• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đúng vào lúc này, người Trần Lạc gọi đã tới đủ, cả mười mấy người đều vận nguyên cả bộ vest.



- Thưa ngài, tôi đã kiểm tra rồi, bọn họ chạy về hướng Đông, chỗ đó là một rừng cây, bên trong có tiếng chó sủa.



Dạ Đình Sâm nhớ lại bản đồ mà William gửi cho hắn, ở gần nhà máy này có một trang trại huấn luyện chó, chuyên huấn luyện chó nghiệp vụ.



Trong rừng có tiếng chó sủa, lẽ nào… tất cả những con chó chưa được thuần hóa được thả ra hết sao?



Sắc mặt của hắn trở nên căng thẳng.



- Đi thôi.



Hắn lạnh giọng nói rồi dùng sức nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, nhanh chóng chạy về phía rừng cây.



- Chia nhau ra hành động, mấy người các cậu… bảo vệ cô Nhạc.



Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh như băng, lúc nhắc tới tên cô hắn có vẻ rất ngượng miệng.



Nhạc Yên Nhi nghe thế thì trái tim đau nhói, cô từ từ rụt tay mình lại.



Vừa mới rút lòng bàn tay ra, gió lạnh bất thình lình ập tới, khiến tay cô… cảm thấy lạnh lẽo.



Dạ Đình Sâm cũng phát hiện ra hành động này của cô, nhưng hắn không quay đầu lại, cũng chẳng nhìn cô lấy một cái.



Bọn họ từ từ đi sâu vào rừng, sự thật chứng minh suy đoán của Dạ Đình Sâm là chính xác, mắt mấy con sói đó lóe lên ánh sáng xanh, bốn móng găm vào đất, đuôi dựng đứng lên như roi thép, vừa nhìn thấy người là xông ra cắn.



Những con sói này không phải chưa được thuần hóa mà chúng bị thuần hóa tới mức quá tinh ranh, chúng có thể phân biệt được mùi con người, còn có thể hiểu được ngôn ngữ của chủ nhân.



Bọn chúng đã phân biệt được mùi của người này với người khác, biết người nào cắn được người nào không.



Nhạc Yên Nhi đang đi sát theo bước chân Dạ Đình Sâm, khi nhìn thấy những con sói đó cô cũng thấy hơi sợ.



Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng súng vang lên sau lưng cô, cô sợ hãi hét ầm lên.



Vệ sĩ đứng sau lưng cô đã rút súng ra, bắn vào người một con sói đang nhảy chồm tới, con sói đó tru lên một tiếng thảm thiết, nó giống như một chất xúc tác, những coi sói khác cũng thi nhau nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ hung dữ rồi bổ nhào tới.



Dạ Đình Sâm đứng chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi, hắn rút súng ra, mỗi một phát súng chuẩn xác bắn chết một con, chúng còn không kịp rên thì đã vong mạng rồi.



Trại huấn luyện chó kia rất rộng lớn, bên trong có đến hàng ngàn hàng vạn con chó, hắn không dám chắc trong rừng này có tất cả bao nhiêu con.



Còn chưa đi vào trong mà đã gặp nhiều sói như vậy, hắn không dám tưởng tượng đi sâu hơn sẽ còn gặp những chuyện gì nữa.



- Trần Lạc, cậu dẫn người bảo vệ cô Nhạc, tôi vào trong tìm người.



Dạ Đình Sâm hạ lệnh.



Trần Lạc nghe thế thì phản đối ngay:



- Một mình chủ tịch đi vào đó quá nguy hiểm, tôi vào cùng ngài, những người còn lại bảo vệ cô Nhạc là đủ rồi.



- Được.



Dạ Đình Sâm gật đầu đồng ý rồi nói tiếp:



- Mấy cậu có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của cô Nhạc, phái một người vào trong trại huấn luyện, lập tức tìm người dọn sạch chỗ này.



- Vâng thưa ngài.



Mười mấy vệ sĩ đồng thanh hô to, tiếng vang làm chấn động cả khu rừng.



Dạ Đình Sâm gật đầu, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn chăm chú vào Nhạc Yên Nhi.



Trái tim của cô… run rẩy mãnh liệt.



Chỉ có mình Dạ Đình Sâm và Trần Lạc vào trong đó… họ có gặp nguy hiểm hay không.



Cô thật sự rất muốn đi cùng họ nhưng cô đang mang thai, nơi đây đầy rẫy nguy hiểm, cô không biết trước sẽ gặp phải những chuyện gì.



Cô không thể để con mình gặp chuyện được.



- Dạ Đình Sâm, để lại hai người bảo vệ tôi là được, anh mang những người khác vào trong đi được không? Nếu không tôi không yên tâm được.



- Bây giờ quan trọng nhất là an nguy của cô, Anjoye gặp chuyện rồi, tôi không thể để cô xảy ra chuyện bất trắc gì nữa.



Hắn trả lời mà không thèm quay đầu lại.



- Anh đưa tất cả bọn họ theo đi, cứ coi như… vì cứu Anjoye đi được không?



Cô nói trái lòng mình, chỉ có như thế Dạ Đình Sâm mới không từ chối.



Nhưng… hắn lại tưởng thật.



Hóa ra người cô quan tâm chỉ có Anjoye.



Bóng lưng của Dạ Đình Sâm khựng lại, hắn không dám quay đầu, sợ cô nhìn thấu dáng nỗi đau khổ của mình.



- Được.



Qua hồi lâu, Dạ Đình Sâm chỉ thốt ra một chữ.



Hắn lại nhấc chân lên rời đi, cô dùng hết sức hét lêm thật to:



- Anh nhất định phải trở lại, bình an đưa cả Anjoye về, biết không hả!



- Biết rồi.



Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cô chỉ có thể khóc thầm trong lòng.



Đây là người đàn ông của cô, lúc hắn gặp nguy hiểm cô không thể tỏ ra bi thương, nếu không sẽ làm hắn phân tâm.



Mặc kệ bây giờ trong lòng hắn có cô hay không, cô chỉ biết, trong lòng cô vẫn có hắn, không thể chứa nổi thêm bất cứ ai khác nữa.



Dạ Đình Sâm dẫn người từ từ đi sâu vào trong rừng, sói bên trong càng ngày càng nhiều, đạn trên người họ không đủ để đối phó với đám sói này, cũng may Trần Lạc đã chuẩn bị dao găm trước, mỗi người một con.



Bọn họ đều trải qua huấn luyện khắc nghiệt, chém giết mở ra một con đường máu, tuy rằng sói rất khó chơi, nhưng họ không bị thương nặng.



Đúng vào lúc này, họ nghe thấy tiếng người kêu.



- Này, các người đến cứu tôi à?



Dạ Đình Sâm vừa giải quyết xong một con sói, cánh tay của hắn bị sói cắn một phát, nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày lại rồi cố nhẫn nhịn.



Hắn vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Anjoye đang bị treo trên cây một cách thảm hại, một cánh tay của anh ta máu chảy đầm đìa, nhìn có vẻ như đã bị thương.



Trần Lạc nhanh chóng cắt dây thừng treo Anjoye xuống.



- Có đứng dậy được không? Cánh tay còn lại có đánh nhau được không?



Dạ Đình Sâm nhìn thấy vết máu trên người anh ta thì nhíu mày lại, hắn giơ cánh tay không bị sói cắn ra, định kéo Anjoye đứng dậy.



Anjoye không cần Dạ Đình Sâm đỡ mà tự đứng dậy, anh ta loạng choạng nhưng không ngã.



- Đương nhiên rồi.



Trần Lạc ném ra một con dao găm, anh ta giơ tay trái ra tiếp lấy.



Mấy người tựa lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn, đối mặt với đám sói như hổ rình mồi.



- Từ sau khi ông nội qua đời, hình như đã rất lâu chúng ta không chiến đấu cùng nhau rồi nhỉ? Tôi vẫn còn nhớ năm đó, hai chúng ta cùng đối mặt với tận mười mấy cao thủ, cảnh tượng đó thật là quá kích thích.



- Nhớ, nhưng xem ra lần này vẫn phải theo quy tắc cũ, tôi bảo vệ cậu.



Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm vào phía trước, hắn nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng.



Trên người cả hai anh em chằng chịt vết thương, nhưng một người vẻ mặt bình thản, một người lại híp mắt cười, dường như trong mắt họ tất cả nguy hiểm chẳng là gì cả.



- Cẩn thận!



Dạ Đình Sâm nheo mắt, một con chó sói đột nhiên vươn người nhảy về phía họ, hắn lạnh giọng quát lên, sắc mặt của mọi người lập tức nghiêm túc lại, bắt đầu chiến đấu.



Trong rừng…



Máu tươi đầm đìa.



Cuối cùng, mấy người vừa đánh vừa rút, lết cơ thể đầy vết thương chạy ra khỏi rừng, nhưng họ lại phát hiện ra hai vệ sĩ bảo vệ Nhạc Yên Nhi đều đã chết cả rồi, họ chết dưới họng súng, một phát xuyên thẳng qua đầu, chết ngay tức khắc.



Nhạc Yên Nhi… biến mất rồi!



- Tôi đưa cậu về trước.



Sắc mặt của Dạ Đình Sâm nghiêm túc hẳn lên, hai đầu mày nhăn lại, trong mắt hắn cuộn trào cơn sóng điên cuồng đáng sợ.



- Không, tôi muốn ở lại, tôi muốn đi tìm Nhạc Yên Nhi!



Anjoye không đồng ý rời đi.



Nhưng ngay sau đó bả vai của anh ta bị Dạ Đình Sâm giữ chặt:



- Cậu có biết trên đường đến đây Nhạc Yên Nhi đã lo cho cậu như thế nào không? Cô ấy muốn cậu sống sót ra ngoài.



- Nhỡ đâu… cô ấy đã bị hại, đã chết rồi thì làm thế nào?



Anjoye gào lên như phát điên.



- Vậy thì tôi sẽ đi theo cô ấy, cô ấy lên thiên đường tôi cũng lên thiên đường, cô ấy xuống địa ngục thì tôi theo xuống địa ngục, tôi không thể để cô ấy cô đơn một mình!



Dạ Đình Sâm gằn từng tiếng một đầy mạnh mẽ, ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, bên trong tỏa ra ánh sáng kinh người.
 
Advertisement
  • Chương 601

Hôm sau, Nhạc Yên Nhi thức dậy, cô ngẩn ra. Đây không phải bệnh viện trong sở huấn luyện mà là biệt thự ở thành phố A. Mình nằm mơ à?

Nhạc Yên Nhi rời giường, căn phòng quen thuộc tràn đầy hơi thở của cô và Dạ Đình Sâm, đồ đạc của hai người vẫn được đặt rất ngăn nắp ở đây. Do Dạ Đình Sâm có bệnh thích sạch sẽ nên dù cô làm loạn phòng lên, hắn cũng sẽ dọn dẹp lại.

Hắn đặt đồ đạc của cô ở nơi cô có thể thuận tay lấy và nơi cô dễ nhìn vì hắn sợ cô tìm không thấy, còn đồ của hắn sẽ ở một chỗ riêng. Căn phòng này có thể nói là lãnh địa của cô.

Sách và ảnh trẻ con khi trước cô mua vẫn còn ở đầu giường, có những bức ảnh thì treo trên tường, nơi nào cũng thấy.

Thế này là sao?

Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Cô không kịp rửa mặt đã vội ra ngoài, thấy khắp nhà đều trải thảm, kể cả bước chân trần cũng sẽ không thấy lạnh, trên tường nơi nơi đều là tranh ảnh trẻ con.

Bước xuống nhà, cô nghe thấy trong bếp có tiếng động, điều này khiến con ngươi cô co lại.

Chẳng lẽ do mình quá nhớ nhung cuộc sống hai người ở biệt thự nên bây giờ mới nằm mơ à?

Cô bước vào bếp, thấy cạnh bàn, cạnh tủ đều được bao lại.

Cô cũng thấy căn bếp đã thay đổi, dao được cất kỹ ở những nơi cao.

- Dạ Đình Sâm.

Cô khẽ gọi một tiếng. Người đàn ông đang bận rộn nghe vậy thì ngoái nhìn, nói:

- Dậy rồi à? Ngồi xuống đi, sắp xong rồi.

- Đây... đây là sự thật à?

Cô không tin nổi.

Dạ Đình Sâm cười khẽ:

- Nếu em thấy đây là mơ thì cứ ở đó nhìn anh, cứ nhìn chồng em lâu vào, anh không ngại đâu.

Vết thương của hắn chưa lành hẳn nên không thể đứng thẳng lâu, nếu không sẽ đau. Dạ Đình Sâm vốn nghĩ mình không đứng được lâu như vậy, nhưng vừa tưởng tượng ra cảnh Nhạc Yên Nhi vừa thức dậy đã có thể ăn bữa sáng do mình nấu, ý chí của hắn lập tức mạnh hơn đau đớn.

- Đây thật sự không phải mơ hả?

Cô run rẩy bước tới phía sau hắn, khẽ ôm lấy eo hắn, tựa khuôn mặt nhỏ của mình vào chiếc áo lông màu xám của hắn.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu vào đôi vợ chồng.

Hình ảnh rất đẹp, rất ấm áp.

Nhận ra sự run rẩy trong giọng Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm biết cô vẫn chưa tin nổi đây là sự thật.

Đều tại hắn.

Những tổn thương sâu sắc khi trước đã khiến cô chần chừ trước hạnh phúc.

Hắn quay lại, ôm chặt cô rồi nhấc cô lên bàn.

Hành động này khiến Nhạc Yên Nhi sợ hãi.

- Vết thương của anh...

Còn chưa hết lời, cô đã bị Dạ Đình Sâm cắt ngang, hắn cười khẽ, đôi mắt sáng lấp lánh.

- Bế vợ mình thì vẫn có sức chứ.

Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi muốn nói gì đó nhưng cô nhận ra chẳng có gì miêu tả nổi tâm trạng kích động lúc này của mình.

Người cô yêu đã trở về.

Đây không phải một giấc mơ.

Người đàn ông của cô đang cầm muôi, mặc sơ mi trắng, khoác áo lông màu xám và mặc một chiếc quần ở nhà. Hắn đeo tạp dề do cô mua, chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng phấn đó không khiến hắn trở nên nữ tính, ngược lại còn rất ấm áp.

Sắc mặt hắn hơi tái do vết thương, ánh mặt trời chiếu trên người hắn trông hệt như một cảnh tượng trong manga.

Và hắn chính là người đẹp nhất trong bộ manga ấy.

Dạ Đình Sâm nghiêng đầu, cười dịu dàng, hỏi:

- Muốn ăn gì, sáng nay anh chuẩn bị bánh mì nướng, mứt việt quất, còn có sữa bò, trứng nữa, em muốn ăn gì khác không?

- Ừm...

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói:

- Mì trứng cà chua.

Đây là món đầu tiên cô làm cho hắn, cũng là món đầu tiên hắn làm cho cô, bây giờ cô chỉ muốn ăn món này thôi.

- Được.

Dạ Đình Sâm đồng ý rồi lấy cà chua trong tủ lạnh ra và bắt đầu đun nước, chờ cho nước sôi thì cà chua cũng hết lạnh là vừa.

Hắn cầm một quả cà chua, rửa sạch rồi đưa cho Nhạc Yên Nhi:

- Này, cho em.

Nhạc Yên Nhi hạnh phúc đón lấy, vừa ăn, cô vừa nghiêng đầu nhìn hắn bận rộn.

Hắn cầm dao, mọi động tác đều hoàn mỹ như tranh vẽ.

Nhớ lại những ngày đầu tiên, hắn lóng ngóng trong bếp, không làm được gì cả, vậy mà bây giờ nhìn như đầu bếp chuyên nghiệp rồi. Lúc này, mì cũng xong.

Cơ thể hắn còn chưa khỏe, nếu không hắn đã bế cô vào bàn rồi.

Nhạc Yên Nhi biết vậy nên rất nể mặt chồng mình, cô xuống khỏi mặt bàn, chủ động bưng bát, cười nói:

- Cuối cùng cũng xong, em sắp không chờ được nữa rồi.

Cô ngồi xuống, sau khi nếm một miếng thì lập tức khen ngợi:

- Chủ tịch Dạ, tay nghề của anh càng lúc càng tốt rồi đấy.

Một giây trước, nụ cười hạnh phúc còn đang nở trên môi hắn, thế nhưng vừa nghe thấy xưng hô này, hắn lập tức xụ mặt.

- Ăn xong rồi đi đăng ký đi.

Hắn ra lệnh.

Thấy vậy, Nhạc Yên Nhi vui vẻ cười trộm. Cô thừa nhận là mình cố ý trêu hắn.

- Đúng rồi, sao chúng ta lại về đây? Rõ ràng đang ở sở huấn luyện cơ mà

- Con nhóc em sao mà ngủ say thế? Anh bế em lên máy bay rồi bế lên giường, đến như thế mà em còn không biết. Sau này anh sẽ không bao giờ để em ngủ một mình nữa.

Nhớ lại tối qua, hắn khá lo lắng.

- Vậy anh phải thực hiện lời hứa đấy, như thế em sẽ không sợ nữa.

Cô cười hì hì.

Ăn xong, hắn để cô lên gác thay quần áo, nhất định họ phải đến Cục dân chính để lấy giấy đăng ký kết hôn đã, cảm giác không có giấy đăng ký quá tồi tệ.

Người phụ nữ mình yêu đang ở trong lòng mà mình vẫn cảm thấy bất an.

Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng lên gác rồi đứng trên lan can nhìn Dạ Đình Sâm đang dọn dẹp, nói:

- Chủ tịch Dạ này, em đã đồng ý kết hôn đâu! Anh còn chưa cầu hôn nữa, mà em cũng không định lấy anh, khi nãy em hẹn Dư San San đi dạo phố nên không đi cùng anh đâu, anh không khỏe nên cứ ở nhà dưỡng thương đi.

Nói xong, cô vội chạy vào phòng, đóng cửa lại, chẳng cần nhìn cũng biết hắn đang nổi giận thế nào.

Sau đó, cô gọi cho Dư San San, bảo cô ấy tới đón mình.

Cô đã tưởng tượng ra cảnh Dạ Đình Sâm tức giận đến thở hổn hển rồi. Nhạc Yên Nhi nằm trên giường, cười to.

Lần trước đăng ký dễ dàng như vậy, cầu hôn cũng qua loa, hắn quá có lời rồi.

Bây giờ cô vẫn đeo nhẫn cưới cũ, bụng đã hơi to, chỉ thiếu đeo một tấm bảng để nói mình đã có gia đình.

Không phải.

Bây giờ mình là mẹ đơn thân mới đúng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom