Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Trần Lạc không ngờ Nhạc Yên Nhi suy nghĩ chu toàn vậy, cậu vội gật đầu:



- Được, tôi hiểu rồi, vậy cô nhất định phải cẩn thận.



- Ừm, lát nữa anh đưa tôi về, tôi có chuyện nói với Lâm Đông Lục.



- Tôi chờ cô bên ngoài.



Nhạc Yên Nhi đi tới trước mặt Lâm Đông Lục, nói:



- Em phải về, chuyện em mang thai, anh giữ bí mật giúp em được không?



Lâm Đông Lục vừa thấy tình hình khi nãy, vẻ mặt của anh cực kỳ phức tạp.



Cứ nghĩ rằng Nhạc Yên Nhi rất hạnh phúc, chẳng ngờ sự thật không phải vậy.



- Yên Nhi... Nếu như... Anh nói là nếu như thôi, anh ta không cần em nữa thì em về bên cạnh anh, được chứ?



Lâm Đông Lục nhìn cô, khẩn cầu.



Nhạc Yên Nhi nghe thế thì khẽ tránh khỏi bàn tay của anh, mỉm cười:



- Anh đã nhớ ra tất cả, hẳn sẽ biết mẹ em là ai, em không thể trở thành người thứ ba chia rẽ gia đình người khác được. Có lẽ nếu anh chưa kết hôn thì em có thể tiếp tục yêu anh mà không yêu Dạ Đình Sâm, nhưng anh kết hôn rồi, em không thể yêu anh được nữa. Bây giờ anh đã có Bạch Nhược Mai, nếu em ở bên anh thì đó chính là xen vào gia đình người khác. Sau này anh đừng nói lời vô trách nhiệm như thế nhé!



Dù cô cười nhưng thái độ thực sự lạnh lùng xa cách.



Lâm Đông Lục biết đây chính là Nhạc Yên Nhi, một Nhạc Yên Nhi cứng đầu đến mức đụng phải tường nam cũng chẳng chịu quay đầu, một khi cô đã quyết thì không gì có thể thay đổi được.



- Anh biết nên làm thế nào, lần này anh hy vọng tên ngốc kia sẽ không bỏ lỡ em.



Lâm Đông Lục chân thành nói, anh cầu nguyện Dạ Đình Sâm đừng như mình, đừng bỏ lỡ người con gái chân thành nhất cuộc đời.



Nhạc Yên Nhi cười gật đầu rồi vỗ vỗ vai anh:



- Chờ đứa bé ra đời sẽ cho anh làm cha nuôi.



- Được.



Anh đồng ý ngay, sau đó anh nhìn cô rời đi.



Trên xe có ba người.



Càng gần tới biệt thự Hoàng Đình, Nhạc Yên Nhi càng thấp thỏm, cô chỉ sợ Dạ Đình Sâm cũng giống Lâm Đông Lục, sẽ mặc kệ mọi cố gắng của cô.



Cô rất muốn tìm thầy bói để hỏi vì sao người mình yêu cứ dần quên mình, có phải mình khắc chồng không.



Cô khóc không ra nước mắt, thôi thì đành tiếp tục xông về phía trước.



Dạ Đình Sâm lái xe vào biệt thự, vừa vào trong đã thấy ảnh trẻ con treo đầy nhà, tim hắn hẫng một nhịp.



Tại sao lại có nhiều ảnh trẻ con thế?



Đỗ Hồng Tuyết thấy vậy thì nhíu mày.



- Những hình này là ai làm?



Cô ta hỏi.



Người giúp việc đáp:



- Là thiếu phu nhân.



- Thiếu phu nhân...



Thiếu phu nhân này tất nhiên là Nhạc Yên Nhi!



- Cô ta muốn làm gì?



- Không biết.



Người giúp việc lắc đầu.



Đồ ăn của Nhạc Yên Nhi chỉ do mình Trần Lạc chuẩn bị nên không ai biết cô mang thai, cũng không hiểu cô treo đầy ảnh trẻ con trong nhà làm gì.



Không nghe thấy đáp án trong tưởng tượng, Đỗ Hồng Tuyết thở phào, hẳn không phải mang thai, nếu cô ta mang thai thì phải có tin truyền về Anh quốc rồi, hơn nữa lúc ở sân bay cô ta cũng chẳng nói gì cả.



- Đình Sâm, em dìu anh lên gác nghỉ ngơi tắm rửa, lát nữa rồi xuống ăn cơm được không?



- Được.



Dạ Đình Sâm lên lầu, vừa tới trước phòng ngủ chính, hắn đặt tay lên nắm cửa.



Đỗ Hồng Tuyết đứng cạnh chờ hắn mở cửa nhưng chẳng ngờ hắn dừng lại, nói:



- Chuẩn bị một phòng cho cô Đỗ.



- Đình Sâm, anh... anh không muốn ở cùng phòng với em, anh chê em à?



Đỗ Hồng Tuyết mở to đôi mắt ướt, cắn môi ấm ức nhìn hắn.



Dạ Đình Sâm không phải người có tư tưởng bảo thủ, hắn có tình cảm với mình, hơn nữa lại áy náy, kể cả mình bị làm nhục, hắn vẫn chắc chắn sẽ kết hôn với mình. Nhưng những ngày này, hắn hoàn toàn không ngủ cùng mình, hành động thân mật nhất chỉ là ôm và nắm tay, không hề hơn, làm sao mình cam tâm được?



- Em đừng nghĩ nhiều, chờ anh giải quyết xong chuyện ly hôn, mọi việc danh chính ngôn thuận đã, nếu không đó sẽ là vết nhơ trong tình cảm của chúng ta.



Hắn bình tĩnh đáp.



Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì hiểu ngay.



Dù sao bây giờ Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi vẫn là vợ chồng hợp pháp, còn cô ta chỉ là kẻ thứ ba.



Dạ Đình Sâm không mong cô ta có thân phận đáng xấu hổ như vậy.



Đỗ Hồng Tuyết như rẽ mây thấy mặt trời, chiều nay họ ly hôn rồi, chẳng lẽ còn không chờ được vài tiếng đồng hồ sao?



Cô ta cười dịu dàng:



- Được, em không quấy rầy anh nữa, em xuống nhà.



- Ừ.



Dạ Đình Sâm nhìn cô ta rời đi rồi mới mở cửa vào phòng.



Trong phòng rất quen thuộc, hơn nữa còn có hơi thở của phụ nữ.



Là mùi thơm nhẹ trên người Nhạc Yên Nhi.



Hắn bước tới đầu giường, thấy trên tủ đầu giường đầy sách liên quan tới việc mang thai và ảnh chụp trẻ con, nhớ tới những khung hình trong phòng khách, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó.



Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên, là Nhạc Yên Nhi.



Vừa vào nhà, cô đã thấy người hầu dọn sạch hình của mình, cô kêu lên:



- Dừng tay! Ai cho các người đụng vào đồ của tôi?



- Là tôi!



Đỗ Hồng Tuyết cuối cùng đã không cần giả vờ yếu đuối để tranh thủ sự thương cảm của người khác, cô ta đã hoàn toản lộ ra bản tính cay nghiệt và ham hư vinh của mình.



Vừa nghĩ tới việc Nhạc Yên Nhi giễu võ giương oai trước mặt mình khi xưa, cô ta chỉ cảm thấy ghen ghét.



Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ mọi thứ đều đã thuộc về cô ta.



Đỗ Hồng Tuyết vừa xem phòng bếp xong, cô ta soi mói như chủ nhân, ra lệnh thay tất cả những gì mình không thích. Cô ta đang hưởng thụ, chẳng ngờ lại nghe được một giọng nói đáng ghét.



Thấy Nhạc yên Nhi đang giận đỏ mặt, cô ta đảo mắt, hỏi:



- Sao? Muốn có con đến điên rồi à? Ngày ngày xem ảnh trẻ con thế này, không phải là mang thai rồi chứ?



Đỗ Hồng Tuyết không hề biết có một người đứng trên gác đã yên lặng nghe hết những câu này của mình, sau đó, ánh mắt hắn cũng sầm xuống.



Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì bình tĩnh nói:



- Liên quan gì đến cô.



Dù trước đây quan hệ của hai người vẫn bình thường, thế nhưng sau khi thấy Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết ở sân bay, mối quan hệ đó đã hoàn toàn tan vỡ.



- Cô...



Đỗ Hồng Tuyết giả vờ yếu đuối đã quen, cô ta rất ít nói tục, nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói vậy thì giận đến tái mặt nhưng chẳng biết nói lại thế nào.



Nhạc Yên Nhi mặc kệ cô ta, cô nói với giúp việc:



- Đem hết những thứ này về phòng ngủ cho tôi, ai dám cãi lời tôi thì xéo hết!
 
Advertisement
  • Chương 534

Câu nói này khiến tim Đỗ Hồng Tuyết đập thình thịch.

Cô ta muốn gì ư?

Thứ cô ta muốn nhất chính là Dạ Đình Sâm, bây giờ cô ta đã đạt được rồi, có qua có lại, giờ cô ta phải giúp người kia có được điều mà hắn muốn.

Bảo hổ lột da rồi cô ta có thể thoát thân sao?

Tim Đỗ Hồng Tuyết đập như trống dồn nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, cười nói:

- Em muốn tất cả mật mã tài khoản ngân hàng của anh, cả két sắt nữa.

- Dã tâm lớn vậy cơ à?

Đôi mắt phượng đen của Dạ Đình Sâm nhìn xoáy vào mắt Đỗ Hồng Tuyết, cái nhìn như cười như không.

Chỉ là nụ cười trêu chọc nhưng nó lại khiến người ta kinh ngạc.

Đỗ Hồng Tuyết không dám nhìn vào mắt hắn, bởi lẽ cô ta chột dạ, vậy là cô ta chỉ có thể né tránh rồi khẽ nói:

- Hì hì, là do anh hỏi em muốn gì đấy chứ. Em muốn xem anh có yêu em thật không, có đồng ý nói tất cả những thứ đó cho em biết không thôi.

- Tất nhiên là đồng ý rồi, hôn lễ của chúng ta chính là thời điểm anh cho em tất cả.

- Thật chứ?

Đỗ Hồng Tuyết chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại đồng ý nhanh như vậy, cô ta nhảy cẫng lên.

Cuối cùng cô ta cũng tin rằng mình thực sự có được Dạ Đình Sâm, có được người đàn ông mình tha thiết ước ao này.

- Tất nhiên rồi.

Dạ Đình Sâm kéo Đỗ Hồng Tuyết vào lòng, ở góc độ cô ta không thể nhìn thấy, đôi mắt phượng của hắn nổi sóng mãnh liệt, mỗi lúc một nguy hiểm hơn.

Nhạc Yên Nhi nằm mơ, một giấc mơ rất đẹp, đẹp đến độ cô không muốn tỉnh lại nữa.

Nhưng khi cô mở mắt thì chỉ trông thấy khung cảnh lạ lẫm.

Cô nằm trong một chiếc xe tải, tay chân bị trói chặt, xe đang dừng ven đường, cô không thấy ai khác nữa cả.

Mình bị bắt cóc?

Nhạc Yên Nhi hoảng sợ, cô chỉ nhớ mình lên xe của Dạ Đình Sâm, sau đó mơ một giấc mộng xuân, khi tỉnh lại đã là khung cảnh xa lạ này rồi.

Trời ạ!

Đúng là không nên mộng xuân mà, bây giờ mình bị bắt cóc rồi, còn Dạ Đình Sâm đâu, hắn có sao không?

Nhạc Yên Nhi giãy giụa, cô dùng răng cắn dây thừng, tự cởi trói cho mình rồi vội vàng xuống xe.

Còn chưa phân rõ phương hướng, Nhạc Yên Nhi đã vội chạy đi, thế nhưng chẳng ngờ một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Để tôi xem cô chạy đi đâu!

Cô quay ngoắt lại, thấy một người phụ nữ mặc đồ đi săn!

Julia?

Cô ngẩn ra, chẳng ngờ lại gặp Julia ở đây.

Julia vừa giải quyết xong đám người truy đuổi do William phái tới thì thấy Nhạc Yên Nhi đang định chạy trốn, cô ta cười lạnh, nói bằng tiếng Pháp:

- Đã lâu không gặp.

- Tôi không muốn gặp lại cô.

Lần đầu gặp mặt đã rút roi muốn đánh người, Julia tuyệt chẳng phải kẻ thiện lương gì, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn khong muốn tiếp xúc với cô ta.

Cô vừa nói vừa lùi lại về phía xe.

Nếu cô nhớ không nhầm thì chìa khóa xe còn bên trong.

Julia cười lạnh:

- Cô không muốn gặp tôi nhưng tôi thì ngày đêm không quên được cô. Nếu không phải vì cô, anh trai tôi sẽ không giam tôi lại, cô còn cướp mất K của tôi. Hôm nay chúng ta tính hết nợ cũ nợ mới đi.

Julia đã muốn tính sổ với Nhạc Yên Nhi từ lâu, thế nhưng cô ta bị William phát hiện và nhốt lại, bây giờ khó khăn lắm mới trốn được, hơn nữa còn thấy Nhạc Yên Nhi đang bị anh trai mình bắt cóc.

Cô ta đoán rằng anh trai mình bắt cóc Nhạc Yên Nhi để uy hiếp Dạ Đình Sâm. Một bên là anh trai, một bên là người trong lòng, cô ta không nỡ bỏ ai, cuối cùng Julia quyết định tự mình xử lý con đàn bà vô dụng này, như vậy hai người kia sẽ không đánh nhau nữa.

Mà trùng hợp là Julia cũng vô cùng căm ghét Nhạc Yên Nhi.

Julia vung roi lên, quất mạnh.

Nhạc Yên Nhi đang đứng cạnh xe, trong chớp mắt thấy chiếc roi giáng xuống, cô mau chóng mở cửa xe, nhảy vào.

Dù tốc độ của cô nhanh nhưng không thể lại được tốc độ của roi.

Đầu roi quất mạnh lên mu bàn tay Nhạc Yên Nhi, máu thịt của cô tứa ra, đau tới rơi nước mắt.

Cô mau chóng đóng cửa xe, vặn chìa khóa, khởi động xe.

Chờ đã!

Đây là xe số sàn, cô chỉ biết lái xe số tự động thôi!

Ngay khi cô nhận ra điều này, Julia đã bước tới trước xe, tay cô ta đeo găng bảo hộ bằng kim loại, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Julia đấm mạnh vào kính xe, những tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên.

- Cút ra đây!

Cùng lúc đó, xe bỗng nổ máy.

Julia bất ngờ bị xe hất sang một bên, ngã nhào xuống đất.

Nhạc Yên Nhi bị mảnh kính vỡ cắt rách mặt, máu cũng đã chảy dọc xuống.

Cô không kịp xem vết thương mà chỉ cảm thấy bụng rất đau.

Con...

Con của cô!

Nhạc Yên Nhi không kịp nghĩ gì nữa, cô chẳng còn lòng dạ nào xem xét phương hướng, chỉ cố gắng tập trung lái xe về phía trước để cách càng xa Julia càng tốt.

Chẳng biết lái bao lâu, Nhạc Yên Nhi cảm thấy toàn thân đau nhức, bụng lại càng đau, đau đến độ cô phải dừng xe lại.

Điện thoại!

Cô muốn gọi điện thoại cầu cứu!

Thế nhưng cô không trụ nổi mà hôn mê.

Julia đuổi theo tới một ngã rẽ, cô ta không biết Nhạc Yên Nhi rẽ ngã nào nên chỉ có thể tùy tiện chọn một hướng.

Cùng lúc đó, có một chiếc xe mau chóng vượt qua ngã ba, đi về hướng ngược lại so với xe của Julia.

Người đàn ông lái xe như phát điên, hắn để xe chạy với vận tốc một trăm hai mươi kilomet một giờ trên đường đất xóc nảy, thậm chí còn đang có xu hướng tăng tốc, dù William ngồi ở ghế phụ rất tin vào kỹ năng của hắn, thế nhưng lúc này gã cũng không dám mạo hiểm tính mạng mình.

- Dạ Đình Sâm, bình tĩnh, đừng để không tìm thấy Nhạc Yên Nhi mà chúng ta đã chết vì tai nạn xe!

- Câm mồm!

Hắn nổi giận gầm lên.

Dạ Đình Sâm tính toán ngàn vạn cũng chẳng ngờ tới Julia, chẳng ngờ tới cô ta sẽ tới đây, còn cướp xe nữa.

Vừa nhận được tin, hắn đã lao tới, thế nhưng trên đường chỉ thấy một đám người bị Julia xử lý sạch sẽ.

Người đàn bà điên đó có thể làm mọi chuyện!

Nếu cô ta dám làm Yên Nhi bị thương...

- Tốt nhất là anh nên cam đoan Yên Nhi an toàn.

Hắn gằn từng chữ.

William hiểu nếu Nhạc Yên Nhi gặp bất trắc thì Julia cũng đừng hòng sống nổi.

Dù gã là anh trai Julia nhưng họ có cuộc sống khác nhau, lại thêm lần này Julia sai hoàn toàn, không hề cân nhắc tới đại cục, vậy nên gã không phản đối.

William không tham gia lần vận chuyển này, gã sợ nhiều người sẽ dễ bị nghi ngờ nên đã sai tay sai thân tín nhất đưa Nhạc Yên Nhi đi, còn bản thân thì ở lại để tạo hiện trường bắt cóc.

Chẳng ngờ mình mới đi được mười phút, Nhạc Yên Nhi đã xảy ra chuyện, nếu gã không đặt định vị trên người cô thì không thể tìm thấy nhanh thế này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom