Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Dạ Đình Sâm, anh đừng quên Anjoye tự tay đẩy em xuống, chẳng lẽ điều đó cũng là giả?

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì trong mắt lộ vẻ đau khổ, hắn nhớ lại lần Anjoye tìm mình ở thành phố A, việc đầu tiên cậu ta nói chính là sự thật năm xưa.

Anjoye không muốn giết người, cậu ta bắt cóc Mạnh Y Bạch là để khoe khoang năng lực, muốn ép Dạ Đình Sâm mà thôi, chẳng ngờ cậu ta bị chuốc thuốc trên thuyền, hôm sau tỉnh lại, Mạnh Y Bạch đã mất tích.

Cho tới ngày thứ bảy, Anjoye thấy một chiếc cano, trên cano là Mạnh Y Bạch đã bị chà đạp.

Ký ức cô hỗn loạn, tuy nhiên ý thức vẫn còn.

Cô nói mình đã dơ bẩn, đã bị xâm phạm, không muốn sống nữa.

Khi biết Dạ Đình Sâm đuổi theo, cô cảm thấy nhục nhã và tự ti, thấy mình không thể trở về bên cạnh hắn nên mới cầu xin Anjoye giúp mình. Cô chẳng còn sức để trèo lên lan can nữa.

Lúc đó, Anjoye thích cô gái này, anh đuổi theo Dạ Đình Sâm cả đời, hắn tốt với ai, anh sẽ muốn biết người đó thế nào, muốn biết cô có ưu điểm gì để được anh mình đối xử như vậy.

Có lẽ vì vậy mà anh yêu Mạnh Y Bạch, yêu Nhạc Yên Nhi. Điều này là không thể tránh khỏi.

Cuối cùng, anh hoàn thành tâm nguyện cho cô gái mình yêu, bởi anh biết dù lên bờ cô cũng chỉ muốn chết mà thôi.

Anh phối hợp diễn kịch với cô, trơ mắt nhìn cô nhảy xuống biển.

Có lẽ Anjoye không thể tha thứ cho mình nên mới không nói ra, cũng đối đầu với Dạ Đình Sâm nhiều năm như vậy.

Chuyện này có rất ít người biết, kể cả người khống chế Đỗ Hồng Tuyết.

Dạ Đình Sâm kể rõ chuyện, giấc mộng của Đỗ Hồng Tuyết như bọt biển, vỡ tan.

Những trí nhớ vốn thuộc về cô ta bỗng ào ạt xuất hiện.

Cha mẹ nuôi không có con nên nhận nuôi cô ta, ban đầu, cô ta rất hạnh phúc, nhưng tiệc vui chóng tàn, năm cô ta năm tuổi, mẹ nuôi có bầu, là một bé trai. Từ đó, từ công chúa trong nhà, cô ta biến thành kẻ bị ghét bỏ, cuộc sống rất khó khăn.

Lớn hơn một chút, vào cấp hai, cô ta nhận được mail của Mạnh Y Bạch hỏi thăm liệu mình có phải em gái cô không, nói ở viện có người liên hệ với cô, nhưng cô sợ sức khỏe mẹ không tốt, không chịu được cú sốc như vậy nên chưa dám nói.

Mạnh Y Bạch còn gửi kèm cả ảnh chụp.

Đỗ Hồng Tuyết nhìn người giống mình như đúc nhưng mặc toàn hàng hiệu, lần đầu tiên, cô ta biết ghen ghét là gì.

Đây là mọi thứ cô ta nên có!

Đỗ Hồng Tuyết chẳng nói gì, chỉ gửi ảnh mình đi.

Cô ta hy vọng tấm hình này sẽ làm tổn thương Mạnh Y Bạch, để nhà họ Mạnh biết họ đã làm sai điều gì.

Mạnh Y Bạch gửi mail tới ngay, cô rất vui mừng, mời Đỗ Hồng Tuyết tới Anh chơi.

Đỗ Hồng Tuyết không trả lời mail, cũng không muốn nói cho cha mẹ nuôi, cô ta chỉ mong dùng kiêu ngạo của mình để tạo ra một khoảng trời riêng, khiến người có lỗi với mình phải hối hận.

Dù cô ta không trả lời nhưng Mạnh Y Bạch luôn gửi mail tới.

Có lẽ là biết được tâm lý của em gái mình nên cô thường gửi những việc lặt vặt trong cuộc sống mình, mong hai người có thể rút ngắn khoảng cách.

Mạnh Y Bạch rất cố gắng, từ việc học đến việc tạo dựng các mối quan hệ, cô đều rất ưu tú. Cô cố gắng sống thật tốt, thế nhưng trong mắt Đỗ Hồng Tuyết thì đây chính là khoe khoang.

Cô ta có thể xuất ngoại, có công việc tốt, mình thì sao?

Muốn học đại học lại bị cha mẹ nuôi trách cứ tiêu xài hoang phí, cô ta chỉ có thể đóng vai phụ trong đoàn phim, gian nan gom góp tiền sinh hoạt.

Về sau Mạnh Y Bạch nói mình yêu một người đàn ông, hắn nói chuyện có duyên, lạnh lùng bình thản nhưng cô không thể ngăn lại lòng mình.

Đôi khi những con chữ là thứ rất thần kỳ, Đỗ Hồng Tuyết đọc mà có thể tưởng tượng ra người con trai kia.

Một người lạnh lùng và ưu tú như thế không thể xuất hiện bên cạnh cô ta.

Người kia tốn quý lại kiêu ngạo, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen sâu. Lần đầu gặp mặt, anh bị đạn bắn, Mạnh Y Bạch đang đoán xem bối cảnh của anh là gì.

Sau này, biết thân phận của anh, không chỉ Mạnh Y Bạch mà cả Đỗ Hồng Tuyết cũng giật mình.

Người thừa kế của LN.

Vì sao Mạnh Y Bạch lại may mắn như thế?

Vì sao cô ta có tất cả, còn mình chỉ có thể khốn khổ vì ăn no mặc ấm?

Cô ta nguyền rủa người chị gái chưa từng gặp mặt, mong chị gái mình bị tai nạn, trở nên đáng thương như mình.

Về sau, có một ngày, Mạnh Y Bạch không gửi mail nữa. Từ ấy về sau đều không gửi nữa.

Đỗ Hồng Tuyết biết hai người kia đã đính hôn, cô gửi mail cho Mạnh Y Bạch để hỏi thăm nhưng cũng không nhận được hồi âm.

Về sau, bản thân cô ta cũng quên đi, coi như mình nằm mơ.

Cho tới khi người kia tìm tới.

Chuyện cũ dần rõ ràng, Đỗ Hồng Tuyết nghẹn ngào khóc.

Mọi thứ đều là giả, nhưng tình yêu của cô ta là thật, cô ta đã yêu hắn từ rất lâu rồi.

- Từ đầu anh đã lừa em, luôn lừa em...

Cô ta không cam lòng tiếp nhận sự thật, tim đau quặn thắt.

Bây giờ cô ta mới nhận ra một việc, Dạ Đình Sâm luôn gọi cô ta là Y Bạch, chưa bao giờ gọi Hồng Tuyết. Cô ta có bảo hắn đổi, nhưng hắn không đồng ý.

Hắn thông minh như vậy, chưa bao giờ bị lừa, chỉ có mình ngu ngốc mới không nhận ra!

Đỗ Hồng Tuyết hít sâu, cô ta mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn, gằn từng chữ:

- Bây giờ tôi không muốn nghe những lời nói nhảm đó, anh muốn biết hung thủ mà? Vậy tôi nói cho anh nghe, đó chính là ngài Minh.

Minh Thành, em trai phu nhân Minh Tú, cũng là cậu hắn.

- Minh Tinh Tinh thì sao?

Hắn hỏi.

- Tinh Tinh? Nó chỉ là trẻ con thôi, Minh tiên sinh muốn biết chuyện của các người nên mới đưa nó sang. Nó chẳng biết gì cả nhưng người bên cạnh nó đều là người theo dõi. Nếu không thì nó đánh tôi, sao tôi phải nhịn? Nó không biết mình đang làm gì, cũng chưa bao giờ nghi ngờ cha mình.

- Vậy cô biết tại sao ông ta làm vậy không?

- Không, nhưng tôi biết ông ta cũng chỉ bị sai khiến thôi, sau Minh tiên sinh còn có một thế lực mạnh hơn, mục đich của người đó rất đơn giản, đó là phá hủy LN.

Đỗ Hồng Tuyết cười lạnh.

Dạ Đình Sâm nghe vậy, sắc mặt hắn nghiêm túc hẳn lên, lạnh lùng hỏi:

- Là ai?

Đỗ Hồng Tuyết không nói gì mà nhìn người sau lưng, ý ám chỉ rõ ràng.

Hắn nhíu mày:

- Các người ra ngoài trước đi.

- Vâng.

Khi vào đây, Đỗ Hồng Tuyết đã bị lúc soát toàn thân, cô ta không thể mang theo vũ khí nguy hiểm nên họ không hề lo lắng.
 
Advertisement
  • Chương 618

Người đàn ông này là ai? Anh ta gọi Arthur là em trai, vậy là anh của Arthur à?

- Người này có quan hệ gì với Arthur?

- Không... không biết.

Minh Tinh Tinh đã không thể nói năng lưu loát nữa.

Những nơi anh ta đi qua, ai nấy đều cung kính hành lễ. Vừa vào nhà đã có người giúp việc tiến tới đón lấy áo khoác, kính râm và thắt lưng của anh ta rồi tôn kính chào:

- Cậu Norman.

Cuối cùng, trên người anh ta chỉ còn lại một chiếc áo thun bó sát màu đen và quần rằn ri. Bốt quân đội đã cởi ra và được thay bằng dép trong nhà.

Khí chất quân nhân đã giảm đi không ít, trông anh ta có vẻ nhàn nhã hơn nhiều.

Từ đầu tới cuối, anh ta không quay lại, Nhạc Yên Nhi cũng không biết khuôn mặt người này trông thế nào.

Anh ta lên gác, sau đó có người dẫn hai người vào phòng khách, chẳng mấy chốc Arthur cũng tới.

- Sao hai người lại tới đây?

- Là cậu Norman kia bảo vào cùng. Còn tự mình lái trực thăng, còn có nhiều quân nhân cúi chào nữa. Ai thế?

Minh Tinh Tinh kích động.

- Anh cả về?

Arthur nhăn mặt rồi vội vàng nói:

- Hai người ở đây đừng đi lung tung, tôi về ngay.

Nói xong, nó cũng vội vàng đi mất.

Arthur đi tới sân sau, phía sau biệt thự lớn là một căn nhà, đây chính là phạm vi hoạt động của Norman. Ở đây có rất nhiều bí mật quân sự và chỉ có Arthur có thể tùy ý ra vào.

- Anh đâu?

- Cậu Norman đang tắm, cậu hai chờ một lát.

Binh sĩ gác cổng đáp.

Khoảng mười phút sau, Norman đã tắm và thay đồ mặc ở nhà xong.

- Đến rồi? Theo anh đến thư phòng.

Norman thản nhiên nói, không hề nhìn Arthur mà đi thẳng qua nó, hướng về phía thư phòng.

Anh ta ngồi trên chiếc salon da rồi tháo chiếc súng trong tay.

- Ông phạt?

Anh ta hỏi.

Arthur gật đầu:

- Vâng. Sao anh lại về?

- Em làm việc không tốt nên người làm anh đành phải tự ra trận thôi. Em là gia chủ tương lai mà lại trẻ con như thế, điều này làm ông rất thất vọng đây.

Hắn nhướng mày cười, những chiếc răng trắng lộ ra trông thật vô hại nhưng nụ cười lại có vẻ lạnh lẽo.

Arthur nghe thế thì nhíu mày:

- Anh làm gì rồi?

- Không có gì, em trai thân yêu của anh, em cứ dưỡng thương cho tốt đi, mọi việc cứ giao cho anh giải quyết.

- Anh đừng làm loạn.

Arthur lạnh nhạt nói. Tuy tuổi nhỏ nhưng khí thế của nó đã khiến người ta sợ hãi.

Norman nghe vậy thì nhíu mày, đôi mắt có ý cười:

- Em trai, em đang uy hiếp anh à?

- Em có kế hoạch của mình. Nếu anh làm rối loạn, buông tha cho kẻ địch lần này thì hậu quả chỉ có thể tự anh gánh chịu.

Arthur nói, không hề yếu thế.

Norman đổi sắc.

Cuối cùng, thư phòng rơi vào yên lặng chết chóc.

- Anh tự giải quyết đi.

Arthur nói xong thì quay người ra ngoài, nó đóng cửa lại. Căn phòng rơi vào không khí quỷ dị.

- Tự giải quyết... Thú vị lắm. Nhóc con mười tuổi đã bắt đầu biết đe dọa anh, đúng là rất thú vị. Cứ nghĩ ông chỉ nuôi một con chó, ai ngờ lại là chó săn. Thằng em này càng lúc càng thú vị đấy! Lúc nào nó mới có thể kề vai chiến đấu với mình nhỉ?

Norman bị đe dọa nhưng không nổi giận, ngược lại, hắn còn thấy vui mừng mà mỉm cười.

Đúng lúc này, cấp dưới gõ cửa:

- Thưa sếp, tư liệu đã được sắp xếp, những người được phái ra đã hy sinh toàn bộ, thi thể cũng đã tìm thấy.

Lúc này, Arthur đã tới phòng khách, nghe được yêu cầu vô liêm sỉ của Minh Tinh Tinh.

- Nhà các người không có đồ ăn vặt? Thế có kẹo ngậm ho không?

- Cái này hẳn là có trong hòm thuốc.

- Mang ra cho tôi ăn vặt đi.

Nó hưng phấn nói.

Arthur nghe thế thì đỡ trán.

- Chuẩn bị cho nó một hộp đồ ăn vặt đi, khoai tây chiên, thạch, bánh mì, thịt bò khô.

Arthur nói.

Minh Tinh Tinh nghe vậy thì như bắt được vàng, nó lập tức chạy tới trước mặt Arthur, cười hì hì:

- Chỉ có chủ nhân là tốt với em thôi! Chủ nhân, vết thương thế nào rồi? Không sao chứ hả? Để nô lệ xem nào.

- Không sao.

Arthur ngăn nó lại rồi ngồi xuống, sau đó, nó quay sang nói với Nhạc Yên Nhi:

- Sao chị Nhạc lại tới Anh?

- Đi theo ba của Tinh Tinh để trông thằng nhóc này vài hôm.

Cô cười.

- Chủ nhân, mấy ngày này nhà tôi không có ai đâu. Chủ nhân tới chơi không?

- Không được, bây giờ còn vài chuyện cần làm nên không tiện qua, để mấy hôm nữa đi.

Arthur nói.

- Vậy được.

Khuôn mặt béo của Minh Tinh Tinh tràn đầy thất vọng, cuối cùng, nó thở dài như một đứa bé không ai quan tâm.

Hai người ở lại nhà Arthur không lâu, chờ tới khi đồ ăn vặt đến, Arthur nói mình có việc phải làm nên để Minh Tinh Tinh mang đồ ăn về.

Arthur tiễn họ ra cửa, nhìn họ lên xe rồi mới vào nhà.

Minh Tinh Tinh ôm đồ ăn vặt, uể oải.

Nhạc Yên Nhi không ngờ Arthur lại quan trọng như vậy với nó, thậm chí còn hơn cả đồ ăn vặt.

- Đừng buồn, cùng lắm thì lần sau lại tới, em đừng tỏ vẻ như thế được không?

- Em quên mang kẹo ngậm ho về rồi!

Nó đau khổ nói.

Cô nhận ra mình không nên kỳ vọng gì ở Minh Tinh Tinh hết.

Hai người về tới thôn nhỏ, Dạ Đình Sâm cũng gọi điện tới. Hắn có vẻ mệt mỏi, Nhạc yên Nhi cảm thấy đau lòng.

Trò chuyện một lát, hắn căn dặn cô giữ gìn sức khỏe rồi cúp máy.

Dù cô rất muốn ở bên cạnh hắn nhưng cô biết lúc đàn ông làm việc thì khong nên quấy rầy.

Cô không liên hệ với phó chủ tịch và Dạ Vị Ương vì định chờ hắn tới rồi cùng đi.

Cô trông Minh Tinh Tinh cũng cảm thấy thoải mái.

Ăn tối xong, cô dắt nó đi dạo ở siêu thị gần đó, mua chút đồ.

Minh Tinh Tinh ngày càng béo, quần áo ở nhà đã chật hết. Sau khi tới đây ngày thứ ba, cô liền nắm bàn tay béo ú của nó, dắt nó đi mua quần áo.

Nhưng tìm mấy cửa hàng cũng không thấy cỡ của nó.

- Tinh Tinh, em béo quá.

Cô nghiêm túc nói.

Minh Tinh Tinh vỗ vỗ bụng, nói:

- Đây không phải thịt, là tiền của ba em đấy!

Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười.

Đang đi, nó đòi đi vệ sinh, cô ở ngoài chờ. Lúc nó bước ra, cô cảm thấy mình đang nhìn một viên thịt lăn tới gần.

- Chị quyết định nghe lời ba em, phải bỏ đói em thôi.

Cô nghiêm túc nói.

Minh Tinh Tinh lập tức xụ mặt, nó lắc đầu nguầy nguậy:

- Đừng! Đời em chỉ có từng ấy yêu thích, đừng tước đoạt của em! Chị, đừng mua quần áo nữa, đi ăn cơm được không? Chờ lát nữa tiện đường thì sang nhà Arthur nhé?

Vừa nhắc tới ăn, nó đã trở nên hăng hái.

- Không được, em phải giảm cân, khống chế thực đơn, sắp béo phì rồi!

Cô tiếp tục kéo nó đi xem quần áo.

- Đừng... đừng mà...

Cả cửa hàng đều nghe thấy tiếng kêu rên của nó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom