• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Đỗ Hồng Tuyết bị giật mình, vội vàng giấu điện thoại vào túi xách xong mới quay lại nhìn Dạ Đình Sâm:



- Bạn cũ thôi, em tâm sự vài câu với cô ấy thôi mà.



Nói xong cô ta õng ẹo bước tới, định ôm cánh tay hắn nhưng bất chợt lại nhớ ra những lời phu nhân Minh Tú đã cảnh cáo.



Nếu chính mình còn không biết điều bà sẽ công khai thân phận kẻ thứ ba của cô ta.



Thôi, tạm thời cứ nhịn một chút đi.



Chờ đến ngày mai!



Chỉ cần chờ thêm mười mấy tiếng là Nhạc Yên Nhi sẽ ly hôn với Dạ Đình Sâm, đến lúc đó cô ta có thể thoải mái ở bên người đàn ông này.



Vì hạnh phúc sau này phải nhẫn nhịn!



Cô ta buông thõng tay xuống, lắp bắp đổi chủ đề:



- Đình Sâm, vừa rồi em gặp phó chủ tịch, bà… bà có vẻ không thích em lắm, thậm chí còn cảnh cáo em phải tránh xa anh, anh nói xem có phải bà rất ghét em không?



Cô ta giả bộ đáng thương, ý đồ khiến Dạ Đình Sâm thương xót.



- Em không cần để tâm đến bà ấy làm gì, không ai có quyền ngăn cản chúng ta ở bên nhau. Chắc em chưa ăn cơm phải không, để anh đưa em đi ăn trưa luôn.



Dạ Đình Sâm híp mắt, giấu xuống đáy mắt tất cả cảm xúc, nói chuyện như lúc thường.



Hắn biết Đỗ Hồng Tuyết có tật giật mình, cũng đã điều tra các cuộc gọi trong máy cô ta, nhưng có một dãy số lạ, tra thế nào cũng không ra IP, dường như mọi chuyện đã bị ai đó khống chế.



Hắn không phải đang đối mặt với một kẻ thù tầm thường mà đối phương lên kế hoạch từ rất lâu, thậm chí khi cha hắn còn sống kẻ đó cũng đã nhắm vào vị trí chủ tịch LN. Đã hại chết cha hắn nhưng dường như vẫn chưa đạt được mục đích nên giờ mới nhắm vào hắn, vì sao kế hoạch chững lại lâu thế hắn cũng không rõ lắm, nhưng kẻ đó đã hành động thì hắn cũng không thể lùi bước được.



Sau khi ngủ đông dưỡng sức nhiều năm giờ kẻ địch còn mạnh hơn cả những gì hắn đã nghĩ.



Hơn nữa những năm qua kẻ đó luôn cẩn thận giấu giếm thân phận, Đỗ Hồng Tuyết là cánh cửa duy nhất dẫn đến đáp án.



Thế nên hắn không thể bỏ qua cơ hội này.



Giờ kẻ địch ở trong tối còn hắn ở ngoài sáng, mỗi một bước đi hắn đều phải tính toán thật cẩn thận.



Hắn không chạm vào Đỗ Hồng Tuyết mà chỉ cùng cô ta sánh vai lên xe.



Đến giờ tan sở Đỗ Hồng Tuyết thật sự không muốn tách khỏi Dạ Đình Sâm nhưng vì sợ phu nhân Minh Tú nên cô ta không thể không làm thế.



Không cam tâm chào tạm biệt Dạ Đình Sâm, cô ta lên xe đến chỗ ở mới của mình.



Mà Dạ Đình Sâm vừa tan tầm, chưa bước ra cửa chính công ty không ngờ đã thấy một đám người mặc vest đen xông vào, Nghiêm lão không theo kịp bọn họ, thở hồng hộc chạy theo sau.



- Thiếu gia, tôi theo lời dặn của phu nhân, đến mời ngài về nhà.



Thấy trận thế này Dạ Đình Sâm không khỏi nhíu mày, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo:



- Các người định làm gì?



Hắn vừa nói xong đám người áo đen đồng loạt rút ra gậy gỗ, cầm trên tay gõ gõ.



Cũng may lúc Dạ Đình Sâm tan tầm đã khuya, công ty không còn ai khác nên không sợ ai thấy. Nhưng đường đường một chủ tịch tập đoàn lớn thế mà lại bị người ta chặn ngay cửa công ty mình thế này đúng là không ra sao.



Nghiêm lão cười khổ:



- Phu nhân bảo nếu tan tầm ngài còn không về nhà mà đi tìm con hồ ly tinh kia thì để chúng tôi đánh gãy chân ngài rồi lôi về, trong nhà đã có nhân viên y tế và dụng cụ chữa thương tân tiến nhất.



Mày Dạ Đình Sâm càng cau chặt hơn.



Bằng hiểu biết của hắn với mẹ mình, hắn tin nếu trái ý bà, dám nói một chữ “không” thì đám người áo đen kia chắc chắn sẽ lao tới tẩn hắn một trận ra trò.



Kế hoạch vốn đang rất thuận lợi giờ càng lúc càng khó khăn.



Nhưng trong lòng hắn cũng cảm nhận được một chút may mắn, nhờ thế ít nhất hắn có thể “bị ép” đối xử với Nhạc Yên Nhi tốt hơn một chút.



- Về nhà.



Nghe thấy lời hắn nói Nghiêm lão mới dám thở phào nhẹ nhõm, ông đã lớn tuổi, không muốn trở thành kẻ hy sinh trong tranh đấu của hai mẹ con nhà này nữa đâu.



Lên xe xong ông cung kính thưa:



- Phu nhân còn nói, sau này thiếu gia phải về nhà sớm một chút, sáu giờ tối người của phu nhân sẽ đến mời ngài về, nếu không tan tầm đúng giờ họ sẽ đánh gãy chân ngài.



Ông cố ý nhấn mạnh từ “mời” này.



- Bà ấy còn nói gì không?



Dạ Đình Sâm lãnh đạm hỏi lại, một tay xoa thái dương, như thể đang rất khó xử.



Nghiêm lão nuốt một ngụm nước miếng rồi mới nói tiếp:



- Phu nhân còn nói, buổi tối ngài phải ngủ cùng với thiếu phu nhân, nếu không…



- Nếu không lại muốn đánh gãy chân tôi phải không?



Dạ Đình Sâm nhướng mày, thản nhiên cắt ngang lời ông.



Hắn có mấy cái chân, có đủ để phu nhân Minh Tú đánh không?



Nghiêm lão chỉ có thể cười khổ:



- Thiếu gia biết là tốt rồi.



Sắc mặt Dạ Đình Sâm vẫn như thường, hỏi lại:



- Thế Nhạc Yên Nhi thì sao, chiều nay cô ta đã làm những gì?



- Hôm nay thiếu phu nhân rất vui vẻ, cô ấy đã dọn dẹp lại nhà cửa một lần, phu nhân thì đem đồ của cô Đỗ vứt hết đi rồi, phòng khách kia cũng đã sửa thành phòng chứa đồ.



Cô rất vui sao? Thế là đủ rồi.



Đôi mắt hắn trở nên dịu dàng hơn hẳn, giống như được trải qua sự thanh tẩy của gió đêm.



Rất nhanh xe đã dừng trước cổng biệt thự, tất cả các cánh cửa đều trở lại như cũ, giống như chuyện buổi sáng chưa từng xảy ra.



Đã là hơn mười một giờ đêm, phòng khách vẫn sáng đèn, không cần đoán cũng biết là Nhạc Yên Nhi lại đang chờ hắn về.



Nghiêm lão đã đi trước, trong phòng không còn ai khác, hắn cũng không cần che giấu tình cảm của mình nữa.



Dạ Đình Sâm bước lại gần cô gái mặc bộ áo ngủ hoạt hình đang cuộn mình trên sofa.



Nhỏ bé như con mèo nhỏ yên lặng ngủ, tâm trạng cô hôm nay không tệ nên lúc ngủ cũng rất thoải mái, trên môi còn khẽ cười, như thể đang có một giấc mộng đẹp.



Cô ngủ rất say, không hề cảm giác được Dạ Đình Sâm đã ôm mình đứng lên.



Hắn cẩn thận ôm cô vào lòng, đầu cô tựa vào ngực hắn, từ khoang mũi phát ra tiếng hít thở đều đặn.



Hắn về tới phòng ngủ của hai người, đồ của cô lúc trước để người làm thu dọn cũng không bị vứt đi mà để hết vào nhà kho, giờ đã được mang hết cả ra, đặt lại chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì.



Có lẽ cô mới tắm không bao lâu nên phòng tắm vẫn ngập hơi nước, trong phòng cũng có cảm giác ướt át nên hơi lạnh với một đêm đầu thu thế này.



Hắn làm ấm giường xong mới nhẹ tay đặt cô xuống.



Lúc định đi rửa mặt không ngờ lại bị Nhạc Yên Nhi nắm tay kéo lại, miệng cô cứ lẩm bẩm mãi:



- Đừng… Đừng bỏ em một mình.



Từng chữ nhỏ xíu phát ra như tiếng nức nở của người đang khóc.



Trái tim Dạ Đình Sâm cũng mềm cả lại, nhớ đến thái độ nhẫn tâm của mình mấy hôm nay khiến sự áy náy như cỏ dại, lan tràn nảy nở trong lòng hắn.



Nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, hắn không nhịn được mà giơ tay lên khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại, lát sau Nhạc Yên Nhi mới ngủ say.



- Đồ ngốc, sao em cứ phải bướng bỉnh thế làm gì, cứ đồng ý ly hôn có phải sẽ thoải mái hơn không?! Xin lỗi vì anh không thể nói rõ mọi chuyện với em, vì chỉ có sự đau khổ của em mới khiến đối phương tin tưởng anh thật sự mất trí nhớ, mới tin Đỗ Hồng Tuyết có thể điều khiển được anh. Đứa ngốc này, lúc trước anh luôn sợ em ly hôn rồi sẽ yêu người khác nhưng giờ thấy em thế này trong lòng anh đau đớn lắm em có biết không?



Hắn dịu dàng nắm lấy tay cô, đặt nó lên ngực mình.



Nơi đó có trái tim, chỉ vì một cô gái mà đập.



Vai diễn này của hắn rất đau khổ, cô có biết chăng chính hắn mới đang chịu nhiều giày vò nhất.



Khi đau khổ Nhạc Yên Nhi có thể khóc, có thể phá, có thể trút hết ra ngoài.



Nhưng sự đau khổ của hắn chỉ có thể nuốt xuống cùng rượu mạnh, ngoài ra không thể nói với bất kỳ một ai.



Cả căn phòng chìm trong yên lặng.



Dạ Đình Sâm cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô.
 
Advertisement
  • Chương 573

Nhạc Yên Nhi cứng người lại, sau đó cô cười nói:

- Không sao đâu, anh nói đi, tôi chịu được.

Danny thở dài một hơi:

- Bởi vì những tin đồn xấu gần đây nên lãnh đạo của Tinh Huy quyết định… đóng băng hoạt động của cô. Xin lỗi Yên Yên, tôi đã cố hết sức nhưng không thể thay đổi quyết định của các lãnh đạo, bây giờ giá cổ phiếu của công ty đang chịu ảnh hưởng rất lớn…

Bàn tay vốn buông tùy ý trên giường của cô bỗng nắm chặt lại, vì dùng sức mà các đốt ngón tay trắng bệch cả ra.

Chỉ trong ngày hôm nay, cô mất đi chồng mình, mất đi hôn nhân, bây giờ lại mất luôn cả sự nghiệp.

Có thể coi như hoàn toàn trắng tay rồi.

Danny thấy qua hồi lâu mà Nhạc Yên Nhi không nói gì thì lo lắng gọi:

- Yên Yên, cô vẫn ổn chưa? Cô đừng thương tâm, cuộc sống bấp bênh là chuyện thường tình, đợi qua vài năm nữa, những tin tức này đều lắng xuống, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Bắt đầu lại ư, nào có dễ thế?

Thời kỳ huy hoàng của một ngôi sao nữ cũng chỉ có vài năm, giờ cô lại dính vào một loạt tin đồn xấu động trời, đợi sau khi cô sinh con xong thì càng không thể tiếp tục đóng phim.

Nhạc Yên Nhi gắng sức muốn nuốt ngược nước mắt trong hốc mắt về nhưng chúng vẫn không khống chế được mà rơi đầy mặt.

- Không sao đâu Danny, anh không cần áy náy đâu, là tôi đã sai.

Nhạc Yên Nhi rũ mắt, nhẹ giọng nói.

- Yên…

Danny muốn tiếp tục khuyên cô.

Nhưng Nhạc Yên Nhi lại hắng giọng, cố ý ra vẻ nhẹ nhõm:

- Dù gì bây giờ tôi đang mang thai, vốn cũng không làm việc được, coi như là nghỉ phép đi.

Bât luận thế nào, mấy năm nay Danny luôn thật lòng đối xử tốt với cô, cô không muốn để anh ta phải lo lắng.

Danny muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta thở dài, dặn dò:

- Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.

Cúp điện thoại, Nhạc Yên Nhi vùi mặt mình vào trong gối, cô không thể nhịn nổi nữa, để mặc cho nước mắt yên lặng chảy dài.

Hôm nay, là lần cuối cùng cô yếu đuối.



Từng ngày từng ngày qua đi, một tin tức động trời vì sự im lặng của Bạch Nhược Mai và giải thích của LN mà có xu hướng từ từ chìm xuống.

Phu nhân Minh Tú đứng ra ngăn cơn sóng dữ, dùng quyền lực của LN để trấn áp không cho truyền thông bàn ra tán vào.

Dường như tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Trừ Nhạc Yên Nhi.

Nhìn bề ngoài cô chẳng có gì khác trước, mỗi ngày cô đều sẽ vẽ tranh cùng Minh Tinh Tinh, nên cười thì cười, nên nghịch thì nghịch, không có chuyện gì thì cùng vào bếp với Dư San San để nghiên cứu các món ăn, sau đó giấu Minh Tinh Tinh ăn những món ăn dở tệ mà mình tạo ra.

Nhưng nhiều lần, Anjoye phát hiện ra Nhạc Yên Nhi nhân lúc mọi người không chú ý, chạy vào nhà vệ sinh nôn hết tất cả cơm trong bụng ra.

Trước mặt mọi người cô tỏ vẻ như không có chuyện gì chỉ là để che giấu vết thương của mình mà thôi.

Phu nhân Minh Tú đã đến thăm cô một lần, trên gương mặt của người phụ nữ nghiêm khắc đó hiếm khi xuất hiện vẻ hổ thẹn như thế này.

- Yên Nhi, tủi thân cho con rồi, chuyện ta đã đồng ý với con ta nhất định sẽ làm được.

Bà đã biết chuyện Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi ly hôn, nhưng trừ kinh ngạc và tức giận ra thì bà không có cách nào thay đổi được quyết định của con trai mình.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười như không có chuyện gì:

- Phu nhân nói gì thế, cả hai chúng ta đều hiểu Dạ Đình Sâm, không ai có thể thay đổi quyết định của anh ấy được, chắc là do con và anh ấy không có duyên phận, chúng con chỉ có thể đi cùng nhau đến đây thôi.

Phu nhân Minh Tú nắm lấy tay Nhạc Yên Nhi, trầm giọng nói:

- Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần con đồng ý nhận ta thì ta chính là mẹ con, sau này gặp phải bất cứ chuyện gì nhớ phải đến tìm ta.

Hai mắt Nhạc Yên Nhi đỏ lên, cô gật đầu thật mạnh:

- Cảm ơn mẹ.

Có lẽ sau khi cuộc hôn nhân này kết thúc, cô không thật sự mất hết tất cả, cô có tình thân, có bạn bè, có nhiều người quan tâm cô như thế.

Sau khi phu nhân Minh Tú về, không biết Anjoye lên cơn gì, cứ ép cô phải ra ngoài ăn cơm bằng được, còn không chịu mang hai cậu nhóc theo nữa.

Thực ra Nhạc Yên Nhi không có khẩu vị gì, nhưng sau khi phu nhân Minh Tú tới, cô đột nhiên nhận ra, còn có rất nhiều người quan tâm tới cô, cô không thể cứ mãi chìm đắm trong bi thương, khiến cho những người quan tâm mình phải lo lắng.

Vì thế cô không từ chối nữa mà ra ngoài cùng Anjoye.

Hai người đi tới một nhà hàng rất có đặc biệt, cả nhà hàng chỉ có hai người khách là họ.

- Cậu bao cả nhà hàng rồi à?

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi.

- Nếu không làm thế thì chị nghĩ với độ hot hiện tại của mình, chúng ta còn có thể yên tĩnh ăn một bữa cơm à?

Anjoye cố ý nháy mắt nói.

Nhạc Yên Nhi cũng biết bây giờ mình mang đầy tiếng xấu nên chột dạ, không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô liếc nhìn thực đơn, thực đơn rất mới, xếp ở vị trí trên cùng lại toàn là những món ăn mà cô thích.

Ví dụ như cá dưa chua, canh thịt, sườn chua ngọt…

Toàn là những món ăn rất gần gũi!

- Cậu cũng biết chọn chỗ thật đấy, sao thực đơn toàn là những món tôi thích thế?

Nhạc Yên Nhi biết Anjoye cố ý đưa cô ra ngoài giải khuây nên cũng không muốn phụ lòng anh ta, cô buông bỏ tâm sự trong lòng, cười nói.

- Vì tôi thông minh mà.

Anjoye không hề keo kiệt giành lời khen cho bản thân, làm cho Nhạc Yên Nhi phải trợn mắt lên.

Cô chọn mấy món không cay, lúc chọn canh cô hơi do dự một chút, thực ra trước kia cô không hay ăn canh, nhưng từ sau khi chung sống với Dạ Đình Sâm, trên cơ bản bữa nào cũng có canh, vừa ấm dạ vừa bổ dưỡng.

Canh hắn nấu ngon không ai sánh bằng, cô đã ăn quen rồi, sao có thể vừa miệng những món canh khác được?

- Cứ thế này đã, cậu có muốn ăn gì nữa không?

Cô không gọi canh.

Anjoye nhận lấy thực đơn liếc nhanh một cái, hỏi:

- Canh gà cẩu kỷ long nhãn của tiệm này là nổi tiếng nhất đấy, chị không định nếm thử à? Nó tốt cho phụ nữ lắm đấy.

- Không đâu, không muốn uống.

Cô mím môi cười.

- Thử chút đi, gần đây chị gầy đi nhiều quá, coi như bồi bổ cho đứa trẻ vậy, gọi một phần nhé.

- Vậy… cũng được.

Thấy anh ta kiên trì như thế cô cũng không nói thêm gì nữa mà gật đầu đồng ý.

Các món ăn nhanh chóng được bê lên, tốc độ nhanh hơn cô dự đoán nhiều, dường như đối phương đã sớm biết cô sẽ gọi những món gì vậy.

Anjoye múc canh cho cô và giục:

- Nếm thử xem có ngon không.

Nhạc Yên Nhi nếm thử một ngụm, cơ thể của cô run lên.

Món canh này…

Sao có thể giống canh mà Dạ Đình Sâm nấu đến vậy?

Cô vội vàng nếm thử mấy món ăn, hương vị hoàn toàn không hề sai, giống hệt những món mà Dạ Đình Sâm nấu.

Cô đã quá quen thuộc với mọi thứ của người đàn ông đó, sao có thể giống đến vậy.

- Phục vụ!

Cô kích động hét lên, giọng nói run rẩy nứt vỡ giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.

- Thưa cô, sao thế ạ?

- Đầu bếp nấu những món này đâu?

Cô khẩn trương túm lấy quần áo của cô gái kia, hỏi với giọng đầy chờ mong.

- Ở bếp sau, hôm nay chỉ có hai vị khách nên ở đằng sau chỉ có một đầu bếp.

Phục vụ đáp lại với vẻ đầy nghi hoặc.

Nhạc Yên Nhi đứng bật dậy khỏi ghế, chạy về phía nhà bếp, nhân viên phục vụ bị dọa sợ, chạy kè kè theo sau cô:

- Thưa cô, nơi đó là nhà bếp, khách hàng không được xông vào.

Nhưng không cản nổi nữa.

Nhân viên phục vụ muốn xông lên ngăn cản nhưng lại bị Anjoye giữ chặt vai.

Anh ta nhìn về lối vào nhà bếp bằng ánh mắt thâm thúy, cất giọng trong tiếng thở dài:

- Để cô ấy vào đi, dù sao thì… cô ấy cũng sẽ không thể nhìn thấy người mà mình muốn gặp…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom