• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Trần Lạc nhanh chóng đưa Nhạc Yên Nhi đến bệnh viện gần nhất, y tá nhìn thấy cô chảy nhiều máu như thế thì cũng bị dọa sợ, đưa thẳng cô vào phòng cấp cứu.



Trần Lạc ở bên ngoài chờ đợi trong sự lo lắng, cậu ta cầu nguyện Nhạc Yên Nhi không xảy ra chuyện gì, cầu một lượt từ Phật Tổ Như Lai của phương Đông đến chúa Giê su của phương Tây.



Nếu như cậu ta đoán không sai thì chắc là Nhạc Yên Nhi đã mang thai rồi, trong bụng của cô đang mang đứa con của Dạ Đình Sâm, nếu như cậu ta không bảo vệ họ cho tốt thì thực sự đáng chết vạn lần rồi!



Nhất định… nhất định mẹ con phải cùng bình an!



Cậu ta đợi khoảng mười phút thì bác sĩ đẩy cửa đi ra, trên găng tay y khoa chuyên dụng của bác sĩ nhiễm đầy máu tươi.



- Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?



- Cậu làm bố kiểu gì thế? Vợ mình mới mang thai có bốn tuần, cơ thể mẹ và thai nhi đều vô cùng yếu ớt, lúc này mà xảy ra chuyện là dễ sảy thai nhất đấy!



- Sảy thai…



Hai chữ này như sấm sét nổ ầm trong não cậu ta, trong nháy mắt sắc mặt của cậu ta tái cả đi.



Nghiêm lão tin tưởng cậu ta nên mới để một mình cậu ta đưa Nhạc Yên Nhi về thành phố A, nếu như chủ tịch biết cô sảy thai thì cậu ta không dám tưởng tượng mình sẽ có kết cục gì.



Trần Lạc nhanh chóng phản ứng lại, quỳ sụp xuống trước mặt bác sĩ:



- Bác sĩ, xin ông hãy cứu lấy cô ấy, nếu như đứa trẻ này xảy ra chuyện thì tôi xong đời mất!



- Hừ, bây giờ biết lo cho con rồi à, thế lúc trước cậu làm gì hả? Yên tâm đi, đứa trẻ không sao.



Bác sĩ nhìn thấy cậu ta lo lắng cho đứa bé như thế, không giống với kẻ vô trách nhiệm thì sắc mặt hiền hòa hơn nhiều.



- Thật ạ!



Trần Lạc vui sướng nhảy cẫng lên.



- Nên nói là bây giờ không sao mới đúng, cơ thể người mẹ rất yếu, đã có dấu hiện sảy thai rồi, nếu như còn thế này một lần nữa thì thật sự không giữ nổi đứa bé đâu. Lúc nãy khi làm kiểm tra, tâm trạng của thai phụ khi hôn mê không được ổn định, đây là đại kỵ của người mang thai. Là người thân của thai phụ, cậu cần phải chú ý một chút, nếu không sảy thai chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.



- Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!



Trần Lạc kích động ôm lấy bác sĩ, sau đó liền xông vào phòng bệnh.



Bác sĩ ngẩn ra một lúc, nhưng sau đó lại bật cười, tưởng là lần đầu Trần Lạc được làm cha.



Nhạc Yên Nhi cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đợi đến lúc cô tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng trưng rồi.



Vừa mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của cô là muốn về nhà họ Cố, nhưng còn chưa kịp cử động thì đã bị Trần Lạc ngăn lại.



- Cô không thể cử động lung tung được, bác sĩ nói cô phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, cô hiện tại rất yếu!



Trần Lạc dặn dò cô như một ông bố bỉm sữa chu đáo, còn giúp cô giém lại góc chăn nữa.



- Tôi không sao, chỉ bị đau bụng thôi, đau một chút là đỡ rồi, bây giờ tôi muốn về!



- Cô không phải bị đau bụng đâu!



Trần Lạc nói với giọng bất đắc dĩ.



Cậu ta không biết nên nói Nhạc Yên Nhi thế nào đây, mình mang thai mà còn không biết, bụng đau như thế mà cũng chỉ cho là đau bụng bình thường thôi.



Cậu ta nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt đầy nghiêm túc, gằn rõ từng chữ một:



- Cô mang thai rồi!



- Mang thai thì mang thai…



Nhạc Yên Nhi vốn định hờ hững tiếp lời cậu nhưng lúc nói cô mới nhận thấy có điểm khác thường.



- Mang thai ư?



Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên nhìn Trần Lạc, cô khiếp sợ tột đỉnh, thấy cậu ta gật đầu xong cô lại chỉ tay vào mũi mình với vẻ không dám tin:



- Tôi á?



- Ừm, là cô, cô mang thai đứa con của chủ tịch!



Con của Dạ Đình Sâm…



Cô và Dạ Đình Sâm có con rồi, vào một ngày bi thương như hôm nay mà lại nhận được một tin vui như thế, Nhạc Yên Nhi không biết mình nên cười hay nên khóc nữa.



Lúc trước Dạ Đình Sâm muốn có con, nhưng cô lại muốn theo đuổi sự nghiệp nên không đồng ý, sau đó cô muốn có con, Dạ Đình Sâm lại sợ cô vất vả nên không đồng ý.



Ý kiến của hai người cứ luôn trái ngược nhau, sau đó cô nghĩ thoáng ra, cứ để thuận theo tự nhiên thôi, dù gì thì cả hai vẫn còn trẻ cả.



Nhưng không ngờ cô lại nhận được tin mình mang thai vào lúc này.



Cô vô thức vuốt ve bụng mình, nó vẫn bằng phẳng như trước, nhưng ở bên trong lại có thêm một sinh mệnh nhỏ.



Ông nội mất rồi, cô lại mang thai, đây, liệu có phải là một sự kéo dài của sinh mệnh không?



Trong mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi cảm thấy tâm trạng không còn quá nặng nề ức chế nữa, cô hỏi:



- Anh gọi báo cho Dạ Đình Sâm chưa?



- Vẫn chưa, chủ tịch vẫn đang hôn mê, chuyện vui như thế này nên để cô nói với ngài ấy mới đúng.



- Đúng đúng đúng, anh đừng nói, tôi muốn đích thân nói với anh ấy!



Nhạc Yên Nhi chìm đắm trong niềm vui sướng có con, nhưng cô không biết, ở nước Anh đã xảy ra một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.



Nhạc Yên Nhi ôm tâm tình kích động gọi điện thoại cho Dạ Đình Sâm, nhưng… không ngờ đầu bên kia lại ngắt máy.



Có chuyện gì thế này?



Nếu như không có ai nghe thì cũng thôi, nhưng sao lại bị ngắt máy?



Là ai ngắt máy?



Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy!



Cô thất thần chốc lát, kinh ngạc nhìn vào điện thoại, qua hồi lâu mà vẫn không tỉnh táo lại.



Trần Lạc nhìn ra vẻ khác thường của cô, cậu ta quan tâm hỏi:



- Cô sao vậy?



- Không có gì, chắc là anh ấy đang bận chuyện gì đó, tôi gọi điện thoại cho Nghiêm lão.



Cô mỉm cười rồi gọi cho Nghiêm lão, Nghiêm lão bắt máy rất nhanh.



- Thiếu phu nhân.



Giọng nói của ông có chút khác lạ, nghe có vẻ vô cùng nặng nề, điều này khiến cho lòng Nhạc Yên Nhi trầm xuống.



Chẳng lẽ… Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện gì rồi sao?



- Nghiêm lão, bên Anh… có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, tôi gọi điện thoại cho Dạ Đình Sâm nhưng lại bị ngắt đi, có phải anh ấy vẫn chưa tỉnh lại không?



Cô đã hỏi bác sĩ, vết thương của Dạ Đình Sâm không hề nặng, chỉ có điều có khả năng bị chấn động não nhẹ, nhưng không có ảnh hưởng gì cả, nhiều nhất hôn mê hai ngày rồi sẽ tỉnh lại, theo lý mà nói hôm nay chính là ngày Dạ Đình Sâm tỉnh lại.



Chẳng lẽ… xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư?



- Vâng, ngài ấy đúng là chưa tỉnh lại, bác sĩ nói có lẽ sẽ tỉnh muộn một chút. Cô đã gọi điện cho thiếu gia ư? Điện thoại của thiếu gia bị rơi trong biệt thự, có lẽ là người làm không cẩn thận tắt đi. Thiếu phu nhân cứ yên tâm ở thành phố A xử lý hậu sự của ông Cố đi, bên này đã có tôi rồi, có chuyện gì tôi sẽ báo cho thiếu phu nhân.



Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mới yên lòng, cô cũng không nói với ông chuyện mình đã mang thai.



Cô muốn đích thân nói cho Dạ Đình Sâm biết, để hắn cùng chia sẻ niềm vui này với cô.



Sau khi cúp máy, cô liền đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình của thai nhi, không hề chú ý tới sắc mặt của Trần Lạc đã thay đổi.



Trần Lạc nhìn cô thật chăm chú, phát hiện ra cô không để ý tới mình thì liền lách người ra ngoài.



Hắn mở tin nhắn mà Nghiêm lão vừa mới gửi ra, mấy chữ ngắn ngủi đó toát ra sự nguy hiểm kinh hồn bạt vía.



“Thiếu gia có chuyện rồi, mau gọi lại.” Tính cách của Nghiêm lão ổn trọng trầm tĩnh, không phải là người vì mấy chuyện nhỏ mà cuống quýt, nếu ông đã nói là có chuyện thì chắc chắn là một vấn đề rất nghiêm trọng.



Trần Lạc đâu dám chậm trễ, cậu ta lập tức gọi điện sang Anh.



Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói trầm ổn của Nghiêm lão đã truyền tới:



- Trần Lạc, có chuyện rồi, những lời tôi nói với cậu bây giờ cậu nhất định phải giấu thiếu phu nhân…
 
Advertisement
  • Chương 527

Nhạc Yên Nhi làm như không nghe thấy, cô mặc kệ rồi bước theo Trần Lạc.

Đỗ Hồng Tuyết thấy thế thì giận đến đỏ mặt nhưng không thể trút giận được.

Nhạc Yên Nhi hệt như một đống bông vậy, dù cho cô ta có nói khó nghe cỡ nào đi nữa, cô cũng làm như không nghe thấy, gương mặt luôn có vẻ rất bình thản.

Đỗ Hồng Tuyết căm ghét thứ bình thản đó.

Cô ta nhìn chằm chặp rồi mau chóng đuổi theo Nhạc Yên Nhi, định cùng đi một lượt thang máy với cô.

Chẳng ngờ vừa bước được hai bước, cô ta đã vấp phải thứ gì đó rồi ngã sấp xuống.

Nếu cô ta không nhanh chóng chống tay xuống, có lẽ lúc này đầu gối của cô ta đã đập xuống đất rồi.

- Mày!

Đỗ Hồng Tuyết giận dữ nhìn người bày trò, cô ta không biết Dư San San, chỉ biết Nhạc Yên Nhi có một người bạn thân nhưng cô ta chưa bao giờ để ý tới chuyện đó, vậy nên cô ta cũng không điều tra về Dư San San.

Dư San San đắc ý nhướn mày:

- Gọi bà mày làm gì?

- Mày là bà ai?

- Tao là bà mày!

Đỗ Hồng Tuyết biết mình đã bị quấn theo nên vội vàng ngậm miệng, cô ta hung dữ nhìn Dư San San, cáu gắt:

- Được, chúng mày hợp tác bắt nạt tao, mày đối xử với tao thế nào, tao sẽ đối xử với Nhạc Yên Nhi như thế. Mày thích ra mặt cho nó lắm phải không? Tao sẽ cho mày toại nguyện.

- Mày mà dám động đến Yên Nhi, bà mày sẽ tế mày!

Dư San San nổi điên, cũng may có A Đức cản cô lại.

Đỗ Hồng Tuyết giật mình, nhưng có A Đức ở đây, cô ta đắc ý cười:

- Cứ chờ xem.

Nói xong, cô ta lắc hông, đắc ý bước đi.

Nhạc Yên Nhi và Trần Lạc thì đã ở trong thang máy.

Bây giờ là lúc buổi họp tạm nghỉ, cuộc họp được trực tiếp với công ty mẹ bên kia nên ở đây không có ai.

Nhạc Yên Nhi bước vào phòng họp, một không gian rất lớn, bàn ghế sắp xếp đâu vào đấy, phong cách chỉ có hai màu trắng và đen rất lạnh lùng.

Người đàn ông kia ngồi ở vị trí chủ tọa, một tay đặt trước ngực, một tay xoa mi tâm. Hắn nhắm mắt, có vẻ rất mệt mỏi.

Một buổi sáng làm việc với cường độ cao, mệt là bình thường.

Trần Lạc định gọi hắn nhưng Nhạc Yên Nhi cản lại.

Cô rón rén bước tới, vòng ra phía sau hắn, đôi tay nhỏ khẽ bóp vai cho hắn.

Dạ Đình Sâm khẽ run, sau đó hắn lên tiếng:

- Y Bạch, không cần đâu.

Bàn tay nhỏ khựng lại.

Anh ấy tưởng mình là Đỗ Hồng Tuyết!

Cô cảm thấy đắng chát nhưng vẫn tiếp tục xoa bóp mà không nói gì.

Hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao cũng có thể làm chút chuyện vì hắn.

Trước đây, mình quả thật là không biết điều, là vợ nhưng chưa bao giờ cẩn thận chăm sóc cho chồng. Việc xoa bóp thế này, gần như cô sẽ không bao giờ làm, ngược lại là Dạ Đình Sâm thường xuyên xoa bóp cho cô.

Lúc này, tiếng giày cao gót vang lên bên ngoài phòng họp, Dạ Đình Sâm mở mắt, giữ tay Nhạc Yên Nhi rồi kéo cô ra phía trước.

- Cô không phải Y Bạch, sao lại không nói gì?

Hắn nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

Sỉ nhục lớn nhất trong đời không có gì hơn được chuyện chồng lại đi hỏi vì sao vợ mình không phải một người phụ nữ khác.

- Em không nói đấy, anh muốn gì?

Nhạc Yên Nhi nói.

Bị hắn nhận lầm đã rất khó chịu rồi, hắn còn mắng cô nữa, mắng cái gì mà mắng?

Dạ Đình Sâm nhíu mày, không nói gì thêm. Trước khi Đỗ Hồng Tuyết bước vào, hắn buông lỏng tay Nhạc Yên Nhi ra.

Đỗ Hồng Tuyết vừa vào thì thấy hai người họ đứng sát nhau như vậy, mặt cô ta xanh mét, mau chóng bước tới, đẩy Nhạc Yên Nhi sang một bên.

Nhưng khi nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cô ta lại cực kỳ dịu dàng:

- Đình Sâm, anh chưa ăn cơm phải không? Em tới nhà hàng hữu cơ mua thức ăn cho anh này, là món chúng ta hẹn hò ăn uống ở ngoài, được không?

- Được.

Nhạc Yên Nhi thấy hắn đồng ý thì biết mình không nói sẽ hết cơ hội, dù kết quả cô đã biết, nhưng cô vẫn cố chấp lên tiếng:

- Em bảo nhà bếp làm chút đồ ăn, anh... ăn không?

- Cô có nhầm không? Không nghe thấy Đình Sâm...

Đỗ Hồng Tuyết chưa dứt lời thì Dạ Đình Sâm đã lạnh lùng nói:

- Cô không có mắt không có tai à? Không thấy Y Bạch đã mang cơm tới rồi sao? Làm ơn ra ngoài đi, đừng quấy rầy chúng tôi dùng bữa.

Hắn vẫn lạnh lùng như thế.

Lạnh đến tận xương tủy, buốt giá vào tận tim Nhạc Yên Nhi.

- À, khi nãy là mắt mù tai điếc.

Cô khẽ đáp rồi siết chặt phần cơm trên bàn, quay người rời đi.

- Phu nhân.

Trần Lạc thấy vẻ cô đơn của cô thì lo lắng gọi.

- Trần Lạc, anh ăn cơm cùng tôi nhé?

Trần Lạc còn định nói gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu, chờ Nhạc Yên Nhi ra ngoài rồi, cậu đóng cửa phòng họp lại.

Trong nháy mắt đó, đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm hiện lên vẻ đau khổ.

Rất đau, rất đau.

Cảm giác làm tổn thương Nhạc Yên Nhi đau đến độ tê tâm liệt phế.

Hai người vào phòng nghỉ, Nhạc Yên Nhi mở hộp cơm ra, bên trong có hai món ăn, một món canh, hai phần cơm.

- Anh không kén ăn chứ? Những món này làm theo khẩu vị của Dạ Đình Sâm, anh ăn được không?

- Được.

- Canh này cũng chuẩn bị cho anh ấy, anh uống đi, xin lỗi nhé, tôi không muốn lấy anh ra để thay thế đâu, chỉ là lãng phí quá thôi.

- Tôi biết, cô đang mang thai mà, tranh thủ uống lúc canh còn nóng đi, đừng ép buộc bản thân quá. Phu nhân, tôi cũng không chịu nổi, bây giờ cô vất vả quá.

Trần Lạc khuyên nhủ.

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn cậu:

- Anh đang khuyên tôi bỏ cuộc à? Ngay cả anh cũng khuyên tôi từ bỏ Dạ Đình Sâm sao?

Câu hỏi này rất nặng nề.

Sắc mặt Trần Lạc trở nên phức tạp, chẳng biết đáp lại thế nào.

Chẳng lẽ lại khuyên Nhạc Yên Nhi rời khỏi chủ tịch hay sao?

- Ăn cơm thôi.

Cuối cùng, Trần Lạc đành đánh trống lảng, mau chóng ăn cơm.

Nhạc Yên Nhi mím môi, cô ăn mà cảm thấy rất khó chịu.

Cô không ăn nổi, chờ cho tới khi Trần Lạc ăn xong, bát cơm của cô vẫn còn một nửa. Trần Lạc khuyên nhủ mãi, cô mới miễn cưỡng uống hết bát canh.

Ngay khi cô đang dọn dẹp đồ, Dạ Đình Sâm xuất hiện ngoài cửa.

Đôi mắt đen nhìn thẳng vào hộp cơm, hắn cau mày.

Chết tiệt, cô ấy ăn ít vậy sao?

Siết chặt nắm đấm, cố nén cơn giận. Hắn lên tiếng, giọng còn lạnh hơn bình thường:

- Cô Nhạc, cô đã mời luật sư chưa?

- Không, tôi tự mình đám phán, được chứ?

- Tất nhiên là được, mời tới phòng họp.

Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.

Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi bước đi.

Dạ Đình Sâm đi sau cô, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, hắn siết chặt tay lại. Cuối cùng, bàn tay hắn rũ xuống, không làm gì cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom