Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đỗ Hồng Tuyết đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt cằm Nhạc Yên Nhi, ép cô phải ngẩng lên nhìn.

Nhạc Yên Nhi nhíu mày muốn giãy nhưng bị cản lại.

Đỗ Hồng Tuyết thấy thế thì cười lạnh:

- Người thứ ba à? Cô mới là người thứ ba! Tôi quen anh ấy trước, tôi đã đính hôn với anh ấy rồi, nếu không phải tôi bị Anjoye bắt cóc thì người kết hôn với anh ấy bây giờ là tôi chứ không phải cô! Cô cầm đồ của tôi mà không trả, đã vậy còn tỏ vẻ cao thượng! Cô giả bộ cho ai nhìn? Cô chắc chắn rất đau lòng đúng không? Có biết khi trước tôi thấy hai người ân ái, thấy anh ấy vì cô mà từ chối tôi, tôi đau lòng biết bao không? Còn Lâm Đông Lục nữa, vì cô mà anh ta suýt giết tôi, món nợ này tôi sẽ từ từ tính với cô. Nhạc Yên Nhi, cho tới khi cô ly hôn rồi, cô sẽ chẳng còn là cái thá gì cả, bóp chết cô chỉ dễ như bóp chết một con kiến thôi! Cô chờ mà xem!

Nhạc Yên Nhi gạt tay Đỗ Hồng Tuyết ra, cô khẽ cười rồi đáp:

- Được, tôi chờ, tôi chờ cô giết chết tôi!

Đỗ Hồng Tuyết nghẹn họng, sắc mặt trở nên rất khó coi.

- Được, tôi xem cô phách lối được tới lúc nào!

Đỗ Hồng Tuyết xoa tay, khinh miệt nhìn lại rồi mới bỏ đi.

Dáng vẻ kia là dáng vẻ của người chiến thắng.

Nhạc Yên Nhi nhìn mà chướng mắt.

Cô nhắm mắt, hít thở sâu mấy lần, cảm thấy đã không còn khó chịu như vậy nữa.

Cô sờ bụng, đây là nơi khởi nguồn cho mọi dũng khí của cô, cô sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy!

Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy rất lạnh, rất lạnh.

Cô nhìn kim giây trôi qua từng vòng, sau đó là kim phút, cuối cùng đã tới mười một giờ.

Vì con, cô nên ngủ sớm, thế nhưng cô vẫn muốn chờ hắn về như trước đây.

11:30.

Dạ Đình Sâm mở cửa vào, thấy Nhạc Yên Nhi nằm co trên salon, tự ôm lấy mình, hệt như con mèo nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Dáng người nhỏ gầy kia khiến tim hắn nghẹn lại.

Hắn đã bảo Nghiêm lão nhắn với cô là mình về muộn rồi cơ mà? Sao cô lại ngốc thế, cứ chờ, chết tiệt!

Hắn vội vàng bước tới, cởi áo khoác đắp cho cô, hành động này khiến Nhạc Yên Nhi từ từ tỉnh lại.

- Dạ Đình Sâm?

- Đã bảo cô rời khỏi đây cơ mà? Sao cô còn ở lại?

Hắn cố nén đau lòng, nói ra những lời lạnh lẽo.

Nhạc Yên Nhi làm như không nghe thấy, cô chỉ duỗi tay nắm lấy ống tay áo hắn, lay lay, cười hỏi:

- Muộn thế này mới về, chắc là anh đói rồi. Em nấu mì trứng cà chua cho anh nhé? Anh có nhớ không, lần đầu tiên em nấu cho anh ăn chính là món này đấy.

- Tôi đã bảo tôi chẳng nhớ được gì cả, cô đừng phí công tiếp tục nữa.

Hắn lạnh lùng nói nhưng bàn tay đã siết chặt đến độ nổi gân xanh.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì chỉ cười khẽ:

- Nhưng mà nhỡ đâu... Em vẫn muốn cố gắng thử, biết đâu anh sẽ nhớ ra thì sao? Nếu không làm gì mà đã buông tay, em sẽ oán trách chính mình. Anh không nhớ cũng chẳng sao, em nói, anh để bụng là được, nhỡ có ấn tượng thì sao?

- Cô...

Dạ Đình Sâm chẳng biết phải nói cô là đồ ngốc hay cô ngây thơ, rõ ràng là đau lòng, làm sao có thể vừa cười vừa nói?

Hắn nuốt tất cả những lời làm tổn thương người khác xuống, chỉ sợ khi mình nói ra sẽ thiêu đốt bản thân, đồng thời cũng thiêu đốt cả cô nữa.

Hắn mím môi thật chặt, trông rất đáng sợ.

Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại bế cô lên, ôm vào lòng.

Nhạc Yên Nhi run rẩy, kích động hỏi:

- Anh nhớ ra rồi à?

- Tôi chỉ không muốn nghe cô nói lung tung nữa nên mau chóng đưa cô về phòng thôi. Dù tôi muốn ly hôn với cô nhưng dù gì tôi vẫn là đàn ông, một người chồng sẽ không thể thấy vợ mình chịu lạnh bên ngoài được.

Bây giờ là tháng mười, Nhạc Yên Nhi mặc áo ngủ bằng bông, trông hệt như một đứa trẻ. Tay chân cô lộ ra ngoài, khi nãy hắn chạm vào, cảm thấy rất lạnh.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì bình tình lại.

Chỉ là phép lịch sự mà thôi.

Nhưng dù sao đây cũng là khởi đầu tốt đẹp phải không?

Cô tự an ủi mình.

Nhạc Yên Nhi thấy hắn bế mình lên gác, cô vội vàng kêu lên:

- Vào bếp vào bếp, em muốn nấu cho anh món gì đó. Lúc anh không ở đây, em còn học được nhiều món lắm, không chỉ có mì trứng cà chua đâu!

- Tôi không đói.

- Nhưng em đói!

Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo hắn, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn qua lớp sơ mi mỏng manh.

Dạ Đình Sâm:

- ...

Cô tiếp tục chớp mắt nhìn hắn, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu:

- Thân là chồng cũng không nên nhìn vợ mình chịu đói, anh là chủ tịch cơ mà, sẽ không hà khắc với em một chuyện như thế chứ?

Cuối cùng, Dạ Đình Sâm thở dài, rất bất đắc dĩ nói:

- Tôi đưa cô về phòng trước, lát nữa tôi sẽ xuống bếp xem có gì ăn không.

- Anh nấu cho em à?

Nhạc Yên Nhi kích động hỏi.

- Đừng tưởng bở, trong bếp hẳn là có thức ăn sẵn.

Nhạc Yên Nhi thất vọng bĩu môi.

Thôi thôi, dù không phải hắn tự nấu nhưng dẫu sao cũng là hắn tự đi, mọi thứ phải từ từ, không thể vội vàng được!

Ít nhất thì bây giờ hắn đã không còn thái độ thờ ơ nữa, điều này cũng coi như một tín hiệu mừng.

Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi lên tầng hai, hắn định đưa cô vào một căn phòng dành cho khách nhưng cô vội ôm chặt cổ hắn, sợ hãi hỏi:

- Anh muốn làm gì?

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp:

- Đưa cô về phòng.

- Phòng em ở kia!

Nhạc Yên Nhi bĩu môi, nhìn về phía phòng ngủ.

Dạ Đình Sâm nhìn cánh cửa đống chặt, nhíu mày.

Hắn cúi đầu, không vui nhìn Nhạc Yên Nhi:

- Cô đừng được đằng chân lân đằng đầu.

- Em mặc kệ, em quen giường, em chỉ ngủ phòng đó thôi. Nếu anh không cho em ngủ ở đó, nửa đêm em sẽ làm ầm lên cho tất cả mất ngủ. Anh cũng biết Nghiêm lão mất ngủ đấy, anh không mong em sẽ làm ồn đến ông ấy chứ hả?

Cô thật thà nói, thái độ có chết cũng không đi.

Dạ Đình Sâm xụ mặt nhưng trong lòng hắn lại rối lên.

Con nhóc này, đúng là hết cách rồi.

Hắn híp mắt, cố nhịn cười, nói:

- Vậy tối cô ngủ sofa.

- Gì? Sofa? Có lầm không? Ga lăng của anh ở đâu?

Nhạc Yên Nhi tròn mắt.

Trong phòng ngủ đúng là có một chiếc sofa vừa to vừa mềm, nó còn rộng hơn cả giường đơn, nhưng từ khi cô ở biệt thự này tới giờ, cô chưa bao giờ phải ngủ sofa cả!
 
Advertisement
  • Chương 541

Cô đi vào trước, nhân viên đều nhớ rõ cô nên vội vàng chào hỏi:

- Chào phu nhân chủ tịch ạ.

- Chào mọi người.

Nhạc Yên Nhi chào lại, không biết vì sao lại cảm thấy tiếng ‘phu nhân chủ tịch’ này đúng là tràn đầy châm chọc, về sau chắc sẽ đổi thành xưng hô của Đỗ Hồng Tuyết.

Quản lý bước đến chỗ Dạ Đình Sâm hỏi ý kiến:

- Xin hỏi chủ tịch vẫn muốn chọn theo yêu cầu lần trước sao ạ?

Dạ Đình Sâm lãnh đạm hỏi lại:

- Lần trước có yêu cầu gì?

- Chính là yêu cầu không lộ tay, không lộ lưng, không lộ bả vai và cả ngực nữa. Váy thì phải dài qua đầu gối nữa, ngài không nhớ sao?

Quản lý thấy rất khó hiểu, vì lần trước yêu cầu của Dạ Đình Sâm rất nhiều nên bà còn phải viết thư về trụ sở chính của Dior đề nghị một số lễ phục mùa mới làm theo kiểu dáng hắn chọn nữa,

Nhạc Yên Nhi bên cạnh thấy không ổn nên nhẹ nhàng cười giải vây:

- Quản lý, lần này không cần như trước đâu, dù sao cũng đang mùa thu, ở ngoài kiểu gì cũng phải mặc áo choàng mà, bên trong thế nào chẳng được.

Dù Nhạc Yên Nhi nói thế nhưng quản lý cũng không dám qua loa, bà tự mình đi chọn mấy bộ lễ phục mang tới, còn đề cử một bộ sườn xám cách tân nữa.

Sườn xám màu trắng như một miếng ngọc ấm áp, trên vải còn thêu những đám mây rất đẹp, không phải loại in lên mà hoàn toàn là hàng thủ công, đến một nút thắt nho nhỏ cũng có thể nhận ra công sức của người chế tạo.

Nhạc Yên Nhi thay đồ rất nhanh, nhưng vừa đi mấy bước cô đã phát hiện ra điều khác thường.

Tà áo xẻ rất cao, chạy thẳng đến gốc đùi nên lúc đi lại phải hết sức cẩn thận, nếu không rất dễ bị lộ hàng.

Dù cô thấy không ổn nhưng khi nhìn bóng mình trong gương lại không nỡ rời mắt.

Khó trách có người bảo phụ nữ mặc sườn xám là đẹp nhất, đúng là không sai.

Quản lý nhìn thấy cô xong cũng phải thốt lên lời khen:

- Đúng là đẹp quá, phu nhân quả là móc treo quần áo trời sinh đấy.

- Lấy bộ này đi.

Nhạc Yên Nhi hào hứng bảo.

Không ngờ cô vừa dứt lời thì giọng Dạ Đình Sâm lại vang lên:

- Tôi không thích, đổi đi.

Hắn lạnh lùng nhìn vào điểm xẻ tà kia, cao thế làm gì, định khiến người ta phạm tội hả?

Nhạc Yên Nhi nghe thấy thanh âm không thích hợp này cũng chẳng hề để ý, cứ nói như cũ:

- Cứ lấy bộ này đi, có trang sức và giày đồng bộ không?

- Có chứ, mời phu nhân sang đây.

Nhân viên bán hàng rất niềm nở giới thiệu.

Chủ tịch Dạ cứ thế bị bỏ qua một bên!

Hắn cau chặt mày, giữa ấn đường đã có thể kẹp chết một con ruồi rồi. Thế nhưng hắn không biết làm sao mới tốt, chỉ đành trợn mắt nhìn cô mặc bộ đồ thiếu vải kia lượn qua lượn lại trước mắt mình.

Tuy không vui nhưng đúng là hắn cũng không thể phủ nhận, cô mặc bộ đồ này đẹp đến lóa mắt.

Bình thường Nhạc Yên Nhi mặc đồ rất đơn giản, lúc nào trông cũng như sinh viên chưa trải mùi đời vậy. Đồ ở nhà cũng ít khi lộ tay chân. Cô lại không mấy khi đi dự tiệc, mỗi lần đi thì đều là hắn chọn lễ phục cho nên cũng không để cô phơi bày vẻ đẹp bao giờ, đến tận lúc này…

Bộ sườn xám bó sát dáng người hoàn mỹ của cô, trước cong sau mẩy, chính hắn cũng không phát hiện ra cô vợ nhỏ này đã ‘lớn’ đến thế!

Tà áo dài lay động theo từng bước đi, không cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, chỉ phần đùi thôi cũng đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt ngắm nhìn.

So với vừa rồi thì… khác nhau một trời một vực!

Nhạc Yên Nhi khoác một chiếc áo lông cừu xám, màu sắc hài hòa càng làm cô thêm nổi bật.

Tóc cô làm xoăn nhẹ, một bên chải ra sau đầu, để lộ ra chiếc khuyên tai xinh xắn, một bên thả tóc áp má, càng tôn thêm sự huyền bí khó cưỡng.

Khuôn mặt nhỏ như bàn tay của cô trang điểm nhẹ nhàng, hệt như cô sinh viên đang trong thời kỳ thanh xuân phơi phới.

Tay cô cầm một chiếc xắc bạc nhỏ, cùng tông với đôi giày, mọi thứ trên người đều rất hài hòa, thể hiện vẻ đẹp của cô một cách đầy đủ nhất.

Đêm nay Nhạc Yên Nhi quả thực đẹp đến mức khiến người khác luyến tiếc rời mắt.

- Sao? Có đẹp không?

Nhạc Yên Nhi theo bản năng hỏi một câu.

Dạ Đình Sâm nhìn chăm chú người đẹp bé nhỏ trước mặt, như thể tiên nữ trên trời, vẻ đẹp của cô hoàn toàn nở rộ trước mắt hắn.

Đây là tình cảm chân thành nhất cả đời hắn, là điều hắn muốn che chở bảo vệ cả đời.

Lần này hắn không nói gì nặng nhưng cũng chỉ thản nhiên gật đầu:

- Không tệ.

Mấy từ này đã là sự cổ vũ lớn lao đối với Nhạc Yên Nhi.

Cô dù đi giày vào cũng khá cao nhưng nếu so với Dạ Đình Sâm vẫn kém khoảng nửa cái đầu.

Dạ Đình Sâm nhận ra cô mang giày cao gót nên bảo:

- Giày này cao quá, nếu có ngã sái chân tôi cũng không có trách nhiệm mang một người què về đâu đấy.

Cô bĩu môi:

- Không cần anh bảo, em chỉ thử xem có ổn không thôi, giờ đổi ngay đây.

Cô đang mang thai nên không thể đi giày cao gót, lần này chỉ là đi thử để thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi.

Cô thử xong lại quay về chỗ giá giày, chọn một đôi đế xuồng thêu họa tiết, tinh xảo đến mức cô yêu thích vô cùng.

Quản lý thì lại thấy rất tiếc nuối:

- Phu nhân, đôi giày kia đã được nhà thiết kế cẩn thận lựa chọn, rất hợp với bộ đồ này đấy.

- Không sao, tôi thích đôi này hơn, phiền bà rồi.

Quản lý thấy cô đã quyết nên cũng không nói thêm nữa.

Nhạc Yên Nhi thay giày xong vui vẻ xoa bụng, cười bảo:

- Bé ngoan, mẹ không muốn làm hại đến con, Đợi lát đưa con đi dự tiệc, con nhớ phải ngoan nhé. Hôm nay ba con khen mẹ đó, nói mẹ mặc đồ này trông không tệ, chính là rất xinh đẹp rồi đó! Con xem có phải mẹ đã sắp thành công rồi không?

Một mình cô đứng lẩm bẩm trước giá giày, không biết có một người đàn ông phía sau đang lặng yên nhìn tấm lưng gầy yếu cùng ánh sáng hạnh phúc đang tỏa ra từ cô.

Hắn nghe thấy hết những gì cô nói.

Trong lòng cũng thầm bảo: Con ngoan, phải bảo vệ mẹ con nhé. Rất nhanh thôi ba sẽ cho con một gia đình hoàn hảo, ba hứa!

Nhạc Yên Nhi thay giầy xong lập tức cùng Dạ Đình Sâm quay lại xe.

Không lâu sau họ đã tới nơi tổ chức tiệc, cùng Dạ Đình Sâm tham gia tiệc cũng mới có mấy tháng nhưng Nhạc Yên Nhi lại cảm thấy như thể đã qua vài năm.

Lần trước người đàn ông bên cạnh yêu chiều cô thế nào cả thế giới này đều biết, giờ thì… người ta đã hoàn toàn quên mất cô.

Xe vừa dừng lại đã có rất nhiều phóng viên ùa đến.

Lẽ ra nơi này phải cấm hết đám ký giả nhưng không biết sao hôm nay lại có một đoàn phóng viên ào tới thế này.

Dường như bọn họ đã biết trước Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi ngồi trên chiếc xe nào nên vội vàng chen lấn xông lên, dọa sợ cả đám phóng viên chuyên mảng tài chính kinh tế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom