Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Sau khi hỏi bác sĩ, Nhạc Yên Nhi đi lấy một ít thuốc, cầm lấy một quyển sổ tay Những điều cần chú ý của thai phụ rồi định xuất viện, nhưng lại không nhìn thấy Trần Lạc đâu, cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc.



Cô ra cửa đi tìm cậu ta, phát hiện giọng nói của cậu ta vang ra từ chỗ cầu thang thoát hiểm.



- Tôi biết rồi… tôi nhất định sẽ giấu thiếu phu nhân…



Tiếng nói chuyện điện thoại đứt quãng truyền tới.



- Trần Lạc, anh có ở đây không?



Cô hỏi.



Cô giơ bàn tay nhỏ bé lên định đẩy cánh cửa cầu thang thoát hiểm nhưng không ngờ Trần Lạc lại mở cửa ra trước một bước, Nhạc Yên Nhi bị dọa nhảy dựng lên.



- Anh lại trốn ở đây làm gì?



- Bên phía Quảng Thịnh truyền tới một số tin tức, tôi đang xử lý, sợ sẽ quấy rầy cô.



Trần Lạc mỉm cười, tùy ý nói.



Nhạc Yên Nhi vừa nghe thấy mấy chữ Quảng Thịnh liền quên luôn câu nói lúc nãy mình nghe được, cô lo lắng hỏi:



- Bây giờ tình hình thế nào rồi?



- Người của chúng ta đã từ từ rút rồi, cục diện xem như đã ổn định lại, phu nhân không cần lo lắng, chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ là dưỡng thai, đã muộn thế này rồi, tôi đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi trước đã nhé.



Lần này Nhạc Yên Nhi không lắc đầu nữa, cô phải vào viện là vì cái đẩy kia của bà Cố, nếu như bà ta lại làm thế một lần nữa, đứa bé này e là thật sự không còn nữa.



Nếu như ông nội vẫn còn sống ông nhất định sẽ hy vọng cô bảo vệ chu đáo cho đứa bé này, vì đây chính là cháu cố ngoại của ông mà! Ông vẫn luôn mong Nhạc Yên Nhi sớm sinh con, bây giờ cũng coi như được thỏa nguyện rồi.



Chỉ tiếc là ông không nhìn thấy.



Đến khách sạn, cô sắp xếp lại đồ đạc một chút, lúc này thần kinh căng thẳng của cô mới giãn ra, từng cơn mệt mỏi ập tới, cô không chống cự lại nổi nữa.



Cô ngồi trên sofa vuốt ve bụng của mình, lúc không biết thì không cảm thấy gì, nhưng khi biết rồi thì dường như cô đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé.



Bên trong cô… đang nuôi dưỡng một sinh mệnh bé nhỏ.



Cô nhếch môi lên mỉm cười nhưng khóe mắt lại nhòa lệ.



- Nếu ông nội biết có con rồi thì nhất định sẽ rất vui đấy. Lúc đầu ông nội còn nói muốn đặt tên cho con, chỉ đáng tiếc ông ra đi quá sớm…



Nghĩ tới những ký ức ngày trước, nước mắt của cô không cầm được mà tuôn rơi, trên gương mặt nhỏ nhắn toàn là vệt nước mắt.



Trần Lạc đã mua bữa ăn dinh dưỡng về, nhìn thấy cô đau buồn bèn bước tới an ủi:



- Người chết không thể sống lại, phu nhân xin nén bi thương, thuận theo số mệnh thôi, bây giờ cô không chỉ có một mình, trong bụng cô còn có đứa con của chủ tịch nữa.



- Ừm, tôi không sao, tôi sẽ bảo vệ đứa bé này thật tốt.



Cô nói với giọng đầy kiên định.



Đột nhiên, nghĩ tới điều gì đó, cô vội vàng hỏi:



- Trần Lạc, mấy hôm nay có lẽ phải phiền anh vất vả chạy tới nhà họ Cố một chuyến, mang ấm Tử Sa của ông nội về đây cho tôi được không?



- Được, những việc này cứ giao cho tôi, cô cứ an tâm dưỡng thai đi. Cô vừa bị ra máu, thai nhi đang không ổn định, trong mấy ngày tới cô nhớ kỹ không được cử động lung tung, mỗi ngày đều sẽ có bác sĩ tới khám cho cô.



Tình hình của Nhạc Yên Nhi thực ra rất không lạc quan, bởi vì cơ thể mẹ rất yếu, dạo gần đây lại liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, mới đầu là người yêu năm xưa, sau đó là chồng, bây giờ là ông nội. Gặp phải những chuyện như thế, cô đã phải chịu đả kích rất lớn.



Cộng thêm lần ra máu này, suýt nữa thì cô sảy thai, vì thế hiện tại đứa trẻ đang vô cùng nguy hiểm, cô không những phải khống chế cảm xúc mà còn không được cử động lung tung.



Cô gật đầu đồng ý:



- Tôi biết rồi, nhưng ngày hạ táng ông nội tôi phải đi.



- Đến lúc đó tôi sẽ bảo vệ cô.



Nhạc Yên Nhi hít một hơi thật sâu, áp chế cảm xúc bi thương của mình xuống rồi bắt đầu ăn cơm.



Cho dù không có tâm trạng để ăn, cho dù bữa ăn dinh dưỡng cũng khó ăn chết đi được, nhưng vì đứa bé trong bụng, cô vẫn ăn hết sạch.



Căng da bụng thì chùng da mắt, cô vừa ngả lưng xuống giường thì ngủ ngay, tay cô vẫn luôn đặt trên bụng, kể cả lúc ngủ cũng không nỡ bỏ ra.



Trần Lạc nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nhíu chặt mày, ánh mắt cậu ta nhìn Nhạc Yên Nhi chứa đầy sự lo lắng.



Cậu ta đắp chăn lên cho cô với một tâm trạng vô cùng nặng nề.



Ngàn vạn lần không được để Nhạc Yên Nhi biết chuyện kia, ít nhất cũng phải đợi sau khi thai nhi ổn định mới để cho cô biết, nếu không… hậu quả khó mà tưởng tượng được.



Nhạc Yên Nhi… quả thật quá đáng thương, tại sao lại xảy ra chuyện như thế chứ?



Nhưng mong là Nghiêm lão có thể nhanh chóng giải quyết mọi việc, nếu không cậu ta thực sự không biết phải mở miệng nói với Nhạc Yên Nhi thế nào nữa.



Buổi sáng ngày hôm sau, Nhạc Yên Nhi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.



- Yên Nhi à, cậu sao rồi? Tớ thấy báo chí đưa tin ông Cố qua đời rồi, cậu vẫn ổn chứ? Có cần tớ đến thăm không?



Một loạt câu hỏi bắn ra liên tiếp, là Dư San San gọi tới.



Lúc ở Anh, Nhạc Yên Nhi đã lâu không nhận được điện thoại của Dư San San rồi, lúc này nghe thấy giọng nói tràn ngập sự quan tâm của cô bạn, trái tim cô vừa ấm áp vừa oán trách.



- Dư San San! Sao lâu thế mà cậu không liên lạc với tớ? Lúc trước tớ muốn tổ chức đám cưới, cậu cũng chỉ nói sẽ cố tới, cậu có còn là bạn của tớ nữa không!



Bạn thân chính là như thế, không cần giả tạo khách khí, cho dù là oán trách cũng lộ ra tình cảm ấm áp.



- Tớ… tớ không phải không muốn đi, tớ sợ…



Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi:



- Cậu sợ cái gì? Còn có thứ gì khiến cậu sợ được ư?



- Tớ sợ gặp Bạch Kính Thần.



Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô hỏi:



- Bạch Kính Thần? Tớ còn chưa hỏi cậu đấy, bây giờ hai người thế nào rồi?



- … Aizzz nói ra dài lắm, giờ tín hiệu chỗ tớ không tốt, không nói nhiều được.



- Cậu đang ở đâu?



- Tớ… hiện giờ tớ đang đi du lịch ở đảo Bali…



Nhạc Yên Nhi tưởng mình nghe lầm, Dư San San vốn nổi tiếng là keo kiệt, vì nguyên nhân gia đình nên cô không tin bất cứ thứ gì mà chỉ tin tiền, tiền lương hàng tháng của mình cô đều để dành chứ không nỡ tiêu.



- Sao tự nhiên cậu lại chạy tới Bali thế? Cậu lấy tiền ở đâu ra?



Ngẩn ra một lúc, Nhạc Yên Nhi nhận ra có điều bất thường, nên lập tức truy hỏi:



- Có phải đã xảy ra chuyện gì không?



Dư San San im lặng một lúc, dường như khó mà mở miệng nói ra được, Nhạc Yên Nhi cũng không thúc giục.



Qua hồi lâu, Dư San San mới nhẹ giọng nói:



- Bạch Kính Thần cầu hôn tớ.



Nhạc Yên Nhi mở to mắt, vui mừng nói:



- Đây không phải là chuyện tốt sao?



Cô vui thay cho Dư San San, vốn quan hệ giữa hai người đó cứ lằng nhằng rắc rối, cô vẫn còn rất lo, cô sợ Bạch Kính Thần chỉ chơi đùa với cô ấy mà thôi, đến cuối cùng sẽ khiến Dư San San đau lòng.



Nhưng không ngờ Bạch Kính Thần cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, nói cầu hôn là cầu hôn.



- Đây không phải là chuyện vui.



Giọng nói của Dư San San trầm xuống, có vẻ cô ấy đã suy nghĩ rất kỹ về việc này.



- Thân phận địa vị của tớ và anh ấy cách nhau xa như thế, sao có thể ở bên nhau, anh ấy là đứa cháu duy nhất của gia đình họ, người nhà anh ấy sẽ không thể chấp nhận một đứa con dâu như tớ đâu…



Nhạc Yên Nhi sốt ruột nói:



- Không thể nói thế được, hai người ở bên nhau không phải vì thân phận địa vị, cậu xem tớ và Dạ Đình Sâm…



- Bọn tớ khác các cậu.



Dường như Dư San San sợ lời khuyên của Nhạc Yên Nhi sẽ làm dao động quyết tâm của mình nên quyết đoán ngắt lời cô, rồi cố ý vờ nhẹ nhõm nói:



- Tớ và Bạch Kính Thần vốn đã không phải là người yêu rồi, bọn tớ chỉ là bạn giường thôi, chơi đùa thì sao phải phụ trách, thế chẳng phải là không có đạo đức nghề nghiệp sao!
 
Advertisement
  • Chương 528

- Cô Nhạc, mời cô xem, đây là phân phối tài sản. Ngài Dạ đây đồng ý chi trả mười vạn phí sinh hoạt cho cô, sau này sẽ còn gửi định kỳ hàng tháng, ngoài ra ba khu bất động sản ở Anh quốc và thành phố A đều thuộc về cô, còn có...

Luật sư còn chưa dứt lời, Nhạc Yên Nhi đã xé nát giấy tờ trước mặt mình.

- Cô làm gì thế?

Đỗ Hồng Tuyết gào lên.

Nhạc Yên Nhi nhìn về phía người đàn ông đang bình tĩnh ngồi bên cạnh, khẽ nói:

- Anh biết đấy, em ở bên anh chưa bao giờ là vì tiền cả, thế nên anh không cần cho em nhiều như vậy. Anh để luật sư xác định lại một lần rồi hai ngày sau tới tìm em.

Dạ Đình Sâm nhíu mày:

- Cô không muốn ly hôn phải không?

Hắn nghi ngờ cô đang tìm cách kéo dài thời gian.

- Em không đồng ý thì có ích gì không? Em mong chúng ta có thể ly hôn trong hòa bình, cũng mong anh đừng tìm nhiều luật sự như vậy cho em. Nếu bất cẩn lộ ra tin tức, ai cũng biết anh sẽ ly hôn, còn rước kẻ thứ ba về, vậy sẽ không tốt cho danh tiếng của anh đâu, hơn nữa cũng càng không tốt cho danh tiếng của em.

- Được, vậy hai ngày nữa tôi sẽ để luật sư tới tìm cô.

- Nếu không còn việc gì thì em về, không quấy rầy các người nữa.

Nhạc Yên Nhi đứng lên, cô bước thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại.

Cô đi xuống sảnh, gặp rất nhiều nhân viên, họ đều thân mật gọi cô là "phu nhân chủ tịch".

Nhạc Yên Nhi không thể để lộ điều gì, cô vẫn mỉm cười gật đầu.

Thế nhưng trái tim cô đang chảy máu.

Về sau, cô không còn là phu nhân chủ tịch của LN nữa.

Dư San San thấy Nhạc Yên Nhi đi ra thì hỏi ngay:

- Thế nào, cậu đồng ý ly hôn à?

Nhạc Yên Nhi gật đầu, Dư San San trợn tròn mắt:

- Cái gì? Cậu đồng ý chẳng phải là để con khốn kia vui vẻ còn gì? Lúc đầu tớ đã nói gì, loại người đó mà không phòng từ đầu thì sau này cậu sẽ khổ!

- Phải phân chia lại tài sản, tớ đang trì hoãn thời gian, để tớ tự dưng dâng vị trí cho cô ta thì quả là cô ta đang nằm mơ.

Dư San San nghe thấy thế thì bình tĩnh lại, cô thở phào, cười nói:

- Phải thế chứ! Đây mới là cục cưng tớ biết. Tớ đang cuống chết đi được, vừa muốn cậu buông tay vì sợ cậu tổn thương, lại vừa không muốn vì nếu cậu để con tiện nhân kia đắc ý thì tớ lại không vui. Phiền chết được!

- Đừng thế, tớ đưa cậu đi uống rượu!

Nhạc Yên Nhi thấy Dư San San khó khăn lắm mới về được một lần, hai người đã lâu không gặp, cô không muốn mất thời gian vào những chuyện kia nữa, hơn nữa chúng còn khiến tâm trạng cô không tốt.

- Nhưng mà tớ chưa tìm Dạ Đình Sâm tính sổ đâu!

- San San, cậu mà dám tìm anh ấy tính sổ, tớ sợ là mình phải tìm cậu ở đồn cảnh sát thật đấy. Chuyện của tớ, tớ giải quyết được, cậu chỉ cần tiếp sức cho tớ là ổn! Đi bar Mị Dạ nào, tớ gọi phòng riêng cho, thêm hai giai bao để cho cậu mua vui nhé!

Nhạc Yên Nhi cười híp mắt, có bạn tốt bên cạnh, dường như mọi chuyện cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Dư San San nghe thế thì sáng mắt lên.

Bar Mị Dạ.

Phòng riêng.

Còn có trai bao nữa!

Khoản lớn này!

Cô vốn đã không xa rời được rượu, thế mà bây giờ vì phải thường xuyên đi một mình nên không dám uống say, bây giờ đã về rồi, chẳng lẽ còn không say một lần cho đã hay sao?

Dư San San đã ngửi thấy mùi rượu thơm thì đâu còn tâm trí nhớ tới việc tính sổ với Dạ Đình Sâm. Hơn nữa, bình tĩnh lại rồi, cô cũng biết chút năng lực của mình chẳng ăn thua, thôi thì đi uống rượu, một chén giải trăm sầu.

- Cậu uống với tớ không?

- Nghĩ hay lắm, tớ nhìn cậu uống!

Hai người bắt taxi tới bar Mị Dạ, vì bây giờ là buổi sáng nên không có nhiều người, quán rất vắng vẻ.

Gọi trai bao tất nhiên chỉ là chuyện đùa thôi, dù Dư San San mau miệng đấy, nhưng dù sau cô cũng là cô gái luôn giữ mình trong sạch. Quá khứ với Bạch Kính Thần chính là sỉ nhục trong đời Dư San San, cô không muốn nhắc lại nữa.

Nhân lúc Nhạc Yên Nhi không chú ý, Dư San San đã gọi cả đám người tới đây.

Họ đều là bạn đại học của Dư San San, có bạn cùng phòng nữa, tất cả đều học nghệ thuật, có người là nhà thiết kế thời trang, có người là giáo viên mỹ thuật, cũng có họa sĩ chuyên nghiệp đã tổ chức được vài buổi triển lãm, tạo nên danh tiếng.

Nhạc Yên Nhi học diễn xuất nên vừa so sánh với những người này, cô cảm thấy mình quả là tục.

Dư San San nhấn mạnh giới thiệu một người tên là Đường Phàm.

- Người anh em này của tớ đánh nhau thì giỏi nhưng không uống rượu được. Vậy mà rất thích chơi với bọn tớ đấy, không thể nào mà bỏ rơi nổi! Có lần bọn tớ uống rượu rồi gây sự, thằng nhóc này một địch mười, đánh gục toàn bộ bảo vệ trong quán. Nếu tớ là nữ vương trong chiến trường rượu, vậy thằng nhóc này chắc chắn là vương giả trong chiến đấu, đừng thấy nó bé nhỏ mà khinh, giỏi Muay Thái lắm! Nó không uống rượu đâu, vừa nhấp là gục, tớ giao nó cho cậu đấy, cậu uống gì cứ cho nó uống nấy.

- Không thành vấn đề, uống nước chanh hoặc trà bưởi được chứ?

- Quán bar... còn có những thứ này à?

Đường Phàm thật thà cười.

- Tự mang!

Nhạc Yên Nhi lấy hai chai nước từ trong túi ra rồi đưa cho Đường Phàm một chai.

Hai người ngồi ở một góc yên tĩnh hơn, mấy người kia thì đã bắt đầu uống từ rượu vang cho tới rượu đế.

- Nghe nói anh đã tổ chức mấy cuộc triển lãm rồi phải không? Địa chỉ ở đâu, có thời gian tôi cũng muốn tới xem.

Nhạc Yên Nhi thích náo nhiệt, Đường Phàm lại dễ xấu hổ và thật thà, hơn nữa còn ít nói, thế nhưng căn cứ vào chuyện Dư San San kể thì khi người đàn ông chất phác nổi giận thì quả thực khiến người ta phải mở to mắt mà nhìn.

Nhạc Yên Nhi chủ động bắt chuyện, cô nghĩ mình nên kết bạn, nếu không cuộc sống cứ xoay quanh Dạ Đình Sâm như vậy thì sẽ rất đau khổ.

Mục đích của Dư San San rất đơn giản, cô muốn Nhạc Yên Nhi mở rộng các mối quan hệ, có cuộc sống riêng của mình.

Đường Phàm gãi đầu, cười:

- Được, tôi còn mở phòng vẽ nữa, cô có thể qua xem.

Nhạc Yên Nhi gật đầu:

- Được, tôi chỉ là tục nhân thôi, không hiểu gì về nghệ thuật đâu.

- Tôi biết, cô là diễn viên nhỉ, tôi có xem tác phẩm của cô rồi.

Nhạc Yên Nhi khá ngạc nhiên, cô luôn đóng phim dành cho nữ giới, không ngờ một người đàn ông như Đường Phàm cũng xem.

Thấy ánh mắt cô, Đường Phàm lập tức hiểu cô đang nghĩ gì, anh ngượng ngùng cười:

- Tôi, mẹ tôi thích xem nên tôi cũng xem cùng. Phim của cô rất nổi tiếng đấy, nội dung cũng cảm động, mẹ tôi rơi nước mắt nhiều lắm.

Thấy có người thích phim mình đóng, Nhạc Yên Nhi lập tức vui vẻ.

- Thật à? Lúc trước tôi ở nước ngoài suốt, chẳng biết phim mới được đánh giá thế nào, có người thích thì tốt rồi.

Nhắc tới sự nghiệp, Nhạc Yên Nhi lại cười híp mắt, khiến người ta không khỏi động lòng.

Đường Phàm thấy nụ cười này thì đôi mắt đen lập tức tỏa sáng.

Anh chưa bao giờ gặp một cô gái nào cười đẹp đến thế, đôi mắt cong cong, tròng mắt ngập nước như mặt hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan ưa nhìn, khí chất thu hút, vừa điềm tĩnh lại vừa hoạt bát, thứ gì cũng vừa đủ, không thừa không thiếu.

Anh nghĩ cuối cùng thì người con gái trong mơ của mình đã xuất hiện rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom