• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
- Chủ tịch, chính là ý mà cậu hiểu đấy.

Mike hờ hững nói.

- Vớ vẩn! Cái chức chủ tịch này tôi không làm! Ông trả Dạ Đình Sâm cho tôi đi, dù anh ta sống hay chết cũng phải để tôi gặp mặt một lần chứ!

- Đây là quyết định của người thừa kế tiền nhiệm, sau khi bàn bạc, trụ sở chính quyết định để cậu làm chủ tịch, nếu như cậu không làm thì chức vị này sẽ giao cho cô Vị Ương, kiểu gì cũng phải có người thừa kế.

Mike nói với giọng dửng dưng, giữ thái độ hành xử theo quy định.

Đúng là một lão già ngoan cố cổ hủ!

Anjoye cắn răng, lạnh giọng nói:

- Quyết định của Dạ Đình Sâm ư? Anh ta còn nói gì với tôi nữa không?

- Có, còn một câu.

- Mau nói cho tôi biết!

Anh ta vội vàng rống lên.

- Người thừa kế tiền nhiệm nói, sau khi cậu ấy chết, cậu ấy giao cô Nhạc cho cậu.

- Cái quái gì thế!

Anjoye phẫn nộ gào lên, anh ta bắt đầu tức giận:

- Xác của anh ta ở đâu, tôi muốn đi quật xác! Người phụ nữ của anh ta thì anh ta tự đi mà thương yêu, giao cho tôi là sao?

- Chuyện đầu tiên mà người thừa kế cần làm đó là giữ bình tĩnh trước tất cả mọi chuyện, điểm này cậu cần phải tiếp tục rèn luyện thêm, ngày mai cậu phải đến LN làm việc, những chuyện còn lại Trần Lạc sẽ nói với cậu.

Nghiêm túc dặn dò xong, Mike liền cúp máy luôn.

- A lô! Lão già! Lão dám cúp điện thoại của tôi, nói chuyện cứng ngắc thế, đáng bị cô độc cả quãng đời còn lại!

Anjoye vừa mắng vừa tắt máy, anh ta thật sự rất sốt ruột, không biết tình trạng hiện giờ của Dạ Đình Sâm thế nào rồi, cho dù hắn không chết nhưng nhớ lại dáng vẻ toàn thân đầy máu bị khiêng lên xe của hắn thì anh ta biết vết thương của hắn rất nặng.

Có phải hắn đã mất đi ý thức nên mới giao phó Nhạc Yên Nhi cho anh ta không?

Đúng vào lúc này, Nhạc Yên Nhi bê đồ bổ tới, thấy Anjoye đã xuống giường, cô vội nói:

- Vết thương của cậu vẫn chưa lành hẳn mà, sao đã xuống giường rồi?

- Không… không sao đâu.

Anjoye cố giấu đi vẻ tức giận của mình, vứt điện thoại sang một bên.

- Mau về giường nằm nhanh lên, ăn hết cơm, hai tiếng nữa uống thuốc. Chiều hôm nay bác sĩ sẽ tới đây.

- Em biết rồi.

Nhạc Yên Nhi nhìn anh ta ăn xong cơm rồi giúp anh ta thu dọn phòng, phơi phóng quần áo đã giặt, động tác của cô vô cùng lưu loát, đến bản thân cô cũng hoài nghi, có phải cô sẽ phải ở lại căn nhà này mãi không.

Đã hơn mười ngày cô không ra ngoài, cũng không ăn thức ăn bác đầu bếp béo nấu rồi, dường như tất cả mọi thứ trên đời này đều không có liên quan gì tới cô cả.

Mỗi ngày cô đều bỏ sức ra tìm những thực đơn khác nhau để tẩm bổ cho Anjoye, cứ như đây là chuyện quan trọng nhất của cô.

Người đàn ông đó… như ẩn sâu trong não của cô, nếu như cô không cố ý nghĩ về hắn thì dường như không có gì để đau lòng cả.

Sau khi ăn xong cơm thì phải ra ngoài phơi nắng, cô dìu anh ta ra ngoài ban công, chuẩn bị ghế tựa và chăn cho anh ta, Anjoye cũng thực sự thấy buồn ngủ, vì thế nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô vào phòng định lấy bát đũa đem xuống thì lại thấy điện thoại của anh ta sáng lên, có người gọi điện cho anh ta.

Cô không nghe điện, cứ để Anjoye tỉnh lại rồi xem sau.

Nhạc Yên Nhi đi xuống tầng, vừa mới bỏ bát đũa xuống thì điện thoại để bàn lại vang lên.

Cô do dự một lúc rồi bấm nghe.

Người gọi tới là một phụ nữ, bà ta nói tiếng Anh rất lưu loát, dường như đang muốn bàn chuyện công việc, Nhạc Yên Nhi đang định cúp điện thoại nhưng đã muộn, chắc bà ta tưởng rằng trong nhà của Anjoye không có người khác nên nói thẳng luôn.

Nhạc Yên Nhi nghe xong, trái tim liền… run rẩy mãnh liệt.

Người thừa kế tiền nhiệm đã chết, bây giờ Anjoye là người thừa kế của LN.

Ý của bà ta …là sao?

Cô run rẩy cúp điện thoại sau đó về phòng lấy máy của mình, đã mười ngày cô không mở máy rồi.

Vừa mở nguồn lên, cô thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, nhưng không ngờ người gọi điện nhắn tin nhiều nhất cho cô lại là Đỗ Hồng Tuyết.

Cô run rẩy nhấn mở tin nhắn gần đây nhất, toàn là lời chửi rủa của Đỗ Hồng Tuyết.

"Nhạc Yên Nhi, cô đưa Dạ Đình Sâm đi đâu rồi? Tại sao sau khi anh ấy đi cùng với cô xong thì lại mất tích? Cô trả Dạ Đình Sâm lại cho tôi!"

"Cô muốn ở nhà làm rùa rụt đầu đúng không? Có bản lĩnh thì cả đời này đừng có mà ra ngoài, cô chỉ biết trốn trong lòng đàn ông thôi! Sao cô lại không biết xấu hổ như thế, sao cô dám cướp vị hôn phu của tôi à?"

"Nhạc Yên Nhi, cô trả lời đi, vờ câm điếc à, rốt cuộc cô đã làm gì Dạ Đình Sâm hả, anh ấy đã biến mất mười ngày nay rồi!"

Mười ngày…

Điều đó có nghĩa là…?

Từ sau hôm Anjoye vào viện…

Mười ngày, Dạ Đình Sâm đã biến mất mười ngày rồi sao?

Hắn đã đi đâu?

Cô vội vàng lên mạng, tìm kiếm thông tin về LN, nhưng mọi tin tức vẫn dừng lại ở chuyện cô và Dạ Đình Sâm ly hôn, dường như… không xảy ra chuyện gì khác nữa.

Cô run rẩy gọi cho Đỗ Hồng Tuyết, mới được một hồi chuông đã có người nghe máy, cô còn chưa kịp hỏi gì thì giọng nói sụp đổ của cô ta đã vang lên.

- Nhạc Yên Nhi, cô làm gì Dạ Đình Sâm rồi! Có phải cô đã hợp tác với Anjoye hại anh ấy rồi không!

- Cô nói thế là sao? Anh ấy rời đi từ lâu rồi, chẳng lẽ đến bây giờ anh ấy vẫn chưa về nhà sao?

Nhạc Yên Nhi hỏi lại một cách dè dặt, giọng nói của cô run rẩy.

Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì cười lạnh:

- Đến lúc này rồi mà cô còn giả vờ, sao cô lại không biết xấu hổ thế chứ! Nhạc Yên Nhi, cô trả Đình Sâm lại cho tôi! Trả cho tôi!

Điện thoại…

Trượt xuống từ lòng bàn tay cô, nó đập xuống dưới đất phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Dạ Đình Sâm, mất tích rồi…

Cô thử gọi cho phu nhân Minh Tú nhưng không ai nghe máy, cô lại gọi cho Dạ Vị Ương, qua hồi lâu cô bé mới nghe điện.

- Chị dâu à?

Giọng nói của cô bé hơi chần chừ, dường như đang do dự điều gì đó.

- Có phải Dạ Đình Sâm đã xảy ra chuyện rồi không?

- Chuyện này… em cũng không rõ, đột nhiên hội đồng quản trị triệu tập cuộc họp, em và phó chủ tịch đã về Anh rồi, hình như là vì chuyện của anh cả nhưng cụ thể thế nào em cũng không biết. Về phần anh ấy… đã đi đâu, xảy ra chuyện gì thì em không biết.

Dạ Vị Ương hơi bất đắc dĩ, nghĩ tới lời dặn của phó chủ tịch, cô cố tình nói mọi chuyện theo hướng nhẹ nhàng.

- Đến em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì ư?

- Vâng, em xin lỗi, nhưng nếu bên này có tin gì thì em sẽ thông báo với chị, chị đừng quá lo lắng. Trước kia anh em cũng thường xuyên biến mất, anh ấy từng bị đưa ra ngoài ba năm liền, bặt vô âm tín, nhưng cuối cùng vẫn về đấy thôi, với anh ấy đây chỉ là chuyện nhỏ.

- Thế thì tốt, lúc nào có tin gì thì phải báo với chị ngay đấy.

Nhạc Yên Nhi siết chặt lấy điện thoại, rõ ràng trong phòng vô cùng ấm áp nhưng lòng bàn tay của cô vẫn thấm ra mồ hôi lạnh.

Nửa tiếng sau, Anjoye tự tỉnh lại theo đồng hồ sinh học.

Anh ta mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, dường như cô chưa từng rời đi mà vẫn luôn đứng ở một góc trên ban công, ánh sáng buổi chiều chiếu lên gương mặt trắng bệch của cô, khiến cho cô giống như một con búp bê bằng sứ.

Anjoye không nhịn được nhíu chặt mày, vội vàng đứng lên khỏi chiếc ghế tựa để đi đến bên cô, anh ta định đỡ cô nhưng lại bị cô từ chối.

- Xảy ra chuyện gì rồi? Sao sắc mặt chị lại khó coi thế kia?

Nhạc Yên Nhi kéo chặt tay của anh ta, cô cất giọng đầy run rẩy:

- Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc Dạ Đình Sâm sao rồi, anh ấy có khỏe không?

- Chị nói thế là có ý gì? Chị biết gì rồi?

Trái tim của Anjoye run lên, hai mày của anh ta nhíu lại chặt hơn.
 
Advertisement
  • Chương 604

Không đến hai tiếng sau, ảnh Dạ Đình Sâm cầu hôn đã trở thành chủ đề hot trên mạng.

Đây là ảnh do LN đăng, đi kèm còn có một bài đính chính rằng hai người họ không ly hôn mà vẫn cực kỳ ân ái, thời gian trước không đưa ra lời giải thích là do Dạ Đình Sâm có việc cá nhân nên mới trì hoãn. Lần này hắn cầu hôn là vì kết hôn đã nửa năm nhưng hắn vẫn chưa tổ chức được hôn lễ cho Nhạc Yên Nhi.

Màn cầu hôn lãng mạn như mơ kia vừa được tiết lộ đã hệt như giọt nước lạnh nhỏ vào chảo dầu nóng, tất cả những tin đồn về ly hôn, ngoại tình lại hoàn toàn biến mất khỏi internet.

Mọi cô gái đều hâm mộ Nhạc Yên Nhi.

Những lời đồn vớ vẩn trước kia đều tự sụp đổ vì qua ảnh cũng có thể thấy rõ ràng ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi có biết bao yêu thương, đây tuyệt đối là thứ không thể xuất hiện giữa hai người đang có rạn nứt tình cảm.

Hơn nữa, người ta là chủ tịch LN, nếu ly hôn thật thì còn phải diễn kịch thế này làm gì? Có phải người trong giới giải trí đâu, chẳng ai quan tâm tới chuyện như vậy.

Ảnh hưởng của LN là rất lớn, trong nháy mắt, nó đã lấn át mọi tin đồn, không một ai dám nói luyên thuyên nữa.

Với một số người tung tin đồn để gây sự chú ý, LN sẽ áp dụng luật pháp.

Nhạc Yên Nhi đang ở nhà, cô vừa ăn bữa trưa do Dạ Đình Sâm nấu vừa lên weibo xem tin tức, những lời mắng mỏ đã ít đi rất nhiều, hơn nữa còn xuất hiện fanclub cho vợ chồng nhà họ Dạ, số lượng đã lên tới mấy trăm nghìn người, vừa nhìn đã biết có người đứng sau tổ chức.

- Được rồi, hết mười phút, tập trung ăn đi.

Dạ Đình Sâm hệt như một bà quản gia, hắn lấy di động của cô đi rồi múc một bát canh.

Nhạc Yên Nhi nhếch môi:

- Đừng tưởng anh làm thế là em sẽ tha thứ, nếu không phải vì anh, em cũng không bị mắng chửi thảm như vậy. Thế nên anh vẫn cứ phải áy náy với em, tiếp tục đối xử tốt với em thì mới được.

- Ừ, dù không áy náy cũng sẽ tốt với em mà.

- Đúng rồi, ảnh chụp trẻ con này là ai thế, sao chỉ có một đứa, không có đứa bé nào đẹp hơn à?

Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hỏi.

Ban đầu cô cũng không nhận ra, nhưng mấy hôm nay nhìn kỹ cô mới thấy tất cả những bức ảnh Dạ Đình Sâm treo lên đều là của một người.

- Sao? Không đẹp à?

Dạ Đình Sâm hờ hững hỏi. Sau khi gỡ hết xương cá, hắn mới đặt thịt cá vào bát cô.

- Đẹp, nhưng nhìn mãi cũng chán. Mà đó còn là ảnh chụp bé trai nữa, anh muốn có con gái cơ mà?

- Anh không tìm thấy ảnh em ngày bé, lần sau anh tìm thấy thì sẽ gỡ hình của anh xuống.

Dạ Đình Sâm thấy cô nói có lý nên gật đầu đáp như vậy.

Nhạc Yên Nhi trợn mắt há mồm nhìn hắn, cô kinh ngạc đến không nói thành lời, chỉ có thể run run chỉ lên mấy bức ảnh trên tường:

- Đây là... anh?

- Ừ, đẹp trai từ bé.

Dạ Đình Sâm gật đầu.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì vô cùng khinh bỉ.

Sao khi trước không thấy hắn tự luyến như vậy nhỉ?

- Dạ Đình Sâm, da mặt anh còn dày hơn nữa được không? Có người sẽ tự khen mình như thế à? Em nghe cũng thấy xấu hổ!

Cô tức giận nói.

- Không phải anh đang tự khen, anh chỉ nói thật thôi. Ăn xong thì đi ngủ cho sớm, mai còn phải dậy sớm, anh đưa em tới một nơi.

- Nơi nào thế?

Dạ Đình Sâm không đáp, sau khi dọn dẹp xong, hắn nắm tay Nhạc Yên Nhi, đưa cô về phòng.

Nhạc Yên Nhi thấy mình hệt như một đứa trẻ, Dạ Đình Sâm không để cô làm bất cứ việc gì cả, mọi việc ăn mặc của cô đều do hắn làm, cô thực sự nghi ngờ mình liệu có phải kẻ tàn tật, IQ có vấn đề không.

Dạ Đình Sâm nằm lên giường cùng cô, bàn tay luồn vào mái tóc đen của cô, khe khẽ vỗ về.

Thấy cô đã chìm vào giấc ngủ, hắn mới rón rén xuống giường, bắt đầu làm việc.

Phụ nữ có thai cần đi ngủ sớm nhưng hắn còn có nhiều việc phải làm.

Lúc này, điện thoại reo vang, Dạ Đình Sâm nhìn màn hình, ánh mắt tối đi.

Vừa nghe máy, giọng nói khục khặc của William đã vang lên.

- Tôi đã tra tất cả những hệ thống huấn luyện hoàn mỹ của Pháp, nhận thấy chỉ có ba hệ thống là phù hợp, còn ba cái tên đó hẳn tôi không cần nói nhiều. Gia tộc William có thể giúp cậu đến đây, cậu đừng quên những gì đã đồng ý với tôi. Dù cậu có ngồi trên vị trí chủ tịch LN hay không thì những việc cậu đã đồng ý với tôi, cậu đều phải làm cho được, nếu không cậu cũng biết cái giá phải trả lớn đến đâu rồi đấy.

Người hợp tác với nhau là do có cùng một lợi ích.

William và hắn chưa bao giờ là bạn, họ chỉ là đối tác, bây giờ mọi việc đã được điều tra rõ, việc hợp tác cũng không cần nữa.

Đã đến lúc trả thù lao.

- Những gì tôi đồng ý, tôi sẽ làm. Cho tôi thời gian một tháng, tôi giải quyết xong mọi chuyện rồi sẽ giúp cậu.

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp.

- Được, kiên nhẫn của tôi không có nhiều, cậu đừng để tôi thất vọng.

Cuộc nói chuyện chấm dứt.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh chết chóc, đôi mắt hắn trở nên sâu vô cùng.

Sáng hôm sau, Nhạc Yên Nhi quả nhiên bị Dạ Đình Sâm gọi dậy từ sớm.

Cô mơ màng để mặc cho hắn làm gì thì làm. Hắn tròng lên người cô từng món quần áo một, bây giờ ở thành phố A là tháng mười hai, thời tiết đã mỗi lúc một lạnh.

Vừa ra cửa, cô đã run lên và tỉnh táo hẳn. Cô sát vào ngực Dạ Đình Sâm như một đứa bé.

- Đừng, lạnh quá.

Dạ Đình Sâm không nói gì, hắn dùng bàn tay ấm áp của mình để bao lấy bàn tay cô rồi đút tay vào túi.

Hai người lên xe đi về phía nghĩa trang ngoại thành, Nhạc Yên Nhi biết hắn muốn đi đâu.

- Anh muốn đến hỏi thăm ông à?

Cô cắn môi, cảm xúc của cô rõ ràng đã xuống thấp, đôi mắt sáng nhìn hắn chằm chằm.

Bảo sao phải dậy sớm.

Đầu tiên là ông qua đời, sau đó là hắn mất trí nhớ đòi ly hôn và ở với Đỗ Hồng Tuyết. Tiếp đó là những lời đồn, Anjoye bị bắt cóc, bản thân hắn trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Những chuyện xảy ra trong hai tháng ngắn ngủi này hệt như một cơn ác mộng khiến cô không thở nổi.

Mọi việc đều bắt đầu từ cái chết của ông, nó hệt như phần mở màn cho tiểu thuyết, là một khúc nhạc dạo bi thương khẳng định rằng mọi thứ diễn ra tiếp theo đều là bi kịch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom