Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đỗ Hồng Tuyết hung dữ trừng mắt với Nhạc Yên Nhi, dù tức giận lắm nhưng cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Dạ Đình Sâm.

Vừa ra cửa, cô ta đã muốn ôm tay hắn, chẳng ngờ lại bị hắn cản lại:

- Về sau tránh tiếp xúc thân mật ở nhà, phó chủ tịch hướng về phía Nhạc Yên Nhi, anh sợ việc ly hôn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đỗ Hồng Tuyết nghe vậy thì hoảng sợ rụt tay lại.

Cô ta không muốn chuyện ly hôn sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu không bao cố gắng của cô ta coi như công cốc!

Đỗ Hồng Tuyết ấm ức khóc:

- Thế phải làm sao? Dễ dàng tha thứ cho cô ta, để cô ta tiếp tục làm loạn thế à? Em không muốn danh không chính, ngôn không thuận mà đi theo anh đâu!

- Anh cũng không nỡ để em chịu ấm ức, chiều nay luật sư của anh sẽ tới gặp cô ta.

- Thật chứ? Hay quá! Vậy chúng ta ra ngoài ăn sáng đi, trong nhà phải chú ý nhưng ở ngoài đâu cần!

Cô ta vui sướng nói, lại thấy Dạ Đình Sâm gật đầu đồng ý, Đỗ Hồng Tuyết càng cảm thấy ngọt ngào.

Lúc này, trong phòng ngủ, dù Nhạc Yên Nhi chiến thắng lần này nhưng cô không hề vui vẻ vì câu nói trước khi Dạ Đình Sâm rời đi.

Trong giai đoạn mẫn cảm này, cô càng quấn quýt, hắn sẽ càng phản cảm, Lâm Đông Lục chính là một ví dụ sống động.

Cô muốn nắm chặt nhưng mọi thứ cứ như cát trôi qua kẽ tay, thứ chờ đợi cô chính là mất mát.

Hai người kia đi rồi, Nhạc Yên Nhi mới thấy lòng mình trống rỗng và hoảng sợ.

Cô ngồi trên ghế, tự ôm chặt lấy mình, cô bỗng nghi ngờ chẳng biết điều mình làm là đúng hay sai.

Bên cạnh chẳng có ai để trò chuyện chia sẻ, nếu Dư San San ở đây thì tốt rồi.

Nhạc Yên Nhi bật máy tính, gửi mail cho Dư San San: Tớ nhớ cậu lắm, cậu ở đâu? Có rảnh thì video call đi.

Sau khi gửi đi, cô liền nằm lên salon, nhìn trần nhà.

Điện thoại vang lên, là một số lạ.

Vừa nghe, cô lập tức nhận ra giọng Dư San San:

- Cưng à, lâu lắm không gọi cho cậu rồi, nhớ tớ không?

- Cậu... cậu nhanh thế?

- Vì bản cô nương đang dùng máy tính thì thấy mail của cậu đấy. Tớ đang viết bản thảo, không gọi video được, tối gọi lại sau nhé. Giờ tớ đang ở Shangrila, thấy trong nước có rất nhiều nơi vui chơi đấy, tớ đang định đến Trương Gia Giới đi con đường kính xem thế nào, nghe bảo kích thích lắm, vui lắm, lại còn có cả nhảy cầu nữa.

Dư San San đang vui vẻ nói thì bất ngờ nghe thấy tiếng thút thít của Nhạc Yên Nhi, cô vội vàng hỏi:

- Sao thế cưng ơi? Có phải lại ấm ức gì không?

- Không, nhớ cậu quá thôi.

Nhạc Yên Nhi dằn lòng, cô không nói rõ đầu đuôi vì sợ Dư San San lo lắng.

Cô biết Dư San San ra đi vội vàng là để chữa vết thương lòng, muốn quên đi một người.

Nhưng có hiệu quả thật sao?

- Nhớ tớ hả, dễ thôi. Kết thúc chuyến đi Trương Gia Giới này, tớ sẽ qua thăm cậu.

Nhạc Yên Nhi ngập ngừng mãi mới hỏi:

- San San này, du lịch có hữu dụng cho việc chữa vết thương lòng không hả?

Ở đầu bên kia, Dư San San run lên nhưng vẫn cố gắng tươi cười:

- Cậu nói gì thế, tớ đi tìm linh cảm mà, cậu có thấy chủ đề đợt này không, sinh thái với tự nhiên đấy...

Chưa nói hết lời, cô đã bị cắt ngang:

- Cậu muốn quên Bạch Kính Thần phải không?

Sự thật đã bị bóc trần, không cần giấu nữa.

Dư San San cười cay đắng, giọng nói trầm xuống nhiều:

- Sao cậu lại nói thẳng ra thế làm gì, sẽ làm tớ đau lòng đấy.

- Có tác dụng không? Có quên được Bạch Kính Thần Không? Lúc nhớ lại có đau lòng không?

Nhạc Yên Nhi nghiêm túc hỏi.

- Tùy từng người thôi, có người cứ đi là sẽ quên hết, tớ nghĩ là mình làm được.

Vậy nghĩa là Dư San San còn chưa quên Bạch Kính Thần.

- San San, khi nào cậu quên rồi thì nói cho tớ biết, được không?

- Cậu muốn biết làm gì? Cậu cần quên ai? Chẳng phải cậu quên Lâm Đông Lục rồi à? Hay là có mâu thuẫn với Dạ Đình Sâm.

Dư San San nghi ngờ hỏi.

Cô nào biết bạn thân của mình đang phải chịu nỗi ấm ức to lớn nhất.

Nhạc Yên Nhi lau nước mắt, cố để mình không khóc ra tiếng.

- Đâu có, tớ với Dạ Đình Sâm vẫn ổn, chỉ là quan tâm đến cậu nên hỏi thôi mà. Cậu tạm thời đừng quay về, cứ tiếp tục du lịch đi, những nơi cậu đi qua đều đẹp lắm.

Cô không muốn Dư San San thấy bộ dáng chật vật và yếu ớt của mình, cô chỉ có thể kiên cường khi có một mình thôi.

Dư San San thấy có vấn đề trong giọng nói của Nhạc Yên Nhi, tuy nhiên cô không chịu nói thì chẳng thể ép hỏi được.

Hai người nói chuyện một lát, Nhạc Yên Nhi bỗng hỏi:

- San San, cậu từ chối anh ta, từ chối hạnh phúc dễ dàng, cậu có hối hận không?

Dư San San cắn môi, khẽ đáp:

- Yên Nhi, cậu biết cái gì còn đau khổ hơn là đánh mất không?

- Là gì?

- Có được rồi lại mất đi.

Dư San San nói tiếp:

- Nếu chưa bao giờ có được thì sẽ không biết nó tốt đẹp đến nhường nào, sẽ không muốn độc chiếm, sẽ không lo được lo mất. Nếu đã có rồi mà lại mất đi, đó mới thực sự là đau đến chết.

Câu nói này như sấm bên tai Nhạc Yên Nhi.

Đã mất đi thì không đau sao?

Tất nhiên là đau, làm sao lại không được?

Vì cô biết khi ở bên Dạ Đình Sâm hạnh phúc đến nhường nào, nên mỗi ngày mất đi hắn, cô mới có thể đau đến độ không thể ở một mình nổi.

Cô và Dư San San là hai loại người khác nhau, khi mất đi, cô sẽ tranh thủ níu kéo, chỉ cần Dạ Đình Sâm chưa kết hôn với Đỗ Hồng Tuyết, cô sẽ không buông tay. Dư San San là sợ mất đi nên đã từ chối ngay từ lúc bắt đầu.

Nhìn thì đây là hai lựa chọn khác biết, thế nhưng xét ra cũng là bởi họ đều rụt rè trong tình cảm, đều sợ bị tổn thương.

Nói đi nói lại, hai người đều là kẻ ngốc.

Nhạc Yên Nhi không dám nói chuyện tiếp nữa, cô sợ mình không kiềm chế được, sẽ kể cho bạn tất cả, khiến bạn lo lắng. Vậy là cô vội kết thúc cuộc nói chuyện rồi cúp máy.

Cúp máy xong, Dư San San càng nghĩ càng thấy lạ, cô gọi cho Lâm Đông Lục, sau đó mới biết được những chuyện xảy ra sau khi mình đi.

Quảng Thịnh rung chuyển, suýt nữa phá sản.

Cố Tâm Nguyệt âm mưu giết người nên đã vào tù, phải nhiều năm nữa mới được tự do.

Ông Cố đã mất trước đó không lâu, đây cũng là nguyên nhân Nhạc Yên Nhi trở về thành phố A.

Càng bất ngờ hơn chính là Dạ Đình Sâm đã mất trí nhớ, còn mang Đỗ Hồng Tuyết về, hoàn toàn quên mất Nhạc Yên Nhi!

Trời ơi, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Cô đã bỏ qua bao nhiêu tin tức rồi? Nhạc Yên Nhi đã vượt qua những ngày này thế nào?

Dư San San vội gấp laptop lại, hủy bỏ mọi hành trình, dọn dẹp đồ đạc, mua một vé máy bay hỏa tốc về thành phố A.

Hôm nay, cô nhất định phải gặp Nhạc Yên Nhi, phải chắc chắn rằng bạn mình ổn, cô mới yên tâm!
 
Advertisement
  • Chương 544

Đỗ Hồng Tuyết vừa nghe thấy giọng nói đó là cả người đã theo bản năng run lên cầm cập.

Cô ta vội quay lưng về phía người kia, lấy túi xách che mặt, lúc đang định bỏ đi lại bị Anjoye cản lại.

- Đừng che mặt chứ, để thiếu gia đây nhìn cho rõ nào, xem có phải người từng ở cạnh tôi không! Yên tâm, tôi đối với bạn gái cũ cũng tốt lắm, chắc chắn cô sẽ thích!

Bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt cổ tay Đỗ Hồng Tuyết, không hề thương tiếc mà giật thật mạnh.

Cô ta đau đến cau mày, hét lên:

- Buông ra!

- Đúng là bạn gái cũ của tôi này, lúc chúng ta ở bên nhau là chuyện ba năm trước rồi nhỉ. Du thuyền trên biển, triền miên quấn quýt, âu yếm vuốt ve, tôi trên cô dưới…

Anjoye càng nói càng khó nghe, khiến Đỗ Hồng Tuyết tức đến đỏ bừng mặt.

- Im đi, thằng khốn này!

Cô ta không chịu nổi nữa, giơ tay muốn tát anh ta một cái nhưng tay còn chưa hạ xuống đã bị Anjoye nắm chặt tay.

Sau đó, kéo thật mạnh.

Đỗ Hồng Tuyết đang đi giày cao gót, vì bất ngờ nên bị kéo ngã vào lòng Anjoye.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười châm chọc của anh ta.

- Đàn bà đều như nhau hết, cứ bảo không thích nhưng cơ thể lại luôn thành thực thế đấy. Cô xem, tôi mới kéo nhẹ một cái mà không ngờ cô đã vội vàng lao vào, chắc nhớ tôi lắm hả! Xe của tôi ngay đây thôi, hay qua đó chơi trò xe chấn nhé!

Anjoye nói chuyện hệt như lưu manh.

Đỗ Hồng Tuyết nghe thế vừa tức vừa sợ, vội vàng đứng thẳng dậy, xong giật mạnh tay ra khỏi kìm kẹp của anh ta nhưng không được.

Cô ta tức tối quát lên:

- Anh nên biết điều một chút đi Anjoye Dạ, giờ tôi là người phụ nữ của anh trai anh!

- Các người đã lên giường chưa?

- Anh… Chúng tôi có lên giường với nhau hay không thì liên quan gì tới anh!

- Đương nhiên có liên quan rồi, lần đầu của cô là với tôi, cô là bạn gái cũ của tôi, sau này mới lén lút qua lại cùng anh tôi, một người đã có vợ, thế không hay lắm đâu! Làm lớn chuyện để nhiều người biết sẽ đẹp mặt lắm đấy!

Đôi mắt hồ ly của Anjoye chiếu vào Đỗ Hồng Tuyết, rõ ràng là vừa cười vừa nói nhưng trong mắt lại lạnh nhạt cực điểm.

- Anh im đi! Không phải tại anh thì người kết hôn với Dạ Đình Sâm phải là tôi, chính anh đã biến tôi thành ra thế này!

Nói đến chuyện cũ Đỗ Hồng Tuyết như thể phát điên, gào thét trong giận dữ.

Anjoye giật mình, ngoáy tai một cách khiếm nhã rồi bảo:

- Đừng kích động như thế, người yêu cũ gặp lại mà không tâm sự vài câu còn gào thét thế này, chẳng đáng yêu gì cả!

- Anh im đi, không được nói nữa!

Đỗ Hồng Tuyết đau đớn ôm lấy đầu, trên mặt đã chảy đầy nước mắt.

Nếu không có nỗi nhục bảy ngày kia cô ta và Dạ Đình Sâm cũng sẽ không bị ngăn cách.

Cô ta đã không còn trong sạch nữa, dù Dạ Đình Sâm không chê nhưng chính bản thân cô ta lại không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì được.

Mà người tạo thành nỗi đau không thể xóa nhòa này chính là Anjoye Dạ!

Đều là tại anh ta!

Cô ta chỉ hận không thể giết anh ta ngay lập tức!

Đỗ Hồng Tuyết hung ác trừng anh ta, gằn lên từng tiếng:

- Anjoye, đừng tưởng tôi không biết tại sao anh có mặt ở đây. Anh thích Nhạc Yên Nhi, nhưng anh không dám tranh giành, vì anh yếu đuối hèn nhát, anh so ra kém Dạ Đình Sâm nên mới chỉ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ bắt nạt đàn bà mà thôi! Dù anh có làm tôi tổn thương thì sao chứ, chỉ cần Đình Sâm không chê là đủ, anh ấy còn vì tôi mà ly hôn với Nhạc Yên Nhi nữa kìa!

- Cô bảo gì cơ?

Anjoye nghe thế lại càng cười tươi hơn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt đuôi lông mày, cực kỳ vui vẻ.

Đỗ Hồng Tuyết thấy nụ cười kia như thể ma vương từ địa ngục bò lên.

Cô ta sợ đến run cả chân, nhưng nghĩ đến sỉ nhục năm đó lại tức tối quát:

- Tôi nói anh yếu đuối hèn nhát, chỉ dám bắt nạt đàn bà! Anh thích Nhạc Yên Nhi sao không đi mà giành lấy, cướp cô ta về đi chứ!

- Cô đang dùng chiến thuật phủ đầu với tôi sao? Thủ đoạn cũng không vừa nhỉ.

Anh ta cười giễu cợt.

- Chiến thuật? Tôi sao phải làm thế với anh? Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là đưa ra một đề nghị,dù anh không cướp thì Đình Sâm cũng sẽ đuổi cô ta đi thôi! Đến lúc đó cô ta sẽ chẳng khác gì chó nhà có tang, nhà họ Cố không nuôi cô ta, anh cũng chẳng có gan cùng cô ta ở bên nhau! Cô ta chỉ có thể kéo dài hơi tàn, như bùn đen ấy, ai đi qua cũng đều dẫm lên được hết!

Phẫn nộ đã hủy hoại hoàn toàn lý trí của Đỗ Hồng Tuyết, cô ta không hiểu được những lời này sẽ khiến mình phải nhận lấy hậu quả thế nào!

Sắc mặt Anjoye đã tối tui, nhưng nụ cười vẫn trên khóe môi, chỉ có điều trở lên cực kỳ lạnh lùng.

Anh ta chậm rãi bước tới gần Đỗ Hồng Tuyết, cô ta còn đang chìm đắm trong ảo tưởng chính mình tạo ra, như thể đang thấy cảnh tượng kia nên vui sướng cười ha hả.

- Cô nói lại thử xem!

Bỗng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Anjoye cô ta mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vừa tỉnh táo lại đã thấy anh ta bóp chặt cổ mình, chỉ cần dùng sức một chút là có thể làm cô ta chết ngạt.

- Anh dám làm gì tôi Đình Sâm sẽ không tha cho anh, giờ đã khác xưa rồi, anh ấy đã là chủ tịch của LN, chắc chắn không sợ hãi trừng phạt của gia tộc nữa!

- Gia tộc trừng phạt không phải vì một người ngoài vô dụng như cô đâu! Nếu hôm nay tôi bóp cổ Nhạc Yên Nhi có lẽ còn phải đền mạng nhưng nếu bóp chết cô thì chẳng có chuyện gì xảy ra hết!

Anjoye nhẹ nhàng cười, nụ cười như anh túc nở rộ, mỹ lệ vô song nhưng lại mang theo ý hủy diệt mãnh liệt.

Đỗ Hồng Tuyết đã ngửi thấy mùi của cái chết, trái tim không kìm được run rẩy dữ dội.

Cô ta điên cuồng lắc đầu, khóc kêu:

- Không, không thể nào! Anh không dám đâu, Đình Sâm chắc chắn sẽ không tha cho anh!

- Cô đang khiêu khích tôi đấy à, định thử một lần sao?

Anjoye cười bảo, tiếng nói trầm thấp mê hoặc như rắn độc phun nọc khiến thần kinh người ta tê dại cả đi.

Tay anh ta… dần mạnh hơn.

Không để ý gì mà chỉ bóp chặt cổ cô ta, dùng lực nhấc bổng lên.

Anh ta khỏe đến mức chỉ dùng một tay đã đủ để nhấc bổng Đỗ Hồng Tuyết lên cao.

Đột ngột thiếu dưỡng khí nên miệng cô ta há to ra, nhưng dù thế vẫn không tài nào hít thở được, cô ta giờ như cá mắc cạn, trông cực kỳ buồn cười.

- Anjoye… đồ ác quỷ này… Buông ra…

- Ác quỷ sao? Tôi rất thích xưng hô thân mật này đấy, mười năm trước cô đã rõ tôi là người thế nào rồi mà? Giờ mới cảm khái có phải quá muộn rồi không?!

Anh ta nghe mắng thậm chí không giận mà còn cười, tay lại càng dùng nhiều sức hơn.

Chỉ cần thêm mấy phút nữa…

Có lẽ không cần nhiều thời gian như vậy là mạng của Đỗ Hồng Tuyết đã không còn rồi!

Cô ta đau khổ giãy giụa, vì thiếu không khí mà mặt đỏ bừng lên. Thế nhưng anh ta vẫn hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt.

Trong mắt cô ta chỉ có một người đàn ông đang tươi cười dịu dàng, dù đang làm chuyện vô cùng đáng sợ nhưng lại cười hồn nhiên đến thế, khiến lòng người… sợ hãi tột độ.

Anh ta, đúng là ác quỷ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom