• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
- Cậu ấy là em chồng tôi, thích hội họa nên tôi muốn mua tặng một bộ dụng cụ vẽ tranh cho cậu ấy.

- Thì ra là em trai à! Nói sớm có phải tốt rồi không!

Đường Phàm không ngốc, chỉ nói một câu đã chặn miệng Anjoye.

Anjoye nháy mắt xù lông.

Anh ta là Nhị thiếu gia ai nghe cũng sợ của LN, tên này dám châm chọc anh ta sao, lá gan đúng là không nhỏ!

Không được, đợi lát nữa phải tìm người đánh tên này một trận mới thỏa!

- Ê này, anh có biết nói tiếng người hay không thế. Tôi không phải em trai của cô ấy, tôi còn lớn tuổi hơn cô ấy đấy, là anh cô ấy đấy nhé!

- Anh thì anh, tôi là bạn trai của Yên Nhi… Ôi, ngại quá, nói nhầm mất rồi, tôi là bạn nam giới của cô ấy!

Nụ cười trên mặt Đường Phàm không thể chê trách được.

- Anh…

Lúc nào cũng ngang ngược như Anjoye lần đầu gặp người mặt dày hơn cả mình, bị nghẹn họng không đáp lại nổi.

Nhạc Yên Nhi thấy hai người căng thẳng nên vội giải hòa:

- Hai người sao thế, có xem nữa không? Hai người muốn nói chuyện riêng thì tôi không quấy rầy nữa nhé, để cả hai tự nhiên.

- Chị đừng đi, xem cùng em đã!

Anjoye kéo cổ tay cô, sau đó còn quay sang lườm Đường Phàm một cái rồi mới đi về phía giá bày đồ vẽ.

Dù hiện tại không thể vẽ trong thời gian dài nhưng đây là ý tốt của Nhạc Yên Nhi nên anh ta vẫn sẽ nhận.

Chọn lựa một hồi đến khi xem đồng hồ đã thấy sáu giờ hơn rồi.

Dù đang cùng Anjoye ngắm tranh, chọn dụng cụ vẽ nhưng thật ra trái tim cô lại không đặt ở đây.

Dạ Đình Sâm không hỏi địa chỉ của cô, cũng không gọi đến xác nhận lại mà chỉ gửi đi một tin nhắn bảo bảy giờ tới đón.

Nhưng hắn không biết cô ở đâu thì đón kiểu gì?

Hay là…

Gửi nhầm rồi?

Nhạc Yên Nhi càng nghĩ càng thấy có khả năng nên không để ý tin nhắn kia nữa, sợ mình càng mong đợi sẽ càng thất vọng.

Lúc ra khỏi phòng triển lãm cùng Anjoye, đang định lên xe thì một chiếc Rolls Royce quen thuộc đã dừng trước mặt cô, cửa xe vừa hay cũng mở ra.

Là… Dạ Đình Sâm.

Hắn đến thật rồi.

Nhạc Yên Nhi ngây ngẩn, trong thoáng chốc cô không biết phải làm gì nữa.

Hắn ngồi trên xe, đưa một tay ra, đôi môi mỏng nói rằng:

- Lên đây.

Cô nhìn bàn tay kia, cảm thấy thật sự khó tin thế nên không dám đưa tay mình ra.

Nếu hắn lại tùy tiện ném cô cho người khác thì sao, hôm qua Julia còn là người cô biết, nếu là một kẻ xa lạ cướp tiền cướp sắc thì phải làm thế nào?

Từ lúc nào mà cô đã bắt đầu mất niềm tin với Dạ Đình Sâm thế này?

- Anh muốn gì?

- Yên tâm, không bán cô đâu mà sợ, lên xe đi.

Câu nói đầy vẻ bá đạo, thậm chí mang theo ý không để người khác chối từ.

Nhạc Yên Nhi theo bản năng quay sang nhìn Anjoye, cô muốn có chỗ dựa, có người chỉ dẫn.

Anh ta cười bảo:

- Đi cùng anh ta đi, anh ta dám làm gì chị em băm chết anh ta rồi ném cho chó ăn ngay.

Nghe thế cô mới dám yên tâm.

Dạ Đình Sâm thấy cô còn hỏi ý kiến Anjoye thì không tránh được khó chịu.

Giờ cô còn tin tưởng Anjoye hơn hắn rồi sao?

Hắn không khỏi nhớ tới chiến thư từ Anjoye trưa nay.

- Anh không cần Nhạc Yên Nhi thì tôi cần! Cậu đây cho anh biết từ giờ tôi sẽ quang minh chính đại theo đuổi vợ anh, cẩn thận chiếc mũ trên đầu mình đấy! Anh còn dám động đến Nhạc Yên Nhi thì tôi cho anh xanh từ đầu đến chân!

Anjoye đã bắt đầu theo đuổi Nhạc Yên Nhi.

Hắn cau mày, không thể chịu được việc cô có người đàn ông khác, bàn tay to lớn nắm chặt tay cô, kéo thẳng vào trong xe.

Nhạc Yên Nhi bị giật mình nên ngã nhào vào người hắn, chóp mũi đã ngửi được mùi hương thanh mát đặc biệt của hắn.

Cô còn chưa kịp hồi thần đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm vang lên:

- Đừng sợ, tôi sẽ không làm cô tổn thương, chỉ đưa cô đi dự tiệc thôi mà.

Nghe thế cô cảm thấy rất nghi ngờ.

Tiệc?

Sao cô không nghe ai nói?

- Tiệc gì?

Cô ngồi thẳng dậy, nghi hoặc hỏi lại.

- Châu Báu Âu Thị và LN gia hạn hợp đồng thành công nên mở một buổi dạ tiệc, mời tôi đưa phu nhân đi cùng.

Hắn thản nhiên đáp.

Cô nghe xong mím môi hỏi lại:

- Đây là yêu cầu của Châu Báu Âu Thị?

- …

Câu hỏi của cô không có đáp án vì Dạ Đình Sâm đã thu hồi đường nhìn rồi quay ra phía cửa sổ.

Trái tim Nhạc Yên Nhi lạnh dần, cuối cùng cô thở dài một hơi.

Giờ hắn đã quên hẳn cô, sao còn nghĩ cho cô được chứ, nếu không phải đối tác yêu cầu căn bản Dạ Đình Sâm sẽ không nhớ ra còn có người vợ như cô.

Nhưng cô lại không nghĩ rằng với quan hệ giữa Dạ Đình Sâm và Âu Duyên Tây mà hắn không muốn thì bên kia vốn không dám yêu cầu gì hết.

- Thế… Đỗ Hồng Tuyết thì sao?

- Nếu cô đồng ý ly hôn thì người đi cùng tôi lúc này phải là cô ấy.

Dạ Đình Sâm không quay đầu nhưng giọng nói vẫn lạnh ghê người.

Nhạc Yên Nhi nghe xong cũng không biết mình có cảm giác gì nữa, bởi những lời gây tổn thương thế này cô đã nghe không chỉ một lần.

Không sao hết!

Tim cô rất khỏe, chịu được tổn thương! Dù sao có thể đứng cạnh hắn là được, cần gì để ý nguyên nhân chứ.

Cuối cùng chiếc xe dừng trước hàng quần áo quen thuộc, là cửa hàng lần trước họ đến, Nhạc Yên Nhi vừa xuống xe đã thấy mặt trước cửa hàng treo đèn màu rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.

Đứng ở đây khiến cô cảm thấy như đã trải qua một đời vậy.

Lần trước tới đây cô còn nhớ Dạ Đình Sâm kén cá chọn canh kinh khủng, xong còn bởi cô và Dư San San say rượu mà phạt cô nữa.

Trừng phạt bằng một nụ hôn!

Chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt, nhưng cô lại cảm thấy là cảnh còn người mất.

Cô bất giác nở nụ cười, tươi cười vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng.

Dạ Đình Sâm thấy thế, trong đôi mắt đen lướt qua cảm xúc khó tả.

- Đang nghĩ gì?

Rõ ràng là một câu hỏi rất lạnh nhạt nhưng chính hắn cũng không biết một câu này đã cất chứa vô vàn thương tiếc cùng yêu chiều.

Nhạc Yên Nhi đang nhớ lại kỷ niệm cũ nên không chú ý tới ngữ khí của hắn, cô cười nói:

- Nhớ lại vài chuyện cũ thôi, trong tiệc của Dior hồi đó anh cũng dẫn em tới đây mua đồ. Em không muốn nói nhiều vì chắc chắn anh không nhớ, xong lại bảo em phiền hà cho xem. Đi nào, mua xong sớm còn đến bữa tiệc kia sớm.

Cô giơ tay định nắm tay hắn nhưng mãi mà không thấy hắn phản ứng gì nên mới nhớ ra tình huống hiện tại, cô ngại ngùng cười bảo:

- Ngại quá, quên mất giờ anh không còn yêu em nữa rồi. Đi nào, vào trong thôi.

Cô thản nhiên rút tay về nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia không che giấu được bi thương, thế mà cô vẫn cố gắng cười rất tươi, như thể không có gì xảy ra hết.

Nhìn theo bóng cô, bàn tay buông bên hông Dạ Đình Sâm chậm rãi siết chặt lại.
 
Advertisement
  • Chương 559

Nhạc Yên Nhi tìm thấy thuốc hạ sốt, cô còn gọi điện hỏi một lượt về dược hiệu và triệu chứng rồi mới dám cho Dạ Đình Sâm uống.

Sau đó cô đi nấu canh gừng.

Người giúp việc muốn làm hộ cô những cô không chịu nhường, nước gừng tươi làm mắt cô cay xè, cô vừa chảy nước mắt vừa quấy nước gừng trong màn nước mắt mông lung.

Đợi khoảng nửa tiếng, canh gừng đã nấu xong, cô cho thêm đường phèn vào, tự mình nếm thử, sau khi chắc chắn nó không quá cay cô mới bê lên.

Dạ Đình Sâm đã nhắm hai mắt dựa vào giường, dường như hắn đã ngủ mất rồi

Cũng đúng, sau khi uống thuốc xong người ta sẽ buồn ngủ.

Cô rón rén bước đến, đặt bát canh gừng xuống, nhìn thấy cửa sổ vẫn đang mở cô liền đi đóng lại.

Nhạc Yên Nhi kém rèm vào để Dạ Đình Sâm được ngủ ngon hơn, không ngờ vừa quay người thì lại đối mặt với đôi mắt thâm sâu của người đàn ông kia.

Hắn mở to đôi mắt đen láy sáng như sao của mình nhìn cô chăm chú.

- Anh tỉnh rồi à?

Cô kinh ngạc bước đến.

- Tôi chưa ngủ.

Hắn có định lực tốt hơn người bình thường nhiều, vì thế hắn không ngủ mà vẫn đợi cô.

- Uống canh gừng đi, vừa mới nấu xong đấy, uống đi cho ấm dạ.

Cô bưng canh gừng tới, Dạ Đình Sâm không hề từ chối, uống một ngụm hết sạch.

Sau khi uống xong, dạ dày của hắn quả thật thoải mái hơn nhiều.

- Mấy ngày gần đây đừng có ra ngoài, sẽ có người giải quyết tất cả mọi chuyện cho cô, lúc ra ngoài thì để Trần Lạc đi theo, đừng cách xa cậu ta quá, biết không?

Hắn lên tiếng dặn dò.

Vốn Nhạc Yên Nhi đang rũ mắt xuống nhìn móng tay của mình, đợi hắn uống canh xong thì sẽ mình dọn bát đi, không ngờ lại đột nhiên nghe thấy giọng nói thản nhiên của hắn.

Cô mở to mắt, dùng giọng nói run rẩy hỏi:

- Anh quan tâm đến em ư?

- Đúng như những gì cô nói, nếu như bây giờ chúng ta ly hôn thì sẽ chứng thực chuyện cô ngoại tình. Tôi không vì cô mà là vì chính bản thân tôi.

Hắn nhìn vào đôi mắt sáng như đôi mắt nai con của cô, một góc trong lòng sụp đổ, mềm nhũn cả ra.

Hắn cũng muốn… ôm thật chặt cô vào lòng.

Những ngón tay của hắn run lên, nhưng… từ đầu đến cuối không có bất cứ một động tác nào.

Hắn không thể, ít nhất bây giờ không được!

- Anh tin em rồi đúng không?

Trái tim Nhạc Yên Nhi run rẩy, trong lòng trào lên độ ấm khó tin.

Cô tưởng rằng… Dạ Đình Sâm chưa từng tin mình.

- Nếu như tôi đã chọn cô làm vợ mình thì tôi tin nhân phẩm của cô. Tôi sẽ điều ra rõ ràng mọi chuyện, không chỉ tin những gì tai nghe mắt thấy. Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để mình bị thương.

Cuối cùng, hắn vẫn không khống chế được bản thân, hắn dùng giọng nói ẩn chứa nét dịu dàng bị đè nén của mình nhẹ giọng dặn dò cô.

Trái tim của cô như băng đá được rót vào một dòng nước ấm, tan chảy trong nháy mắt.

Cho dù lúc trước hắn có dùng lời nói độc ác làm tổn thương cô, dù có đối xử lạnh lùng với cô như thế nào thì giờ khắc này tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Hai mắt cô nhòa lệ, cô cất giọng đầy kiên định:

- Em sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt, nhất định đấy, anh cũng phải chăm sóc bản thân mình, đừng khiến người khác lo lắng, em… em nói tới Đỗ Hồng Tuyết…

Cuối cùng, cô cảm thấy hiện giờ mình không có tư cách nói những lời ấy nên đành thêm vào một câu.

Dạ Đình Sâm gật đầu, lựa chọn im lặng.

Nhạc Yên Nhi vui vẻ gạt đi những giọt lệ vương trên khóe mắt, sau đó thu dọn bát đĩa rồi đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa phòng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô hỏi:

- Anh ăn cơm trưa chưa?

- Vẫn chưa.

- Dạ dày của anh không khỏe, không thể đói lâu được đâu, em đi nấu cháo cho anh ăn.

Cô không đợi Dạ Đình Sâm trả lời liền đi nhanh xuống tầng, chui vào trong bếp.

Nấu cơm cho người đàn ông mình yêu chắc hẳn là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.

Cô vào bếp nấu cháo, sau khi nấu xong thì không ngừng quấy lên, đợi đến lúc nguội bớt thì mới bưng lên.

Dạ Đình Sâm cũng không từ chối, ăn từng thìa cháo một, cô nhìn mà vui sướng trong lòng.

Dường như những lời đồn đại kia đều không còn đáng sợ nữa rồi. Chỉ cần người đàn ông cô yêu tin tưởng cô thì tất cả đều chẳng là gì.

Đợi hắn ăn xong, cô dọn dẹp bát đũa rồi đi ra ngoài, cả cơ thể cô đều tràn ngập dũng khí, cô bật TV lên, xem xem lúc mình không có ở đây thì đã xảy ra những chuyện gì.

Bởi vì Bạch Nhược Mai tung ra tin đồn đó, cộng thêm bệnh viện tâm thần ở Mỹ có chứng cứ xác thực, nhà họ Bạch bắt đầu khởi tố Lâm Đông Lục, chuyện hai người ly hôn chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Danh dự của Lâm Đông Lục bị tổn hại, cổ phiếu của Bất động sản Quảng Thịnh rớt giá không ngừng, một lần nữa lâm vào nguy cơ tài chính.

Mà tất cả mọi người đều đang tìm cô.

Phóng viên đến công ty của cô, còn phỏng vấn Danny, sắc mặt của Danny rất khó coi, anh ta đen mặt nói “Tôi không biết.”

Nhưng các ký giả vẫn không bỏ cuộc, tất cả những diễn viên và nhân viên từng hợp tác với Nhạc Yên Nhi đều bị quấy rầy. Hầu hết mọi người đều né tránh, chỉ có Diệp Thiên Hạ bị truy hỏi đến đường cùng nên đành nói một câu: “Tôi tin rằng mọi chuyện chắc chắn có ẩn tình.”

Câu nói này khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất ấm lòng.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, câu nói này của Diệp Thiên Hạ không những không thể giải vây cho cô, mà còn khiến bản thân cô ấy bị dính vào tin đồn xấu của cô, lợi bất cập hại.

Nhạc Yên Nhi sẽ khắc ghi tình cảm này của Diệp Thiên Hạ sâu trong lòng.

Nhưng mà, cô không ngờ sức mạnh của truyền thông lại lớn như thế, còn phỏng vấn được cả Cố Tâm Nguyệt đang ở trong ngục.

Trong màn hình hiện lên hình ảnh bước đi khập khiễng của cô ta, phát súng đó đã để lại nỗi thống khổ cả đời khó mà xóa đi được làm cô ta bị tật suốt đời.

Cố Tâm Nguyệt lên án những việc ác của Nhạc Yên Nhi.

Cô ta nói cô cướp mất Dạ Đình Sâm, cướp đi vị hôn phu vốn thuộc về cô ta, còn dây dưa không dứt với Lâm Đông Lục, sau khi kết hôn không chịu được cảnh cô đơn nên luôn lén lút ở cùng Lâm Đông Lục.

Các phóng viên còn đến cả nhà họ Cố nhưng không ai trong nhà đó ra mặt, bốn bề lặng ngắt như tờ.

Chuyện này càng ngày càng rầm rộ, tuy nhiên Nhạc Yên Nhi cứ cảm thấy đây là một chiếc lưới lớn, những chuyện này chỉ là một góc của chiếc lưới thôi, đợi cho đến khi chiếc lưới này tung rộng ra thì tất cả mọi chuyện sẽ hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

Trái tim của cô dâng lên cảm giác bất an dữ dội.

Cô không ngờ Lâm Đông Lục sẽ làm những chuyện đáng sợ như thế với Bạch Nhược Mai, cô ta báo thù cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng… vì sao nó lại xuất hiện đúng vào lúc mấu chốt này.

Nó xuất hiện đúng vào lúc cô và Dạ Đình Sâm có nguy cơ phải ly hôn, giống như đã chọn đúng thời gian, vào lúc thích hợp nhất cho thêm một nhát trí mạng.

Tin tức lan truyền đi khắp nơi, đi đến đâu cũng nghe được tên của cô, giống như một lời nguyền rủa vậy.

Cô tắt TV đi, cả phòng khách rơi vào sự im lặng tuyệt đối, đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Cô nhận máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói của quản gia Thẩm:

- Thiếu gia, cô Bạch đã tới đây, cô ta muốn gặp thiếu phu nhân, bây giờ cô ta đang ở dưới chân núi rồi, nên làm thế nào ạ.

Cô Bạch…

Bạch Nhược Mai?

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô nói:

- Bác ơi là tôi đây, để cô ấy lên đi.

- Thiếu phu nhân?

Quan gia Thẩm nghe thấy giọng của Nhạc Yên Nhi thì không khỏi kinh ngạc, ông còn tưởng bây giờ chỉ có mình thiếu gia ở nhà chứ.

- Để Bạch Nhược Mai lên đây đi, tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ta.

- Nhưng mà…

Ông do dự, lo Nhạc Yên Nhi bị bắt nạt.

- Yên tâm đi, đây là nhà tôi, cô ta không làm gì được đâu.

Mười lăm phút sau, Bạch Nhược Mai xuất hiện trước mặt cô, cô ta gầy yếu tới mức đáng sợ, còn gầy hơn trên TV mấy phần, gương mặt của cô ta trắng bệch, cho dù đã trang điểm nhưng vẫn nhìn ra sắc mặt của cô ta rất tệ.

Mấy tháng trước, cô ta còn là một ngôi sao lớn tràn đầy khí phách mà giờ đây lại héo mòn như thế này.

Ở mấy chỗ quỷ quái như bệnh viện tâm thần kia thì sao mà tốt được.

Bạch Nhược Mai nhìn Nhạc Yên Nhi, hai mắt cô ta tràn ra ngọn lửa phẫn nộ, bên trong còn chứa đựng sự thù hận sâu đậm, cô ta gằn mạnh từng tiếng một:

- Nhạc Yên Nhi, cuối cùng tôi cũng gặp được cô rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom