• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cuối cùng tất cả cửa trong biệt thự đều bị tháo xuống rồi xếp ngay ngoài bãi cỏ trước nhà.



Đỗ Hồng Tuyết biết mình không chống lại phu nhân Minh Tú nên vội chạy tới LN tìm cứu viện.



Lúc tan tầm Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết cùng về biệt thự, vừa vào đã thấy mấy chục cánh cửa vứt chỏng chơ bên ngoài. Mặt hắn... nháy mắt đen xì.



- Phó chủ tịch đâu rồi?



Dạ Đình Sâm cau mày hỏi.



- Trong phòng khách ạ.



Quản gia đáp ngay.



Mà lúc này trong phòng khách Nhạc Yên Nhi nhìn biệt thự trống hoác thấy vô cùng bất an, cô nhíu mày nói:



- Mẹ ơi... có phải mình làm quá rồi không? Cửa này...



- Không phải chúng ta mà là một mình mẹ thôi, con cứ yên tâm, có mẹ bảo vệ rồi, không có gì phải sợ hết!



Nhạc Yên Nhi coi như giờ mới hiểu phụ nữ nhà họ Dạ đều rất mạnh mẽ, hơn nữa ai cũng làm việc nhanh nhẹn hết, bảo vệ ai là không cần biết đúng sai, hoàn toàn dựa vào cảm tính.



Phu nhân Minh Tú như thế, mà Dạ Vị Ương lúc trước cũng thế.



Từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Nhạc Yên Nhi vội quay đầu nhìn, vừa hay đối diện với một đôi mắt đen láy.



Tim cô... khẽ run lên.



Nhưng ngay sau đó cô cũng thấy Đỗ Hồng Tuyết đang nắm chặt tay Dạ Đình Sâm, không có mặt cô là họ đã thân mật như thế khiến cô rất khó chịu.



Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của phu nhân Minh Tú.



- Con ả kia là ai? Ta không thích nó, đội thi công đâu, kéo con ả đang bám trên người con ta xuống rồi quẳng ra ngoài mau!



Đội thi công vừa nghe phu nhân Minh Tú noi thế thì lập tức lao đến, trông có vẻ thật sự muốn quẳng Đỗ Hồng Tuyết ra cửa.



Sắc mặt cô ta xanh mét, trốn sau lưng Dạ Đình Sâm, đôi mắt to tròn đã đong đầy nước mắt.



- Đình Sâm, họ...



Dạ Đình Sâm nheo mắt, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người Nhạc Yên Nhi.



- Rốt cuộc thì cô muốn gì?



Cô khẽ cười trong xót xa, muốn giải thích gì đó nhưng một lời cũng không nói được.



Hắn cho rằng phu nhân Minh Tú làm tất cả chỉ vì cô, thậm chí không cần hỏi rõ đã phán cô tội chết, nếu hắn không tin thì cô nói gì cũng là vô ích, thế nên... chọn cách im lặng là hơn.



Thấy con dâu uất ức thế này phu nhân Minh Tú mới lạnh lùng quát:



- Mọi chuyện là ta làm, cậu mắng nó làm gì? Nó là vợ hợp pháp của cậu, danh chính ngôn thuận đấy! Hôm nay ta muốn đuổi khách không mời ra khỏi nhà thôi, không được hả?



- Bà không có quyền xen vào chuyện của tôi.



Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp, với thái độ của phu nhân Minh Tú hắn luôn không hề để tâm.



Bà chỉ cười lạnh, ánh mắt nghiêm túc dừng lại trên người Dạ Đình Sâm:



- Nếu hôm nay ta tới nói với cậu ta chuẩn bị giao hai mươi phần trăm cổ phần của mình cho Nhạc Yên Nhi thì sao?



- Gì ạ?



Nhạc Yên Nhi không thể tin được, cô kinh ngạc nhìn mẹ chồng mình.



Mà đôi mày kiếm của Dạ Đình Sâm cũng đã cau chặt lại.



- Từ hôm nay con bé không chỉ là vợ cậu mà còn là cổ đông lớn nhất của LN chỉ sau cậu, mai tôi sẽ mời họp hội đồng quản trị, mong chủ tịch Dạ sẽ có mặt.



- Phó chủ tịch, bà điên rồi, cô ta chỉ là người ngoài thôi mà! Đình Sâm mới là con bà, sao bà có thể giúp người ngoài đối phó với con mình chứ?



Đỗ Hồng Tuyết đứng bên cạnh không nhịn được nên vội chen miệng vào.



Phu nhân Minh Tú nghe thế lập lức quét mắt lại đây, quả là mẹ con, uy thế không hề kém so với Dạ Đình Sâm.



- Lúc ta nói chuyện có chỗ cho thứ như cô chen vào sao!



Đỗ Hồng Tuyết sợ tới mức không dám thở mạnh nữa.



Cô ta không dám nói gì nhưng Nhạc Yên Nhi lại vội hỏi:



- Mẹ cho con cổ phần rồi mẹ làm sao?



Bà chỉ dịu dàng cười với cô:



- Mẹ về hưu sớm rồi làm mẹ chồng của con thôi! Chồng con là một thằng vô dụng thì mẹ chồng không thể nhìn con chịu khổ được! Từ hôm nay trở đi mẹ sẽ ở lại đây, quản gia Thẩm dọn phòng cho tôi đi, nhân tiện vứt hết đồ của con ả kia ra ngoài cho tôi.



Vừa nói xong bà đã nhìn Đỗ Hồng Tuyết vẻ ghét bỏ.



Dạ Đình Sâm lẳng lặng nhìn màn kịch trước mặt, sau đó lạnh lùng nheo mắt.



Hắn đã sắp ly hôn với Nhạc Yên Nhi được rồi nhưng không ngờ phu nhân Minh Tú lại đột nhiên ra mặt, thời gian càng kéo dài sẽ càng bất lợi với hắn!



Đã biết mục đích của Đỗ Hồng Tuyết là có mật mã két sắt của mình, hắn muốn cho cô ta nhưng lại không thể cho dễ thế được, nếu không sẽ bị nghi ngờ.



Chỉ chờ ly hôn xong, để Nhạc Yên Nhi được an toàn rồi hắn sẽ chậm rãi xử lý kẻ đứng sau lưn Đỗ Hồng Tuyết, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại quá nhiều.



Phu nhân Minh Tú vì bảo vệ con dâu mà không tiếc dùng cổ phần uy hiếp hắn, đủ thấy bà coi trọng Nhạc Yên Nhi tới mức nào.



Nhưng lý do vì sao chứ?



Vẫn biết mẹ hắn rất quý Nhạc Yên Nhi nhưng hôm nay mới phát hiện hình như phía sau còn có chuyện bí mật gì đó!



Tình cảm của bà với Nhạc Yên Nhi đã không thể diễn tả bằng lời nữa rồi.



Hắn nheo mắt, bên trong lóe lên ánh sáng khác lạ, sau đó lại khôi phục bình tĩnh như cũ.



Tay hắn ôm lấy eo Đỗ Hồng Tuyết, giọng nói bình thản vang lên:



- Nếu phó chủ tịch đã thích biệt thự này đến vậy thì để bà ấy toại nguyện vậy. Chúng ta đi thôi Y Bạch.



- Đứng lại đó!



Phu nhân Minh Tú quát lên:



- Dạ Đình Sâm, cậu có biết mình đang làm gì không? Yên Nhi mới là vợ cậu, là người cậu muốn bảo vệ cả đời, cậu đã quên hết rồi sao?



Nghe bà nói mà bàn tay buông bên hông của hắn siết chặt lại, vết thương mới xử lý sáng nay lại vỡ ra, máu đã thấm ướt băng gạc.



Hắn không quay lại mà chỉ lạnh nhạt đáp:



- Chuyện đã qua tôi quên hết rồi, cũng không muốn nhớ lại nữa.



Nói xong hắn ôm eo Đỗ Hồng Tuyết ra ngoài.



Nhạc Yên Nhi nhìn bóng lưng rời đi kia, trước sau vẫn cứng rắn như thế, giống như hắn không bao giờ biết tới gục ngã là gì. Người đàn ông này có sự quyến rũ không cản được, khiến cô không nỡ rời tầm mắt.



Hắn luôn miệng nói yêu một người phụ nữ khác, thế còn cô...



Những lời âu yếm từng nói đâu rồi, những lời đó giờ ai thực hiện đây?



Nhạc Yên Nhi siết chặt tay, mấy hôm nay tim cô vẫn cứ nhói đau, thấy cảnh vừa rồi thậm chí còn không có cảm giác gì nữa bởi trái tim đã đau đến chết lặng rồi, thế nên không còn có thể cảm giác được gì nữa.



Cô quay lại an ủi phu nhân Minh Tú:



- Anh ấy quên con rồi mẹ, nên đối xử với con thế cũng đúng thôi, mọi chuyện cứ từ từ, dù sao anh ấy cũng là người bệnh mà.



- Đã là lúc nào rồi mà con còn nói đỡ cho nó chứ?



Bà xót cô vô cùng, ánh mắt cũng hiền hòa như thể đang nhìn đứa con gái ruột thịt vậy.



Cô chỉ khẽ cười, thản nhiên đáp:



- Mọi chuyện đều phải bình tĩnh mẹ ạ, hơn nữa con đã cố gắng lâu thế thì sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Đêm nay mẹ ở lại đây đi, con bảo người thay cửa mới đã.
 
Advertisement
  • Chương 570

Tuy rằng Minh Tinh Tinh còn nhỏ nhưng trên người đã toát ra vẻ tàn nhẫn.

Authur thấy thế thì không khỏi nhíu mày lại.

Cậu biết chuyện trong nhà Minh Tinh Tinh, cha của nó là một người rất chung tình, cả đời chỉ yêu mình mẹ nó, cho dù mẹ nó đã qua đời, nhưng không ai có thể vượt qua vị trí của bà, kể cả Minh Tinh Tinh.

Minh Tinh Tinh không có một tuổi thơ vui vẻ, từ sau khi mẹ qua đời, cha nó mất hồn mất vía, không buồn quan tâm hỏi han đứa con trai này.

Lúc trước đều do phu nhân Minh Tú nuôi dưỡng nó, sau đó thì là bảo mẫu chăm sóc, tuy chỉ sống cùng với Nhạc Yên Nhi vài tháng ngắn ngủi nhưng đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của nó, Nhạc Yên Nhi đã bù đắp khát vọng về người mẹ trong lòng Minh Tinh Tinh.

Vì thế, Authur hiểu tầm quan trọng của cô với Minh Tinh Tinh.

Nó đến thành phố A đều là vì Nhạc Yên Nhi.

- Vậy được, tùy em đấy.

Authur vô cùng dung túng cho nó, cậu chỉ hờ hững nói.

Lúc này, trong lòng Đỗ Hồng Tuyết vô cùng hoảng loạn.

Cô ta vốn tưởng rằng Minh Tinh Tinh chỉ là một đứa trẻ nên sẽ không quá nhẫn tâm, đánh vài cái thì sẽ thôi, nhưng không ngờ nó lại là một tên tiểu ác ma, còn đứa trẻ lớn hơn một chút kia, đúng là một đại ác ma!

Cô ta thật sự sợ hãi, sợ mình không chống đỡ được đến lúc Dạ Đình Sâm về mà đã chết, hơn nữa lúc này mặt của cô ta đã mất cảm giác, không biết có bị hủy dung không?

Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, cuối cùng cô ta run rẩy cắn răng, máu tươi không ngừng rỉ ra.

- Đừng… A. đừng đánh nữa, tôi nói!

- Dừng.

Minh Tinh Tinh lạnh lùng ra lệnh.

Hai vệ sĩ lập tức dừng tay lại, đánh lâu như thế, tay của họ cũng tê hết cả rồi.

- Nói đi.

Minh Tinh Tinh khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc chờ đợi.

Đỗ Hồng Tuyết cắn chặt răng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, thật sự phải nói câu kia sao? Nói ngay trước mặt bạn bè của mình, thế không phải tự vả vào mặt à?

Cô ta không cam lòng, con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động, định kéo dài thời gian.

Minh Tinh Tinh lập tức không vui:

- Tiếp tục đánh!

- Đừng! Tôi nói, tôi nói!

Đỗ Hồng Tuyết vừa nghe thấy chữ “đánh” thì toàn thân run lên, trên mặt lộ ra vẻ khủng hoảng bất an, cộng thêm gương mặt sưng vù và cả khóe miệng rỉ máu, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.

Cô ta nuốt một ngụm máu vào rồi cắn chặt răng nói:

- Nhạc Yên Nhi… Nhạc Yên Nhi là xinh đẹp nhất, Đỗ… Đỗ Hồng Tuyết tôi đến xách giày cho cô ấy cũng không xứng…

Cô ta ngập ngừng rít từng chữ một qua kẽ răng, hiển nhiên vô cùng không cam lòng.

- Đánh.

Minh Tinh Tinh nhíu chặt mày, quát lạnh một tiếng.

- Tôi đã nói rồi, tại sao cậu còn đánh tôi!

Đỗ Hồng Tuyết sụp đổ trong nháy mắt.

- Cô không có tí thành ý nào cả! Chính cô làm ra chuyện sai trái, lại còn cứng đầu cứng cổ, như thế sẽ dạy hư trẻ con đấy!

Nó nhe răng cười nói.

Trong mắt Đỗ Hồng Tuyết, đó là nụ cười của ác ma!

- Được! Tôi nói lại!

Giọng nói của Đỗ Hồng Tuyết run rẩy, hai mắt cô ấy bị bao quanh bởi sự hận thù, hận không thể thẳng tay xé nát Minh Tinh Tinh.

- Nhạc Yên Nhi là xinh đẹp nhất, Đỗ… Đỗ Hồng Tuyết tôi đến xách giày cho cô ấy cũng không xứng!

Cô ta nhắm chặt mắt, đau khổ nói hết một lượt, trong lòng không ngừng run rẩy.

Nhạc Yên Nhi!

Nhạc Yên Nhi!!

Nhạc Yên Nhi!!!

Cô ta nhẩm đi nhẩm lại tên của Nhạc Yên Nhi trong lòng, sự thù hận tràn ra như cỏ dại.

Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đòi lại hết tất cả những sự tủi nhục này từ Nhạc Yên Nhi, cô ta thầm thề!

Lúc này Minh Tinh Tinh mới gật đầu hài lòng, nó bảo:

- Thế còn tạm được, mấy người đưa cô ta đến bệnh viện, coi như bản thiếu gia nhân từ một lần!

Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy câu nói này, không thể chống đỡ nổi kích động nữa mà hôn mê bất tỉnh.

Quản gia Thẩm thấy thế thì không nhịn được cười khổ:

- Tinh thiếu gia, gan của cậu to quá.

- Yên tâm đi, bác tôi cũng ở đây, bác ấy nhất định sẽ bảo vệ cho tôi! Chủ nhân, chúng ta về đi.

Authur nhìn gương mặt mũm mĩm đang tươi cười của nó, bất đắc dĩ đáp:

- Lần sau đừng kích động như thế.

- Hì hì, cảm ơn chủ nhân quan tâm.

Sau khi xả giận xong, Minh Tinh Tinh lại là một quả bóng thịt ngây thơ đáng yêu.

Nó chủ động bước lên dìu tay Authur, sau đó hai đứa trẻ cùng nhau rời đi.

Hai cậu nhóc về đến nhà Anjoye, đang chuẩn bị hớn hở báo lại chiến tích hôm nay của mình với Nhạc Yên Nhi thì tiếng kêu của Dư San San đột nhiên truyền từ tầng dưới lên.

Nhạc Yên Nhi vội vàng đi xuống kiểm tra, nhưng… cô bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Bốn mắt nhìn nhau…

Không khí tràn ngập sự lạnh lẽo.

Đôi mắt phượng của hắn vẫn giống trước kia, ẩn chứa sự lạnh lùng băng giá, hai mắt bao la sâu thẳm, sâu tới mức không thấy đáy.

Trong mắt hắn… sự tức giận cuộn trào như biển lớn.

Dạ Đình Sâm tức giận rồi, hơn nữa là vô cùng tức giận!

Dư San San đang bị người của hắn kìm giữ, còn Anjoye thì đối đầu với hắn.

- Dạ Đình Sâm, anh đang làm gì thế, anh điên rồi sao?

Anjoye phẫn nộ quát lên.

- Nhạc Yên Nhi, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng.

Ánh mắt của hắn vượt qua tất cả mọi người cuối cùng nhìn vào Nhạc Yên Nhi đang đứng trên cầu thang, ánh mắt tĩnh mịch của hắn giống như xích sắt quấn quanh người cô.

Cô đột nhiên… thấy sợ hãi.

Cô chậm rãi đi xuống, nhưng cô trượt chân một cái, suýt chút nữa là ngã xuống, cơ thể run rẩy của cô khiến lòng Anjoye thắt lại.

Mà trái tim của Dạ Đình Sâm cùng đau đớn theo.

Nhưng trên gương mặt của hắn vẫn chỉ có sự phẫn nộ, không vẻ gì là lo lắng cả.

- Anh bắt Dư San San làm gì?

Cô cố gắng bình tĩnh lại, nắm chặt tay vào, lấy hết toàn bộ dũng khí để nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch của hắn, cô lạnh lùng hỏi.

- Là cô bảo Minh Tinh Tinh làm xằng làm bậy, đánh Y Bạch đúng không? Bây giờ, cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện kia kìa!

Hắn lạnh giọng chất vấn.

Nhạc Yên Nhi nhíu chặt mày, vội nhìn sang Minh Tinh Tinh.

Minh Tinh Tinh bị Nhạc Yên Nhi trừng một cái thì lập tức sợ hãi rụt cổ lại, nó nói:

- Anh Sâm, mọi chuyện đều là em làm, nếu anh tức giận thì trừng phạt em đây này, chuyện này không liên quan gì đến chị xinh đẹp cả!

- Phạt, đương nhiên phải phạt! Trần Lạc, đánh mông một trăm cái!

Trần Lạc nghe thế thì không hề do dự bước tới, tóm Minh Tinh Tinh vào trong lòng, lột quần áo của nó ra định đánh đòn.

Nhưng, ngay sau đó Authur đã nắm lấy cổ tay của cậu ta.

- Em ấy là người của tôi, ai cũng không được động vào!

Tuy Authur còn nhỏ nhưng lại bộc lộ sự lạnh lùng đáng sợ, gương mặt tuấn tú tràn ngập hơi thở kinh người, rất có phong phạm của bậc vương giả.

- Trói Authur lại cho tôi!

Dạ Đình Sâm không thèm nhìn họ một cái, lạnh lùng ra lệnh.

Ngay sau đó Authur bị trói lại.

Anjoye không chịu nổi nữa mà đứng ra, sắc mặt anh ta vô cùng khó coi:

- Là tôi bảo Minh Tinh Tinh làm đấy, nếu anh có gì bất mãn thì cứ tính sổ với tôi đây này.

- Mọi người đừng nói nữa, anh ta đến đây là để tìm tôi!

Nhạc Yên Nhi tóm lấy tay của Anjoye, sau đó tiến lên trước một bước, lạnh giọng nói.

- Anh đến tìm tôi vì cái gì? Muốn giúp Đỗ Hồng Tuyết xả giận sao? Được thôi, vậy anh cho người đánh tôi đi, đánh tôi vào viện luôn là được chứ gì!

Cô bước từng bước đầy kiên định đến trước mặt Dạ Đình Sâm mà không chút sợ hãi nào.

Đứng trước một Dạ Đình Sâm cao một mét tám mươi tám, trông cô như một người lùn, phải ngẩng đầu lên cao mới nhìn thấy mặt hắn.

Bóng hình của cô tràn ngập sự kiên cường, dường như mãi mãi không bao giờ bị khuất phục.

Nhạc Yên Nhi nhìn chăm chú vào Dạ Đình Sâm với ánh mắt lạnh lùng.

Thấy cô quật cường như thế, Dạ Đình Sâm không nhịn được nhíu mày lại, cuối cùng hắn từ từ giơ tay lên, bóp thật chặt cổ của cô.

Chỉ cần bóp chặt lại, cái cổ mảnh khảnh của Nhạc Yên Nhi sớm muộn gì cũng gãy trong tay hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom