Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Hình như phu nhân Rose gọi điện cho cậu, bà ấy chúc mừng cậu trở thành người thừa kế của LN… Dạ Đình Sâm mất tích rồi đúng không? Anh ấy mất tích từ ngày chúng ta trở về, đến bây giờ đã mười ngày rồi, cậu có biết anh ấy đi đâu không?

- Em… em không biết.

Anjoye đành phải nói dối, nếu như bây giờ anh ta nói với cô Dạ Đình Sâm đã chết thì cô sẽ sụp đổ mất.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mất hồn mất vía:

- Không phải cậu đã trở thành người thừa kế của LN rồi sao? Cậu không biết anh ấy đang ở đâu ư? Thế thì ai biết, ai có thể nói cho tôi biết?

Cô bò từ dưới đất dậy một cách ngơ ngác luống cuống, lảo đảo xông ra khỏi cửa, dường như cô muốn đi tìm người biết chuyện để hỏi vậy.

Nhưng… ai biết chuyện?

Anjoye thấy cô điên điên khùng khùng thì trái tim đau đớn dữ dội.

Anh ta kéo mạnh cánh tay của cô lại, lạnh lùng lên tiếng:

- Tại sao mọi việc qua lâu như thế rồi mà chị vẫn không quên được anh ta, chẳng lẽ chị đã quên là ai làm tổn thương chị, là ai vứt bỏ chị rồi sao? Hai người đã ly hồn rồi, anh ta có ra sao cũng không còn liên quan tới chị nữa! Hơn nữa cho dù anh ta có thực sự gặp chuyện không may thì chị có thể làm được gì?

Lời nói của anh ta giống như một chiếc búa đập mạnh vào lòng cô, khiến cả người cô tê dại.

Anjoye nói đúng.

Tại sao Dạ Đình Sâm làm tổn thương cô mà cô vẫn nhớ mãi không quên hắn, vừa nghe thấy tin hắn mất tích cô liền mất hồn mất vía như thế?

Rõ ràng cô biết trước mặt họ sức lực của cô nhỏ yếu tới mức không đáng để nhắc tới, nhưng… sao cô vẫn không muốn từ bỏ?

Tại sao? Tại sao!

Nhạc Yên Nhi đau khổ ôm lấy đầu mình, những ngón tay của cô cắm sâu vào mái tóc đen, cố gắng tìm cho ra câu trả lời.

Cuối cùng, cô thống khổ nhắm hai mắt lại, để mặc dòng lệ nóng trào ra.

- Tôi sẽ nói cho cậu biết lý do tại sao!

- Vì lúc tôi và anh ấy còn ở cùng nhau, anh ấy đã từng mất tích rất nhiều ngày, bặt vô âm tín, tất cả mọi người đều giấu tôi, nói anh ấy rất khỏe, nhưng tôi biết anh ấy không khỏe tí nào! Khi anh ấy rời khỏi tôi với một thân đầy máu, tôi vẫn luôn lo lắng bàng hoàng, tôi sợ anh ấy sẽ chết, tôi sợ mình sẽ không còn được gặp anh ấy nữa! Tôi đã từng nếm trải cảm giác sợ hãi đó, tôi biết nó đau khổ nhường nào, tôi không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, tôi muốn biết tung tích của anh ấy, anh ấy sống hay chết đều được, đừng khiến tôi… sợ hãi nữa !

Cô hét khàn cả giọng, dáng vẻ vô cùng thảm hại, đôi mắt của cô đã đỏ cả lên, nước mắt không ngừng tuôn rời.

Khi nhìn thấy nước mắt của cô, Anjoye thấy lòng mình… đột nhiên thắt lại, không thốt ra nổi câu nào.

Qua hồi lâu, yết hầu của anh ta động đậy, giọng nói khàn đi:

- Chị vẫn yêu anh ta, cho dù chị không nói nhưng chị vẫn còn yêu anh ta!

- Đúng thế, tôi thừa nhận, tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy không yêu tôi, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy. Trền đời này người đối xử tốt với tôi nhất chính là anh ấy, chính là Dạ Đình Sâm!

- Những điều anh ta đã làm em cũng làm được!

Anjoye giống như một con thú dữ đột nhiên phát điên, anh ta phẫn nộ gào lên.

Anh ta nắm chặt lấy hai bả vai của cô, nói:

- Vì Dạ Đình Sâm chị có thể quên đi Lâm Đông Lục, vậy sao không thể vì một người khác mà quên đi Dạ Đình Sâm! Hai người đã chia tay rồi, không còn cơ hội hàn gắn lại đâu, chị cứ cố chấp như thế làm gì?

- Vậy… xin đợi đến khi tôi quên đi rồi nói sau.

Tuy giọng nói của Nhạc Yên Nhi lãnh đạm nhưng ánh mắt của cô lại rất kiên định, cô nhìn chăm chú vào Anjoye, trong đôi mắt trong suốt của cô đong đầy sự mạnh mẽ.

Đợi lúc cô từ bỏ được Dạ Đình Sâm rồi nói sau.

Đợi đến khi cô chết lòng rồi nói sau.

Đợi cô có thể yêu được người khác rồi nói sau.

Bây giờ.. cô có thể không nghĩ tới không nhắc tới, nhưng bảo cô từ bỏ hắn, cô không làm được.

Lúc đầu cần tới một năm cô mới mất hết hy vọng với Lâm Đông Lục.

Bây giờ… còn chưa hết một tháng mà anh ta đã muốn cô hoàn toàn quên đi Dạ Đình Sâm có phải quá tàn nhẫn không?

Anjoye nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, trái tim anh ta chấn động.

Anh ta… thực sự mãi mãi không thắng nổi sao?

Anh ta mỉm cười tự trào phúng:

- Thực ra, em cũng không biết bây giờ Dạ Đình Sâm đang ở đâu và hiện ra sao, chị đừng hỏi em… em không biết gì hết.

Cho dù có biết anh ta cũng không nói với cô đâu.

Cô đã yêu Dạ Đình Sâm sâu đậm như thế, nếu như biết hắn đã chết thì cô sẽ thế nào?

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cơ thể cứng đờ tại chỗ, tại sao đến cả Anjoye cũng không biết.

Vậy… ai biết?

- Anjoye, cậu đưa tôi sang Anh được không? Tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

- Nhỡ đâu anh ta không ở Anh thì sao?

Anh ta hỏi ngược lại.

Cô nghe thế thì ngơ ngác nhìn lại anh ta, trái tim cô như bị một tấm lưới chụp lấy, những sợi chỉ mảnh quấn thật chặt lấy nó, chẳng mấy chốc sẽ khiến nó máu tươi đầm đìa.

Dạ Đình Sâm lại mất tích, hắn bặt vô âm tín giống lần trước, chắc chắn hắn đã xảy ra chuyện rồi.

Có lúc, giác quan thứ sáu của phụ nữ thực sự rất mạnh, chúng không cần tuân theo bất cứ một quy tắc nào.

- Tôi… tôi biết rồi…

Cô lẩm bẩm một mình rồi xoay người bỏ đi, bóng lưng của cô gầy yếu tới mức chỉ cần một cơn gió cũng cuốn bay.

Anjoye rất muốn để cô yên tĩnh một mình nhưng anh ta không yên tâm, sau khi do dự vài phút, cuối cùng anh ta cũng đuổi theo.

Anh ta đi đến trước cửa phòng Nhạc Yên Nhi, cánh cửa được đóng kín, anh ta bước tới gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.

- Yên Nhi… em biết bây giờ trong lòng chị đang rất khó chịu, em sẽ giúp chị tìm anh ta, mặc kệ bây giờ anh ta thế nào, em nhất định sẽ đưa anh ta về trước mặt chị!

Nhưng lời nói của anh ta như đá chìm xuống đáy biển, cô không đáp lại dù chỉ một câu.

Anjoye nhăn mày lại, trong lòng anh ta không ngừng giằng xé, thực sự anh ta không biết mình có nên nói cho Nhạc Yên Nhi chuyện đó hay không, dù có biết chân tướng hay không, cô vẫn phải chịu sự tổn thương rất lớn.

Mà anh ta… không nhẫn tâm làm tổn thương cô.

Cuối cùng, Anjoye bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi:

- Yên Nhi, chị mở cửa đi, em đưa chị đi tìm Dạ Đình Sâm, em đưa chị sang Anh.

Anh ta đã nói hết lời nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, chỉ còn lại sự yên lặng đáng sợ.

Chắc cô không làm chuyện gì dại dột đó chứ?

Anjoye vô cùng lo lắng, anh ta vội kéo cửa ra xống vào trong, không ngờ trong phòng trống trơn, không có ai hết.

- Yên Nhi!

Anh ta xông cả vào nhà vệ sinh và ban công nhưng vẫn không nhìn thấy cô.

Đúng vào lúc này, hai cậu nhóc đáng yêu thò đầu vào cửa phòng, hỏi:

- Chị ấy đã đi rồi ạ.

- Cô ấy đi đâu rồi?

- Em không biêt, em thấy chị ấy thay quần áo xong là đi luôn rồi.

Minh Tinh Tinh nói ngây thơ nói.

Anjoye thầm kêu không ổn, anh ta vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Minh Tinh Tinh nhìn bóng lưng vội vã của Anjoye, nghĩ tới những chuyện xảy ra trong thời gian qua, nước mắt của nó nhất thời không kìm nổi mà rơi lã chã.

Nó bất lực túm lấy góc quần áo của Authur, hai mắt đong đầy lệ:

- Anh nói xem có phải anh của em xảy ra chuyện gì rồi không? Em gọi điện cho ba, ông nói vốn đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, nhưng lại bị triệu tập khẩn cấp trở về, nói là mở cuộc họp hội đồng quản trị, còn nói anh Anjoye sẽ trở thành chủ tịch thay anh Sâm, anh thử nói xem… chuyện này có phải thật không.

Authur nhìn thấy Minh Tinh Tinh khóc thì không đành lòng, lau sạch vết nước mắt trên gương mặt mũm mĩm của nó, cậu an ủi vỗ về:

- Đừng lo, anh Sâm rất giỏi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm đi.

- Thật à? Nhưng em cũng sợ chị xinh đẹp sẽ yêu anh Anjoye mất, nếu thế thì anh Sâm phải làm thế nào bây giờ?

Minh Tinh Tinh ôm chặt lấy Authur mà khóc nức nở.
 
Advertisement
  • Chương 605

- Đã hứa với ông sẽ chăm sóc tốt cho em nhưng anh lại không làm được, bây giờ anh đến xin lỗi ông.

Hắn dịu dàng nhìn Nhạc Yên Nhi rồi ôm cô vào lòng, nói:

- Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để em một mình rơi vào nguy hiểm nữa.

- Được, em tin anh.

Nhạc Yên Nhi ôm chặt cánh tay hắn, dường như trời không còn lạnh như vậy nữa.

Nghĩa trang ngày đông khá hoang vu, Dạ Đình Sâm đã chuẩn bị hoa bách hợp để đặt trước tấm mộ bia màu xám trắng. Trong đôi mắt hắn tràn đầy áy náy.

- Ông, cháu không thực hiện được lời hứa với ông, làm tổn thương Yên Nhi, nhưng xin ông tin cháu, từ nay về sau, cháu sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ cô ấy.

Nhạc Yên Nhi ngồi xổm xuống, khẽ kề mặt mình với mộ bia lạnh buốt, dường như vẫn giống lúc trước cô hay tựa trên đầu gối ông.

- Ông này, ông nói Dạ Đình Sâm đáng tin, ông cũng nhìn nhầm rồi đấy. Tên này tồi lắm, bắt nạt cháu, nhưng khi hắn nói xin lỗi là cháu cũng tha thứ rồi. Về sau, bọn cháu cùng chắt của ông sẽ sống thật hạnh phúc. Ông ơi, ông nghỉ ngơi đi, cháu sẽ không để ông lo lắng nữa đâu.

Nhạc Yên Nhi nghẹn ngào, nước mắt đong đầy.

Gió lạnh nổi lên khắp bốn phía nghĩa trang khiến nơi này trở nên quạnh quẽ hơn.

Dạ Đình Sâm sợ cô bị cảm nên khẽ kéo cô đứng lên, để cô tựa sát vào ngực mình.

Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay hắn để chứng minh với ông rằng mình đang rất hạnh phúc, hơn nữa, cô sẽ mãi hạnh phúc như thế.

Nếu ông ở Thiên Đường mà thấy được mọi thứ, hẳn sẽ vui mừng.

Tế bái xong, hai người xuống núi.

Họ hoàn toàn không biết có một người đang đi sau.

Ngày ngày trôi qua, khoảng thời gian này hẳn là những giờ phút vui vẻ nhất của Nhạc Yên Nhi, tình yêu mất đi mà lại trở về, niềm vui làm mẹ, hạnh phúc luôn hiện hữu trên gương mặt cô, không thể che giấu được.

Bụng cô dần to lên, sau hai tuần, những cơ quan quan trọng của thai nhi đã hình thành, Dạ Đình Sâm ngày ngày cau mày, có vẻ rất sốt ruột.

Buổi tối trước ngày kiểm tra, hắn tựa vào bụng cô như đang nói chuyện với con, thế nhưng lời nói không hề khách khí.

- Tốt hơn hết con hãy chắc chắn mình là bé gái, nếu là bé trai thì đừng trách ba.

- Con gái cưng này, con phải lớn lên thật mau, cũng đừng bắt nạt mẹ.

- Ngàn vạn không thể là con trai!

- Yên Nhi, nếu là con trai thì để cho người giúp việc nuôi đi.

Nhạc Yên Nhi nhìn hắn rồi gõ đầu hắn:

- Trai gái gì cũng là em nuôi, chẳng liên quan gì đến anh hết!

Nói xong, cô đắp chăn đi ngủ, Dạ Đình Sâm thì dở khóc dở cười.

Nhạc Yên Nhi mau chóng ngủ thiếp đi, thế nhưng trong mơ màng, cô luôn nghe thấy có người đang nói chuyện.

Trong bóng tối, cô từ từ mở mắt, nhận ra người đàn ông phía sau mình vẫn chưa ngủ, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, chầm chậm nói.

- Nếu con là con gái thì ba sẽ bảo vệ hai mẹ con. Nếu là con trai thì hai chúng ta sẽ cùng bảo vệ mẹ. Con phải ngoan vào, không được nghịch, bây giờ con ở trong bụng mẹ, tra tấn mẹ thì đừng có trách mai sau ra ngoài ba tra tấn con.

Nếu con là con trai thật thì nghe cho kỹ lời ba đây, người phụ nữ này chỉ có thể là của ba, không ai có thể cướp đi hết!

Nhạc Yên Nhi dần tỉnh táo lại, nghe thấy hắn nói vậy, cô chẳng biết nên giận hay nên cười. Trái tim cô cảm thấy thật đau xót.

Dạ Đình Sâm thực sự rất yêu mình.

Cô khẽ xoay người rồi hôn lên mặt hắn, gắt:

- Anh có để cho con ngủ không? Có người cha nào đáng sợ như anh không?

- Sao lại tỉnh? Anh làm ồn đến em à?

Giọng hắn lập tức trở nên dịu dàng, hắn vuốt ve trán cô, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.

Cô lắc đầu.

- Chúng ta ở đây bao lâu nữa? Không về à?

Cô hỏi.

Trong biệt thự dù có người hầu nhưng họ gần như đang sống trong thế giới hai người, hắn không phải đi làm, cô không cần đóng phim. Ngày ngày, hắn sẽ đi dạo, đi mua sắm với cô, hắn phụ trách xách đồ và quẹt thẻ.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình đang ở thiên đường, mọi việc đều tốt đẹp đến phi thực tế.

- Không thích cuộc sống thế này à?

Hắn khẽ hỏi rồi hôn lên trán cô.

Cô lắc đầu:

- Chỉ là hạnh phúc quá nên sợ khi mất đi sẽ rất đau lòng.

- Em sẽ không mất đi nó, anh sẽ cố gắng cho em cuộc sống mà em muốn, một nhà ba người vui vẻ, hòa thuận.

- Được, một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.

Cô lẩm bẩm lại tám chữ kia, cảm thấy trái tim ấm áp, ngay cả không khí hít vào phổi cũng ngọt.

Trong bóng tối, sau khi im lặng một lát, Dạ Đình Sâm lại nói:

- Yên Nhi, em thấy anh có phải người tốt không?

Câu hỏi này quá đột ngột, cô sững sờ chớp mắt, nghi ngờ nhìn hắn.

Lời này có ý gì?

- Định nghĩa người tốt là thế nào?

- Chính là... Anh không hoàn mỹ như những gì em thấy, có lẽ anh là kẻ vô tình, lạnh lùng, có thể hủy hoại hạnh phúc của người khác dễ như trở bàn tay. Nếu có một ngày anh thành người như vậy, em còn yêu anh không?

Giọng nói hắn trầm khàn, trong bóng tối, nó trở nên cực kỳ nặng nề.

Trái tim Nhạc Yên Nhi hẫng một nhịp, những ngày này quá hạnh phúc, bất an đã rất ít khi xuất hiện, thế nhưng lúc này cô thực sự bất an và sợ hãi.

Cô cười khan:

- Đang yên đang lành lại nói thế, anh không phải người như vậy, cũng khỏi phải đặt giả thiết làm gì. Muộn rồi, chúng ta ngủ đi!

Nghe vậy, Dạ Đình Sâm cười khổ nhưng không để Nhạc Yên Nhi nhận ra.

Hắn không phải người như thế?

Thực ra, hắn luôn là người như thế!

Cảm nhận được người trong ngực đã dần ngủ say, hắn khẽ kéo cô vào lòng, dịu dàng nói:

- Anh sẽ cố gắng là một người tốt trước mặt em, không để em đau lòng.

Hôm sau, khi Nhạc Yên Nhi dậy, Dạ Đình Sâm đã không còn ở đó.

Chắc chắn là hắn đang nấu bữa sáng ở dưới nhà.

Rửa mặt xong, cô bước xuống, nghe thấy tiếng nói trong bếp, hẳn là hắn đang gọi điện thoại.

- Chuyện này tôi sẽ giải quyết, nếu có người ngăn cản thì biết phải làm sao rồi đấy. Tiền trong tài khoản hãy phân tán ra, lấy danh nghĩa...

- Dạ Đình Sâm, anh nói chuyện với ai thế?

Ngoài cửa là giọng nói hiếu kỳ của Nhạc Yên Nhi.

Mắt Dạ Đình Sâm tối sầm lại, hắn cúp máy, bình tĩnh đặt điện thoại vào túi.

- Không có gì, là Trần Lạc gọi.

Hắn thản nhiên đáp rồi bưng bữa sáng ra ngoài:

- Thịt lợn muối xông khói, trứng gà, bánh mì bơ.

Nhạc Yên Nhi không nói gì nữa, dù sao cô cũng không hiểu chuyện làm ăn.

Đúng lúc này, di động của hắn lại rung lên. Là một tin nhắn từ William.

"Năng suất làm việc của chủ tịch Dạ luôn tốt, tôi rất chờ mong mối quan hệ hợp tác cộng sinh vĩnh cửu với LN."

Hợp tác cộng sinh, cùng sống cùng chết, môi hở răng lạnh.

Đây là cái giá Dạ Đình Sâm phải trả.

Hắn bình tĩnh xóa tin nhắn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom