Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Anjoye đẩy những người cản mình lại, lớn giọng gọi:

- Cút sang một bên! Dạ Đình Sâm, đi ra đây cho tôi!

Anjoye phẫn nộ quát, ánh mắt rất hung dữ.

Chết tiệt!

Hắn sao có thể làm tổn thương Nhạc Yên Nhi như thế? Khi trước hắn sẵn sàng đánh đổi mạng sống để bảo vệ cho cô, vậy nên Anjoye tin hắn, không tranh đoạt với hắn, chẳng ngờ sự tình lại thành ra thế này.

Như vậy đừng trách hắn không khách khí.

Cửa phòng chủ tịch mở ra, anh cả của anh ta đã xuất hiện.

- Cậu đến làm gì?

Dạ Đình Sâm hờ hững nhìn, dù biết rõ nhưng vẫn hỏi.

Chuyện Dạ Đình Sâm giả mất trí nhớ chỉ có bản thân hắn và William biết để tránh khiến sự việc phức tạp hơn, ngay cả Trần Lạc và Nghiêm lão cũng không biết chứ đừng nói gì người khác, kể cả Nhạc Yên Nhi.

Anjoye nở một nụ cười xấu xa, đôi mắt hồ ly cong lên, rõ ràng là màu mắt sáng rực nhưng lại tỏa ra nét ác độc.

- Xem ra anh quên chị ấy thật rồi.

- Cậu nói đến Nhạc Yên Nhi?

- Phải.

Anjoye cười rồi đứng lên, chậm rãi bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm.

Khóe môi vừa mỉm cười yêu nghiệt nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt Anjoye trở nên nghiêm túc, hai tay túm chặt cổ áo Dạ Đình Sâm, lạnh lùng hỏi:

- Anh vất vả cứu cô ấy khỏi tay tôi là để đối xử với cô ấy như thế à? Anh yêu cô ấy sâu đậm nhường nào, sao bây giờ có thể dễ dàng quên đi như thế? Trái tim anh cũng lớn quá rồi!

Đầu ngón tay anh đâm mạnh vào ngực Dạ Đình Sâm.

Hắn có thể quên Nhạc Yên Nhi, điều này khiến Anjoye nghi ngờ liệu hắn có còn là người hay không.

- Cậu nói gì, tôi không hiểu. Tôi không nhớ rõ bất kỳ chuyện gì có liên quan tới cô ấy, cậu đừng phí công.

- Có phải bây giờ anh chỉ quan tâm chuyện của Mạnh Y Bạch không?

Anjoye lạnh nhạt hỏi.

- Phải.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh nhạt liếc qua gương mặt phẫn nộ của Anjoye.

Bây giờ Dạ Đình Sâm chỉ quan tâm tới Đỗ Hồng Tuyết.

Anjoye nghe thế thì cười, một nụ cười rất quái dị.

Dù đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật kinh khủng.

Anh ta híp mắt, sau đó đấm mạnh một đấm vào mặt Dạ Đình Sâm.

Nếu không phải Anjoye đang túm cổ áo hắn, có lẽ Dạ Đình Sâm đã lảo đảo lùi về sau.

Dù vậy, mặt hắn vẫn nghiêng sang một bên, vết sưng đỏ và máu đọng cũng nhanh chóng xuất hiện.

Khóe miệng hắn bị móng tay làm rách một vết, máu tươi rỉ ra, nhiễm đỏ đôi môi mỏng gợi cảm.

Rõ ràng là vừa ăn đòn nhưng vẻ mặt Dạ Đình Sâm vẫn rất bình tĩnh, hắn nhìn lên, trong đôi mắt đen là ánh mắt tĩnh lặng.

- Cậu đánh tôi vì Nhạc Yên Nhi, một đấm này tôi chịu. Dù tôi không nhớ cô ấy nhưng tôi biết mình nợ cô ấy.

Hắn nhớ tới những ấm ức mà Nhạc Yên Nhi phải chịu trong những ngày qua, vậy thì chút đau đớn này có là gì?

Hắn không thể trả lại, nếu lần này Anjoye đánh hắn để trút giận, vậy hắn cũng bớt đau lòng hơn.

Ít nhất thì hắn cũng giống như cô, cả thân thể và trái tim đều đang đau đớn.

Hắn thà chịu đau đớn gấp trăm lần cô, như vậy mới khiến lòng hắn dễ chịu hơn một chút. Vậy nên khi nãy Anjoye ra tay, hắn hoàn toàn không tránh né.

Anjoye nghe vậy thì cười vô tội:

- Anh cũng biết anh nợ cô ấy cơ à? Nhưng mà một đấm này không phải đánh thay cô ấy mà là vì tôi! Người phụ nữ anh yêu, tôi cũng yêu, nhưng tôi biết cô ấy yêu anh nên tôi không cướp. Nếu tôi biết anh sẽ làm cô ấy tổn thương như vậy, tôi tuyệt đối không buông tay! Tôi sẽ không đánh anh thay Nhạc Yên Nhi, bởi vì anh nợ cô ấy, những món nợ ấy không thể giải quyết chỉ bằng vài ba nắm đấm được! Những gì anh nợ cô ấy, anh vĩnh viễn không trả nổi!

Bây giờ anh đã chỉ nghe chuyện liên quan đến Mạnh Y Bạch, vậy tôi sẽ từ từ tâm sự chuyện liên quan với cô ta cho anh nghe! Dạ Đình Sâm, anh thông minh như thế, vậy mà anh có thể dễ dàng chắc chắn người bên cạnh anh bây giờ là Mạnh Y Bạch năm xưa ư?

- Lời này có ý gì?

Dạ Đình Sâm nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

- Vậy tôi nói cho anh nghe sự thật nhé, để anh nhìn cho rõ người đàn bà bên cạnh anh là thứ gì! Anh còn nhớ chuyện mười năm trước phải không? Anh có biết vì sao tôi ném cô ta xuống biển không? Bởi vì... Chính cô ta cầu xin tôi làm vậy!

Anjoye gằn từng chữ nói ra câu cuối cùng.

Dạ Đình Sâm nghe vậy, đôi mắt phượng trở nên lạnh dần.

Anjoye ra khỏi công ty vào lúc hai giờ chiều, nắng đầu thu cực kỳ ấm áp chiếu trên người anh, điều này khiến anh cảm thấy mình còn sống, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của thế giới này.

- Nhị thiếu gia, chúng ta đi đâu tiếp theo ạ?

Lái xe hỏi.

- Tới biệt thự của đại thiếu gia, tìm một người bạn đi.

- Vâng, hẳn là bạn rất quan trọng của cậu nhỉ.

Lái xe thấy nụ cười của Anjoye thì không thể kìm nén lòng hiếu kỳ của mình. Tuy nhiên, vừa hỏi xong, lái xe lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, ngay lúc anh định xin lỗi, chẳng ngờ lại nghe thấy tiếng cười của Anjoye.

- Anh nói đúng, rất quan trọng đấy, một người bạn rất thú vị.

Vừa nghĩ tới Nhạc Yên Nhi, Anjoye cười càng tươi hơn.

Đã lâu không gặp, chẳng biết bây giờ cô ấy ra sao?

Lúc này, trong biệt thự, Nhạc Yên Nhi cũng dần thoát ra khỏi cơn đau.

Khi trước, cô đã vững vàng một năm vì Lâm Đông Lục, đã trải qua mọi nhục nhã, nếu không phải anh kết hôn với Bạch Nhược Mai, có lẽ cô vẫn mặt dày mày dạn theo đuổi anh, sẽ không yêu người khác.

Chỉ cần Dạ Đình Sâm chưa kết hôn với Đỗ Hồng Tuyết, cô sẽ không buông tay!

Cô muốn tìm vài việc để làm, vậy là cô cầm lấy kéo làm vườn, đi vào phòng ấm trồng hoa trong vườn.

Hôm nay, Đỗ Hồng Tuyết không ra ngoài, thấy Nhạc Yên Nhi tới phòng ấm, cô ta cũng vội vàng đi theo.

- Nhạc Yên Nhi, bao giờ cô mới ra khỏi phòng Dạ Đình Sâm?

Đỗ Hồng Tuyết lo lắng hỏi, cô ta thực sự không thể nhịn nổi khi thấy cảnh Nhạc Yên Nhi ra khỏi phòng Dạ Đình Sâm vào mỗi sáng.

Trong phòng người đàn ông cô ta yêu không có bất cứ thứ gì của cô ta, mọi thứ đều là của một người đàn bà khác, vấn đề này ai gặp phải cũng sẽ không chịu nổi.

Cô ta tin Dạ Đình Sâm nhưng không tin Nhạc Yên Nhi, có trời mới biết Nhạc Yên Nhi liệu có tranh thủ làm ra hành vi thấp hèn nào khi hắn ngủ hay không.

- Khi nào chúng tôi ly hôn, tôi tất sẽ đi.

Nhạc Yên Nhi đáp, cô vẫn không ngẩng đầu lên mà chăm chú chọn hoa, bắt đầu sửa cành.

- Chờ ly hôn? Nếu cô thà chết không đồng ý thì sao? Nhạc Yên Nhi, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn! Trong mấy ngày qua tôi đã nhường nhịn cô rồi, cô đừng được voi đòi tiên!

- Tôi cần cô nhường tôi à?

Nhạc Yên Nhi cười khiêu khích, nụ cười có hoa hồng đỏ làm nền trở nên vô cùng kiều diễm.
 
Advertisement
  • Chương 555

- Thật à, vui quá, thế tôi sẽ đưa hai phần tiền mừng luôn!

Nhạc Yên Nhi thật sự vui mừng.

Trần Lạc cũng lấy thuốc xong đi lên, thấy cô đang vui vẻ nói chuyện điện thoại thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô vẫn chưa biết chuyện gì hết.

- Chúng ta về thôi, ở đây lâu quá sẽ không kịp về làm bữa trưa cho chủ tịch mất.

Cậu ta lên tiếng nhắc nhở.

Trần Lạc cũng hiểu nếu cứ nấn ná đến khi đám truyền thông tới thì phiền rồi.

Nhạc Yên Nhi nghĩ cũng đúng nên nói với người đầu kia:

- Tôi tắt máy đây...

- Đừng tắt, em muốn bàn với chị đặt tên cho đứa bé, chị cứ ở đó chờ em.

Anjoye kêu to lên.

- Cậu biết tôi ở đâu à?

Cô còn chưa nói hết thì anh ta đã tắt máy mất rồi.

Thấy cô nói chuyện xong thì Trần Lạc làm như vô tình cầm máy hộ cô rồi lặng lẽ nhấn tắt chuông.

Cậu ta nhìn lướt màn hình, vừa để im lặng một cái là đã có người gọi đến.

Trần Lạc thản nhiên bảo:

- Dùng di động nhiều sẽ không tốt cho em bé, chúng ta vào xe trước đi.

Nhạc Yên Nhi cũng không thấy có điểm gì kỳ lạ.

Họ vừa định vào thang máy thì trong hành lang lại đột ngột vang lên tiếng của Anjoye.

- Đã bảo ở yên đó chờ em mà, sao không nghe gì hết hả!

Anh ta vừa thở hổn hển vừa ra khỏi cầu thang bộ.

Vừa rồi thang máy đã đóng nên anh ta chỉ còn cách đi thang thoát hiểm.

Nhạc Yên Nhi thấy anh ta thì rất kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:

- Cậu tới làm gì thế?

- Bàn chuyện con em đặt tên là gì. Trần Lạc, cậu không thể đưa chị ấy ra thế được, gọi y tá đến đổi quần áo đi, rồi cậu đưa y tá ra còn tôi dắt chị ấy đi đường khác. Họ tới nhiều lắm rồi.

Trần Lạc nghe thế là biết Anjoye tới giúp mình, lúc này cậu ta cũng không còn cách nào khác, vì đảm bảo an toàn cho Nhạc Yên Nhi nên cậu ta làm mồi nhử là tốt nhất.

- Vâng, thế làm phiền Nhị thiếu rồi.

Trần Lạc nhanh chóng vọt vào một phòng bệnh rồi cho y tá ít tiền, nói rõ mục đích của mình. Cô bé y tá thấy cậu ta đẹp trai thế nên đồng ý ngay lập tức.

Nhạc Yên Nhi vẫn ngơ ngẩn chưa hiểu gì, cô không ngừng hỏi:

- Hai người đang nói gì thế? Ai đến rồi, sao tôi lại phải đổi quần áo với y tá?

Nhưng không có ai đáp lại, cô bị Anjoye bắt thay đồ, còn đeo một cái khẩu trang kín mít rồi bị đưa đi theo thang máy chuyên dụng cho nhân viên xuống dưới.

Xe Trần Lạc đỗ trong gara còn xe anh ta thì dừng ngay ngoài cổng.

Anjoye dắt cô ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa là cô đã thấy không khí có vẻ kỳ lạ, bởi vì bên ngoài đỗ rất nhiều xe công vụ, dấu hiệu trên đó cho thấy đều là xe của đám phóng viên nhà báo.

Cô thấy không ít phóng viên vội vàng lao vào bệnh viện, dường như có tin tức gì đó khẩn cấp vậy.

Cô muốn hỏi thử nhưng lại thấy Anjoye nhỏ giọng bảo:

- Đừng để ý, đi nhanh thôi.

Em biết chị có rất nhiều câu hỏi, nhưng chị chỉ cần biết em sẽ không hại chị là được rồi, xin hãy tin em!

Đôi mắt hồ ly nhìn cô không chớp, lòng Nhạc Yên Nhi chợt mềm nhũn đi.

Cô đồng ý tin anh ta, vì cô biết Anjoye không phải là người xấu.

Lúc này cô rất bình tĩnh vì đã đoán được đám phóng viên tới bệnh viện chắc chắn có liên quan tới mình rồi.

Quả nhiên.

Lúc đi qua hai phóng viên thì bất ngờ nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của họ.

- Không ngờ Bạch Nhược Mai vừa xuất hiện lại có tin quan trọng như thế, tự mình vạch mặt một bí mật lớn nữa chứ. Quả là chuyện lớn nhất thành phố A rồi!

- Đúng rồi, ai mà ngờ Lâm Đông Lục nhìn nhã nhặn thế nhưng lại đối xử với vợ mình như thế nhỉ?

- Mà cái cô Nhạc Yên Nhi kia cũng không biết xấu hổ cơ, đã lấy người chồng giỏi giang thế rồi mà vẫn còn đứng núi này trông núi nọ, thông đồng với họ Lâm nữa là sao?

- Nón của Dạ thiếu lần này đúng là xanh mét rồi!

Nhạc Yên Nhi khựng lại, nếu không có Anjoye kéo chắc cô đã không bước nổi nữa.

Họ nói gì mà cô nghe không hiểu nổi vậy.

Cô bị Anjoye kéo lên xe, lúc sờ túi áo định lấy điện thoại ra xem thì mới phát hiện máy của mình bị Trần Lạc cầm đi rồi.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì, phóng viên đang nói gì thế?

Nhạc Yên Nhi run rẩy hỏi.

Sắc mặt Anjoye cũng rất khó coi, nhưng anh ta không kịp nói nhiều mà chỉ bảo:

- Đi khỏi đây đã, đến một nơi không có bất cứ phóng viên nào tim được chị. Trên đường em sẽ kể cho chị nghe mọi chuyện.

Anh đạp ga, chiếc xe rất nhanh đã lao ra ngoài.

Tới khi lên đường lớn rồi anh ta mới đưa di động ra, mở trang đầu tiên rồi đẩy sang cho Nhạc Yên Nhi xem tin tức buổi sáng.

Bạch Nhược Mai cứ như từ trên trời rơi xuống, lấy danh nghĩa công ty nhà họ Bạch để mời họp báo, phóng viên chỉ nghĩ là một cuộc họp báo về kinh tế bình thường nhưng không ngờ cô ta đột nhiên xuất hiện, cầm theo chứng nhận của bác sĩ, tố cáo chồng mình là Lâm Đông Lục có những hành xử tàn nhẫn với bản thân.

Quanh quẩn trong xe đều là tiếng than thở khóc lóc của Bạch Nhược Mai, lên án hành vi của chồng mình, vì cô ta phát hiện gian tình của chồng và Nhạc Yên Nhi cô thế nên Lâm Đông Lục mới nhốt cô ta vào viện tâm thần để ngược đãi.

Còn nói cô yêu thầm Lâm Đông Lục nhiều năm, rồi mang tất cả những chuyện xấu hổ của cô thời gian trước phơi bày ra ánh sáng.

Đầu đề rất chói mắt.

“Hành trình tình yêu không muốn ai biết của phu nhân chủ tịch LN, không ngờ lại theo đuổi một người có vợ nhiều năm!”

“Phân tích quá trình lên cao của phu nhân chủ tịch LN!”

“Người đẹp thuần khiết thì ra lại là kẻ tâm cơ?! Nhạc Yên Nhi được bầu là trà xanh biểu số một giới giải trí!”

...

Đầu đề đều được viết hoa, câu văn kích động, dòng chữ màu đen như những lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ cắm vào lòng Nhạc Yên Nhi.

Những tin nhắn của cô và Lâm Đông Lục một năm trước đều được đưa ra, chuyện cô khóc lóc cầu xin, còn dọa nhảy lầu cũng được đưa ra ánh sáng.

ảnh chụp mờ ám của hai người cũng bị tung lên mạng.

Có ảnh cô không biết bị chụp lại lúc nào.

Rất nhiều ảnh, có tại nước Anh, cũng có tại thành phố A, vài ảnh cô vẫn còn nhớ rõ.

Có ảnh Lâm Đông Lục đứng nói chuyện với cô trước cửa siêu thị rồi ảnh đưa cô về nhà.

Rất nhiều...

Không thể đếm xuể.

Mọi người vừa mắng cô là đồ đê tiện vừa bày tỏ thương thay do Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi xem hết bài post rất dài này và clip dài mười phút xong thì cứ như tượng gỗ, lặng im không nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã mất màu máu, dưới ánh mặt trời trông cô càng thêm tái nhợt, yếu ớt.

Cô không thở nổi, trái tim như bị một tảng đá lớn đè lên, đau đến chết lặng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom