Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Qua gương chiếu hậu Anjoye cau mày nhìn sắc mặt Nhạc Yên Nhi, không kìm được lo lắng:



- Yên Nhi, chị có sao không, không tức quá thì cứ khóc đi, em sẽ không cười chị đâu.



Nhưng anh ta không ngờ cô chỉ nhẹ nhàng bảo:



- Cậu còn nghe lệnh cưới vợ không? Cần tôi giúp nghĩ tên con nữa không?



Giọng nói yếu ớt tan trong không khí, khiến tin Anjoye nhói lên.



Cô đã biết anh ta lừa mình, chỉ bởi muốn dẫn cô ra ngoài.



Anh ta thấy cô thế này lòng cũng đau như dao cắt.



Nhạc Yên Nhi là cô gái trong sáng nhất anh ta từng gặp, cô... cũng là người con gái đầu tiên đồng ý tin tưởng anh ta.



Ngay khi đến chính anh ta cũng bắt đầu nghi ngờ mình là kẻ khốn nạn thì cô vẫn đồng ý tin tưởng anh, dù suýt nữa cô đã bị anh hại chết nhưng vẫn một mực cho rằng anh không có lựa chọn khác mà là bị ép buộc thôi.



Chỉ cần điểm này thì cô gái trước mặt đã đủ để anh phải trả giá bao nhiêu cũng... vẫn vui vẻ chịu đựng.



- Yên Nhi, em biết chị đang khó chịu, em cũng vậy. Trước mặt em chị muốn khóc thì cứ khóc, em sẽ cho chị mượn vai để dựa vào.



Anjoye nói như ra lệnh.



Nhạc Yên Nhi nhìn anh ta, xong chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:



- Tôi không muốn khóc, chỉ là trong lòng không thoải mái thôi. Tôi muốn gửi tin nhắn cho San San với mẹ tôi để báo họ không cần lo lắng.



- Ừ.



Nói xong Anjoye đưa máy để cô dùng.



Trí nhớ của cô rất tốt, nhấn số của mấy người kia rồi gửi đi một loạt tin nhắn.



Tin vừa gửi xong thì có điện thoại gọi tới, nhưng cô lại không muốn nghe.



Trong đó có một cuộc gọi...



Không ngờ là từ số Dạ Đình Sâm gọi tới.



Hắn gọi làm gì, cô cũng không gửi tin nhắn cho hắn mà, có lẽ hắn biết tin qua Trần Lạc đi.



Hắn muốn mắng cô không giữ đạo làm vợ sao? Hay muốn ly hôn?



Không cần biết là lý do gì thì lúc này cô cũng không có tâm trạng để nghe.



Cô tắt máy rồi nói:



- Xin lỗi nhé.



- Không sao, hôm nay chúng ta không để ý đến ai hết, chỉ có hai người với nhau thôi.



Nói xong Anjoye cầm di động ném thẳng ra cửa sổ xe.



Anh ta lại dẫn cô tới bãi biển, cô nghi hoặc hỏi:



- Cậu thích chỗ này lắm à?



- Ừ.



Vì họ từng có nhiều kỷ niệm đẹp ở đây nên anh ta cũng thích nơi này.



Lần này họ không ngồi trên bờ cát nữa mà anh ta dẫn cô lên thuyền, một con thuyền du lịch rất lớn, còn có ký hiệu tiếng Anh của tập đoàn LN.



- Cậu biết lái thuyền à?



Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.



- Em thích tự do, thích sa mạc, thích biển, thích phong cảnh đẹp. Nghề em từng muốn theo đuổi là một họa sĩ lang thang, không cần để ý tranh đấu trong gia tộc, cũng không cần sống theo ý mẹ em. Lúc đó vì để thực hiện giấc mộng này em đã từng rất cố gắng, rồi học đủ thứ, lái thuyền cũng là một trong số đó. Muốn ra biển ngắm cảnh không, cảnh biển đẹp lắm, lần này em không đi hướng đá ngầm đâu mà sẽ vòng qua một eo biển lớn.



Anh ta giơ tay về phía cô, lòng bàn tay hướng lên trên, dưới ánh nắng trông vô cùng ấm áp.



Lòng cô như được nước ấm gột rửa, cuối cùng khóe miệng khẽ cong thành một nụ cười thoải mái, cứ như những phiền muộn đều đã tan biến hết.



Nhạc Yên Nhi chậm rãi vươn tay, cô cười nói:



- Được, hôm nay không có ai khác mà chỉ có hai người chúng ta thôi!



Họ lên thuyền, Anjoye nhanh chóng bẻ lái, cô đứng trên boong ngắm sóng biển bị rẽ đôi tạo thành từng cánh hoa, vừa trong suốt vừa mỹ lệ.



Có chút gió thổi qua, ngọt ngào đánh tan hết ưu sầu trong lòng.



Thuyền đi ngược phía dải đá ngầm, hướng tới mặt biển mênh mông vô bờ, hết thảy đều trở nên cực kỳ nhỏ bé.



Tới khi thuyền dừng, Anjoye xuất hiện phía sau cô, biết cô giờ không uống rượu nên anh ta chỉ rót một cốc nước trái cây đưa sang rồi chỉ một điểm chỗ xa, noi:



- Phía đó là đảo nổi kìa.



Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn bãi biển đã trở nên mờ mịt, thì ra họ đã đi xa tới vậy rồi.



- Thích không?



Anh ta vừa nhấp rượu vang vừa hỏi.



Cô ngọt ngào mỉm cười:



- Thích chứ, tự do tự tại không cần sầu não thì có ai lại không thích.



- Nếu chị muốn thì em có thể cho chị cuộc sống thế này.



Anjoye đột ngột lên tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.



Thấy ánh mắt sáng trong của cô hiện lên vẻ khó xử anh ta chỉ khẽ cười:



- Đừng hiểu lầm, em không bảo chị phải ở cùng em đâu mà là nếu chị muốn thì em sẽ giúp, không nhất thiết phải ở bên em mới được. Em còn đang chờ Annie lớn mà, tự em có kế hoạch nuôi vợ bé hết rồi!



Anjoye nhe hàm răng trắng nõn, vui vẻ mỉm cười.



Nhạc Yên Nhi bị anh ta chọc cười, cô bảo:



- Cuộc sống thế này rất tốt nhưng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, nếu thật sự sống như vậy chẳng lẽ phải giống Dương Quá và Tiểu Long Nữ tự nhốt mình trong Cổ mộ cả đời ư?



- Dương Quá... và Tiểu Long Nữ là ai?



Anjoye cau mày, nghi ngờ hỏi lại.



- ...Là nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp thôi, nam chính đợi nữ chính mười sáu năm sau đó hai người hạnh phúc bên nhau cả đời.



- Mười sáu năm á? Phim với tiểu thuyết não tàn đúng là hại chết người mà!



Anjoye cố tình cường điệu biểu cảm để chọc cho Nhạc Yên Nhi cười.



Cô nhìn anh ta mà cạn lời, rất muốn đánh người này một trận:



- Thái độ này là sao hả, chẳng lẽ trên đời không thể có tình yêu như vậy à?



- Dù sao thì em cũng chưa từng thấy, nếu không chị để em yêu chị đi, rồi mười sáu năm sau chị hỏi lại em xem em còn thích chị nữa không nhé?



Anh ta nhếch mày, trong mắt tràn ngập ý cười, dùng thái độ bất cần để bộc lộ những lời thật lòng nhất của mình.



Nhạc Yên Nhi cười nói:



- Đừng đùa, tôi chịu không nổi đâu. Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu lâu rồi, cậu thật sự thích phụ nữ à? Lần đầu gặp cậu cho tôi xem ảnh giường chiếu với Dạ Đình Sâm đấy, còn cởi hết đồ rồi chứ...



- Khụ khụ...



Nghe cô nói mà anh ta sặc luôn, không ngừng ho khan khiến rượu đổ hết cả ra.



- Chết tiệt! Chị đang nghĩ gì thế hả Nhạc Yên Nhi, giới tính của em rất bình thường, em thích phụ nữ nhé!



Giới tình bị nghi ngờ khiến người nào đó thấy rất xấu hổ, không khỏi tức điên lên.



- Nhưng mà... ảnh chụp rất thân mật ấy, lại còn không chỉ một tấm mà là cảnh tượng khác biệt, thời gian khác biệt nữa. Hai người... chẳng lẽ không có chuyện gì không thể nói à?



Càng nghe Anjoye càng hận không thể ói ra một bụng máu.



- Em và anh ta dù trời sinh đã là kẻ địch nhưng nói thế nào cũng là anh em mà, lúc ông nội còn sống cả hai vẫn phải làm như hòa thuận cho ông xem. Thế nên lúc về thăm ông còn ngủ cùng một giường, có ảnh chụp thế cũng đâu có gì lạ.



- Thế sao cả hai phải cởi quần áo?



- Xin chị, có mặc đồ đàng hoàng mà!



Anh ta hung tợn lườm cô một cái.



- Nhưng mà...



Cô còn muốn nói tiếp thì lại bị Anjoye cắt ngang:



- Chị muốn hoài nghi giới tính của em nữa là em vứt chị xuống biển làm mồi cho cá nhé!



- Quỷ hẹp hòi!



Cô ấm ức bĩu môi.



Mặt biển dập dờn, ánh lên bóng ngược của hai người.
 
Advertisement
  • Chương 576

- Được rồi mà, đừng nghĩ tới mấy chuyện không vui đó nữa, chúng ta đến đây là để thư giãn mà!

Nhạc Yên Nhi nhếch môi cười nhưng trong lòng lại cay đắng.

Tháng sau là hắn kết hôn rồi, nhanh thật đấy.

Giọng nói tràn ngập sự khinh thường của Hanna truyền vào tai cô:

- Hồng Tuyết à, cô tốt bụng quá đấy, ngài ấy nói thế mà cô cũng tin được! Vừa nhìn là biết cô ta chẳng phải loại phụ nữ tốt lành gì, dính dấp đến cả chủ tịch Lâm, thư ký của Dạ thiếu và Nhị thiếu nữa, tôi nói cô nghe, cô ta là con gái riêng chứ chẳng phải con gái nuôi gì của nhà họ Cố đâu, cô ta là con gái của kẻ thứ ba! Năm đó mẹ cô ta chính là một ả hồ ly tinh, sau này cô ta mà sinh con thì tốt nhất đừng sinh con gái, nó chắc chắn sẽ là một tiểu hồ ly tinh!

Tiểu hồ ly tinh…

Bốn chữ này như một cây kim sắc bén đâm mạnh vào trong tai cô, khiến cơ thể cô cứng lại, không thể cử động được.

Cô ta mắng cô, cô có thể nhịn.

Nhưng mắng mẹ của cô, con của cô, cô tuyết đối không thể nhịn!

- Không phải chứ, cô ta trông ngây thơ thế kia mà lại có thân thế như vậy á?

- Ha, cô xem trọng cô ta quá, cô ta nối nghiệp gia đình đấy, mẹ cô ta là nhân tình của Cố Văn Sinh, cô ta làm tình nhân của Lâm Đông Lục, lại còn muốn làm tình nhân của Anjoye. Nói ra thì chưa chắc cô ta đã là con ruột của Cố Văn Sinh đâu, chẳng ai dám chắc ông ấy có bị cắm sừng hay không!

Hanna vừa mới châm chọc xong thì cổ áo cô ta đột nhiên bị người ta túm lại, có một lực mạnh truyền từ đằng sau tới, kéo thẳng cô ta ra ngoài.

- Mẹ nó, ai đấy?

Cô ta phẫn nộ kêu lên.

- Bà của cô đấy!

Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, cô tức đỏ cả mặt, cơ thể nhỏ bé nhìn như gió thổi là bay của cô lúc này lại bộc phát khí thế kinh người.

- Cô? Con hồ ly tinh đó?

Hanna cứ tưởng là ai, không ngờ lại là Nhạc Yên Nhi, cô ta lập tức tỏ ra khinh thường.

- Nếu cô còn chửi tôi một tiếng hồ ly tinh nữa thì tôi sẽ đấm vỡ hết răng cô cho chó ăn đấy, tin không!

Nhạc Yên Nhi gằn từng chữ một đầy khí phách.

Đỗ Hồng Tuyết thấy thế thì nhíu chặt mày.

Dù gì Hanna cũng ra mặt thay cô ấy, nếu như bây giờ cô ấy không đứng ra thì về sau làm sao tồn tại trong cái giới này được nữa?

Cô ta đứng ra, nói:

- Nhạc Yên Nhi, nể mặt tôi đi, tôi không gây sự với cô, cô cũng không gây sự với tôi được không?

- Nể mặt cô? Cô là cái thá gì?

Nhạc Yên Nhi híp mắt lại, cô nói bằng chất giọng lạnh như băng.

Không khí quái dị bao trùm cả căn phòng.

Sắc mặt của Đỗ Hồng Tuyết trở nên khó coi, Nhạc Yên Nhi đã không biết điều như thế mà cô ta còn nhượng bộ thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho những người ở đây sao?

Bây giờ Nhạc Yên Nhi là người phụ nữ không biết xấu hổ đi ngoại tình, bị đàn ông bỏ rơi, còn cô ta là bạn gái danh chính ngôn thuận của Dạ Đình Sâm, cô ta có gì mà sợ?

Hơn nữa, thù của phó chủ tịch, của Minh Tinh Tinh, cô ta phải trả lại từng món một!

Trước đây Nhạc Yên Nhi chiếm vị trí bà Dạ, còn bây giờ cô chỉ là một kẻ sa cơ thất thế mà thôi, ai cũng có thể đánh!

Đỗ Hồng Tuyết nhanh chóng lấy được dũng khí, cô ta chặn trước mặt Hanna, nói bằng giọng điệu chẳng lấy gì làm vui vẻ:

- Đây là nơi công cộng, cô không được ra tay đánh người như thế! Hơn nữa, Hanna nói sai gì à? Cô dám làm mà còn không dám để người khác nói à?

- Cô đang nói linh tinh gì thế hả! Đánh người thì sao, tôi cũng muốn xem xem, tôi đánh các người, ai trong số các người dám đánh lại nào?

Dạ Vị Ương vô cùng tức giận, lập tức đứng ra giúp đỡ Nhạc Yên Nhi.

Sắc mặt Đỗ Hồng Tuyết đột nhiên trở nên khó coi, cô ta trợn mắt lên nhìn Dạ Vị Ương:

- Anh cô đã nói rồi, sau này tôi chính là chị dâu danh chính ngôn thuận của cô, nếu cô dám hỗn với tôi tôi sẽ nói với anh cô đấy, cô tin không? Dạ Vị Ương, nếu hôm nay cô dám ra tay, ngay mai tôi sẽ bảo anh cô nhốt cô lại!

- Cô… cô, được thôi, còn chưa làm chị dâu của tôi mà đã ra vẻ rồi, tôi cũng muốn nhìn xem, cô làm sao mà ngồi vững trên vị trí chị dâu của tôi nào!

Dạ Vị Ương tức đến mức đỏ cả mặt, lúc chuẩn bị ra tay thì bị Nhạc Yên Nhi cản lại.

- Chị dâu, chuyện này không nhịn được!

Cô ấy nói với giọng đầy tức giận, chỉ sợ Nhạc Yên Nhi nuốt cơn tức này xuống, để bản thân chịu uất ức.

Đỗ Hồng Tuyết vừa nghe thấy xưng hô này thì sắc mặt tái xanh, cô ta nhìn Nhạc Yên Nhi đầy trào phúng:

- Xưng hô chị dâu này hình như đã không thích hợp với cô ta rồi nhỉ? Sau này, tôi mới chính là chị dâu của cô.

- Tôi nói cho cô biết, chị ấy mãi mãi là chị dâu của tôi, cô muốn tôi gọi cô là chị dâu á? Cứ mơ đi!

Dạ Vị Ương cáu giận hét lên.

Nhạc Yên Nhi ngăn cô bé lại, cười mỉm:

- Vị Ương nói đúng đấy, tôi vẫn là chị dâu của cô ấy.

- Nhạc Yên Nhi, cô đúng là đồ không biết xấu hổ, cô đã ly hôn với Đình Sâm rồi, cô tưởng rằng mình vẫn là bà Dạ, có thể giễu võ dương oai sao? Thể diện nhà họ Dạ đều bị cô làm mất sạch rồi!

- Ngại quá, tôi và Anjoye đến với nhau rồi, Anjoye là anh hai của Dạ Vị Ương, cô nói xem tôi có phải là chị dâu của cô ấy không?

Cô vừa dứt lời, cả phòng tập xôn xao cả lên.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi công khai xuất hiện, thừa nhận tình yêu của mình, không ngờ cô thật sự gian díu với em trai của chồng mình!

Tuy rằng hơi khó coi nhưng đổi tới đổi lui, điều không thay đổi chính là thân phận bà Dạ của cô.

Tuy rằng nhìn Anjoye có vẻ như không bằng Dạ Đình Sâm nhưng thực ra hậu thuẫn của Anjoye không thể coi thường được, anh ta đứng đầu các cổ đông trong hội đồng quản trị, trong tay nắm giữ mười hai phần trăm cổ phần của tập đoàn LN, mẹ anh ta phu nhân Rose có huyết thống hoàng gia nước Pháp, bà ta có quan hệ thân thiết với các quan chức cấp cao của chính phủ, ở Anh, bà ta cũng được coi là nhân vật một tay che trời.

Nếu như không có năng lực, Anjoye cũng không thể tranh đấu với Dạ Đình Sâm nhiều năm như thế được.

Huống hồ, Đỗ Hồng Tuyết cũng có chút hiểu biết về Anjoye, nhìn vào những chuyện vô nhân đạo mà anh ta làm với mình trước đây cũng đủ để nhìn ra người này độc ác thế nào.

Nghe thấy lời nói của Nhạc Yên Nhi, Đỗ Hồng Tuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhưng không thốt ra nổi câu nào.

- Đỗ Hồng Tuyết, cô là người của Dạ Đình Sâm, tôi không thể đánh cô, nhưng Hanna thì tôi vẫn tát vài cái, đạp vài cú được chứ?

Nhạc Yên Nhi mỉm cười xinh đẹp, ánh mắt sáng rực nhưng nụ cười của cô được bao quanh bởi một lớp sương lạnh khiến cho người ta không thể nhìn rõ.

Đỗ Hồng Tuyết đột nhiên hiểu ra, không những Nhạc Yên Nhi không bị những lời phỉ báng đó ảnh hưởng, cũng không vì chuyện ly hôn với Dạ Đình Sâm mà sụp đổ, cô càng ngày càng mạnh mẽ, giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, bây giờ… Nhạc Yên Nhi đã kiên cường hơn nhiều!

Sắc mặt của cô ta ngay lập tức trở nên khó coi, hiển nhiên cô ấy đang khó xử.

Hanna thấy cô ta khựng lại thì vẻ mặt thay đổi, vội vàng tiến lên trước tóm lấy quần áo của cô ta:

- Hồng Tuyết, cô phải giúp tôi đấy, tôi nói những lời đó đều là vì cô cả! Hơn nữa tôi nói sai à? Cô ta là một con hồ ly tinh chính hiệu, đồ đàn bà không biết xấu hổ!

Cái cô Hanna này tưởng rằng Đỗ Hồng Tuyết có thể chống lưng cho mình, nên đến bây giờ vẫn không biết giữ mồm giữ miệng.

- Cô mắng tôi cũng không sao cả, nhưng cô dám sỉ nhục cả mẹ và đứa bé trong bụng của tôi, chuyện này tôi không thể nhịn được!

Ánh mắt của cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô bước từng bước lên trước, Hanna sợ hãi rụt đầu lại trong vô thức.

Tuy rằng nhà cô ta có chút quyền thế nhưng đứng trước Anjoye, nó chẳng là cái thá gì cả, nếu như Nhạc Yên Nhi đánh cô ta, cô ta sao dám đánh trả chứ!

Bây giờ tất cả hy vọng của cô ta đều đặt trên người Đỗ Hồng Tuyết.

Đỗ Hồng Tuyết cắn răng, nói:

- Nếu như hôm nay tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy thì sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom