Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Mà lúc này Minh Tinh Tinh và Authur đã lên xe, đi tới biệt thự Hoàng Đình với tốc độ nhanh nhất, từ sau khi Anjoye đưa Nhạc Yên Nhi đi, Đỗ Hồng Tuyết liền đàng hoàng ở lại đây.



Mà lúc này chỉ có kẻ rảnh rỗi là Đỗ Hồng Tuyết ở nhà, từ lúc bám víu được vào Dạ Đình Sâm, cô ta tưởng rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ trở thành phu nhân chủ tịch của tập đoàn LN nên không làm việc trong giới giải trí nữa.



Đỗ Hồng Tuyết cũng có bạn bè ở thành phố A, bây giờ không cần xuất đầu lộ diện đi đóng phim, vì thế cứ ở nhà ăn uống, hoặc là đi dạo phố cùng mấy người bạn cũ, đi spa làm đẹp gì đó, hưởng thụ cuộc sống của phu nhân nhà giàu.



Những người bạn kia cũng biết được cô ta bám được vào Dạ Đình Sâm, tuy rằng trong lòng người nào cũng trào phúng và vô cùng đố kỵ, nhưng ngoài miệng thì không ngừng nịnh bợ.



Dù gì người ta bám được vào nhà giàu, còn họ thì không!



Hôm nay là lần đầu tiên Đỗ Hồng Tuyết mời bạn bè đến biệt thự, những người kia vừa nhìn thấy căn biệt thự rộng lớn, vàng son rực rỡ thì đều kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.



Bọn họ đều chỉ là mấy ngôi sao nhỏ phải tiết kiệm từng đồng một, chẳng có danh tiếng cũng không có tiền đồ gì, sao có thể nhìn thấy ngôi nhà như thế này?



Đỗ Hồng Tuyết nhìn vào những gương mặt ngưỡng mộ tán thưởng của họ thì trong lòng vô cùng đắc ý.



- Mọi người cứ ngồi tự nhiên đi, để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị điểm tâm.



Đỗ Hồng Tuyết cư xử đúng chuẩn nữ chủ nhân ngôi nhà.



- Ai ya, chúng tôi không vội ăn gì đâu, cô mau ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi đi, bao giờ thì hai người kết hôn thế! Đến lúc kết hôn nhớ phải mời chúng tôi đấy nhé!



Một người phụ nữ trang điểm đậm lên tiếng.



Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì cười lạnh một tiếng, hôm nay cô ta mời bọn họ tới chỉ là để khoe khoang, chứ đến hôm tổ chức hôn lễ, một người cô ta cũng không thèm mời.



Bọn họ chỉ hạ thấp đẳng cấp của cô ta thôi.



Nhưng ngoài miệng Đỗ Hồng Tuyết vẫn mỉm cười nói:



- Đến lúc đó nói sau, tôi và Đình Sâm không vội cưới đâu!



- Đình Sâm… gọi thân thiết quá, ngọt chết chúng tôi luôn rồi nè! Nhưng mà tôi nghe nói Dạ thiếu và cô con gái nuôi của nhà họ Cố kia vẫn chưa ly hôn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!



- Cô có biết nói chuyện không thế! Cô không nhìn thấy cô ả kia đã cút khỏi nhà này từ lâu rồi sao? Bây giờ người sống cùng Dạ thiếu là Tiểu Tuyết của chúng ta, hơn nữa cô ả không biết xấu hổ kia đến cả đàn ông đã có vợ cũng không tha, còn quyến rũ cả em chồng và thư ký của chồng nữa chứ! Loại đàn bà như thế đúng là hồ ly tinh, ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!



- Không phải chủ tịch Lâm của Quảng Thịnh đã công khai giải thích đó chỉ là hiểu lầm rồi sao? Hơn nữa, nhà họ Bạch cũng không tiếp tục truy cứu trách nhiệm nữa, e rằng chuyện này là giả rồi!



Người đang nói chuyện là một ngôi sao nhỏ mới debut chưa lâu, không biết nói chuyện, mấy câu cô ấy nói chẳng câu nào lọt tai Đỗ Hồng Tuyết cả.



Nhưng mấy người bên cạnh đều là người biết nhìn sắc mặt đoán ý, họ cốc đầu cô một cái, nói:



- Cô có ngốc không thế, chẳng phải chủ tịch Lâm đã nói là họ từng yêu nhau sao? Yêu nhau thì tất nhiên là đã lên giường rồi, sau khi kết hôn rất có khả năng lửa tình cháy lại, anh ta nói chỉ là bạn mà cô cũng tin à? Loại đàn bà lăng nhăng đó cách xa đàn ông là không sống được!



- Được rồi được rồi, mọi người đừng bàn tán nữa, tôi mời mọi người đến đây chơi chứ không phải đến khua môi múa mép đâu! Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị điểm tâm.



Đỗ Hồng Tuyết nghe thế rất vui, nụ cười trên mặt cũng càng thêm tươi tắn, nhưng vẫn phải giả vờ như không thích nghe mấy chuyện tám phét mà xoay người rời đi.



Những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả họ đồng loạt nhìn vào ngôi sao nhỏ kia.



Tên của cô ấy là Khâu Lỵ Lỵ.



- Lỵ Lỵ, cô bị làm sao thế, nói năng mà không suy nghĩ gì cả!



- Đúng đấy, cô có biết là chúng tôi suýt chút nữa là bị cô hại chết rồi không hả!



- Tôi làm sao?



Trên mặt Khâu Lỵ Lỵ tràn đầy vẻ vô tội.



- Bây giờ người ở cùng Dạ thiếu là Đỗ Hồng Tuyết, cô ta đã không còn giống như chúng ta nữa, sắp được gả vào nhà giàu làm phu nhân rồi, đó không phải là người mà chúng ta so sánh được đâu! Cô vẫn chưa nhìn ra hôm nay cô ta muốn làm gì ư? Tám trăm năm không thèm liên lạc với chúng ta, hôm nay cô ta gọi hết chúng ta đến đây chính là để khoe khoang đấy!



- Đúng thế, Hồng Nhã nói đúng đấy, bây giờ Nhạc Yên Nhi là kẻ địch của cô ta, lát nữa chúng ta phải mắng Nhạc Yên Nhi, nịnh cho cô ta vui cô hiểu không? Nói không chừng cô ta vui lên còn có thể giúp đỡ chúng ta nữa!



- Nhưng… lúc trước Dạ thiếu và Nhạc Yên Nhi mới là một đôi mà, tôi thấy chắc hẳn Dạ thiếu rất thích cô ấy nên cô ấy mới lấy được nhiều cơ hội như thế, sao tự nhiên lại đòi ly hôn được? Hồng Tuyết có phải là kẻ thứ ba không…



Khâu Lỵ Lỵ còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.



- Vớ vẩn, cô nói linh tinh gì thế, bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì có kẻ thứ ba nào, chuyện tình cảm người ngoài có thể xen vào sao?



- Đúng thế, ai thèm quan tâm cô có phải là kẻ thứ ba hay không, hiện thực là thế, thắng làm vua thua làm giặc!



Đúng lúc này, một giọng nói non nớt xen vào:



- Các người đang nói xấu chị xinh đẹp sao?



- Nhóc là ai? Bọn chị đều là chị xinh đẹp đây, cậu bé tìm chị nào!



Mấy ngôi sao nhỏ nhìn thấy một cậu xinh xắn thì bèn cười đùa chọc ghẹo.



- Hừ, mấy người mà cũng dám tự xưng là chị xinh đẹp à! Không biết xấu hổ!



Minh Tinh Tinh làm mặt quỷ.



- Này, con cái nhà ai thế, muốn bị đánh à!



Hồng Nhã tức giận nói, cô ta xắn tay áo lên định đánh người.



- Chị Hồng Nhã, chỉ là một đứa trẻ con thôi mà, đừng căng thế!



- Chị này đã giúp em, em sẽ không gây phiền phức cho chị!



Minh Tinh Tinh không biết xấu hổ thơm một cái lên mặt Khâu Lỵ Lỵ, đến lúc này rồi mà cậu nhóc vẫn không quên giở trò sàm sỡ.



Authur đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này thì thầm mắng trong lòng.



Thằng nhóc chết tiệt! Đúng là chứng nào tật nấy



- Người đâu, tát họ cho tôi, tát đến khi họ nhận sai mới thôi!



Minh Tinh Tinh kéo Khâu Lỵ Lỵ ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.



Nó vừa ra lệnh một cái liền có mấy người vệ sĩ mặc đồ đen xông vào, chế trụ hết mấy người phụ nữ kia.



Mấy người đó vẫn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì, đang yên đang lành lại đột nhiên có đứa trẻ từ đâu chui ra, nói động thủ là động thủ.



Động tác của vệ sĩ vô cùng nhanh nhẹn, vừa nghe thấy Minh Tinh Tinh ra lệnh liền lập tức ra tay, không nể tình chút nào.



Tiếng bạt tai, tiếng kêu thảm lập tức vang lên không ngừng!



Thậm chí bọn họ còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì cứ thế bị đánh rồi.



- Hồng Tuyết! Cứu với…



Bọn họ gào lên kêu cứu, Đỗ Hồng Tuyết ở trong bếp nghe thấy động tĩnh thì liền chạy ra, nhìn thấy ngay năm sáu người bạn của mình bị vệ sĩ đè xuống, sau đó không ngừng bạt tai.



Đỗ Hồng Tuyết giận dữ gào lên:



- Minh Tinh Tinh? Không phải mày đã đi rồi sao? Sao lại còn quay lại hả? Mày dừng tay cho tao! Ai cho mày đánh người trong nhà của tao! Thả hết bọn họ ra!



- Nhà của cô á? Xin hỏi cô đã kết hôn với anh của tôi chưa? Tính ra thì nơi này là nhà của tôi chứ không phải nhà cô chứ nhỉ? Cô chỉ là người ngoài thôi!



Minh Tinh Tinh ngồi xuống ghế sofa với tư thái như một đại gia, nó đang định mở miệng nói gì đó thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng ho nhẹ.



Sắc mặt của nó lập tức thay đổi, vội vàng cười nịnh nọt, đứng dậy nghênh đón Authur ở đằng sau.



- Chủ nhân, ngại quá, quên mất ngài luôn!



Sau khi đỡ Authur ngồi xuống, Minh Tinh Tinh lại chống nạnh nói:



- Bọn họ nói xấu chị xinh đẹp của tôi thì phải bị trừng phạt, tôi đánh người trong nhà của tôi còn cần cô phải đồng ý à?
 
Advertisement
  • Chương 588

Về đến biệt thự, Nhạc Yên Nhi đi thẳng lên phòng mình, khóa trái cửa lại, mặc kệ Anjoye ở ngoài gõ cửa, cô yên lặng một mình ngồi xuống đất, lật xem điện thoại.

Cô và Dạ Đình Sâm có rất ít ảnh chụp chung, gần như là không có, tấm ảnh duy nhất của hai người là hôm đi tham dự buổi kỷ niệm một trăm năm thành lập của Dior, cô mặc lên người bộ lễ phục hoa lệ, vì để ghi nhớ thời khắc này, cô nhờ Trần Lạc chụp hộ một tấm.

Trong điện thoại của cô chỉ có một bức ảnh chụp chung của hai người, nghĩ lại cô cảm thấy không chân thực đến mức nực cười.

Kết hôn hơn nửa năm rồi mà cô còn không có lấy một bức ảnh của Dạ Đình Sâm!

Có lẽ, tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi.

Anjoye không ngừng gõ cửa, nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng anh ta van nài với giọng điệu sụp đổ:

- Không phải chị muốn biết tình trạng hiện giờ của Dạ Đình Sâm sao? Em đưa chị đi được không?

Nhưng… người ở bên trong không hề đáp lại.

Anh ta lập tức cuống lên:

- Yên Nhi, chị đừng có mà làm chuyện dại dột đấy nhé!

- Không đâu, cậu về đi, tôi mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi.

Giọng nói nhỏ yếu của Nhạc Yên Nhi vang lên, Anjoye cảm thấy tiếng nói ấy quá yếu đuối, dường như tất cả sự ngoan cường và kiên cường của cô đều bị đào đi sạch rồi.

Nhạc Yên Nhi bây giờ chỉ là một cái xác đã mất đi linh hồn.

Anjoye muốn tiếp tục gõ cửa… bàn tay đã nắm chặt thành quyền rồi nhưng anh ta không có dũng khí để hạ xuống.

Tất cả nỗi bi thương và vui vẻ của cô đều không phải do anh ta tạo ra, người duy nhất có thể ảnh hưởng cảm xúc của cô chỉ có mình Dạ Đình Sâm.

Anh ta đứng dậy đi xuống bếp nấu cái gì đó để ăn, cho dù hình thức không đẹp, nhưng anh ta thực sự đã nấu bằng tất cả tình cảm và nỗ lực của mình.

- Ít nhiều gì chị cũng ăn một chút đi, nhịn đói không tốt cho dạ dày dâu.

Nhưng bên trong vẫn không có lời đáp lại.

- Nếu như chị không muốn nhìn thấy em thì em sẽ đặt thức ăn ở ngoài cửa, lát nữa em sẽ quay lại thu dọn.

Anh ta đặt thức ăn xuống rồi quay người rời đi.

Đợi lúc anh ta quay lại, Nhạc Yên Nhi đã ăn hết thức ăn và đặt bát đũa ở ngoài cửa phòng rồi, thấy thế, anh ta vui hơn nhiều.

Nhạc Yên Nhi xoa xoa bụng mình, có lẽ là do mẹ con cùng chung tư tưởng nên cô có thể cảm nhận được sinh mệnh trong bụng mình đang cố gắng phát triển thật nhanh.

Dù không vì bản thân mình, cô cũng phải nghĩ cho con, cô có thể không ăn nhưng đứa trẻ thì không được.

Đây… là con của Dạ Đình Sâm.

Cô nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cho quần áo để thay và giấy chứng nhận ly hôn vào túi sách, định sáng sớm ngày mai đi luôn.

Sáng sớm hôm sau, khi cả căn biệt thự vẫn còn chìm trong sự yên tĩnh, Nhạc Yên Nhi đeo túi xách rồi xuất phát không chút do dự.

Cô bắt xe taxi đến trạm tàu hỏa.

Nhưng taxi còn chưa chạy được hai mươi phút liền có một chiếc Maybach màu đen phóng vụt đến chặn đầu.

Tài xế taxi vốn tưởng rằng chiếc xe này chỉ vượt lên thôi nhưng không ngờ nó lại quay tay lái đâm ngang sang, ép taxi phải dừng lại.

Đây là Maybach đấy!

Lần này mà đâm thật thì hắn không có tiền đền đâu!

Tài xế bị dọa cho kinh hồn bạt vía, vội vàng đạp phanh.

Vì giẫm phanh quá gấp nên theo như lực quán tính, Nhạc Yên Nhi đổ người về phía trước.

- Mẹ nó! Là đứa nào thế, muốn chết à!

Tài xế mắng nhiếc, định xuống xe làm cho ra lẽ nhưng không ngờ cửa chiếc Maybach kia lại mở ra, một người bước nhanh về phía bên này, kéo cửa xe taxi ra, ném lại cho tài xế mấy tờ tiền mặt rồi nắm chặt lấy tay của Nhạc Yên Nhi, lôi cô xuống xe.

- Cậu… cậu làm gì thế?

Nhạc Yên Nhi liều mạng giãy giụa.

Anjoye sầm mặt xuống, cả người anh ta tỏa ra hơi thở của sự phẫn nộ, có vẻ như anh ta vô cùng tức giận với hành vi không từ mà biệt này của cô.

Nhạc Yên Nhi bị lôi xuống khỏi xe, thấy sắp tới xe của anh ta, cô không nhịn được mà nhíu mày lại, lạnh giọng nói:

- Rốt cuộc cậu muốn làm gì!

- Em làm gì á? Em đây phải hỏi chị mới đúng, chị muốn làm gì hả? Sao bỏ đi mà không nói lời nào, ai cho chị lá gan làm thế với em?

Anjoye thực sự rất tức giận, anh ta mắng cô một trận.

Hơi thở của Nhạc Yên Nhi nghẹn lại, vì trước giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khi tức giận của Anjoye.

Cô mím môi, hai mắt lóng lánh:

- Tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi muốn đi.

- Đi? Chị có thể nói cho em biết mà, chị muốn đi tới đâu em cũng có thể đưa chị đi.

- Không cần đâu… tôi đã làm phiền cậu lâu rồi, không thể gây thêm phiền phức cho cậu nữa, hơn nữa bây giờ cậu là chủ tịch của LN, sắp phải nhậm chức rồi, cậu cũng không còn thời gian xử lý chuyện của tôi nữa. Anjoye, tôi rất cảm kích vì cậu đã chăm sóc tôi trong thời gian qua.

- Nếu như… chị thật sự biết ơn em thì đừng đi!

Anjoye không thể khắc chế nổi tình cảm của mình nữa, anh ta kéo cơ thể gầy yếu của Nhạc Yên Nhi vào trong lòng mình rồi ôm lấy thật chặt.

- Vì chị em có thể từ chối chức vị chủ tịch của LN, em có thể rời đi cùng chị, em có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần một câu nói của chị thôi! Em không cần chị phải thích em ngay, chỉ cần cho em một cơ hội để thử là đủ rồi!

Anh ta không cần Nhạc Yên Nhi phải cho mình một câu trả lời chắc chắn, cho dù cô chỉ cho anh ta cơ hội để thử, cho dù kết quả cuối cùng vẫn là tan rã, anh ta cũng bằng lòng.

Anh ta đã nói rõ rằng như thế rồi, tin rằng Nhạc Yên Nhi không thể tiếp tục giả câm giả điếc được nữa.

Cô đột nhiên nằm trong một vòng ôm ấm áp hoàn toàn khác với Dạ Đình Sâm.

Nhịp tim khác nhau, độ ấm khác nhau, hơi thở cũng khác nhau!

Ở trong lòng Dạ Đình Sâm, lúc nào cô cũng tìm thấy cảm giác an toàn, cảm giác này không thể xuất hiện trong vòng tay những người khác.

Cô… trung thành với tình cảm của bản thân, không được lừa dối bản thân mình, càng không được lừa dối Anjoye.

- Xin lỗi… tôi không thể lừa cậu…

Cô đẩy anh ta ra định từ chối, nhưng anh ta ôm cô quá chặt, cô hoàn toàn không giãy ra được.

- Em bằng lòng để chị lừa dối em dỗ cho em vui, chẳng lẽ như thế cũng không được sao? Nói dối một câu khó đến thế ư!

Anh ta tức giận gào thét.

Cơ thể của Nhạc Yên Nhi nhỏ bé, nhẹ tênh, dường như ngay lập tức cô sẽ bay đi theo gió.

Nhạc Yên Nhi bị ôm chặt tới mức phát đau, nhưng cô không kêu lên mà nhẫn nhịn nói:

- Xin lỗi, rất khó.

Với Anjoye, câu nói này của cô giống như một chậu nước lạnh, dập tắt hết mọi hy vọng của anh ta.

Cô…

Cuối cùng vẫn từ chối anh ta.

Anh ta thấy lòng mình đột nhiên lạc lõng, cứng ngắc buông Nhạc Yên Nhi ra, anh ta không nói tiếng nào mà đã dắt cô lên xe.

- Anjoye, tôi đã nói rõ hết rồi…

- Em đưa chị đi tìm Dạ Đình Sâm!

Anjoye không dám nhìn vào mặt Nhạc Yên Nhi, vì anh ta sợ rằng mình sẽ để lộ cảm xúc yếu đuối mất.

Ở trước mặt người phụ nữ mà mình yêu, anh ta không muốn thua, cũng không muốn thua quá khó coi.

Trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên mãnh liệt.

- Bây giờ rốt cuộc… Dạ Đình Sâm sao rồi?

Cô cất giọng đầy run rẩy.

- Đến Anh chị sẽ hiểu ngay.

Anjoye không trả lời thẳng mà chỉ trầm giọng nói.

Bọn họ đặt vé máy bay sang Anh chuyến sớm nhất, vì chênh lệch đến bảy tiếng đồng hồ nên lúc họ đặt chân lên nước Anh vẫn là buổi sáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom