suýt nữa thì kết hôn, biết em không vui còn đưa cô ta tới làm gì?

Cô chất vấn, bắt đầu dạy bảo người đàn ông của mình.

- Không phải anh đưa cô ta tới, cô ta biết chút chuyện nhưng yêu cầu phải gặp anh mới chịu nói.

Nhạc Yên Nhi tin hắn nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, dù sao hắn đã nắm tay người khác, ôm eo người khác, không gặp Đỗ Hồng Tuyết thì cô còn quên được, nhưng đã thấy mặt cô ta rồi, cô lại nhớ tới vẻ giễu võ dương oai của cô ta ngay.

- Đàn ông các anh miệng nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo, em không tin!

Dạ Đình Sâm cười khổ, hắn nghĩ là cô đang giận thật nên vội vàng thanh minh:

- Đó là người đàn ông khác, anh không thế!

- Ai biết được anh có thế hay không! Đỗ Hồng Tuyết là mối tình đầu của anh, chẳng lẽ cho tới tận bây giờ anh không rung động chút nào à? Đàn ông các người toàn động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh dám cam đoan là anh không có bất kì ý nghĩ không đứng đắn nào không?

Dù cảm thấy mình đang cố tình gây sự nhưng Nhạc Yên Nhi thực sự không chịu nổi cảm giác ghen tuông kia.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì vươn tay kéo cô vào lòng, để cho tai cô áp sát vào ngực mình rồi nghiêm túc nói từng chữ:

- Những câu tiếp sau, anh muốn em nghe cho thật rõ, chúng sẽ có hiệu lực cả đời.

- Trong đời anh đã gặp vô số phụ nữ, nhưng anh hoàn toàn không cần họ. Xem đi, cả đời này, anh chỉ muốn ngủ với em thôi.

Quá khứ của anh chỉ có một mình em, tương lai cũng thế, bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài em, trong mắt anh đều hệt như đàn ông thôi. Anh chỉ thích một mình em.

Yên Nhi, tiền tài, quyền lợi, địa vị, anh đều có thể từ bỏ hết, duy chỉ có em là không ai có thể đoạt được!

Giọng hắn rất nhẹ nhàng, ánh mắt cưng chiều vô hạn, Nhạc Yên Nhi kề sát lồng ngực hắn, cô cảm thấy tai mình nóng lên, từng câu nói của hắn đi sâu vào lòng cô khiến cô cảm thấy bay bổng.

Những lời này như một dòng nước ấm làm dịu đi trái tim tổn thương của cô, những vết rạn cũng được khép lại.

Hắn nói hắn chỉ thích mình.

Vậy là đủ rồi.

Nhạc Yên Nhi từ từ nhắm mắt lại, lúc này cô mới giật mình nhận ra mình đã rơi nước mắt.

Hai tay cô ôm chặt lấy eo hắn:

- Sau này đừng bỏ lại em.

Đã nhiều ngày nay, Nhạc Yên Nhi luôn che giấu việc mình cảm thấy bất an và sợ hãi sẽ bị vứt bỏ, mãi cho tới lúc này cô mới để lộ ra.

- Không đâu.

Bàn tay hắn vuốt ve đầu cô, lời nói ấm áp.

Đúng lúc này, bác sĩ David lại xuất hiện, thấy cảnh này, bác sĩ chỉ có thể giơ tay lên, bày tỏ sự vô tội của mình.

- Thực sự là tôi không muốn làm phiền đâu, nhưng hết giờ làm việc tôi còn phải đi ăn với vợ, xin hai người cho tôi một cơ hội được không?

Vợ của bác sĩ David là bác sĩ phụ khoa, bệnh viện này mất cân bằng nam nữ nghiêm trọng, vậy nên bác sĩ phụ khoa chỉ có duy nhất một người mà thôi.

Lần trước, Nhạc Yên Nhi cũng khám ở đó.

Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi ngượng ngùng đẩy Dạ Đình Sâm ra:

- Em phải đi kiểm tra đây, đợi lát nữa rồi cùng ăn cơm.

- Anh đi cùng em, anh không chỉ là chồng em đâu, anh còn là cha của con nữa đấy.

Bác sĩ David rất sợ vợ, vừa vào cửa, ông đã cười nịnh:

- Phoebe à, chủ tịch Dạ với cô Nhạc tới này.

Bác sĩ Phoebe là một người da trắng rất xinh đẹp, đôi mắt bà không phải màu lam mà là màu nâu hổ phách.

Bà lườm David rồi bắt tay vào khám cho Nhạc Yên Nhi.

Bắt đầu là kiểm tra thể trọng và huyết áp, sau đó là thử nước tiểu, thử máu, kiểm tra tử cung.

Lúc trước, Nhạc Yên Nhi đã khám rồi nhưng lần này cần cẩn thận hơn vì bây giờ thai nhi đã được ba tháng, bắt đầu tiến vào giai đoạn tương đối ổn định.

- Thai nhi ước chừng được 65mm, ngón tay và ngón chân đã hoàn toàn tách ra, đầu khá lớn, thời gian sau thì tốc độ tăng trưởng của đầu sẽ chậm lại, các bộ phận khác sẽ nhanh hơn. Một số cơ quan quan trọng của thai nhi sẽ trưởng thành trong hai tuần này, đến lúc đó hai người có thể tới xem thai nhi là nam hay nữ.

Phoebe không giấu giếm giới tính thai nhi nếu như cha mẹ đứa bé muốn biết.

Dạ Đình Sâm nhìn hình ảnh trong máy móc, chỉ có hai màu đen trắng, đứa bé cuộn tròn như đang ngủ.

Nhưng một lát sau, thai nhi cử động một lần, hắn cảm thấy thật rung động.

Đây là con mình?

Hắn không biết tâm trạng mình lúc này là thế nào nữa, hắn biết Nhạc Yên Nhi có thai đã lâu nhưng khi ấy hắn hoàn toàn không có tâm tư để vui sướng. Bây giờ, nhìn thấy hình ảnh của con, hắn xúc động vô cùng.

Phoebe kiểm tra xong thì cười nói:

- Yên tâm, em bé rất khỏe mạnh.

Nhạc Yên Nhi thở phào:

- Trong thời gian này, cảm xúc của tôi rất bất ổn, lại phải chạy tới chạy lui liên tục, rất sợ ảnh hưởng tới đứa bé.

- Có lẽ nó cảm nhận được tình yêu của cha mẹ nên mới kiên cường như vậy.

Khám xong, Phoebe nói với Nhạc Yên Nhi một vài lưu ý cho phụ nữ có thai, dặn cô phải đi khám định kỳ, sau đó rời đi.

Nhạc Yên Nhi ra ngoài, Dạ Đình Sâm nắm chặt tay cô, nghiêm túc nói:

- Yên Nhi, vất vả rồi.

Năm chữ này khiến cô cảm thấy thật cay đắng, nước mắt cô rơi xuống như mưa.

Đây là do niềm vui vì có con hay vì lời nói của Dạ Đình Sâm?

Thấy cô khóc, hắn vội lau nước mắt cho cô rồi nói:

- Đừng khóc, sau này anh sẽ bảo vệ mẹ con em.

- Được.

Nhạc Yên Nhi lau nước mắt, gật đầu đáp.

Chạng vạng, phu nhân Minh Tú gọi điện tới.

Phó chủ tịch luôn quyết đoán giờ lại có vẻ do dự.

- Người kia mất tích rồi, con xử lý đi. Kết quả ra sao cũng đừng nói với mẹ.

Bà sợ mình sẽ mềm lòng.

- Không vội, tôi phải về thành phố A một chuyến đã.

- Làm gì?

- Cho Yên Nhi một hôn lễ.

Hắn phải bổ sung hôn lễ đến muộn này!
 
Advertisement
  • Chương 621

Xe chạy khoảng một giờ thì tới nơi William gọi là nhà.

Đây là một công trình theo lối Gothic cổ điển, vô cùng tráng lệ, hệt như một cung điện vậy.

William và Julia vừa vào thì đã có người đi tới giúp họ cởi áo khoác và thay giày.

- Hai vị này là khách quý, chăm sóc cẩn thận.

William căn dặn thế.

- Hai vị, mời theo tôi.

Nữ hầu gái dịu dàng nói.

Nhạc yên Nhi đi theo, dù gì cũng đã ở địa bàn của đối phương, chẳng còn chuyện gì đáng sợ hơn nữa, thôi thì đến đâu hay đến đó đi.

Cô không biết William là địch hay bạn.

Họ vừa đi, Julia đã nổi điên, cô ta bất mãn nhìn anh trai mình:

- Vì sao anh mang chúng nó về nhà, anh có biết em ghét nó nhất không?

- Bây giờ người có thể khiến anh Dạ của em nghe lời chỉ có cô ta thôi.

William lạnh mặt, nghiêm túc nói:

- Anh cảnh cáo em, bây giờ Nhạc Yên Nhi đang có thai, nếu em làm tổn thương cô ta, anh sẽ phế em đấy!

- Anh, em là em ruột của anh!

- Trước vinh quang gia tộc thì anh không quan tâm em có phải em ruột của anh không. Trong thời gian này, họ sẽ do Aken trông giữ.

Julia nghiến răng, cảm thấy anh trai mình thật quá đáng.

Rõ ràng anh biết cô ta thích Dạ Đình Sâm, ghét Nhạc Yên Nhi, vậy mà còn mang cô về, đã thế còn không cho cô ta tra tấn, còn phải hầu hạ Nhạc Yên Nhi nữa chứ, làm sao nhịn nổi cơn giận này?

- Anh, anh quá đáng quá! Nếu Nhạc Yên Nhi chết là em có thể ở bên Dạ Đình Sâm rồi, chẳng phải như thế sẽ tốt cho gia tộc hơn à? Sao anh không giúp em?

Julia không vui nói.

- Đừng bao giờ tính kế Dạ Đình Sâm, hắn là ác ma, em không khống chế nổi đâu. Em cho đó là việc có lợi cho gia tộc, thế nhưng có lẽ hắn sẽ hủy hoại toàn bộ cả gia tộc William này đấy!

William híp mắt, nghĩ tới người đàn ông đáng sợ kia.

Thời gian trước, gã có hợp tác với Dạ Đình Sâm, hắn đã làm biết bao việc điên cuồng vì Nhạc Yên Nhi, thậm chí đồng ý hợp tác với gã, việc này đủ thấy sự bảo vệ của hắn dành cho Nhạc Yên Nhi biến thái đến đâu.

Nếu động tới Nhạc Yên Nhi, không thể nghi ngờ rằng kẻ đó đang tìm chết!

Nhạc Yên Nhi không bị làm khó, hơn nữa còn được ăn ngon và hầu hạ mỗi ngày.

Chi phí ăn mặc không phải lo.

Nhưng cô không thể ra khỏi phòng, ngoài việc đó ra thì ổn cả.

Người trông giữ cô là một nam thanh niên, người này lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần cô vừa tới gần cửa là anh ta đã tới, thời gian còn lại thì không thấy đâu.

Minh Tinh Tinh ở cùng cô, nó có vẻ suy sụp, chưa thể phục hồi từ sau đả kích của William.

Ngày thứ ba, William vẫn chưa xuất hiện, Dạ Đình Sâm cũng thế. Cô nghi ngờ việc mình bị đưa tới đây hoàn toàn là bí mật.

Cô lại làm như không có việc gì mà đi tới cửa, Aken xuất hiện, chắn trước mặt cô:

- Mời bà Dạ quay lại.

- Tôi muốn gặp William.

Cô thản nhiên nói.

- Tôi sẽ chuyển lời giúp bà Dạ, mời cô quay lại.

Aken nghiêm túc nói.

- Cảm ơn.

Cô quay lại phòng, chẳng ngờ Minh Tinh Tinh lại giận dữ hét lên:

- Cút ra ngoài, các người đều là người xấu!

Julia định quất roi lên người nó, chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi nhanh tay, cô kéo thằng bé vào lòng mình.

Roi hạ xuống, quất lên bàn trang điểm, tấm gương vỡ nát.

- Cô làm gì thế?

Nhạc Yên Nhi quát.

Julia tức giận nhìn Minh Tinh Tinh:

- Thằng ranh chết tiệt!

Cô ta chỉ tới xem xét tình hình của Nhạc Yên Nhi, chẳng ngờ Minh Tinh Tinh lại nhào tới cắn cô ta, vậy nên cô ta mới nổi giận.

Minh Tinh Tinh lau nước mắt, hung dữ nói:

- Cô với mấy kẻ xấu kia là cùng một giuộc, tôi nghe thấy cô gọi gã ta là anh! Cô là kẻ xấu nên tôi muốn đánh trả!

- Hừ! Không biết lượng sức, một tay tao là đủ bẻ gãy cổ mày rồi!

Julia cười nhạo.

- Cô...

Minh Tinh Tinh giãy giụa định xông lên nhưng bị Nhạc Yên Nhi kéo về.

- Tinh Tinh, nghe lời!

Bốn tiếng mang theo uy nghiêm khiến Minh Tinh Tinh chỉ có thể siết chặt nắm đấm, đỏ mắt nhìn Julia. Biểu tình hung tợn của nó trong hệt như ấu thú vừa học được cách săn mồi.

Julia cười:

- Chẳng ngờ con chó con này lại rất nghe lời.

- Mồm miệng sạch sẽ đi!

Nhạc Yên Nhi nhíu mày, khuôn mặt lạnh băng.

- Bây giờ cô cũng chỉ là tù nhân thôi, có tư cách gì ra lệnh cho tôi? Chó cô nuôi cắn người lung tung, tôi không đánh cô được còn không dạy được con chó này hay sao?

Julia châm chọc nói, cô ta liên tục kích thích Minh Tinh Tinh.

Minh Tinh Tinh như nổi điên vùng ra khỏi tay Nhạc Yên Nhi rồi nhào tới.

- Đồ khốn nạn, tôi liều mạng với cô!

Julia thấy thế thì nở nụ cười gian như đã thực hiện được kế hoạch, sau đó, cô ta giơ roi định quất xuống, Nhạc Yên Nhi thì lập tức lao tưới chắn trước mặt Minh Tinh Tinh.

Cô ta cười lạnh, đây là tự Nhạc Yên Nhi lao tới.

Nhưng ngay khi ngàn cân treo sợi tớ, có người túm tay Julia lại.

- Làm loạn đủ chưa?

William vừa tới đã thấy cảnh nguy hiểm này, gã lập tức ngăn lại.

- Anh!

Julia rõ ràng đang sợ, cô ta vội rụt tay lại.

- Lùi xuống!

Gã ra lệnh một cách giận dữ.

Julia nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, chật vật trước mặt tình địch chính là một loại sỉ nhục.

Nhưng có William ở đây, cô ta không dám nổi giận, đành cắn răng gật đầu rồi bỏ đi.

Trước khi đi, cô ta vẫn nhớ lườm Nhạc yên Nhi.

William chắp tay sau lưng, áy náy nói:

- Xin lỗi, tôi không biết dạy em nên để bà Dạ hoảng sợ rồi, tôi thành thật xin lỗi, mong cô không để bụng. Nghe Aken nói cô muốn tìm tôi, chẳng biết là vì chuyện gì?

- Để Tinh Tinh nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài rồi nói.

Cô cúi đầu nhìn đứa bé đang run rẩy trong ngực mình, cảm thấy thật khó chịu.

- Được.

William ra ngoài trước.

- Tinh Tinh, ăn cơm đi, chị xong việc sẽ về.

- Chị, chị đừng đi, chỗ này toàn ác ma, họ nói dối, họ là người xấu!

Tinh Tinh hoảng sợ, có vẻ nó chưa thể bình tĩnh được.

- Yên tâm, chị không sao, lát nữa chị sẽ về.

Cô nghiêm túc nói, lúc này Minh Tinh Tinh mới bình tĩnh hơn.

Ra ngoài, cô cài cửa phòng lại rồi bước tới trước mặt William, hỏi khẽ:

- Tôi muốn hỏi chuyện của ba Tinh Tinh nên không muốn để nó biết.

- Bà Dạ tin tôi rồi à?

William sờ mũi, cười nói.

Cô khẽ nói:

- Mắt thấy mới là thật, tôi biết phán đoán nhưng chỉ là tôi muốn biết sự thật thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom