• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm thản nhiên liếc cô, trước mặt cô bình tĩnh quấn khăn che nửa người dưới rồi vào phòng tắm.



Hắn từ bờ biển về cũng không vội về nhà mà đi tìm William trước, muốn gã điều tra rõ ràng để đòi lại công bằng cho Nhạc Yên Nhi.



Vì chuyện đó mà còn đánh nhau với gã.



Nếu hắn giúp Nhạc Yên Nhi sẽ để lộ dấu vết, người đứng sau chắc chắn sẽ biết chuyện hắn mất trí nhớ chỉ là giả.



Hắn cũng hiểu điều đó nhưng lại không thể đứng im nhìn cô chịu uất ức như thế, cuối cùng… hắn quyết định giúp người khác đạt được tâm nguyện!



Vào phòng tắm, hắn gửi đi một tin nhắn.



“Sẽ có người giúp anh điều tra chuyện của Nhạc Yên Nhi, nhất định phải trả lại sự trong sạch cho cô ấy.”



Rất nhanh sau đó người kia cũng gửi tin nhắn trả lời.



“Vậy còn anh? Anh đóng vai trò gì trong câu chuyện này?”



“Vai trò của tôi chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng. Tôi không thể cho cô ấy thứ cô ấy cần nữa, mong anh hãy đối xử tốt với cô ấy.”



Hắn gửi tin xong thì tắt máy, không muốn đọc lại tin nhắn khiến tim mình đau đớn này nữa.



Những gì hắn có thể làm chỉ có thế.



Hắn đứng trước cửa, bàn tay run rẩy lau mặt.



Cánh cửa này mở ra là hắn sẽ đến rất gần Nhạc Yên Nhi, rất gần.



Cuối cùng hắn nở một nụ cười yếu ớt, nụ cười mang theo bi thương cô độc, lan tràn trong phòng tắm mờ hơi nước.



Dạ Đình Sâm tắm xong đi ra vẫn thấy Nhạc Yên Nhi trong phòng nên lạnh lùng bảo:



- Giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, xin cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.



Cô mím môi, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ yên lặng chỉ vào hộp thuốc bên cạnh rồi bảo:



- Em thấy vết thương trên mặt anh nên có tìm thuốc đến, anh bôi đi đã.



Cô biết điều không hỏi han gì về vết thương, không hỏi hắn vì sao mắc mưa, vì sao trông lại tiều tụy như vậy.



- Đã tới nước này mà cô vẫn không định ly hôn sao Nhạc Yên Nhi?



- Tới nước này sao? Anh nói những tin đồn trên mạng à? Nếu em đồng ý ly hôn thì chẳng phải đã ngầm thừa nhận tất cả đều là sự thật ư? Em sẽ không ly hôn đâu, vì chính mình… cũng là… vì anh. Em không làm chính là không làm, anh có tin hay không cũng thế thôi.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều là quật cường cùng kiêu ngạo, tấm lưng cũng đứng thẳng tắp, giống như không biết thế nào là luồn cúi hay chịu thua, cứ đứng thẳng mà nhìn hắn như thế.



Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí càng lúc càng kỳ lạ.



Đôi mắt đen như ngọc của Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn khuôn mặt bé nhỏ đối diện, trong ánh mắt cất chứa vô vàn dịu dàng và lưu luyến, thế nhưng tất cả đều không có cách nào thể hiện ra ngoài.



Nắm tay bên hông đã siết chặt lại khiến cả người hắn cũng căng cứng, như một cây cung đã lên dây, căng thẳng tột độ.



Rốt cuộc trước mắt hắn tối đen, suýt nữa thì ngã quỵ xuống.



May là Nhạc Yên Nhi nhanh tay đỡ được, cô cảm nhận được hơi thở lạnh băng trên người hắn, da thịt cũng lạnh như vừa từ hầm băng bước ra.



- Anh tắm nước lạnh đấy à?



Hắn không gật cũng chẳng lắc đầu mà vừa được dìu tới bên giường đã lạnh lùng đẩy cô ra xa.



Nếu hắn không dùng nước lạnh sao có thể bình ổn lại tâm trạng đau đớn tột cùng này chứ?



Như thế ít nhất trong lúc cô đang khổ sở hắn cũng có thể chia sẻ một chút, phải không?



Khi cô buồn hắn cũng chưa bao giờ thấy dễ chịu.



Nỗi thống khổ của hắn chỉ mình hắn hiểu.



Thấy bộ dáng hắn thế này cô giận đến phát khóc, giận dữ gắt lên:



- Anh điên rồi à, trời này mà anh còn dám dùng nước lạnh tắm rửa hả!



Nghe thấy thế Dạ Đình Sâm bật dậy nắm chặt cổ tay của cô, thân thể cao lớn áp đảo cô gái nhỏ bé, rồi lạnh lùng lên tiếng.



- Tôi điên rồi, bị cô tra tấn phát điên rồi!



Lời này vừa ra khỏi miệng…



Cả căn phòng như chìm vào yên lặng tăm tối.



Nhạc Yên Nhi bị câu nói của hắn làm rơi nước mắt.



Bi thương bị giấu kín, cô gắng sức mở to đôi mắt trong trẻo, nhìn hắn không chớp:



- Được! Để em xem anh điên thế nào!



Cô cầm bông băng chấm cồn định lau miệng giúp hắn nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.



Hắn lạnh nhạt hỏi:



- Cô định làm gì?



- Em đang tra tấn anh đấy! Em muốn thấy anh phải khổ sở đấy!



Cô quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt lạnh lùng nhưng nước mắt lại nóng đến mức khiến người ta sợ hãi, từng giọt rơi trên tay làm hắn có cảm giác như bị bỏng.



Không biết do Dạ Đình Sâm đang bệnh nên yếu ớt.



Hay do cô tức quá mà trở nên mạnh mẽ hơn.



Cô đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó nghiêm túc dùng bông băng lau vết thương cho hắn.



Hắn giống như không hề biết đau, ánh mắt cũng hơi híp lại, sắc mặt lãnh đạm có vẻ không để ý bất cứ chuyện gì nữa.



Cô đã quá quen bộ dáng này của hắn, cũng thấy vô cùng đau lòng, nhưng lúc này lại không thể hiện điều đó ra mặt.



Cô đau lòng vì hắn thì có ích gì, tự hắn chẳng hề biết quý trọng chính mình!



Nhạc Yên Nhi dùng tay sờ trán hắn, thấy đã bắt đầu phát sốt. Cô không rõ hắn ngâm nước mưa bao lâu mới trở thành thế này nhưng nghĩ sơ cũng biết chắc hẳn phải rất lâu, lòng cô đau như bị kim châm, nước mắt yên lặng rơi xuống.



- Cô khóc cái gì?



Dạ Đình Sâm nhìn mà đau lòng, giọng nói lạnh nhạt vang lên, giấu kín lo lắng cùng thương tiếc trong đó.



Cô chỉ lạnh lùng mỉm cười:



- Khóc tang trước không được à? Anh tự hành hạ mình thế này, dù không nghĩ cho em thì cũng nghĩ cho Đỗ Hồng Tuyết đi chứ! Anh phải vì người đàn bà mình yêu mà tự chăm sóc mình cho tốt, đừng khiến người ấy lo lắng, có hiểu không hả?



- Đó là chuyện riêng của tôi.



Hắn rũ mi mắt, ngón tay đã bị siết đến mức gân xanh nổi lên.



Sống lưng Dạ Đình Sâm căng cứng, cảm giác đau khổ cuồn cuộn trong lòng nhưng không thể thoát ra nổi.



Cô cười giễu cợt:



- Đúng rồi, đó điều là chuyện riêng của anh, chẳng liên quan gì đến em. Nhưng giờ anh có chết chắc chắn người ngoài sẽ bảo em làm anh tức chết. Anh mà chết trong hộ khẩu chỉ còn mỗi tên em thôi đấy!



Dạ Đình Sâm nghe được những lời quen thuộc này trái tim cũng run lên.



Trong nháy mắt máu huyết sôi trào, hắn không nhịn được mà ho khan liên tục.



Một tay đè ngực, một tay nắm chặt ga trải giường, ho đến mức muốn văng phổi ra ngoài, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên.



Nhạc Yên Nhi bị dọa sợ, rốt cuộc không giả vờ bình tĩnh được nữa, trên mặt chỉ còn lại sự lo lắng khôn nguôi.



Cô vội đỡ hắn, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt lưng cho hắn:



- Anh sao rồi, nằm nghỉ trước đi để em gọi bác sĩ tới.



- Không cần gọi bác sĩ, tôi uống thuốc cảm là được rồi.



Dạ Đình Sâm đột nhiên nắm chặt cổ tay cô kéo lại.



Vốn chỉ là hành động bất ngờ, nhưng cái nắm tay này lại làm hắn luyến tiếc buông ra.



Nhạc Yên Nhi bỗng nhớ đến lần trước hắn bị đau dạ dày, đau đến thế rồi mà còn chịu đựng không đi khám, nếu không có vết thương lớn thì hầu như hắn đều không tới bệnh viện bao giờ.



Cô cắn môi, nói rằng:



- Thế anh nằm nghỉ trước đi, em xuống nấu canh gừng cho anh, tiện đi mua ít thuốc cảm.



- Cô không cần ra ngoài, trong nhà cũng có thuốc cảm.



Tới giờ hắn vẫn rất lo đám phóng viên đang chầu chực bên ngoài.



Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ hắn sợ mất mặt nhưng chỉ có hắn mới biết hắn chỉ sợ cô ra ngoài sẽ bị người khác làm tổn thương.



Cô mím chặt môi, trong lòng vô cùng chua xót nhưng vẫn thản nhiên cười nói:



- Yên tâm, em sẽ không đi ra ngoài. Anh cứ nằm nghỉ một lát, em đi lấy thuốc cho anh.
 
Advertisement
  • Chương 578

- Một kẻ cướp chồng của người khác, phá hoại gia đình nhà người ta như cô mà cũng dám nói ra những lời này, tự đánh vào mặt mình không đau à? Hay là do da mặt cô dày quá nên không có cảm giác gì?

Cô mỉm cười phản kích, không chút chật vật, hai mắt của cô cong lên, trong đôi mắt ấy như ẩn chứa cả nhật nguyệt.

Đỗ Hồng Tuyết thấy cô mỉm cười thì nhíu chặt mày lại, móng tay cô ta đâm sâu vào lòng bàn tay.

- Tôi quen với Đình Sâm trước cô, sao cô dám không biết xấu hổ mà nói những lời như thế?

- Nếu như anh ấy không mất trí nhớ, người mà anh ấy chọn là cô hay là tôi, trong lòng cô hiểu rõ, bây giờ cô nói những chuyện này với tôi có tác dụng gì đâu! Cô đã cướp được người đàn ông của tôi rồi, tiếng xấu tôi đây cũng gánh rồi, bây giờ cô đã là kẻ thắng cuộc, cô còn so đo với tôi làm gì?

Kẻ thắng cuộc ư?

Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy mấy chữ này thì rất muốn cười lạnh.

Có kẻ thắng cuộc nào vô dụng như cô ta không? Bị người ta đánh cho một trận, cuối cùng cũng chờ được tới ngày họ ly hôn, nhưng quan hệ giữa cô ta và Dạ Đình Sâm chẳng gần thêm chút nào, đừng nói tới hôn hay lên giường, cô ta còn không được phép ở quá lâu trong không gian cá nhân của hắn, không được tự do ra vào phòng ngủ và thư phòng của hắn, đến công ty rồi cũng không được tùy ý vào phòng làm việc của hắn, hắn không chịu chia sẻ những gì thân mật nhất của mình với cô ta.

Như thế này cũng được coi là kẻ thắng cuộc ư?

Cô ta không tìm ra đáp án, vì thế chỉ có thể đổ hết tất cả mọi sai lầm lên người Nhạc Yên Nhi.

Nếu như không có cô ta, mình cũng sẽ không gặp khó khăn thế này!

- Nhạc Yên Nhi, cô hoàn toàn không hiểu, những thứ cô cướp đi từ tôi không thể bù đắp được!

Cô ta phẫn nộ gào thét, gương mặt càng vặn vẹo dữ dội hơn.

Nhạc Yên Nhi mím môi lại, cô đã không còn tâm trạng phí lời với cô ta nữa rồi.

Người đàn ông quan trọng nhất của cô giờ đã là của cô ta, nếu cô ta còn không hài lòng thì Nhạc Yên Nhi thật sự không biết rốt cuộc cô ta muốn gì nữa.

- Tôi nghĩ, chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa, tạm biệt.

Cô xoay người định bỏ đi.

Giọng nói chán nản của Đỗ Hồng Tuyết vang lên sau lưng cô:

- Nhạc Yên Nhi, tôi đã xem thường cô, tôi cứ tưởng cô sẽ bị dư luận quật ngã, nhưng cô không thế, từ nay về sau tôi nhất định sẽ không lơ là, chỉ cần cô vẫn còn ở thành phố A, vẫn còn ở trong tầm mắt của tôi thì chúng ta… vẫn sẽ là kẻ địch.

Khóe miệng Nhạc Yên Nhi nhếch lên thành một nụ cười trào phúng.

Hóa ra là vì cô xuất hiện ở thành phố A, làm họ ngứa mắt!

Bọn họ rõ ràng là một đôi hạnh phúc, nhất cử nhất động của họ đều làm trái tim cô bị tổn thương, sao tự nhiên cô lại trở thành chướng ngại vật của họ chứ?

Không phải thật nực cười sao?

Cô đã tác thành cho họ, giờ lại còn muốn cô rời khỏi thành phố A nữa, đúng là một chuyện nực cười.

- Muốn tôi rời khỏi đây ư, cô nằm mơ đi!

Cô cất giọng đầy lạnh lùng, không hề nể mặt mà nhấc chân bỏ đi.

Cô lớn lên ở thành phố A, nơi đây có những ký ức đau khổ, cũng có vô số những hồi ức tốt đẹp của cô, cô và Dạ Đình Sâm gặp gỡ và yêu nhau tại đây, cô sẽ mãi ở lại đây, không đi đâu hết!

Cô mạnh mẽ được như thế này còn phải cảm ơn Đỗ Hồng Tuyết!

Nếu như không có cô ta, Dạ Đình Sâm sẽ không bỏ cô, khiến cô từ một đóa hoa trong nhà kính cần người bảo vệ biến thành một bông hoa dại nơi vách đá, cô có thể chịu đựng nỗi đau bị Dạ Đình Sâm bỏ rơi thì những thứ khác… có đáng là gì đâu?

Sau khi ra ngoài, sắc mặt của cô hơi tái, Dạ Vị Ương quan tâm hỏi thăm nhưng cô chỉ mím môi mỉm cười nói không sao.

Hai người không đi ngay mà tiếp tục luyện tập, nhưng Đỗ Hồng Tuyết thì lại vội đưa mấy người bạn của cô ta bỏ về luôn.

Hai người ở phòng tập suốt cả một buổi chiều, Dạ Vị Ương lái xe đưa Nhạc Yên Nhi về nhà, sau khi tới nhà, Dạ Vị Ương không vào nhà mà đi ngay.

Gần đây Anjoye rất bận rộn, anh ta thường xuyên vắng nhà, hôm nay Nhạc Yên Nhi ra ngoài, Anjoye cũng biến mất luôn.

Dư San San cũng có công việc của mình, hình như Bạch Kính Thần đã phát hiện cô ấy đã trở về, vì để tránh anh ta, Dư San San không từ cách nào, thỏ khôn có ba hang, nên thời gian cô ấy ở nhà càng ít.

Buổi trưa, chỉ có cô và hai cậu nhóc ăn cơm với nhau.

Sau khi ăn xong, cô đưa hai cậu nhóc về phòng ngủ trưa, Minh Tinh Tinh rất tự giác nằm lên sofa, Authur lập tức hóa thân thành một người mẹ dịu dàng, cầm quyển sách đọc trước khi đi ngủ lên và kể chuyện cho Minh Tinh Tinh nghe.

Gương mặt của Authur vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, lời kể của nó cũng đều đều, không có bất cứ dao dộng nào, giống như học sinh tiểu học đọc sách ấy.

Cô nghe mà còn thấy gượng gạo, nhưng không ngờ đầu heo Minh Tinh Tinh lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Dường như cô đã được nhìn thấy chuyện lạ trên đời rồi.

Sau khi dỗ Minh Tinh Tinh ngủ xong, Authur cũng tự lên giường rồi lấy một quyển Lý Luận Quân Sự từ trong ngắn kéo ra để đọc.

Cô thề với trời, trong nhà tuyệt đối không có mấy loại sách kiểu này, chắc chắn là Authur tự mang đến.

Trời ơi, Authur còn nhỏ mà đã biết nỗ lực như thế, ông trời muốn cô sống sao đây.

Cô không nhịn được tò mò hỏi:

- Authur, em thông minh như thế là do thầy giáo dạy hay là người nhà dạy?

Authur nghe thế bèn đáp:

- Trời sinh đấy.

Ba chữ này khiến trái tim Nhạc Yên Nhi vỡ nát.

Dạ Đình Sâm thì thông minh thật, nhưng cô ngốc lắm.

IQ của cô có di truyền cho đứa bé không?

- Em cứ đọc đi nhé, chị không làm phiền nữa…

Nhạc Yên Nhi đau lòng bỏ đi, đóng cửa luôn hộ hai đứa.

Cô gọi điện cho Anjoye nhưng không anh ta không nghe máy, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Lúc này, trong một công xưởng bỏ hoang, xung quanh là những máy móc thiết bị bị vứt một cách bừa bãi, chỉ có chỗ trống ở chính giữa được đặt một cái ghế, có một người bị trói trên đó, hai mắt của anh ta bị che lại, miệng thì bị bịt kín.

Anh ta nghe thấy tiếng điện thoại reo cách mình rất gần, nhưng không thể đi lấy được.

Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân truyền tới, người đó dừng lại, hình như hắn ta đã nhặt điện thoại từ dưới đất lên.

Ngón tay vuốt một cái trên màn hình, người đó nghe điện.

Nhạc Yên Nhi gọi liền mấy cuộc mà không có ai nghe, không ngờ lần này lại gọi được, cô vội nói:

- Anjoye cậu đang ở đâu? Buổi trưa không về sao không gọi điện thoại nói một câu? Buổi tối cậu có về không? Buổi tối tôi nấu cơm, cậu muốn ăn…

Cô còn chưa nói hết lời thì điện thoại đã ngắt rồi.

- …

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.

Từ trước tới nay Anjoye chưa từng cúp điện thoại của cô.

Cô nghi hoặc gọi lại lần nữa, lần này điện thoại bị ngắt luôn.

Anjoye…

Có chuyện rồi!

Trong lòng chỉ còn sót lại mấy chữ này, trái tim của cô run rẩy dữ dội.

Lúc nghe thấy giọng của cô, Anjoye rất muốn nói nhưng không thốt ra được bất cứ âm thanh nào, anh ta gắng sức tới mức mặt đỏ bừng cả lên nhưng chẳng có tác dụng gì.

Người kia cười xấu xa:

- Nhị thiếu, cảm giác có đàn bà nhớ thương thế nào? Chẳng trách người Trung Quốc thường nói, không có gì sung sướng hơn gian díu với chị dâu, hóa ra là có lý cả!

- Ưm ưm…

Anjoye phát ra mấy tiếng ậm ừ phẫn nộ, nhưng chúng vô cùng yếu ớt, không có tính uy hiếp gì hết.

Người kia vô cùng rộng rãi, xé băng dính dán miệng anh ta ra.

Băng dính vừa được xé ra, Anjoye liền gầm lên đầy giận dữ.

- Có gì thì cứ nhắm vào tao đây này, nếu mày dám động đến cô ấy, tao sẽ cho cả nhà mày chết theo!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom