• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Bác sĩ bị câu hỏi thẳng thắn này làm giật mình.

- Có được không bác sĩ?

Nhạc Yên Nhi hôm nay đã rơi vào tình thế bắt buộc, không thành công thì cũng thành nhân, cô thấy bác sĩ im lặng nên hỏi tiếp.

- Theo lý thuyết thì được nhưng hai người phải chú ý một chút, có vài tư thế thích hợp khi mang thai, tôi sẽ gửi ảnh cho cô.

Ảnh...

Xấu hổ quá.

- Cảm ơn bác sĩ, nếu lần này thành công, tôi sẽ có lì xì cảm ơn!

Nhạc Yên Nhi cúp máy, chẳng mấy chốc cô đã nhận được hình ảnh từ bác sĩ.

Quả nhiên rất xấu hổ.

Cô cẩn thận xem rồi cất di động đi, sau đó nhớ ra chuyện gì, cô lại quay lại hỏi lễ tân:

- Ừm... Có... có hương thúc tình trong truyền thuyết không?

- Thưa cô, chỗ chúng tôi là khách sạn tử tế.

Lễ tân bị dọa sợ.

Nhạc Yên Nhi thấy vẻ mặt lễ tân thì mới nhận ra yêu cầu của mình có ý nghĩa khác.

Đành chịu thôi, đêm đầu của hai người là do bị chuốc thuốc mà!

Nếu cả hai cùng tỉnh thì không tìm được trạng thái khi đó nữa.

Thấy ánh mắt dò xét của lễ tân, Nhạc Yên Nhi mặt dày cỡ nào cũng không hỏi nổi nữa.

- Xin lỗi, là tôi đường đột rồi.

Cô lập tức rời đi.

Tới trước cửa thang máy, Dạ Đình Sâm đã đứng đó chờ.

Hai người cùng bước vào trong, Dạ Đình Sâm nhìn gò má ửng đỏ của cô, hỏi:

- Làm việc gì trái lương tâm à?

- Không, chỉ là thấy nóng quá thôi, anh không thấy thế à?

- Không.

Hắn nhếch môi che giấu nụ cười, hờ hững đáp.

Nhạc Yên Nhi không dám nhìn Dạ Đình Sâm vì đang chột dạ.

Hai người tới tầng ba mươi, mở cửa phòng tổng thổng ra, Nhạc Yên Nhi mong đợi nhìn sang Dạ Đình Sâm.

- Anh có ấn tượng với căn phòng này không? Lần đầu chúng ta gặp nhau là ở đây, em uống rượu bị chuốc thuốc, Bạch Nhược Mai để trợ lý của cô ta dìu em tới đây, kết quả là anh vừa thấy em thì như bị mê hoặc, lao tới em như hổ đói vậy.

Nhạc Yên Nhi nghiêm túc nói bừa.

Dạ Đình Sâm nghe cô kể bừa thì nhíu mày.

Con nhóc này cố ý hả?

Hắn cúi đầu nhìn dáng người cô, sau khi nghiêm túc nhìn kỹ, hắn cảm thấy sau nửa tháng không gặp, hình như cô đã béo lên thì phải.

- Cô chắc chắn lúc đó tôi không bị mù chứ?

Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, gượng cười.

- Được rồi, thật ra lúc đó anh bị Nghiêm lão chuốc thuốc vì họ lo lắng anh không có phản ứng với phụ nữ.

Nhạc Yên Nhi bước tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng theo đó tràn vào.

- Anh không có ấn tượng gì à? Chiếc giường này và những chuyện xảy ra giữa chúng ta ấy?

Cô thấp thỏm hỏi, tim đập thình thịch, giọng nói mong chờ.

Dạ Đình Sâm nhìn chiếc giường.

Lúc ấy, thuốc có tác dụng, dù lý trí bảo hắn ngừng lại nhưng bàn tay của người con gái ấy quá tuyệt vời, nó cứ vuốt ve trên người hắn khiến hắn muốn chiếm lấy cô.

Nếu lần đầu tiên là do tác dụng của thuốc, vậy thì những lần sau đều là do tình cảm của hắn.

Hắn muốn bên cô dài lâu, mỗi ngày thức dậy đều thấy cô bên cạnh, sau đó tự tay chuẩn bị bữa sáng, nhìn cô mỉm cười ăn hết. Đó chính là cuộc sống mà hắn muốn.

Nhưng bây giờ hắn không thể nói ra, ít nhất là lúc này, vẫn còn chưa tới thời cơ.

Hắn biết Nhạc Yên Nhi mong chờ điều gì, thế nhưng càng mong chờ nhiều, thất vọng sẽ càng lớn.

Ánh mắt hắn tối sầm lại.

Dạ Đình Sâm không đáp mà quay người rời đi.

Nhạc Yên Nhi cuống lên:

- Này, anh định đi đâu?

Cô đuổi theo sau, thấy hắn đang chờ thang máy, cô vội vàng bước tới, ói:

- Nếu anh không muốn ở đây thì chúng ta đi chỗ khác.

- Không cần.

Hai chữ ngắn gọn thoát ra khỏi bờ môi mỏng một cách lạnh lùng và quyết đoán.

Nụ cười của Nhạc Yên Nhi sững lại, cô kinh ngạc nhìn hắn.

- Hôm nay dừng ở đây.

Cửa thang máy mở ra, Dạ Đình Sâm bước vào.

Nhạc Yên Nhi đứng ngoài, trơ mắt nhìn thang máy đóng lại, cô không có can đảm bước vào đó.

Vì lúc này cô đã đủ chật vật rồi.

Người đàn ông đứng trong thang máy, vẻ mặt ảo não đấm mạnh vào tường thang máy khiến nó hơi chao đảo.

Bây giờ hắn chỉ hận không thể giết mình.

Nhạc Yên Nhi về phòng một mình, nơi đây là lần đầu tiên của họ, dù hoang đường nhưng lại vô cùng chân thực.

Cô ngồi trên giường, bàn tay nhỏ dịu dàng vuốt ve bụng, khẽ nói:

- Con à, đừng lo nhé, mẹ sẽ không bỏ cuộc, chắc chắn mẹ sẽ làm ba nhớ lại. Nhưng con phải ngoan ngoãn lớn lên, như vậy mẹ mới có động lực được. Lần này mẹ sẽ không rút lui như trước đâu!

Cô đã bỏ lỡ Lâm Đông Lục, cô không muốn bỏ lỡ Dạ Đình Sâm nữa!

Thực sự không muốn.

Nhạc Yên Nhi khép mắt lại, ánh mặt trời ấm áp ban chiều khẽ chiếu lên mặt cô, sưởi ấm trái tim băng giá của cô.

Cô ngồi đó thật lâu rồi mới xuống.

Cô không biết sau khi mình lên taxi, Dạ Đình Sâm mới bước ra, ánh mắt xa xăm nhìn theo.

Nhạc Yên Nhi về đến nhà, Trần Lạc lập tức hỏi thăm tình hình, cô chỉ khẽ lắc đầu.

Sau đó, cô về phòng, thấy đồ đạc của mình còn đó, xem ra hắn không bảo người giúp việc xử lý đồ của cô.

Cô không nản chí.

Dù sao tương lai còn dài, cô còn rất nhiều cơ hội.

Nhạc Yên Nhi đã hỏi Nghiêm lão xem Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết đã làm gì chưa, câu trả lời của ông khiến cô thở phào.

Đúng lúc này, có điện thoại gọi tới, là phu nhân Minh Tú.

Cô vừa nghe đã thấy giọng quan tâm của bà:

- Có khỏe không?

- Vâng, không có vấn đề gì.

Cô nhẹ nhàng đáp.

- Nhóc con, đừng giấu diếm gì với ta, ta là mẹ chồng con, cũng như mẹ con thôi, biết không?

Giống như mẹ...

Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, nỗi đau bị Dạ Đình Sâm bỏ rơi cũng vợi đi nhiều.

Cô ngập ngừng một lát rồi khẽ gọi:

- Cảm ơn... mẹ.

Một tiếng gọi run rẩy, phu nhân Minh Tú nghe xong cũng run lên, nước mắt bà lã chã rơi.

Lúc này, bà mới thấy tội nghiệt trên người mình giảm bớt nhiều.

- Con ngoan, khổ thân con rồi, mẹ mua vé máy bay vào ba ngày nữa, sẽ bay về thăm con.

- Mẹ, mẹ đừng qua, mẹ với Dạ Đình Sâm còn chưa hòa thuận, nếu vì chuyện của con...

Nhạc Yên Nhi chưa nói xong đã bị bà cắt ngang:

- Con không phải lo việc đó, mẹ có chừng mực. Con dâu mẹ bị bắt nạt mà lại bảo mẹ ngồi nhìn không lo, đó là chuyện không có khả năng! Cứ quyết thế đi, có gì mẹ đến nơi rồi nói, con nhớ tự chăm sóc mình cho tốt đấy.

- Nhưng mà...

Cô chưa nói xong, bà đã cúp máy.

Không hổ là phó chủ tịch LN, là mẹ ruột Dạ Đình Sâm, phong cách nhanh gọn của hai mẹ con giống y hệt nhau.
 
Advertisement
  • Chương 539

Cơm nước xong Nhạc Yên Nhi cùng Anjoye tới phòng tranh của Đường Phàm, trong căn phòng rộng từng bức tranh được bày biện cẩn thận, một bên còn có giá đựng đầy đủ các dụng cụ vẽ.

Lúc trước cô còn lên mạng tìm kiếm thông tin, thế mới biết Đường Phàm cũng rất nổi tiếng, còn từng mở triển lãm cá nhân, có thể coi là người có danh tiếng tại thành phố A này.

- Không tệ.

Anjoye cười nói:

- Chị cũng có tâm với em lắm, khiến em vô cùng cảm động đây này. Nếu chị với Dạ Đình Sâm ly hôn thì cứ tới với em đi, dù sao đều là bà Dạ, không thiệt thòi gì mà, đúng không nào?

Nhạc Yên Nhi nghe thế chỉ lườm anh ta rồi mắng:

- Đừng có đùa linh tinh.

- Dù em vừa cười vừa nói nhưng em không đùa đâu, cả trái tim chân thành của em đều bày ra trước mắt chị rồi, thế mà chị vẫn thờ ơ à? Em đau lòng quá đi thôi!

Anjoye ôm ngực, tỏ ra cực kỳ thương tâm.

Có anh ta trêu chọc nên tâm trạng Nhạc Yên Nhi dù có tệ đến đâu giờ cũng khá hơn nhiều.

Cô chưa từng tưởng tượng được sẽ có ngày mình trở thành bạn với Anjoye, thế giới này đúng là rất kỳ lạ.

- Anjoye, lần đầu gặp mặt cậu đóng giả gay giống thế, liệu có phải…

Mặt anh ta lập tức trở nên đen xì.

- Chị đã biết quá khứ đen tối của em, đừng ép em giết người diệt khẩu đấy nhé!

Thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Anjoye đổi sắc Nhạc Yên Nhi không nhịn được cười:

- Cậu hai lăm rồi, còn lớn hơn tôi mấy tuổi đấy, lúc đó còn gọi tôi là chị nữa chứ, giả ngây thơ mà không sợ bị sét đánh hả?

- Nhạc Yên Nhi, gan chị đúng là càng ngày càng lớn mà, đến em mà chị cũng dám trêu chọc hả, không biết em là Nhị thiếu gia ai cũng phải sợ hả? Em độc ác lắm đấy!

- Thôi đi, cậu là thằng nhóc chưa lớn nổi thì có ấy.

Nhạc Yên Nhi liếc xéo, không hề để tâm những lời anh ta nói.

Khóe miệng cô nhếch lên, ngửa đầu chăm chú ngắm tranh, không ngờ ngay sau đó lại bị Anjoye đẩy mạnh vào tường.

Anh ta dựa vào rất gần, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng hổi, thậm chí cả độ ấm trên đầu ngón tay anh ta cũng có thể cảm giác được sâu sắc.

Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Anjoye, khác hẳn Dạ Đình Sâm, nhưng nếu nhìn thật kỹ vẫn thấy có một chút tương tự.

Thấy tư thế này quá mức ái muội nên cô không kìm được giãy giụa, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên:

- Cậu làm gì thế, đây là chỗ công cộng đấy.

- Chị có biết nói một người đàn ông chưa trưởng thành là chuyện nghiêm trọng thế nào không hả?

Anjoye híp mắt, hỏi.

- Hả…

Nhạc Yên Nhi ngây ra, thế mới biết mình đã dẫm lên đuôi mèo rồi, cô vội xin tha:

- Rồi rồi, tôi biết sai rồi mà, lần sau không dám nữa được không. Buông ra nhanh nào, ở đây còn có nhân viên nữa đấy!

Cô giãy mãi không ra, lúc ngẩng lên thì thấy trong mắt anh ta xẹt qua thứ cảm xúc mà mình không thể hiểu nổi.

Rất rõ ràng, rất quyết liệt, hệt như lửa cháy bùng lên.

- Anjoye…

Cô kinh ngạc gọi tên anh ta mà anh ta như thể đang thất thần, mãi mới nhận ra, rút tay về.

Anh ta cọ mũi, nhẹ nhàng cười nói:

- Thích em lắm hả? Còn chân thành gọi tên em thế nữa chứ?

Nghe thấy lời trêu chọc này cô không kìm được đạp anh ta một cú:

- Linh tinh, tôi với chủ phòng triển lãm có hẹn, tôi không hiểu hội họa nên để anh ta giới thiệu cho cậu đi, tôi chỉ trả tiền thôi.

- Ồ? Chị đã nói thế thì em không khách sáo đâu!

Anh ta cười đáp, nhưng trong nụ cười lại cất giấu cả nỗi cô đơn.

Có phải vì anh ta hay nói giỡn nên cô mới không tin tưởng chăng?

Nhìn theo bóng lưng cô, anh ta không cười nữa mà nhỏ giọng bảo:

- Này, Nhạc Yên Nhi, em nói thật đấy, chị mà ly hôn với Dạ Đình Sâm cũng đừng sợ mình là hàng nước hai không ai cần nhé, em cần chị, không chê bai chị đâu! Dù sao đều là bà Dạ hết.

Bóng người phía trước khẽ run lên…

Nhưng vẫn không quay lại.

Giọng nói của cô truyền tới, mang theo cả ý cười nhẹ bẫng, như cơn gió khẽ lướt qua:

- Đừng nghịch nữa, mau xem tranh đi, có thích bức nào không?

Anjoye nghe vậy ánh mắt cũng nhuốm màu buồn bã.

Vì sao lời nói chân thành thế mà cô vẫn không tin chứ?

Ngay sau đó anh ta lại nở nụ cười xấu xa, thoải mái lên tiếng như không hề có chuyện gì xảy ra:

- Đây đây.

Nhạc Yên Nhi đứng ngắm tranh, trong lòng bỗng hoảng hốt, cũng không dám quay lại nhìn Anjoye nên phải giả như chăm chú nhìn tranh treo tường.

Chưa đi xa cô đã bị gọi lại.

- Cô ơi…

Nhạc Yên Nhi quay lại, thế mới biết là nhân viên từ nãy cứ nhìn chằm chằm cô.

Không phải nhân viên thấy hành vi của hai người vừa rồi ảnh hưởng đến phòng tranh của họ chứ hả?

Không chờ nhân viên nói cô đã nhanh nhảu xin lỗi:

- Ngại quá, bạn tôi vừa từ nước ngoài về nên không hiểu lắm cách ứng xử trong nước…

Nhân viên giật mình, hiểu ý cô nên ngại ngùng bảo:

- Không phải đâu ạ, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi cô có phải Nhạc Yên Nhi không thôi?

- Hả?

Nhạc Yên Nhi ngây ngốc gật đầu:

- Đúng là tôi.

Nhân viên đỏ mặt, ngượng ngập nói:

- Tôi còn sợ nhận nhầm nữa, cô so với trên TV còn đẹp hơn nhiều, tôi thích phim của cô lắm, không biết có thể chụp ảnh cùng cô được không?

Đây… cô có cả fan sao?

Cô ngỡ ngàng, chụp ảnh rồi ký tặng cho nhân viên nữa, sau đó cô nhân viên mới vui vẻ bỏ đi.

Anjoye trêu:

- Giỏi lắm bé cưng Yên Nhi, không ngờ chị cũng có tiếng lắm.

- Đừng nói linh tinh.

Nhạc Yên Nhi ngại ngùng kéo Anjoye đi thẳng:

- Lần đầu tôi bị người ta kéo lại chụp ảnh đấy, cảm giác xấu hổ thật đó…

Anjoye chỉ yên lặng để cô kéo đi, trong mắt có ôn nhu khó nén.

Hai người xem một lúc thì Đường Phàm tới, vừa thấy Nhạc Yên Nhi anh đã vội hỏi:

- Cô Nhạc không sao chứ, hôm qua thấy hai người bỏ đi tôi còn lo mãi, may mà cô không sao.

- Tôi thì có chuyện gì được chứ?

Nhạc Yên Nhi cười hỏi.

- Tại tôi nghĩ nhiều thôi, cô không sao là tốt rồi. Cô thích gì thì cứ bảo nhé, tôi tặng cô.

Đường Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Lại được gặp cô gái mình thích nên tâm trạng Đường Phàm rất hào hứng, anh không biết che giấu, thậm chí còn vui vẻ xoa tay suốt.

Nhạc Yên Nhi hơi ngốc nên không phát hiện được, chỉ cảm thấy người bạn mới quen này rất tốt mà thôi.

Sao cô biết được người đàn ông này còn cất giấu cả một trái tim thủy tinh thế chứ.

Nhưng cô không phát hiện ra không có nghĩa Anjoye cũng không.

Anh ta nhíu mày, trong lòng thì đã mắng Dạ Đình Sâm tơi bời rồi.

Mẹ nó, cái đồ ngu ngốc Dạ Đình Sâm kia, cứ thế này đóa hoa của nhà mình cũng bị đám cỏ dại bên ngoài hái mất thôi.

Anjoye sải bước đi tới, ngăn trước mặt Nhạc Yên Nhi rồi cười bảo:

- Không phải bé cưng Yên Nhi chọn tranh mà là tôi đây, anh cũng đừng khách sáo với tôi làm gì, tôi sẽ trả theo đúng giá thị trường.

- Cô Nhạc… Người này là?

Đường Phàm nhìn Anjoye đầy nghi hoặc, nhanh nhạy bắt được xưng hô khác thường của anh ta với Nhạc Yên Nhi.

“Bé cưng Yên Nhi” á? Thân mật thế là loại quan hệ nào đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom