• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Sau khi Dạ Đình Sâm bỏ đi cả biệt thự cũng như trở nên vắng vẻ.



Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp có cảm giác mất mát đã nghe thấy phu nhân Minh Tú bảo:



- Cũng muộn rồi, chúng ta ăn cơm đi đã.



Cô vội vã gật đầu, nhớ đến việc bà từ xa trở về chỉ vì giúp mình, cô thật sự rất áy náy:



- Mẹ, trưa nay để con làm vài món ăn, mẹ nếm thử tay nghề của con nhé.



Bà nghĩ một lát rồi đáp:



- Thế còn làm xong cơm rồi mẹ con mình đến thẳng LN đi.



Lời này vừa đúng ý Nhạc Yên Nhi.



Lúc họ đến LN còn chưa đến giờ nghỉ, Dạ Đình Sâm vẫn đang bận bịu công việc, đợi khoảng mười lăm phút sau hắn mới lững thững bước ra từ phòng họp.



Chưa kịp chào hỏi cô đã thấy hắn lạnh lùng hỏi:



- Bà muốn gì nữa đây phu nhân Minh Tú?



Bà làm như không hề nghe thấy, hiền lành bảo:



- Lại ăn trưa đi, đây đều là Yên Nhi làm đấy, nhìn thôi cũng thấy ngon rồi, đừng đứng ngây ra thế, tới ăn nhanh đi.



Nhạc Yên Nhi làm…



Những lời này như ma chú chậm rãi nở rộ dưới đáy lòng.



Cô còn biết làm một bữa cơm đầy đủ thế này, vậy mà hắn lại không hề biết.



Ánh mắt lạnh nhạt của hắn lướt qua khuôn mặt tràn ngập chờ mong của cô, trái tim… đau đớn không chịu nổi.



Rốt cuộc hắn cũng không từ chối nữa mà lãnh đạm ngồi xuống ghế.



Trái tim Nhạc Yên Nhi nhảy lên kịch liệt, cứ nghĩ lần này Dạ Đình Sâm cũng sẽ đuổi cô đi, xem ra hắn nể mặt phu nhân Minh Tú nên mới ngồi xuống, nhưng thế thôi cũng đủ làm cô vui lắm rồi.



Cô đẩy thức ăn về phía hắn, rồi nói:



- Dạ dày của anh không tốt, uống ít canh cho ấm bụng trước đi rồi hãy ăn, các món em làm đều theo sở thích của anh đấy.



- Ăn đi.



Nhạc Yên Nhi nói rất dài nhưng hắn chỉ đáp lại ngắn gọn như thế, cũng không từ chối đôi đũa cô đưa sang, sau đó còn gắp một miếng trứng rán lên ăn thử.



- Thế nào?



Hồi hộp nhìn hắn, hai mắt của cô như phát sáng, má cũng đỏ bừng cả lên, nhìn cực kỳ đáng yêu.



Dạ Đình Sâm thả lỏng cơ mặt, khóe mắt tràn ra dịu dàng khó thấy, thản nhiên đáp:



- Cũng không tệ.



Nghe thế còn suýt chút nữa vui đến nhảy cẫng lên, vội bảo:



- Thế anh ăn nhiều vào nhé, thấy cái gì không được cứ bảo em, về em sẽ sửa.



Phu nhân Minh Tú còn lo con trai mình sẽ nói năng khó nghe nhưng thấy hắn ngồi xuống cũng yên tâm phần nào.



Bà thấy nụ cười xán lạn trên mặt con dâu cũng cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Cô bé này chỉ cười lên thôi cũng khiến người khác thấy vui theo, hệt như mẹ cô vậy.



Cái nhìn này che giấu dịu dàng thật sâu, thật sâu.



Bữa cơm này Nhạc Yên Nhi ăn rất vui vẻ, miệng nhỏ như cánh cửa tự động, cứ líu ríu mãi không ngừng, còn kể lại một loạt những chuyện hay ho thời gian qua. Nói đến mức ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn thôi là đủ biết cô đang vui đến thế nào.



Cô cũng không ăn được mấy vì phần lớn thời gian đều chỉ nhìn Dạ Đình Sâm ăn cơm, mà hắn cũng hiếm khi không nói năng gì, cứ để mặc cô nhìn như vậy.



Cô gắp thức ăn cho hắn mà hắn cũng chẳng nói gì, cô gắp bao nhiêu hắn ăn bấy nhiêu.



Thời gian trôi qua rất nhanh, bữa cơm này cuối cùng cũng phải kết thúc.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Yên Nhi thay đổi nhanh như thời tiết, nụ cười dần tắt, chỉ còn lại cảm giác mất mát, vì cô không rõ mình còn có thể cùng Dạ Đình Sâm vui vẻ ăn cơm thế này được mấy lần nữa.



Hắn lấy khăn lau miệng xong mới mở miệng nói:



- Cơm đã ăn rồi, về sau mong cô đừng quấy rầy tôi và Y Bạch nữa.



- Về sau em có thể đến đây ăn cơm hàng ngày được không?



Cô hỏi đầy mong chờ.



- Cô không thấy yêu cầu của mình rất quá đáng à?



Hắn nhẹ nhàng liếc mắt một cái, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt.



Nhạc Yên Nhi nghĩ lại cũng thấy đúng, dù sao giờ hắn chỉ thích Mạnh Y Bạch, cô yêu cầu thế này đúng là không hay cho lắm.



Nhưng mà…



- Quá đáng gì chứ? Tôi thấy chẳng có gì quá đáng cả, buổi tối cậu cũng ngoan ngoãn về nhà ngủ cho tôi, nếu không đừng trách tôi xử lý con đàn bà trơ trẽn kia!



Phu nhân Minh Tú vỗ bàn cái bộp, thái độ cực kỳ kiên quyết.



Dạ Đình Sâm nghe thế mày cũng cau chặt lại:



- Phu nhân Minh Tú, ai cũng có một giới hạn chịu đựng thôi.



- Không sai, ai cũng có giới hạn chịu đựng thôi, Yên Nhi có thể nuông chiều cậu nhưng tôi thì không! Chủ tịch Dạ ngoại tình trong lúc chưa ly hôn không chỉ ảnh hưởng đến danh dự cá nhân cậu mà còn gây tiếng xấu cho cả tập đoàn LN. Tôi sẽ báo chuyện này cho hội đồng quản trị để họ ra mặt giải quyết.



- Thì ra chuyện cá nhân của tôi còn có thể ảnh hưởng tới cả tập đoàn sao? Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện thế này đấy.



- Đúng thế, lần trước đám phóng viên phỏng vấn chưa được xử lý kỹ, còn một ít thông tin bị tuồn ra ngoài, tạo thành ảnh hưởng rất lớn, mấy hợp đồng lớn của tôi đều bị cậu làm hỏng! Cậu nếu dám làm tổn thương vợ mình thì đừng trách người mẹ này độc ác, nếu người ngoài mà biết chủ tịch Dạ ngoại tình thì không rõ con đàn bà cậu yêu quý làm sao đối mặt với giới truyền thông đây?



- Bà đang uy hiếp tôi sao?



Giọng Dạ Đình Sâm đã trở nên lạnh đến ghê người, ánh mắt cũng tràn ra ánh sáng đáng sợ.



Mắt phượng nhướng lên, nhìn chằm chằm phu nhân Minh Tú.



Bà thản nhiên cười nói:



- Cậu đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.



- Đây là mục đích của cô sao Nhạc Yên Nhi? Chỉ tiếc nhất định tôi phải ly hôn. Việc này không cần báo với hội đồng quản trị, tự tôi có chừng mực, sẽ không để truyền thông nắm được bằng chứng gì có thể uy hiếp danh dự của tập đoàn. Giờ nguyên nhân không phải ở người ngoài mà do tự vợ chồng chúng ta có vấn đề, tôi là chồng nhưng đã không còn yêu vợ mình nữa thì tại sao lại bắt tôi phải khổ sở chịu đựng chứ?



Hắn quay sang nhìn Nhạc Yên Nhi, giọng nói lạnh lẽo như ngâm trong băng đá.



Trái tim cô lộp bộp rung lên.



Hắn nói mình phải khổ sở chịu đựng sao?



Lúc cô còn đang chưa biết nói thế nào thì phu nhân Minh Tú đã trả lời thay:



- Tôi không cần biết cậu khó chịu hay không, nhưng tôi không thể thấy con dâu mình ấm ức được! Tôi thành toàn cho cậu thì ai tới thành toàn cho Yên Nhi đây? Tôi sẽ không đồng ý cho hai người ly hôn, cậu có muốn ra tòa tôi cũng theo đến cùng. Yên Nhi không biết nói chuyện, cũng không có ai giúp đỡ nên các người mới hùa nhau bắt nạt con bé, giờ tôi đã đến thì sẽ thay nó làm chủ. Hôm nay cậu dám đi cùng con đàn bà kia thì đừng trách ngày mai tôi cho ả lên trang nhất!



Phu nhân Minh Tú nói năng cực kỳ ngang ngược, sao còn bộ dáng nghiêm cẩn ngày thường nữa, để bảo vệ con dâu quả thực bà đã không coi đứa con trai ruột của mình ra gì nữa rồi.



Dạ Đình Sâm thấy rất khó hiểu.



Rốt cuộc hắn là con bà hay Nhạc Yên Nhi mới là con ruột của bà đây?



Hắn không phải một lòng muốn chống lại mẹ mình, nếu thật sự mất trí nhớ chắc chắn hắn sẽ rất ương ngạnh nhưng thật ra không phải thế.



Hắn chỉ khẽ mím môi, sắc mặt trầm xuống nhưng không nói gì thêm, xem như đã thỏa hiệp.



Cuối cùng hắn chỉ thờ ơ bảo:



- Đi thong thả, tôi không tiễn.



Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm bỏ đi xong không kìm được hướng ánh mắt sùng bái về phía phu nhân Minh Tú.



Trời ạ!



Mẹ chồng cô đúng thật là khí phách ngời ngời!
 
Advertisement
  • Chương 571

Trái tim Nhạc Yên Nhi run rẩy mãnh liệt, cô nhìn hắn với vẻ không dám tin, giọng nói của cô run run:

- Anh muốn giết tôi?

- Đừng có hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!

Đôi môi mỏng của hắn thốt lên những từ ngữ lạnh lùng.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì nhếch môi cười lạnh, không sợ chết nhìn thẳng vào hắn:

- Nếu như tôi cứ khiêu chiến thì sao! Anh sẽ làm gì tôi nào! Có phải muốn bóp chết tôi không?

Vừa dứt lời cô liền tóm chặt lấy tay Dạ Đình Sâm, siết chặt cổ mình thêm một chút.

- Nhạc Yên Nhi, tôi không có tâm trạng đùa giỡn với cô, tôi đã mang thỏa thuận ly hôn tới đây rồi, chỉ cần cô ký tên vào, chúng ta lập tức có thể làm thủ tục ly hôn.

- Tôi không đồng ý.

Cô nhấn mạnh từng chữ một.

- Chuyện này không phải do cô quyết định.

Giọng nói của Dạ Đình Sâm càng đáng sợ hơn, hắn chỉ thốt lên một câu, những người sau lưng hắn lập tức cưỡng chế đưa Dư San San đi.

- Anh làm gì thế!

Nhạc Yên Nhi tức giận hét lên, cô giống như một con thú nhỏ phát điên, không kịp suy nghĩ gì đã xông lên, nhưng lại bị bọn họ ngăn cản.

- Nếu như cô vẫn không đồng ý ly hôn, mỗi người bên cạnh cô đều phải trả giá! Đây chính là kết cục cho sự bướng bỉnh của cô!

Giọng nói của hắn không hề có chút tình cảm nào, giống như băng tuyết trong ngày đông, đâm thẳng vào trái tim cô.

Kết cục cho sự bướng bỉnh ư?

Cô níu kéo chồng mình cũng sai ư?

Đây chính là bướng bỉnh sao?

Nhạc Yên Nhi cười trào phúng, trong nụ cười của cô ẩn chứa cả sự đau lòng và cô đơn.

- Được… đây chính là điều anh muốn đúng không, tôi đồng ý, tôi đồng ý ly hôn với anh!

- Yên Nhi, cậu điên rồi à, cậu định cho con khốn kia được toại nguyện à! Dạ Đình Sâm, anh có giỏi thì giết chết tôi đi, mười tám năm sau bà đây lại là một hảo hán, tôi sẽ không để anh dùng tôi uy hiếp Yên Nhi đâu!

Dư San San tức giận nói.

Nhưng Dạ Đình Sâm làm như không nghe thấy, không hề nhìn Nhạc Yên Nhi lấy một cái, hắn đi lướt qua người cô và nói:

- Đem theo chứng minh thư và hộ khẩu của cô, tôi đợi cô trên xe.

Một đám người ùn ùn kéo đến rồi lại ùn ùn kéo đi, cả căn nhà đột nhiên trống rỗng hơn nhiều.

Dư San San lập tức chạy đến bên cạnh cô, kích động nói:

- Yên Nhi, cậu đừng đồng ý, nếu như cậu đồng ý ly hôn thì bọn họ sẽ ở cùng nhau đấy.

- Chị ơi… em sai rồi, em không ngờ cô ta lại yếu đuối như vậy, có thế mà cũng nằm viện.

- Chị Nhạc, em không quản giáo tốt nô lệ của mình, chị phạt em đi.

- Yên Nhi, đừng trách Tinh Tinh, là em…

Bọn họ mỗi người một câu, khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy trái tim lạnh giá của mình ấm lên một chút.

Cô hít sâu một hơi, cố nhịn không cho nước mắt của mình chảy xuống rồi vuốt ve gương mặt mũm mĩm của Minh Tinh Tinh, cô nói:

- Em cũng vì muốn giúp chị mà, chị đã muốn dạy dỗ cô ta lâu rồi, cảm ơn em đã giúp chị nhé, chị lên gác lấy đồ đây, mọi người không cần đứng đây cả đâu.

Cô quay gót định bước đi, Dư San San lập tức túm ngay lấy tay cô:

- Cậu thật sự muốn ly hôn ư? Cậu quên trước kia cậu đã từng nói với tớ thế nào rồi sao?

- Quên rồi.

Nhạc Yên Nhi chỉ đáp lại bằng hai từ.

Cô rút tay ra, quay người lên tầng, cầm lấy những thứ cần dùng để ly hôn rồi ra ngoài.

Dạ Đình Sâm đã lên xe đợi cô, Trần Lạc đứng trước cửa xe, trên gương mặt đầy vẻ áy náy, cậu ta nói:

- Xin lỗi, tôi không cản chủ tịch lại.

- Cảm ơn anh, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.

Cô mở cửa vào trong, Dạ Đình Sâm đang nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như hắn lười không thèm nói với cô một câu.

Sau khi cô lên xe, Trần Lạc đưa thỏa thuận ly hôn cho cô, có tổng cộng tất cả hơn hai mươi trang, trên đó viết rõ sau khi ly hôn cô có thể được chia bao nhiêu bất động sản, trang trại, công ty, tiền bạc…

Cô nhìn lướt qua một lượt, ngoại trừ LN, hơn nửa tài sản cá nhân của Dạ Đình Sâm đều chuyển nhượng sang tên cô.

Đây là phí bồi thường sau khi ly hôn sao?

Cô không lằng nhằng, cầm lấy bút ký tên của mình vào một cách lưu loát, tiếng ma sát của ngòi bút trên giấy giống như mũi dao đâm thẳng vào tim cô.

Hai người nhanh chóng tới được cục dân chính, nhân viên ở đó hỏi lại lần nữa:

- Xin hỏi hai vị có chắc muốn ly hôn không?

Nhạc Yên Nhi nhìn sang Dạ Đình Sâm, hắn hờ hững gật đầu.

Nhân viên nhìn vào đôi trai gái đẹp như kim đồng ngọc nữ này, trong lòng thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng không làm được gì.

- Xin xuất trình giấy chứng nhận và điền giấy tờ.

Từ sau khi kết hôn, đây là lần thứ hai Nhạc Yên Nhi nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của mình, ngoại trừ lúc mới nhận ra thì nó vẫn luôn ở chỗ Dạ Đình Sâm.

Họ mới kết hôn nửa năm, xem như là kết hôn chớp nhoáng ly hôn chớp nhoáng, giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn rất mới.

Cô điền xong mẫu giấy tờ, trơ mắt nhìn nhân viên lấy ra giấy chứng nhận ly hôn, đóng dấu vào rồi đưa vào tay hai người.

Hôn nhân của cô… kết thúc rồi.

Cô thấy lòng mình nặng trĩu, dường như nó đang phải chứa đựng tất cả những hạnh phúc tan vỡ của cô.

Nhưng, cô không hề khóc.

Rõ ràng trong lòng thấy rất khó chịu, rõ ràng rất muốn khóc một trận thật thoải mái, nhưng cô không làm thế.

Cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, Dạ Đình Sâm bên cạnh cô thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

Lòng cô trầm xuống, đây là lần đầu tiên cô nhận ra hóa ra Dạ Đình Sâm khát vọng ly hôn với cô đến thế, hóa ra lúc trước cô không chịu buông tay chỉ là hành động đeo bám mà thôi.

Hai người ra khỏi cục dân chính, ánh nắng mặt trời lúc ba giờ chiều dịu nhẹ nhưng cô lại cảm thấy thật chói mắt.

Dạ Đình Sâm không thèm nhìn cô một cái mà xoay người đi thẳng về xe của mình, giọng nói thoải mái của hắn vang lên:

- Trần Lạc sẽ lái một chiếc xe khác đưa cô về, từ nay về sau, chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa.

Không liên quan…

Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, hắn thoải mái quên đi cô, chẳng đau khổ buồn bã gì, nhưng trái tim cô lại đau đớn đến cùng cực.

- Dạ Đình Sâm, hôn nhân của chúng ta kết thúc rồi, em có thể ôm anh một lần không? Coi như là món quà cuối cùng, được không?

Giọng nói của cô run rẩy yếu đuối, nghẹn lại như sắp khóc.

Mũi của cô đỏ cả lên, những giọt lệ quật cường dâng lên trong hốc mắt.

Dáng vẻ lúc này của cô yếu đuối đến mức làm người ta đau lòng.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì bước chân khựng lại, hắn quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô rồi lạnh lùng thốt ra hai chữ…

- Không được.

Hắn nói một cách quyết đoán tuyệt tình, không có chút do dự nào.

Rõ ràng đây là đáp án trong dự liệu nhưng lòng cô vẫn cứ thắt lại.

Ngay sau đó, hắn xoay người bỏ đi.

Nhạc Yên Nhi quật cường nhìn bóng lưng của hắn, sau đó cô cắn chặt răng, mặc kệ tất cả chạy đến ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

Cơ thể của Dạ Đình Sâm cứng lại rồi dừng bước hẳn.

- Buông ra.

Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng vô tình.

Nhạc Yên Nhi thống khổ nhắm mắt lại, dán chặt gương mặt của mình vào lưng hắn, liều chết quấn lấy hắn.

- Đợi em nói hết những gì mình muốn nói thì em sẽ tự buông tay ra, nếu không bây giờ anh có đánh chết em em cũng không buông.

Câu nói này như đá chìm xuống biển, hắn không có bất cứ phản ứng nào, nhưng cô hiểu hắn, điều này coi như là ngầm đồng ý.

Cô hít một hơi thật sâu, từ từ nói:

- Em biết sau khi ly hôn với em, anh sẽ nhanh chóng kết hôn với Đỗ Hồng Tuyết, cái gì của em em sẽ cố sức giành lấy, nếu không phải của em thì có cho em cũng không cần! Nếu như anh đã không còn thuộc về em nữa, em cũng sẽ không mặt dày quấn lấy anh! Lúc đầu em đã từng nói với Lâm Đông Lục một câu như thế này, em nghĩ bây giờ tặng nó cho anh là thích hợp nhất! Dạ Đình Sâm, xin anh mãi mãi đừng nhớ ra em, nếu không em sẽ hận anh tới chết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom