• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cô đi vào trước, nhân viên đều nhớ rõ cô nên vội vàng chào hỏi:

- Chào phu nhân chủ tịch ạ.

- Chào mọi người.

Nhạc Yên Nhi chào lại, không biết vì sao lại cảm thấy tiếng ‘phu nhân chủ tịch’ này đúng là tràn đầy châm chọc, về sau chắc sẽ đổi thành xưng hô của Đỗ Hồng Tuyết.

Quản lý bước đến chỗ Dạ Đình Sâm hỏi ý kiến:

- Xin hỏi chủ tịch vẫn muốn chọn theo yêu cầu lần trước sao ạ?

Dạ Đình Sâm lãnh đạm hỏi lại:

- Lần trước có yêu cầu gì?

- Chính là yêu cầu không lộ tay, không lộ lưng, không lộ bả vai và cả ngực nữa. Váy thì phải dài qua đầu gối nữa, ngài không nhớ sao?

Quản lý thấy rất khó hiểu, vì lần trước yêu cầu của Dạ Đình Sâm rất nhiều nên bà còn phải viết thư về trụ sở chính của Dior đề nghị một số lễ phục mùa mới làm theo kiểu dáng hắn chọn nữa,

Nhạc Yên Nhi bên cạnh thấy không ổn nên nhẹ nhàng cười giải vây:

- Quản lý, lần này không cần như trước đâu, dù sao cũng đang mùa thu, ở ngoài kiểu gì cũng phải mặc áo choàng mà, bên trong thế nào chẳng được.

Dù Nhạc Yên Nhi nói thế nhưng quản lý cũng không dám qua loa, bà tự mình đi chọn mấy bộ lễ phục mang tới, còn đề cử một bộ sườn xám cách tân nữa.

Sườn xám màu trắng như một miếng ngọc ấm áp, trên vải còn thêu những đám mây rất đẹp, không phải loại in lên mà hoàn toàn là hàng thủ công, đến một nút thắt nho nhỏ cũng có thể nhận ra công sức của người chế tạo.

Nhạc Yên Nhi thay đồ rất nhanh, nhưng vừa đi mấy bước cô đã phát hiện ra điều khác thường.

Tà áo xẻ rất cao, chạy thẳng đến gốc đùi nên lúc đi lại phải hết sức cẩn thận, nếu không rất dễ bị lộ hàng.

Dù cô thấy không ổn nhưng khi nhìn bóng mình trong gương lại không nỡ rời mắt.

Khó trách có người bảo phụ nữ mặc sườn xám là đẹp nhất, đúng là không sai.

Quản lý nhìn thấy cô xong cũng phải thốt lên lời khen:

- Đúng là đẹp quá, phu nhân quả là móc treo quần áo trời sinh đấy.

- Lấy bộ này đi.

Nhạc Yên Nhi hào hứng bảo.

Không ngờ cô vừa dứt lời thì giọng Dạ Đình Sâm lại vang lên:

- Tôi không thích, đổi đi.

Hắn lạnh lùng nhìn vào điểm xẻ tà kia, cao thế làm gì, định khiến người ta phạm tội hả?

Nhạc Yên Nhi nghe thấy thanh âm không thích hợp này cũng chẳng hề để ý, cứ nói như cũ:

- Cứ lấy bộ này đi, có trang sức và giày đồng bộ không?

- Có chứ, mời phu nhân sang đây.

Nhân viên bán hàng rất niềm nở giới thiệu.

Chủ tịch Dạ cứ thế bị bỏ qua một bên!

Hắn cau chặt mày, giữa ấn đường đã có thể kẹp chết một con ruồi rồi. Thế nhưng hắn không biết làm sao mới tốt, chỉ đành trợn mắt nhìn cô mặc bộ đồ thiếu vải kia lượn qua lượn lại trước mắt mình.

Tuy không vui nhưng đúng là hắn cũng không thể phủ nhận, cô mặc bộ đồ này đẹp đến lóa mắt.

Bình thường Nhạc Yên Nhi mặc đồ rất đơn giản, lúc nào trông cũng như sinh viên chưa trải mùi đời vậy. Đồ ở nhà cũng ít khi lộ tay chân. Cô lại không mấy khi đi dự tiệc, mỗi lần đi thì đều là hắn chọn lễ phục cho nên cũng không để cô phơi bày vẻ đẹp bao giờ, đến tận lúc này…

Bộ sườn xám bó sát dáng người hoàn mỹ của cô, trước cong sau mẩy, chính hắn cũng không phát hiện ra cô vợ nhỏ này đã ‘lớn’ đến thế!

Tà áo dài lay động theo từng bước đi, không cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, chỉ phần đùi thôi cũng đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt ngắm nhìn.

So với vừa rồi thì… khác nhau một trời một vực!

Nhạc Yên Nhi khoác một chiếc áo lông cừu xám, màu sắc hài hòa càng làm cô thêm nổi bật.

Tóc cô làm xoăn nhẹ, một bên chải ra sau đầu, để lộ ra chiếc khuyên tai xinh xắn, một bên thả tóc áp má, càng tôn thêm sự huyền bí khó cưỡng.

Khuôn mặt nhỏ như bàn tay của cô trang điểm nhẹ nhàng, hệt như cô sinh viên đang trong thời kỳ thanh xuân phơi phới.

Tay cô cầm một chiếc xắc bạc nhỏ, cùng tông với đôi giày, mọi thứ trên người đều rất hài hòa, thể hiện vẻ đẹp của cô một cách đầy đủ nhất.

Đêm nay Nhạc Yên Nhi quả thực đẹp đến mức khiến người khác luyến tiếc rời mắt.

- Sao? Có đẹp không?

Nhạc Yên Nhi theo bản năng hỏi một câu.

Dạ Đình Sâm nhìn chăm chú người đẹp bé nhỏ trước mặt, như thể tiên nữ trên trời, vẻ đẹp của cô hoàn toàn nở rộ trước mắt hắn.

Đây là tình cảm chân thành nhất cả đời hắn, là điều hắn muốn che chở bảo vệ cả đời.

Lần này hắn không nói gì nặng nhưng cũng chỉ thản nhiên gật đầu:

- Không tệ.

Mấy từ này đã là sự cổ vũ lớn lao đối với Nhạc Yên Nhi.

Cô dù đi giày vào cũng khá cao nhưng nếu so với Dạ Đình Sâm vẫn kém khoảng nửa cái đầu.

Dạ Đình Sâm nhận ra cô mang giày cao gót nên bảo:

- Giày này cao quá, nếu có ngã sái chân tôi cũng không có trách nhiệm mang một người què về đâu đấy.

Cô bĩu môi:

- Không cần anh bảo, em chỉ thử xem có ổn không thôi, giờ đổi ngay đây.

Cô đang mang thai nên không thể đi giày cao gót, lần này chỉ là đi thử để thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi.

Cô thử xong lại quay về chỗ giá giày, chọn một đôi đế xuồng thêu họa tiết, tinh xảo đến mức cô yêu thích vô cùng.

Quản lý thì lại thấy rất tiếc nuối:

- Phu nhân, đôi giày kia đã được nhà thiết kế cẩn thận lựa chọn, rất hợp với bộ đồ này đấy.

- Không sao, tôi thích đôi này hơn, phiền bà rồi.

Quản lý thấy cô đã quyết nên cũng không nói thêm nữa.

Nhạc Yên Nhi thay giày xong vui vẻ xoa bụng, cười bảo:

- Bé ngoan, mẹ không muốn làm hại đến con, Đợi lát đưa con đi dự tiệc, con nhớ phải ngoan nhé. Hôm nay ba con khen mẹ đó, nói mẹ mặc đồ này trông không tệ, chính là rất xinh đẹp rồi đó! Con xem có phải mẹ đã sắp thành công rồi không?

Một mình cô đứng lẩm bẩm trước giá giày, không biết có một người đàn ông phía sau đang lặng yên nhìn tấm lưng gầy yếu cùng ánh sáng hạnh phúc đang tỏa ra từ cô.

Hắn nghe thấy hết những gì cô nói.

Trong lòng cũng thầm bảo: Con ngoan, phải bảo vệ mẹ con nhé. Rất nhanh thôi ba sẽ cho con một gia đình hoàn hảo, ba hứa!

Nhạc Yên Nhi thay giầy xong lập tức cùng Dạ Đình Sâm quay lại xe.

Không lâu sau họ đã tới nơi tổ chức tiệc, cùng Dạ Đình Sâm tham gia tiệc cũng mới có mấy tháng nhưng Nhạc Yên Nhi lại cảm thấy như thể đã qua vài năm.

Lần trước người đàn ông bên cạnh yêu chiều cô thế nào cả thế giới này đều biết, giờ thì… người ta đã hoàn toàn quên mất cô.

Xe vừa dừng lại đã có rất nhiều phóng viên ùa đến.

Lẽ ra nơi này phải cấm hết đám ký giả nhưng không biết sao hôm nay lại có một đoàn phóng viên ào tới thế này.

Dường như bọn họ đã biết trước Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi ngồi trên chiếc xe nào nên vội vàng chen lấn xông lên, dọa sợ cả đám phóng viên chuyên mảng tài chính kinh tế.
 
Advertisement
  • Chương 560

- Tại sao cô phải làm như vậy? Cô biết rõ chân tướng của sự việc là gì, tôi và Lâm Đông Lục bị cô phá hoại, tôi vốn không phải là người thứ ba, hơn nữa từ sau khi hai người kết hôn tôi cũng không cố ý tiếp cận anh ấy, tôi và anh ấy trong sạch, điều này cô biết rõ nhất.

- Đúng thế, đương nhiên là tôi rõ! Tôi yêu người đàn ông đó nhiều năm, tôi hiểu rõ tính khí sở thích của anh ta như lòng bàn tay, không thua cô một li một tí nào, nhưng anh ta yêu cô! Thực ra anh ta đã nhớ ra cô từ lâu rồi, nhưng không ai biết, anh ta che giấu rất tốt, tôi ở bên anh ta cả ngày lẫn đêm nhưng không hề phát hiện ra anh ta đã thay đổi.

Cho đến khi anh ta lén giật sợi dây chuyền của cô trong buổi đấu giá rồi cất trong két bảo hiểm, tôi giao sợi dây chuyền đó cho Dạ Đình Sâm, không ngờ anh ta như phát điên, thậm chí còn không thèm diễn kịch trước mặt tôi nữa! Cô biết rõ tôi yêu anh ta nhiều thế nào, cho dù anh ta yêu cô, tôi cũng đồng ý chấp nhận, nhưng anh ta không cho tôi cơ hội. Suýt chút nữa anh ta hại chết tôi, nhốt tôi trong bệnh viện tâm thần không thấy ánh sáng mặt trời, mỗi ngày bác sĩ đều tiêm và bắt tôi uống thuốc để biến tôi thành một kẻ điên thực sự! Nhạc Yên Nhi, cô nói xem tôi không tìm cô tính sổ thì tìm ai!

Cô ta khóc lóc lên án, nhìn thẳng vào Nhạc Yên Nhi với đôi mắt đỏ hồng.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì không nhịn được cười lạnh:

- Đưng quên, ban đầu là cô ép anh ấy uống thuốc, thôi miên anh ấy! Nếu không phải vì cô, Lâm Đông Lục cũng không thành ra thế này.

Nghe thấy những lời này, trên gương mặt của Bạch Nhược Mai hiện lên vẻ cay đắng, hai dòng nước mắt nóng hổi tuôn ra:

- Đúng thế, bây giờ tôi mới biết tất cả đều là âm mưu của anh ta, anh ta muốn kết hôn với tôi, nhờ sự giúp đỡ của xí nghiệp Bạch thị để đoạt lại quyền lực ở bất động sản Quảng Thịnh, sau đó sẽ đá văng tôi đi rồi chung sống đầm ấm với cô!

- Vì người đàn ông này, tôi bỏ ra tất cả mọi thứ, tất cả! Nhưng anh ta lại đối xử với tôi như thế, tất cả đều là vì cô, vì thế tôi sẽ không tha cho cô đâu!

Khóe miệng Bạch Nhược Mai giương lên thành một nụ cười dữ tợn điên cuồng đáng sợ.

Bây giờ… cô ta có khác nào kẻ điên đâu.

- Rốt cuộc cô muốn làm gì?

Nhạc Yên Nhi nhíu chặt mày, cô ẩn ẩn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Chiếc lưới to kia đang từ từ bung ra, có lẽ tất cả bọn họ đều chỉ là vật săn trong lưới của kẻ khác mà thôi.

- Làm gì ư? Rất nhanh cô sẽ biết được tôi làm gì thôi, cô biến tôi thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, tôi cũng sẽ không để cô sống yên đâu. Nhạc Yên Nhi, cô đợi đó cho tôi, tôi không tha cho cô đâu, tôi muốn cô thân bại danh liệt, muốn cô sống không bằng chết!

Cô ta mỉm cười, nụ cười quái dị của cô ta giống như một loại cỏ độc quấn quanh trái tim cô từng chút một.

Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bất an.

- Tôi đến là để thông báo với cô, cuộc đấu giữa chúng ta mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Lâm Đông Lục, coi như tôi thua cô, người đàn ông này tôi cũng không cần nữa, các người… đều xuống địa ngục hết cho tôi!

Bạch Nhược Mai nhẹ nhàng nhếch môi lên, độ cong nơi khóe môi cô ta… đáng sợ kinh người.

Cô ta nhìn chăm chú vào Nhạc Yên Nhi với ánh mắt như đang nhìn một kẻ đáng thương, cứ như cô ta đã nhìn thấy trước kết cục thống khổ của cô.

Sau khi Bạch Nhược Mai đi, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa bình tĩnh lại, cô không ngờ Lâm Đông Lục đã biết chuyện mình bị mất trí nhớ sớm như thế, càng không ngờ dây chuyền của cô ở trong tay Dạ Đình Sâm.

Tại sao hắn không nói cho cô biết?

Chẳng lẽ hắn không biết sợi dây chuyền đó quan trọng với cô thế nào sao? Đó là di vật duy nhất mà mẹ để lại cho cô!

Đúng vào lúc này, có giọng đàn ông trầm thấp vang lên sau lưng cô, bởi vì phát sốt nên giọng của hắn có vẻ khàn khàn, nhưng dù vậy chất giọng ấy vẫn hay đến mức khiến trái tim cô run lên.

- Lúc nãy ai đến thế.

- Bạch Nhược Mai.

Cô quay đầu nhìn hắn với ánh mắt đầy phức tạp.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì mày nhíu chặt lại, cố áp chế sự lo lắng trong lòng, hắn giả vờ bình tĩnh hỏi cô:

- Quan hệ của hai người tốt đến mức có thể chung sống hòa bình, gặp mặt bình thản rồi sao?

- Cô ta đến hạ chiến thư với em, cô ta bảo em hãy đợi đấy. Nhưng mà… cô ta còn nhắc tới một chuyện khác, cô ta nói dây chuyền của em ở chỗ của anh, anh có còn ấn tượng gì không? Anh có sợi dây chuyền nào khảm một nghìn viên kim cương nhỏ không, đó là dây chuyền của em!

- Tôi không biết cô đang nói gì.

Trái tim Dạ Đình Sâm run lên, nhưng trên mặt hắn không hề dao động.

Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay lại, cô bước từng bước chậm rãi mà kiên định đến trước mặt hắn, hai hàng lệ tuôn rơi như mưa:

- Tại sao anh phải mất trí nhớ, tại sao anh không quên người khác mà lại quên em? Anh có biết sợi dây chuyền đó quan trọng với em biết nhường nào không, anh có biết vì nó em đã chịu bao uất ức tủi nhục không, tại sao anh lấy nó đi mà không nói cho em biết! Anh là đồ khốn, sao anh có thể dễ dàng quên đi, khiến người khác sống trong thống khổ như thế hả?

Cô không thể khống chế nổi tâm trạng sợ hãi của mình nữa mà nhào vào trong ngực Dạ Đình Sâm khóc thút thít.

Cô nắm thật chặt quần áo của hắn, bất lực như một đứa trẻ, gào khóc tới mức thảm hại, giọng khàn cả đi.

Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình, nước mắt của cô thấm ướt quần áo, để lại một dấu ấn nóng rực trong lòng hắn.

Tiếng khóc của cô giống như một con dao sắc bén đâm vào tim hắn, khiến hắn đau đớn tới mức tê dại.

Nhưng hắn lại không thể ôm lấy cô an ủi cô, chỉ có thể giả vờ không biết gì cả, mặc cho cô giải tỏa.

- Nếu như cô khó chịu thì ôm lấy tôi mà khóc, tôi sẽ không đi đâu.

Muốn khóc thì khóc đi, chỉ cần em thấy thoải mái hơn là được.

- Anh là đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn…

Cô mắng hết lần này đến lần khác, không thể tiếp tục nhẫn nhịn hơn nữa, cô cắn một cái thật mạnh vào bả vai hắn.

Những chiếc răng sắc nhọn đâm xuyên qua lớp quần áo mỏng manh cắm vào da thịt của hắn.

Máu tươi…

Ngay lập tức tràn ra, thấm đẫm cả khoang miệng của cô.

Dạ Đình Sâm không kêu rên mộ tiếng nào, cứ như người cô cắn không phải là hắn.

Nhạc Yên Nhi nhả vai hắn ra, cô rũ mắt xuống, gạt đi nước mắt trên mặt, mỉm cười tự trào phúng.

- Mắng anh làm gì, vô dụng cả thôi, là em đáng đời, là do số em không tốt, những người đàn ông mà em yêu đều quên mất em và lựa chọn một người con gái khác! Em làm gì có tư cách đòi công bằng, từ lúc bắt đầu em đã không xứng có được hai chữ đó rồi.

Từ lúc sinh ra, những chuyện mà cô gặp phải đều bất công.

Xoay người đi, lần này cô không để hắn nhìn thấy sự yếu đuối của mình nữa.

- Dạ Đình Sâm, thực ra quên hết mọi thứ cũng rất tốt, không cần phải phiền não nhiều nữa. Thực ra… em cũng muốn quên đi, quên rồi em có thể sống một cuộc sống nhẹ nhàng hơn.

- Đột nhiên em hy vọng anh không nhớ em nữa, cứ quên đi như thế cũng tốt, nói không chừng bỗng nhiên em sẽ hết hy vọng rồi ly hôn với anh. Em thực sự rất mệt mỏi, sắp không chịu được nữa rồi, em muốn được giống như một con đà điểu, rúc đầu thật sâu trong lòng đất trốn tránh tất cả mọi thứ, tìm một nơi không ai biết em, sống cuộc sống của riêng mình.

Dạ Đình Sâm… nếu em đi rồi, anh có thể được ở bên Đỗ Hồng Tuyết. Chỉ cần mình em rút lui, mọi người đều được hạnh phúc! Lúc đầu em không rút lui, hại Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai thành ra thế này. Nếu như lần này em vẫn không đồng ý rời đi, có phải sẽ càng tồi tệ hơn không… em thật sự không biết tại sao mình phải kiên trì nữa rồi, tại sao…

Cô giống như đã phát điên, bước chân lảo đảo xiêu vẹo, cả người nhếch nhác thảm hại.

Cô bất ngờ đi về phía cửa định bước ra ngoài.

- Cô muốn làm gì?

Hắn lập tức nhấc chân đuổi theo cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom